Chương 40: Tàn Hồn Thánh Hoàng
pTx
28/03/2019
“ Ầm Ầm Ầm “ Nhân Ngưu hứng trọn công kích, liên tục gào rú dữ tợn cả thân hình to lớn như quả núi bị lực lượng mạnh mẽ đào ra một cái hố chôn ngay tại chỗ. Bốn người hạ xuống tụ lại với nhau đứng nhìn Nhân Ngưu đang nằm dưới hố, ánh mắt bốn người ngưng trọng đứng đó chờ đợi, quả nhiên một lát sau, từ bên dưới cái hố truyền lại tiếng đất đá rơi lạch cạch. Nhân Ngưu từ bên dưới lồm cồm bò dậy, nó ngửa mặt lên trời “ Ô ô… ồm ồm “ hống một tiếng rống giận, nhưng tiếng rống của nó vừa cất lên liền lập tức như bị người nắm lấy mồm bịt lại phát ra tiếng ồm ồm nghe rất buồn cười.
Đây là bởi vì Tôn Dương ngay lúc Nhân Ngưu vừa bò lên, cảm nhận được khí lực của nó đã cực kỳ suy yếu, tuy miễn cưỡng có thể chống đỡ thân thể đứng dậy nhưng muốn tiếp tục chiến đấu thì sợ là không có khả năng, Nhân Ngưu Là Linh Thú có thực chân chính là Thú Quân tuy thực lực bị phong toả giảm xuống, nhưng thân thể cường đại thì vẫn còn đó, mấy đòn công kích vừa rồi nếu đổi lại là nhân sĩ nhân loại cũng có tu vi thực lực đó thì sớm đã bị mạt sát ngày cả cặn bã cũng không rồi chứ đừng nói là đứng dậy.
Bởi vậy khi Nhân Ngưu đang muốn rống lên một tiếng chói tai thì Năm ngón tay của Tôn Dương lập tức xòe ra, từ trên đầu ngón tay hắn Yêu Huyễn Tàm Ti phóng ra dày đặc lao đến trong nháy mắt đến quấn lên người Nhân Ngưu biến nó thành một cái xác ướp màu tím. Chân chân chính chính đem con trâu này trói lại rồi đẩy sang một bên, cả bốn người thản nhiên rảo bước qua cầu, Cẩm Linh khôi phục vẽ hoạt bát, nàng lúc đi ngang qua Nhân Ngưu đang bị tơ nhện trói chặt, cánh tay nhỏ nhắn của nàng nhịn không được mà dừng lại, ngón tay mảnh khảnh ấn ấn vào chỗ đầu sống mũi mềm mềm của nó mà cười hì hì nghịch ngợm.
Ngay lúc bọn họ vừa bước qua cầu đến bên phần sân bên kia của đại điện thì chiếc cầu và cả Nhân Ngưu đều lập tức biến mất, để lại nơi đó trống không với vực sâu vô tận, điều này làm cho bốn người nhất thời kinh ngạc, liếc mắt nhìn những chiếc cầu còn lại thì thấy chúng và Linh Thú thủ hộ trên đó vẫn còn nguyên, điều này chứng tỏ rằng chỉ cần là người muốn tiến vào thì nhất định phải qua cửa của Linh Thú thủ hộ thì mới có thể tiến vào.
Ngay lúc này khi bốn người Tôn Dương đang định đi chuyển ánh mắt hướng lên bậc thang bước lên chủ điện thì bất chợt ánh mắt lóe lên, bọn họ nhìn thấy từ nơi những cây cầu còn lại có từng bóng người hiện ra, hiển nhiên là những người này cũng đã dùng thủ đoạn nào đó tìm được Thiên Môn rồi thông qua được nơi này. Nhưng chỉ có chín chiếc cầu là có người, còn những chiếc cầu còn lại thì trống không, những người tìm được Thiên Môn bước đến nơi này hiển nhiên không có ai là kẻ tầm thường, trong chín người này mấy người Tôn Dương vừa nhìn thì lập tức nhận ra hai người trong đó, đó chính là nam tử gầy gầy nhưng có đôi mắt như Hổ kia, người còn lại là nam tử cầm đầu của đám người lúc trước.
Sùng Văn nhìn đảo qua đám người, rốt cuộc đôi mắt của hắn nheo lại, ánh mắt dừng lại trên thân ba người tà dị mà lúc trước ở trước cổng Thiên Môn hắn đã từng chú ý, ba người này nhìn bề ngoài trông rất ư là bình thường, nhưng không hiểu sao khí tức từ trên người bọn hắn mơ hồ tạo cho Sùng Văn một cảm giác hơi kỳ quái. Nhưng hắn lại không biết là kỳ quái ở chỗ nào. Ngay sau đó lập tức có từng đạo âm thanh tiếng Linh Thú gầm rống vàng lên, hiển nhiên Linh Thú thủ hộ đã được bọn họ kích động lên bắt đầu chiến đấu, đám người này đương nhiên cũng có thể nhận ra khí tức trên người Linh Thú đã không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa, cho cũng không ngần ngại mà xúc động chúng.
Chỉ đứng nhìn trong chốc lát, cả bốn người cũng không muốn chậm trễ, lập tức quay người bước lên bậc thang đi lên trước cửa chính điện, nhưng ngay khi bọn họ vừa lên đến nơi thì lập tức phát hiện phía trước đại điện lại có một tầng kết giới ngăn cản họ lại ở bên ngoài, cả đám nheo mắt nhìn tầng kết giới này, hoa văn lập loè ẩn hiện, trên đó có ba vòng xoáy màu xanh đen u tối, trông giống như ba chiếc cổng truyền tống trận, nhưng điều kỳ lạ ở đây là trong ba chiếc cổng này thì chỉ có hai chiếc cổng là có thể đi, cũng không biết là nó sẽ chuyển đi đến nơi nào. Còn lại một cái thì bị quấn đầy những sợi dây xích màu đen phát ra khí vụ yêu dị, dường như bên trong đang giam cầm một thứ gì đó rất đáng sợ.
“ Hai cái truyền tống này chắc hẳn là truyền vào các tầng bên trong điện, bây giờ chúng ta chia nhau ra, ta và Cẩm Linh sẽ đi vào cổng chính giữa, Phan Huynh và Tam Thái Tử hai người đi cổng còn lại. Hiện tại chúng ta đã vào đến đây rồi bảo vật thì tùy vào duyên của mỗi người mà đạt được, mọi người thấy thế nào? “ Tôn Dương đứng trầm ngâm nhìn hai cánh cổng truyền tống, trong đầu hắn xoay chuyển nhớ lại lời của nam tử bạch y phong trần tuấn lãng kia ở lúc ở ngoài bờ biển “ Ta chờ ngươi ở chủ điện “ câu nói đó lúc này lại vang lên trong đầu của hắn.
“ Được ( được) quyết định vậy đi “ cả hai người Sùng Văn cùng Phan Thanh Xương lên tiếng đáp một tiếng rồi lần lượt sải chân một trước một sau bước vào truyền tống ở bên tay trái rồi biến mất.
“ Chúng ta cũng đi thôi “ thấy hai người đã rời đi, Tôn Dương cũng mỉm cười nhìn Cẩm Linh nói một tiếng rồi cất bước đi vào cổng truyền tống còn lại, Cẩm Linh cũng ừ một tiếng rồi bước theo sau. Không gian trong giây lát tối sầm lại, lúc mọi thứ hiện ra trở lại thì hai người đã ở một nơi khác, hai người đưa mắt quan sát nơi này, nơi này là một sảnh điện vô cùng rộng lớn, không xung quanh có bốn cây cột đá màu đỏ to lớn dựng thẳng đứng, ánh lửa xung quanh bập bùng cháy le lói, phảng phất như đã cháy từ rất lâu và vĩnh viễn không bao giờ tắt, tại thảm đỏ chính giữa nơi hai người đang đứng. Tôn Dương quay người đánh giá những bức tượng trắng nghiêm đang đứng thẳng tắp thành hàng tại hai bên, mỗi một bức tượng đều mơ hồ toả ra khí tức cường thế vô tận, đây chắc hẳn là những cường giả đỉnh cấp một thời lúc còn tại thế, cho đến tận bây giờ tuy họ chỉ là một bức tượng nhưng vẫn khiến cho người cảm giác được khí thế áp bức toả ra vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng điểm chung của những bức tượng kia lúc này chính là toàn bộ đều hướng về một hướng bên trên chính điện.
Phía trên đài chỗ cao nhất của chính điện, tại nơi đó có một bức tượng khắc hình dáng của một người nam tử phong trần tuấn lãng, trên thân thể người nam tử này đơn bạc không hề có nửa điểm khí tức nào toả ra giống như những bức tượng bên dưới, mà thay vào đó là mơ hồ tạo ra cảm giác bá khí ngạo thị thiên hạ. Hai người Tôn Dương khí nhìn vào bức tượng nam tử này vậy mà bất giác có ý nghĩ cung kính muốn quỳ bái, thế nhưng Tôn Dương lại dứt khoát giữ vững mình không quỳ mà chỉ khóm người hành lễ với bức tượng, bởi vì bức tượng nam tử này không phải ai khác mà chính là người mà Tôn Dương đã từng nhìn thấy ở gần bờ biển lúc còn ở bên ngoài.
Tôn Dương hơi khom mình giọng nói bình thản cất lên “ Tiền bối, tiểu tử vô tình mạo phạm xông vào nơi an nghỉ của ngài mong ngài thứ tội “ nói xong hắn đang muốn xoay người đi xem xét xung quanh thì bất chợt một tiếng thở dài vang lên, vàng vọng quanh quẩn trong đại điện “ Haizz năm tháng trôi qua, cuối cùng cũng có người đến được nơi này “
Tôn Dương và Cẩm Linh kinh ngạc đưa mắt nhìn quanh đại điện nhưng vẫn không thấy bóng dáng người nào cả, Tôn Dương bình tĩnh, lại tiếp tục lên tiếng hỏi “ Tiền bối có phải là ngài, là ngài bảo ta đến đây “
“ Đúng vậy là ta, ta biết ngươi nhất định có thể đến “ m thanh kia lại một lần nữa vang lên, kèm theo đó từ trên mi tâm của bức tượng nam tử chợt lóe lên, một đoàn khí vụ màu trắng nhạt tràn ra rồi tụ lại thành một bóng người nam tử trẻ tuổi giống y hệt như bức tượng kia, bóng trắng trôi nổi trên không nhẹ nhàng lướt đến gần hai người Tôn Dương đánh giá hai người từ trên xuống dưới một lượt nói tiếp “ Tốt, hậu bối tốt, tiểu ni tử này vậy mà lại là hậu nhân của nàng kia, được thừa kế huyết mạch Tử Thánh Hồn của nàng… n trong thân thể vậy mà còn có ba tầng phong ấn cường đại… Xem ra nàng đã tính toán cho hậu bối của mình từ trước, sớm đem những thứ cần thiết phong ấn vào huyết mạch để lưu truyền lại… “
Tôn Dương nghe Thánh Hoàn nói về Cẩm Linh thì cả kinh hoàng sợ nhìn nàng, hắn thật không ngờ bối cảnh của nàng cường đại như vậy, còn có huyết mạch lực còn đang bị phong ấn trong người, cô nàng này thật sự còn khủng bố hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Cẩm Linh nghe Thánh Hoàng nhắc đến thân thế của mình thì trong lòng thầm vui mừng “ Có lẽ nếu ngài biết nàng thì có thể sẽ biết hiện tại nàng đang ẩn vị ở nơi nào? “ Vì vậy nàng cắn môi do dự sau đó cũng lên tiếng hỏi “ Tiền bối, nếu ngài đã biết đến lão tổ tiên của ta thì ắt hẳn ngài sẽ biết hiện tại nàng đang ẩn vị ở nơi nào đúng không… Tiểu bối mạo muội….”
“ Ngươi không cần hỏi, ta biết ngươi muốn hỏi gì…. Hiện tại ta không còn nhiều thời gian nên cũng không thể nói rõ cho ngươi, nhưng mà ngươi yên tâm… Ngươi mang huyết mạch của nàng tiến vào đây chắc chắn nàng cũng đã cảm nhận được mà thức tỉnh, rồi tự nàng sẽ chỉ dẫn cho ngươi đến đó…” Tàn hồn của Thánh Hoàng khẽ cười cắt ngang lời của Cẩm Linh rồi nói cho nàng hiểu, sau đó y lại quay sang nhìn Tôn Dương gật đầu hỏi “ Tiểu tử ngươi tên gì “
“ Vãn bối gọi là Tôn Dương “ Tôn Dương nhẹ đáp một tiếng rồi im lặng.
“ Tôn Dương rất tốt, ngươi và ta đều là cùng một dạng người, hôm nay ngươi vào được đây thì cũng là một cái nhân duyên… Đã trăm vạn năm rồi, hôm nay ta sẽ đem một số thứ cần thiết trao lại cho ngươi, hy vọng về sau ngươi có thể vấn đỉnh thiên hạ, đứng trên tất cả… Đến lúc đó ta chỉ hy vọng ngươi làm cho ta một việc…”
“ Tiền bối có việc thì xin cứ dặn dò, chỉ cần là việc vãn bối có thể làm thì nhất định sẽ tận lực … “ Tôn Dương ánh mắt kiên định nói.
Thánh Hoàng hơi trầm ngâm sấu đó lại lên tiếng nói “ Ta cũng không chắc liệu ngươi có thể đi đến bước nào, nhưng nếu thật sự có một ngày ngươi vấn đỉnh thế gian thì ta mong ngươi hãy tận lực không để cho tràn hạo kiếp giống như trăm vạn năm trước tái diễn…”
Tôn Dương vừa nghe đến đây thì khiếp đảm, hạo kiếp của trăm vạn năm trước, vị Thánh Hoàng này vậy mà kêu hắn chống chế không cho tràn hạo kiếp giống như trăm vạn năm trược diễn ra, Tôn Dương tự nhủ “ Mình có thể làm được sao “ nhưng rồi hắn lại đột nhiên nổi lên hiếu kỳ về chuyện của trăm vạn năm trước cho nên liền cất tiếng hỏi “ Tiền bối trăm vạn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại biến nơi này trở thành tang hoang như vậy? “
Đây là bởi vì Tôn Dương ngay lúc Nhân Ngưu vừa bò lên, cảm nhận được khí lực của nó đã cực kỳ suy yếu, tuy miễn cưỡng có thể chống đỡ thân thể đứng dậy nhưng muốn tiếp tục chiến đấu thì sợ là không có khả năng, Nhân Ngưu Là Linh Thú có thực chân chính là Thú Quân tuy thực lực bị phong toả giảm xuống, nhưng thân thể cường đại thì vẫn còn đó, mấy đòn công kích vừa rồi nếu đổi lại là nhân sĩ nhân loại cũng có tu vi thực lực đó thì sớm đã bị mạt sát ngày cả cặn bã cũng không rồi chứ đừng nói là đứng dậy.
Bởi vậy khi Nhân Ngưu đang muốn rống lên một tiếng chói tai thì Năm ngón tay của Tôn Dương lập tức xòe ra, từ trên đầu ngón tay hắn Yêu Huyễn Tàm Ti phóng ra dày đặc lao đến trong nháy mắt đến quấn lên người Nhân Ngưu biến nó thành một cái xác ướp màu tím. Chân chân chính chính đem con trâu này trói lại rồi đẩy sang một bên, cả bốn người thản nhiên rảo bước qua cầu, Cẩm Linh khôi phục vẽ hoạt bát, nàng lúc đi ngang qua Nhân Ngưu đang bị tơ nhện trói chặt, cánh tay nhỏ nhắn của nàng nhịn không được mà dừng lại, ngón tay mảnh khảnh ấn ấn vào chỗ đầu sống mũi mềm mềm của nó mà cười hì hì nghịch ngợm.
Ngay lúc bọn họ vừa bước qua cầu đến bên phần sân bên kia của đại điện thì chiếc cầu và cả Nhân Ngưu đều lập tức biến mất, để lại nơi đó trống không với vực sâu vô tận, điều này làm cho bốn người nhất thời kinh ngạc, liếc mắt nhìn những chiếc cầu còn lại thì thấy chúng và Linh Thú thủ hộ trên đó vẫn còn nguyên, điều này chứng tỏ rằng chỉ cần là người muốn tiến vào thì nhất định phải qua cửa của Linh Thú thủ hộ thì mới có thể tiến vào.
Ngay lúc này khi bốn người Tôn Dương đang định đi chuyển ánh mắt hướng lên bậc thang bước lên chủ điện thì bất chợt ánh mắt lóe lên, bọn họ nhìn thấy từ nơi những cây cầu còn lại có từng bóng người hiện ra, hiển nhiên là những người này cũng đã dùng thủ đoạn nào đó tìm được Thiên Môn rồi thông qua được nơi này. Nhưng chỉ có chín chiếc cầu là có người, còn những chiếc cầu còn lại thì trống không, những người tìm được Thiên Môn bước đến nơi này hiển nhiên không có ai là kẻ tầm thường, trong chín người này mấy người Tôn Dương vừa nhìn thì lập tức nhận ra hai người trong đó, đó chính là nam tử gầy gầy nhưng có đôi mắt như Hổ kia, người còn lại là nam tử cầm đầu của đám người lúc trước.
Sùng Văn nhìn đảo qua đám người, rốt cuộc đôi mắt của hắn nheo lại, ánh mắt dừng lại trên thân ba người tà dị mà lúc trước ở trước cổng Thiên Môn hắn đã từng chú ý, ba người này nhìn bề ngoài trông rất ư là bình thường, nhưng không hiểu sao khí tức từ trên người bọn hắn mơ hồ tạo cho Sùng Văn một cảm giác hơi kỳ quái. Nhưng hắn lại không biết là kỳ quái ở chỗ nào. Ngay sau đó lập tức có từng đạo âm thanh tiếng Linh Thú gầm rống vàng lên, hiển nhiên Linh Thú thủ hộ đã được bọn họ kích động lên bắt đầu chiến đấu, đám người này đương nhiên cũng có thể nhận ra khí tức trên người Linh Thú đã không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa, cho cũng không ngần ngại mà xúc động chúng.
Chỉ đứng nhìn trong chốc lát, cả bốn người cũng không muốn chậm trễ, lập tức quay người bước lên bậc thang đi lên trước cửa chính điện, nhưng ngay khi bọn họ vừa lên đến nơi thì lập tức phát hiện phía trước đại điện lại có một tầng kết giới ngăn cản họ lại ở bên ngoài, cả đám nheo mắt nhìn tầng kết giới này, hoa văn lập loè ẩn hiện, trên đó có ba vòng xoáy màu xanh đen u tối, trông giống như ba chiếc cổng truyền tống trận, nhưng điều kỳ lạ ở đây là trong ba chiếc cổng này thì chỉ có hai chiếc cổng là có thể đi, cũng không biết là nó sẽ chuyển đi đến nơi nào. Còn lại một cái thì bị quấn đầy những sợi dây xích màu đen phát ra khí vụ yêu dị, dường như bên trong đang giam cầm một thứ gì đó rất đáng sợ.
“ Hai cái truyền tống này chắc hẳn là truyền vào các tầng bên trong điện, bây giờ chúng ta chia nhau ra, ta và Cẩm Linh sẽ đi vào cổng chính giữa, Phan Huynh và Tam Thái Tử hai người đi cổng còn lại. Hiện tại chúng ta đã vào đến đây rồi bảo vật thì tùy vào duyên của mỗi người mà đạt được, mọi người thấy thế nào? “ Tôn Dương đứng trầm ngâm nhìn hai cánh cổng truyền tống, trong đầu hắn xoay chuyển nhớ lại lời của nam tử bạch y phong trần tuấn lãng kia ở lúc ở ngoài bờ biển “ Ta chờ ngươi ở chủ điện “ câu nói đó lúc này lại vang lên trong đầu của hắn.
“ Được ( được) quyết định vậy đi “ cả hai người Sùng Văn cùng Phan Thanh Xương lên tiếng đáp một tiếng rồi lần lượt sải chân một trước một sau bước vào truyền tống ở bên tay trái rồi biến mất.
“ Chúng ta cũng đi thôi “ thấy hai người đã rời đi, Tôn Dương cũng mỉm cười nhìn Cẩm Linh nói một tiếng rồi cất bước đi vào cổng truyền tống còn lại, Cẩm Linh cũng ừ một tiếng rồi bước theo sau. Không gian trong giây lát tối sầm lại, lúc mọi thứ hiện ra trở lại thì hai người đã ở một nơi khác, hai người đưa mắt quan sát nơi này, nơi này là một sảnh điện vô cùng rộng lớn, không xung quanh có bốn cây cột đá màu đỏ to lớn dựng thẳng đứng, ánh lửa xung quanh bập bùng cháy le lói, phảng phất như đã cháy từ rất lâu và vĩnh viễn không bao giờ tắt, tại thảm đỏ chính giữa nơi hai người đang đứng. Tôn Dương quay người đánh giá những bức tượng trắng nghiêm đang đứng thẳng tắp thành hàng tại hai bên, mỗi một bức tượng đều mơ hồ toả ra khí tức cường thế vô tận, đây chắc hẳn là những cường giả đỉnh cấp một thời lúc còn tại thế, cho đến tận bây giờ tuy họ chỉ là một bức tượng nhưng vẫn khiến cho người cảm giác được khí thế áp bức toả ra vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng điểm chung của những bức tượng kia lúc này chính là toàn bộ đều hướng về một hướng bên trên chính điện.
Phía trên đài chỗ cao nhất của chính điện, tại nơi đó có một bức tượng khắc hình dáng của một người nam tử phong trần tuấn lãng, trên thân thể người nam tử này đơn bạc không hề có nửa điểm khí tức nào toả ra giống như những bức tượng bên dưới, mà thay vào đó là mơ hồ tạo ra cảm giác bá khí ngạo thị thiên hạ. Hai người Tôn Dương khí nhìn vào bức tượng nam tử này vậy mà bất giác có ý nghĩ cung kính muốn quỳ bái, thế nhưng Tôn Dương lại dứt khoát giữ vững mình không quỳ mà chỉ khóm người hành lễ với bức tượng, bởi vì bức tượng nam tử này không phải ai khác mà chính là người mà Tôn Dương đã từng nhìn thấy ở gần bờ biển lúc còn ở bên ngoài.
Tôn Dương hơi khom mình giọng nói bình thản cất lên “ Tiền bối, tiểu tử vô tình mạo phạm xông vào nơi an nghỉ của ngài mong ngài thứ tội “ nói xong hắn đang muốn xoay người đi xem xét xung quanh thì bất chợt một tiếng thở dài vang lên, vàng vọng quanh quẩn trong đại điện “ Haizz năm tháng trôi qua, cuối cùng cũng có người đến được nơi này “
Tôn Dương và Cẩm Linh kinh ngạc đưa mắt nhìn quanh đại điện nhưng vẫn không thấy bóng dáng người nào cả, Tôn Dương bình tĩnh, lại tiếp tục lên tiếng hỏi “ Tiền bối có phải là ngài, là ngài bảo ta đến đây “
“ Đúng vậy là ta, ta biết ngươi nhất định có thể đến “ m thanh kia lại một lần nữa vang lên, kèm theo đó từ trên mi tâm của bức tượng nam tử chợt lóe lên, một đoàn khí vụ màu trắng nhạt tràn ra rồi tụ lại thành một bóng người nam tử trẻ tuổi giống y hệt như bức tượng kia, bóng trắng trôi nổi trên không nhẹ nhàng lướt đến gần hai người Tôn Dương đánh giá hai người từ trên xuống dưới một lượt nói tiếp “ Tốt, hậu bối tốt, tiểu ni tử này vậy mà lại là hậu nhân của nàng kia, được thừa kế huyết mạch Tử Thánh Hồn của nàng… n trong thân thể vậy mà còn có ba tầng phong ấn cường đại… Xem ra nàng đã tính toán cho hậu bối của mình từ trước, sớm đem những thứ cần thiết phong ấn vào huyết mạch để lưu truyền lại… “
Tôn Dương nghe Thánh Hoàn nói về Cẩm Linh thì cả kinh hoàng sợ nhìn nàng, hắn thật không ngờ bối cảnh của nàng cường đại như vậy, còn có huyết mạch lực còn đang bị phong ấn trong người, cô nàng này thật sự còn khủng bố hơn mình tưởng tượng rất nhiều.
Cẩm Linh nghe Thánh Hoàng nhắc đến thân thế của mình thì trong lòng thầm vui mừng “ Có lẽ nếu ngài biết nàng thì có thể sẽ biết hiện tại nàng đang ẩn vị ở nơi nào? “ Vì vậy nàng cắn môi do dự sau đó cũng lên tiếng hỏi “ Tiền bối, nếu ngài đã biết đến lão tổ tiên của ta thì ắt hẳn ngài sẽ biết hiện tại nàng đang ẩn vị ở nơi nào đúng không… Tiểu bối mạo muội….”
“ Ngươi không cần hỏi, ta biết ngươi muốn hỏi gì…. Hiện tại ta không còn nhiều thời gian nên cũng không thể nói rõ cho ngươi, nhưng mà ngươi yên tâm… Ngươi mang huyết mạch của nàng tiến vào đây chắc chắn nàng cũng đã cảm nhận được mà thức tỉnh, rồi tự nàng sẽ chỉ dẫn cho ngươi đến đó…” Tàn hồn của Thánh Hoàng khẽ cười cắt ngang lời của Cẩm Linh rồi nói cho nàng hiểu, sau đó y lại quay sang nhìn Tôn Dương gật đầu hỏi “ Tiểu tử ngươi tên gì “
“ Vãn bối gọi là Tôn Dương “ Tôn Dương nhẹ đáp một tiếng rồi im lặng.
“ Tôn Dương rất tốt, ngươi và ta đều là cùng một dạng người, hôm nay ngươi vào được đây thì cũng là một cái nhân duyên… Đã trăm vạn năm rồi, hôm nay ta sẽ đem một số thứ cần thiết trao lại cho ngươi, hy vọng về sau ngươi có thể vấn đỉnh thiên hạ, đứng trên tất cả… Đến lúc đó ta chỉ hy vọng ngươi làm cho ta một việc…”
“ Tiền bối có việc thì xin cứ dặn dò, chỉ cần là việc vãn bối có thể làm thì nhất định sẽ tận lực … “ Tôn Dương ánh mắt kiên định nói.
Thánh Hoàng hơi trầm ngâm sấu đó lại lên tiếng nói “ Ta cũng không chắc liệu ngươi có thể đi đến bước nào, nhưng nếu thật sự có một ngày ngươi vấn đỉnh thế gian thì ta mong ngươi hãy tận lực không để cho tràn hạo kiếp giống như trăm vạn năm trước tái diễn…”
Tôn Dương vừa nghe đến đây thì khiếp đảm, hạo kiếp của trăm vạn năm trước, vị Thánh Hoàng này vậy mà kêu hắn chống chế không cho tràn hạo kiếp giống như trăm vạn năm trược diễn ra, Tôn Dương tự nhủ “ Mình có thể làm được sao “ nhưng rồi hắn lại đột nhiên nổi lên hiếu kỳ về chuyện của trăm vạn năm trước cho nên liền cất tiếng hỏi “ Tiền bối trăm vạn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại biến nơi này trở thành tang hoang như vậy? “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.