Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 420: Chương 420: Sự Phẫn Nộ Của Cố Ly Sinh (1)
Đêm Bắc
07/09/2018
Sau khi Phạm Cẩm rời khỏi vườn trúc, lập tức đến phân viện Phục Linh, trước mặt Phạm Trác và Quân Vô Tà hắn tỏ vẻ như không có chuyện gì, nhưng tất cả những gì trong nhà ăn lại làm cho hắn cực kỳ nghi hoặc.
Sao Quân Vô Tà lại bị phân viện Phục Linh đuổi ra ngoài?
Cái tên Lý Tử Mộ là củ hành nào?
Bên trong phân viện Phục Linh, Cố Ly Sinh đang kiểm tra thành quả tu luyện của các đệ tử trong khoảng thời gian gần đây, cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, hắn hơi sửng sốt, thấy Phạm Cẩm đứng trước cửa thở hổn hển, hắn liền nở nụ cười.
“Sao hôm nay ngươi lại chạy đến chỗ ta vậy?”
Phạm Cẩm tiến vào thư phòng, đóng cửa lại, nói thẳng: “Chuyện của Quân Tà rốt cuộc sao lại như vậy? Cái tên Lý Tử Mộ ở nơi nào chui ra thế? Cố thúc thúc, không phải thúc nhầm đấy chứ?”
Suốt đường đi, trong lòng Phạm Cẩm đã so sánh Lý Tử Mộ với Quân Vô Tà hơn trăm lần, nhìn ngang nhìn dọc, tiểu tử kia cũng chỉ là một kẻ gà mờ ỷ vào giới linh có cấp bậc cao của mình mà chui thẳng vào học viện Phong Hoa, trí lực của bản thân hắn quả thực vô cùng thê thảm, một kẻ như vậy làm sao lại có thể gạt bỏ Quân Vô Tà ra khỏi phân viện Phục Linh?
Cố Ly Sinh hơi sững sờ, căn bản không ngờ Phạm Cẩm tìm mình là vì việc này.
“Là nhầm đấy, không phải ta đã nói tất cả rồi sao?” Cố Ly Sinh nói.
“Cố thúc thúc, tên Lý Tử Mộ đó có điểm nào tốt? Nếu như thúc không có ý muốn thu nhận Quân Tà làm đệ tử, sao lại cho hắn hy vọng, thúc có biết hiện tại ở trong học viện mọi người mắng chửi hắn thành dạng gì không?” Phạm Cẩm luôn luôn tôn kính Cố Ly Sinh, cũng thích vị trưởng bối chưa bao giờ tự cao tự đại này, nhưng chuyện Cố Ly Sinh làm lần này là một khiếm khuyết cần suy nghĩ.
Đối với Cố Ly Sinh mà nói, đây có thể chỉ là một việc nhỏ không đáng bận tâm, nhưng đối với một đệ tử vừa mới vừa nhập học mà nói lại là một trận tai họa.
Hôm nay, nếu hắn không kịp đến đúng lúc, không biết Quân Vô Tà đã bị làm khó dễ đến mức nào?
Bị Phạm Cẩm chỉ trích một phen, Cố Ly Sinh trợn tròn mắt.
“Ngươi nói cái gì? Bị chửi? Chuyện này là như thế nào?” Cố Ly Sinh nghe như vậy liền cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, vội vàng hỏi.
“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Còn không phải là đệ tử tốt mà thúc vừa thu nhận – Lý Tử Mộ, dắt theo một đám người đến gây khó dễ cho Quân Tà, nói cậu ta trăm phương ngàn kế muốn đoạt vị trí của hắn, nói thúc căn bản không coi trọng Quân Tà, chính cậu ta tự đi tới, kết quả còn bị thúc đuổi ra ngoài?” Phạm Cẩm uất ức nói.
Sắc mặt Cố Ly Sinh tái nhợt: “Nói bậy! Ta nói như thế lúc nào?”
Không coi trọng Quân Vô Tà? Sao có thể như thế?
Quả thực hắn liếc mắt một cái đã chọn trúng trên tiểu tử này rồi, mà sự thực chứng minh rằng con mắt hắn quả thực rất chuẩn xác, trong thời gian một nén nhang Quân Vô Tà đã có thể nhìn rõ thuật phục linh, không những học hỏi được tinh hoa mà còn phát hiện ra khiếm khuyết. Nhưng cũng chính vì thế mà Cố Ly Sinh mới sợ Quân Vô Tà ở phân viện Phục Linh sẽ lãng phí thời gian, có lòng tốt để nàng đến phân viện Thú Linh học một chút về phương pháp tu luyện giới linh của hệ thú, hơn nữa tìm chút thời gian nghiên cứu một chút về sự cải tiến của thuật phục linh.
Điều này thứ nhất có thể để cho Quân Vô Tà học được nhiều hơn, thứ hai có thể bảo vệ Quân Vô Tà trước khi nghĩ ra phương pháp cải tiến thuật phục linh.
Tuy nhiên, tấm lòng tốt này lại gây ra nhiều sóng gió như vậy, điều này Cố Ly Sinh quả thực hoàn toàn không ngờ tới.
Phạm Cẩm cũng nghe ra được một số điểm bất thường, hắn tĩnh tâm lại, nói cho Cố Ly Sinh biết tất cả những gì xảy ra trong nhà ăn hôm nay từ đầu chí cuối.
Trong nháy mắt, trêm mặt Cố Ly Sinh nổi lên một chút tức giận.
“Những lời này là do Lý Tử Mộ nói ra?” Hắn sầm mặt lại, buồn bực hỏi.
Phạm Cẩm gật đầu.
Khuôn mặt Cố Ly Sinh không mang theo nửa ý cười.
Sao Quân Vô Tà lại bị phân viện Phục Linh đuổi ra ngoài?
Cái tên Lý Tử Mộ là củ hành nào?
Bên trong phân viện Phục Linh, Cố Ly Sinh đang kiểm tra thành quả tu luyện của các đệ tử trong khoảng thời gian gần đây, cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra, hắn hơi sửng sốt, thấy Phạm Cẩm đứng trước cửa thở hổn hển, hắn liền nở nụ cười.
“Sao hôm nay ngươi lại chạy đến chỗ ta vậy?”
Phạm Cẩm tiến vào thư phòng, đóng cửa lại, nói thẳng: “Chuyện của Quân Tà rốt cuộc sao lại như vậy? Cái tên Lý Tử Mộ ở nơi nào chui ra thế? Cố thúc thúc, không phải thúc nhầm đấy chứ?”
Suốt đường đi, trong lòng Phạm Cẩm đã so sánh Lý Tử Mộ với Quân Vô Tà hơn trăm lần, nhìn ngang nhìn dọc, tiểu tử kia cũng chỉ là một kẻ gà mờ ỷ vào giới linh có cấp bậc cao của mình mà chui thẳng vào học viện Phong Hoa, trí lực của bản thân hắn quả thực vô cùng thê thảm, một kẻ như vậy làm sao lại có thể gạt bỏ Quân Vô Tà ra khỏi phân viện Phục Linh?
Cố Ly Sinh hơi sững sờ, căn bản không ngờ Phạm Cẩm tìm mình là vì việc này.
“Là nhầm đấy, không phải ta đã nói tất cả rồi sao?” Cố Ly Sinh nói.
“Cố thúc thúc, tên Lý Tử Mộ đó có điểm nào tốt? Nếu như thúc không có ý muốn thu nhận Quân Tà làm đệ tử, sao lại cho hắn hy vọng, thúc có biết hiện tại ở trong học viện mọi người mắng chửi hắn thành dạng gì không?” Phạm Cẩm luôn luôn tôn kính Cố Ly Sinh, cũng thích vị trưởng bối chưa bao giờ tự cao tự đại này, nhưng chuyện Cố Ly Sinh làm lần này là một khiếm khuyết cần suy nghĩ.
Đối với Cố Ly Sinh mà nói, đây có thể chỉ là một việc nhỏ không đáng bận tâm, nhưng đối với một đệ tử vừa mới vừa nhập học mà nói lại là một trận tai họa.
Hôm nay, nếu hắn không kịp đến đúng lúc, không biết Quân Vô Tà đã bị làm khó dễ đến mức nào?
Bị Phạm Cẩm chỉ trích một phen, Cố Ly Sinh trợn tròn mắt.
“Ngươi nói cái gì? Bị chửi? Chuyện này là như thế nào?” Cố Ly Sinh nghe như vậy liền cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, vội vàng hỏi.
“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Còn không phải là đệ tử tốt mà thúc vừa thu nhận – Lý Tử Mộ, dắt theo một đám người đến gây khó dễ cho Quân Tà, nói cậu ta trăm phương ngàn kế muốn đoạt vị trí của hắn, nói thúc căn bản không coi trọng Quân Tà, chính cậu ta tự đi tới, kết quả còn bị thúc đuổi ra ngoài?” Phạm Cẩm uất ức nói.
Sắc mặt Cố Ly Sinh tái nhợt: “Nói bậy! Ta nói như thế lúc nào?”
Không coi trọng Quân Vô Tà? Sao có thể như thế?
Quả thực hắn liếc mắt một cái đã chọn trúng trên tiểu tử này rồi, mà sự thực chứng minh rằng con mắt hắn quả thực rất chuẩn xác, trong thời gian một nén nhang Quân Vô Tà đã có thể nhìn rõ thuật phục linh, không những học hỏi được tinh hoa mà còn phát hiện ra khiếm khuyết. Nhưng cũng chính vì thế mà Cố Ly Sinh mới sợ Quân Vô Tà ở phân viện Phục Linh sẽ lãng phí thời gian, có lòng tốt để nàng đến phân viện Thú Linh học một chút về phương pháp tu luyện giới linh của hệ thú, hơn nữa tìm chút thời gian nghiên cứu một chút về sự cải tiến của thuật phục linh.
Điều này thứ nhất có thể để cho Quân Vô Tà học được nhiều hơn, thứ hai có thể bảo vệ Quân Vô Tà trước khi nghĩ ra phương pháp cải tiến thuật phục linh.
Tuy nhiên, tấm lòng tốt này lại gây ra nhiều sóng gió như vậy, điều này Cố Ly Sinh quả thực hoàn toàn không ngờ tới.
Phạm Cẩm cũng nghe ra được một số điểm bất thường, hắn tĩnh tâm lại, nói cho Cố Ly Sinh biết tất cả những gì xảy ra trong nhà ăn hôm nay từ đầu chí cuối.
Trong nháy mắt, trêm mặt Cố Ly Sinh nổi lên một chút tức giận.
“Những lời này là do Lý Tử Mộ nói ra?” Hắn sầm mặt lại, buồn bực hỏi.
Phạm Cẩm gật đầu.
Khuôn mặt Cố Ly Sinh không mang theo nửa ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.