Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 518: Chương 518: Cái Đuôi Nhỏ Như Hình Với Bóng (9)
Đêm Bắc
07/09/2018
Đương nhiên là cầm đi đổi tiền mới là hợp lý nhất!
Phạm Cẩm không biết ý nghĩ của nhóm Kiều Sở, còn vô cùng chủ động mang một phần linh thạch kia của mình ra để họ phân phối nhưng lại bị Hoa Dao từ chối.
Be Be đại nhân ăn no rồi, lúc này mới có thời gian phản ứng kiểu "Loài người vô tri", trong mắt nó, ngoài người chủ nuôi ra, nó đều không có phản ứng gì.
Chẳng qua...
Sau khi nghe được ý nghĩ linh tinh của Kiều Sở, Be Be đại nhân mới lo lắng, ngẩng đầu nhìn chủ nuôi của mình.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Vô Tà không có biểu tình gì, chỉ cúi đầu, đôi mắt rũ xuống, chăm chăm chú chú ănđồ ăn trên tay.
Nếu chủ nuôi đại nhân cũng thấy nó là chướng ngại, vậy làm sao bây giờ?
Lo lắng mình sẽ bị chủ nuôi đại nhân vừa mới tìm được đã bỏ nó đi, Be Be đại nhân đi tạch tạch tạch đến trước mặt Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà ngẩng đầu lên, nhìn thấy cừu ngốc trước mắt, đưa tay ra dụi cơ thể mềm nhũn của nó.
"Be."
Chủ nuôi đại nhân, ta sẽ chứng minh rằng ta không hề gây trở ngại gì!
"?" Quân Vô Tà hơi mê man.
Vì chứng minh bản thân, Be Be đại nhân cố gắng lắc cái đầu nhỏ của mình, ra sức dùng miệng liếm loạn trên lông cừu thật dày của mình.
Chỉ lát sau, nó phồng miệng lên rồi quay đầu lại, cúi đầu xuống, hé miệng ra.
Rầm rầm rầm...
Một đống linh thạch màu sắc khác nhau, có lớn có nhỏ đều lăn bên chân Quân Vô Tà.
"..." Mắt của Quân Vô Tà hơi trợn to.
Kiều Sở ở bên cạnh vẫn còn ai oán thì "ầm" một tiếng, cằm rơi trên mặt đất...
"Đây là linh thạch?" Phi Yên thuận tay nhặt lên một viên muốn nhìn xem, nhưng tay nắm linh thạch còn chưa nhấc lên đã bị một cái chân nhỏ giẫm một tiếng trên mặt đất!
"Be!"
Đây là cho chủ nuôi đại nhân!
"..." Khóe miệng Phi Yên hơi run rẩy. Tuy nghe không hiểu lời của Be Be đại nhân, nhưng nhìn vẻ mặt và động tác này của nó, ý nghĩa đã rất rõ ràng, hắn chỉ có thể thành thành thật thật buông tay ra.
Lúc này Be Be đại nhân mới vừa lòng nâng chân mình lên.
Dùng chân đá mấy viên linh thạch bị cầm ra xa về bên chân Quân Vô Tà.
"Be." ngửa đầu lên!
Be Be đại nhân vô cùng giỏi!
Quân Vô Tà nhìn cừu ngốc lộ ra vẻ mặt "chờ khen ngợi", yên lặng nâng tay lên xoa đầu nó.
"Be." Cừu nhỏ khoan khoái cọ bên người Quân Vô Tà. Mặc dù ăn no rồi, nó cũng muốn nằm sấp xuống cỏ xanh thơm mát, vô cùng thỏa mãn!
Sớm biết rằng, chủ nuôi thích những viên đá phát sáng lấp lánh này, nên những tảng đá trên người linh thú bị nó ăn, nó đều giữ hết lại.
Hắc Miêu đã không nỡ nhìn thẳng, nâng chân lên che mắt mình, không muốn thừa nhận một chút nào rằng ngày hôm qua nó bị con cừu ngốc không có thuốc chữa này dọa chạy mất là sự thật.
Đồ mèo vứt đi, thật nhục nhã!
Kiều Sở nhìn chằm chằm một đống linh thạch kia, lục quang trong ánh mắt đều tỏa ra, chẳng qua là có ví dụ lúc trước của Phi Yên, hắn cũng không có lá gan đi lấy linh thạch này, nhưng...
"Tiểu Tà Tử, sau khi chúng ta trở về, đem đi bán đấu giá được không?" Một đống linh thạch, nghĩ đến một núi vàng hiện ra trước mắt.
Hơn nữa hắn đã quan sát, đỉnh của linh thạch này không hề nhỏ, mức thấp nhất cũng là loại trên người linh thú bậc trung, còn có không ít linh thạch bậc cao!
Một ngụm của Be Be đại nhân này còn nhiều hơn so với tất cả những gì họ thu được trong mấy ngày nay!
"Được." Quân Vô Tà gật đầu. Ngân phiếu trên người nàng đã không còn nhiều, nàng dự định giữ một phần linh thạch này lại, trước khi nhóm Long Kỳ đến bàn bạc với học viện Phong Hoa, họ phải có câu trả lời, để bọn họ mang về Thích quốc, mà số còn lại cầm về bổ sung kinh tế cũng không có gì là không thể.
Số ngân lượng cần để nhập học ở học viện Phong Hoa khiến Quân Vô Tà dần dần ý thức được, mang theo chút tiền ở trên người vẫn rất cần thiết!
Phạm Cẩm không biết ý nghĩ của nhóm Kiều Sở, còn vô cùng chủ động mang một phần linh thạch kia của mình ra để họ phân phối nhưng lại bị Hoa Dao từ chối.
Be Be đại nhân ăn no rồi, lúc này mới có thời gian phản ứng kiểu "Loài người vô tri", trong mắt nó, ngoài người chủ nuôi ra, nó đều không có phản ứng gì.
Chẳng qua...
Sau khi nghe được ý nghĩ linh tinh của Kiều Sở, Be Be đại nhân mới lo lắng, ngẩng đầu nhìn chủ nuôi của mình.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Vô Tà không có biểu tình gì, chỉ cúi đầu, đôi mắt rũ xuống, chăm chăm chú chú ănđồ ăn trên tay.
Nếu chủ nuôi đại nhân cũng thấy nó là chướng ngại, vậy làm sao bây giờ?
Lo lắng mình sẽ bị chủ nuôi đại nhân vừa mới tìm được đã bỏ nó đi, Be Be đại nhân đi tạch tạch tạch đến trước mặt Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà ngẩng đầu lên, nhìn thấy cừu ngốc trước mắt, đưa tay ra dụi cơ thể mềm nhũn của nó.
"Be."
Chủ nuôi đại nhân, ta sẽ chứng minh rằng ta không hề gây trở ngại gì!
"?" Quân Vô Tà hơi mê man.
Vì chứng minh bản thân, Be Be đại nhân cố gắng lắc cái đầu nhỏ của mình, ra sức dùng miệng liếm loạn trên lông cừu thật dày của mình.
Chỉ lát sau, nó phồng miệng lên rồi quay đầu lại, cúi đầu xuống, hé miệng ra.
Rầm rầm rầm...
Một đống linh thạch màu sắc khác nhau, có lớn có nhỏ đều lăn bên chân Quân Vô Tà.
"..." Mắt của Quân Vô Tà hơi trợn to.
Kiều Sở ở bên cạnh vẫn còn ai oán thì "ầm" một tiếng, cằm rơi trên mặt đất...
"Đây là linh thạch?" Phi Yên thuận tay nhặt lên một viên muốn nhìn xem, nhưng tay nắm linh thạch còn chưa nhấc lên đã bị một cái chân nhỏ giẫm một tiếng trên mặt đất!
"Be!"
Đây là cho chủ nuôi đại nhân!
"..." Khóe miệng Phi Yên hơi run rẩy. Tuy nghe không hiểu lời của Be Be đại nhân, nhưng nhìn vẻ mặt và động tác này của nó, ý nghĩa đã rất rõ ràng, hắn chỉ có thể thành thành thật thật buông tay ra.
Lúc này Be Be đại nhân mới vừa lòng nâng chân mình lên.
Dùng chân đá mấy viên linh thạch bị cầm ra xa về bên chân Quân Vô Tà.
"Be." ngửa đầu lên!
Be Be đại nhân vô cùng giỏi!
Quân Vô Tà nhìn cừu ngốc lộ ra vẻ mặt "chờ khen ngợi", yên lặng nâng tay lên xoa đầu nó.
"Be." Cừu nhỏ khoan khoái cọ bên người Quân Vô Tà. Mặc dù ăn no rồi, nó cũng muốn nằm sấp xuống cỏ xanh thơm mát, vô cùng thỏa mãn!
Sớm biết rằng, chủ nuôi thích những viên đá phát sáng lấp lánh này, nên những tảng đá trên người linh thú bị nó ăn, nó đều giữ hết lại.
Hắc Miêu đã không nỡ nhìn thẳng, nâng chân lên che mắt mình, không muốn thừa nhận một chút nào rằng ngày hôm qua nó bị con cừu ngốc không có thuốc chữa này dọa chạy mất là sự thật.
Đồ mèo vứt đi, thật nhục nhã!
Kiều Sở nhìn chằm chằm một đống linh thạch kia, lục quang trong ánh mắt đều tỏa ra, chẳng qua là có ví dụ lúc trước của Phi Yên, hắn cũng không có lá gan đi lấy linh thạch này, nhưng...
"Tiểu Tà Tử, sau khi chúng ta trở về, đem đi bán đấu giá được không?" Một đống linh thạch, nghĩ đến một núi vàng hiện ra trước mắt.
Hơn nữa hắn đã quan sát, đỉnh của linh thạch này không hề nhỏ, mức thấp nhất cũng là loại trên người linh thú bậc trung, còn có không ít linh thạch bậc cao!
Một ngụm của Be Be đại nhân này còn nhiều hơn so với tất cả những gì họ thu được trong mấy ngày nay!
"Được." Quân Vô Tà gật đầu. Ngân phiếu trên người nàng đã không còn nhiều, nàng dự định giữ một phần linh thạch này lại, trước khi nhóm Long Kỳ đến bàn bạc với học viện Phong Hoa, họ phải có câu trả lời, để bọn họ mang về Thích quốc, mà số còn lại cầm về bổ sung kinh tế cũng không có gì là không thể.
Số ngân lượng cần để nhập học ở học viện Phong Hoa khiến Quân Vô Tà dần dần ý thức được, mang theo chút tiền ở trên người vẫn rất cần thiết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.