Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 535: Chương 535: Câu Kết Tự Làm Bẽ Mặt Mình (3)
Đêm Bắc
07/09/2018
“Tiểu Tà, ngươi không nhớ Doãn Ngôn à? Hai người đã ở cùng phòng với nhau.” Ninh Hinh cười nói, thận trọng quan sát phản ứng của Quân Vô Tà.
“Không quen.” Quân Vô Tà không thèm ngẩng đầu lên nói.
Doãn Ngôn nét mặt đau khổ nhăn nhó, vừa rồi Ninh Hinh còn nói với Phạm Trác rằng Doãn Ngôn và Quân Vô Tà từng ở cùng phòng với nhau, bây giờ Quân Vô Tà lại thể hiện không hề quen biết hắn, chẳng khác nào cho hắn một bạt tai, trong nháy mắt làm tiêu tan hết tất cả dũng khí mà hắn cố gắng lắm mới có được.
Đúng thời khắc đó, Ninh Hinh và Doãn Ngôn hận là không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống, vốn tưởng rằng sự kình địch của Quân Vô Tà là vì Doãn Ngôn, nhưng đến hôm nay đã thấy được rằng, sự việc vốn dĩ không phải như vậy.
Thiệt thòi cho Doãn ngôn cố gắng vắt óc thuyết phục bản thân phải thức thời, tạm thời chịu cúi đầu trước Quân Vô Tà.
Tuy nhiên hắn không ngờ rằng, trong mắt Quân Vô Tà hắn cũng chẳng là gì cả.
Trong ngôi nhà tre ấy, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, Doãn Ngôn thiết diện không nói lên lời, nụ cười trên môi Ninh Hinh cũng tắt theo.
Phạm Trác ngồi bên cạnh dường như không thấy được hai người kia khó xử ra sao, nét mặt ngờ vực hỏi: “Không quen ư? Không thể nào, rõ ràng Hinh Nhi nói ngươi và Doãn Ngôn đã có mối quan hệ rất tốt, lần này hắn đến là vì nhớ ngươi, muốn tới thăm ngươi, ngươi thử nghĩ kĩ lại xem nào, biết đâu đã quên mất điều gì đó.”
Phạm Trác giọng nói ôn hòa, điệu bộ thông cảm quan tâm.
Tuy nhiên Ninh Hinh và Doãn Ngôn hy vọng hắn ta đừng nói gì cả.
Nếu như Phạm Trác không nói thì Quân Vô Tà không biết, nhưng mà đã nói ra rồi, nên Quân Vô Tà chợt hiểu ra, hai người bọn họ đến đây để vờ như có mối quan hệ quen biết nàng, kết quả không thành, lại thành ra tự làm mình bẽ mặt.
Sắc mặt Ninh Hinh nhất thời chẳng thể nào mà cười lên nổi, nàng ta phát hiện Quân Vô Tà đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt khiến người ta vô cùng khiếp sợ, bị ánh mắt ấy đã bóc mẽ tất cả mọi sự giả dối của mình, nàng ta vô cùng bất an.
Như ngồi trên đống lửa, Ninh Hinh vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng bây giờ thì chẳng thể nói ra nữa rồi, Quân Vô Tà lạnh lùng nói “Không quen” coi như đã phá hỏng mọi kế hoạch của nàng ta.
Thật là không biết mở lời từ đâu.
Phạm Trác vẫn cố tình muốn nhắc lại sự việc này, càng làm cho Ninh Hinh cảm thấy khó chịu hơn.
Lần này Ninh Hinh không thể ngồi thêm một khắc nào nữa, căng thẳng đứng lên, nét mặt nhợt nhạt cáo từ, định nhanh chóng ra về, thôi thì đành đến lời hẹn gặp lại lần sau cũng không cần nói nữa.
Doãn Ngôn mặt mũi trắng bệch bước theo sau, bước chân nhanh như bay, như bầy sói bị mãnh thú truy đuổi bỏ chạy.
Đợi hai người bọn họ đi rồi, Phạm Trác mới không nhịn được nữa bật cười.
“Ninh Hinh chắc đang lo lắng lắm, nếu như tính cách của nàng ta thì hôm nay chắc chắc dù chết cũng sẽ đấu đến cùng, nhưng hôm nay xem ra không thể rồi.” Phạm Trác lắc lắc tách trà trên tay, khóe mắt long lanh cười đầy ẩn ý.
Sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn, tính tình Ninh Hinh ra sao hắn biết rõ mười mươi, nhìn bề ngoài thì ôn hòa như vậy nhưng là một nữ tử lòng tự tôn rất lớn, cực kì coi trọng hư vinh, Quân Vô Tà hết lần này đến lần khác không nể mặt nàng ta, thật là khiến nàng ta phải tức chết.
Quân Vô Tà hơi nhíu chân mày, không hề nghĩ rằng mình đã nói câu gì quá đáng.
“Là họ tự nhiên tìm đến cửa rước họa vào người, chẳng lẽ ta lại không thuận tình cho họ hay sao.”
Nàng ta còn chưa kịp ra tay thì Ninh Hinh đã không chờ được mà tự mình tìm đến chịu đòn, vậy thì sao mà nàng từ chối cho được.
Phạm Trác cúi đầu mỉm cười, một tay chống lên cằm, hơi nghiêng đầu nhìn Quân Vô Tà.
“Ta thật sự rất hiếu kì chuyện gì đã xảy ra trong khu rừng Linh Vũ khi đó, mà khiến cho đám người vốn dĩ cao ngạo đó từ lớn đến bé không cần để ý thể diện đến đây để lôi kéo ngươi, ta thấy chắc chắn nàng ta hận ngươi đến tận xương tủy nhưng vẫn cố kìm nén cơn thịnh nỗ, để giữ nét mặt tươi cười với ngươi. Nếu như không bị ngươi nắm thóp thì nhất định đã cầu cứu ngươi rồi.”
“Không quen.” Quân Vô Tà không thèm ngẩng đầu lên nói.
Doãn Ngôn nét mặt đau khổ nhăn nhó, vừa rồi Ninh Hinh còn nói với Phạm Trác rằng Doãn Ngôn và Quân Vô Tà từng ở cùng phòng với nhau, bây giờ Quân Vô Tà lại thể hiện không hề quen biết hắn, chẳng khác nào cho hắn một bạt tai, trong nháy mắt làm tiêu tan hết tất cả dũng khí mà hắn cố gắng lắm mới có được.
Đúng thời khắc đó, Ninh Hinh và Doãn Ngôn hận là không tìm được cái lỗ nào mà chui xuống, vốn tưởng rằng sự kình địch của Quân Vô Tà là vì Doãn Ngôn, nhưng đến hôm nay đã thấy được rằng, sự việc vốn dĩ không phải như vậy.
Thiệt thòi cho Doãn ngôn cố gắng vắt óc thuyết phục bản thân phải thức thời, tạm thời chịu cúi đầu trước Quân Vô Tà.
Tuy nhiên hắn không ngờ rằng, trong mắt Quân Vô Tà hắn cũng chẳng là gì cả.
Trong ngôi nhà tre ấy, không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, Doãn Ngôn thiết diện không nói lên lời, nụ cười trên môi Ninh Hinh cũng tắt theo.
Phạm Trác ngồi bên cạnh dường như không thấy được hai người kia khó xử ra sao, nét mặt ngờ vực hỏi: “Không quen ư? Không thể nào, rõ ràng Hinh Nhi nói ngươi và Doãn Ngôn đã có mối quan hệ rất tốt, lần này hắn đến là vì nhớ ngươi, muốn tới thăm ngươi, ngươi thử nghĩ kĩ lại xem nào, biết đâu đã quên mất điều gì đó.”
Phạm Trác giọng nói ôn hòa, điệu bộ thông cảm quan tâm.
Tuy nhiên Ninh Hinh và Doãn Ngôn hy vọng hắn ta đừng nói gì cả.
Nếu như Phạm Trác không nói thì Quân Vô Tà không biết, nhưng mà đã nói ra rồi, nên Quân Vô Tà chợt hiểu ra, hai người bọn họ đến đây để vờ như có mối quan hệ quen biết nàng, kết quả không thành, lại thành ra tự làm mình bẽ mặt.
Sắc mặt Ninh Hinh nhất thời chẳng thể nào mà cười lên nổi, nàng ta phát hiện Quân Vô Tà đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt khiến người ta vô cùng khiếp sợ, bị ánh mắt ấy đã bóc mẽ tất cả mọi sự giả dối của mình, nàng ta vô cùng bất an.
Như ngồi trên đống lửa, Ninh Hinh vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời để nói, nhưng bây giờ thì chẳng thể nói ra nữa rồi, Quân Vô Tà lạnh lùng nói “Không quen” coi như đã phá hỏng mọi kế hoạch của nàng ta.
Thật là không biết mở lời từ đâu.
Phạm Trác vẫn cố tình muốn nhắc lại sự việc này, càng làm cho Ninh Hinh cảm thấy khó chịu hơn.
Lần này Ninh Hinh không thể ngồi thêm một khắc nào nữa, căng thẳng đứng lên, nét mặt nhợt nhạt cáo từ, định nhanh chóng ra về, thôi thì đành đến lời hẹn gặp lại lần sau cũng không cần nói nữa.
Doãn Ngôn mặt mũi trắng bệch bước theo sau, bước chân nhanh như bay, như bầy sói bị mãnh thú truy đuổi bỏ chạy.
Đợi hai người bọn họ đi rồi, Phạm Trác mới không nhịn được nữa bật cười.
“Ninh Hinh chắc đang lo lắng lắm, nếu như tính cách của nàng ta thì hôm nay chắc chắc dù chết cũng sẽ đấu đến cùng, nhưng hôm nay xem ra không thể rồi.” Phạm Trác lắc lắc tách trà trên tay, khóe mắt long lanh cười đầy ẩn ý.
Sống cùng nhau từ nhỏ đến lớn, tính tình Ninh Hinh ra sao hắn biết rõ mười mươi, nhìn bề ngoài thì ôn hòa như vậy nhưng là một nữ tử lòng tự tôn rất lớn, cực kì coi trọng hư vinh, Quân Vô Tà hết lần này đến lần khác không nể mặt nàng ta, thật là khiến nàng ta phải tức chết.
Quân Vô Tà hơi nhíu chân mày, không hề nghĩ rằng mình đã nói câu gì quá đáng.
“Là họ tự nhiên tìm đến cửa rước họa vào người, chẳng lẽ ta lại không thuận tình cho họ hay sao.”
Nàng ta còn chưa kịp ra tay thì Ninh Hinh đã không chờ được mà tự mình tìm đến chịu đòn, vậy thì sao mà nàng từ chối cho được.
Phạm Trác cúi đầu mỉm cười, một tay chống lên cằm, hơi nghiêng đầu nhìn Quân Vô Tà.
“Ta thật sự rất hiếu kì chuyện gì đã xảy ra trong khu rừng Linh Vũ khi đó, mà khiến cho đám người vốn dĩ cao ngạo đó từ lớn đến bé không cần để ý thể diện đến đây để lôi kéo ngươi, ta thấy chắc chắn nàng ta hận ngươi đến tận xương tủy nhưng vẫn cố kìm nén cơn thịnh nỗ, để giữ nét mặt tươi cười với ngươi. Nếu như không bị ngươi nắm thóp thì nhất định đã cầu cứu ngươi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.