Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 590: Chương 590: Bẽ Mặt Tập Thể (8)
Đêm Bắc
07/09/2018
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
Cố Ly Sinh nói với tất cả mọi người: “Từ nay về sau, Quân Tà chính là người của phân viện Phục Linh, nhưng các ngươi nghe cho kỹ đây! Hắn sẽ không phải là đệ tử của ta, ta tự nhận mình không đủ tư cách dạy hắn, cũng không có tư cách để trở thành sư phụ của hắn! Ở phân viện Phục Linh này hắn có một nửa quyền hành từ ta! Tuy dùng danh nghĩa đệ tử để vào phân viện Phục Linh, nhưng tất cả mọi người không được đối đãi với hắn như một đệ tử!”
Lúc Cố Ly Sinh nói những lời này, ánh mắt như có như không đảo đi từ chỗ Tiền Nguyên Hà đang đứng.
Tiền Nguyên Hà là một trong những người hướng dẫn của học viện Phong Hoa, thường hay nhắc tới Quân Vô Tà như một sự hổ thẹn, thậm chí còn cho rằng Quân Vô Tà vốn không xứng làm đệ tử của ông ta.
Mà bây giờ, những lời Cố Ly Sinh vừa nói như “thưởng”cho Tiền Nguyên Hà một bạt tai!
Tiền Nguyên Hà ông ta là cái gì chứ?
Ở học viện Phong Hoa chẳng qua cũng chỉ là một người hướng dẫn bình thường của phân viện Thú Linh, những người ưu tú hơn ông ta nhiều biết bao nhiêu?
Huống chi là Cố Ly Sinh một mình chưởng quản phân viện Phục Linh?
Đứng trước mặt Cố Ly Sinh, ngay cả cơ hội xách dép Tiền Nguyên Hà còn không xứng!
Ngay cả Cố Ly Sinh cũng nói bản thân không có tư cách làm sư phụ của Quân Vô Tà thì Tiền Nguyên Hà càng không có tư cách đó, Tiền Nguyên Hà từng ở trước mặt người ngoài chỉ trích Quân Vô Tà không biết tiến thủ, phẩm đức đồi bại, mà nay Cố Ly Sinh nói những lời này, từng lời từng lời như tát thẳng mặt ông ta!
Một Tiền Nguyên Hà như ông ta, xứng để chê bai Quân Vô Tà sao? Quả thực là một trò cười mà!
Bị Cố Ly Sinh lãnh đạm đảo mắt nhìn qua, gương mặt Tiền Nguyên Hà chớp mắt đã trắng bệch, hai vai run rẩy, theo bản năng trốn vào trong đám người, hận không thể chui xuống đất không bao giờ xuất hiện nữa.
Từ một kẻ tiểu nhân vô sỉ bị người khác chửi mắng đến một thiếu niên thiên tài nhẫn nhục chịu đựng, chỉ trong nửa canh giờ Quân Vô Tà đã đảo ngược hình tượng trước nay của mình ở học viện Phong Hoa, cũng làm cho toàn bộ thầy trò ở đây một phen bẽ mặt.
Dưới sự soi mói của thầy trò toàn trường, Cố Ly Sinh dẫn Quân Vô Tà nhanh chân rời đi, Quân Vô Tà từ đầu đến giờ không hề mở lời, chỉ thờ ơ nhìn đám người từng làm chuyện tốt này mất mặt trước mặt mọi người.
Đợi đến sau khi Quân Vô Tà cùng với Cố Ly Sinh rời khỏi, trên quảng trường như náo loạn mấy ngày, tất cả mọi người đều thảo luận sôi nổi chuyện ngày hôm nay, những người ngày thường chửi bới Quân Vô Tà thậm tệ, từ sớm đã cụp đuôi chạy trốn, rất sợ bị người khác ăn tươi nuốt sống.
Quân Vô Tà là rác rưởi, vậy thì bọn họ là gì?
Rác rưởi trong đám rác rưởi sao?
Lần này, trên dưới học viện Phong Hoa mất mặt tập thể, cho dù là đệ tử hay là thầy hướng dẫn đều cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy gương mặt đau đớn hừng hực, cảm giác giống như bị người khác vỗ vào mặt vậy.
Trong huyên náo, đám đệ tử cùng những người hướng dẫn xấu hổ cùng cực không ai dám ở lại lâu thêm, ở lâu thêm một chút, bọn họ cảm giác như mặt của mình bị sự thực tát thêm một cái, từng người từng người ủ rũ chuồn đi, nhưng chuyện này lại cắm một cái rễ rất sâu trong lòng bọn họ.
Đám người trên quảng trường lần lượt tan dần, còn mình Ninh Hinh thì vẫn cứng đờ tại chỗ.
“Sao lại có thể… sao có thể… Quân Tà sao lại có thể là người được Cố Ly Sinh nhìn trúng…” Ninh Hinh mở to hai mắt, rất lâu sau đó vẫn chưa lấy lại tinh thần, không ai có thể hiểu được sau những gì nàng ta nghe xong, trong lòng đang khiếp sợ nhường nào!
Đầu nàng ta bắt đầu ong ong, những mong chờ cùng với kế hoạch trong lòng, ngày hôm nay, tại nơi này, lại trở thành một trò cười.
Cố Ly Sinh báo thù cho Lý Tử Mộ?
Đây quả thực khiến người ta cười muốn rụng răng mà!
Từ đầu đến cuối, Cố Ly Sinh khinh thường không thèm nhắc tới cái tên Lý Tử Mộ, chỉ nói hai chữ “người mới”, khỏi cần nghĩ cũng biết, những hành vi của Lý Tử Mộ làm sao Cố Ly Sinh có thể không biết chứ? Sự căm phẫn trong lòng hắn e rằng sớm đã vượt qua những người khác rồi!
Cố Ly Sinh nói với tất cả mọi người: “Từ nay về sau, Quân Tà chính là người của phân viện Phục Linh, nhưng các ngươi nghe cho kỹ đây! Hắn sẽ không phải là đệ tử của ta, ta tự nhận mình không đủ tư cách dạy hắn, cũng không có tư cách để trở thành sư phụ của hắn! Ở phân viện Phục Linh này hắn có một nửa quyền hành từ ta! Tuy dùng danh nghĩa đệ tử để vào phân viện Phục Linh, nhưng tất cả mọi người không được đối đãi với hắn như một đệ tử!”
Lúc Cố Ly Sinh nói những lời này, ánh mắt như có như không đảo đi từ chỗ Tiền Nguyên Hà đang đứng.
Tiền Nguyên Hà là một trong những người hướng dẫn của học viện Phong Hoa, thường hay nhắc tới Quân Vô Tà như một sự hổ thẹn, thậm chí còn cho rằng Quân Vô Tà vốn không xứng làm đệ tử của ông ta.
Mà bây giờ, những lời Cố Ly Sinh vừa nói như “thưởng”cho Tiền Nguyên Hà một bạt tai!
Tiền Nguyên Hà ông ta là cái gì chứ?
Ở học viện Phong Hoa chẳng qua cũng chỉ là một người hướng dẫn bình thường của phân viện Thú Linh, những người ưu tú hơn ông ta nhiều biết bao nhiêu?
Huống chi là Cố Ly Sinh một mình chưởng quản phân viện Phục Linh?
Đứng trước mặt Cố Ly Sinh, ngay cả cơ hội xách dép Tiền Nguyên Hà còn không xứng!
Ngay cả Cố Ly Sinh cũng nói bản thân không có tư cách làm sư phụ của Quân Vô Tà thì Tiền Nguyên Hà càng không có tư cách đó, Tiền Nguyên Hà từng ở trước mặt người ngoài chỉ trích Quân Vô Tà không biết tiến thủ, phẩm đức đồi bại, mà nay Cố Ly Sinh nói những lời này, từng lời từng lời như tát thẳng mặt ông ta!
Một Tiền Nguyên Hà như ông ta, xứng để chê bai Quân Vô Tà sao? Quả thực là một trò cười mà!
Bị Cố Ly Sinh lãnh đạm đảo mắt nhìn qua, gương mặt Tiền Nguyên Hà chớp mắt đã trắng bệch, hai vai run rẩy, theo bản năng trốn vào trong đám người, hận không thể chui xuống đất không bao giờ xuất hiện nữa.
Từ một kẻ tiểu nhân vô sỉ bị người khác chửi mắng đến một thiếu niên thiên tài nhẫn nhục chịu đựng, chỉ trong nửa canh giờ Quân Vô Tà đã đảo ngược hình tượng trước nay của mình ở học viện Phong Hoa, cũng làm cho toàn bộ thầy trò ở đây một phen bẽ mặt.
Dưới sự soi mói của thầy trò toàn trường, Cố Ly Sinh dẫn Quân Vô Tà nhanh chân rời đi, Quân Vô Tà từ đầu đến giờ không hề mở lời, chỉ thờ ơ nhìn đám người từng làm chuyện tốt này mất mặt trước mặt mọi người.
Đợi đến sau khi Quân Vô Tà cùng với Cố Ly Sinh rời khỏi, trên quảng trường như náo loạn mấy ngày, tất cả mọi người đều thảo luận sôi nổi chuyện ngày hôm nay, những người ngày thường chửi bới Quân Vô Tà thậm tệ, từ sớm đã cụp đuôi chạy trốn, rất sợ bị người khác ăn tươi nuốt sống.
Quân Vô Tà là rác rưởi, vậy thì bọn họ là gì?
Rác rưởi trong đám rác rưởi sao?
Lần này, trên dưới học viện Phong Hoa mất mặt tập thể, cho dù là đệ tử hay là thầy hướng dẫn đều cảm thấy xấu hổ, chỉ thấy gương mặt đau đớn hừng hực, cảm giác giống như bị người khác vỗ vào mặt vậy.
Trong huyên náo, đám đệ tử cùng những người hướng dẫn xấu hổ cùng cực không ai dám ở lại lâu thêm, ở lâu thêm một chút, bọn họ cảm giác như mặt của mình bị sự thực tát thêm một cái, từng người từng người ủ rũ chuồn đi, nhưng chuyện này lại cắm một cái rễ rất sâu trong lòng bọn họ.
Đám người trên quảng trường lần lượt tan dần, còn mình Ninh Hinh thì vẫn cứng đờ tại chỗ.
“Sao lại có thể… sao có thể… Quân Tà sao lại có thể là người được Cố Ly Sinh nhìn trúng…” Ninh Hinh mở to hai mắt, rất lâu sau đó vẫn chưa lấy lại tinh thần, không ai có thể hiểu được sau những gì nàng ta nghe xong, trong lòng đang khiếp sợ nhường nào!
Đầu nàng ta bắt đầu ong ong, những mong chờ cùng với kế hoạch trong lòng, ngày hôm nay, tại nơi này, lại trở thành một trò cười.
Cố Ly Sinh báo thù cho Lý Tử Mộ?
Đây quả thực khiến người ta cười muốn rụng răng mà!
Từ đầu đến cuối, Cố Ly Sinh khinh thường không thèm nhắc tới cái tên Lý Tử Mộ, chỉ nói hai chữ “người mới”, khỏi cần nghĩ cũng biết, những hành vi của Lý Tử Mộ làm sao Cố Ly Sinh có thể không biết chứ? Sự căm phẫn trong lòng hắn e rằng sớm đã vượt qua những người khác rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.