Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 109: Mưa gió sắp đến (5)
Đêm Bắc
27/10/2017
"Xâm nhập vào Lân Vương phủ, chết!" áp lực nhiệt huyết mười năm trong
nội tâm của Quân Khanh sôi trào, trường kiếm trong tay hắn theo thân
hình phiêu dật không ngừng vũ động, giống như lưu quang từ trong đám
hắc y nhân hiện lên!
Nơi đi đến, hắc y nhân căn bản vô lực phản kháng!
Hắc y nhân khiếp sợ nhìn Quân Khanh.
Mới vừa rồi là phế nhân còn ngồi ở trên xe lăn, như thế nào trong chớp mắt liền hành động như người thường? Chiêu thức sắc bén kia, làm người sởn tóc gáy.
Quân Khanh không hề bị tàn phế! Hắn còn có thể động!
Trong lòng mọi người giật mình, mắt thấy một đám đồng bạn bị chém giết, trong lòng bọn họ bị một loại sợ hãi xưa nay chưa từng có bao trùm!
"Bạch Kiêu!" Quân Khanh đang ở trong đám người khẽ quát một tiếng, chiếc nhẫn trong tay hắn lóng lánh phát ra bạch quang chói mắt, trong không trung nháy mắt xuất hiện một con Bạch Kiêu(là một con cú màu trắng), thét lên một tiếng chói tai, cúi người nhào xuống đám hắc y nhân kia!
Đó là Giới Linh của Quân Khanh, Thực Cốt Bạch Kiêu! Giới Linh đã từng ở trên chiến trường khiến người nghe tiếng đều sợ vỡ mật!
Mười năm..... Quân Khanh đã không còn để nó xuất hiện trước mặt mọi người, vậy nên mọi người cơ hồ đều quên mất sự tồn tại của Thực Cốt Bạch Kiêu!
Thực Cốt Bạch Kiêu vươn ra hai cánh chừng ba mét, sát khí lớn giống như xuất hiện từ vực sâu, cuốn lên một cơn lốc máu giữa đám hắc y nhân!
"Đáng chết! Chân Quân Khanh, Sao lại không có việc gì?" Hắc y nhân trong sự công kích điên cuồng của Quân Khanh cùng Thực Cốt Bạch Kiêu, mồ hôi lạnh chảy xuống, mắt thấy tình huống quá nửa đã bị tử thương, bọn họ kinh hồn táng đảm muốn rút lui ra bên ngoài (muốn chạy).
"Aaaaaa!!" Hắc y nhân vừa mới bước ra khỏi biệt viện phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hắc y nhân khác lập tức quay đầu lại.
Thình lình nhìn đến, chính là một con mãnh thú thật lớn màu đen đang cắn cổ một hắc y nhân, hàm răng sắc bén xuyên thấu da đầu, máu đỏ tươi tự do chảy, lộp độp rơi xuống mặt đất.
Răng rắc một tiếng.
Cự thú màu đen cắn đứt hầu cốt hắc y nhân."Hôm nay mọi người nơi này, đều phải chết." Trên lưng hắc thú, thiếu nữ tuyệt mỹ nhàn nhạt dùng ánh mắt đảo qua hắc y nhân thất thố kinh hoảng, con ngươi lạnh như băng lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Hắc thú dường như cảm ứng được sát ý của chủ nhân, điên cuồng đánh về phía đám hắc y nhân kia.
Sau có Quân Khanh, trên có Thực Cốt Bạch Kiêu, phía trước lại là mãnh thú quỷ dị này, một đám hắc y nhân ở giữa thét lên tiếng kêu gào thảm thiết ngã xuống, đến chết, bọn họ cũng không có minh bạch, rốt cuộc sự tình gì đã xảy ra.
Lân Vương phủ lung lay sắp đổ như thế nào cường đại như thế?
Gần trăm tên hắc y nhân, trong một thời gian rất ngắn đều bị giết, làm cho sân này nguyên bản đang yên tĩnh bỗng tràn ngập mùi máu tươi như biến thành địa ngục Tu La, khắp nơi là thi thể, làm người nhìn thấy ghê cả người.
"Vô Tà! Ngươi không có việc gì chứ?" Giết sạch địch nhân rồi, Quân Khanh kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà ngồi ở trên lưng cự thú màu đen, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
Thực Cốt Bạch Kiêu từ không trung lao xuống, giương móng vuốt đạp trên một khối thi thể, nghiêng đầu, quan sát vật cưỡi của Quân Vô Tà.
"Không có việc gì, nhưng tiểu thúc bị thương sao?" Quân Vô Tà nói.
"Ngươi không khỏi quá coi thường tiểu thúc ngươi, những phế vật này, sao có thể làm ta bị thương?" Ánh mắt của Quân Khanh nhìn về phía vật cưỡi của Quân Vô Tà, trong ánh mắt tràn ngập dò hỏi, "Đây là..."
Hắc thú kia vừa trông chợt rất giống một con hắc báo, nhưng nhìn kỹ tới, lại thấy so với hắc báo còn lớn hơn nữa, tứ chi cũng càng thêm cường tráng, đôi tai kia nhọn lên, cũng không tròn tròn giống như hắc báo.
"Miêu ~" Hắc thú hung mãnh há mồm, lại phát ra tiếng kêu mềm mại của Miêu nhi.
Biểu tình của Quân Khanh, như là bị sét đánh trúng giống nhau.
"Đây là tiểu hắc, tiểu thúc từng gặp qua." Quân Vô Tà nói.
"..........." Quân Khanh nhớ tới trong khoảng thời gian này Quân Vô Tà thường xuyên ôm tiểu hắc miêu vào trong ngực, thật sự không thể tin mãnh thú to lớn kia đang đứng phía trước hắn cùng mèo nhỏ này là một.
Nơi đi đến, hắc y nhân căn bản vô lực phản kháng!
Hắc y nhân khiếp sợ nhìn Quân Khanh.
Mới vừa rồi là phế nhân còn ngồi ở trên xe lăn, như thế nào trong chớp mắt liền hành động như người thường? Chiêu thức sắc bén kia, làm người sởn tóc gáy.
Quân Khanh không hề bị tàn phế! Hắn còn có thể động!
Trong lòng mọi người giật mình, mắt thấy một đám đồng bạn bị chém giết, trong lòng bọn họ bị một loại sợ hãi xưa nay chưa từng có bao trùm!
"Bạch Kiêu!" Quân Khanh đang ở trong đám người khẽ quát một tiếng, chiếc nhẫn trong tay hắn lóng lánh phát ra bạch quang chói mắt, trong không trung nháy mắt xuất hiện một con Bạch Kiêu(là một con cú màu trắng), thét lên một tiếng chói tai, cúi người nhào xuống đám hắc y nhân kia!
Đó là Giới Linh của Quân Khanh, Thực Cốt Bạch Kiêu! Giới Linh đã từng ở trên chiến trường khiến người nghe tiếng đều sợ vỡ mật!
Mười năm..... Quân Khanh đã không còn để nó xuất hiện trước mặt mọi người, vậy nên mọi người cơ hồ đều quên mất sự tồn tại của Thực Cốt Bạch Kiêu!
Thực Cốt Bạch Kiêu vươn ra hai cánh chừng ba mét, sát khí lớn giống như xuất hiện từ vực sâu, cuốn lên một cơn lốc máu giữa đám hắc y nhân!
"Đáng chết! Chân Quân Khanh, Sao lại không có việc gì?" Hắc y nhân trong sự công kích điên cuồng của Quân Khanh cùng Thực Cốt Bạch Kiêu, mồ hôi lạnh chảy xuống, mắt thấy tình huống quá nửa đã bị tử thương, bọn họ kinh hồn táng đảm muốn rút lui ra bên ngoài (muốn chạy).
"Aaaaaa!!" Hắc y nhân vừa mới bước ra khỏi biệt viện phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, hắc y nhân khác lập tức quay đầu lại.
Thình lình nhìn đến, chính là một con mãnh thú thật lớn màu đen đang cắn cổ một hắc y nhân, hàm răng sắc bén xuyên thấu da đầu, máu đỏ tươi tự do chảy, lộp độp rơi xuống mặt đất.
Răng rắc một tiếng.
Cự thú màu đen cắn đứt hầu cốt hắc y nhân."Hôm nay mọi người nơi này, đều phải chết." Trên lưng hắc thú, thiếu nữ tuyệt mỹ nhàn nhạt dùng ánh mắt đảo qua hắc y nhân thất thố kinh hoảng, con ngươi lạnh như băng lộ ra sát ý lạnh lẽo.
Hắc thú dường như cảm ứng được sát ý của chủ nhân, điên cuồng đánh về phía đám hắc y nhân kia.
Sau có Quân Khanh, trên có Thực Cốt Bạch Kiêu, phía trước lại là mãnh thú quỷ dị này, một đám hắc y nhân ở giữa thét lên tiếng kêu gào thảm thiết ngã xuống, đến chết, bọn họ cũng không có minh bạch, rốt cuộc sự tình gì đã xảy ra.
Lân Vương phủ lung lay sắp đổ như thế nào cường đại như thế?
Gần trăm tên hắc y nhân, trong một thời gian rất ngắn đều bị giết, làm cho sân này nguyên bản đang yên tĩnh bỗng tràn ngập mùi máu tươi như biến thành địa ngục Tu La, khắp nơi là thi thể, làm người nhìn thấy ghê cả người.
"Vô Tà! Ngươi không có việc gì chứ?" Giết sạch địch nhân rồi, Quân Khanh kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà ngồi ở trên lưng cự thú màu đen, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
Thực Cốt Bạch Kiêu từ không trung lao xuống, giương móng vuốt đạp trên một khối thi thể, nghiêng đầu, quan sát vật cưỡi của Quân Vô Tà.
"Không có việc gì, nhưng tiểu thúc bị thương sao?" Quân Vô Tà nói.
"Ngươi không khỏi quá coi thường tiểu thúc ngươi, những phế vật này, sao có thể làm ta bị thương?" Ánh mắt của Quân Khanh nhìn về phía vật cưỡi của Quân Vô Tà, trong ánh mắt tràn ngập dò hỏi, "Đây là..."
Hắc thú kia vừa trông chợt rất giống một con hắc báo, nhưng nhìn kỹ tới, lại thấy so với hắc báo còn lớn hơn nữa, tứ chi cũng càng thêm cường tráng, đôi tai kia nhọn lên, cũng không tròn tròn giống như hắc báo.
"Miêu ~" Hắc thú hung mãnh há mồm, lại phát ra tiếng kêu mềm mại của Miêu nhi.
Biểu tình của Quân Khanh, như là bị sét đánh trúng giống nhau.
"Đây là tiểu hắc, tiểu thúc từng gặp qua." Quân Vô Tà nói.
"..........." Quân Khanh nhớ tới trong khoảng thời gian này Quân Vô Tà thường xuyên ôm tiểu hắc miêu vào trong ngực, thật sự không thể tin mãnh thú to lớn kia đang đứng phía trước hắn cùng mèo nhỏ này là một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.