Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 144: Nữ tử âm độc (2)
Đêm Bắc
28/10/2017
Sau khi đợi cho những Ngự Lâm Quân đó rời khỏi, Mặc Huyền Phỉ lập tức
đuổi hết cung nhân ra ngoài. Trong viện, cũng chỉ còn lại hắn cùng Bạch
Vân Tiên hai người.
Lúc này không còn con mắt nào khác nhìn vào, biểu tình căng thẳng của Mặc Huyền Phỉ lập tức xuất hiện một tia lo lắng, "Vân Tiên, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì? Những rượu thuốc đó, không phải là dùng để đối phó với Thụy Lân Quân sao? Vì sao...... lại để người của Ngự Lâm Quân uống?"
Đã qua nhiều ngày, Bạch Vân Tiên vẫn luôn bí mật luyện chế một thứ gì đó. Mặc Huyền Phỉ cũng không biết vài thứ kia là cái gì, chỉ biết là, đó là thứ mà Bạch Vân Tiên dùng để đối phó với Thụy Lân Quân.
Chính là thứ này, vì sao lại vào bụng của Ngự Lâm Quân?
Bạch Vân Tiên cười lạnh một tiếng, đáy mắt âm độc làm người không rét mà run. Môi đỏ của nàng hơi gợi lên, giống như một con nhện ác độc, chằm chằm nhìn Mặc Huyền Phỉ, "Vài thứ kia, tự nhiên là dùng để đối phó Thụy Lân Quân."
"Nhưng......"
"Không có nhưng! Ngươi đang nghĩ Thụy Lân Quân đều là một đám ngu ngốc hay sao? Cho bọn hắn độc dược, bọn họ sẽ lập tức tự mình uống xuống?" Bạch Vân Tiên liếc mắt Mặc Huyền Phỉ một cái, tựa như đang trào phúng hắn ngu xuẩn.
"Lúc trước cho ngươi đan dược, ngươi hẳn là còn nhớ rõ hiệu quả của nó chứ? Ta hiện giờ cấp đồ cho Ngự Lâm Quân uống, chính là có hiệu quả giống như đan dược kia a." Đang nói, nàng liếm liếm đôi môi hồng.Mặc Huyền Phỉ trong lòng giật mình. Hiệu quả của đan dược ấy sau khi Lâm Nhạc Dương dùng xong thì như thế nào, hắn tự nhiên là biết. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Bạch Vân Tiên bảo hắn đưa Ngự Lâm Quân tới cư nhiên mục đích là như thế này!
"Vân Tiên, ngươi tính dùng Ngự Lâm Quân làm vật hi sinh? Ngươi vì sao không nói sớm? Ta hoàn toàn có thể tìm cho ngươi một ít cung nữ thái giám bình thường, Ngự Lâm Quân dù sao, cũng là lực lượng chúng ta hiện tại cần dựa vào. Ngươi dùng bọn họ tới đối phó với Thụy Lân Quân, có phải không ổn thỏa lắm hay không?"
Bạch Vân Tiên không vui trừng mắt nhìn Mặc Huyền Phỉ liếc một cái, ý cười trên mặt đều rút đi, "Ngươi thì biết cái gì! Dược hiệu của rượu thuốc này, phát huy tác dụng lớn hơn khi hoà cùng với sức mạnh linh lực của những người lính! Những cung nữ cùng thái giám kia có bao nhiêu linh lực? Căn bản không đủ để phát huy hiệu quả chân chính. Ta để ngươi an bài những người đó tại các nơi trong thành, là vì sau khi làm cho bọn họ bạo phát mà tự nổ, trong thời gian ngắn nhất có thể đem độc tố kia truyền bá đến các nơi trong hoàng thành."
Linh lực trong thân thể của cung nữ cùng thái giám sao có thể so sánh cùng với Ngự Lâm Quân. Binh lính Ngự Lâm Quân cho dù vô dụng, cũng đã là cảnh giới cam tiên. Những độc dược kia được tàng trữ trong linh lực của cơ thể bọn họ, sau khi tự nổ, sẽ làm độc tố phát tán nhanh hơn ở trong không khí, hiệu quả của độc tố cũng sẽ càng mạnh hơn!
"Cái gì? Ngươi muốn làm độc tố kia lan truyền khắp toàn bộ hoàng thành?" Mặc Huyền Phỉ hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới kế hoạch của Bạch Vân Tiên cư nhiên sẽ lan đến tất cả mọi người trong hoàng thành!
Nàng có phải là điên rồi hay không?
"Nếu không như thế thì làm sao? Bên trong hoàng thành chính là có mười vạn Thụy Lân Quân, bọn họ lại không phải tụ ở cùng một địa phương. Muốn toàn bộ bọn họ trúng độc, tự nhiên phải đem độc tố khuếch tán lan truyền đến toàn bộ hoàng thành. Ta phối chế loại rượu thuốc này, sau khi dùng trong cơ thể sẽ không ngừng thôi thúc linh lực của bọn họ. Đợi đến khi linh lực bành trướng đến cực hạn, thân thể bọn họ đều không thể đủ sức chứa đựng được linh lực tăng cao, mà sinh ra tự bùng nổ. Khi bọn họ tự nổ, độc tố trong cơ thể bọn họ lập tức sẽ khuếch tán vào trong không khí. Chỉ cần là ngửi thấy hương vị kia người sẽ lập tức trúng độc. Người trúng độc rất nhanh sẽ sinh ra hiệu quả tương tự, không ngừng tự nổ, kết quả sẽ là hàng loạt các vụ nổ. Cho dù Thụy Lân Quân số lượng rất nhiều, bọn họ cũng trốn không thoát độc của ta." Bạch Vân Tiên đáy mắt lập loè thần sắc điên cuồng, mạt âm độc kia, cùng dung mạo cao quý của nàng hoàn toàn không hợp nhau, vặn vẹo cực đoan, làm khuôn mặt nàng thoạt nhìn cực kỳ giống lệ quỷ bò ra từ trong địa ngục, không còn nhìn thấy màu sắc của vẻ đẹp.
Lúc này không còn con mắt nào khác nhìn vào, biểu tình căng thẳng của Mặc Huyền Phỉ lập tức xuất hiện một tia lo lắng, "Vân Tiên, ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì? Những rượu thuốc đó, không phải là dùng để đối phó với Thụy Lân Quân sao? Vì sao...... lại để người của Ngự Lâm Quân uống?"
Đã qua nhiều ngày, Bạch Vân Tiên vẫn luôn bí mật luyện chế một thứ gì đó. Mặc Huyền Phỉ cũng không biết vài thứ kia là cái gì, chỉ biết là, đó là thứ mà Bạch Vân Tiên dùng để đối phó với Thụy Lân Quân.
Chính là thứ này, vì sao lại vào bụng của Ngự Lâm Quân?
Bạch Vân Tiên cười lạnh một tiếng, đáy mắt âm độc làm người không rét mà run. Môi đỏ của nàng hơi gợi lên, giống như một con nhện ác độc, chằm chằm nhìn Mặc Huyền Phỉ, "Vài thứ kia, tự nhiên là dùng để đối phó Thụy Lân Quân."
"Nhưng......"
"Không có nhưng! Ngươi đang nghĩ Thụy Lân Quân đều là một đám ngu ngốc hay sao? Cho bọn hắn độc dược, bọn họ sẽ lập tức tự mình uống xuống?" Bạch Vân Tiên liếc mắt Mặc Huyền Phỉ một cái, tựa như đang trào phúng hắn ngu xuẩn.
"Lúc trước cho ngươi đan dược, ngươi hẳn là còn nhớ rõ hiệu quả của nó chứ? Ta hiện giờ cấp đồ cho Ngự Lâm Quân uống, chính là có hiệu quả giống như đan dược kia a." Đang nói, nàng liếm liếm đôi môi hồng.Mặc Huyền Phỉ trong lòng giật mình. Hiệu quả của đan dược ấy sau khi Lâm Nhạc Dương dùng xong thì như thế nào, hắn tự nhiên là biết. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Bạch Vân Tiên bảo hắn đưa Ngự Lâm Quân tới cư nhiên mục đích là như thế này!
"Vân Tiên, ngươi tính dùng Ngự Lâm Quân làm vật hi sinh? Ngươi vì sao không nói sớm? Ta hoàn toàn có thể tìm cho ngươi một ít cung nữ thái giám bình thường, Ngự Lâm Quân dù sao, cũng là lực lượng chúng ta hiện tại cần dựa vào. Ngươi dùng bọn họ tới đối phó với Thụy Lân Quân, có phải không ổn thỏa lắm hay không?"
Bạch Vân Tiên không vui trừng mắt nhìn Mặc Huyền Phỉ liếc một cái, ý cười trên mặt đều rút đi, "Ngươi thì biết cái gì! Dược hiệu của rượu thuốc này, phát huy tác dụng lớn hơn khi hoà cùng với sức mạnh linh lực của những người lính! Những cung nữ cùng thái giám kia có bao nhiêu linh lực? Căn bản không đủ để phát huy hiệu quả chân chính. Ta để ngươi an bài những người đó tại các nơi trong thành, là vì sau khi làm cho bọn họ bạo phát mà tự nổ, trong thời gian ngắn nhất có thể đem độc tố kia truyền bá đến các nơi trong hoàng thành."
Linh lực trong thân thể của cung nữ cùng thái giám sao có thể so sánh cùng với Ngự Lâm Quân. Binh lính Ngự Lâm Quân cho dù vô dụng, cũng đã là cảnh giới cam tiên. Những độc dược kia được tàng trữ trong linh lực của cơ thể bọn họ, sau khi tự nổ, sẽ làm độc tố phát tán nhanh hơn ở trong không khí, hiệu quả của độc tố cũng sẽ càng mạnh hơn!
"Cái gì? Ngươi muốn làm độc tố kia lan truyền khắp toàn bộ hoàng thành?" Mặc Huyền Phỉ hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Hắn ngàn vạn lần không ngờ tới kế hoạch của Bạch Vân Tiên cư nhiên sẽ lan đến tất cả mọi người trong hoàng thành!
Nàng có phải là điên rồi hay không?
"Nếu không như thế thì làm sao? Bên trong hoàng thành chính là có mười vạn Thụy Lân Quân, bọn họ lại không phải tụ ở cùng một địa phương. Muốn toàn bộ bọn họ trúng độc, tự nhiên phải đem độc tố khuếch tán lan truyền đến toàn bộ hoàng thành. Ta phối chế loại rượu thuốc này, sau khi dùng trong cơ thể sẽ không ngừng thôi thúc linh lực của bọn họ. Đợi đến khi linh lực bành trướng đến cực hạn, thân thể bọn họ đều không thể đủ sức chứa đựng được linh lực tăng cao, mà sinh ra tự bùng nổ. Khi bọn họ tự nổ, độc tố trong cơ thể bọn họ lập tức sẽ khuếch tán vào trong không khí. Chỉ cần là ngửi thấy hương vị kia người sẽ lập tức trúng độc. Người trúng độc rất nhanh sẽ sinh ra hiệu quả tương tự, không ngừng tự nổ, kết quả sẽ là hàng loạt các vụ nổ. Cho dù Thụy Lân Quân số lượng rất nhiều, bọn họ cũng trốn không thoát độc của ta." Bạch Vân Tiên đáy mắt lập loè thần sắc điên cuồng, mạt âm độc kia, cùng dung mạo cao quý của nàng hoàn toàn không hợp nhau, vặn vẹo cực đoan, làm khuôn mặt nàng thoạt nhìn cực kỳ giống lệ quỷ bò ra từ trong địa ngục, không còn nhìn thấy màu sắc của vẻ đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.