Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư
Chương 160: Ta là dao thớt (2)
Đêm Bắc
28/10/2017
Mặc Huyền Phỉ luôn tự cho mình là ở trên cao, cho rằng mình cao cao tại
thượng được vạn người ngưỡng mộ, vậy nàng sẽ khiến cho hắn từ nay về sau chỉ có thể quỳ trên mặt đất, nhìn lên mọi người.
"Quân Vô Tà, ngươi có thể càn rỡ tới khi nào? Ta nói cho ngươi biết! Sư phụ ta sẽ nhanh chóng tới hoàng thành! Đến lúc đó, ta nhất định muốn ngươi......"
Bang! Bang! Bang!
Bạch Vân Tiên còn chưa mắng xong, một đôi tay nhỏ của Quân Vô Tà mạnh mẽ vung ra, trực tiếp tát ba cái trên miệng rộng của nàng ta!
Lần này, chính là chân chân chính chính vả mặt!
Tiếng vang kia, ngay cả Mặc Thiển Uyên một bên nghe thấy đều nhịn không được mà co rụt cổ lại.
Đánh thật tàn nhẫn!
"Ta yêu cầu ngươi cứu người, sao còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy." Nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ của Bạch Vân Tiên in dấu năm ngón tay, Quân Vô Tà cười ôn nhu dị thường.
Bạch Vân Tiên ngây ngẩn cả người, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này, cư nhiên có người dám động thủ đánh nàng!
Nàng che lại gương mặt nóng rát, ánh mắt dại ra nhìn Quân Vô Tà, còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ khi bị đánh.
Hoàng đế hoàn toàn trợn tròn con mắt, Quân Vô Tà này có phải điên rồi hay không? Nàng thật dám đánh Bạch Vân Tiên?
"Ngươi...... Ngươi cũng dám đánh ta?" Bạch Vân Tiên chỉ vào Quân Vô Tà, cả người giận run.
Quân Vô Tà không chút khách khí, đối với khuôn mặt nhỏ của Bạch Vân Tiên, lại tát một cái, nhấc chân lên trực tiếp đá vào ngực Bạch Vân Tiên, đem nàng ta đá bay ra ngoài.
"Còn muốn xác nhận lại một lần nữa?" Quân Vô Tà khóe miệng giơ lên, khuôn mặt tinh xảo, tươi cười sáng lạn càng thêm mê người.
Trên khóe miệng Bạch Vân Tiên hiện lên một vết máu, tóc hoàn toàn tán loạn, dung nhan tinh xảo cũng đã nở hoa, nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Quân Vô Tà, tràn đầy sợ hãi giống như nhìn thấy một con ác quỷ.
Trong Khuynh Vân Tông, nàng là đệ tử tông chủ, chưa từng có người nào dám động một chút vào nàng, bên ngoài, mọi người đều sợ thế lực của Khuynh Vân Tông, càng là đối với nàng cung kính thuận theo.
Nhưng tới Thích Quốc, gặp phải Quân Vô Tà, hết thảy đều thay đổi.
Quân Vô Tà dùng hành động để nói cho nàng (Vân Tiên) biết, nàng (Vô Tà) chẳng những sẽ đánh nàng (Vân Tiên), hơn nữa tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
Lúc này, lần đầu tiên trong đời Bạch Vân Tiên nếm được tư vị sợ hãi, sự cao ngạo vốn có đều không còn nữa.
"Kéo lại đây." Quân Vô Tà nói với Thụy Lân Quân phía sau.
Hai tên Thụy Lân Quân đi qua, đem Bạch Vân Tiên xụi lơ trên mặt đất kéo dài tới trước mặt Quân Vô Tà.
Bạch Vân Tiên giãy giụa suy nghĩ muốn thoát thân, nhưng với sức lực của nàng, làm sao có thể là đối thủ của Thụy Lân Quân, bị kéo mạnh đến trước mặt Quân Vô Tà, không thể động đậy.
"Ngươi...... Ngươi không thể động đến ta...... Sư phụ ta...... Sư phụ ta là tông chủ Khuynh Vân Tông......" Bạch Vân Tiên run rẩy nhìn Quân Vô Tà. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người điên cuồng như vậy, mặc kệ sau lưng nàng là Khuynh Vân Tông có bao nhiêu cường đại, mặc kệ xuất thân nàng có bao nhiêu cao quý, ở trong mắt Quân Vô Tà, nàng giống như là một con kiến có thể tùy ý nghiền chết.
"Nga?" Quân Vô Tà híp nửa mắt, giơ tay, hướng trên khuôn mặt nhỏ kia lại tát một cái.
"Khuynh Vân Tông, là thứ gì?"
Bạch Vân Tiên sợ hãi nhìn Quân Vô Tà, mọi hận ý đều đã bị sợ hãi thay thế, bị cặp con ngươi như giếng cạn kia nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy chính mình như đang lọt vào địa ngục.
"Đi cứu tình lang ngươi đi, hắn có thể đứng lên hay không, liền dựa vào đệ tử Khuynh Vân Tông ngươi." Quân Vô Tà mở miệng cười, hai gã binh lính lập tức hiểu ý Quân Vô Tà, đem Bạch Vân Tiên chật vật bất kham kéo tới bên người Mặc Huyền Phỉ.
Bạch Vân Tiên làm gì còn nửa điểm khí thế kiêu ngạo, cả người nàng phát run ngã ngồi bên cạnh Mặc Huyền Phỉ, nhìn hai chân Mặc Huyền Phỉ đã bị máu tươi nhiễm hồng, cả người nàng ngăn không được càng run hơn.
"Quân Vô Tà, ngươi có thể càn rỡ tới khi nào? Ta nói cho ngươi biết! Sư phụ ta sẽ nhanh chóng tới hoàng thành! Đến lúc đó, ta nhất định muốn ngươi......"
Bang! Bang! Bang!
Bạch Vân Tiên còn chưa mắng xong, một đôi tay nhỏ của Quân Vô Tà mạnh mẽ vung ra, trực tiếp tát ba cái trên miệng rộng của nàng ta!
Lần này, chính là chân chân chính chính vả mặt!
Tiếng vang kia, ngay cả Mặc Thiển Uyên một bên nghe thấy đều nhịn không được mà co rụt cổ lại.
Đánh thật tàn nhẫn!
"Ta yêu cầu ngươi cứu người, sao còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy." Nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ của Bạch Vân Tiên in dấu năm ngón tay, Quân Vô Tà cười ôn nhu dị thường.
Bạch Vân Tiên ngây ngẩn cả người, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, trên đời này, cư nhiên có người dám động thủ đánh nàng!
Nàng che lại gương mặt nóng rát, ánh mắt dại ra nhìn Quân Vô Tà, còn chưa tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ khi bị đánh.
Hoàng đế hoàn toàn trợn tròn con mắt, Quân Vô Tà này có phải điên rồi hay không? Nàng thật dám đánh Bạch Vân Tiên?
"Ngươi...... Ngươi cũng dám đánh ta?" Bạch Vân Tiên chỉ vào Quân Vô Tà, cả người giận run.
Quân Vô Tà không chút khách khí, đối với khuôn mặt nhỏ của Bạch Vân Tiên, lại tát một cái, nhấc chân lên trực tiếp đá vào ngực Bạch Vân Tiên, đem nàng ta đá bay ra ngoài.
"Còn muốn xác nhận lại một lần nữa?" Quân Vô Tà khóe miệng giơ lên, khuôn mặt tinh xảo, tươi cười sáng lạn càng thêm mê người.
Trên khóe miệng Bạch Vân Tiên hiện lên một vết máu, tóc hoàn toàn tán loạn, dung nhan tinh xảo cũng đã nở hoa, nàng hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Quân Vô Tà, tràn đầy sợ hãi giống như nhìn thấy một con ác quỷ.
Trong Khuynh Vân Tông, nàng là đệ tử tông chủ, chưa từng có người nào dám động một chút vào nàng, bên ngoài, mọi người đều sợ thế lực của Khuynh Vân Tông, càng là đối với nàng cung kính thuận theo.
Nhưng tới Thích Quốc, gặp phải Quân Vô Tà, hết thảy đều thay đổi.
Quân Vô Tà dùng hành động để nói cho nàng (Vân Tiên) biết, nàng (Vô Tà) chẳng những sẽ đánh nàng (Vân Tiên), hơn nữa tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
Lúc này, lần đầu tiên trong đời Bạch Vân Tiên nếm được tư vị sợ hãi, sự cao ngạo vốn có đều không còn nữa.
"Kéo lại đây." Quân Vô Tà nói với Thụy Lân Quân phía sau.
Hai tên Thụy Lân Quân đi qua, đem Bạch Vân Tiên xụi lơ trên mặt đất kéo dài tới trước mặt Quân Vô Tà.
Bạch Vân Tiên giãy giụa suy nghĩ muốn thoát thân, nhưng với sức lực của nàng, làm sao có thể là đối thủ của Thụy Lân Quân, bị kéo mạnh đến trước mặt Quân Vô Tà, không thể động đậy.
"Ngươi...... Ngươi không thể động đến ta...... Sư phụ ta...... Sư phụ ta là tông chủ Khuynh Vân Tông......" Bạch Vân Tiên run rẩy nhìn Quân Vô Tà. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người điên cuồng như vậy, mặc kệ sau lưng nàng là Khuynh Vân Tông có bao nhiêu cường đại, mặc kệ xuất thân nàng có bao nhiêu cao quý, ở trong mắt Quân Vô Tà, nàng giống như là một con kiến có thể tùy ý nghiền chết.
"Nga?" Quân Vô Tà híp nửa mắt, giơ tay, hướng trên khuôn mặt nhỏ kia lại tát một cái.
"Khuynh Vân Tông, là thứ gì?"
Bạch Vân Tiên sợ hãi nhìn Quân Vô Tà, mọi hận ý đều đã bị sợ hãi thay thế, bị cặp con ngươi như giếng cạn kia nhìn chằm chằm, nàng cảm thấy chính mình như đang lọt vào địa ngục.
"Đi cứu tình lang ngươi đi, hắn có thể đứng lên hay không, liền dựa vào đệ tử Khuynh Vân Tông ngươi." Quân Vô Tà mở miệng cười, hai gã binh lính lập tức hiểu ý Quân Vô Tà, đem Bạch Vân Tiên chật vật bất kham kéo tới bên người Mặc Huyền Phỉ.
Bạch Vân Tiên làm gì còn nửa điểm khí thế kiêu ngạo, cả người nàng phát run ngã ngồi bên cạnh Mặc Huyền Phỉ, nhìn hai chân Mặc Huyền Phỉ đã bị máu tươi nhiễm hồng, cả người nàng ngăn không được càng run hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.