Chương 58: Cú phản bội ngoạn mục
Hạ Y
14/05/2021
Sáng sớm ngày hôm nay, Triệu Tư Mỗ cùng Mạc Đình Khiêm tổ chức một cuộc họp báo lớn, tuyên bố với toàn thể giới truyền thông trong và ngoài nước về việc nhận mặt Mạc Đình Khiêm, chính thức đổi họ Mạc thành họ Triệu cho hắn ta.
Mạc Đình Khiêm đã chờ ngày này từ rất lâu. Nếu còn chậm trễ, chỉ e thân phận của hắn ta sẽ không sớm thì muộn lại bị chối bỏ cũng chưa biết chừng.
Tòa soạn Vương Chủng sẽ là nơi thích hợp nhất để truyền bá tin tức quan trọng này.
Triệu Tư Mỗ nhấc máy gọi cho Lý Nghiêm Chấn, vui vẻ dặn dò:
“Ngay sau khi buổi họp báo kết thúc, ông nhớ phải cử một hệ thống phóng viên xuất sắc nhất để viết bài ca ngợi tình cảm cha con lâu ngày đoàn viên. Tóm lại, ông phải đưa tin tức này trở thành chủ đề phổ biến nhất trên bảng tìm kiếm cho tôi, nghe rõ chưa?”
Đầu dây bên kia, Lý Nghiêm Chấn ngắc ngứ không đáp, mãi một lúc lâu sau, ông ta mới lấy hết can đảm để nói một lèo:
“Ông Triệu, rất tiếc hôm nay tôi không thể cử phóng viên giúp ông, phiền ông trao đổi với tòa soạn khác!”
“Ơ, Lý Nghiêm Chấn, nay ông ăn phải gan hùm hay sao mà dám phản đối lại tôi?”
Triệu Tư Mỗ nhất thời bị Lý Nghiêm Chấn làm cho bất ngờ, không tin nổi vào tai mình mà bực bội hỏi lại.
Lý Nghiêm Chấn cũng không muốn nói dài dòng nhiều, hít sâu một hơi rồi thẳng thắn đáp:
“Vậy để tôi nói cho ông biết, ngày hôm nay tôi đã nhận hợp đồng với một đối tác khác, tiền cọc cũng đã nhận. Do vậy Vương Chủng không thể đem quân sang bên ông được. Mong ông hiểu cho và tìm một tòa soạn khác để hợp tác!”
“Lão già không biết tốt xấu này!”
Triệu Tư Mỗ quát ầm ĩ trong điện thoại.
Chưa bao giờ Lý Nghiêm Chấn lại vì kẻ khác mà từ chối nhận việc cho lão ta. Chắc chắn Lý Nghiêm Chấn đã bị kẻ kia thao túng và điều khiển, có ý định tan rã với Triệu Thị.
“Được, được, ông giỏi đấy, Lý Nghiêm Chấn. Sau buổi họp báo hôm nay, chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau!”
Cúp máy, mồ hôi trên trán Lý Nghiêm Chấn cũng đã túa ra ướt đầm lưng áo.
Ông ta ăn gan hùm thật sự chứ không phải đùa.
Mong sao Long Thế đủ thế lực để bảo vệ an toàn cho tính mạng cả gia đình nhà ông ta!
Lý Nghiêm Chấn thầm cầu khẩn như thế.
Buổi họp báo Triệu Thị nhanh chóng được loan tin đến các trụ sở trong và ngoài nước.
Giữa khán đài chính của tập đoàn, Triệu Tư Mỗ ăn mặc gọn gàng, khí chất sang trọng, quyền lực, cùng Mạc Đình Khiêm lãnh đạm bước tới.
Đám phóng viên tứ xứ vây kín khán đài, loa và máy ghi âm đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Triệu Tư Mỗ phát biểu nữa là xong.
“Các vị!”
Triệu Tư Mỗ cầm mic, rành rọt nói chậm từng chữ.
Bên dưới khán đài, phóng viên im lặng như tờ, hồi hộp chờ đợi. Có kênh truyền hình còn phát sóng trực tiếp, số lượng người xem rất đông đảo.
“Hôm nay, Triệu Tư Mỗ tôi tổ chức buổi họp báo này là để tuyên bố với các vị: ngoài hai cô con gái Triệu Hinh và Triệu Nhạc, tôi còn có một người con trai đã lưu lạc nhiều năm nữa, đó là Mạc Đình Khiêm!”
Vừa nói, Triệu Tư Mỗ vừa kéo Mạc Đình Khiêm lại gần về phía mình, lập tức hàng trăm chiếc máy ảnh thi nhau chụp lấy chụp để. Tin tức sốt dẻo này chắc chắn sẽ khiến cho dư luận ồn ĩ một phen.
Triệu Tư Mỗ mãn nguyện cười thầm, đoạn tiếp tục nói:
“Các vị cũng đã biết, tôi rất yêu vợ con, yêu gia đình của mình. Tôi luôn muốn sắp xếp thời gian chu toàn nhất, cân bằng nhất giữa công việc và gia đình. Đình Khiêm là đứa con tội nghiệp đã thất lạc nhiều năm của gia đình chúng tôi.”
Nói tới đây, giọng nói của Triệu Tư Mỗ bắt đầu nghẹn lại, ánh mắt trở nên rưng rưng khó đoán.
“Tôi rất thương thằng bé, nhiều năm qua Đình Khiêm đã phải chịu thiệt thòi. Giờ đây tôi muốn bù đắp cho con. Do vậy, hôm nay tôi chính thức tuyên bố, đổi họ Mạc thành họ Triệu, Mạc Đình Khiêm thành Triệu Đình Khiêm, con trai cả của nhà họ Triệu. Bên cạnh đó, Đình Khiêm sẽ có tư cách thừa kế và hưởng tài sản phân chia công bằng như hai em gái!”
Nghe lời tuyên bố này của Triệu Tư Mỗ, đám phóng viên không ngừng gật gù thán phục.
“Ông Triệu vô cùng có trách nghiệm, ông ấy không sợ thị phi mà dám tuyên bố trước công chúng việc mình có con riêng. Hơn nữa còn sẵn sàng nhập hộ khẩu cho anh ta, phân chia công bằng tài sản nữa!”
“Tôi cũng muốn được làm con riêng của ông ấy!”
Một vài người xôn xao thì thầm bảo nhau.
Triệu Tư Mỗ càng nghe càng vui vẻ khôn xiết.
Giờ đây, trong mắt công chúng, lão ta vừa là một nhà tài phiệt giàu có, giỏi giang, mà còn là một người cha rất có trách nghiệm với những gì mình làm.
Buổi họp báo sắp kết thúc, phóng viên cũng đã ra về số ít, ngay tại thời khắc này, một đoàn phóng viên trên người mặc đồng phục tòa soạn báo Vương Chủng, cùng nhau nghiêm mặt bước vào.
Trông thấy là người của Vương Chủng tới, Triệu Tư Mỗ thoáng chút bất ngờ.
Chẳng phải Lý Nghiêm Chấn đã thẳng mặt từ chối không cử người tới giúp lão ta hay sao?
Hiện tại đám phóng viên Vương Chủng kéo nhau tới đây là có ý gì?
Lý Nghiêm Chấn đích thân ra mặt, rẽ đám đông bước vào, trên tay cầm một chiếc USB nhỏ xíu, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
“Xin các vị hãy dừng bước!”
Lý Nghiêm Chấn thông qua chiếc micro nhỏ được gắn ở cổ áo, lạnh lùng lên tiếng.
Đám phóng viên lập tức dừng lại, có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Ông Triệu đã tổ chức một buổi họp báo quy mô lớn như thế này để tuyên bố chính thức nhận thêm một thành viên mới trong gia đình nhà họ Triệu, việc này coi như xong!”
Triệu Tư Mỗ đột nhiên cảm thấy có dự cảm chẳng lành, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ đứng dưới khán đài điều tra xem đám người Vương Chủng định giở trò quái quỷ gì ở đây.
“Lý Nghiêm Chấn, nếu có vấn đề gì thì mời ông tìm gặp tôi để hỏi cho ra nhẽ, chứ đừng ở đây mà phá đám!”
Triệu Tư Mỗ gằn giọng đe dọa, ánh mắt trầm đục nhìn chằm chằm vào Lý Nghiêm Chấn mà cảnh cáo.
Trước thái độ đe dọa của Triệu Tư Mỗ, Lý Nghiêm Chấn hoàn toàn làm ngơ.
“Phiền ông Triệu giải thích cho chúng tôi biết, một năm trước ông cử mười hai nhân viên nghiên cứu trong tập đoàn bay sang Ấn Độ để đào quặng vàng. Thật không may trong quá trình thi công đã xảy ra tai nạn sập quặng, khiến mười hai nhân viên đều bỏ mạng!”
Nghe tới đây, Triệu Tư Mỗ chợt đứng hình mất vài phút.
Sự việc này đã xảy ra cách đây hơn một năm trước, lão ta cũng đã cho người lấp liếm, che đậy hoàn toàn bí mật.
Thêm nữa, Triệu Tư Mỗ còn sai người đào đất sâu tận hơn mười hai mét để chôn thi thể của họ, đến giờ cũng đã hóa thành xương.
Bí mật này chỉ có nội bộ đám người quyền cao chức trọng trong tập đoàn Triệu Thị biết, vì sao Lý Nghiêm Chấn lại phát hiện ra, đây là một dấu hỏi vô cùng lớn!
Tin tức giật gân này tức khắc thu hút sự chú ý của đám phóng viên đang có mặt ở đây, động tác mở máy ghi hình và phát trực tiếp diễn ra rất nhanh chóng.
Chớp thời cơ này, Lý Nghiêm Chấn tiếp tục phản kích, hếch đầu ra hiệu cho đám người của mình kích hoạt máy chiếu.
Màn hình lớn tức thì được bật lên, hình ảnh trong video khiến tất cả mọi người đều chết sững.
Toàn bộ quá trình khai quật thi thể mười hai nhân viên xấu số đều được ghi lại một cách rõ nét. Các thi thể được đưa lên chỉ còn lại bộ xương, đồng phục áo nhân viên Triệu Thị còn hiện rõ mồn một ngay dưới mười mấy tấc đất.
“Mau tắt ngay đi. Lý Nghiêm Chấn, ông đào đâu ra một cái video linh tinh này, sau đó ngang nhiên đem đến đây mà xỉ nhục, vu khống cho tập đoàn Triệu Thị chúng tôi!”
Triệu Tư Mỗ gào lên mắng, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lý Nghiêm Chấn mà quát.
Triệu Đình Khiêm cũng không để yên, hò hét đám thuộc hạ tắt máy chiếu, gằn giọng đe dọa:
“Một tòa soạn nhỏ bé các người mà cũng dám đối đầu với Triệu Thị ư? Để tôi cho các người thấy hậu quả hôm nay Vương Chủng gây ra sẽ dẫn đến kết cục khủng khiếp như thế nào!”
------------------
Mạc Đình Khiêm đã chờ ngày này từ rất lâu. Nếu còn chậm trễ, chỉ e thân phận của hắn ta sẽ không sớm thì muộn lại bị chối bỏ cũng chưa biết chừng.
Tòa soạn Vương Chủng sẽ là nơi thích hợp nhất để truyền bá tin tức quan trọng này.
Triệu Tư Mỗ nhấc máy gọi cho Lý Nghiêm Chấn, vui vẻ dặn dò:
“Ngay sau khi buổi họp báo kết thúc, ông nhớ phải cử một hệ thống phóng viên xuất sắc nhất để viết bài ca ngợi tình cảm cha con lâu ngày đoàn viên. Tóm lại, ông phải đưa tin tức này trở thành chủ đề phổ biến nhất trên bảng tìm kiếm cho tôi, nghe rõ chưa?”
Đầu dây bên kia, Lý Nghiêm Chấn ngắc ngứ không đáp, mãi một lúc lâu sau, ông ta mới lấy hết can đảm để nói một lèo:
“Ông Triệu, rất tiếc hôm nay tôi không thể cử phóng viên giúp ông, phiền ông trao đổi với tòa soạn khác!”
“Ơ, Lý Nghiêm Chấn, nay ông ăn phải gan hùm hay sao mà dám phản đối lại tôi?”
Triệu Tư Mỗ nhất thời bị Lý Nghiêm Chấn làm cho bất ngờ, không tin nổi vào tai mình mà bực bội hỏi lại.
Lý Nghiêm Chấn cũng không muốn nói dài dòng nhiều, hít sâu một hơi rồi thẳng thắn đáp:
“Vậy để tôi nói cho ông biết, ngày hôm nay tôi đã nhận hợp đồng với một đối tác khác, tiền cọc cũng đã nhận. Do vậy Vương Chủng không thể đem quân sang bên ông được. Mong ông hiểu cho và tìm một tòa soạn khác để hợp tác!”
“Lão già không biết tốt xấu này!”
Triệu Tư Mỗ quát ầm ĩ trong điện thoại.
Chưa bao giờ Lý Nghiêm Chấn lại vì kẻ khác mà từ chối nhận việc cho lão ta. Chắc chắn Lý Nghiêm Chấn đã bị kẻ kia thao túng và điều khiển, có ý định tan rã với Triệu Thị.
“Được, được, ông giỏi đấy, Lý Nghiêm Chấn. Sau buổi họp báo hôm nay, chúng ta sẽ nói chuyện thẳng thắn với nhau!”
Cúp máy, mồ hôi trên trán Lý Nghiêm Chấn cũng đã túa ra ướt đầm lưng áo.
Ông ta ăn gan hùm thật sự chứ không phải đùa.
Mong sao Long Thế đủ thế lực để bảo vệ an toàn cho tính mạng cả gia đình nhà ông ta!
Lý Nghiêm Chấn thầm cầu khẩn như thế.
Buổi họp báo Triệu Thị nhanh chóng được loan tin đến các trụ sở trong và ngoài nước.
Giữa khán đài chính của tập đoàn, Triệu Tư Mỗ ăn mặc gọn gàng, khí chất sang trọng, quyền lực, cùng Mạc Đình Khiêm lãnh đạm bước tới.
Đám phóng viên tứ xứ vây kín khán đài, loa và máy ghi âm đã được chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Triệu Tư Mỗ phát biểu nữa là xong.
“Các vị!”
Triệu Tư Mỗ cầm mic, rành rọt nói chậm từng chữ.
Bên dưới khán đài, phóng viên im lặng như tờ, hồi hộp chờ đợi. Có kênh truyền hình còn phát sóng trực tiếp, số lượng người xem rất đông đảo.
“Hôm nay, Triệu Tư Mỗ tôi tổ chức buổi họp báo này là để tuyên bố với các vị: ngoài hai cô con gái Triệu Hinh và Triệu Nhạc, tôi còn có một người con trai đã lưu lạc nhiều năm nữa, đó là Mạc Đình Khiêm!”
Vừa nói, Triệu Tư Mỗ vừa kéo Mạc Đình Khiêm lại gần về phía mình, lập tức hàng trăm chiếc máy ảnh thi nhau chụp lấy chụp để. Tin tức sốt dẻo này chắc chắn sẽ khiến cho dư luận ồn ĩ một phen.
Triệu Tư Mỗ mãn nguyện cười thầm, đoạn tiếp tục nói:
“Các vị cũng đã biết, tôi rất yêu vợ con, yêu gia đình của mình. Tôi luôn muốn sắp xếp thời gian chu toàn nhất, cân bằng nhất giữa công việc và gia đình. Đình Khiêm là đứa con tội nghiệp đã thất lạc nhiều năm của gia đình chúng tôi.”
Nói tới đây, giọng nói của Triệu Tư Mỗ bắt đầu nghẹn lại, ánh mắt trở nên rưng rưng khó đoán.
“Tôi rất thương thằng bé, nhiều năm qua Đình Khiêm đã phải chịu thiệt thòi. Giờ đây tôi muốn bù đắp cho con. Do vậy, hôm nay tôi chính thức tuyên bố, đổi họ Mạc thành họ Triệu, Mạc Đình Khiêm thành Triệu Đình Khiêm, con trai cả của nhà họ Triệu. Bên cạnh đó, Đình Khiêm sẽ có tư cách thừa kế và hưởng tài sản phân chia công bằng như hai em gái!”
Nghe lời tuyên bố này của Triệu Tư Mỗ, đám phóng viên không ngừng gật gù thán phục.
“Ông Triệu vô cùng có trách nghiệm, ông ấy không sợ thị phi mà dám tuyên bố trước công chúng việc mình có con riêng. Hơn nữa còn sẵn sàng nhập hộ khẩu cho anh ta, phân chia công bằng tài sản nữa!”
“Tôi cũng muốn được làm con riêng của ông ấy!”
Một vài người xôn xao thì thầm bảo nhau.
Triệu Tư Mỗ càng nghe càng vui vẻ khôn xiết.
Giờ đây, trong mắt công chúng, lão ta vừa là một nhà tài phiệt giàu có, giỏi giang, mà còn là một người cha rất có trách nghiệm với những gì mình làm.
Buổi họp báo sắp kết thúc, phóng viên cũng đã ra về số ít, ngay tại thời khắc này, một đoàn phóng viên trên người mặc đồng phục tòa soạn báo Vương Chủng, cùng nhau nghiêm mặt bước vào.
Trông thấy là người của Vương Chủng tới, Triệu Tư Mỗ thoáng chút bất ngờ.
Chẳng phải Lý Nghiêm Chấn đã thẳng mặt từ chối không cử người tới giúp lão ta hay sao?
Hiện tại đám phóng viên Vương Chủng kéo nhau tới đây là có ý gì?
Lý Nghiêm Chấn đích thân ra mặt, rẽ đám đông bước vào, trên tay cầm một chiếc USB nhỏ xíu, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.
“Xin các vị hãy dừng bước!”
Lý Nghiêm Chấn thông qua chiếc micro nhỏ được gắn ở cổ áo, lạnh lùng lên tiếng.
Đám phóng viên lập tức dừng lại, có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Ông Triệu đã tổ chức một buổi họp báo quy mô lớn như thế này để tuyên bố chính thức nhận thêm một thành viên mới trong gia đình nhà họ Triệu, việc này coi như xong!”
Triệu Tư Mỗ đột nhiên cảm thấy có dự cảm chẳng lành, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ đứng dưới khán đài điều tra xem đám người Vương Chủng định giở trò quái quỷ gì ở đây.
“Lý Nghiêm Chấn, nếu có vấn đề gì thì mời ông tìm gặp tôi để hỏi cho ra nhẽ, chứ đừng ở đây mà phá đám!”
Triệu Tư Mỗ gằn giọng đe dọa, ánh mắt trầm đục nhìn chằm chằm vào Lý Nghiêm Chấn mà cảnh cáo.
Trước thái độ đe dọa của Triệu Tư Mỗ, Lý Nghiêm Chấn hoàn toàn làm ngơ.
“Phiền ông Triệu giải thích cho chúng tôi biết, một năm trước ông cử mười hai nhân viên nghiên cứu trong tập đoàn bay sang Ấn Độ để đào quặng vàng. Thật không may trong quá trình thi công đã xảy ra tai nạn sập quặng, khiến mười hai nhân viên đều bỏ mạng!”
Nghe tới đây, Triệu Tư Mỗ chợt đứng hình mất vài phút.
Sự việc này đã xảy ra cách đây hơn một năm trước, lão ta cũng đã cho người lấp liếm, che đậy hoàn toàn bí mật.
Thêm nữa, Triệu Tư Mỗ còn sai người đào đất sâu tận hơn mười hai mét để chôn thi thể của họ, đến giờ cũng đã hóa thành xương.
Bí mật này chỉ có nội bộ đám người quyền cao chức trọng trong tập đoàn Triệu Thị biết, vì sao Lý Nghiêm Chấn lại phát hiện ra, đây là một dấu hỏi vô cùng lớn!
Tin tức giật gân này tức khắc thu hút sự chú ý của đám phóng viên đang có mặt ở đây, động tác mở máy ghi hình và phát trực tiếp diễn ra rất nhanh chóng.
Chớp thời cơ này, Lý Nghiêm Chấn tiếp tục phản kích, hếch đầu ra hiệu cho đám người của mình kích hoạt máy chiếu.
Màn hình lớn tức thì được bật lên, hình ảnh trong video khiến tất cả mọi người đều chết sững.
Toàn bộ quá trình khai quật thi thể mười hai nhân viên xấu số đều được ghi lại một cách rõ nét. Các thi thể được đưa lên chỉ còn lại bộ xương, đồng phục áo nhân viên Triệu Thị còn hiện rõ mồn một ngay dưới mười mấy tấc đất.
“Mau tắt ngay đi. Lý Nghiêm Chấn, ông đào đâu ra một cái video linh tinh này, sau đó ngang nhiên đem đến đây mà xỉ nhục, vu khống cho tập đoàn Triệu Thị chúng tôi!”
Triệu Tư Mỗ gào lên mắng, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lý Nghiêm Chấn mà quát.
Triệu Đình Khiêm cũng không để yên, hò hét đám thuộc hạ tắt máy chiếu, gằn giọng đe dọa:
“Một tòa soạn nhỏ bé các người mà cũng dám đối đầu với Triệu Thị ư? Để tôi cho các người thấy hậu quả hôm nay Vương Chủng gây ra sẽ dẫn đến kết cục khủng khiếp như thế nào!”
------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.