Chương 81: Không thể xem thường anh
Hạ Y
10/09/2021
Lưu Thúy Tuấn nhìn anh cười khẩy:
“Ngón tay của Tiêu Hoàng Long, cũng tương đối đẹp đấy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khởi La biến sắc, quay sang nhìn Tiêu Bách Thần dò xét.
Anh không nói gì, chỉ cầm ngón tay ném xuống đất, nhún vai mà đáp:
“Không ngờ nhà họ Lưu các người lại có hứng thú với cha tôi thế nhỉ?”
Trước thái độ thản nhiên của anh, cha con họ Lưu cũng có chút bất ngờ, đánh mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
“Nói đi. Điều kiện trao đổi là gì?”
Lưu Bách Thủy bước lên phía trước một bước, ung dung đáp:
“Mày đem nộp hết đống bằng chứng đe dọa kia ra đây! Hơn nữa...!”
Nói đến đây, anh ta đưa mắt nhìn sang Bạch Khởi La, hứng thú khiêu khích:
“Đem cả cô gái kia giao cho tao!”
“Cặn bã!”
Bạch Khởi La mở miệng chửi Lưu Bách Thủy. Thế nhưng anh ta vẫn nở nụ cười thỏa mãn mà khiêu khích.
“Được!”
Tiêu Bách Thần không do dự mà gật đầu đồng ý.
Ngay cả một lần quay mặt lại nhìn người con gái bên cạnh, anh cũng không để tâm.
Bạch Khởi La há hốc miệng, chết sững nói:
“Bách Thần...anh...?!”
Tiêu Bách Thần gạt phăng, bước về phía Lưu Thúy Tuấn, rút từ trong người ra một chiếc USB, đoạn giơ nó lên cao:
“Tiền trao cháo múc, đem người ra đây!”
Bộp...bộp...
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên trong bóng tối.
Đôi mắt già cỗi của Lưu Thúy Tuấn càng lúc càng trở nên gian manh hơn.
“Quả không hổ danh là Tiêu Bách Thần vô tình bạc nghĩa. Được, được, Ngạn Xuyên, mau đem Tiêu Hoàng Long ra đây!”
Lưu Ngạn Xuyên không quên lườm anh, sau đó lật đật vào bên trong nhà kho, kéo theo Tiêu Hoàng Long lúc này cả người đang bê bết máu, bàn tay phải thì bị cụt mất một ngón, trên đầu bị trùm một tấm vải màu đen cáu bẩn.
“Mở khăn ra!”.
Tiêu Bách Thần hừ lạnh yêu cầu.
Lưu Thúy Tuấn có chút chần chừ, sau đó quay sang Lưu Bách Thủy, gật đầu ra lệnh.
“Mày đưa USB, tao cũng đồng thời đẩy người về phía mày!”
Lưu Bách Thủy gầm gừ trong cuống họng, vừa nói anh ta vừa đưa tay kéo mạnh tấm khăn chụp mặt của Tiêu Hoàng Long ra.
Mặt mũi ông lúc này hết sức nhem nhuốc, có vài vết cứa sâu ở hai bên má, đôi mắt đờ đẫn không nhìn thẳng về phía anh mà nhìn xoáy sâu vào mặt đất, bộ dạng trông vô cùng thảm thương.
Bạch Khởi La khẽ nhói trong lòng, vội vàng gọi:
“Chú Tiêu!”
Tuy nhiên, Tiêu Hoàng Long vẫn không phản ứng.
“Em, sang bên này!”
Lưu Bách Thủy hếch mặt nhìn Bạch Khởi La, ép cô phải đứng sang phía mình.
Bàn tay Bạch Khởi La nắm chặt, hàm răng cắn vào môi đến nỗi sắp bật máu, thế nhưng Tiêu Bách Thần vẫn không đoái hoài nhìn cô lấy một lần.
Bạch Khởi La vì muốn cứu Tiêu Hoàng Long nên kìm nén uất ức chịu đựng. Tiêu Hoàng Long đối với cô ơn trọng như núi, thời gian ở nhà họ Tiêu ông luôn quan tâm, chăm sóc, cưu mang cô như con đẻ.
Trông thấy người đẹp đã yên vị bên cạnh mình, Lưu Bách Thủy mới yên tâm. Quả thật, cô gái xinh đẹp này khiến anh ta vô cùng hứng thú.
“Tao đếm từ một đến ba, hai chúng ta cùng giao hàng!”
“Một, hai...ba...!”
Cùng với động tác đưa USB của Tiêu Bách Thần, Lưu Bách Thủy cũng đẩy Tiêu Hoàng Long lúc này đang cạn kiệt sức sống về phía anh.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoàng Long vừa chạm tới phía mình, Tiêu Bách Thần đã đưa tay chộp lấy khuỷu tay ông, sau đó nhanh nhẹn vặn ngược ra sau, trực tiếp dùng sức mạnh của mình mà vặn gãy.
Rắc...rắc...
Tiêu Hoàng Long rú lên một tiếng thảm thiết.
Cánh tay phải lập tức buông thõng xuống, toàn thể xương cốt đã bị vỡ vụn.
“Chết tiệt!”
Lưu Bách Thủy gào lên, chưa kịp xông tới thì đã bị Bạch Khởi La đứng bên cạnh đâm cho một nhát vào đùi.
Liền sau đó, cô lộn nhào một vòng, quay ngược trở lại bên cạnh Tiêu Bách Thần và Tiêu Hoàng Long kia.
Lưu Thúy Tuấn cùng Lưu Ngạn Xuyên lùi lại một bước, hô lớn:
“Mạc Chiêu, bắn!”
Tuy nhiên, đáp lại yêu cầu của ông ta lại là sự lặng đến mức đáng sợ.
“Aaa...! Má nó, đau quá!”
Lưu Bách Thủy nhăn mặt đau đớn, con dao sắc nhọn vẫn còn cắm sâu trên đùi anh ta, máu tươi không ngừng tuôn ra như xối.
Mà “Tiêu Hoàng Long” lúc này đang bị bàn chân cứng như sắt của Tiêu Bách Thần đè bẹp lên trên lưng, không ngừng giãy giụa xin tha mạng.
“Muốn lừa ông đây, nằm mơ đi!”
Tình thế lúc này đã đảo ngược hoàn toàn.
Nhà họ Lưu nghĩ mình đã thắng thế nhưng cuối cùng lại bị đảo ngược một cách trầm trọng.
Người của A Hào đã mai phục sẵn từ trước, xử lý nhanh gọn đám thuộc hạ họ Lưu, đồng thời giải thoát kịp thời cho Tiêu Hoàng Long đang bị giam giữ tại phía sau khu sinh thái.
Mà thuộc hạ do Lưu Thúy Tuấn bắt đóng giả làm Tiêu Hoàng Long, mặc dù quần áo y hệt ông, dáng người cũng giống, gương mặt có làm cho nhàu nát đi nhưng vẫn bị Tiêu Bách Thần nhận ra ngay.
Lúc đầu trông thấy ngón tay bị chặt đứt, nhìn chiếc nhẫn đeo trên đó, anh có chút giật mình hoảng hốt. Thế nhưng, sau khi quan sát kỹ lưỡng, Tiêu Bách Thần đã biết ngay đám người thối tha này ngấm ngầm giở trò.
Ngón tay của Tiêu Hoàng Long có một nốt ruổi nhỏ như đầu tăm nằm giữa đốt thứ hai và đốt thứ ba, ngón tay bê bết màu này thì không có.
Bởi vậy, Tiêu Bách Thần lén lút ra hiệu ngầm cho Bạch Khởi La. Cô cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý mà phối hợp.
Lưu Bách Thủy bị thương không hề nhẹ, đau đớn đến tái mét mặt mày.
Lúc này đây, ba cha con hắn bị dồn vào thế bí, gương mặt lúc trắng lúc xanh.
Quả thực không thể xem thường Tiêu Bách Thần và người nhà họ Tiêu!
“Ngón tay của Tiêu Hoàng Long, cũng tương đối đẹp đấy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khởi La biến sắc, quay sang nhìn Tiêu Bách Thần dò xét.
Anh không nói gì, chỉ cầm ngón tay ném xuống đất, nhún vai mà đáp:
“Không ngờ nhà họ Lưu các người lại có hứng thú với cha tôi thế nhỉ?”
Trước thái độ thản nhiên của anh, cha con họ Lưu cũng có chút bất ngờ, đánh mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.
“Nói đi. Điều kiện trao đổi là gì?”
Lưu Bách Thủy bước lên phía trước một bước, ung dung đáp:
“Mày đem nộp hết đống bằng chứng đe dọa kia ra đây! Hơn nữa...!”
Nói đến đây, anh ta đưa mắt nhìn sang Bạch Khởi La, hứng thú khiêu khích:
“Đem cả cô gái kia giao cho tao!”
“Cặn bã!”
Bạch Khởi La mở miệng chửi Lưu Bách Thủy. Thế nhưng anh ta vẫn nở nụ cười thỏa mãn mà khiêu khích.
“Được!”
Tiêu Bách Thần không do dự mà gật đầu đồng ý.
Ngay cả một lần quay mặt lại nhìn người con gái bên cạnh, anh cũng không để tâm.
Bạch Khởi La há hốc miệng, chết sững nói:
“Bách Thần...anh...?!”
Tiêu Bách Thần gạt phăng, bước về phía Lưu Thúy Tuấn, rút từ trong người ra một chiếc USB, đoạn giơ nó lên cao:
“Tiền trao cháo múc, đem người ra đây!”
Bộp...bộp...
Tiếng vỗ tay giòn giã vang lên trong bóng tối.
Đôi mắt già cỗi của Lưu Thúy Tuấn càng lúc càng trở nên gian manh hơn.
“Quả không hổ danh là Tiêu Bách Thần vô tình bạc nghĩa. Được, được, Ngạn Xuyên, mau đem Tiêu Hoàng Long ra đây!”
Lưu Ngạn Xuyên không quên lườm anh, sau đó lật đật vào bên trong nhà kho, kéo theo Tiêu Hoàng Long lúc này cả người đang bê bết máu, bàn tay phải thì bị cụt mất một ngón, trên đầu bị trùm một tấm vải màu đen cáu bẩn.
“Mở khăn ra!”.
Tiêu Bách Thần hừ lạnh yêu cầu.
Lưu Thúy Tuấn có chút chần chừ, sau đó quay sang Lưu Bách Thủy, gật đầu ra lệnh.
“Mày đưa USB, tao cũng đồng thời đẩy người về phía mày!”
Lưu Bách Thủy gầm gừ trong cuống họng, vừa nói anh ta vừa đưa tay kéo mạnh tấm khăn chụp mặt của Tiêu Hoàng Long ra.
Mặt mũi ông lúc này hết sức nhem nhuốc, có vài vết cứa sâu ở hai bên má, đôi mắt đờ đẫn không nhìn thẳng về phía anh mà nhìn xoáy sâu vào mặt đất, bộ dạng trông vô cùng thảm thương.
Bạch Khởi La khẽ nhói trong lòng, vội vàng gọi:
“Chú Tiêu!”
Tuy nhiên, Tiêu Hoàng Long vẫn không phản ứng.
“Em, sang bên này!”
Lưu Bách Thủy hếch mặt nhìn Bạch Khởi La, ép cô phải đứng sang phía mình.
Bàn tay Bạch Khởi La nắm chặt, hàm răng cắn vào môi đến nỗi sắp bật máu, thế nhưng Tiêu Bách Thần vẫn không đoái hoài nhìn cô lấy một lần.
Bạch Khởi La vì muốn cứu Tiêu Hoàng Long nên kìm nén uất ức chịu đựng. Tiêu Hoàng Long đối với cô ơn trọng như núi, thời gian ở nhà họ Tiêu ông luôn quan tâm, chăm sóc, cưu mang cô như con đẻ.
Trông thấy người đẹp đã yên vị bên cạnh mình, Lưu Bách Thủy mới yên tâm. Quả thật, cô gái xinh đẹp này khiến anh ta vô cùng hứng thú.
“Tao đếm từ một đến ba, hai chúng ta cùng giao hàng!”
“Một, hai...ba...!”
Cùng với động tác đưa USB của Tiêu Bách Thần, Lưu Bách Thủy cũng đẩy Tiêu Hoàng Long lúc này đang cạn kiệt sức sống về phía anh.
Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Hoàng Long vừa chạm tới phía mình, Tiêu Bách Thần đã đưa tay chộp lấy khuỷu tay ông, sau đó nhanh nhẹn vặn ngược ra sau, trực tiếp dùng sức mạnh của mình mà vặn gãy.
Rắc...rắc...
Tiêu Hoàng Long rú lên một tiếng thảm thiết.
Cánh tay phải lập tức buông thõng xuống, toàn thể xương cốt đã bị vỡ vụn.
“Chết tiệt!”
Lưu Bách Thủy gào lên, chưa kịp xông tới thì đã bị Bạch Khởi La đứng bên cạnh đâm cho một nhát vào đùi.
Liền sau đó, cô lộn nhào một vòng, quay ngược trở lại bên cạnh Tiêu Bách Thần và Tiêu Hoàng Long kia.
Lưu Thúy Tuấn cùng Lưu Ngạn Xuyên lùi lại một bước, hô lớn:
“Mạc Chiêu, bắn!”
Tuy nhiên, đáp lại yêu cầu của ông ta lại là sự lặng đến mức đáng sợ.
“Aaa...! Má nó, đau quá!”
Lưu Bách Thủy nhăn mặt đau đớn, con dao sắc nhọn vẫn còn cắm sâu trên đùi anh ta, máu tươi không ngừng tuôn ra như xối.
Mà “Tiêu Hoàng Long” lúc này đang bị bàn chân cứng như sắt của Tiêu Bách Thần đè bẹp lên trên lưng, không ngừng giãy giụa xin tha mạng.
“Muốn lừa ông đây, nằm mơ đi!”
Tình thế lúc này đã đảo ngược hoàn toàn.
Nhà họ Lưu nghĩ mình đã thắng thế nhưng cuối cùng lại bị đảo ngược một cách trầm trọng.
Người của A Hào đã mai phục sẵn từ trước, xử lý nhanh gọn đám thuộc hạ họ Lưu, đồng thời giải thoát kịp thời cho Tiêu Hoàng Long đang bị giam giữ tại phía sau khu sinh thái.
Mà thuộc hạ do Lưu Thúy Tuấn bắt đóng giả làm Tiêu Hoàng Long, mặc dù quần áo y hệt ông, dáng người cũng giống, gương mặt có làm cho nhàu nát đi nhưng vẫn bị Tiêu Bách Thần nhận ra ngay.
Lúc đầu trông thấy ngón tay bị chặt đứt, nhìn chiếc nhẫn đeo trên đó, anh có chút giật mình hoảng hốt. Thế nhưng, sau khi quan sát kỹ lưỡng, Tiêu Bách Thần đã biết ngay đám người thối tha này ngấm ngầm giở trò.
Ngón tay của Tiêu Hoàng Long có một nốt ruổi nhỏ như đầu tăm nằm giữa đốt thứ hai và đốt thứ ba, ngón tay bê bết màu này thì không có.
Bởi vậy, Tiêu Bách Thần lén lút ra hiệu ngầm cho Bạch Khởi La. Cô cũng rất thông minh, lập tức hiểu ý mà phối hợp.
Lưu Bách Thủy bị thương không hề nhẹ, đau đớn đến tái mét mặt mày.
Lúc này đây, ba cha con hắn bị dồn vào thế bí, gương mặt lúc trắng lúc xanh.
Quả thực không thể xem thường Tiêu Bách Thần và người nhà họ Tiêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.