Chương 60: Địa phương dã thú hoành hành
Đồng Niên Khoái Nhạc
29/06/2013
Quân khu Tân Hải không phải rất lớn, nhưng cũng không phải nhỏ. Chiếc xe việt dã cũng không chạy về phía quân khu Tân Hải, mà là hướng về vùng đồi núi không có lấy bóng một thôn xóm.
Nơi này là vùng núi hoang vu xen lẫn từng ngọn núi nhỏ, ngay cả cột điện cũng không có, có thể thấy được nơi này ít người sống cỡ nào.
Gia Vệ vẫn không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thiếu tá.
Gia Vệ cũng muốn hỏi thiếu tá tên là gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng, dù sao hắn quá không tầm thường, chính mình cũng không nói ra tên họ, cho dù Gia Vệ có hỏi, hắn chưa chắc đã nói.
Xe chạy rất nhanh, nhưng dường như chặng đường rất xa, bầu trời đã bắt đầu trở tối, bây giờ cũng đã gần bảy giờ nhưng xe việt dã chưa có dấu hiệu dừng lại.
Song thời điểm sắp tới tám giờ, trên một cánh đồng hoang bằng phẳng, xe việt dã rốt cục dừng lại.
- Tiểu tử, xuống xe đi.
Xe mới vừa dừng lại, thiếu tá liền nhìn Gia Vệ nói, chính mình dẫn đầu xuống xe trước.
Gia Vệ cũng không chần chừ, cũng bước xuống theo, nhưng sau khi nhìn một chút tình huống xung quanh, lông mày Gia Vệ nhăn lại thật chặt.
Ở đây không có cái gì, chỉ có một cánh đồng mênh mông vô bờ, ở phía xa xa còn có mấy ngọn núi nhỏ, phối hợp với thời điểm hiện tại, tạo nên một loại cảm giác âm u.
- Chúng ta tới nơi này làm gì?
Gia Vệ mở miệng hỏi, ở đây căn bản không có căn cứ gì, ngay cả phòng ở cũng không có, huấn luyện như thế nào đây?
Thiếu tá liếc nhìn Gia Vệ, hừ một tiếng, nói:
- Từ giờ trở đi, cái gì cũng không được hỏi, ta nói cái gì, ngươi chấp hành là được.
Trên mặt thiếu tá không có biểu tình vui đùa, mà là vẻ mặt nghiêm túc.
Gia Vệ không nói cái gì nữa, đứng ở phía sau lưng thiếu ta, chờ đợi.
Trên dưới nửa giờ trôi đi, trên bầu trời đen tối đột nhiên xuất hiện một tia sáng, đồng thời tia sáng đó càng ngày càng gần Gia Vệ bọn họ.
Gia Vệ vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt hắn đã sớm không còn cận thị, đồng thời tại trong hoàn cảnh mờ mờ ở đây, hắn cũng có thể nhìn rất xa, hắn có thể thấy rõ đó là một chiếc phi cơ quân dụng, bên ngoài màu xanh, mặt trên có in hình ngôi sao, cùng với phi cơ quân dụng Gia Vệ thấy trong TV giống nhau như đúc.
Không lâu sau, phi cơ trực thăng hạ xuống trước người Gia Vệ bọn họ tầm 40-50m, thế nhưng cánh quạt cũng không có dừng lại.
Ngay khi phi cơ trực thăng hạ xuống mặt đất, hai binh sĩ lưng đeo hòm thuốc từ phía trên đi xuống, bọn họ đi tới trước người Gia Vệ cùng thiếu tá, đầu tiên là hướng thiếu tá chào theo nghi thức, sau đó đem cái hòm thuốc phía sau để trên mặt đất, cầm lên cái gì đó.
- Lát nữa ta sẽ cho người làm ngươi hôn mê, loại thuốc hôn mê này có thể làm cho ngươi hôn mê mười hai giờ, không nên phản kháng.
Thiếu tá vẻ mặt nghiêm túc quay qua nói với Gia Vệ.
Gia Vệ mày nhíu mặt nhăn lại, chợt gật đầu, không nói gì nữa.
Thế nhưng, trong lòng Gia Vệ thì tràn ngập nghi hoặc, không biết thiếu tá muốn dẫn hắn đi đâu, vậy mà lại không thể cho hắn biết địa chỉ.
Chỉ chốc lát sau, một trong hai binh sĩ kia, cầm trong tay một cái kim tiêm chiều dài trên dưới mười centimet đi về phía Gia Vệ.
Gia Vệ cũng không có phản kháng, trực tiếp xoắn tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay phải.
Mà người lính kia, trước tiên khử trùng trên cánh tay Gia Vệ, sau đó liền đem mũi kim tiêm kia hướng về cánh tay Gia Vệ đâm một chút, sau đó đem ống tiêm thu lại.
Gia Vệ chỉ cảm thấy cánh tay đột nhiên mát lạnh, ngay sau đó, một cỗ cảm giác buồn ngủ khó có thể kháng cự chạy lên não, khiến cho Gia Vệ không tự chủ được nhắm hai mắt lại, ý thức rơi vào trong mơ hồ.
Nhìn Gia Vệ đã hôn mê, thiếu tá lặng lẽ cười, đưa tay ôm lấy Gia Vệ, đi về phía phi cơ, một bên cười nói:
- Tiểu tử, cố gắng giống như cha ngươi có thể cầm lấy vị trí đội trưởng là được, đến lúc đó, lão tử sẽ theo ngươi lăn lộn.
Thiếu tá nhấc Gia Vệ có vẻ tùy tiện, nhưng hai binh sĩ mặc quần áo trắng kia lại không dám như vậy, thời điểm thiếu tá đi tới phi cơ trực thăng, hai binh sĩ kia vô cùng cẩn thận tiếp nhận Gia Vệ, ở phía sau trực thăng nhấn một cái chốt mở, mặt trên liền xuất hiện một cái hố.
Ngay sau đó, một chiếc giường giống như một tấm kim loại từ trong chỗ đó tự động nhô lên.
Hai binh sĩ thì lại cẩn thận đem Gia Vệ đặt ngang ở trên chiếc giường bằng kim loại, sau khi để Gia Vệ nằm xuống, lại ấn vào cái nút cũ, tấm kim loại liền cùng Gia Vệ chìm xuống.
Bất quá đồ vật đem Gia Vệ nhốt vào trong này, mặt ngoài lại trong suốt, giống như là một tầng thủy tinh.
Mà từ bên ngoài nhìn vào trong, có thể thấy, cùng nằm bên trong với Gia Vệ, còn có ba người.
Có hai nam một nữ, hai người nam tử, một người thân hình cao lớn, không khác mấy so với thiếu tá, người còn lại thân cao chỉ có trên dưới một mét bảy, nhưng thân thể lại phi thường cường tráng, không giống như Gia Vệ không chỉ thấp, lại còn rất gầy yếu.
Mà nữ tử kia, thân cao không sai biệt lắm so với Gia Vệ, trước sau lồi lõm, tóc ngắn, khuôn mặt trắng noãn tinh xảo, ai cũng không nghĩ ra, một người con gái kiều diễm yếu ớt như thế, lại đi bộ đội huấn luyện.
- Mới có bốn đứa, con bà nó, lão tử tới đây một chuyến, cũng chỉ vì tiểu tử này.
Thiếu tá nói.
Bên cạnh hắn hai binh sĩ không nói gì, chỉ là cẩn thận nhìn các thiết bị, coi như không nghe thấy gì.
Hai binh sĩ ngồi trên ghế lái, cũng không dám nói cái gì, sau khi thiếu tá cùng hai binh sĩ kia ngồi lên, phi cơ liền trực tiếp cất cánh.
Thiếu tá buồn chán nhìn bốn người trong tủ, cuối cùng vẫn là đưa ánh mắt dừng tại trên người Gia Vệ, sau một lát, trên mặt thiếu tá xuất hiện một vòng tinh quang.
- Năm đó nếu không phải vì tiểu tử Vương Quý Dân kia, lão tử cũng không cần lưu lại làm huấn luyện viên, lần này lão tử tuyệt đối phải ly khai cái nơi chim không thèm ỉa kia.
Thiếu tá thấp giọng tự nói, hai mắt chăm chú nhìn Gia Vệ, trong mắt lóe ra quang mang dị dạng.
Không biết trải qua bao lâu, Gia Vệ cảm giác đầu mình phi thường đau nhức, cuối cùng cơn đau nhức đó làm hắn tỉnh lại.
Mà khi mở hai mắt ra, thấy xung quanh mình toàn là kim loại, Gia Vệ một trận ngu ngơ.
Lúc nào, bản thân lại bị nhốt vào trong một hộp kim loại nhỏ như vậy?
Gia Vệ rất nhanh hồi tưởng một chút những sự việc trước khi mình hôn mê, đầu mặc dù có chút đau, thế nhưng ý thức của hắn vẫn phi thường thanh tỉnh, rất nhanh liền nhớ lại chính mình bị thiếu tá đưa đến một nơi hoang vu, sau đó nói đánh hôn mê mình, rồi mình bị ngất đi.
- Chẳng lẽ là thiếu tá bọn họ đem ta cất vào trong này?
Gia Vệ thầm nghĩ.
Tại trong hộp kim loại này, không gian phi thường nhỏ, Gia Vệ căn bản không thể di động.
Chẳng qua, hắn vẫn có thể xoay được cái cổ.
Sau khi vô cùng vất vả xoay cái cổ được một phát, thiếu tá ngồi ở chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần cùng hai binh sĩ còn đang ghi lại cái gì đó liền xuất hiện ở trong tầm mắt Gia Vệ.
Gia Vệ mày nhíu lại, nhưng không có phát sinh thanh âm gì.
Rất rõ ràng còn chưa tới thời điểm Gia Vệ tỉnh lại, nhưng hắn lại sớm tỉnh dậy, đây không còn thuộc về tình huống bình thường nữa rồi.
- Chỗ thuốc kia có thể làm cho ta hôn mê mười hai giờ, mà bây giờ sắc trời vẫn còn tối đen, nói rõ còn chưa tới ban ngày, căn bản không được mười hai giờ, ta sao lại tỉnh lại được nhỉ?
Gia Vệ thầm nghĩ, đồng thời nghĩ nếu như mình sớm tỉnh lại, sẽ phát sinh cái dạng sự tình gì đây.
Vì vậy, hắn lần thứ hai hai nhắm mắt lại, giả bộ hôn mê.
Chỉ có điều, không được bao lâu, vẻ mặt Gia Vệ khiếp sợ lần thứ hai mở hai mắt ra.
Hắn có thể cảm giác được, bản thân nằm trong không gian nhỏ này, nếu như bình tâm tĩnh khí, có thể làm cho mình đặc biệt thanh tỉnh, đồng thời vô cùng có tinh thần, toàn thân khí lực chậm rãi khôi phục, phảng phất vĩnh viễn như không bao giờ cạn kiệt.
Một đêm ngủ cũng không bằng một giờ ngủ trong này, đã khiến cho thân thể hắn thoải mái thấy rõ.
Chỉ có điều, tiến nhập vào trong tầm mắt Gia Vệ, cũng chỉ có kim loại màu trắng, không có bất cứ cái gì khác.
Lúc này trong lòng Gia Vệ có quá nhiều nghi hoặc, muốn suy nghĩ cẩn thận, nhưng hắn làm sao có thể suy nghĩ cẩn thận?
- Thuận theo tự nhiên, thời điểm nên hiểu, là có thể hiểu.
Gia Vệ thấp giọng tự nói, liếc mắt nhìn thiếu tá vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, hai mắt hắn cũng nhắm lại nghỉ ngơi.
Không biết trải qua bao lâu, Gia Vệ bị rung động rất nhỏ đánh thức.
Hắn vẫn đang nằm trong không gian nho nhỏ bằng kim loại kia, chỉ có điều Gia Vệ cảm giác trong không gian kim loại lúc này đã giống như một cái hộp lớn, đang bị một cái cánh tay kim loại nhấc lên bỏ vào trong một chiếc xe rất lớn.
Mà trên phi cơ trực thăng, không có tủ sinh học, không gian trở nên lớn hơn rất nhiều.
Ở đây vẫn là một mảnh hoang vu như cũ, khiến cho Gia Vệ không biết mình đã đi đến đâu, chẳng qua hắn cũng không có nhắm mắt lại, tủ sinh học cũng không cất vào trong xe, mà là lộ ra bên ngoài, Gia Vệ vừa lúc có thể từ nơi ấy xem một chút tình huống xung quanh.
Nhưng mà, rất nhanh Gia Vệ liền thấy được một màn làm cho hắn kinh ngạc.
Chỉ thấy thiếu tá từ trên phi cơ đi xuống, bên cạnh đó xuất hiện một người Gia Vệ đã từng thấy qua - trung tướng.
Ngay sau đó, thiếu tá hùng hùng hổ hổ, Gia Vệ nghe không được, nhưng lại có thể nhìn ra, thiếu tá khẳng định lại đang nói tục, mà vị trung tướng kia, vậy mà lại trực tiếp quay qua thiếu tá đứng chào theo nghi thức quân đội, sau đó chính là vẻ mặt tươi cười hướng về thiếu tá giải thích cái gì đó.
Tràng diện này, khỏi phải nói quái dị đến cỡ nào.
Một vị trung tướng lại cần phải hành lễ với một vị thiếu tá!
Đồng thời, cái người trung tướng này lại còn muốn nịnh bợ người thiếu tá kia!
Thể loại quái quỷ gì đây?
Gia Vệ không giải thích được, chỉ có thể nhìn.
Rất nhanh, chiếc xe rất lớn này bắt đầu di chuyển, thiếu tá thì lại bước vào trong một chiếc xe việt dã do trung tướng đích thân mở cửa..
Ở đây là một khu rừng rậm rạp, trông có vẻ rất cổ xưa, không có một chút dấu hiệu bàn tay con người khai phá nào.
Thậm chí, xuất hiện ở trong tầm mắt Gia Vệ là một ít loại động thực vật, Gia Vệ ngay cả ở trên TV đều chưa từng thấy qua, đồng thời thỉnh thoảng có mấy thân ảnh vô cùng nhanh vọt qua trước mắt Gia Vệ, Gia Vệ thị lực rất tốt, có thể thấy những thân ảnh kia chính là những con báo đốm dài đến hai mét, đây là lần đầu tiên Gia Vệ nhìn thấy báo chân thực, so với loài báo hắn thấy trên TV còn muốn hung dữ hơn nhiều.
Nhưng mà, ngay thời điểm Gia Vệ đang xem xét chung quanh, thì một cái miệng lớn dính đầy máu trực tiếp hướng về phía Gia Vệ cắn tới, chỉ bất quá hắn cắn vào trên mặt tầng kia thủy tinh chứ không cắn được Gia Vệ.
Mà làm cho Gia Vệ phải giật mình, đợi cái miệng lớn dính máu đang mở kia lui về phía sau một ít, hai mắt Gia Vệ càng trừng lớn hơn.
Đây là một con trăn cực lớn, chí ít phải dài tới bảy tám mét, con trăn lớn như vậy, Gia Vệ cũng chỉ thấy qua trong bộ phim 'Anaconda’ trên tivi, thậm chí đã từng hoài nghi không biết trên đời rốt cuộc có loài trăn lớn như vậy hay không, mà bây giờ Gia Vệ lại có thể thấy tận mắt.
- Đây rốt cuộc là địa phương nào?
Một lát sau đó, Gia Vệ thấp giọng tự hỏi, nhưng không ai có thể cho hắn câu trả lời.
Nơi này là vùng núi hoang vu xen lẫn từng ngọn núi nhỏ, ngay cả cột điện cũng không có, có thể thấy được nơi này ít người sống cỡ nào.
Gia Vệ vẫn không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thiếu tá.
Gia Vệ cũng muốn hỏi thiếu tá tên là gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng, dù sao hắn quá không tầm thường, chính mình cũng không nói ra tên họ, cho dù Gia Vệ có hỏi, hắn chưa chắc đã nói.
Xe chạy rất nhanh, nhưng dường như chặng đường rất xa, bầu trời đã bắt đầu trở tối, bây giờ cũng đã gần bảy giờ nhưng xe việt dã chưa có dấu hiệu dừng lại.
Song thời điểm sắp tới tám giờ, trên một cánh đồng hoang bằng phẳng, xe việt dã rốt cục dừng lại.
- Tiểu tử, xuống xe đi.
Xe mới vừa dừng lại, thiếu tá liền nhìn Gia Vệ nói, chính mình dẫn đầu xuống xe trước.
Gia Vệ cũng không chần chừ, cũng bước xuống theo, nhưng sau khi nhìn một chút tình huống xung quanh, lông mày Gia Vệ nhăn lại thật chặt.
Ở đây không có cái gì, chỉ có một cánh đồng mênh mông vô bờ, ở phía xa xa còn có mấy ngọn núi nhỏ, phối hợp với thời điểm hiện tại, tạo nên một loại cảm giác âm u.
- Chúng ta tới nơi này làm gì?
Gia Vệ mở miệng hỏi, ở đây căn bản không có căn cứ gì, ngay cả phòng ở cũng không có, huấn luyện như thế nào đây?
Thiếu tá liếc nhìn Gia Vệ, hừ một tiếng, nói:
- Từ giờ trở đi, cái gì cũng không được hỏi, ta nói cái gì, ngươi chấp hành là được.
Trên mặt thiếu tá không có biểu tình vui đùa, mà là vẻ mặt nghiêm túc.
Gia Vệ không nói cái gì nữa, đứng ở phía sau lưng thiếu ta, chờ đợi.
Trên dưới nửa giờ trôi đi, trên bầu trời đen tối đột nhiên xuất hiện một tia sáng, đồng thời tia sáng đó càng ngày càng gần Gia Vệ bọn họ.
Gia Vệ vẻ mặt khiếp sợ, ánh mắt hắn đã sớm không còn cận thị, đồng thời tại trong hoàn cảnh mờ mờ ở đây, hắn cũng có thể nhìn rất xa, hắn có thể thấy rõ đó là một chiếc phi cơ quân dụng, bên ngoài màu xanh, mặt trên có in hình ngôi sao, cùng với phi cơ quân dụng Gia Vệ thấy trong TV giống nhau như đúc.
Không lâu sau, phi cơ trực thăng hạ xuống trước người Gia Vệ bọn họ tầm 40-50m, thế nhưng cánh quạt cũng không có dừng lại.
Ngay khi phi cơ trực thăng hạ xuống mặt đất, hai binh sĩ lưng đeo hòm thuốc từ phía trên đi xuống, bọn họ đi tới trước người Gia Vệ cùng thiếu tá, đầu tiên là hướng thiếu tá chào theo nghi thức, sau đó đem cái hòm thuốc phía sau để trên mặt đất, cầm lên cái gì đó.
- Lát nữa ta sẽ cho người làm ngươi hôn mê, loại thuốc hôn mê này có thể làm cho ngươi hôn mê mười hai giờ, không nên phản kháng.
Thiếu tá vẻ mặt nghiêm túc quay qua nói với Gia Vệ.
Gia Vệ mày nhíu mặt nhăn lại, chợt gật đầu, không nói gì nữa.
Thế nhưng, trong lòng Gia Vệ thì tràn ngập nghi hoặc, không biết thiếu tá muốn dẫn hắn đi đâu, vậy mà lại không thể cho hắn biết địa chỉ.
Chỉ chốc lát sau, một trong hai binh sĩ kia, cầm trong tay một cái kim tiêm chiều dài trên dưới mười centimet đi về phía Gia Vệ.
Gia Vệ cũng không có phản kháng, trực tiếp xoắn tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay phải.
Mà người lính kia, trước tiên khử trùng trên cánh tay Gia Vệ, sau đó liền đem mũi kim tiêm kia hướng về cánh tay Gia Vệ đâm một chút, sau đó đem ống tiêm thu lại.
Gia Vệ chỉ cảm thấy cánh tay đột nhiên mát lạnh, ngay sau đó, một cỗ cảm giác buồn ngủ khó có thể kháng cự chạy lên não, khiến cho Gia Vệ không tự chủ được nhắm hai mắt lại, ý thức rơi vào trong mơ hồ.
Nhìn Gia Vệ đã hôn mê, thiếu tá lặng lẽ cười, đưa tay ôm lấy Gia Vệ, đi về phía phi cơ, một bên cười nói:
- Tiểu tử, cố gắng giống như cha ngươi có thể cầm lấy vị trí đội trưởng là được, đến lúc đó, lão tử sẽ theo ngươi lăn lộn.
Thiếu tá nhấc Gia Vệ có vẻ tùy tiện, nhưng hai binh sĩ mặc quần áo trắng kia lại không dám như vậy, thời điểm thiếu tá đi tới phi cơ trực thăng, hai binh sĩ kia vô cùng cẩn thận tiếp nhận Gia Vệ, ở phía sau trực thăng nhấn một cái chốt mở, mặt trên liền xuất hiện một cái hố.
Ngay sau đó, một chiếc giường giống như một tấm kim loại từ trong chỗ đó tự động nhô lên.
Hai binh sĩ thì lại cẩn thận đem Gia Vệ đặt ngang ở trên chiếc giường bằng kim loại, sau khi để Gia Vệ nằm xuống, lại ấn vào cái nút cũ, tấm kim loại liền cùng Gia Vệ chìm xuống.
Bất quá đồ vật đem Gia Vệ nhốt vào trong này, mặt ngoài lại trong suốt, giống như là một tầng thủy tinh.
Mà từ bên ngoài nhìn vào trong, có thể thấy, cùng nằm bên trong với Gia Vệ, còn có ba người.
Có hai nam một nữ, hai người nam tử, một người thân hình cao lớn, không khác mấy so với thiếu tá, người còn lại thân cao chỉ có trên dưới một mét bảy, nhưng thân thể lại phi thường cường tráng, không giống như Gia Vệ không chỉ thấp, lại còn rất gầy yếu.
Mà nữ tử kia, thân cao không sai biệt lắm so với Gia Vệ, trước sau lồi lõm, tóc ngắn, khuôn mặt trắng noãn tinh xảo, ai cũng không nghĩ ra, một người con gái kiều diễm yếu ớt như thế, lại đi bộ đội huấn luyện.
- Mới có bốn đứa, con bà nó, lão tử tới đây một chuyến, cũng chỉ vì tiểu tử này.
Thiếu tá nói.
Bên cạnh hắn hai binh sĩ không nói gì, chỉ là cẩn thận nhìn các thiết bị, coi như không nghe thấy gì.
Hai binh sĩ ngồi trên ghế lái, cũng không dám nói cái gì, sau khi thiếu tá cùng hai binh sĩ kia ngồi lên, phi cơ liền trực tiếp cất cánh.
Thiếu tá buồn chán nhìn bốn người trong tủ, cuối cùng vẫn là đưa ánh mắt dừng tại trên người Gia Vệ, sau một lát, trên mặt thiếu tá xuất hiện một vòng tinh quang.
- Năm đó nếu không phải vì tiểu tử Vương Quý Dân kia, lão tử cũng không cần lưu lại làm huấn luyện viên, lần này lão tử tuyệt đối phải ly khai cái nơi chim không thèm ỉa kia.
Thiếu tá thấp giọng tự nói, hai mắt chăm chú nhìn Gia Vệ, trong mắt lóe ra quang mang dị dạng.
Không biết trải qua bao lâu, Gia Vệ cảm giác đầu mình phi thường đau nhức, cuối cùng cơn đau nhức đó làm hắn tỉnh lại.
Mà khi mở hai mắt ra, thấy xung quanh mình toàn là kim loại, Gia Vệ một trận ngu ngơ.
Lúc nào, bản thân lại bị nhốt vào trong một hộp kim loại nhỏ như vậy?
Gia Vệ rất nhanh hồi tưởng một chút những sự việc trước khi mình hôn mê, đầu mặc dù có chút đau, thế nhưng ý thức của hắn vẫn phi thường thanh tỉnh, rất nhanh liền nhớ lại chính mình bị thiếu tá đưa đến một nơi hoang vu, sau đó nói đánh hôn mê mình, rồi mình bị ngất đi.
- Chẳng lẽ là thiếu tá bọn họ đem ta cất vào trong này?
Gia Vệ thầm nghĩ.
Tại trong hộp kim loại này, không gian phi thường nhỏ, Gia Vệ căn bản không thể di động.
Chẳng qua, hắn vẫn có thể xoay được cái cổ.
Sau khi vô cùng vất vả xoay cái cổ được một phát, thiếu tá ngồi ở chỗ kia nhắm mắt dưỡng thần cùng hai binh sĩ còn đang ghi lại cái gì đó liền xuất hiện ở trong tầm mắt Gia Vệ.
Gia Vệ mày nhíu lại, nhưng không có phát sinh thanh âm gì.
Rất rõ ràng còn chưa tới thời điểm Gia Vệ tỉnh lại, nhưng hắn lại sớm tỉnh dậy, đây không còn thuộc về tình huống bình thường nữa rồi.
- Chỗ thuốc kia có thể làm cho ta hôn mê mười hai giờ, mà bây giờ sắc trời vẫn còn tối đen, nói rõ còn chưa tới ban ngày, căn bản không được mười hai giờ, ta sao lại tỉnh lại được nhỉ?
Gia Vệ thầm nghĩ, đồng thời nghĩ nếu như mình sớm tỉnh lại, sẽ phát sinh cái dạng sự tình gì đây.
Vì vậy, hắn lần thứ hai hai nhắm mắt lại, giả bộ hôn mê.
Chỉ có điều, không được bao lâu, vẻ mặt Gia Vệ khiếp sợ lần thứ hai mở hai mắt ra.
Hắn có thể cảm giác được, bản thân nằm trong không gian nhỏ này, nếu như bình tâm tĩnh khí, có thể làm cho mình đặc biệt thanh tỉnh, đồng thời vô cùng có tinh thần, toàn thân khí lực chậm rãi khôi phục, phảng phất vĩnh viễn như không bao giờ cạn kiệt.
Một đêm ngủ cũng không bằng một giờ ngủ trong này, đã khiến cho thân thể hắn thoải mái thấy rõ.
Chỉ có điều, tiến nhập vào trong tầm mắt Gia Vệ, cũng chỉ có kim loại màu trắng, không có bất cứ cái gì khác.
Lúc này trong lòng Gia Vệ có quá nhiều nghi hoặc, muốn suy nghĩ cẩn thận, nhưng hắn làm sao có thể suy nghĩ cẩn thận?
- Thuận theo tự nhiên, thời điểm nên hiểu, là có thể hiểu.
Gia Vệ thấp giọng tự nói, liếc mắt nhìn thiếu tá vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, hai mắt hắn cũng nhắm lại nghỉ ngơi.
Không biết trải qua bao lâu, Gia Vệ bị rung động rất nhỏ đánh thức.
Hắn vẫn đang nằm trong không gian nho nhỏ bằng kim loại kia, chỉ có điều Gia Vệ cảm giác trong không gian kim loại lúc này đã giống như một cái hộp lớn, đang bị một cái cánh tay kim loại nhấc lên bỏ vào trong một chiếc xe rất lớn.
Mà trên phi cơ trực thăng, không có tủ sinh học, không gian trở nên lớn hơn rất nhiều.
Ở đây vẫn là một mảnh hoang vu như cũ, khiến cho Gia Vệ không biết mình đã đi đến đâu, chẳng qua hắn cũng không có nhắm mắt lại, tủ sinh học cũng không cất vào trong xe, mà là lộ ra bên ngoài, Gia Vệ vừa lúc có thể từ nơi ấy xem một chút tình huống xung quanh.
Nhưng mà, rất nhanh Gia Vệ liền thấy được một màn làm cho hắn kinh ngạc.
Chỉ thấy thiếu tá từ trên phi cơ đi xuống, bên cạnh đó xuất hiện một người Gia Vệ đã từng thấy qua - trung tướng.
Ngay sau đó, thiếu tá hùng hùng hổ hổ, Gia Vệ nghe không được, nhưng lại có thể nhìn ra, thiếu tá khẳng định lại đang nói tục, mà vị trung tướng kia, vậy mà lại trực tiếp quay qua thiếu tá đứng chào theo nghi thức quân đội, sau đó chính là vẻ mặt tươi cười hướng về thiếu tá giải thích cái gì đó.
Tràng diện này, khỏi phải nói quái dị đến cỡ nào.
Một vị trung tướng lại cần phải hành lễ với một vị thiếu tá!
Đồng thời, cái người trung tướng này lại còn muốn nịnh bợ người thiếu tá kia!
Thể loại quái quỷ gì đây?
Gia Vệ không giải thích được, chỉ có thể nhìn.
Rất nhanh, chiếc xe rất lớn này bắt đầu di chuyển, thiếu tá thì lại bước vào trong một chiếc xe việt dã do trung tướng đích thân mở cửa..
Ở đây là một khu rừng rậm rạp, trông có vẻ rất cổ xưa, không có một chút dấu hiệu bàn tay con người khai phá nào.
Thậm chí, xuất hiện ở trong tầm mắt Gia Vệ là một ít loại động thực vật, Gia Vệ ngay cả ở trên TV đều chưa từng thấy qua, đồng thời thỉnh thoảng có mấy thân ảnh vô cùng nhanh vọt qua trước mắt Gia Vệ, Gia Vệ thị lực rất tốt, có thể thấy những thân ảnh kia chính là những con báo đốm dài đến hai mét, đây là lần đầu tiên Gia Vệ nhìn thấy báo chân thực, so với loài báo hắn thấy trên TV còn muốn hung dữ hơn nhiều.
Nhưng mà, ngay thời điểm Gia Vệ đang xem xét chung quanh, thì một cái miệng lớn dính đầy máu trực tiếp hướng về phía Gia Vệ cắn tới, chỉ bất quá hắn cắn vào trên mặt tầng kia thủy tinh chứ không cắn được Gia Vệ.
Mà làm cho Gia Vệ phải giật mình, đợi cái miệng lớn dính máu đang mở kia lui về phía sau một ít, hai mắt Gia Vệ càng trừng lớn hơn.
Đây là một con trăn cực lớn, chí ít phải dài tới bảy tám mét, con trăn lớn như vậy, Gia Vệ cũng chỉ thấy qua trong bộ phim 'Anaconda’ trên tivi, thậm chí đã từng hoài nghi không biết trên đời rốt cuộc có loài trăn lớn như vậy hay không, mà bây giờ Gia Vệ lại có thể thấy tận mắt.
- Đây rốt cuộc là địa phương nào?
Một lát sau đó, Gia Vệ thấp giọng tự hỏi, nhưng không ai có thể cho hắn câu trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.