Chương 35: Gia Hồng Ngạo và Vương Quý Dân
Đồng Niên Khoái Nhạc
13/05/2013
Gia Vệ cùng Vương Cường khiếp sợ sự mạnh mẽ của Vương Quý Dân. Mà lúc này, Vương Quý Dân cùng Gia Hồng Ngạo cũng khiếp sợ năng lực khôi phục của Gia Vệ.
Một quyền toàn lực của Vương Quý Dân, cho dù là một người bình thường cường tráng, vạm vỡ như Vương Quý Dân, cũng căn bản không chịu nổi. Tất nhiên sẽ phải nằm viện mất mấy ngày mới có thể khôi phục.
Tuy rằng một quyền vừa rồi của Vương Quý Dân cũng không thực sự thi triển toàn lực, nhưng cũng không phải một thanh niên nhỏ gầy mười tám tuổi như Gia Vệ có thể dễ dàng tiếp nhận.
Theo phỏng đoán của Vương Quý Dân, ít nhất, hiện tại Gia Vệ cũng không thể đứng lên. Đương nhiên tại thời điểm đánh ra một quyền này, hắn cũng không phải chiêu thức chiến đấu chân chính, bằng không xương và cơ thể của Gia Vệ không có khả năng hoàn hảo mà không tổn hao gì.
Thấy Gia Hồng Ngạo hướng ánh mắt hoài nghi về phía mình, Vương Quý Dân vội vã cười khổ nói:
- Chí ít năm thành thực lực, lực đạo ít nhất cũng là sáu thành.
- Sáu thành lực đạo, năm thành thực lực sao?
Ánh mắt Gia Hồng Ngạo lóe lên, sự bình tĩnh trong mắt kia, cũng dậy lên một hồi sóng lớn.
Nhưng sau một lát, Gia Hồng Ngạo lại đem ánh mắt mang theo hoài nghi nhìn về phía Vương Quý Dân.
Không đợi Vương Quý Dân nói, Gia Hồng Ngạo liền mở miệng:
- Lát nữa, hai anh em chúng ta so chiêu, mấy ngày nay, thực lực ngươi giảm xuống không ít a.
Gia Hồng Ngạo đổ lỗi cho thực lực thấp kém của Dương Quý Dân, nếu không hắn thực tìm không ra bất luận lý do nào có thể giải thích việc Gia Vệ dễ dàng tiếp nhận được một quyền của Vương Quý Dân như thế này.
Dù là một quyền này chỉ phát huy năm thành thực lực và sáu thành lực đạo của Vương Quý Dân.
Nghe vậy, Vương Quý Dân cười khổ, nhưng cũng không nói gì thêm. Ngay lập tức hắn đem hai nắm tay buông ra, bắt đầu tụ lực.
Đối phó Gia Vệ, Vương Quý Dân không cần chuẩn bị, tùy thời đều có thể. Thế nhưng cùng Gia Hồng Ngạo so chiêu, trong mắt Vương Quý Dân, tuy rằng tràn đầy kích động, nhưng rõ ràng vẫn có một chút ý tứ chùn bước.
- Con cảm giác như thế nào?
Gia Hồng Ngạo đi tới bên người Gia Vệ, mở miệng hỏi.
Gia Vệ mày nhíu mặt nhăn, cảm thụ một chút, sau đó trực tiếp nhảy hai cái, cười nói:
- Không có việc gì, một quyền kia của Vương thúc mới đầu thì rất đau, nhưng sau một hồi thì không có cảm giác gì.
- Không có cảm giác gì?
Vương Quý Dân bước lên phía trước hai bước, trực tiếp xốc áo Gia Vệ lên, để lộ phần bụng ra.
Cái bụng ốm yếu như xương bọc da kia dĩ nhiên không có một chút dấu đỏ, càng không có vết bầm tím như trong tưởng tượng của Vương Quý Dân.
Vẻ mặt Vương Quý Dân khiếp sợ. Đừng nói Gia Vệ, chính Gia Hồng Ngạo nếu chịu một quyền này của hắn, trên người cũng không thể không có một điểm thương tích.
- Cha, người nhìn cái gì đấy? Người thật cho là một quyền của mình có thể đánh thủng bụng Gia Vệ à?
Vương Cường liếc nhìn Vương Quý Dân. Nhưng bản thân hắn cũng hiếu kỳ nhìn bụng Gia Vệ, mặt trên căn bản không có dấu đỏ gì.
- Không có khả năng, căn bản là không có khả năng.
Vương Quý Dân lắc đầu, nhìn về phía Gia Hồng Ngạo, nói:
- Một quyền sáu thành lực đạo của ta làm sao có thể không gây thương tổn gì được cơ chứ?
Gia Hồng Ngạo không có trả lời, mà híp hai mắt lại nhìn về phía bụng Gia Vệ. Hắn tự tay sờ soạng bụng Gia Vệ một chút. Sau một lát, hắn liền dùng thanh âm bình thản nói:
- Không phải là không có tổn thương, mà là thương thế đã lành.
- Cái gì?
Vương Quý Dân lại trừng lớn hai mắt. Việc này so với không có thương tổn còn làm hắn khiếp sợ hơn.
- Cha, Gia thúc, hai người vừa nói cái gì cơ?
Vương Cường vẻ mặt nghi hoặc, không biết hai người vì sao như vậy.
Mà Gia Vệ, cũng nhíu mày, phảng phất như đã nghe hiểu ra cái gì đó.
Từ lúc bản thân bắt đầu biến hóa tới nay, trên người mình phát sinh quá nhiều chuyện tình kỳ lạ.
Trước là khí lực của mình vô duyên cớ tăng mạnh, sau đó lại là năng lực phản ứng tăng mạnh. Mà khi Khương Côn gọi mười mấy tên côn đồ kia, trong lúc đánh nhau, Gia Vệ cũng phát hiện, trên người mình vốn hẳn phải có thương thế lưu lại, dĩ nhiên một chút cũng không có.
Những chuyện kia, Gia Vệ cũng chưa hề lưu ý nhiều. Cho tới bây giờ, khi phụ thân cùng Vương thúc nhắc đến Gia Vệ mới nhớ tới.
- Cha, lẽ nào một quyền kia của Vương thúc lưu lại thương tích trên người con. Thế nhưng sau một hồi thời gian, thương tổn trên người con đã tốt lên rồi?
Gia Vệ mở miệng hỏi. Trong nửa giờ như thế, bất kể là vết thương nhẹ cũng không thể tốt lên mới đúng.
Gia Hồng Ngạo gật đầu, nói:
- Có lẽ là trước đây con thường xuyên được huấn luyện. Hơn nữa do vóc người con gầy gò, trên người của con ngoại trừ cơ thể, không có dư thịt, cho nên mặc dù là con bị thương tổn, cũng có thể khôi phục rất nhanh.
- Trên người tiểu Vệ không có thịt thừa?
Nghe vậy, Vương Cường đầu tiên là ngẩn ra, hắn và Gia Vệ cùng nhau lớn lên, thậm chí thời gian ở cùng Gia Vệ so với ở cùng cha mẹ còn nhiều hơn.
Trước đây Gia Vệ chính là một người rất lười luyện tập. Trừ khi Vương Quý Dân cùng Gia Hồng Ngạo buộc hai người huấn luyện, Gia Vệ căn bản không có tự mình huấn luyện qua. Vì vậy, Gia Vệ không có khả năng giống như lời Gia Hồng Ngạo nói.
Thế nhưng trừ giải thích này, còn có thể có giải thích gì?
- Vương thúc của con thủ hạ lưu tình, một quyền vừa rồi căn bản không dùng bao nhiêu lực. Bằng không trên người của con tất nhiên sẽ lưu lại thương tích.
Gia Hồng Ngạo lại nói tiếp, trên mặt hầu như không lộ ra vẻ gì khác lạ.
- Không sai, nếu như ta sử dụng toàn lực mà nói, tiểu tử ngươi sớm đã bị một quyền của ta đánh bay ra ngoài rồi.
Vương Quý Dân lặng lẽ cười, vò đầu Gia Vệ một chút.
Vương Cường lúc này lại bĩu môi, nói:
- Cha, đừng phóng đại, tuy rằng ngươi rất lợi hại, nhưng không lâu nữa đâu, người không phải đối thủ của chúng ta. Đừng quên, mười tám mười chín tuổi chính là thời điểm cường thịnh nhất.
Vương Quý Dân lại lặng lẽ cười, nói:
- Lão tử vẫn đang chờ các ngươi vượt qua ta đây, hận không phải là ngay ngày mai thực lực các ngươi đã có thể vượt qua ta, chết già như vậy cũng có thể ung dung thoải mái rồi.
Vương Cường lại bĩu môi, không nói gì.
Gia Vệ còn lại là vẻ mặt cười khổ, nhưng là trong lòng có chút ước ao.
Cha của Gia Vệ, Gia Hồng Ngạo cho tới bây giờ đều rất nghiêm túc. Cho nên Gia Vệ cùng Gia Hồng Ngạo từ trước đến nay hầu như cũng không đùa vui cái gì cả.
Mà hai cha con nahf Vương Quý Dân tính tình đều bựa bựa như nhau. Cả ngày không xem Vương Cường là con mình, nói chuyện vui đùa, thậm chí nhiều khi khiến Vương Cường không biết nói gì hơn.
- Tốt, tiểu Cường, đỡ tiểu Vệ trở về nghỉ ngơi một chút, một quyền vừa rồi cũng có chút nghiêm trọng, trở về nghỉ ngơi một chút đi, không thì rất có thể lưu sẽ lại nội thương.
Gia Hồng Ngạo nói.
Gia Vệ cùng Vương Cường gật đầu, hai người liền rời khỏi nơi này.
Đây là một mẩu đất trống sau tòa nhà của bọn họ, vốn là bỏ đi. Có điều khi Gia Vệ và Vương Cường còn bé, Gia Hồng Ngạo và Vương Quý Dân đã dọn dẹp nơi đây một phen, trở thành sân huấn luyện Gia Vệ và Vương Cường.
Đợi sau khi Gia Vệ cùng Vương Cường rời đi, Vương Quý Dân lại xoa tay, nói rằng:
- Lão đại, thủ hạ lưu tình a, huynh đệ ta lâu không động tay chân, thật đúng là chờ mong cùng ngươi động chút chân tay. Thế nhưng ta nghe tam ca nói qua, năm đó tam ca cùng ngươi động thủ. Tay ngươi còn chưa dùng quá năm chiêu, mà hắn thì trên giường nằm năm ngày mới xuống giường. Ngươi đối với ta cũng không thể nặng tay như vậy a.
- Ngươi xử dụng hết toàn lực là được, ta tự có chừng mực.
Gia Hồng Ngạo nói, chân trái trụ chước, chân phải hơi giơ lên.
Gia Hồng Ngạo có tật ở chân, chính là ở chân phải. Chân phải bình thường đi bộ không thành vấn đề, nhưng lại không thể dùng quá nhiều sức lực.
Nhìn thấy Gia Hồng Ngạo hơi giơ chân phải lên, Vương Quý Dân khẽ cau mày. Trong mắt hiện lên một vẻ đau thương. Nhưng chỉ sau một lát, vẻ mặt hắn ngưng trọng. Cả người căng thẳng như một đầu cọp bạo phát, tìm kiếm lấy thời cơ.
So sánh Vương Quý Dân cùng Gia Hồng Ngạo, như so sánh Vương Cường cùng Gia Vệ, Vương Quý Dân thân hình rất lớn, thân cao gần 1m9, hơn nữa so với Gia Hồng Ngạo, vai rộng hơn phân nửa. Hai người giằng co, tựa như gấu cùng báo quyết đấu, cho dù là ai cũng có thể liếc mắt nhìn ra thắng thua như thế nào.
Thế nhưng, bởi vì cái gọi là người ngoài cuộc xem náo nhiệt, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng tình huống bên trong.
Dũng giả tất thắng, dũng giả, cũng không phải là mãng phu, lại càng không thể định nghĩa từ vẻ bề ngoài.
Lúc này trong hai người, Gia Hồng Ngạo vóc người hơn một thước bảy thì như bình thường, trên mặt không có có nửa điểm biểu tình, hai con mắt sắc bén vẫn như trước. Không phải là loại lợi hại như quân nhân, cũng không quá mức sắc bén, chỉ vừa vừa thôi.
Mà lúc này Vương Quý Dân lại có vẻ mặt ngưng trọng, ngực phập phồng càng ngày càng kịch liệt. Phảng phất như đang tụ lực phát động một kích mạnh nhất, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, lúc này hắn không hề bình tĩnh.
Thời gian trôi qua đủ một phút đồng hồ, hai người vẫn chưa dịch chuyển một li nào, như cũ cách xa nhau 5~6 mét.
Có điều, Gia Hồng Ngạo vẫn như thường, một điểm biến hóa cũng không có. Nhưng Vương Quý Dân, lúc này trên trán đầy mồ hôi hột, thở dốc kịch liệt, không hề có vẻ bình tĩnh vừa rồi.
Nhưng vào lúc đó, Gia Hồng Ngạo nhíu lông mày lại, mở miệng nói:
- Bắt đầu đi.
Thời điểm ba chữ ‘bắt đầu đi’ của Gia Hồng Ngạo phát ra, Vương Quý Dân liền động. Vương Quý Dân đang tìm sơ hở của Gia Hồng Ngạo, bằng không hắn không có cơ hội thắng nào.
Nhưng, công kích bất ngờ của Vương Quý Dân cũng không có thể thoát được mắt Gia Hồng Ngạo. Hắn dường như đã sớm đoán được, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười.
"Yaaaa. . ."
Mang theo một tiếng gầm nhẹ, Vương Quý Dân như hóa thành một con gấu khổng lồ. Tuy thân hình hắn cao lớn, nhưng không mất đi sự nhanh nhẹn. Quyền cước cùng sử dụng công kích Gia Hồng Ngạo.
Nhưng ngay khi Vương Quý Dân tới trước người Gia Hồng Ngạo, một quyền một cước đồng thời công kích Gia Hồng Ngạo, chỉ nghe 'Thình thịch thình thịch' cùng 'Ken két' hai tiếng, Vương Quý Dân thân hình liền dừng lại, cứng ngắc trước người Gia Hồng Ngạo.
Khoảng hơn mười giây sau đó, mới nghe được 'Thình thịch' một tiếng, Vương Quý Dân trực tiếp ngửa ra sau té lăn trên đất, toàn thân co quắp lại.
Lúc này ánh mắt Vương Quý Dân đã rã rời, thân thể khổng lồ cứng ngắc giống như đơ ra, lại giống như bị choáng thông thường.
Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, liền có thể nhìn ra, tay phải Vương Quý Dân, cư nhiên dài hơn tay trái một chút, như bị kéo dài đột ngột.
- Kém cỏi. Xem ra, những ngày an ổn đã khiến ngươi quên mất cuộc sống khí xưa rồi.
Gia Hồng Ngạo lắc đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường, phảng phất nghĩ đến cái gì, thở dài một tiếng, liền rời khỏi nơi này, hướng về lầu trên mà đi.
Gia Hồng Ngạo không hề liếc mắt nhìn Vương Quý Dân ngả xuống đất không dậy nổi, tiếp tục cứng ngắc ở nơi này.
Một quyền toàn lực của Vương Quý Dân, cho dù là một người bình thường cường tráng, vạm vỡ như Vương Quý Dân, cũng căn bản không chịu nổi. Tất nhiên sẽ phải nằm viện mất mấy ngày mới có thể khôi phục.
Tuy rằng một quyền vừa rồi của Vương Quý Dân cũng không thực sự thi triển toàn lực, nhưng cũng không phải một thanh niên nhỏ gầy mười tám tuổi như Gia Vệ có thể dễ dàng tiếp nhận.
Theo phỏng đoán của Vương Quý Dân, ít nhất, hiện tại Gia Vệ cũng không thể đứng lên. Đương nhiên tại thời điểm đánh ra một quyền này, hắn cũng không phải chiêu thức chiến đấu chân chính, bằng không xương và cơ thể của Gia Vệ không có khả năng hoàn hảo mà không tổn hao gì.
Thấy Gia Hồng Ngạo hướng ánh mắt hoài nghi về phía mình, Vương Quý Dân vội vã cười khổ nói:
- Chí ít năm thành thực lực, lực đạo ít nhất cũng là sáu thành.
- Sáu thành lực đạo, năm thành thực lực sao?
Ánh mắt Gia Hồng Ngạo lóe lên, sự bình tĩnh trong mắt kia, cũng dậy lên một hồi sóng lớn.
Nhưng sau một lát, Gia Hồng Ngạo lại đem ánh mắt mang theo hoài nghi nhìn về phía Vương Quý Dân.
Không đợi Vương Quý Dân nói, Gia Hồng Ngạo liền mở miệng:
- Lát nữa, hai anh em chúng ta so chiêu, mấy ngày nay, thực lực ngươi giảm xuống không ít a.
Gia Hồng Ngạo đổ lỗi cho thực lực thấp kém của Dương Quý Dân, nếu không hắn thực tìm không ra bất luận lý do nào có thể giải thích việc Gia Vệ dễ dàng tiếp nhận được một quyền của Vương Quý Dân như thế này.
Dù là một quyền này chỉ phát huy năm thành thực lực và sáu thành lực đạo của Vương Quý Dân.
Nghe vậy, Vương Quý Dân cười khổ, nhưng cũng không nói gì thêm. Ngay lập tức hắn đem hai nắm tay buông ra, bắt đầu tụ lực.
Đối phó Gia Vệ, Vương Quý Dân không cần chuẩn bị, tùy thời đều có thể. Thế nhưng cùng Gia Hồng Ngạo so chiêu, trong mắt Vương Quý Dân, tuy rằng tràn đầy kích động, nhưng rõ ràng vẫn có một chút ý tứ chùn bước.
- Con cảm giác như thế nào?
Gia Hồng Ngạo đi tới bên người Gia Vệ, mở miệng hỏi.
Gia Vệ mày nhíu mặt nhăn, cảm thụ một chút, sau đó trực tiếp nhảy hai cái, cười nói:
- Không có việc gì, một quyền kia của Vương thúc mới đầu thì rất đau, nhưng sau một hồi thì không có cảm giác gì.
- Không có cảm giác gì?
Vương Quý Dân bước lên phía trước hai bước, trực tiếp xốc áo Gia Vệ lên, để lộ phần bụng ra.
Cái bụng ốm yếu như xương bọc da kia dĩ nhiên không có một chút dấu đỏ, càng không có vết bầm tím như trong tưởng tượng của Vương Quý Dân.
Vẻ mặt Vương Quý Dân khiếp sợ. Đừng nói Gia Vệ, chính Gia Hồng Ngạo nếu chịu một quyền này của hắn, trên người cũng không thể không có một điểm thương tích.
- Cha, người nhìn cái gì đấy? Người thật cho là một quyền của mình có thể đánh thủng bụng Gia Vệ à?
Vương Cường liếc nhìn Vương Quý Dân. Nhưng bản thân hắn cũng hiếu kỳ nhìn bụng Gia Vệ, mặt trên căn bản không có dấu đỏ gì.
- Không có khả năng, căn bản là không có khả năng.
Vương Quý Dân lắc đầu, nhìn về phía Gia Hồng Ngạo, nói:
- Một quyền sáu thành lực đạo của ta làm sao có thể không gây thương tổn gì được cơ chứ?
Gia Hồng Ngạo không có trả lời, mà híp hai mắt lại nhìn về phía bụng Gia Vệ. Hắn tự tay sờ soạng bụng Gia Vệ một chút. Sau một lát, hắn liền dùng thanh âm bình thản nói:
- Không phải là không có tổn thương, mà là thương thế đã lành.
- Cái gì?
Vương Quý Dân lại trừng lớn hai mắt. Việc này so với không có thương tổn còn làm hắn khiếp sợ hơn.
- Cha, Gia thúc, hai người vừa nói cái gì cơ?
Vương Cường vẻ mặt nghi hoặc, không biết hai người vì sao như vậy.
Mà Gia Vệ, cũng nhíu mày, phảng phất như đã nghe hiểu ra cái gì đó.
Từ lúc bản thân bắt đầu biến hóa tới nay, trên người mình phát sinh quá nhiều chuyện tình kỳ lạ.
Trước là khí lực của mình vô duyên cớ tăng mạnh, sau đó lại là năng lực phản ứng tăng mạnh. Mà khi Khương Côn gọi mười mấy tên côn đồ kia, trong lúc đánh nhau, Gia Vệ cũng phát hiện, trên người mình vốn hẳn phải có thương thế lưu lại, dĩ nhiên một chút cũng không có.
Những chuyện kia, Gia Vệ cũng chưa hề lưu ý nhiều. Cho tới bây giờ, khi phụ thân cùng Vương thúc nhắc đến Gia Vệ mới nhớ tới.
- Cha, lẽ nào một quyền kia của Vương thúc lưu lại thương tích trên người con. Thế nhưng sau một hồi thời gian, thương tổn trên người con đã tốt lên rồi?
Gia Vệ mở miệng hỏi. Trong nửa giờ như thế, bất kể là vết thương nhẹ cũng không thể tốt lên mới đúng.
Gia Hồng Ngạo gật đầu, nói:
- Có lẽ là trước đây con thường xuyên được huấn luyện. Hơn nữa do vóc người con gầy gò, trên người của con ngoại trừ cơ thể, không có dư thịt, cho nên mặc dù là con bị thương tổn, cũng có thể khôi phục rất nhanh.
- Trên người tiểu Vệ không có thịt thừa?
Nghe vậy, Vương Cường đầu tiên là ngẩn ra, hắn và Gia Vệ cùng nhau lớn lên, thậm chí thời gian ở cùng Gia Vệ so với ở cùng cha mẹ còn nhiều hơn.
Trước đây Gia Vệ chính là một người rất lười luyện tập. Trừ khi Vương Quý Dân cùng Gia Hồng Ngạo buộc hai người huấn luyện, Gia Vệ căn bản không có tự mình huấn luyện qua. Vì vậy, Gia Vệ không có khả năng giống như lời Gia Hồng Ngạo nói.
Thế nhưng trừ giải thích này, còn có thể có giải thích gì?
- Vương thúc của con thủ hạ lưu tình, một quyền vừa rồi căn bản không dùng bao nhiêu lực. Bằng không trên người của con tất nhiên sẽ lưu lại thương tích.
Gia Hồng Ngạo lại nói tiếp, trên mặt hầu như không lộ ra vẻ gì khác lạ.
- Không sai, nếu như ta sử dụng toàn lực mà nói, tiểu tử ngươi sớm đã bị một quyền của ta đánh bay ra ngoài rồi.
Vương Quý Dân lặng lẽ cười, vò đầu Gia Vệ một chút.
Vương Cường lúc này lại bĩu môi, nói:
- Cha, đừng phóng đại, tuy rằng ngươi rất lợi hại, nhưng không lâu nữa đâu, người không phải đối thủ của chúng ta. Đừng quên, mười tám mười chín tuổi chính là thời điểm cường thịnh nhất.
Vương Quý Dân lại lặng lẽ cười, nói:
- Lão tử vẫn đang chờ các ngươi vượt qua ta đây, hận không phải là ngay ngày mai thực lực các ngươi đã có thể vượt qua ta, chết già như vậy cũng có thể ung dung thoải mái rồi.
Vương Cường lại bĩu môi, không nói gì.
Gia Vệ còn lại là vẻ mặt cười khổ, nhưng là trong lòng có chút ước ao.
Cha của Gia Vệ, Gia Hồng Ngạo cho tới bây giờ đều rất nghiêm túc. Cho nên Gia Vệ cùng Gia Hồng Ngạo từ trước đến nay hầu như cũng không đùa vui cái gì cả.
Mà hai cha con nahf Vương Quý Dân tính tình đều bựa bựa như nhau. Cả ngày không xem Vương Cường là con mình, nói chuyện vui đùa, thậm chí nhiều khi khiến Vương Cường không biết nói gì hơn.
- Tốt, tiểu Cường, đỡ tiểu Vệ trở về nghỉ ngơi một chút, một quyền vừa rồi cũng có chút nghiêm trọng, trở về nghỉ ngơi một chút đi, không thì rất có thể lưu sẽ lại nội thương.
Gia Hồng Ngạo nói.
Gia Vệ cùng Vương Cường gật đầu, hai người liền rời khỏi nơi này.
Đây là một mẩu đất trống sau tòa nhà của bọn họ, vốn là bỏ đi. Có điều khi Gia Vệ và Vương Cường còn bé, Gia Hồng Ngạo và Vương Quý Dân đã dọn dẹp nơi đây một phen, trở thành sân huấn luyện Gia Vệ và Vương Cường.
Đợi sau khi Gia Vệ cùng Vương Cường rời đi, Vương Quý Dân lại xoa tay, nói rằng:
- Lão đại, thủ hạ lưu tình a, huynh đệ ta lâu không động tay chân, thật đúng là chờ mong cùng ngươi động chút chân tay. Thế nhưng ta nghe tam ca nói qua, năm đó tam ca cùng ngươi động thủ. Tay ngươi còn chưa dùng quá năm chiêu, mà hắn thì trên giường nằm năm ngày mới xuống giường. Ngươi đối với ta cũng không thể nặng tay như vậy a.
- Ngươi xử dụng hết toàn lực là được, ta tự có chừng mực.
Gia Hồng Ngạo nói, chân trái trụ chước, chân phải hơi giơ lên.
Gia Hồng Ngạo có tật ở chân, chính là ở chân phải. Chân phải bình thường đi bộ không thành vấn đề, nhưng lại không thể dùng quá nhiều sức lực.
Nhìn thấy Gia Hồng Ngạo hơi giơ chân phải lên, Vương Quý Dân khẽ cau mày. Trong mắt hiện lên một vẻ đau thương. Nhưng chỉ sau một lát, vẻ mặt hắn ngưng trọng. Cả người căng thẳng như một đầu cọp bạo phát, tìm kiếm lấy thời cơ.
So sánh Vương Quý Dân cùng Gia Hồng Ngạo, như so sánh Vương Cường cùng Gia Vệ, Vương Quý Dân thân hình rất lớn, thân cao gần 1m9, hơn nữa so với Gia Hồng Ngạo, vai rộng hơn phân nửa. Hai người giằng co, tựa như gấu cùng báo quyết đấu, cho dù là ai cũng có thể liếc mắt nhìn ra thắng thua như thế nào.
Thế nhưng, bởi vì cái gọi là người ngoài cuộc xem náo nhiệt, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng tình huống bên trong.
Dũng giả tất thắng, dũng giả, cũng không phải là mãng phu, lại càng không thể định nghĩa từ vẻ bề ngoài.
Lúc này trong hai người, Gia Hồng Ngạo vóc người hơn một thước bảy thì như bình thường, trên mặt không có có nửa điểm biểu tình, hai con mắt sắc bén vẫn như trước. Không phải là loại lợi hại như quân nhân, cũng không quá mức sắc bén, chỉ vừa vừa thôi.
Mà lúc này Vương Quý Dân lại có vẻ mặt ngưng trọng, ngực phập phồng càng ngày càng kịch liệt. Phảng phất như đang tụ lực phát động một kích mạnh nhất, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, lúc này hắn không hề bình tĩnh.
Thời gian trôi qua đủ một phút đồng hồ, hai người vẫn chưa dịch chuyển một li nào, như cũ cách xa nhau 5~6 mét.
Có điều, Gia Hồng Ngạo vẫn như thường, một điểm biến hóa cũng không có. Nhưng Vương Quý Dân, lúc này trên trán đầy mồ hôi hột, thở dốc kịch liệt, không hề có vẻ bình tĩnh vừa rồi.
Nhưng vào lúc đó, Gia Hồng Ngạo nhíu lông mày lại, mở miệng nói:
- Bắt đầu đi.
Thời điểm ba chữ ‘bắt đầu đi’ của Gia Hồng Ngạo phát ra, Vương Quý Dân liền động. Vương Quý Dân đang tìm sơ hở của Gia Hồng Ngạo, bằng không hắn không có cơ hội thắng nào.
Nhưng, công kích bất ngờ của Vương Quý Dân cũng không có thể thoát được mắt Gia Hồng Ngạo. Hắn dường như đã sớm đoán được, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười.
"Yaaaa. . ."
Mang theo một tiếng gầm nhẹ, Vương Quý Dân như hóa thành một con gấu khổng lồ. Tuy thân hình hắn cao lớn, nhưng không mất đi sự nhanh nhẹn. Quyền cước cùng sử dụng công kích Gia Hồng Ngạo.
Nhưng ngay khi Vương Quý Dân tới trước người Gia Hồng Ngạo, một quyền một cước đồng thời công kích Gia Hồng Ngạo, chỉ nghe 'Thình thịch thình thịch' cùng 'Ken két' hai tiếng, Vương Quý Dân thân hình liền dừng lại, cứng ngắc trước người Gia Hồng Ngạo.
Khoảng hơn mười giây sau đó, mới nghe được 'Thình thịch' một tiếng, Vương Quý Dân trực tiếp ngửa ra sau té lăn trên đất, toàn thân co quắp lại.
Lúc này ánh mắt Vương Quý Dân đã rã rời, thân thể khổng lồ cứng ngắc giống như đơ ra, lại giống như bị choáng thông thường.
Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, liền có thể nhìn ra, tay phải Vương Quý Dân, cư nhiên dài hơn tay trái một chút, như bị kéo dài đột ngột.
- Kém cỏi. Xem ra, những ngày an ổn đã khiến ngươi quên mất cuộc sống khí xưa rồi.
Gia Hồng Ngạo lắc đầu, đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường, phảng phất nghĩ đến cái gì, thở dài một tiếng, liền rời khỏi nơi này, hướng về lầu trên mà đi.
Gia Hồng Ngạo không hề liếc mắt nhìn Vương Quý Dân ngả xuống đất không dậy nổi, tiếp tục cứng ngắc ở nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.