Tuyết Trong Tim

Chương 3

Ami

06/02/2014

Vi Vi có một sở thích rất được sư phụ khen ngợi, đó chính là đọc sách, và thói quen đến thư viện được cô duy trì đều đặn vào mỗi ngày chủ nhật. Ôm sách tới một góc, cô duỗi chân ngồi phịch xuống đất, tay chưa kịp lật trang, chuông điện thoại đã vang lên réo rắt.

Hai chữ Thiên Vũ nhấp nháy trên màn hình.

Vi Vi hơi do dự.

"Có chuyện gì?"

"Thời tiết đẹp, có muốn đi chơi không?"

Nếu là ngày trước, cô sẽ nhiệt tình đồng ý. Nhưng bây giờ thì:

"Không đi đâu"

"Sao vậy?"

"Có hẹn với bạn trai"

Đầu dây bên kia truyền đến một tràng cười.

"Ồ, hẹn hò trong thư viện hả?"

"Ừ" – Vi Vi thuận miệng đáp, rồi mới chợt giật mình - "Này, sao anh biết?"

"Nhìn đằng sau"

Phụp. Cúp máy.

Cô ngơ ngác quay đầu lại, bắt gặp một khuôn mặt đang cười đến là sáng lạn. Thiên Vũ xuất hiện như ảo thuật, vừa nhìn cô vừa thong thả tiến lại gần.

Thế này là thế nào? Không lẽ mình bị theo dõi? Vi Vi thầm than trong lòng, và hơn hết, giấu đầu hở đuôi, bại lộ rồi. Quả nhiên, hắn nói:

- Có sở thích hẹn hò một mình từ bao giờ thế?

Cô chống chế:

- Không phải. Anh ấy sắp tới rồi, đợi một lát nữa thôi. Đã vào đây thì xem sách luôn đi.

Sau đó, cô tự mình vừa đi vừa ngó nghiêng ra vẻ chăm chú lựa chọn, tiện thể rủa thầm trong đầu.Thế này không ổn, phải nghĩ cách thôi.

Nhân lúc Thiên Vũ không để ý, cô lén lút lấy điện thoại mở file nhạc, ngay sau đó, tiếng nhạc vang lên ầm ĩ phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Vi Vi reo mừng:

- A, anh ấy gọi đến. Tôi nghe điện thoại đã - rồi chạy vội tới một góc thật xa.

Lúc này, cô mới tắt nhạc, âm thầm gọi cho Trình Phong. Chuông vừa reo đã có người bắt máy.

"Chuyện gì?"

"Anh làm ơn đến đây mau"

"Đây là đâu?"

"Thư viện Thời Đại"

"Để làm gì?"

"Đến nhanh không tôi sẽ chết. Vậy nhé. Bye"

Cô vội cúp máy không cho hắn cơ hội từ chối. Thế là xong, hắn dám không đến, cô sẽ nguyền rủa hắn đúng một ngày.

Dường như người này cũng biết điều, nửa tiếng sau đã xuất hiện. Bộ comple đen làm nổi bật dáng người cao lớn, phủ lên một vẻ ngoài cao ngạo kết hợp với phong thái tự tin vốn có khiến kẻ khác không khỏi kiêng nể vài phần. Vi Vi nhìn thấy hắn thì vui mừng vẫy tay ra hiệu. Trình Phong điểm tĩnh sải từng bước dài, rất nhanh đã đến bên cô.

Mặt đối mặt, cả hai đều ngạc nhiên.

Vi Vi đoán Thiên Vũ ngạc nhiên vì không ngờ cô có thể kiếm được người yêu cực phẩm như thế, cho dù là giả hay thật.

Trình Phong ngạc nhiên vì.....

......Cái này thì thứ lỗi cô không đoán được.

Vi Vi coi như không thấy biểu hiện lạ lùng của hai người, rất hồn nhiên khoác tay Trình Phong, giới thiệu bọn họ với nhau. Sau đó, để có thể quang minh chính đại chuồn đi, cô liền nói nhanh với Thiên Vũ:

- Trình Phong đến đưa tôi đi ăn, chúng ta gặp lại sau nhé.

Ai đó bất ngờ xen vào:

- Này, tôi....à, anh đã ăn rồi.

Đúng là ngốc mà. Vi Vi bực mình vô hạn, miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào, nũng nịu nói với hắn:

- Nhưng mà em muốn đi.

Ánh mắt cô nhìn hắn như cảnh cáo: Hừ, anh cứ thử phát ngôn một câu nữa xem, tôi sẽ không khách khí đâu. Ai ngờ, người nói lại là Thiên Vũ:

- Hay thật, tôi cũng đang đói bụng. Chúng ta cùng đi thôi.

Vậy là......cô vẫn chưa thể thoát.

Dưới làn gió mát lạnh phả ra từ điều hòa, ba người ngồi quây tròn bên bàn ăn tạo ra một bầu không khí vô cùng kì quái. Thiên Vũ và Vi Vi rất tự nhiên chuyện trò qua lại, ai đó lại giống như kẻ thừa, ngồi trơ như khúc gỗ, chuyên tâm vào công cuộc ăn uống vĩ đại. Thế mà hắn mới là bạn trai trên danh nghĩa của cô, không biết người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá thế nào.

Vi Vi rất muốn túm lấy cổ áo Trình Phong mà hét lên: “Chúng ta đang đóng kịch, đóng kịch đấy biết chưa? Anh làm ơn có tinh thần nghề nghiệp chút đi”, nhưng sự thật, cô chỉ có thể gào thét trong im lặng, không ngừng liếc qua hắn để chờ thời cơ phát tín hiệu.

Cuối cùng, hắn cũng chịu ngẩng đầu nhìn cô một cái. Không bỏ lỡ cơ hội, Vi Vi vội nháy mắt lia lịa.

Trình Phong rất hiểu ý, gắp cho cô một con tôm đỏ au, dịu dàng nói:

- Ăn nhiều một chút.

Nhìn con tôm cuộn tròn trong bát, Vi Vi mỉm cười, nụ cười méo xệch, không kìm được mà đá cho hắn một cái dưới gầm bàn.

Hắn hơi nhíu mày, lại gắp một con to hơn bỏ vào bát.

Vi Vi khóc ròng trong lòng, đang định giơ chân đá cho hắn cái nữa, lại chợt nghĩ: chẳng may hắn hào phóng đưa cả đĩa tôm đến chỗ cô thì chết, lại ngậm ngùi thu chân về.

Trong tình cảnh khó xử, cô băn khoăn: làm thế nào để có thể tỏ ra vừa tình cảm vừa thân thiết đây?

Thế là, không còn cách nào khác, cô đành kiên nhẫn bóc vỏ rồi chậm rãi đặt vào bát Trình Phong, vô cùng quan tâm nói:

- Chẳng phải đây là món anh thích sao? Mau ăn đi.

Đôi tay cầm đũa của hắn khẽ run run.

Khóe miệng Thiên Vũ hơi nhếch lên, bình tĩnh nhấp một ngụm rượu rồi một mực ngồi bên xem hai người diễn trò.

Cuối cùng, bữa cơm kì quặc cũng trôi qua. Lúc ngồi vào trong xe, Vi Vi vẫn không quên cằn nhằn:

- Anh cũng khéo thật, món gì không gắp lại gắp thứ đó cho tôi.

Hắn thắc mắc:

- Có vấn đề gì sao?

Cô nghiến răng:

- Tôi bị dị ứng với tôm.

- Ồ, sao lúc đấy không nói

- Nói ra để cả thế giới biết rằng anh là bạn trai mà không hiểu gì về sở thích, sở ghét của bạn gái hả?

- Được rồi – Trình Phong gật đầu, rất công bằng mà tổng kết lại – Dù sao vẫn là lỗi của cô.

Vi Vi nghẹn họng, nhìn hắn hồi lâu mà không nói được gì.

Chỉ qua một buổi sáng, cô đã phát hiện rằng mình lỡ chọn nhầm người. Trình Phong thật là kẻ không biết phối hợp, cứ nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Thiên Vũ là biết ngay. Tuy vậy, đã lỡ trèo lên lưng hổ không thể xuống, đâm lao thì phải theo lao thôi. Thời gian sẽ trả lời tất cả.

Không gian yên tĩnh lạ thường. Vi Vi im lặng không nói, Trình Phong thì khỏi cần nhắc tới. Cô cảm thấy hắn là một kẻ cực kì khó hiểu. Có lúc thích bắt bẻ giống như là trêu đùa. Nhiều khi lại trầm tĩnh, lạnh lùng y hệt băng đá ngàn năm.

Đâu mới là con người thật của hắn?

Được thôi, đời còn dài, thông tin về hắn cô sẽ khai quật dần dần.

Trong lúc suy nghĩ miên man, Vi Vi chợt nhớ ra một việc, liền hỏi:

- Tại sao lúc mới gặp Thiên Vũ anh lại ngạc nhiên thế?

Trình Phong nhìn cô một cái, nói:

- Vì tôi không ngờ người cô nhắc tới là anh ta.

Vi Vi cau mày hỏi:

- Anh biết người đó?

Hắn đáp:

- Có nghe nói qua.

- Vậy....có biết bí mật của anh ta không?

Trình Phong nhìn cô nghi hoặc:

- Ý cô là sao?

- À, không có gì. – Vi Vi lắc đầu nguầy nguậy.

Điều mà ai cũng có thể dễ dàng biết được thì đâu còn là bí mật nữa, chuyện của Thiên Vũ cô cũng tình cờ mới phát hiện ra, vậy thì Trình Phong sao có thể biết.

Có điều, Vi Vi lại không thể ngờ, cái gọi là “bí mật” này Trình Phong đã biết được từ lâu.

Từ đó trở đi, để tránh mặt Thiên Vũ, Vi Vi bất đắc dĩ phải gặp Trình Phong rất nhiều lần. Nhìn bề ngoài, hai người chẳng khác gì những cặp đôi hẹn hò thông thường, cũng đi xem phim, mua sắm, nghe hòa nhạc, coi triển lãm..... thỉnh thoảng còn dùng bữa tối lãng mạn trong nhà hàng dưới ánh nến lung linh. Tất nhiên, từ đầu tới cuối đều là Vi Vi chủ động mời.

Cô cảm thấy mình cũng chẳng phải người hào phóng gì, nhưng đã tiêu tốn khoảng thời gian quý giá của người ta rồi còn đòi người ta trả tiền thì thật là không biết điều. Vì vậy, cô đành nghiến răng nghiến lợi mà bóc lột cái ví tiền của mình, bao tiếc nuối cũng theo đó mà chồng lên thành hàng.



Điều an ủi duy nhất chính là biểu hiện của Trình Phong, cho dù hắn không có năng khiếu đóng kịch của một diễn viên thì cũng đủ thông minh để học hỏi. Chỉ qua một thời gian ngắn, hắn đã có thể không e ngại mà coi cô như bạn gái của mình, cách cư xử cũng theo đó mà thân thiết thêm vài phần. Điều này khiến Vi Vi vô cùng hài lòng, âm thầm hi vọng những nỗ lực bao ngày qua có thể đánh lừa được con mắt tinh tường của Thiên Vũ.

Đôi lúc, cô cũng thấy hơi áy náy vì có cảm giác mình đang lợi dụng người ta, nhưng tới hôm nay mới biết, người nào đó cũng không khách khí mà đem cô đi lợi dụng luôn. Và tất nhiên, với sự lợi dụng trắng trợn này, Vi Vi cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc mím môi gật đầu.

Ngắm mình trong gương, Vi Vi xoay người hai vòng, nhìn tà váy trắng bay bay tạo thành những đường cong duyên dáng tuyệt đẹp. Xỏ vào chân đôi giày cao gót đỏ chóe, cô khập khiễng bước ra ngoài, tiến về phía chiếc ô tô đen bóng đợi sẵn trước cổng.

Xe chạy rất nhanh, lúc sau đã dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự khang trang. Bên trong tụ tập người người đông vui náo nhiệt, vệ sĩ rải rác khắp nơi. Ánh đèn nhấp nháy như những dải sáng kì ảo phủ lên dòng nước trong vắt từ vòi phun. Mọi thứ đều trang hoàng lộng lẫy theo đúng quy mô của một bữa tiệc hoành tráng.

Vi Vi rất biết phối hợp, không e ngại mà khoác tay Trình Phong chậm rãi tiến vào. Quãng đường ngắn ngủi mà nhận được bao ánh mắt đổ dồn tứ phía, phần đông đều rất kinh ngạc, có mấy cô gái còn há hốc mồm quên không khép lại, tạo thành một cảnh tượng khôi hài.

Trình Phong mặt không biểu cảm bình tĩnh bước đi, Vi Vi thì không đủ trình độ để biểu hiện như vậy, ánh mắt hơi ngại ngùng xen lẫn khó chịu, trong lòng không ngừng tự hỏi: với khuôn mặt cả năm không đổi, điều gì có thể khiến cô đột nhiên bị người ta soi như soi vi khuẩn thế này.

Đi tới giữa phòng, một chàng trai trẻ lịch sự ra chào, chính là chủ nhân bữa tiệc này. Ánh mắt hắn dừng lại trên cánh tay đang khoác vào nhau của hai người, vẻ mặt vừa ngỡ ngàng vừa kinh ngạc, hồi lâu vẫn không phản ứng gì. Vi Vi thầm than thở: “Lại nữa rồi”, sau đó rất chuyên nghiệp mà bối rối cúi đầu, khẽ ho một tiếng.

Anh chàng như bừng tỉnh, nhanh chóng khôi phục nét mặt, vỗ vai Trình Phong nói:

- Nghe nói cậu đưa bạn gái tới đây, tôi còn tưởng chuyện đùa, hóa ra lại là thật.

Rồi lại quay sang Vi Vi, tươi cười bảo:

- Cô nàng xinh đẹp, cô có biết mình rất may mắn không.

May mắn? Cô sao?

Vi Vi âm thầm khinh thường hắn.

Trình Phong chỉ gật đầu không nói gì, tiện thể ném cho anh ta cái nhìn cảnh cáo. Anh chàng cười ha hả rồi rất biết điều mà nhanh chóng rời đi, lúc ra đón các vị khách mới, Vi Vi còn loáng thoáng nghe được mấy từ: “Bạn gái....thật đấy....kì quái.....” , khuôn mặt lập tức sa sầm, thật sự muốn kiếm cuộn băng dính dán miệng anh ta lại.

Bữa tiệc tối nay hiển nhiên rất hoành tráng, đồ ăn cũng tuyệt vời, điều duy nhất làm cô mất vui là cái nhìn kì lạ của những người xung quanh, thi thoảng còn bắt gặp mấy cô nàng túm tụm lại bàn tán xì xào, lỡ may chạm mắt cô thì vội vàng quay đi

Đúng là “có tật giật mình”, Vi Vi ngán ngẩm thở dài.

Đang loay hoay lấy thêm thức ăn, chợt nghe một giọng nói xa lạ vang lên bên cạnh:

- Chào cô nàng xinh đẹp, chúng ta thật có duyên.

Vi Vi giật mình ngẩng đầu lên, nhìn sang bên cạnh rồi ngó về phía sau, buột miệng hỏi:

- Chia tay rồi?

- Hả? – Tử Lâm có phần không hiểu.

- À, không có gì.

Thực ra là cô đang tìm cô gái đi cùng hắn hôm trước, nay lại không thấy, có thể đã bị đá, cũng chẳng có gì lạ, sở trường của anh ta chẳng phải là thay người yêu như thay áo đó sao.

Tử Lâm còn chưa kịp nói thêm câu nào, Trình Phong đã xuất hiện bên cạnh, rất tự nhiên vòng tay qua eo Vi Vi, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

- Hai người quen nhau?

Lời đến cửa miệng lại không thể nào nói ra, Tử Lâm chỉ còn biết há hốc mồm nhìn cảnh tượng phía trước, thiếu chút nữa là mắt lộn tròng.

Vi Vi cũng không coi đấy là lạ, chẳng phải mấy người biến thái trong bữa tiệc này đều như thế sao, liền thay hắn đáp:

- Có tình cờ gặp một lần.

- Chỉ thế thôi? – Trình Phong trầm giọng.

Cô dứt khoát gật đầu.

Lúc này, Tử Lâm mới lấy lại bình tĩnh, nhìn sang Vi Vi nở nụ cười quyến rũ nói:

- Chẳng hay tôi có thể nói chuyện riêng với cô một lúc được không?

Vi Vi ngẫm nghĩ giây lát rồi đồng ý. Nếu như bình thường thì cô sẽ không do dự mà từ chối, nhưng bây giờ cô đang có việc cần nhờ hắn, một buổi nói chuyện hẳn là điều kiện rất tốt để thực hiện rồi.

Thế nhưng, Trình Phong lại tỏ vẻ không vui, cau mày nói: “Về thôi”, rồi không đợi cô trả lời đã nắm tay kéo ra ngoài.

Vi Vi lập tức vùng ra, trừng mắt nhìn hắn:

- Anh cứ về trước đi, tôi......à....em còn có việc.

Hắn nheo mắt lại vẻ nguy hiểm:

- Ý em là gì?

Vi Vi không để ý đến vẻ mặt dần tối lại của hắn, tiếp tục nói:

- Không cần đợi đâu, em tự về được.

Sau đấy, cô chạy đến chỗ Tử Lâm, túm tay áo hắn kéo đi, mặc kệ khuôn mặt bừng bừng lửa giận đằng sau. Tử Lâm rất bất ngờ nhưng cũng chẳng phản ứng gì, chỉ im lặng theo cô tìm một chỗ kín đáo ngồi xuống. Cuộc nói chuyện rất thú vị, Vi Vi còn biết thêm một thông tin rất hay ho, cũng chính là lời giải đáp cho những ánh mắt hiếu kì của mọi người lúc đầu, chỉ có điều, một lúc lâu cô vẫn không khỏi kinh ngạc về sự thật này.

Đến lúc tiệc tàn, hắn lịch sự ngỏ lời đưa cô về tận nhà nhưng Vi Vi một mực từ chối. Cô nghĩ rằng: chưa quen biết mấy, cũng không cần gây phiền phức cho anh ta, với lại, cô cũng không có ý định tiếp xúc người này lâu dài.

Bước ra tới cổng, cô hơi sững lại, chiếc Ferrari quen thuộc vẫn còn ở đó, im lìm và trầm tĩnh bên cạnh bụi cây. Vi Vi vẫn thản nhiên bước qua, cũng không thèm nhìn vào trong, tay lại bất ngờ bị kéo làm cả người đổ về phía sau, ngã vào một vòm ngực rắn chắc.

Cô vội vàng đứng thẳng dậy, khó chịu nói:

- Buông ra. Đau!

Khuôn mặt Trình Phong sa sầm, hắn thả tay cô ra, lạnh lùng hỏi:

- Tại sao hai người lại quen nhau? Nói đi, cô với hắn có chuyện gì mà phải bí mật như vậy?

Người này trở nên lắm chuyện từ lúc nào thế nhỉ? Vi Vi tức tối nhìn hắn, cứng đầu đáp:

- Việc riêng của tôi, liên quan gì tới anh.

- Cô........

Hắn thật sự đã nổi giận, hai bàn tay cuộn thành nắm đấm nổi đầy gân xanh, đôi mắt nhìn cô càng thêm lạnh lẽo. Vi Vi hơi rùng mình, rồi lại mặc kệ hắn, mặt dày trèo lên xe, không quên ló đầu ra:

- Muộn rồi, có lòng tốt đợi tôi thì cùng về đi – lại nghĩ nghĩ một chút, thêm vào – Anh không thích thì đứng im đấy, tôi tự mình lái về cũng được.

Trình Phong kiềm chế sự tức giận, hít vào một hơi, lạnh giọng nói:

- Khởi động không cần chìa khóa?

- ........

Hình như......cô đã uy hiếp nhầm người.

Xe lao nhanh về phía trước với tốc độ chóng mặt, mui được hạ xuống, gió mạnh mẽ thổi vút qua như những lưỡi dao sắc bén. Vi Vi ôm chặt ghế gào thét ầm ĩ, lúc tới nơi người vẫn chưa hết run rấy, cuối cùng thì cái mạng nhỏ của cô cũng được bảo toàn.

Trước khi vào nhà, cô còn quay đầu nhìn kẻ phía sau, nghiến răng gằn từng chữ:

- Không bao giờ tôi đi cái xe này nữa.

Thật quá đáng. Hắn muốn chết, cô không cản, nhưng tại sao lại lôi cô vào. Cho dù muốn xả giận cũng không cần chơi trò mạo hiểm như thế, tới lúc xảy ra tai nạn thì biết làm thế nào. Đúng là một kẻ vô lý bá đạo.

Chuông cửa ngày nay cũng thật đa năng, còn kiêm thêm nhiệm vụ báo thức. Tiếng chuông ầm ĩ vang lên, mang sức hút vô hình kéo Vi Vi ra khỏi giường. Mắt lờ đờ, chân loạng choạng bước ra ngoài, trong đầu mò mẫm suy đoán người đứng sau cánh cửa sẽ là ai. Tới lúc nhìn nụ cười rạng rỡ trước mặt, con sâu ngủ lập tức bay biến không dấu vết. Đúng là trời chẳng thích chiều lòng người, kẻ muốn tránh thì tránh không nổi.

Vi Vi nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:

- Anh tới đây làm gì?

Thiên Vũ hơi mỉm cười:

- Đến gặp em không được sao.

Cô lắc đầu, không nói gì thêm mà lẳng lặng quay bước vào nhà. Thiên Vũ cũng không quá để tâm đến thái độ này, thản nhiên bước vào theo rồi tự động ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn cô chăm chú.

Vi Vi vẫn tiếp tục làm công việc của mình, hoàn toàn coi hắn như không khí. Một lúc sau, hắn lên tiếng:

- Em vẫn muốn tránh mặt anh sao?

Điều này còn phải hỏi ư?

- Không còn cách nào khác – Cô nhún vai – Người đó rất hay ghen.

- Được thôi – Hắn bình thản nói.

- Biết vậy thì tốt – Cô cảm thấy nhẹ nhõm.

- Nhưng mà anh không muốn.

- .....

- Bây giờ đi mua sách rồi anh mời em ăn trưa?

- Có hẹn rồi – Vi Vi ngậm ngùi lắc đầu.

Thiên Vũ nhíu mày:

- Lúc nào cũng là lý do ấy. Chẳng lẽ thế giới của em chỉ xoay quanh người đó.

Cô đã muốn diễn kịch thì hắn cũng không ngần ngại mà góp vui, chỉ có điều, khó chịu vẫn là cảm xúc thật, không thể che giấu được.

Vi Vi hờ hững “Ừ” một tiếng, từ chối bình luận thêm.

Ai ngờ, hắn cười nhạt:

- Đừng kiếm cớ với anh, cho dù hai người có diễn ăn ý thế nào thì giả vẫn không thể thành thật được.

Vi Vi biết, người như hắn có đôi mắt rất tinh tường, không dễ bị đánh lừa. Tuy vậy, sự thật không thể nói, cô đành im lặng.

Hắn tiếp:

- Anh không biết tại sao em phải làm như thế, nhưng tới lúc em chưa đưa ra được một lý do thuyết phục thì anh vẫn sẽ không rút lui.

Cố chấp! Thật chẳng tốt chút nào. Vi Vi khe khẽ thở dài, cuối cùng, vẫn là mặc kệ hắn, lấy điện thoại ra gọi cho Trình Phong.



Chuông vừa reo một tiếng, bên kia đã tắt máy. Vi Vi trợn mắt nhìn màn hình, lại cắn răng gọi thêm lần nữa. Lần này khá khẩm hơn, sau hai hồi chuông mới bị ngắt. Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định gửi tin nhắn, ngay lập tức có hồi âm: “Tự mình giải quyết đi”

Ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu, khó trả lời.

Tóm lại, đây là cái thái độ gì? Không lẽ hắn vẫn còn giận chuyện hôm qua?

Vi Vi nghe tiếng răng mình nghiến vào nhau kèn kẹt.

Thiên Vũ nhìn cô loay hoay với cái điện thoại, cười nói:

- Thế nào, bạn trai không có thời gian cho em sao?

Quả nhiên, chơi với người thông minh thật nguy hiểm.

Vi Vi đành cười trừ một cái :

- Anh ấy bận đột xuất – lại nói – Chúng ta đi thôi.

Lời vừa dứt, cô đã cảm thấy hối hận, nhưng những gì nói ra giống như bát nước đổ đi, sao còn có thể lấy lại. “Cả giận mất khôn”, thật chẳng sai chút nào.

***

Đứng trước nhà hàng sang trọng, tâm trạng không vui đến mấy cũng tan biến hết, ăn uống vốn là một loại hưởng thụ.

Trong lúc đợi Thiên Vũ đi gửi xe, Vi Vi lơ đãng nhìn xung quanh, bất ngờ trông thấy bóng hình quen thuộc. Ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, cả hai cùng sững sờ, ngay sau đó, cô lạnh lùng quay đi, trong lòng dậy lên một cảm giác khó chịu không lý do.

Xa xa, Thiên Vũ đang từ từ bước tới, khóe miệng hơi mỉm cười. Vi Vi cũng bày ra vẻ mặt vui vẻ rồi cùng hắn tiến vào trong, tuy nhiên, cảm nhận một ánh mắt đang dõi theo khiến cô có chút mất tự nhiên, bước chân cũng dần trở nên ngượng ngập.

Không gian thoáng đãng, quạt mát ghế êm, mọi ưu phiền dường như bay biến hết. Hai người vừa chờ đợi vừa chuyện trò qua lại vài câu.

Món ăn cuối cùng được mang ra cũng là lúc một vị khách lạ bước vào. Vi Vi hơi ngước nhìn, lại bắt gặp ánh mắt thâm trầm đen láy, trong lòng khẽ động, cô bối rối cúi đầu xuống. Khuôn mặt hắn u ám như trời sắp mưa, bước chân không do dự mà tiến lại gần.

Vi Vi làm như không có chuyện gì, hoàn toàn tập trung vào bát súp trước mặt rồi luôn miệng khen ngon, làm ra một bộ dáng cực kì hưởng thụ.

Chợt một bàn tay khẽ đặt lên vai, cô hơi giật mình, lại nghe giọng nói nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu:

- Chẳng phải đã hẹn trước rồi sao? Đi thôi.

Thìa súp trong tay Vi Vi suýt đổ. Cô ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, không do dự đẩy tay hắn ra, kiên quyết biến thành một kẻ vừa câm vừa điếc.

Thiên Vũ thấy vậy thì xen lời:

- Xin lỗi, bọn tôi đang ăn sáng. Anh có việc gì thì để lúc khác.

Trình Phong lạnh giọng nói:

- Giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi ăn.

Sau đó cả hai ánh mắt cùng hướng về cái kẻ đang ăn rất ngon lành kia, vẻ mặt chờ đợi.

Vi Vi vẫn không phản ứng mà ngoan ngoãn ăn tiếp, làm như những lời nói quanh mình chỉ là tiếng muỗi vo ve.

Tuy nhiên, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Trình Phong mạnh mẽ tóm lấy cánh tay cô, lôi xềnh xệch ra ngoài.

Vi Vi vừa phẫn nộ kêu lên một câu: “Anh làm gì đấy”, tay còn lại đã bị bàn tay khác nắm lấy, cả người cô khựng lại ở giữa, muốn tiến chẳng được, muốn lùi không xong.

Vi Vi lập tức liên tưởng đến câu nói: “Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”. Nếu bọn họ tiếp tục kẻ lôi người kéo thế này, chẳng phải con ruồi muỗi nhỏ bé là cô sẽ biến thành sợi dây co dãn sao. Nghĩ kĩ một hồi, cô chậm rãi gỡ tay Thiên Vũ ra, ngoan ngoãn theo Trình Phong bước đi.

Thiên Vũ im lặng nhìn theo hai bóng người khuất dần phía cửa, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng ánh mắt lại lạnh băng, không ghen tị, không đau thương, nhưng phủ một nỗi buồn vô định.

Vi Vi bị ai đó không thương tiếc ném vào trong xe, hiển nhiên rất bực bội. Thế này là sao chứ, nói không giúp mà cuối cùng vẫn can thiệp, lại còn xen vào không đúng lúc nữa, thật khiến người ta đau đầu mà.

Cô rất khó hiểu nhìn sang khuôn mặt sầm sì bên cạnh, đầu chợt nổ “boong” một tiếng.

Biểu hiện giống như là......Không lẽ.........không lẽ............hắn đã thích Thiên Vũ???

Phải rồi, chẳng phải hắn là Gay sao, chuyện này có thể lắm chứ.

Bí mật của Trình Phong, cô đã phát hiện khi nói chuyện với Tử Lâm trong dạ tiệc hôm ấy. Tuy Tử Lâm không trực tiếp nói ra nhưng với trí thông minh của mình, cô cũng dễ dàng đoán được. Điều đó giải thích cho thái độ kì quái của mọi người lúc đấy, Gay mà lại có bạn gái, thật là sự việc đáng nghi ngờ nhất trên đời. Nhưng chỉ mình Vi Vi biết, cô chỉ là người đóng giả.

Quả thật, ban đầu cô cực kì choáng váng với thông tin này. Một khuôn mặt đẹp lạnh lùng và nam tính như thế............haizz, thật khiến người ta phải suy nghĩ.

Nhưng việc không ngờ trên đời cũng chẳng thiếu, nếu không thể đoán trước thì hãy bình tĩnh mà đón nhận đi.

Lúc này, trong đầu Vi Vi đã sáng tỏ, hóa ra Trình Phong tức giận với cô là vì ghen, vì người Thiên Vũ thích là cô chứ không phải hắn, vì hắn thích Thiên Vũ mà không thể nói ra.

Ôi! Thật là một chuỗi tình cảm ly kì. Nhưng có phải kẻ này đã bắt nhầm người không nhỉ? Vi Vi lại một lần nữa mơ hồ.

Suy nghĩ bay nhảy lan man, tới lúc xe đột ngột dừng, cô mới bị ném trở về thực tại.

Kinh ngạc nhìn khung cảnh phía trước, lại tròn mắt nhìn sang người bên cạnh, trong đầu cô đầy băn khoăn mà không biết mở miệng thế nào.

Màu nước xanh mát mang lại cảm giác bình yên lạ lùng. Biển rì rào sóng vỗ, nắng dập dềnh cùng gió, gió thì thầm bên mây, mây soi mình trắng muốt. Chân trời chạy dài bất tận như một dải lụa dài vô hình. Đứng trước cảnh biển mênh mông, con người thấy mình thật nhỏ bé.

Duỗi chân ngồi xuống bãi cát bên Trình Phong, Vi Vi tò mò hỏi:

- Đưa tôi tới đây làm gì?

Không phải muốn cùng nhau tự tử đấy chứ? Đừng có ý định không ăn được thì đạp đổ đấy nhé.

Nhìn vẻ mặt chờ đợi của cô, hắn lại trả lời lạc đề:

- Tôi đang suy nghĩ, gặp cô có phải là một sai lầm lớn?

- Hả? Định đổ lỗi cho tôi chắc? – Vi Vi nhăn mặt.

Thế này thì vô lý quá, việc Thiên Vũ không thích anh là do hắn chứ đâu phải tại tôi, Vi Vi rất bất mãn, nhưng chỉ dám âm thầm bất mãn trong đầu chứ không nói thành lời.

Trình Phong lại tiếp tục lạc đề:

- Có lẽ chúng ta không nên quen nhau.

- Vậy từ giờ không gặp nữa – Vi Vi bình thản nói.

Cùng lắm thì cô lại tìm người khác thay thế. Tử Lâm cũng là một ứng cử viên rất tốt, chỉ sợ rằng anh ta không đồng ý giúp.

- Không thể - Trình Phong khẽ lắc đầu.

- Vậy cứ tiếp tục như chưa có chuyện gì.

- Không muốn.

Vi Vi trừng mắt nhìn. Cô thực sự đã bị những lời nói của hắn làm cho hồ đồ rồi, thế là bực mình nói:

- Đầu anh có vấn đề hả? – rồi đồng thời đưa tay lên kiểm tra.

Ngón tay chưa kịp chạm tới trán, đã bị bàn tay khác giữ lại, hắn từ từ hạ tay xuống, không buông ra mà càng nắm chặt, khiến Vi Vi cố sức mà không thể rút về.

Một hành động kì lạ, một con người bí ẩn, một tâm tư chẳng thể xuyên thấu.

Hồi lâu, hắn mới mở miệng:

- Giữa cô và Tử Lâm, rốt cuộc là thế nào?

Vi Vi không ngờ tới hắn lại hỏi như thế, ngạc nhiên nói:

- Anh vẫn để tâm chuyện này sao?

- Đúng vậy – Hắn không vòng vo mà thừa nhận luôn.

Vi Vi cảm thấy hơi kì lạ, dường như quan hệ giữa Trình Phong và Tử Lâm không đơn giản chỉ là đối tác như những gì Tử Lâm nói, thái độ của bọn họ với nhau......giống như là rất quen thuộc, lại có vẻ dè chừng và thậm chí là đối địch. Tuy nhiên, đấy cũng chỉ là suy đoán nhất thời mà thôi.

- Cũng chẳng có gì, chỉ là tôi có việc cần anh ta giúp. – Vi Vi thẳng thắn đáp

- Việc gì? Sao không nhờ tôi? – Giọng hắn có vẻ không vui.

Vi Vi rất khinh thường nhìn sang:

- Anh giúp được ư? Đến bạn gái anh còn không có thì làm sao có thể giúp tôi.

Khuôn mặt Trình Phong lộ rõ vẻ khó chịu:

- Tóm lại là việc gì?

Thực ra, chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nhưng Vi Vi không muốn nói cho người khác trước khi nó hoàn thành, giờ lại thấy Trình Phong cố chấp như vậy, cô cũng chẳng còn cách nào khác, đành thành thật khai báo:

- Anh chưa bao giờ hỏi nên có lẽ cũng không biết, tôi là một cộng tác viên, thường viết bài cho mấy tờ báo và tạp chí. Hiện tại tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết mà nhân vật chính là kẻ chuyên đi cướp trái tim phụ nữ, anh có thấy rất giống với tính cách Tử Lâm không? Thế là tôi đi thỉnh giáo anh ta mấy cách tán gái hiệu quả và những phương pháp lấy lòng phụ nữ để làm tư liệu viết truyện. Haha, thật đúng là một kẻ chuyên nghiệp, cũng coi như tôi không nhìn lầm người.

Vi Vi bật cười rất vui vẻ, lại không để ý đến khuôn mặt ai đó đang dần tối lại. Trình Phong kìm chế ham muốn xách cổ cô ném xuống biển, chỉ nghiêm giọng nói:

- Chỉ thế thôi?

Vi Vi liếc nhìn hắn một cái, vội vã thu lại nụ cười, trịnh trọng gật đầu:

- Đúng vậy.

Nghe được hai từ này, vẻ mặt Trình Phong lập tức trở nên hòa hoãn lại, cũng không nói thêm điều gì, chỉ im lặng nắm tay cô ngắm nhìn dòng nước xa xa. Vi Vi cũng rất biết điều mà chiều theo hắn, chăm chú lắng nghe những âm thanh huyền diệu của thiên nhiên.

Một lúc sau, cô giơ tay vuốt vuốt mái tóc hun khói của mình, nhăn mặt nói:

- Ở đây gió mát nhưng mà nắng quá, chúng ta về thôi.

Thực sự cô vẫn rất thích làn da trắng trẻo của mình, không muốn nó chuyển sang màu mật ong một chút nào.

Trình Phong cũng không phản đối, chỉ chầm chậm buông tay rồi từ từ đứng dậy sải bước đi, để cho Vi Vi lẽo đẽo chạy theo sau.

Nhìn chiếc Mercedes trước mặt, cô nghi ngờ quay sang hắn:

- Anh mới đổi xe?

- Ừ - Hắn gật đầu không do dự - Chẳng phải cô không thích chiếc lần trước sao?

Vi Vi chỉ còn biết ngẩng đầu nhìn trời: cái này gọi là bất công đây, cô chỉ tùy tiện nói một câu mà hắn đã ngay lập tức thay đổi, giàu có cũng không cần phải phô trương thế chứ, thật khiến người ta ghen tức mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tuyết Trong Tim

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook