Chương 7
Ami
22/02/2014
Trong bệnh viện, khắp nơi toàn là màu trắng, hơi thuốc khử trùng tràn ngập
như một thứ mùi đặc trưng. Vi Vi ngồi trên băng ghế chờ, yên lặng, đờ
đẫn như một cái xác không hồn.
Ngay khi nhận được tin sư phụ bị tai nạn giao thông, cô đã nghe tim mình vỡ vụn thành từng mảnh. Sững sờ. Đau thương. Hoảng loạn. Những kí ức chợt ùa về như một bóng đen tử thần. Hình ảnh chiếc ô tô lao vút đi, hình ảnh cha mẹ nằm giữa vũng máu đỏ sẫm, hình ảnh mẹ cầm lấy tay cô thì thầm những lời trăng trối cuối cùng: “Vi Vi, đừng khóc. Cha mẹ luôn ở bên con”.
Phải rồi, mẹ không muốn cô đau lòng, dù đau đớn tới cỡ nào, mẹ vẫn cố nở nụ cười trước khi nhắm mắt. Nụ cười đó mãi khắc sâu trong tim cô như đóa hoa đẹp đẽ nhất. Nụ cười ấy vẫn luôn bao dung và ấm áp. Cha đã cùng mẹ đi đến một thế giới khác, một thế giới xa xôi và kì ảo không có cô, thế nhưng, cô luôn tin rằng họ vẫn đang hiện diện ở bên cạnh, từ sâu thẳm trong trái tim, giống như hai vì sao lấp lánh trong đêm, dù có bị mây mờ che khuất thì vĩnh viễn vẫn ở đó, mỉm cười dõi theo.
Cha mẹ đã ra đi, cuộc sống vẫn còn đó, sư phụ vẫn còn đó, người yêu thương cô vẫn luôn ở bên và cùng cô kiên cường bước tiếp. Thế nhưng, tại sao số phận lại ác nghiệt như vậy? Bánh xe định mệnh sao cứ cuốn lấy những người thân quanh cô? Phải chăng cô sinh ra đã được định trước là một kẻ cô đơn, một kẻ không gia đình?
Hai chữ “gia đình”, bình dị và đơn giản với bao người, tại sao với cô lại hiếm hoi và quý giá đến thế?
Vi Vi gần như đã phát điên, cô hoảng hốt đập cửa phòng cấp cứu, liên tục kêu lên hai tiếng: “Sư phụ, sư phụ...” , giống như sợ rằng chỉ chậm trễ một phút giây, Người sẽ bỏ cô mà đi, bây giờ... và vĩnh viễn.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào Vi Vi. – Trình Phong vỗ mạnh lên vai cô, kéo trở về ghế ngồi – Lúc này không thể vào được, hãy để bác sĩ tập trung làm công việc của mình.
Môi cô cắn chặt gần như sắp bật máu, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn vào khoảng tường trắng trước mặt, đôi tay không ngừng run rẩy.
Giờ cô đã lý trí hiểu rằng mình chẳng phải thần y cũng chẳng là thần thánh, chỉ có thể chờ đợi và hi vọng sinh mạng người mình yêu quý được níu giữ từng chút, từng chút một. Bất lực là thế, đau thương là thế, nhưng còn có thể làm gì?
Có nhiều lúc, con người cảm thấy mình thật vô dụng.
Trình Phong vỗ nhẹ vào bờ vai đang rung lên, nhẹ giọng:
- Muốn khóc thì khóc đi.
Khóc cũng tốt, khóc để tạm thời quên lo sợ, khóc để giảm bớt đau thương, khóc để nỗi buồn trôi theo nước mắt.
Tức thì, Vi Vi òa lên như một đứa trẻ, nước mắt xối xả rơi xuống như mưa. Trình Phong vươn tay choàng qua vai cô, để đầu cô tựa vào vai hắn, để nước mắt từng giọt, từng giọt thấm ướt áo. Lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ cô yếu đuối như thế, thương tâm như thế, trong lòng thoáng qua một cảm xúc không nói được thành lời.
Thời gian đằng đẵng trôi đi, dài như một thế kỉ, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng bật mở. Vừa thấy bác sĩ chầm chậm bước ra, Vi Vi lập tức chạy đến, lo lắng hỏi:
- Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi? Có nguy hiểm tới tính mạng không ?
Bác sĩ nhìn cô nở nụ cười trấn an, bình thản nói:
- Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ ở đầu và tay chân, nhưng mà mất khá nhiều máu, hiện đang hôn mê. Cũng may được đưa đến kịp thời, nếu không thì....Bây giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, người nhà chưa thể vào thăm.
Vi Vi nghe xong thì như ném đi được tảng đá trong lòng, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô rối rít cảm ơn bác sĩ, miệng nở nụ cười hạnh phúc, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống. Vẫn là ông trời có mắt, chưa nhẫn tâm tới mức cướp đi của cô người thân cuối cùng.
Quệt vội giọt nước trên má, Vi Vi đứng trấn tĩnh một lúc rồi chậm rãi ngồi lại xuống ghế, quay sang Trình Phong, dịu dàng nói:
- Muộn rồi, anh về đi. Tôi ở đây chờ sư phụ tỉnh.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, trầm giọng đáp:
- Không cần. Tôi đợi cùng cô.
Vi Vi chăm chú nhìn vào mắt hắn, vẫn là đôi mắt ấy, sâu thẳm và mê hồn, nhưng không còn vẻ dửng dưng vô cảm thường ngày mà thay vào đó là sự dịu dàng quan tâm, dù chỉ là hơi ấm thoáng qua cũng khiến người ta xao lòng.
Con người Trình Phong, lạnh lùng và bí ẩn, cô cảm thấy mình chẳng hề hiểu rõ. Nhưng giây phút này đây, điều đó đã không còn quan trọng, cô chỉ biết rằng hắn là người đã từng bảo vệ cô, đã ở bên lúc cô yếu đuối, cả người luôn phảng phất sự lạnh lẽo và cô độc nhưng vòng tay lại ấm áp vô cùng. Ở bên hắn, cô cảm thấy yên lòng.
Bóng đêm lặng lẽ trùm xuống, không gian phủ một màn đen tĩnh mịch. Vi Vi ngồi lâu có chút buồn chán, hơi vặn người thay đổi tư thế cho thoải mái rồi quay sang Trình Phong, hỏi:
- Anh muốn nghe kể chuyện không?
Dưới trời đêm đầy sao, hai bóng người một lớn một nhỏ ngồi bên nhau trên trần nhà. Người nhỏ che miệng ngáp dài một cái, đôi mắt lim dim bắt đầu buồn ngủ. Thấy vậy, người lớn đưa tay xoa xoa đầu người nhỏ, làm ra vẻ thần bí hỏi:
- Vi Vi, muốn nghe kể chuyện không?
Người nhỏ vừa chăm chú đập muỗi vừa hào hứng đáp lại:
- Có ạ.
Lúc này, không đợi Trình Phong trả lời, Vi Vi đã bắt đầu kể lại câu chuyện cô được nghe đã lâu, câu chuyện mà cô nhớ rõ như chỉ mới hôm qua.
“Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai đặc biệt thông minh tài giỏi, luôn nghĩ rằng vì thế mà mình có đủ lý do để tự tin và kiêu căng hơn kẻ khác. Bạn bè ngưỡng mộ cậu, ghen tị với cậu và thậm chí là căm ghét cậu, nhưng với bản tính cao ngạo luôn ngẩng cao đầu, cậu chẳng hề để tâm tới điều này.
Cho tới một ngày kia, cậu gặp cô gái ấy. Đó là một cô gái rất kì lạ. Cô đáng yêu, hòa đồng, cô nhiệt tình giúp đỡ mọi người, cô được bạn bè tin tưởng quý mến, nhưng chỉ riêng với cậu, cô lạnh lùng và cách xa. Điều này khiến cậu thực sự ngạc nhiên và tò mò.
Từng ngày, từng ngày trôi đi, cậu chú ý đến cô thành thói quen mà không biết. Cho tới khi biết rằng cô tránh cậu vì cô coi thường sự kiêu căng tự phụ của cậu thì cũng là lúc cậu nhận ra rằng: ngoài tình yêu vĩ đại với khoa học, trong cậu đã bắt đầu nảy nở một tình yêu khác, âm thầm mà mãnh liệt. Thế là cậu quyết tâm thay đổi.
Mọi người vô cùng bất ngờ trước sự thay đổi lạ kì ấy nhưng rồi cũng dễ dàng chấp nhận và dần nhìn cậu bằng một con mắt khác, cô cũng vậy, cô mỉm cười với cậu nhiều hơn, nói chuyện thân thiện hơn và bắt đầu coi cậu là một người bạn tốt. Chưa phải điều cậu mong muốn nhưng cũng là dấu hiệu đáng mừng để lạc quan, và đó là động lực để cậu tiếp tục cố gắng.
Tháng ngày trôi qua nhẹ nhàng như hơi thở, cho đến một ngày nắng đẹp, cậu quyết định tỏ tình. Trong lòng cậu hồi hộp xốn xang, vừa lo lắng lại chờ mong, những cảm xúc xen kẽ như luồng ánh sáng giao hòa không ngừng biến đổi. Nhưng cuối cùng, tất cả vỡ tan rồi nhạt nhòa như bọt biển. Nhìn hai người nắm tay nhau bước đi hạnh phúc, tòa lâu đài hi vọng trong cậu đột ngột nứt ra rồi hoàn toàn sụp đổ. Hóa ra, cô đã có bạn trai... và người đó, chưa bao giờ là cậu, trước sau đều như vậy.
Nếu là kẻ khác, cậu đã có thể chen vào chia rẽ. Nếu là kẻ khác, cậu sẽ không do dự mà đấu tranh. Nhưng đáng tiếc, đây không phải kẻ khác, đây là người từng bảo vệ cậu, hết lòng giúp đỡ cậu, là người mà cậu quý trọng như anh trai của mình, bảo cậu phải làm sao? Cậu chỉ có thể chôn chặt thứ tình cảm đơn phương sâu sắc để nhìn hai người đó bên nhau và thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Có người bảo cậu ngốc, có người bảo cậu hèn nhát, lại có người bảo cậu hời hợt dễ từ bỏ, nhưng cậu lại không cho là thế. Thay vì khiến cả ba cùng đau khổ, cứ để hai bọn họ có một hạnh phúc riêng, điều đó không tốt sao? Có đôi khi, cậu cảm thấy mình thật cao thượng.
Thế rồi, đứa con đầu tiên của họ ra đời, một bé gái mang đôi mắt tròn long lanh của mẹ và cái mũi thẳng của cha, rất đáng yêu và xinh xắn. Mọi tình cảm trong quá khứ đã trôi về quá khứ, cậu chỉ cảm thấy gia đình họ vui vẻ đầm ấm thì tâm mình cũng thật thoải mái và yên bình.
Nhưng những điều tốt đẹp chẳng kéo dài được lâu, cái ngày mà tai nạn xảy đến, nhìn người anh cậu quý mến yên lặng nằm trong vũng máu, nhìn người phụ nữ bên cạnh thoi thóp những hơi thở cuối cùng, tim cậu như bị ai đó bóp chặt, đau đớn, khổ sở, và lạnh lẽo.
“Giúp mình.... chăm sóc Vi Vi”
Những lời cuối cùng người đó nói với cậu, ánh mắt người đó nhìn cậu..... đau thương.... và khẩn thiết.
Cậu lặng người, chỉ biết đờ đẫn gật đầu, lại nhìn đứa trẻ bên cạnh khóc nấc lên từng tiếng thương tâm, cậu chẳng biết phải làm gì mới đúng, chỉ có thể ôm nó vào lòng an ủi những tiếng vụng về. Nó có thể khóc, nhưng cậu thì không. Cậu không cho phép mình gục ngã, cậu phải trở thành một chỗ dựa tin cậy, cho nó.... và cho cả chính mình....”
Không gian lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, Trình Phong không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào. Trước kia, khi biết Vi Vi chỉ sống với một người mà cô gọi là sư phụ, hắn đã cảm thấy kì lạ, thế nhưng nhìn cô lúc nào cũng vui vẻ lạc quan, hắn cũng không bận tâm nhiều tới điều này. Giờ đây lại biết được tuổi thơ cô không yên bình như hắn tưởng, bất chợt có chút ngạc nhiên, và có lẽ là... đồng cảm.
Vi Vi nhận thấy Trình Phong vẫn tiếp tục trầm mặc, lại tự mình nói tiếp:
- Sau đó, sư phụ trở thành người nuôi dưỡng tôi, cho dù không được chu đáo như mẹ tôi ngày trước thì cũng không bao giờ để tôi có cảm giác thiếu thốn tình cảm. À, hồi đấy còn có bác Vân nữa, nấu ăn thực sự ngon. Nhưng mà mấy năm sau bác nghỉ việc về quê trông cháu, sư phụ đành phải tiếp quản nhà bếp. Một tuần sau đó, cả hai toàn ăn mỳ xào qua ngày .
Nói đến đây, mặt cô bất giác nhăn nhó như đang nhớ lại một việc rất kinh khủng.
- Phải nói là món mỳ ấy cực kì quái đản, chỉ có hình thức là giống mỳ, còn hương vị bên trong thì... – lại lắc đầu nguầy nguậy – Không thể diễn tả được. Cuối cùng, sư phụ cũng tự biết lượng sức mình, không trổ tài nấu ăn dọa người nữa mà gửi tôi cho một đầu bếp nổi tiếng để học nghề. Những bữa ăn sau đó, cả hai đều rất hài lòng.
Nghe đến đây, Trình Phong không kìm được mà khen ngợi một câu:
- Sư phụ cô cũng thật thông minh.
Vi Vi chỉ cười cười không nói, đưa tay vén lại mấy sợi tóc tự do rủ trước trán, cô lại hào hứng kể tiếp:
- Ở cùng sư phụ rất tốt, mỗi ngày trôi qua cũng thực vui vẻ, tuy vậy, tôi cảm thấy sư phụ vẫn cô độc một mình thì có chút đáng thương, liền nghĩ cách làm mai mối. Haha, hồi ấy tôi vất vả tìm được mấy người cũng được lắm, nhưng mà sư phụ lại không chút hứng thú, làm tôi phải tốn bao công sức mới sắp xếp được vài cuộc hẹn, nhưng cuối cùng vẫn là việc tốt không thành.
Thở dài một hơi, cô nói tiếp:
- Ban đầu tôi rất ngạc nhiên, tại sao mấy người đó hài lòng với điều kiện của sư phụ như thế, sau một buổi gặp gỡ lại chạy đi không cách nào kéo lại được, thế là thử theo dõi một phen. Trời ạ, đi xem mặt hẹn hò mà sư phụ mặc nguyên bộ quần áo hoa hòe hoa sói như đi nghỉ mát, còn đeo thêm cặp kính râm rẻ tiền mua ngoài chợ trông chẳng khác gì “đại gia” mới từ Hawaii trở về. Ầy, tạm thời bỏ qua cái này, vẻ bề ngoài sao có thể quan trọng bằng tố chất bên trong chứ, nhưng mà cái tố chất sư phụ thể hiện ra cũng thật quá kinh dị. Nghe sư phụ nói chuyện một hồi, tôi ngồi ở bàn gần đó bị sặc nguyên cốc nước rồi nghẹn thêm hai chiếc bánh quy, khó chịu mà chẳng dám kêu thành tiếng. Đối tượng xem mặt thì khỏi cần nghĩ tới, chưa ăn được gì đã tái mặt đùng đùng xách túi đi về, và tất nhiên, sau đó chẳng bao giờ quay lại. Tôi biết sư phụ cố tình làm thế nên rồi cũng không ham hố mai mối nữa, chỉ tự nhủ rằng sau này mình phải phụng dưỡng Người thật tốt, thật chu đáo.
Nói đến đây, mắt cô lại đăm đăm nhìn xuống đất như đang suy nghĩ điều gì đó, miệng bất chợt nở nụ cười, giọng nói có phần hâm mộ:
- Nhiều khi tôi cảm thấy mẹ thật may mắn, có hai người đàn ông yêu thương mình chân thành như thế, đó cũng là một dạng hạnh phúc không dễ gì tìm được.
Còn cô, cô chỉ cần một người thật lòng với mình là đủ.
Trình Phong bất giác hướng mắt về phía cô, nhìn nụ cười nhẹ nhàng như cánh hoa khẽ nở, vẻ mặt hắn có chút ngơ ngẩn. Ở người con gái đặc biệt này luôn toát ra một sự cuốn hút tới kì lạ khiến hắn không tự chủ mà luôn để tâm chú ý đến, giống như đứng trước một cuộc chơi mạo hiểm, dẫu biết là tốn công vô ích nhưng vẫn một mực lao đầu vào không cách nào thoát ra.
Và lần này, hắn linh cảm rằng mình đã sai lầm.
***
Tiếng nói chuyện vọng lại phía xa xa, tiếng bước chân đều đều tiến lại gần, những chuỗi âm thanh mơ hồ như đến từ một khoảng không gian xa lạ. Vi Vi nặng nề hé mi mắt, nhìn một mảnh trắng xóa trước mặt có chút thất thần, hai giây sau mới nhớ ra mình đang ở đâu, vừa ngẩng đầu lên đã cảm nhận một trận nhức mỏi truyền ra từ phía cổ.
Thấy cô động đậy, Trình Phong cũng chầm chậm mở mắt ra, khuôn mặt hoàn toàn tỉnh táo giống như cả đêm qua hắn không hề ngủ. Phải chăng đây là ảo giác? Vi Vi chớp chớp mắt ngạc nhiên. Quả thật, cơ thể mệt mỏi thì đầu óc cũng không được minh mẫn cho lắm.
Lúc này, Vi Vi mới chú ý tới cánh tay của ai đó vẫn đặt trên vai mình, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, chầm chậm thả tay hắn xuống rồi ngồi nhích ra xa. Vậy là cả đêm qua cô dựa vào vai Trình Phong yên tâm ngủ, còn hắn ngủ hay không thì chưa biết. Vi Vi hài lòng thầm nghĩ: tới lúc ngủ mà vẫn tự động lợi dụng người ta, mình thật đúng là kẻ chẳng chịu thiệt bao giờ.
Bỗng nhiên trông thấy vị bác sĩ quen thuộc bước ra từ phòng bệnh của sư phụ, Vi Vi lập tức chạy tới, chưa kịp mở miệng hỏi, bác sĩ đã hiểu ý gật đầu:
- Bệnh nhân vừa tỉnh, có thể vào thăm rồi.
Nghe vậy, Vi Vi nở nụ cười rạng rỡ, hân hoan đẩy cửa bước vào. Sư phụ nằm trên chiếc giường hẹp, đầu cuốn băng trắng muốt như xác ướp trong mấy bộ phim kinh dị, liếc mắt nhìn cô vẻ đề phòng, miệng mấp máy hỏi:
- Cô là ai? Tại sao lại vào đây?
Bệnh mất trí nhớ giống như trong phim?
Vi Vi khựng lại một cái, nhìn kĩ người nằm trước mặt rồi “A” lên một tiếng:
- Xin lỗi, chẳng may đi nhầm phòng – lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, như chợt nhớ ra điều gì đó, bổ sung thêm – Định nấu cháo gà cho bệnh nhân ăn nhưng hình như nhầm người mất rồi – sau đó dợm bước quay đi.
Ngay lập tức, người phía sau hốt hoảng kêu lên:
- Ấy ấy... không nhầm đâu. Vi Vi ngoan, sư phụ cả người đau nhức, sắp chết đói tới nơi rồi, mau mau mang đồ ăn tới bồi bổ cho ta đi.
Lúc này, Vi Vi mới cười hì hì, nhanh nhẹn chạy tới, cầm lấy tay sư phụ quan tâm hỏi:
- Sư phụ còn thấy khó chịu không? Đỡ đau hơn chút nào chưa?
Sư phụ lắc lắc đầu, khảng khái đáp:
- Người tập võ như ta, sao có thể vì mấy vết thương cỏn con này mà lo lắng chứ, rất nhanh sẽ khỏi thôi, giờ chỉ còn thấy đói, đen đủi hôm qua chưa kịp ăn cơm đã gặp tai nạn.
Sau đó là một bộ dáng ôm bụng rất khổ sở.
Sư phụ muốn cô an tâm, cô cũng sẽ giả bộ an tâm cho Người vui lòng. Thế là Vi Vi nở nụ cười ấm áp như nắng sớm, ngoan ngoãn nói:
- Được rồi, được rồi. Con sẽ về nhà nấu cháo gà mang đến ngay, thêm ít vị thuốc bắc bồi bổ nữa nhé. Sư phụ cứ yên tâm tĩnh dưỡng, rất nhanh con sẽ quay trở lại.
Chợt thấy sư phụ mở to mắt nhìn về phía sau, Vi Vi cũng quay đầu thì thấy Trình Phong đứng đó từ lúc nào, liền tiến đến kéo hắn tới gần. Sư phụ quan sát một lượt từ trên xuống dưới, ngạc nhiên hỏi:
- Ai đây? Bạn trai sao? Trông cũng được lắm.
- Á, không phải đâu – Vi Vi vội vàng lắc đầu, liếc nhanh qua Trình Phong rồi khẳng định – Chỉ là bạn mới quen thôi.
Sau đó, cô không ngần ngại mà nhờ hắn trông nom sư phụ một lúc rồi tự mình mau chóng về nhà làm đồ ăn. Chưa tới giờ cao điểm, đường phố cũng không có cảnh chen lấn, tắc nghẽn đáng bực như mọi khi, nhưng chẳng hiểu sao Vi Vi vẫn cảm thấy khó chịu tới kì lạ.
Đột nhiên, cô nhấn ga lao vút đi trên đoạn đường vắng, khéo léo luồn lách qua các phương tiện phía trước rồi rẽ sang một đoạn đường khác, lúc này mới bất ngờ phanh lại, ung dung thả mình chậm rãi. Liếc nhanh qua gương chiếu hậu, một tia giảo hoạt thoáng qua nơi đáy mắt, khóe môi hơi nhếch lên vẻ gian xảo.
Quả nhiên là vậy.
Vi Vi vòng xe vào bãi đỗ của một siêu thị gần đó, bước xuống rồi thong thả tiến về khu nhà rộng lớn, dáng vẻ giống như đi mua sắm thực sự, vừa đi vừa gọi điện.
“Tuyết Ly à? Hiện tại có rảnh không?... Ừ, đến siêu thị VM ngay nhé.... Được rồi, tới đây chị sẽ giải thích.”
Nửa tiếng sau, một chiếc Ferrari từ từ lăn bánh ra khỏi bãi đỗ rồi di chuyển nhanh trên đường cái. Khoảng thời gian ngắn tiếp theo, một chiếc ô tô trắng cũng lướt qua không chậm trễ, qua tấm kính mờ thấp thoáng một gương mặt phụ nữ khuất sau mái tóc xoăn màu nâu đậm.
Từ cửa sổ tòa nhà đối diện, Vi Vi chăm chú dõi theo bóng chiếc xe đang khuất dần phía xa rồi mở điện thoại lưu lại biển số, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Người phụ nữ đó là ai? Tại sao lại theo dõi cô?
Trên đường đi vừa nãy, cô đã vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra một chiếc ô tô luôn cùng đường với mình, rồi tới lúc thử tăng tốc lại giảm tốc đột ngột, cô đã có thể khẳng định: không phải tình cờ mà là chiếc xe đó đang bám theo có mục đích. Người khác có thể không nhận ra nhưng Vi Vi vốn đã quá quen với việc này, trước kia, mỗi lần đi trộm cô đều phải tìm hiểu thông tin và lên kế hoạch tỉ mỉ, vì vậy, không tránh khỏi việc theo dõi những đối tượng quan trọng, do đó cũng không khó khăn để cô phát hiện ra có kẻ đang theo dõi mình.
Việc cắt đuôi cũng khá nhanh gọn và đơn giản, chỉ cần cô và Tuyết Ly đổi hết trang phục và xe cho nhau là có thể đánh lừa được kẻ bám theo kia, nhưng điều quan trọng nhất là mục đích của người đó khi thực hiện hành động này.
Chẳng lẽ là....?
Không! Hi vọng dự đoán đó là sai.
C.7.2
Ngay khi nhận được tin sư phụ bị tai nạn giao thông, cô đã nghe tim mình vỡ vụn thành từng mảnh. Sững sờ. Đau thương. Hoảng loạn. Những kí ức chợt ùa về như một bóng đen tử thần. Hình ảnh chiếc ô tô lao vút đi, hình ảnh cha mẹ nằm giữa vũng máu đỏ sẫm, hình ảnh mẹ cầm lấy tay cô thì thầm những lời trăng trối cuối cùng: “Vi Vi, đừng khóc. Cha mẹ luôn ở bên con”.
Phải rồi, mẹ không muốn cô đau lòng, dù đau đớn tới cỡ nào, mẹ vẫn cố nở nụ cười trước khi nhắm mắt. Nụ cười đó mãi khắc sâu trong tim cô như đóa hoa đẹp đẽ nhất. Nụ cười ấy vẫn luôn bao dung và ấm áp. Cha đã cùng mẹ đi đến một thế giới khác, một thế giới xa xôi và kì ảo không có cô, thế nhưng, cô luôn tin rằng họ vẫn đang hiện diện ở bên cạnh, từ sâu thẳm trong trái tim, giống như hai vì sao lấp lánh trong đêm, dù có bị mây mờ che khuất thì vĩnh viễn vẫn ở đó, mỉm cười dõi theo.
Cha mẹ đã ra đi, cuộc sống vẫn còn đó, sư phụ vẫn còn đó, người yêu thương cô vẫn luôn ở bên và cùng cô kiên cường bước tiếp. Thế nhưng, tại sao số phận lại ác nghiệt như vậy? Bánh xe định mệnh sao cứ cuốn lấy những người thân quanh cô? Phải chăng cô sinh ra đã được định trước là một kẻ cô đơn, một kẻ không gia đình?
Hai chữ “gia đình”, bình dị và đơn giản với bao người, tại sao với cô lại hiếm hoi và quý giá đến thế?
Vi Vi gần như đã phát điên, cô hoảng hốt đập cửa phòng cấp cứu, liên tục kêu lên hai tiếng: “Sư phụ, sư phụ...” , giống như sợ rằng chỉ chậm trễ một phút giây, Người sẽ bỏ cô mà đi, bây giờ... và vĩnh viễn.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào Vi Vi. – Trình Phong vỗ mạnh lên vai cô, kéo trở về ghế ngồi – Lúc này không thể vào được, hãy để bác sĩ tập trung làm công việc của mình.
Môi cô cắn chặt gần như sắp bật máu, ánh mắt trống rỗng ngơ ngác nhìn vào khoảng tường trắng trước mặt, đôi tay không ngừng run rẩy.
Giờ cô đã lý trí hiểu rằng mình chẳng phải thần y cũng chẳng là thần thánh, chỉ có thể chờ đợi và hi vọng sinh mạng người mình yêu quý được níu giữ từng chút, từng chút một. Bất lực là thế, đau thương là thế, nhưng còn có thể làm gì?
Có nhiều lúc, con người cảm thấy mình thật vô dụng.
Trình Phong vỗ nhẹ vào bờ vai đang rung lên, nhẹ giọng:
- Muốn khóc thì khóc đi.
Khóc cũng tốt, khóc để tạm thời quên lo sợ, khóc để giảm bớt đau thương, khóc để nỗi buồn trôi theo nước mắt.
Tức thì, Vi Vi òa lên như một đứa trẻ, nước mắt xối xả rơi xuống như mưa. Trình Phong vươn tay choàng qua vai cô, để đầu cô tựa vào vai hắn, để nước mắt từng giọt, từng giọt thấm ướt áo. Lần đầu tiên trông thấy dáng vẻ cô yếu đuối như thế, thương tâm như thế, trong lòng thoáng qua một cảm xúc không nói được thành lời.
Thời gian đằng đẵng trôi đi, dài như một thế kỉ, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng bật mở. Vừa thấy bác sĩ chầm chậm bước ra, Vi Vi lập tức chạy đến, lo lắng hỏi:
- Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi? Có nguy hiểm tới tính mạng không ?
Bác sĩ nhìn cô nở nụ cười trấn an, bình thản nói:
- Không có gì nghiêm trọng, chỉ bị thương nhẹ ở đầu và tay chân, nhưng mà mất khá nhiều máu, hiện đang hôn mê. Cũng may được đưa đến kịp thời, nếu không thì....Bây giờ bệnh nhân cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, người nhà chưa thể vào thăm.
Vi Vi nghe xong thì như ném đi được tảng đá trong lòng, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô rối rít cảm ơn bác sĩ, miệng nở nụ cười hạnh phúc, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống. Vẫn là ông trời có mắt, chưa nhẫn tâm tới mức cướp đi của cô người thân cuối cùng.
Quệt vội giọt nước trên má, Vi Vi đứng trấn tĩnh một lúc rồi chậm rãi ngồi lại xuống ghế, quay sang Trình Phong, dịu dàng nói:
- Muộn rồi, anh về đi. Tôi ở đây chờ sư phụ tỉnh.
Hắn nghiêng đầu nhìn cô, trầm giọng đáp:
- Không cần. Tôi đợi cùng cô.
Vi Vi chăm chú nhìn vào mắt hắn, vẫn là đôi mắt ấy, sâu thẳm và mê hồn, nhưng không còn vẻ dửng dưng vô cảm thường ngày mà thay vào đó là sự dịu dàng quan tâm, dù chỉ là hơi ấm thoáng qua cũng khiến người ta xao lòng.
Con người Trình Phong, lạnh lùng và bí ẩn, cô cảm thấy mình chẳng hề hiểu rõ. Nhưng giây phút này đây, điều đó đã không còn quan trọng, cô chỉ biết rằng hắn là người đã từng bảo vệ cô, đã ở bên lúc cô yếu đuối, cả người luôn phảng phất sự lạnh lẽo và cô độc nhưng vòng tay lại ấm áp vô cùng. Ở bên hắn, cô cảm thấy yên lòng.
Bóng đêm lặng lẽ trùm xuống, không gian phủ một màn đen tĩnh mịch. Vi Vi ngồi lâu có chút buồn chán, hơi vặn người thay đổi tư thế cho thoải mái rồi quay sang Trình Phong, hỏi:
- Anh muốn nghe kể chuyện không?
Dưới trời đêm đầy sao, hai bóng người một lớn một nhỏ ngồi bên nhau trên trần nhà. Người nhỏ che miệng ngáp dài một cái, đôi mắt lim dim bắt đầu buồn ngủ. Thấy vậy, người lớn đưa tay xoa xoa đầu người nhỏ, làm ra vẻ thần bí hỏi:
- Vi Vi, muốn nghe kể chuyện không?
Người nhỏ vừa chăm chú đập muỗi vừa hào hứng đáp lại:
- Có ạ.
Lúc này, không đợi Trình Phong trả lời, Vi Vi đã bắt đầu kể lại câu chuyện cô được nghe đã lâu, câu chuyện mà cô nhớ rõ như chỉ mới hôm qua.
“Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai đặc biệt thông minh tài giỏi, luôn nghĩ rằng vì thế mà mình có đủ lý do để tự tin và kiêu căng hơn kẻ khác. Bạn bè ngưỡng mộ cậu, ghen tị với cậu và thậm chí là căm ghét cậu, nhưng với bản tính cao ngạo luôn ngẩng cao đầu, cậu chẳng hề để tâm tới điều này.
Cho tới một ngày kia, cậu gặp cô gái ấy. Đó là một cô gái rất kì lạ. Cô đáng yêu, hòa đồng, cô nhiệt tình giúp đỡ mọi người, cô được bạn bè tin tưởng quý mến, nhưng chỉ riêng với cậu, cô lạnh lùng và cách xa. Điều này khiến cậu thực sự ngạc nhiên và tò mò.
Từng ngày, từng ngày trôi đi, cậu chú ý đến cô thành thói quen mà không biết. Cho tới khi biết rằng cô tránh cậu vì cô coi thường sự kiêu căng tự phụ của cậu thì cũng là lúc cậu nhận ra rằng: ngoài tình yêu vĩ đại với khoa học, trong cậu đã bắt đầu nảy nở một tình yêu khác, âm thầm mà mãnh liệt. Thế là cậu quyết tâm thay đổi.
Mọi người vô cùng bất ngờ trước sự thay đổi lạ kì ấy nhưng rồi cũng dễ dàng chấp nhận và dần nhìn cậu bằng một con mắt khác, cô cũng vậy, cô mỉm cười với cậu nhiều hơn, nói chuyện thân thiện hơn và bắt đầu coi cậu là một người bạn tốt. Chưa phải điều cậu mong muốn nhưng cũng là dấu hiệu đáng mừng để lạc quan, và đó là động lực để cậu tiếp tục cố gắng.
Tháng ngày trôi qua nhẹ nhàng như hơi thở, cho đến một ngày nắng đẹp, cậu quyết định tỏ tình. Trong lòng cậu hồi hộp xốn xang, vừa lo lắng lại chờ mong, những cảm xúc xen kẽ như luồng ánh sáng giao hòa không ngừng biến đổi. Nhưng cuối cùng, tất cả vỡ tan rồi nhạt nhòa như bọt biển. Nhìn hai người nắm tay nhau bước đi hạnh phúc, tòa lâu đài hi vọng trong cậu đột ngột nứt ra rồi hoàn toàn sụp đổ. Hóa ra, cô đã có bạn trai... và người đó, chưa bao giờ là cậu, trước sau đều như vậy.
Nếu là kẻ khác, cậu đã có thể chen vào chia rẽ. Nếu là kẻ khác, cậu sẽ không do dự mà đấu tranh. Nhưng đáng tiếc, đây không phải kẻ khác, đây là người từng bảo vệ cậu, hết lòng giúp đỡ cậu, là người mà cậu quý trọng như anh trai của mình, bảo cậu phải làm sao? Cậu chỉ có thể chôn chặt thứ tình cảm đơn phương sâu sắc để nhìn hai người đó bên nhau và thật lòng chúc phúc cho bọn họ.
Có người bảo cậu ngốc, có người bảo cậu hèn nhát, lại có người bảo cậu hời hợt dễ từ bỏ, nhưng cậu lại không cho là thế. Thay vì khiến cả ba cùng đau khổ, cứ để hai bọn họ có một hạnh phúc riêng, điều đó không tốt sao? Có đôi khi, cậu cảm thấy mình thật cao thượng.
Thế rồi, đứa con đầu tiên của họ ra đời, một bé gái mang đôi mắt tròn long lanh của mẹ và cái mũi thẳng của cha, rất đáng yêu và xinh xắn. Mọi tình cảm trong quá khứ đã trôi về quá khứ, cậu chỉ cảm thấy gia đình họ vui vẻ đầm ấm thì tâm mình cũng thật thoải mái và yên bình.
Nhưng những điều tốt đẹp chẳng kéo dài được lâu, cái ngày mà tai nạn xảy đến, nhìn người anh cậu quý mến yên lặng nằm trong vũng máu, nhìn người phụ nữ bên cạnh thoi thóp những hơi thở cuối cùng, tim cậu như bị ai đó bóp chặt, đau đớn, khổ sở, và lạnh lẽo.
“Giúp mình.... chăm sóc Vi Vi”
Những lời cuối cùng người đó nói với cậu, ánh mắt người đó nhìn cậu..... đau thương.... và khẩn thiết.
Cậu lặng người, chỉ biết đờ đẫn gật đầu, lại nhìn đứa trẻ bên cạnh khóc nấc lên từng tiếng thương tâm, cậu chẳng biết phải làm gì mới đúng, chỉ có thể ôm nó vào lòng an ủi những tiếng vụng về. Nó có thể khóc, nhưng cậu thì không. Cậu không cho phép mình gục ngã, cậu phải trở thành một chỗ dựa tin cậy, cho nó.... và cho cả chính mình....”
Không gian lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, Trình Phong không biết cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào. Trước kia, khi biết Vi Vi chỉ sống với một người mà cô gọi là sư phụ, hắn đã cảm thấy kì lạ, thế nhưng nhìn cô lúc nào cũng vui vẻ lạc quan, hắn cũng không bận tâm nhiều tới điều này. Giờ đây lại biết được tuổi thơ cô không yên bình như hắn tưởng, bất chợt có chút ngạc nhiên, và có lẽ là... đồng cảm.
Vi Vi nhận thấy Trình Phong vẫn tiếp tục trầm mặc, lại tự mình nói tiếp:
- Sau đó, sư phụ trở thành người nuôi dưỡng tôi, cho dù không được chu đáo như mẹ tôi ngày trước thì cũng không bao giờ để tôi có cảm giác thiếu thốn tình cảm. À, hồi đấy còn có bác Vân nữa, nấu ăn thực sự ngon. Nhưng mà mấy năm sau bác nghỉ việc về quê trông cháu, sư phụ đành phải tiếp quản nhà bếp. Một tuần sau đó, cả hai toàn ăn mỳ xào qua ngày .
Nói đến đây, mặt cô bất giác nhăn nhó như đang nhớ lại một việc rất kinh khủng.
- Phải nói là món mỳ ấy cực kì quái đản, chỉ có hình thức là giống mỳ, còn hương vị bên trong thì... – lại lắc đầu nguầy nguậy – Không thể diễn tả được. Cuối cùng, sư phụ cũng tự biết lượng sức mình, không trổ tài nấu ăn dọa người nữa mà gửi tôi cho một đầu bếp nổi tiếng để học nghề. Những bữa ăn sau đó, cả hai đều rất hài lòng.
Nghe đến đây, Trình Phong không kìm được mà khen ngợi một câu:
- Sư phụ cô cũng thật thông minh.
Vi Vi chỉ cười cười không nói, đưa tay vén lại mấy sợi tóc tự do rủ trước trán, cô lại hào hứng kể tiếp:
- Ở cùng sư phụ rất tốt, mỗi ngày trôi qua cũng thực vui vẻ, tuy vậy, tôi cảm thấy sư phụ vẫn cô độc một mình thì có chút đáng thương, liền nghĩ cách làm mai mối. Haha, hồi ấy tôi vất vả tìm được mấy người cũng được lắm, nhưng mà sư phụ lại không chút hứng thú, làm tôi phải tốn bao công sức mới sắp xếp được vài cuộc hẹn, nhưng cuối cùng vẫn là việc tốt không thành.
Thở dài một hơi, cô nói tiếp:
- Ban đầu tôi rất ngạc nhiên, tại sao mấy người đó hài lòng với điều kiện của sư phụ như thế, sau một buổi gặp gỡ lại chạy đi không cách nào kéo lại được, thế là thử theo dõi một phen. Trời ạ, đi xem mặt hẹn hò mà sư phụ mặc nguyên bộ quần áo hoa hòe hoa sói như đi nghỉ mát, còn đeo thêm cặp kính râm rẻ tiền mua ngoài chợ trông chẳng khác gì “đại gia” mới từ Hawaii trở về. Ầy, tạm thời bỏ qua cái này, vẻ bề ngoài sao có thể quan trọng bằng tố chất bên trong chứ, nhưng mà cái tố chất sư phụ thể hiện ra cũng thật quá kinh dị. Nghe sư phụ nói chuyện một hồi, tôi ngồi ở bàn gần đó bị sặc nguyên cốc nước rồi nghẹn thêm hai chiếc bánh quy, khó chịu mà chẳng dám kêu thành tiếng. Đối tượng xem mặt thì khỏi cần nghĩ tới, chưa ăn được gì đã tái mặt đùng đùng xách túi đi về, và tất nhiên, sau đó chẳng bao giờ quay lại. Tôi biết sư phụ cố tình làm thế nên rồi cũng không ham hố mai mối nữa, chỉ tự nhủ rằng sau này mình phải phụng dưỡng Người thật tốt, thật chu đáo.
Nói đến đây, mắt cô lại đăm đăm nhìn xuống đất như đang suy nghĩ điều gì đó, miệng bất chợt nở nụ cười, giọng nói có phần hâm mộ:
- Nhiều khi tôi cảm thấy mẹ thật may mắn, có hai người đàn ông yêu thương mình chân thành như thế, đó cũng là một dạng hạnh phúc không dễ gì tìm được.
Còn cô, cô chỉ cần một người thật lòng với mình là đủ.
Trình Phong bất giác hướng mắt về phía cô, nhìn nụ cười nhẹ nhàng như cánh hoa khẽ nở, vẻ mặt hắn có chút ngơ ngẩn. Ở người con gái đặc biệt này luôn toát ra một sự cuốn hút tới kì lạ khiến hắn không tự chủ mà luôn để tâm chú ý đến, giống như đứng trước một cuộc chơi mạo hiểm, dẫu biết là tốn công vô ích nhưng vẫn một mực lao đầu vào không cách nào thoát ra.
Và lần này, hắn linh cảm rằng mình đã sai lầm.
***
Tiếng nói chuyện vọng lại phía xa xa, tiếng bước chân đều đều tiến lại gần, những chuỗi âm thanh mơ hồ như đến từ một khoảng không gian xa lạ. Vi Vi nặng nề hé mi mắt, nhìn một mảnh trắng xóa trước mặt có chút thất thần, hai giây sau mới nhớ ra mình đang ở đâu, vừa ngẩng đầu lên đã cảm nhận một trận nhức mỏi truyền ra từ phía cổ.
Thấy cô động đậy, Trình Phong cũng chầm chậm mở mắt ra, khuôn mặt hoàn toàn tỉnh táo giống như cả đêm qua hắn không hề ngủ. Phải chăng đây là ảo giác? Vi Vi chớp chớp mắt ngạc nhiên. Quả thật, cơ thể mệt mỏi thì đầu óc cũng không được minh mẫn cho lắm.
Lúc này, Vi Vi mới chú ý tới cánh tay của ai đó vẫn đặt trên vai mình, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, chầm chậm thả tay hắn xuống rồi ngồi nhích ra xa. Vậy là cả đêm qua cô dựa vào vai Trình Phong yên tâm ngủ, còn hắn ngủ hay không thì chưa biết. Vi Vi hài lòng thầm nghĩ: tới lúc ngủ mà vẫn tự động lợi dụng người ta, mình thật đúng là kẻ chẳng chịu thiệt bao giờ.
Bỗng nhiên trông thấy vị bác sĩ quen thuộc bước ra từ phòng bệnh của sư phụ, Vi Vi lập tức chạy tới, chưa kịp mở miệng hỏi, bác sĩ đã hiểu ý gật đầu:
- Bệnh nhân vừa tỉnh, có thể vào thăm rồi.
Nghe vậy, Vi Vi nở nụ cười rạng rỡ, hân hoan đẩy cửa bước vào. Sư phụ nằm trên chiếc giường hẹp, đầu cuốn băng trắng muốt như xác ướp trong mấy bộ phim kinh dị, liếc mắt nhìn cô vẻ đề phòng, miệng mấp máy hỏi:
- Cô là ai? Tại sao lại vào đây?
Bệnh mất trí nhớ giống như trong phim?
Vi Vi khựng lại một cái, nhìn kĩ người nằm trước mặt rồi “A” lên một tiếng:
- Xin lỗi, chẳng may đi nhầm phòng – lại ngẩng đầu nhìn trần nhà, như chợt nhớ ra điều gì đó, bổ sung thêm – Định nấu cháo gà cho bệnh nhân ăn nhưng hình như nhầm người mất rồi – sau đó dợm bước quay đi.
Ngay lập tức, người phía sau hốt hoảng kêu lên:
- Ấy ấy... không nhầm đâu. Vi Vi ngoan, sư phụ cả người đau nhức, sắp chết đói tới nơi rồi, mau mau mang đồ ăn tới bồi bổ cho ta đi.
Lúc này, Vi Vi mới cười hì hì, nhanh nhẹn chạy tới, cầm lấy tay sư phụ quan tâm hỏi:
- Sư phụ còn thấy khó chịu không? Đỡ đau hơn chút nào chưa?
Sư phụ lắc lắc đầu, khảng khái đáp:
- Người tập võ như ta, sao có thể vì mấy vết thương cỏn con này mà lo lắng chứ, rất nhanh sẽ khỏi thôi, giờ chỉ còn thấy đói, đen đủi hôm qua chưa kịp ăn cơm đã gặp tai nạn.
Sau đó là một bộ dáng ôm bụng rất khổ sở.
Sư phụ muốn cô an tâm, cô cũng sẽ giả bộ an tâm cho Người vui lòng. Thế là Vi Vi nở nụ cười ấm áp như nắng sớm, ngoan ngoãn nói:
- Được rồi, được rồi. Con sẽ về nhà nấu cháo gà mang đến ngay, thêm ít vị thuốc bắc bồi bổ nữa nhé. Sư phụ cứ yên tâm tĩnh dưỡng, rất nhanh con sẽ quay trở lại.
Chợt thấy sư phụ mở to mắt nhìn về phía sau, Vi Vi cũng quay đầu thì thấy Trình Phong đứng đó từ lúc nào, liền tiến đến kéo hắn tới gần. Sư phụ quan sát một lượt từ trên xuống dưới, ngạc nhiên hỏi:
- Ai đây? Bạn trai sao? Trông cũng được lắm.
- Á, không phải đâu – Vi Vi vội vàng lắc đầu, liếc nhanh qua Trình Phong rồi khẳng định – Chỉ là bạn mới quen thôi.
Sau đó, cô không ngần ngại mà nhờ hắn trông nom sư phụ một lúc rồi tự mình mau chóng về nhà làm đồ ăn. Chưa tới giờ cao điểm, đường phố cũng không có cảnh chen lấn, tắc nghẽn đáng bực như mọi khi, nhưng chẳng hiểu sao Vi Vi vẫn cảm thấy khó chịu tới kì lạ.
Đột nhiên, cô nhấn ga lao vút đi trên đoạn đường vắng, khéo léo luồn lách qua các phương tiện phía trước rồi rẽ sang một đoạn đường khác, lúc này mới bất ngờ phanh lại, ung dung thả mình chậm rãi. Liếc nhanh qua gương chiếu hậu, một tia giảo hoạt thoáng qua nơi đáy mắt, khóe môi hơi nhếch lên vẻ gian xảo.
Quả nhiên là vậy.
Vi Vi vòng xe vào bãi đỗ của một siêu thị gần đó, bước xuống rồi thong thả tiến về khu nhà rộng lớn, dáng vẻ giống như đi mua sắm thực sự, vừa đi vừa gọi điện.
“Tuyết Ly à? Hiện tại có rảnh không?... Ừ, đến siêu thị VM ngay nhé.... Được rồi, tới đây chị sẽ giải thích.”
Nửa tiếng sau, một chiếc Ferrari từ từ lăn bánh ra khỏi bãi đỗ rồi di chuyển nhanh trên đường cái. Khoảng thời gian ngắn tiếp theo, một chiếc ô tô trắng cũng lướt qua không chậm trễ, qua tấm kính mờ thấp thoáng một gương mặt phụ nữ khuất sau mái tóc xoăn màu nâu đậm.
Từ cửa sổ tòa nhà đối diện, Vi Vi chăm chú dõi theo bóng chiếc xe đang khuất dần phía xa rồi mở điện thoại lưu lại biển số, hai hàng lông mày nhíu chặt.
Người phụ nữ đó là ai? Tại sao lại theo dõi cô?
Trên đường đi vừa nãy, cô đã vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra một chiếc ô tô luôn cùng đường với mình, rồi tới lúc thử tăng tốc lại giảm tốc đột ngột, cô đã có thể khẳng định: không phải tình cờ mà là chiếc xe đó đang bám theo có mục đích. Người khác có thể không nhận ra nhưng Vi Vi vốn đã quá quen với việc này, trước kia, mỗi lần đi trộm cô đều phải tìm hiểu thông tin và lên kế hoạch tỉ mỉ, vì vậy, không tránh khỏi việc theo dõi những đối tượng quan trọng, do đó cũng không khó khăn để cô phát hiện ra có kẻ đang theo dõi mình.
Việc cắt đuôi cũng khá nhanh gọn và đơn giản, chỉ cần cô và Tuyết Ly đổi hết trang phục và xe cho nhau là có thể đánh lừa được kẻ bám theo kia, nhưng điều quan trọng nhất là mục đích của người đó khi thực hiện hành động này.
Chẳng lẽ là....?
Không! Hi vọng dự đoán đó là sai.
C.7.2
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.