Chương 558: Cứu trị (1)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
04/02/2021
“Cái gì?” Đông Bá Tuyết Ưng giật mình, “Ngay cả một thành cũng không tới? Nàng là cố gắng thao túng tinh tháp, hơn nữa thao túng gần sáu năm, ta cho rằng linh hồn thương thế nặng sẽ lâm vào hôn mê, nhưng thương thế của nàng sao có thể...”
Bên cạnh, thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi cũng gật đầu nói: “Một pháp sư Bán Thần, bình thường linh hồn bị hao tổn một nửa sẽ không khống chế được lâm vào hôn mê. Mà đệ muội thương thế thế mà nặng tới mức như vậy mới hôn mê.”
“Nàng là cảm thấy mệt nhọc, chủ động muốn ngủ, mới ngủ.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.
“Đây là linh hồn! Chính là chỗ căn bản của sinh mệnh.” Bên cạnh, thanh niên áo bào dày Qua Bạch cũng nói, “Thương thế hơi nặng, muốn bảo trì tỉnh táo cũng không làm được, sẽ tự nhiên hôn mê, đây cũng là tự mình bảo hộ. Ý chí của đệ muội có thể quá mạnh mẽ, có thể cố gắng chống đỡ linh hồn tự mình bảo hộ, chống đỡ mãi tới cuối cùng... Phần ý chí này thật sự là, thật sự là ra ngoài ta dự kiến.”
“Nàng là vì cứu ta, ta lúc ấy bị nhốt.” Đông Bá Tuyết Ưng cắn răng.
“Lực lượng tình cảm, có đôi khi sẽ sinh ra kỳ tích.” Thanh niên áo bào dày Qua Bạch lắc đầu nói, “Nhưng hiện tại linh hồn nàng suy yếu tới như vậy, đã không thể tự khôi phục nữa, quá yếu rồi, làm cho linh hồn của nàng không ngừng tản ra.”
Đông Bá Tuyết Ưng cũng biết loại tình huống này rất nguy hiểm, bởi vì liên lụy đến linh hồn tản ra, cái này tuyệt đối không phải các Siêu Phàm có cách giải quyết, cho nên hắn lúc ấy không chút do dự ôm thê tử tới Hồng Thạch sơn, cầu hai vị sư huynh bọn họ.
“Qua Bạch sư huynh, Phi Vân sư huynh, Hề Vi tiền bối, Hồng Thạch tiền bối, van cầu các ngươi nghĩ cách.” Đông Bá Tuyết Ưng liên tục khẩn cầu.
Thanh niên áo bào dày Qua Bạch trịnh trọng nói: “Tiểu sư đệ, linh hồn là căn bản của sinh mệnh, huyền diệu khó lường nhất. Nếu nói đúc lại thân thể đó là rất đơn giản, nhưng liên lụy đến linh hồn thì phiền toái, nếu là thương thế đơn giản chút có lẽ có cách. Nhưng đệ muội là linh hồn bổn nguyên hầu như hao hết, chỉ còn sót lại một chút cuối cùng, đã bắt đầu không ngừng tiêu tan... Dưới loại tình huống này, cứu nàng chỉ có hai loại biện pháp.”
“Hai loại nào?” Đông Bá Tuyết Ưng vội hỏi.
“Loại thứ nhất, mời bậc đại năng ra tay! Bậc đại năng đã bước ra một bước cuối cùng, đã sớm siêu thoát, cho dù đã chết, bậc đại năng cũng có thể từ trong dòng sông thời gian khiến họ sống lại! Cho nên bậc đại năng đồng ý ra tay, khẳng định có thể thành công.” Qua Bạch sư huynh nói, “Loại thứ hai chính là tìm kiếm kỳ trân, kỳ trân có thể tái tạo linh hồn! Kỳ trân tầm thường tẩm bổ linh hồn đã vô dụng, tình huống đệ muội, chỉ tẩm bổ dựng dưỡng là không được, bảo vật phải có thể xưng là tái tạo linh hồn.”
“Tái tạo linh hồn?” Đông Bá Tuyết Ưng vội hỏi.
“Mặc dù còn sót lại một tia linh hồn, cũng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ.” Qua Bạch nói, “Bình thường các Giới Thần chém giết lẫn nhau, có một số thủ đoạn âm hiểm cay độc, đem bản tôn thần tâm của đối phương cũng đánh gần như tiêu tán, lúc này không thể cứu chữa, cũng chỉ có thể đi tìm kỳ trân tái tạo linh hồn bực này, đem bản tôn thần tâm khôi phục lại. Nhưng loại kỳ trân này cực kỳ trân quý.”
Đông Bá Tuyết Ưng vội nói: “Mời bậc đại năng là không dám nghĩ, kỳ trân tái tạo linh hồn này có thể mua được không? Giá trị như thế nào?”
Bậc đại năng...
Thủ đoạn không thể tưởng tượng.
Muốn mời bậc đại năng hỗ trợ làm sống lại, mời bậc đại năng cứu người, mời bậc đại năng có thể thu mình làm đồ đệ... Ở thần giới, thâm uyên, muốn mời bậc đại năng vô số kể, dù sao vô số người tu hành ở trong năm tháng dài lâu đều sẽ có nỗi tiếc nuối của mình. Mà bậc đại năng có thể khiến bọn họ đem nỗi tiếc nuối bù lại. Chỉ là bậc đại năng cũng không có khả năng dễ dàng ra tay, dù sao rất nhiều chuyện vi phạm quy tắc thiên địa vận chuyển bình thường, làm ra trả giá cũng không nhỏ.
“Cực kỳ hiếm thấy, mua cũng không có chỗ mua.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi bên cạnh nói, “Ở thần giới mênh mang rộng lớn, ngẫu nhiên mới bị phát hiện một gốc, một khi bị một số người tu hành cường đại đạt được, thì sẽ không lấy ra nữa. Loại bảo vật này, cho dù những Giới Thần tứ trọng thiên kia, chỉ sợ phần lớn cũng không có. Giá trị của nó? Đối với người cần nó, là vô giá. Đối với không cần, giá trị tự nhiên có hạn... Nhưng bởi vì cực ít, cho nên nó cho dù có giao dịch, bình thường giá cả cũng cực cao! Hơn nữa bình thường cũng tìm không thấy.”
“Kỳ trân bực này, Giới Thần tứ trọng thiên cũng khó có, Đông Bá, ngươi mua không nổi đâu. Chúng ta cũng không mua nổi.” Bên cạnh, Qua Bạch sư huynh thở dài.
“Vậy làm sao bây giờ?” Đông Bá Tuyết Ưng sốt ruột, nhìn về phía Dư Tĩnh Thu ở một bên giống như ngủ, liền hỏi, “Đúng rồi, trong Hồng Thạch sơn có thể khống chế tốc độ thời gian trôi, có thể thời gian dừng lại hay không, như vậy thương thế của Tĩnh Thu sẽ không chuyển biến xấu?”
“Đông Bá, thời gian dừng lại là thủ đoạn chiến đấu.” Hồng Thạch tiền bối nói, “Trong thời gian ngắn có thể duy trì thời gian dừng lại, chư từng nghe nói có thể vĩnh viễn dừng lại thời gian, cho dù là bậc đại năng cũng không làm được. Tĩnh Thu pháp sư vừa đến đây, ta đã khống chế tốc độ thời gian trôi chỗ thân thể của cô ấy trở nên rất rất chậm, cũng đạt tới một cái cực hạn Hồng Thạch sơn ta có thể duy trì thời gian dài, tương đương với một phần trăm vạn bên ngoài.”
“Một phần trăm vạn tốc độ thời gian trôi?” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng thoáng thả lỏng.
“Tình huống của đệ muội rất khó nói.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi nhíu mày nói, “Đệ muội chính là pháp sư Bán Thần, tuy linh hồn chỉ là còn sót lại một chút, nhưng chống đỡ thêm một năm một năm rưỡi cũng có hy vọng. Nhưng nếu không ổn mà nói, đệ muội phát tán như vậy, trong một hai ngày sụp đổ cũng có khả năng. Đương nhiên ta nói là tốc độ thời gian trôi bình thường, nếu tính trăm vạn lần... Đệ muội trên lý luận có thể chống đỡ trăm vạn năm, vận khí không tốt, trong ngàn năm cũng có thể sụp đổ.”
Đông Bá Tuyết Ưng căng thẳng, hắn ngồi xổm xuống tựa vào cạnh ghế nằm, nhìn thê tử nằm ở nơi đó.
“Tĩnh Thu.” Đông Bá Tuyết Ưng nói nhỏ.
Chiến tranh đã kết thúc.
Vốn nên vui vẻ, vốn nên cùng thê tử cùng vô số người tiến hành tiệc mừng công.
Nhưng vì sao sẽ như vậy?
“Hai vị sư huynh.” Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu, “Hề Vi tiền bối, Hồng Thạch tiền bối, vì cứu Tĩnh Thu, trả giá thế nào ta cũng đồng ý, mời các ngươi hỗ trợ chỉ ra biện pháp có thể làm.”
Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng trầm thấp, thanh niên áo bào dày, thiếu niên màu đỏ tươi áo choàng, Hề Vi, Hồng Thạch bọn họ ai cũng đều thổn thức than thở trong lòng.
“Thực lực ngươi vẫn quá yếu, ngươi nếu là nhất phẩm chân ý Siêu Phàm, thì lại thoải mái đơn giản.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi lắc đầu nói, “Ngươi cố muốn chỉ ra một biện pháp có thể làm, như vậy đi cầu Thời Không thần điện đi.”
“Thời Không thần điện?” Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.
Bên cạnh, thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi cũng gật đầu nói: “Một pháp sư Bán Thần, bình thường linh hồn bị hao tổn một nửa sẽ không khống chế được lâm vào hôn mê. Mà đệ muội thương thế thế mà nặng tới mức như vậy mới hôn mê.”
“Nàng là cảm thấy mệt nhọc, chủ động muốn ngủ, mới ngủ.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.
“Đây là linh hồn! Chính là chỗ căn bản của sinh mệnh.” Bên cạnh, thanh niên áo bào dày Qua Bạch cũng nói, “Thương thế hơi nặng, muốn bảo trì tỉnh táo cũng không làm được, sẽ tự nhiên hôn mê, đây cũng là tự mình bảo hộ. Ý chí của đệ muội có thể quá mạnh mẽ, có thể cố gắng chống đỡ linh hồn tự mình bảo hộ, chống đỡ mãi tới cuối cùng... Phần ý chí này thật sự là, thật sự là ra ngoài ta dự kiến.”
“Nàng là vì cứu ta, ta lúc ấy bị nhốt.” Đông Bá Tuyết Ưng cắn răng.
“Lực lượng tình cảm, có đôi khi sẽ sinh ra kỳ tích.” Thanh niên áo bào dày Qua Bạch lắc đầu nói, “Nhưng hiện tại linh hồn nàng suy yếu tới như vậy, đã không thể tự khôi phục nữa, quá yếu rồi, làm cho linh hồn của nàng không ngừng tản ra.”
Đông Bá Tuyết Ưng cũng biết loại tình huống này rất nguy hiểm, bởi vì liên lụy đến linh hồn tản ra, cái này tuyệt đối không phải các Siêu Phàm có cách giải quyết, cho nên hắn lúc ấy không chút do dự ôm thê tử tới Hồng Thạch sơn, cầu hai vị sư huynh bọn họ.
“Qua Bạch sư huynh, Phi Vân sư huynh, Hề Vi tiền bối, Hồng Thạch tiền bối, van cầu các ngươi nghĩ cách.” Đông Bá Tuyết Ưng liên tục khẩn cầu.
Thanh niên áo bào dày Qua Bạch trịnh trọng nói: “Tiểu sư đệ, linh hồn là căn bản của sinh mệnh, huyền diệu khó lường nhất. Nếu nói đúc lại thân thể đó là rất đơn giản, nhưng liên lụy đến linh hồn thì phiền toái, nếu là thương thế đơn giản chút có lẽ có cách. Nhưng đệ muội là linh hồn bổn nguyên hầu như hao hết, chỉ còn sót lại một chút cuối cùng, đã bắt đầu không ngừng tiêu tan... Dưới loại tình huống này, cứu nàng chỉ có hai loại biện pháp.”
“Hai loại nào?” Đông Bá Tuyết Ưng vội hỏi.
“Loại thứ nhất, mời bậc đại năng ra tay! Bậc đại năng đã bước ra một bước cuối cùng, đã sớm siêu thoát, cho dù đã chết, bậc đại năng cũng có thể từ trong dòng sông thời gian khiến họ sống lại! Cho nên bậc đại năng đồng ý ra tay, khẳng định có thể thành công.” Qua Bạch sư huynh nói, “Loại thứ hai chính là tìm kiếm kỳ trân, kỳ trân có thể tái tạo linh hồn! Kỳ trân tầm thường tẩm bổ linh hồn đã vô dụng, tình huống đệ muội, chỉ tẩm bổ dựng dưỡng là không được, bảo vật phải có thể xưng là tái tạo linh hồn.”
“Tái tạo linh hồn?” Đông Bá Tuyết Ưng vội hỏi.
“Mặc dù còn sót lại một tia linh hồn, cũng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ.” Qua Bạch nói, “Bình thường các Giới Thần chém giết lẫn nhau, có một số thủ đoạn âm hiểm cay độc, đem bản tôn thần tâm của đối phương cũng đánh gần như tiêu tán, lúc này không thể cứu chữa, cũng chỉ có thể đi tìm kỳ trân tái tạo linh hồn bực này, đem bản tôn thần tâm khôi phục lại. Nhưng loại kỳ trân này cực kỳ trân quý.”
Đông Bá Tuyết Ưng vội nói: “Mời bậc đại năng là không dám nghĩ, kỳ trân tái tạo linh hồn này có thể mua được không? Giá trị như thế nào?”
Bậc đại năng...
Thủ đoạn không thể tưởng tượng.
Muốn mời bậc đại năng hỗ trợ làm sống lại, mời bậc đại năng cứu người, mời bậc đại năng có thể thu mình làm đồ đệ... Ở thần giới, thâm uyên, muốn mời bậc đại năng vô số kể, dù sao vô số người tu hành ở trong năm tháng dài lâu đều sẽ có nỗi tiếc nuối của mình. Mà bậc đại năng có thể khiến bọn họ đem nỗi tiếc nuối bù lại. Chỉ là bậc đại năng cũng không có khả năng dễ dàng ra tay, dù sao rất nhiều chuyện vi phạm quy tắc thiên địa vận chuyển bình thường, làm ra trả giá cũng không nhỏ.
“Cực kỳ hiếm thấy, mua cũng không có chỗ mua.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi bên cạnh nói, “Ở thần giới mênh mang rộng lớn, ngẫu nhiên mới bị phát hiện một gốc, một khi bị một số người tu hành cường đại đạt được, thì sẽ không lấy ra nữa. Loại bảo vật này, cho dù những Giới Thần tứ trọng thiên kia, chỉ sợ phần lớn cũng không có. Giá trị của nó? Đối với người cần nó, là vô giá. Đối với không cần, giá trị tự nhiên có hạn... Nhưng bởi vì cực ít, cho nên nó cho dù có giao dịch, bình thường giá cả cũng cực cao! Hơn nữa bình thường cũng tìm không thấy.”
“Kỳ trân bực này, Giới Thần tứ trọng thiên cũng khó có, Đông Bá, ngươi mua không nổi đâu. Chúng ta cũng không mua nổi.” Bên cạnh, Qua Bạch sư huynh thở dài.
“Vậy làm sao bây giờ?” Đông Bá Tuyết Ưng sốt ruột, nhìn về phía Dư Tĩnh Thu ở một bên giống như ngủ, liền hỏi, “Đúng rồi, trong Hồng Thạch sơn có thể khống chế tốc độ thời gian trôi, có thể thời gian dừng lại hay không, như vậy thương thế của Tĩnh Thu sẽ không chuyển biến xấu?”
“Đông Bá, thời gian dừng lại là thủ đoạn chiến đấu.” Hồng Thạch tiền bối nói, “Trong thời gian ngắn có thể duy trì thời gian dừng lại, chư từng nghe nói có thể vĩnh viễn dừng lại thời gian, cho dù là bậc đại năng cũng không làm được. Tĩnh Thu pháp sư vừa đến đây, ta đã khống chế tốc độ thời gian trôi chỗ thân thể của cô ấy trở nên rất rất chậm, cũng đạt tới một cái cực hạn Hồng Thạch sơn ta có thể duy trì thời gian dài, tương đương với một phần trăm vạn bên ngoài.”
“Một phần trăm vạn tốc độ thời gian trôi?” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng thoáng thả lỏng.
“Tình huống của đệ muội rất khó nói.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi nhíu mày nói, “Đệ muội chính là pháp sư Bán Thần, tuy linh hồn chỉ là còn sót lại một chút, nhưng chống đỡ thêm một năm một năm rưỡi cũng có hy vọng. Nhưng nếu không ổn mà nói, đệ muội phát tán như vậy, trong một hai ngày sụp đổ cũng có khả năng. Đương nhiên ta nói là tốc độ thời gian trôi bình thường, nếu tính trăm vạn lần... Đệ muội trên lý luận có thể chống đỡ trăm vạn năm, vận khí không tốt, trong ngàn năm cũng có thể sụp đổ.”
Đông Bá Tuyết Ưng căng thẳng, hắn ngồi xổm xuống tựa vào cạnh ghế nằm, nhìn thê tử nằm ở nơi đó.
“Tĩnh Thu.” Đông Bá Tuyết Ưng nói nhỏ.
Chiến tranh đã kết thúc.
Vốn nên vui vẻ, vốn nên cùng thê tử cùng vô số người tiến hành tiệc mừng công.
Nhưng vì sao sẽ như vậy?
“Hai vị sư huynh.” Đông Bá Tuyết Ưng ngẩng đầu, “Hề Vi tiền bối, Hồng Thạch tiền bối, vì cứu Tĩnh Thu, trả giá thế nào ta cũng đồng ý, mời các ngươi hỗ trợ chỉ ra biện pháp có thể làm.”
Thanh âm Đông Bá Tuyết Ưng trầm thấp, thanh niên áo bào dày, thiếu niên màu đỏ tươi áo choàng, Hề Vi, Hồng Thạch bọn họ ai cũng đều thổn thức than thở trong lòng.
“Thực lực ngươi vẫn quá yếu, ngươi nếu là nhất phẩm chân ý Siêu Phàm, thì lại thoải mái đơn giản.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi lắc đầu nói, “Ngươi cố muốn chỉ ra một biện pháp có thể làm, như vậy đi cầu Thời Không thần điện đi.”
“Thời Không thần điện?” Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.