Chương 67
Tiêu Đường Đông Qua
12/09/2020
/66/.
Phải trốn thoát!
Thắt lưng cậu sắp bị bẻ gãy, bàn tay của đối phương đặt phía sau lưng cậu, cậu chỉ có thể chật vật run rẩy theo từng nhịp ra vào của đối phương.
"Cho em một gợi ý nhỏ, khiến thể xác này vỡ ra, tư duy của em mới có thể chạy trốn."
Tiêu Nham nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay, cho dù bên trong thể xác này là cấu trúc của Hein, cậu cũng sẽ khiến nó vỡ vụn!
Tiếng vang răng rắc bắt đầu lan tràn từ trán xuống, tư duy của Tiêu Nham từ khe nứt của thân thể bắt đầu chảy ra ngoài, nháy mắt mọi thứ đều vỡ vụn, cậu không còn phải vất vả chạy về phía trước nữa. Sở dĩ Hein có thể đuổi theo cậu như bóng với hình, là bởi vì anh đã cài những mảnh nhỏ tư duy của mình vào trong tư duy của cậu. Tiêu Nham vô cùng nhẫn nại mà thanh trừ toàn bộ số mảnh nhỏ này, cuối cùng đào thoát được.
"Ê! Tiêu Nham! Tiêu Nham cậu không sao chứ!"
Thanh âm Mark vang lên bên tai, Tiêu Nham mãnh liệt ngắt liên kết, tháo thiết bị liên kết ra.
Toàn thân cậu đều là mồ hội, trước mắt một mảnh xoay chuyển.
Hein ngồi đối diện cậu thong thả mở to mắt ra, biểu tình trên mặt vô cùng trầm tĩnh, tựa như hết thảy mọi chuyện vừa đều không tồn tại.
"Tiêu Nham, bộ dạng cậu thoạt nhìn thật thê thảm nha! Có phải bị sếp tạo bẫy rập tra tấn đến thảm rồi phải không? Điều này cũng khó trách được! Chưa có ai có thể trốn thoát được anh ấy..."
Lúc này hai chân Tiêu Nham như nhũn ra, cậu thậm chí không biết làm sao để đứng dậy.
Mark quay đầu lại nhìn về phía Hein, "Sếp, anh dọa sợ Tiêu Nham rồi kìa!"
Hein Burton chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi về hướng Tiêu Nham, cậu theo bản năng ngã người vào lưng ghế dựa phía sau, đối phương càng tới gần cậu liền không tự giác ngẩng đầu lên.
"... Vì... Vì sao lại làm như vậy..."
Đầu ngón tay Hein lướt qua thái dương Tiêu Nham, lau khô mồ hôi lạnh trên trán cậu, rõ ràng biểu tình lạnh như băng lại có thể làm được tư thái ôn nhu như thế, "Khi em cảm thấy bản thân vô cùng an toàn, sẽ không có quyết tâm liều chết một lần như vậy."
Xương hàm Tiêu Nham run rẩy, cho dù tất cả mọi chuyện đều là ảo giác do Hein chế tạo ra để mê hoặc cậu, nhưng cảm giác bị chiếm hữu, bị giam cầm trong không gian tư duy lại rõ ràng và chân thật đến như thế.
"Cái kia... Chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Mark đầy khó hiểu.
"Nói cho anh biết, trong tư duy của anh em học được cái gì."
"Cảm nhận được mọi thứ - đều không thể tin được."
Ví dụ như việc giam cầm tư duy trong "thể xác" của mình mới chính là "mê cung" chân chính do Hein tạo ra.
"Bài học đầu tiên, em tốt nghiệp."
Trong mắt Hein không có chút nào là vui vẻ, anh vẫn tựa như mỗi lần xoay người rời đi trong quá khứ, lưu loát biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Nham.
"Ê! Tiêu Nham! Nhìn mặt cậu đều bị dọa đến trắng bệch kìa, trong đầu sếp cậu gặp cái gì vậy?" Mark vô cùng tò mò hỏi.
"Không có gì."
Trái tim Tiêu Nham vẫn đang đập kinh hoàng, mạch máu lưu động ào ạt không thể khống chế.
Hein Burton có ngàn vạn phương thức để cho mình biết, cái gì là sợ hãi, nhưng vì sao... Anh chỉ dùng loại này?
"Aizz, kỳ thật sếp có thể cho phép cậu tiến vào đại não anh ấy đã là chuyện khiến người ta không thể tin được." Mark thở dài.
"Bởi vì anh ấy cường đại, hay là bởi vì anh ấy không tin ai?"
Tiêu Nham cười khổ một tiếng.
Mark trầm mặc một chút, vẫn quyết định mở miệng: "Cậu có biết Trung tướng Rynodine, người phụ trách tiền nhiệm của viện khoa học trung ương không?"
"Đương nhiên biết! Nghe nói ông ấy bị người của tổ chức Sóng Triều ám sát! Sau khi chết được truy phong làm Thượng tướng!"
Mark cười khẽ một tiếng, "Cái gì mà bị tổ chức Sóng Triều ám sát chứ, đây chỉ là dùng để lừa dối đám tân binh như cậu thôi. Trung tướng Rynodine làm phản, gia nhập tổ chức Sóng Triều!"
"Cái gì?"
Tin tức này khiến cho tất cả mọi thứ Tiêu Nham đã từng khao khát chợt sụp đổ toàn bộ. Trung tướng Rynodine là nhân vật tiên phong trong lĩnh vực khoa học, ông đã phát triển sự nghiệp giáo dục của Shire, mới khiến cho viện khoa học trung ương trở thành nơi nhân tài đông đúc như hiện tại. Cha của Tiêu Nham lúc sinh tiền cũng vô cùng tôn kính Trung tướng Rynodine.
"Không thể tin được đúng không! Ông ấy đã truyền rất nhiều bí mật nghiên cứu của viện khoa học trung ương cho tổ chức Sóng Triều, đây rõ ràng là dùng toàn bộ tài nguyên của Shire để nghiên cứu giùm cho tổ chức Sóng Triều!"
"Vì sao ông ấy lại phải làm như vậy? Tôi nhớ rõ Trung tướng Rynodine sinh ra tại Shire mà! Cả đời ông ấy chưa bao giờ rời khỏi Shire! Sao có thể có liên quan đến tổ chức Sóng Triều!"
"Cho nên quân bộ mới phái hai tinh anh đã tiếp nhận huấn luyện chặn giả để xâm nhập vào đại não của Trung tướng Rynodine đã bị thôi miên sâu. Hai người kia chính là Trầm Băng và sếp của bọn này."
"Sao có thể? Tính theo thời gian Trung tướng Rynodine bị ám sát, Đại tá Trầm Băng hẳn chỉ mới tốt nghiệp viện khoa học trung ương không bao lâu! Còn Hein... Đại tá Burton anh ấy chỉ mới là sinh viên mà thôi!"
"Đại não con người là một nơi đáng sợ, mà chỗ sâu bên trong tiềm thức lại càng đáng sợ hơn. Những con người thoạt nhìn thiện lương chính trực, là bởi vì họ đã áp chế chặt chẽ bộ mặt tàn nhẫn nhất của mình ở sâu trong tiềm thứ, mới có thể biểu hiện ra bộ dạng vô hại lại còn được người tôn trọng trong hiện thực. Những điều này đều là biểu hiện giải dối, không ai lại chân thật biểu lộ bản thân của mình ra, bởi vì ngay cả bọn họ cũng không biết con người thật của mình như thế nào."
"Trầm Băng và Hein đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không biết... Những thứ này đều là cơ mật trong cơ mật. Chúng tôi chỉ biết kết quả, chính là thần kinh của Đại tá Trầm Băng bị hao tổn, không thể tiếp tục tiến hành loại nhiệm vụ lẻn vào trong đại não như thế này nữa. Mà sếp bọn này, cũng từ bỏ thân phận sinh viên, còn xin gia nhập vào bộ đội đặc chủng. Lúc ấy còn tạo thành sóng to gió lớn, bởi vì bọn họ đều cho rằng thành tựu của sếp trong lĩnh vực nghiên cứu tuyệt đối là vô hạn, mà quảng đời còn lại của mỗi bộ đội đặc chủng sau biến đổi bất quá chỉ được 10 năm, căn bản không thể so sánh với thành tựu vài chục năm thậm chí cả đời sau của anh ấy... Nhưng sếp vẫn dứt khoát kiên quyết tiếp nhận virus X. Toàn bộ quân bộ chúng tôi đều cho rằng... Anh ấy sẽ không tiến vào tiềm thức của bất cứ kẻ nào, cũng không cho phép bất cứ ai tiến vào đại não của mình, vậy mà cậu... Lại phá vỡ hết thảy."
Lúc này Tiêu Nham mới nhớ ra, bản thân lúc trước bị nhốt trong tiềm thức của chính mình, cũng là Hein dẫn cậu ra. Tiềm thức là tầng sâu nhất của ý thức, cho nên cho dù nơi đó xảy ra chuyện gì, Tiêu Nham cũng rất khó mà nhớ ra.
Như vậy tiềm thức của cậu thì sao? Có phải cũng giống như Trung tướng Rynodine, tràn ngập suy nghĩ dối trá đáng sợ, mà Hein Burton rốt cục nhìn thấy cái gì?
"Này, giữa trưa rồi, ăn cơm thôi!" Mark ha hả mỉm cười, chuyển chủ đề khác.
Không khí trong nhà ăn của bộ đội đặc chủng khác biệt hoàn toàn với của viện khoa học trung ương, bộ dạng mọi người ăn cơm đều không khác gì bị lập trình, hoàn toàn là hình thức quân sự hóa.
Mà Tiêu Nham rốt cục gặp được Casey ở đây, bên cạnh Casey còn có Liv.
"Tiêu Nham! Thật tốt có thể nhìn thấy cậu ở đây!"
Casey vươn tay túm lấy cổ tay Tiêu Nham, khoảnh khắc đó, xương cổ tay của Tiêu Nham thiếu chút nữa bị bóp nát.
"Casey! Nhẹ một chút! Nhẹ một chút!"
Tiêu Nham nhe răng trợn mắt, Casey một tay ôm chặt lấy cậu.
"Tớ thật sự rất nhớ cậu! Mỗi ngày đều nhớ cậu! Hiện tại giám thị nghiên cứu viên ngày càng nghiêm ngặt! Tuy rằng bọn họ rốt cục đã hủy bỏ cái vụ huấn luyện chiến đấu chết tiệt kia, nhưng mà tất cả nghiên cứu đều bị tạm dừng hết!"
Casey vốn đã có khuôn mặt vô cùng đáng yêu, hiện giờ lại dùng giọng điệu ai oán tố khổ với Tiêu Nham, khiến không ít người liếc mắt nhìn về bên này.
Đến lúc này Casey mới chịu buông tay Tiêu Nham ra.
"Chẳng qua Tiêu Nham à, nghiên cứu của cậu có phải vẫn đang tiếp tục hay không?"
"Tiếp tục sao? Tớ không thể tập trung được..."
Casey hiểu rõ mà hít vào một hơi, an ủi cậu: "Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi. Quân bộ đã yêu cầu toàn bộ nhân viên nghiên cứu trước khi tiến hàng các hạng mục nghiên cứu quan trọng đều phải thông qua thí nghiệm chống xâm lấn. Cho dù thông qua thí nghiệm, mỗi người vẫn phải tiến hành nghiên cứu độc lập."
"Vì sao? Như vậy không phải là khiến cho nghiên cứu càng giảm hiệu suất sao? Vốn là một hạng mục nên do mỗi người ở mỗi bộ phận khác nhau phụ trách chứ!"
"Làm giảm hiệu suất còn tốt hơn khiến bọn họ đánh cắp số liệu thực nghiệm của nhau." Biểu tình vốn dĩ trẻ con của Casey nháy mắt trở nên nghiêm túc: "Hơn nữa tư duy suy nghĩ của mỗi người đều bất đồng, độc lập nghiên cứu ngược lại giúp cho nghiên cứu tránh được tính phát tán. Ví dụ như hiện tại tớ với cậu rõ ràng đang nghiên cứu cùng một đề tài, lại tiến hành ở hai phương hướng bất đồng. Không có chủ quản là tớ trói buộc, cậu ngược lại có thể càng thêm tự do mà phát huy suy nghĩ."
"..." Tiêu Nham cười khổ.
"Tớ biết cậu đang sợ hãi. Quả thật... Tớ cũng có chút sợ hãi, nhưng mà Tiêu Nham cậu biết không, không có bất cứ thành công nào đạt được cũng dễ như trở bàn tay mà lại không cần trả giá đại giới."
Casey đứng lên, chậm rãi khuynh người về phía trước, trong con ngươi màu lục hiện lên ý cười, môi chạm vào trán Tiêu Nham, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lùi trở về.
"Tớ phải đi nghỉ trưa đây!"
Mặt Tiêu Nham tức thì đỏ bừng, che miệng lại nhìn về phía người giám thị của Casey là Liv, chẳng qua Liv chỉ đang mỉm cười, chậm rãi theo phía sau Casey rời đi.
"Wow, tiểu tử cậu thật sự là... Tên nhóc Casey kia nổi danh xấu tính đó! Mỗi lần nhìn thấy cậu liền lập tức biến thành búp bê Barbie?" Mark một bộ dạng cằm sắp rơi xuống đất nói.
"Ha ha... Ha ha..." Tiêu Nham ngây ngô cười, ánh mắt mất tự nhiên đột nhiên đối diện với Hein đang vừa đi đến, ngón tay không tự giác run lên.
Đôi mắt anh vô cùng lạnh lẽo, Tiêu Nham xác định một màn Casey tự biên tự diễn vừa rồi anh nhìn thấy rất rõ ràng.
Rời khỏi nhà ăn, trên đường Tiêu Nham đi trở về phòng nghiên cứu của mình, Hein đều đi theo phía sau cậu, từng bước đều đặn tựa như những chuyện phát sinh trong đại não hết thảy đều không tồn tại.
Trong lòng cậu có vô số câu hỏi, nhưng lại không có được đáp án.
Cả một buổi chiều, Tiêu Nham chỉ là đùa nghịch với bàn cờ, Hein ngồi ngay ngắn trên ghế, chân trái thon dài bắt chéo trên đùi phải, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chén trà đặt bên cạnh, tao nhã lại lạnh lùng, khiến trong lòng Tiêu Nham bắt đầu cảm thấy tức giận.
Ngay tại thời điểm ngày hôm nay sắp chấm dứt, thanh âm Hein đột nhiên vang lên: "Liên kết vào đầu cuối, bắt đầu nghiên cứu của em đi!"
Đây là mệnh lệnh, không có bất cứ đường sống thương lượng nào.
Nhưng giờ phút này sự do dự của Tiêu Nham không còn là chặn giả của tổ chức Sóng Triều, mà là Hein Burton. Bởi vì một khi bản thân cậu tiến vào liên kết đầu cuối, dựa theo mệnh lệnh của Thiếu tướng Gordon, người đàn ông này cũng sẽ tiến vào hàng rào tư duy của mình. Hết thảy mọi chuyện xảy ra khi cậu tiến vào đại não của Hein ngày hôm nay, cả đời này cậu cũng sẽ không quên được.
"Đại não của cậu không phải là nơi dễ dàng bị xâm lấn như vậy đâu."
Ngữ điệu bình đạm không có bất cứ phập phồng nào, lại khó hiểu áp bách tinh thần Tiêu Nham.
Hein đã bắt đầu tiến vào hệ thống.
Tiêu Nham cực độ không tình nguyên mà đeo thiết bị liên kết đầu cuối vào,
"Nếu em có vấn đề gì, tốt nhất hiện tại liền hỏi anh đi."
Tiêu Nham hít ngược một hơi, cậu vẫn cứ cảm thấy bản thân mình trước mặt Hein hoàn toàn bị nhìn thấu, không thể che giấu bất cứ thứ gì.
Nếu Hein cho cậu cơ hội, như vậy cậu sẽ hỏi hết tất cả mọi vấn đề, nếu không thể có được đáp án, cậu biết bản thân vĩnh viễn không thể tiến tới được.
"Anh đã từng tiến vào tiềm thức của em."
"Phải."
"Tiềm thức của em như thế nào... Có phải cũng đáng sợ như người ta hay nói hay không?"
"Không phải."
Hein trả lời thực ngắn gọn, Tiêu Nham biết người này sẽ không vì khiến người ta cảm thấy dễ chịu mà nói bất cứ lời nào trái lương tâm. Nhưng thứ mà cậu muốn nghe không phải chỉ là chữ "Phải" hoặc "Không phải" đơn giản như vậy.
Rốt cục là lý do gì, khi cậu lẻn vào đại não của Hein, lại khiến anh làm ra chuyện như vậy với cậu? Là bởi vì loại suy nghĩ không lành mạnh nào đó trong tiềm thức của cậu khiến Hein cảm thấy không vui sao?
"Vậy anh nhin thấy gì?"
Hein trầm mặc.
Mark cảm thấy bầu không khí này thật quỷ dị, anh hơi dịch về phía sau hai bước, "Ha hả... Hai người tiếp tục tán gẫu đi... Tiếp tục tán gẫu đi ha... Tôi đến chỗ Liv xem cô ấy có cần hỗ trợ hay không..."
Nói xong, Mark co cẳng chạy thẳng ra cửa.
"Đại dương xanh thẳm, bờ cát sáng rực như màu ánh trăng hoặc là những vùng quê mênh mông vô tận, thậm chí còn có một bầu trời đầy sao."
Tiếu Nham nhíu mày, "Sao nghe có vẻ hình như anh tiến vào đại não của em không chỉ một lần vậy?"
"Đúng vậy."
Đáp án của Hein khiến Tiêu Nham hoàn toàn ngây ngẩn.
"Chuyện... chuyện này sao có thể? Anh vào bằng cách nào?" Tiêu Nham có chút đứng ngồi không yên.
"Em thường xuyên ngủ quên trong lúc liên kết với hệ thống đầu cuối. Anh chỉ còn có cách tìm em, tiến vào em."
Ba chữ "tiến vào em" này khiến Tiêu Nham một trận tim đập dồn dập, lập trức nghĩ đến những ảo giác mà cậu đã gặp phải trong mộng, những lần cậu và Hein Burton điên cuồng... Cậu vẫn luôn cho rằng bản thân mình "chệch đường ray" nên ảo tưởng lung tung, nhưng hóa ra những điều này đều là do Hein lẻn vào đại não cậu tạo ra!
Tiêu Nham đột nhiên phát hiện, vô luận là cảnh trong mơ hay là ảo giác gì cũng vậy, tất cả đều là trong tình huồng liên kết vào đầu cuối! Hein Burton xâm nhập vào trí não cậu! Hơn nữa không chỉ một lần!
"Sao anh phải làm như vậy? Mark đã từng nói, anh sẽ không tiến vào tiềm thức của bất cứ người nào nữa!"
Lần đầu tiên Tiêu Nham cảm thấy người đàn ông trước nay vốn thờ ơ với tất cả mọi thứ đang ngồi trước mặt mình đây so với trong tưởng tượng của cậu khác nhau như trời với đất.
"Bởi vì tiềm thức của em là nơi khiến người ta an tâm nhất mà anh từng đi qua."
"Cái gì..."
Vì cái gì mà em lại có thể khiến anh an tâm?
Trước đây là vô số lần bị tang thi đuổi giết, hiện tại lại đối mặt với sát thủ của Sóng Triều, kinh nghiệm thực chiến không đủ, không có X-2 cậu nhất định đã chết! Trước mặt một người cường đại như anh khiến em cảm thấy xấu hổ vô cùng! Nhưng em lại nói em khiến anh an tâm?
Người đàn ông này vẫn mang bộ dáng đương nhiên như trước, ý niệm của cậu vẫn đang chìm đắm trong ngọn lửa tối tăm, không ngừng rên rỉ như thể băng nguyên khép kín không một kẻ hở đứng bên bờ vực tan vỡ, nhiệt độ không ngừng bốc lên lướt qua khuôn mặt Tiêu Nham, trong máu thịt tựa như có thứ gì đó đang điên cuồng rục rịch muốn phát xác mà ra.
Tiêu Nham há to miệng nhưng lại không nói ra lời, cậu biết Hein rất để ý đến việc cậu bị nghiện đối với virus X, nhưng nếu nói những ảo giác mà cậu liên tục gặp phải hoặc những cảnh khó có thể mở miệng trong giấc mơ của cậu đều là bởi vì Hein... Thì phải nói là, người đàn ông thoạt nhìn như lạnh lùng này từ rất lâu trước kia đã ôm tình cảm không bình thường đối với mình sao?
"Trong thế giới tư duy, anh có thể tận tình khiến em đau đớn vì anh, em sẽ sâu sắc cảm nhận được người ôm em là anh."
Tiêu Nham nhìn thấy rõ thân ảnh của mình trong mắt Hein, rõ ràng đến sợ hãi.
Hein chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi đến trước mặt Tiêu Nham, ngón tay anh lướt dọc theo ấn đường rồi đến đầu chân mày của cậu, đầu ngón tay cọ vào sóng mũi rồi dừng lại trên chóp mũi, động tác nhu hòa đến không thể tin được.
"Anh muốn làm rất nhiều chuyện, lại không thể kiên trì được thời gian quá dài như cuộc sống của em."
Tiêu Nham ngửa đầu, nghe đối phương dùng ngữ điệu không chút gợn sóng nói ra những lời gần như là hứa hẹn.
"Cho nên, em nhất định phải trở nên cường đại."
Tiêu Nham trợn tròn mắt, mãi thật lâu vẫn nhìn vào đối phương.
Buổi chiều ngày hôm đó, cậu vẫn luôn duy trì tư thế ngu si như vậy.
Khi Mark đến đưa cậu trở về phòng, Tiêu Nham vẫn như trước chưa hồi phục tinh thần.
"Ê! Tiêu Nham, rốt cục sếp nói cái gì với cậu vậy?" Mark đẩy Tiêu Nham một cái, Tiêu Nham vẫn là trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
"Aizzz..." Mark gãi gãi đầu, một bộ dạng buồn rầu.
Tiêu Nham bỗng nhiên kéo Mark lại, "Tôi hỏi anh! Đại tá Burton gần đây có từng tiến hành kiểm tra mẫu huyết không? Tính sinh động của virus X trong cơ thể anh ấy như thế nào?"
"À..." Mark không ngờ Tiêu Nham lại đột nhiên hỏi vấn đề lại, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, "Cái này... Có lẽ Maya biết đó."
Tiêu Nham không nói hai lời lập tức rời khỏi phòng nghiên cứu, lúc này Maya đang ngồi trước bàn làm việc xem tư liệu gì đó, khi Tiêu Nham ngồi xuống trước mặt anh, Maya không khỏi sửng sốt.
"A, cậu sao vậy?"
Tiêu Nham lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Biểu tình của Tiêu Nham hết ức nghiêm túc, nhìn vào trong mắt Maya cứ thấy tràn ngập cảm giác áp bách.
Maya ngẩn người, lập tức đóng màn ảnh 3 chiều trước mặt, bàn tay chống lên trán, trầm mặc hồi lâu. Nhìn vào vẻ mặt của anh Tiêu Nham liền biết, chuyện anh chuẩn bị nói ra nhất định không phải thứ mình muốn nghe.
"Người thực hiện kiểm nghiệm máu cho sếp là Trung tướng Hervieu. Kết quả kiểm nghiệm như thế nào chúng tôi không được biết, hơn nữa phần báo cáo này đã bị mã hóa, ngoại trừ Trung tướng Hervieu và Thiếu tướng Gordon ra, chưa từng có ai đọc được phần báo cáo kia."
Đầu ngón tay Tiêu Nham run lên, thời gian còn lại của Hein nhiều nhất là 2 năm, đây là chuyện hoàn toàn công khai trong bộ đội đặc chủng mà ai cũng biết. Nếu báo cáo huyết dịch của anh bị mã hóa, như vậy chỉ có một loại khả năng, tốc độ phát triển của virus X quá nhanh, thời gian còn lại của Hein không còn bao nhiêu.
Hein rốt cục ôm tâm tình như thế nào khi nói với cậu rằng "Anh muốn làm rất nhiều chuyện, lại không thể kiên trì được thời gian dài như cuộc sống của em"?
Cậu còn cho rằng dù bản thân mình không cường đại được như Hein, nhưng ít ra bọn họ có thể sóng vai chiến đấu, nhưng vì cái gì đối với việc kiểm nghiệm huyết dịch của mình anh lại không hề đề cập tới?
Ha... Mày thật là khờ, Tiêu Nham à.
Cho đến bây giờ, Hein Burton đều là một mình đối mặt hết thảy, cho dù là cái chết.
"Rất nhiều người đều muốn thay thế anh ấy, bọn họ cho rằng chỉ cần thay thế vị trí của anh ấy là có thể trở thành thần thoại. Nhưng thần thoại chỉ có thể là Hein Burton."
Tiêu Nham cúi đầu.
"Chúng ta đều sẽ chết, hoặc sớm hoặc muộn."
Hein không phải là xem thường cái chết, mà là anh đã sớm chấp nhận cái chết.
Đây là lý do vì sao anh lại tiến vào đại não cậu, dùng sức mà hôn cậu, bởi vì có lẽ mỗi một lần đều là lần cuối cùng.
Đêm nay, Tiêu Nham mất ngủ. Cậu dựa vào gối ngồi tựa vào đầu giường, không bật đèn, để mặc bản thân chìm vào bóng tối.
Mà Hein vẫn như cũ ngồi yên lặng trên ghế salon, lần đầu tiên Tiêu Nham dùng sức mà cảm nhận hô hấp của một người đến như vậy.
Cậu phát hiện, bản thân đã lâu không dùng hết sức để suy nghĩ một vấn đề như vậy.
Hein muốn kiên trì điều gì? Anh ấy bảo "nghiện" lại là có ý gì?
Việc này cũng không thể bỏ qua những chuyện anh ấy đã làm với mình! Cho dù những chuyện này không hề phát sinh trong hiện thực! Nhưng bản thân không chỉ một lần bị người kia đè! Cho dù trong thế giới hiện thực những việc này hoàn toàn không tồn tại, nhưng chủ qua mà nói, chúng nó đều là chân thật!
Tiêu Nham chống lấy đầu, trước kia nếu như lúc chơi game hoặc là nghe nhạc cậu đều sẽ ngủ gục, cậu căn bản sẽ không tháo thiết bị liên kết đầu cuối xuống, đây là cơ hội cho Hein muốn làm gì thì làm.
Đây không phải là ảo tưởng! Mỗi một lần bản thân bị đối phương điên cuồng chiếm hữu, không thể chống cự càng không có cơ hội thoát đi, loại năng lực khống chế đại não tuyệt đối này... Hein Burton thật sự rất đáng sợ.
Gắt gao ôm lấy đầu, Tiêu Nham có loại xúc động đập đầu vào gối.
Cái gì mà "Tôi đối với em bị nghiện" chứ! Rõ ràng chỉ thể là cậu bị nghiện với virus X, Hein Burton lại nối với một nghiên cứu viên là anh bị nghiện cậu! Thời điểm đó cậu diện mạo bình thường, sức chiến đấu gần như bằng 0, chơi bời lêu lổng, không có việc làm đàng hoàng, rốt cục Hein Burton vì sao lại nói ra những lời khiến người ta không thể ngừng miên mang suy nghĩ rồi lại không dám khẳng định đáp án như vậy chứ?
Ngón tay Tiêu Nham theo bản năng chạm vào môi mình.
Cậu vẫn luôn không thể quên nụ hôn của anh, Tiêu Nham nhắm mắt lại, người đàn ông này cường thế đến mức lãnh khốc, nhưng môi anh lại nóng rực như thể muốn nung nóng cho máu huyết cậu bốc hơi.
Có lẽ là bởi vì ngay cả cha cậu, người luôn ôm một bầu nhiệt huyết đối với việc nghiên cứu, dành cả đời mình cũng không có bất cứ thành quả gì, bởi vì là một nhà nghiên cứu đại dương mà cả cuộc đời vẫn chưa từng được nhìn thấy biển là một chuyện buồn cười đến cỡ nào. Kể từ ngày cha mình qua đời, Tiêu Nham đã cảm thấy việc suy nghĩ, tư duy này có bất cứ ý nghĩa gì.
Chỉ là, mày cam tâm sao, Tiêu Nham?
Bất tri bất giác, một đêm cứ như vậy trôi qua.
Khi đồng hồ điện tử của cậu vang lên, Tiêu Nham phảng phất như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng lâu dài.
Cậu xoay người xuống giường, tiến vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Hein như trước vẫn tỉnh lại rất sớm so với cậu.
Vẻ mặt của anh không có nhiều thay đổi gì, tựa như hết thảy những gì ngày hôm qua anh nói với Tiêu Nham đều là do cậu tự mình ảo tưởng.
"Đại tá Burton, xin hỏi ngày hôm qua anh nói sẽ bảo vệ đại não cho em, có thật không?"
"Đúng vậy.""
Không chút do dự, câu trả lời của anh tựa như con người anh vậy, cường đại và đáng tin đến tuyệt đối.
"Như vậy, mong anh bảo vệ em thật tốt."
Tiêu Nham cầm thiết bị liên kết đầu cuối ném sang, Hein vững vàng bắt được nó.
Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ càng dốc hết toàn lực mà nghiên cứu, dốc sức hơn bất cứ khi nào trong quá khứ.
Bởi vì thời gian không đợi ai cả.
Cái gì mà "anh không thể kiên trì được thời gian dài như cuộc đời của em" chứ! Quả thật là đang nói giỡn mà! Cuộc sống của em đã không thể không có anh đồng hành!
Nhắm mắt lại, suy nghĩ của Tiêu Nham đẩy nhanh tốc độ, số liệu không ngừng biến hóa hiện trong đầu của cậu, toàn bộ phòng thí nghiệm bắt đầu vận chuyển.
Mark lộ ra biểu tình kinh ngạc, vô số hình ảnh 3 chiều hiện ra, cả căn phòng thí nghiệm nháy mắt như biến thành đại dương số liệu, thay đổi liên tục.
Thiếu tướng Gorn đang vừa liên kết với hệ thống đầu cuối chơi vừa cờ vua bỗng nhiên bị trợ lý cắt ngang.
"Báo cáo!"
"Chuyện gì?" Thiếu tướng Gordon lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
"Hệ thống đầu cuối của phòng nghiên cứu số 6 bị tiếp nhập ở tốc độ cao! Đã đạt tới giới hạn vận hành!"
"Cái gì? Là chặn giả của Sóng Triều sao? Bọn họ cư nhiên xâm lấn đến tận nơi này của chúng ta?" Thiếu tướng Gordon mãnh liệt đứng lên, khiến quân cờ vua rơi rụng đầy đất.
"Không phải..."
"Không phải?"
"Sau khi phân tích, dãy số tham gia có ID là 1665, là Thiếu úy Tiêu Nham."
Thiếu tướng Gordon chớp chớp mắt, "Cậu ấy đang tiến hành nghiên cứu phải không?"
"Đúng vậy ạ."
"Hein sẽ tiến hành giám hộ đại não của cậu ấy, tôi không tin có bất cứ kẻ nào có thể lẻn vào. Như vậy cô vào đây báo cho tôi biết tin tức vô nghĩa này để làm gì?"
"Nhưng mà vấn đề cung cấp nguồn năng lượng cho phòng nghiên cứu..."
Thiếu tướng Gordon cười khẽ một tiếng, "Vậy thì xin bên Viện khoa học trung ương cung cấp thêm một hạch phản ứng năng lượng đi."
Phải trốn thoát!
Thắt lưng cậu sắp bị bẻ gãy, bàn tay của đối phương đặt phía sau lưng cậu, cậu chỉ có thể chật vật run rẩy theo từng nhịp ra vào của đối phương.
"Cho em một gợi ý nhỏ, khiến thể xác này vỡ ra, tư duy của em mới có thể chạy trốn."
Tiêu Nham nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay, cho dù bên trong thể xác này là cấu trúc của Hein, cậu cũng sẽ khiến nó vỡ vụn!
Tiếng vang răng rắc bắt đầu lan tràn từ trán xuống, tư duy của Tiêu Nham từ khe nứt của thân thể bắt đầu chảy ra ngoài, nháy mắt mọi thứ đều vỡ vụn, cậu không còn phải vất vả chạy về phía trước nữa. Sở dĩ Hein có thể đuổi theo cậu như bóng với hình, là bởi vì anh đã cài những mảnh nhỏ tư duy của mình vào trong tư duy của cậu. Tiêu Nham vô cùng nhẫn nại mà thanh trừ toàn bộ số mảnh nhỏ này, cuối cùng đào thoát được.
"Ê! Tiêu Nham! Tiêu Nham cậu không sao chứ!"
Thanh âm Mark vang lên bên tai, Tiêu Nham mãnh liệt ngắt liên kết, tháo thiết bị liên kết ra.
Toàn thân cậu đều là mồ hội, trước mắt một mảnh xoay chuyển.
Hein ngồi đối diện cậu thong thả mở to mắt ra, biểu tình trên mặt vô cùng trầm tĩnh, tựa như hết thảy mọi chuyện vừa đều không tồn tại.
"Tiêu Nham, bộ dạng cậu thoạt nhìn thật thê thảm nha! Có phải bị sếp tạo bẫy rập tra tấn đến thảm rồi phải không? Điều này cũng khó trách được! Chưa có ai có thể trốn thoát được anh ấy..."
Lúc này hai chân Tiêu Nham như nhũn ra, cậu thậm chí không biết làm sao để đứng dậy.
Mark quay đầu lại nhìn về phía Hein, "Sếp, anh dọa sợ Tiêu Nham rồi kìa!"
Hein Burton chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi về hướng Tiêu Nham, cậu theo bản năng ngã người vào lưng ghế dựa phía sau, đối phương càng tới gần cậu liền không tự giác ngẩng đầu lên.
"... Vì... Vì sao lại làm như vậy..."
Đầu ngón tay Hein lướt qua thái dương Tiêu Nham, lau khô mồ hôi lạnh trên trán cậu, rõ ràng biểu tình lạnh như băng lại có thể làm được tư thái ôn nhu như thế, "Khi em cảm thấy bản thân vô cùng an toàn, sẽ không có quyết tâm liều chết một lần như vậy."
Xương hàm Tiêu Nham run rẩy, cho dù tất cả mọi chuyện đều là ảo giác do Hein chế tạo ra để mê hoặc cậu, nhưng cảm giác bị chiếm hữu, bị giam cầm trong không gian tư duy lại rõ ràng và chân thật đến như thế.
"Cái kia... Chuyện gì vậy?" Vẻ mặt Mark đầy khó hiểu.
"Nói cho anh biết, trong tư duy của anh em học được cái gì."
"Cảm nhận được mọi thứ - đều không thể tin được."
Ví dụ như việc giam cầm tư duy trong "thể xác" của mình mới chính là "mê cung" chân chính do Hein tạo ra.
"Bài học đầu tiên, em tốt nghiệp."
Trong mắt Hein không có chút nào là vui vẻ, anh vẫn tựa như mỗi lần xoay người rời đi trong quá khứ, lưu loát biến mất khỏi tầm mắt của Tiêu Nham.
"Ê! Tiêu Nham! Nhìn mặt cậu đều bị dọa đến trắng bệch kìa, trong đầu sếp cậu gặp cái gì vậy?" Mark vô cùng tò mò hỏi.
"Không có gì."
Trái tim Tiêu Nham vẫn đang đập kinh hoàng, mạch máu lưu động ào ạt không thể khống chế.
Hein Burton có ngàn vạn phương thức để cho mình biết, cái gì là sợ hãi, nhưng vì sao... Anh chỉ dùng loại này?
"Aizz, kỳ thật sếp có thể cho phép cậu tiến vào đại não anh ấy đã là chuyện khiến người ta không thể tin được." Mark thở dài.
"Bởi vì anh ấy cường đại, hay là bởi vì anh ấy không tin ai?"
Tiêu Nham cười khổ một tiếng.
Mark trầm mặc một chút, vẫn quyết định mở miệng: "Cậu có biết Trung tướng Rynodine, người phụ trách tiền nhiệm của viện khoa học trung ương không?"
"Đương nhiên biết! Nghe nói ông ấy bị người của tổ chức Sóng Triều ám sát! Sau khi chết được truy phong làm Thượng tướng!"
Mark cười khẽ một tiếng, "Cái gì mà bị tổ chức Sóng Triều ám sát chứ, đây chỉ là dùng để lừa dối đám tân binh như cậu thôi. Trung tướng Rynodine làm phản, gia nhập tổ chức Sóng Triều!"
"Cái gì?"
Tin tức này khiến cho tất cả mọi thứ Tiêu Nham đã từng khao khát chợt sụp đổ toàn bộ. Trung tướng Rynodine là nhân vật tiên phong trong lĩnh vực khoa học, ông đã phát triển sự nghiệp giáo dục của Shire, mới khiến cho viện khoa học trung ương trở thành nơi nhân tài đông đúc như hiện tại. Cha của Tiêu Nham lúc sinh tiền cũng vô cùng tôn kính Trung tướng Rynodine.
"Không thể tin được đúng không! Ông ấy đã truyền rất nhiều bí mật nghiên cứu của viện khoa học trung ương cho tổ chức Sóng Triều, đây rõ ràng là dùng toàn bộ tài nguyên của Shire để nghiên cứu giùm cho tổ chức Sóng Triều!"
"Vì sao ông ấy lại phải làm như vậy? Tôi nhớ rõ Trung tướng Rynodine sinh ra tại Shire mà! Cả đời ông ấy chưa bao giờ rời khỏi Shire! Sao có thể có liên quan đến tổ chức Sóng Triều!"
"Cho nên quân bộ mới phái hai tinh anh đã tiếp nhận huấn luyện chặn giả để xâm nhập vào đại não của Trung tướng Rynodine đã bị thôi miên sâu. Hai người kia chính là Trầm Băng và sếp của bọn này."
"Sao có thể? Tính theo thời gian Trung tướng Rynodine bị ám sát, Đại tá Trầm Băng hẳn chỉ mới tốt nghiệp viện khoa học trung ương không bao lâu! Còn Hein... Đại tá Burton anh ấy chỉ mới là sinh viên mà thôi!"
"Đại não con người là một nơi đáng sợ, mà chỗ sâu bên trong tiềm thức lại càng đáng sợ hơn. Những con người thoạt nhìn thiện lương chính trực, là bởi vì họ đã áp chế chặt chẽ bộ mặt tàn nhẫn nhất của mình ở sâu trong tiềm thứ, mới có thể biểu hiện ra bộ dạng vô hại lại còn được người tôn trọng trong hiện thực. Những điều này đều là biểu hiện giải dối, không ai lại chân thật biểu lộ bản thân của mình ra, bởi vì ngay cả bọn họ cũng không biết con người thật của mình như thế nào."
"Trầm Băng và Hein đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi không biết... Những thứ này đều là cơ mật trong cơ mật. Chúng tôi chỉ biết kết quả, chính là thần kinh của Đại tá Trầm Băng bị hao tổn, không thể tiếp tục tiến hành loại nhiệm vụ lẻn vào trong đại não như thế này nữa. Mà sếp bọn này, cũng từ bỏ thân phận sinh viên, còn xin gia nhập vào bộ đội đặc chủng. Lúc ấy còn tạo thành sóng to gió lớn, bởi vì bọn họ đều cho rằng thành tựu của sếp trong lĩnh vực nghiên cứu tuyệt đối là vô hạn, mà quảng đời còn lại của mỗi bộ đội đặc chủng sau biến đổi bất quá chỉ được 10 năm, căn bản không thể so sánh với thành tựu vài chục năm thậm chí cả đời sau của anh ấy... Nhưng sếp vẫn dứt khoát kiên quyết tiếp nhận virus X. Toàn bộ quân bộ chúng tôi đều cho rằng... Anh ấy sẽ không tiến vào tiềm thức của bất cứ kẻ nào, cũng không cho phép bất cứ ai tiến vào đại não của mình, vậy mà cậu... Lại phá vỡ hết thảy."
Lúc này Tiêu Nham mới nhớ ra, bản thân lúc trước bị nhốt trong tiềm thức của chính mình, cũng là Hein dẫn cậu ra. Tiềm thức là tầng sâu nhất của ý thức, cho nên cho dù nơi đó xảy ra chuyện gì, Tiêu Nham cũng rất khó mà nhớ ra.
Như vậy tiềm thức của cậu thì sao? Có phải cũng giống như Trung tướng Rynodine, tràn ngập suy nghĩ dối trá đáng sợ, mà Hein Burton rốt cục nhìn thấy cái gì?
"Này, giữa trưa rồi, ăn cơm thôi!" Mark ha hả mỉm cười, chuyển chủ đề khác.
Không khí trong nhà ăn của bộ đội đặc chủng khác biệt hoàn toàn với của viện khoa học trung ương, bộ dạng mọi người ăn cơm đều không khác gì bị lập trình, hoàn toàn là hình thức quân sự hóa.
Mà Tiêu Nham rốt cục gặp được Casey ở đây, bên cạnh Casey còn có Liv.
"Tiêu Nham! Thật tốt có thể nhìn thấy cậu ở đây!"
Casey vươn tay túm lấy cổ tay Tiêu Nham, khoảnh khắc đó, xương cổ tay của Tiêu Nham thiếu chút nữa bị bóp nát.
"Casey! Nhẹ một chút! Nhẹ một chút!"
Tiêu Nham nhe răng trợn mắt, Casey một tay ôm chặt lấy cậu.
"Tớ thật sự rất nhớ cậu! Mỗi ngày đều nhớ cậu! Hiện tại giám thị nghiên cứu viên ngày càng nghiêm ngặt! Tuy rằng bọn họ rốt cục đã hủy bỏ cái vụ huấn luyện chiến đấu chết tiệt kia, nhưng mà tất cả nghiên cứu đều bị tạm dừng hết!"
Casey vốn đã có khuôn mặt vô cùng đáng yêu, hiện giờ lại dùng giọng điệu ai oán tố khổ với Tiêu Nham, khiến không ít người liếc mắt nhìn về bên này.
Đến lúc này Casey mới chịu buông tay Tiêu Nham ra.
"Chẳng qua Tiêu Nham à, nghiên cứu của cậu có phải vẫn đang tiếp tục hay không?"
"Tiếp tục sao? Tớ không thể tập trung được..."
Casey hiểu rõ mà hít vào một hơi, an ủi cậu: "Mọi thứ rồi sẽ tốt thôi. Quân bộ đã yêu cầu toàn bộ nhân viên nghiên cứu trước khi tiến hàng các hạng mục nghiên cứu quan trọng đều phải thông qua thí nghiệm chống xâm lấn. Cho dù thông qua thí nghiệm, mỗi người vẫn phải tiến hành nghiên cứu độc lập."
"Vì sao? Như vậy không phải là khiến cho nghiên cứu càng giảm hiệu suất sao? Vốn là một hạng mục nên do mỗi người ở mỗi bộ phận khác nhau phụ trách chứ!"
"Làm giảm hiệu suất còn tốt hơn khiến bọn họ đánh cắp số liệu thực nghiệm của nhau." Biểu tình vốn dĩ trẻ con của Casey nháy mắt trở nên nghiêm túc: "Hơn nữa tư duy suy nghĩ của mỗi người đều bất đồng, độc lập nghiên cứu ngược lại giúp cho nghiên cứu tránh được tính phát tán. Ví dụ như hiện tại tớ với cậu rõ ràng đang nghiên cứu cùng một đề tài, lại tiến hành ở hai phương hướng bất đồng. Không có chủ quản là tớ trói buộc, cậu ngược lại có thể càng thêm tự do mà phát huy suy nghĩ."
"..." Tiêu Nham cười khổ.
"Tớ biết cậu đang sợ hãi. Quả thật... Tớ cũng có chút sợ hãi, nhưng mà Tiêu Nham cậu biết không, không có bất cứ thành công nào đạt được cũng dễ như trở bàn tay mà lại không cần trả giá đại giới."
Casey đứng lên, chậm rãi khuynh người về phía trước, trong con ngươi màu lục hiện lên ý cười, môi chạm vào trán Tiêu Nham, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lùi trở về.
"Tớ phải đi nghỉ trưa đây!"
Mặt Tiêu Nham tức thì đỏ bừng, che miệng lại nhìn về phía người giám thị của Casey là Liv, chẳng qua Liv chỉ đang mỉm cười, chậm rãi theo phía sau Casey rời đi.
"Wow, tiểu tử cậu thật sự là... Tên nhóc Casey kia nổi danh xấu tính đó! Mỗi lần nhìn thấy cậu liền lập tức biến thành búp bê Barbie?" Mark một bộ dạng cằm sắp rơi xuống đất nói.
"Ha ha... Ha ha..." Tiêu Nham ngây ngô cười, ánh mắt mất tự nhiên đột nhiên đối diện với Hein đang vừa đi đến, ngón tay không tự giác run lên.
Đôi mắt anh vô cùng lạnh lẽo, Tiêu Nham xác định một màn Casey tự biên tự diễn vừa rồi anh nhìn thấy rất rõ ràng.
Rời khỏi nhà ăn, trên đường Tiêu Nham đi trở về phòng nghiên cứu của mình, Hein đều đi theo phía sau cậu, từng bước đều đặn tựa như những chuyện phát sinh trong đại não hết thảy đều không tồn tại.
Trong lòng cậu có vô số câu hỏi, nhưng lại không có được đáp án.
Cả một buổi chiều, Tiêu Nham chỉ là đùa nghịch với bàn cờ, Hein ngồi ngay ngắn trên ghế, chân trái thon dài bắt chéo trên đùi phải, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chén trà đặt bên cạnh, tao nhã lại lạnh lùng, khiến trong lòng Tiêu Nham bắt đầu cảm thấy tức giận.
Ngay tại thời điểm ngày hôm nay sắp chấm dứt, thanh âm Hein đột nhiên vang lên: "Liên kết vào đầu cuối, bắt đầu nghiên cứu của em đi!"
Đây là mệnh lệnh, không có bất cứ đường sống thương lượng nào.
Nhưng giờ phút này sự do dự của Tiêu Nham không còn là chặn giả của tổ chức Sóng Triều, mà là Hein Burton. Bởi vì một khi bản thân cậu tiến vào liên kết đầu cuối, dựa theo mệnh lệnh của Thiếu tướng Gordon, người đàn ông này cũng sẽ tiến vào hàng rào tư duy của mình. Hết thảy mọi chuyện xảy ra khi cậu tiến vào đại não của Hein ngày hôm nay, cả đời này cậu cũng sẽ không quên được.
"Đại não của cậu không phải là nơi dễ dàng bị xâm lấn như vậy đâu."
Ngữ điệu bình đạm không có bất cứ phập phồng nào, lại khó hiểu áp bách tinh thần Tiêu Nham.
Hein đã bắt đầu tiến vào hệ thống.
Tiêu Nham cực độ không tình nguyên mà đeo thiết bị liên kết đầu cuối vào,
"Nếu em có vấn đề gì, tốt nhất hiện tại liền hỏi anh đi."
Tiêu Nham hít ngược một hơi, cậu vẫn cứ cảm thấy bản thân mình trước mặt Hein hoàn toàn bị nhìn thấu, không thể che giấu bất cứ thứ gì.
Nếu Hein cho cậu cơ hội, như vậy cậu sẽ hỏi hết tất cả mọi vấn đề, nếu không thể có được đáp án, cậu biết bản thân vĩnh viễn không thể tiến tới được.
"Anh đã từng tiến vào tiềm thức của em."
"Phải."
"Tiềm thức của em như thế nào... Có phải cũng đáng sợ như người ta hay nói hay không?"
"Không phải."
Hein trả lời thực ngắn gọn, Tiêu Nham biết người này sẽ không vì khiến người ta cảm thấy dễ chịu mà nói bất cứ lời nào trái lương tâm. Nhưng thứ mà cậu muốn nghe không phải chỉ là chữ "Phải" hoặc "Không phải" đơn giản như vậy.
Rốt cục là lý do gì, khi cậu lẻn vào đại não của Hein, lại khiến anh làm ra chuyện như vậy với cậu? Là bởi vì loại suy nghĩ không lành mạnh nào đó trong tiềm thức của cậu khiến Hein cảm thấy không vui sao?
"Vậy anh nhin thấy gì?"
Hein trầm mặc.
Mark cảm thấy bầu không khí này thật quỷ dị, anh hơi dịch về phía sau hai bước, "Ha hả... Hai người tiếp tục tán gẫu đi... Tiếp tục tán gẫu đi ha... Tôi đến chỗ Liv xem cô ấy có cần hỗ trợ hay không..."
Nói xong, Mark co cẳng chạy thẳng ra cửa.
"Đại dương xanh thẳm, bờ cát sáng rực như màu ánh trăng hoặc là những vùng quê mênh mông vô tận, thậm chí còn có một bầu trời đầy sao."
Tiếu Nham nhíu mày, "Sao nghe có vẻ hình như anh tiến vào đại não của em không chỉ một lần vậy?"
"Đúng vậy."
Đáp án của Hein khiến Tiêu Nham hoàn toàn ngây ngẩn.
"Chuyện... chuyện này sao có thể? Anh vào bằng cách nào?" Tiêu Nham có chút đứng ngồi không yên.
"Em thường xuyên ngủ quên trong lúc liên kết với hệ thống đầu cuối. Anh chỉ còn có cách tìm em, tiến vào em."
Ba chữ "tiến vào em" này khiến Tiêu Nham một trận tim đập dồn dập, lập trức nghĩ đến những ảo giác mà cậu đã gặp phải trong mộng, những lần cậu và Hein Burton điên cuồng... Cậu vẫn luôn cho rằng bản thân mình "chệch đường ray" nên ảo tưởng lung tung, nhưng hóa ra những điều này đều là do Hein lẻn vào đại não cậu tạo ra!
Tiêu Nham đột nhiên phát hiện, vô luận là cảnh trong mơ hay là ảo giác gì cũng vậy, tất cả đều là trong tình huồng liên kết vào đầu cuối! Hein Burton xâm nhập vào trí não cậu! Hơn nữa không chỉ một lần!
"Sao anh phải làm như vậy? Mark đã từng nói, anh sẽ không tiến vào tiềm thức của bất cứ người nào nữa!"
Lần đầu tiên Tiêu Nham cảm thấy người đàn ông trước nay vốn thờ ơ với tất cả mọi thứ đang ngồi trước mặt mình đây so với trong tưởng tượng của cậu khác nhau như trời với đất.
"Bởi vì tiềm thức của em là nơi khiến người ta an tâm nhất mà anh từng đi qua."
"Cái gì..."
Vì cái gì mà em lại có thể khiến anh an tâm?
Trước đây là vô số lần bị tang thi đuổi giết, hiện tại lại đối mặt với sát thủ của Sóng Triều, kinh nghiệm thực chiến không đủ, không có X-2 cậu nhất định đã chết! Trước mặt một người cường đại như anh khiến em cảm thấy xấu hổ vô cùng! Nhưng em lại nói em khiến anh an tâm?
Người đàn ông này vẫn mang bộ dáng đương nhiên như trước, ý niệm của cậu vẫn đang chìm đắm trong ngọn lửa tối tăm, không ngừng rên rỉ như thể băng nguyên khép kín không một kẻ hở đứng bên bờ vực tan vỡ, nhiệt độ không ngừng bốc lên lướt qua khuôn mặt Tiêu Nham, trong máu thịt tựa như có thứ gì đó đang điên cuồng rục rịch muốn phát xác mà ra.
Tiêu Nham há to miệng nhưng lại không nói ra lời, cậu biết Hein rất để ý đến việc cậu bị nghiện đối với virus X, nhưng nếu nói những ảo giác mà cậu liên tục gặp phải hoặc những cảnh khó có thể mở miệng trong giấc mơ của cậu đều là bởi vì Hein... Thì phải nói là, người đàn ông thoạt nhìn như lạnh lùng này từ rất lâu trước kia đã ôm tình cảm không bình thường đối với mình sao?
"Trong thế giới tư duy, anh có thể tận tình khiến em đau đớn vì anh, em sẽ sâu sắc cảm nhận được người ôm em là anh."
Tiêu Nham nhìn thấy rõ thân ảnh của mình trong mắt Hein, rõ ràng đến sợ hãi.
Hein chậm rãi đứng dậy, từng bước một đi đến trước mặt Tiêu Nham, ngón tay anh lướt dọc theo ấn đường rồi đến đầu chân mày của cậu, đầu ngón tay cọ vào sóng mũi rồi dừng lại trên chóp mũi, động tác nhu hòa đến không thể tin được.
"Anh muốn làm rất nhiều chuyện, lại không thể kiên trì được thời gian quá dài như cuộc sống của em."
Tiêu Nham ngửa đầu, nghe đối phương dùng ngữ điệu không chút gợn sóng nói ra những lời gần như là hứa hẹn.
"Cho nên, em nhất định phải trở nên cường đại."
Tiêu Nham trợn tròn mắt, mãi thật lâu vẫn nhìn vào đối phương.
Buổi chiều ngày hôm đó, cậu vẫn luôn duy trì tư thế ngu si như vậy.
Khi Mark đến đưa cậu trở về phòng, Tiêu Nham vẫn như trước chưa hồi phục tinh thần.
"Ê! Tiêu Nham, rốt cục sếp nói cái gì với cậu vậy?" Mark đẩy Tiêu Nham một cái, Tiêu Nham vẫn là trạng thái như đi vào cõi thần tiên.
"Aizzz..." Mark gãi gãi đầu, một bộ dạng buồn rầu.
Tiêu Nham bỗng nhiên kéo Mark lại, "Tôi hỏi anh! Đại tá Burton gần đây có từng tiến hành kiểm tra mẫu huyết không? Tính sinh động của virus X trong cơ thể anh ấy như thế nào?"
"À..." Mark không ngờ Tiêu Nham lại đột nhiên hỏi vấn đề lại, trong lúc nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, "Cái này... Có lẽ Maya biết đó."
Tiêu Nham không nói hai lời lập tức rời khỏi phòng nghiên cứu, lúc này Maya đang ngồi trước bàn làm việc xem tư liệu gì đó, khi Tiêu Nham ngồi xuống trước mặt anh, Maya không khỏi sửng sốt.
"A, cậu sao vậy?"
Tiêu Nham lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Biểu tình của Tiêu Nham hết ức nghiêm túc, nhìn vào trong mắt Maya cứ thấy tràn ngập cảm giác áp bách.
Maya ngẩn người, lập tức đóng màn ảnh 3 chiều trước mặt, bàn tay chống lên trán, trầm mặc hồi lâu. Nhìn vào vẻ mặt của anh Tiêu Nham liền biết, chuyện anh chuẩn bị nói ra nhất định không phải thứ mình muốn nghe.
"Người thực hiện kiểm nghiệm máu cho sếp là Trung tướng Hervieu. Kết quả kiểm nghiệm như thế nào chúng tôi không được biết, hơn nữa phần báo cáo này đã bị mã hóa, ngoại trừ Trung tướng Hervieu và Thiếu tướng Gordon ra, chưa từng có ai đọc được phần báo cáo kia."
Đầu ngón tay Tiêu Nham run lên, thời gian còn lại của Hein nhiều nhất là 2 năm, đây là chuyện hoàn toàn công khai trong bộ đội đặc chủng mà ai cũng biết. Nếu báo cáo huyết dịch của anh bị mã hóa, như vậy chỉ có một loại khả năng, tốc độ phát triển của virus X quá nhanh, thời gian còn lại của Hein không còn bao nhiêu.
Hein rốt cục ôm tâm tình như thế nào khi nói với cậu rằng "Anh muốn làm rất nhiều chuyện, lại không thể kiên trì được thời gian dài như cuộc sống của em"?
Cậu còn cho rằng dù bản thân mình không cường đại được như Hein, nhưng ít ra bọn họ có thể sóng vai chiến đấu, nhưng vì cái gì đối với việc kiểm nghiệm huyết dịch của mình anh lại không hề đề cập tới?
Ha... Mày thật là khờ, Tiêu Nham à.
Cho đến bây giờ, Hein Burton đều là một mình đối mặt hết thảy, cho dù là cái chết.
"Rất nhiều người đều muốn thay thế anh ấy, bọn họ cho rằng chỉ cần thay thế vị trí của anh ấy là có thể trở thành thần thoại. Nhưng thần thoại chỉ có thể là Hein Burton."
Tiêu Nham cúi đầu.
"Chúng ta đều sẽ chết, hoặc sớm hoặc muộn."
Hein không phải là xem thường cái chết, mà là anh đã sớm chấp nhận cái chết.
Đây là lý do vì sao anh lại tiến vào đại não cậu, dùng sức mà hôn cậu, bởi vì có lẽ mỗi một lần đều là lần cuối cùng.
Đêm nay, Tiêu Nham mất ngủ. Cậu dựa vào gối ngồi tựa vào đầu giường, không bật đèn, để mặc bản thân chìm vào bóng tối.
Mà Hein vẫn như cũ ngồi yên lặng trên ghế salon, lần đầu tiên Tiêu Nham dùng sức mà cảm nhận hô hấp của một người đến như vậy.
Cậu phát hiện, bản thân đã lâu không dùng hết sức để suy nghĩ một vấn đề như vậy.
Hein muốn kiên trì điều gì? Anh ấy bảo "nghiện" lại là có ý gì?
Việc này cũng không thể bỏ qua những chuyện anh ấy đã làm với mình! Cho dù những chuyện này không hề phát sinh trong hiện thực! Nhưng bản thân không chỉ một lần bị người kia đè! Cho dù trong thế giới hiện thực những việc này hoàn toàn không tồn tại, nhưng chủ qua mà nói, chúng nó đều là chân thật!
Tiêu Nham chống lấy đầu, trước kia nếu như lúc chơi game hoặc là nghe nhạc cậu đều sẽ ngủ gục, cậu căn bản sẽ không tháo thiết bị liên kết đầu cuối xuống, đây là cơ hội cho Hein muốn làm gì thì làm.
Đây không phải là ảo tưởng! Mỗi một lần bản thân bị đối phương điên cuồng chiếm hữu, không thể chống cự càng không có cơ hội thoát đi, loại năng lực khống chế đại não tuyệt đối này... Hein Burton thật sự rất đáng sợ.
Gắt gao ôm lấy đầu, Tiêu Nham có loại xúc động đập đầu vào gối.
Cái gì mà "Tôi đối với em bị nghiện" chứ! Rõ ràng chỉ thể là cậu bị nghiện với virus X, Hein Burton lại nối với một nghiên cứu viên là anh bị nghiện cậu! Thời điểm đó cậu diện mạo bình thường, sức chiến đấu gần như bằng 0, chơi bời lêu lổng, không có việc làm đàng hoàng, rốt cục Hein Burton vì sao lại nói ra những lời khiến người ta không thể ngừng miên mang suy nghĩ rồi lại không dám khẳng định đáp án như vậy chứ?
Ngón tay Tiêu Nham theo bản năng chạm vào môi mình.
Cậu vẫn luôn không thể quên nụ hôn của anh, Tiêu Nham nhắm mắt lại, người đàn ông này cường thế đến mức lãnh khốc, nhưng môi anh lại nóng rực như thể muốn nung nóng cho máu huyết cậu bốc hơi.
Có lẽ là bởi vì ngay cả cha cậu, người luôn ôm một bầu nhiệt huyết đối với việc nghiên cứu, dành cả đời mình cũng không có bất cứ thành quả gì, bởi vì là một nhà nghiên cứu đại dương mà cả cuộc đời vẫn chưa từng được nhìn thấy biển là một chuyện buồn cười đến cỡ nào. Kể từ ngày cha mình qua đời, Tiêu Nham đã cảm thấy việc suy nghĩ, tư duy này có bất cứ ý nghĩa gì.
Chỉ là, mày cam tâm sao, Tiêu Nham?
Bất tri bất giác, một đêm cứ như vậy trôi qua.
Khi đồng hồ điện tử của cậu vang lên, Tiêu Nham phảng phất như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc mộng lâu dài.
Cậu xoay người xuống giường, tiến vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Hein như trước vẫn tỉnh lại rất sớm so với cậu.
Vẻ mặt của anh không có nhiều thay đổi gì, tựa như hết thảy những gì ngày hôm qua anh nói với Tiêu Nham đều là do cậu tự mình ảo tưởng.
"Đại tá Burton, xin hỏi ngày hôm qua anh nói sẽ bảo vệ đại não cho em, có thật không?"
"Đúng vậy.""
Không chút do dự, câu trả lời của anh tựa như con người anh vậy, cường đại và đáng tin đến tuyệt đối.
"Như vậy, mong anh bảo vệ em thật tốt."
Tiêu Nham cầm thiết bị liên kết đầu cuối ném sang, Hein vững vàng bắt được nó.
Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ càng dốc hết toàn lực mà nghiên cứu, dốc sức hơn bất cứ khi nào trong quá khứ.
Bởi vì thời gian không đợi ai cả.
Cái gì mà "anh không thể kiên trì được thời gian dài như cuộc đời của em" chứ! Quả thật là đang nói giỡn mà! Cuộc sống của em đã không thể không có anh đồng hành!
Nhắm mắt lại, suy nghĩ của Tiêu Nham đẩy nhanh tốc độ, số liệu không ngừng biến hóa hiện trong đầu của cậu, toàn bộ phòng thí nghiệm bắt đầu vận chuyển.
Mark lộ ra biểu tình kinh ngạc, vô số hình ảnh 3 chiều hiện ra, cả căn phòng thí nghiệm nháy mắt như biến thành đại dương số liệu, thay đổi liên tục.
Thiếu tướng Gorn đang vừa liên kết với hệ thống đầu cuối chơi vừa cờ vua bỗng nhiên bị trợ lý cắt ngang.
"Báo cáo!"
"Chuyện gì?" Thiếu tướng Gordon lộ ra biểu tình không kiên nhẫn.
"Hệ thống đầu cuối của phòng nghiên cứu số 6 bị tiếp nhập ở tốc độ cao! Đã đạt tới giới hạn vận hành!"
"Cái gì? Là chặn giả của Sóng Triều sao? Bọn họ cư nhiên xâm lấn đến tận nơi này của chúng ta?" Thiếu tướng Gordon mãnh liệt đứng lên, khiến quân cờ vua rơi rụng đầy đất.
"Không phải..."
"Không phải?"
"Sau khi phân tích, dãy số tham gia có ID là 1665, là Thiếu úy Tiêu Nham."
Thiếu tướng Gordon chớp chớp mắt, "Cậu ấy đang tiến hành nghiên cứu phải không?"
"Đúng vậy ạ."
"Hein sẽ tiến hành giám hộ đại não của cậu ấy, tôi không tin có bất cứ kẻ nào có thể lẻn vào. Như vậy cô vào đây báo cho tôi biết tin tức vô nghĩa này để làm gì?"
"Nhưng mà vấn đề cung cấp nguồn năng lượng cho phòng nghiên cứu..."
Thiếu tướng Gordon cười khẽ một tiếng, "Vậy thì xin bên Viện khoa học trung ương cung cấp thêm một hạch phản ứng năng lượng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.