Chương 83
Tiêu Đường Đông Qua
12/09/2020
/82/.
Cậu vừa mới nhậm chức, không phải là đang trong thời kỳ thích ứng gì đó hay sao? Sao mà nhanh như vậy đã có dự án rơi lên đầu cậu rồi?
Còn có cái gì gọi là hệ thống mô phỏng chứ... Tiêu Nham dùng sức mà tập trung suy nghĩ, nhớ ra được vài đoạn ký ức vụn vặt, nhưng chi tiết cụ thể cậu căn bản không thể nhớ ra rõ ràng.
"Thiếu tướng Lạc Hách, về mặt hệ thống công nghệ hỗ trợ sẽ giao cho cậu. Mọi người đều biết, tốc độ liên kết với hệ thống đầu cuối của Thiếu tá Tiêu Nham là ba triệu tỷ, chúng ta cần một hệ thống có tốc độ xử lý càng nhanh để thích ứng với tốc độ tư duy của Thiếu tá Tiêu Nham, như vậy mới có thể nâng cao hiệu suất."
Thiếu tá Lạc Hách? Chính là cái người khi mới vừa 16 tuổi đã thiết kế ra hệ thống điều khiển hai người cho phi hành khí? Anh ta ở đâu?
"Ài, biết rồi."
Thanh âm không chút sức sống vang lên, Tiêu Nham nhìn sang, Lạc Hách cư nhiên lại là người đàn ông... thoạt nhìn đầy suy sút trước mắt này sao?
"Mặt khác, Thiếu tá Tiêu Nham, phòng nghiên cứu của cậu vừa mới thành lập, cần phải có nguồn nhân lực mới, sau lần hội nghị này, cán bộ liên lạc sẽ đưa cho cậu một danh sách các trợ lý nghiên cứu để cậu chọn."
Trợ lý nghiên cứu? Bản thân cậu còn là trợ lý nghiên cứu của Casey cơ mà...
"Không cần lo lắng, cái gọi là trợ lý nghiên cứu chẳng qua là đối tượng cho cậu sử dụng mà thôi. Bọn họ chỉ cần thỏa mãn ba điều kiện là được. Một, nghe lời. Hai, nghe lời. Ba, vẫn là nghe lời."
Thanh âm của Lạc Hách tựa như một loại thực vật nửa sống nửa chết nào đó, luôn nằm trong tình trạng thiếu nước cực độ, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa sẽ tắt thở.
"Đừng nghe cậu ta nói bừa, điều kiện thỏa mãn vị trí trợ lý nghiên cứu chỉ có một, chính là luôn luôn đặt chủ quản nghiên cứu của mình ở vị trí hàng đầu. Có niềm tin này, bọn họ sẽ vì thành công của nghiên cứu của cậu mà cho dù có vượt lửa băng sông cũng không e ngại."
Bên phải Tiêu Nham là một Thiếu tá tóc xoăn màu nâu vàng, cổ áo quân trang mở rộng, một cánh tay gác lên chỗ dựa sau lưng ghế ngồi của Tiêu Nham.
"Thiếu tá Herb Ritts, ngoại trừ hệ thống mô phỏng chiến đấu của Thiếu tá Tiêu Nham, hạng mục thứ hai hôm nay chúng ta cần thảo luận chính là về phi hành khí quân dụng. Nghe nói Jane Wallace và thành viên tổ chức của cậu ta đã nghiên cứu ra một loại phi hành khí mới, chẳng những có thể làm động cơ tĩnh âm, mà tốc độ cũng nhanh hơn gấp hai lần so với phi hành khí thông thường, mà hệ thống hỏa lực của bọn họ..."
Ngón tay của Trung tướng Hervieu nhẹ nhàng chạm một cái trong không khí, trước mặt mỗi người liền hiện lên một màn ảnh ba chiều, tên lửa mà phi hành khí của Jane tấn công Lăng Tiêu vô cùng tiên tiến, nếu không phải Hein quyết định nhanh chóng, toàn bộ tiểu đội của Lăng Tiêu có thể đã bị tiêu diệt.
"Thiếu tá Herb Ritts, gần hai năm nay, phòng nghiên cứu của cậu hiếm khi đóng góp được kết quả nghiên cứu nào, tôi không thể không xem xét đến việc cậu có quá lười biếng hay không..." Hervieu híp mắt nhìn Herb Ritts, đối phương chỉ mỉm cười thờ ơ.
"Cho tôi thời gian một tháng, tối có thể nâng cao tốc độ của phi hành khí lên 2,5 lần so với hiện tại."
Tiêu Nham dừng lại một chút, người bên cạnh tuy rằng bộ dạng lười nhác, nhưng sự tự tin trong giọng nói cũng không phải là giả. Bởi vì không ai dám khoác lác trước mặt nhiều nghiên cứu viên tinh anh như vậy.
"Vậy còn hệ thống hỏa lực của phi hành khí thì sao?"
"Suy nghĩ là một việc mệt chết người đấy." Herb Ritts xoa xoa đầu.
"Nếu cậu có thể phát triển hệ thống hỏa lực hiện tại tốt hơn hệ thống trong đoạn video này, tôi có thể cho cậu một tuần nghỉ phép dài hạn."
Herb Ritts không chút hứng thú mà lắc lắc đầu, "Tính mạng của tôi đâu chỉ có một tuần ngắn ngủi vậy chứ."
"Hoặc là tôi có thể đưa cậu đến căn cứ số 46, thay thế cho cán bộ chỉ huy tại căn cứ đó cũng được."
Căn cứ số 46 ở tận cực Bắc, căn cứ cũng quá lớn, vật tư tiếp tế tuy rằng đầy đủ nhưng cũng không quá dồi dào, mà qua trọng nhất là... rất buồn tẻ.
"Tôi chọn một tuần nghỉ phép." Herb Rittes ngồi thẳng lưng lại, biểu tình nghiêm túc khiến người ta không thể tưởng tượng được bộ dạng lười biếng của mình vừa rồi.
"Rất tốt." Ánh mắt Hervieu lần thứ hai trở lại trên người Tiêu Nham, "Ngoài ra, nghiên cứu về X-2 phải được tiếp tục. Chúng tôi hy vọng loại virus này không chỉ được áp dụng cho riêng bộ đội đặc chủng, mà có thể áp dụng cho toàn bộ quân bộ. Thiếu tá Tiêu Nham, trách nhiệm trên vai của cậu rất nặng, cần tất cả các phòng ban đang ngồi ở đây phải tích cực phối hợp. Cho dù cậu có bất cứ yêu cầu gì, xin đừng ngần ngại nói ra."
"Vâng, Trung tướng."
Hội nghị tiến hành suốt buổi sáng rốt cục chấm dứt.
Tiêu Nham thở ra một hơi, mà Herb Ritts thì vui vẻ mà vòng tay qua bả vai Tiêu Nham.
"Sao vậy? Bộ dạng buồn bực dữ? Vừa nghiên cứu hệ thống mô phỏng lại vừa nghiên cứu ứng dụng phổ biến X-2, thoạt nghe có chút đau đầu, nhưng ở đây ai mà không một mình ôm ba, bốn hạng mục nghiên cứu đâu chứ? Nhìn thoáng một chút là được."
"Chứ chẳng lẽ phải giống như cậu sao? Từ năm ngoái đến nay, phòng nghiên cứu của cậu đã "để dành" được 26 hạng mục chưa hoàn thành rồi đó."
Ánh mắt có chút tan rã của Lạc Hách liếc về phía Herb Ritts.
"Anh thì tốt gì hơn tôi, cứ luôn hoàn thành tất cả hạng mục nghiên cứu như thể đang hoàn thành di nguyện lúc lâm chung vậy, sau đó lão Hervieu đa mưu túc trí kia lại giao xuống cho anh càng nhiều hạng mục khác. Rốt cục đã bao lâu rồi anh chưa được ngủ đủ giấc vậy hả? Tôi dám cá anh nhất định sẽ chết sớm hơn tôi." Herb Ritts một bộ biểu tình "tôi đã sớm nhìn thấu rồi".
"Cậu mà cứ lười tư duy như vậy, tỷ lệ bị mắc bệnh Alzheimer lớn hơn tôi rất nhiều."
Hai người kia vừa đi vừa nói xấu lẫn nhau, khiến Tiêu Nham không khỏi phiền muộn.
Cậu và Casey cũng đã từng như vậy. Nhưng mà, bản thân cậu đã trở thành Thiếu tá, mà Casey cũng đã rời khỏi Shire.
"Này, Tiêu Nham! Hôm nay là ngày đầu tiên cậu trở thành Thiếu tá, có cần tôi đi với cậu đến Blue Tulip uống một trận không? Nhất định có rất nhiều mỹ nữ chờ đợi được lao vào lòng cậu đấy!" Herb Ritts đã bắt đầu liệt kê danh sách mỹ nữ trong quân bộ, thậm chí anh ta còn có bản xếp hạng riêng.
"Thiếu tá Herb Ritts, đề nghị cậu không nên làm vậy." Thanh âm như du hồ của Lạc Hách vang lên.
"Vì sao chứ? Anh chỉ là không muốn thấy tôi vui vẻ đúng không!"
"Nếu như chỉ có một mình cậu đến Blue Tulip chè chén, tôi không chút nghi ngờ cậu sẽ rất vui vẻ. Nhưng nếu bị Đại tá Burton biết cậu dẫn theo Thiếu tá Tiêu Nham đi cùng, tôi chắc chắn cậu sẽ không sống thọ bằng tôi."
"..." Cánh tay Herb Ritts đang khoác trên vai Tiêu Nham lập tức rụt xuống, "Ha ha... Phải ha..."
"Vì sao lại nhắc tới Đại tá Burton?" Tiêu Nham dừng lại.
"Cậu hỏi vì sao lại nhắc tới Đại tá Burton hả?" Herb Ritts học theo giọng điệu của Tiêu Nham, còn hơi nhún nhún vai, "Chàng trai trẻ à, Đại tá Burton đè cậu ra hôn ngay trước cửa lớn của viện khoa học trung ương, hành động này trên cơ bản không khác gì đang đánh dấu chủ quyền trên người cậu. Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất nên duy trình quan hệ hợp tác về mặt công việc mà thôi, về cuộc sống vẫn nên phân rõ giới hạn thì hơn. Mặc kệ thế nào, tôi vẫn muốn sống lâu hơn ông chú suy sút này!"
"Được rồi, tôi có thể đi theo cậu đến Blue Tulip chè chén một trận." Lạc Hách khoác vai Herb Ritts, nửa kéo nửa tha mà lôi anh ta đi.
"Ai mà muốn đi theo anh nhậu nhẹt cơ chứ! Anh mà đi theo thì mấy người đẹp đó nhất định sẽ không thèm lại gần tôi! Anh chính là một con cún bự! Còn là loại bị nhiễm bệnh dại nữa!"
"Virus chó dại đã bị tuyệt chủng rồi."
Nhìn bọn họ càng đi càng xa, Tiêu Nham thở dài một hơi.
Hai hạng mục nghiên cứu mà Trung tướng Hervieu giao cho cậu đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cậu có thể không rõ những thứ khác, nhưng mà hai hạng mục này cậu phải tìm hiểu rõ ràng. Cậu biết toàn bộ Shire chỉ có một người có thể giúp cậu.
Vì thế, Tiêu Nham lại một lần nữa đi đến tổng bộ của bộ đội tra tấn.
Một khúc nhạc giao hưởng vọng đến.
Cán bộ liên lạc mở cửa ra, Cliff Shaw đang nhắm mắt ngồi tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp trên mặt bàn.
Khi Tiêu Nham đến gần, âm nhạc dần dần nhỏ đi, khi Tiêu Nham đi đến trước mặt ông, mọi thứ liền an tĩnh như thể chỉ còn lại tiếng hít thở, mà Thiếu tướng Cliff Shaw đã mở mắt ra, ông nhìn chăm chú vào Tiêu Nham thật lâu, sau đó khóe môi chậm rãi nhếch lên.
"Tôi cá là, khi Hein Burton nhìn thấy bộ dáng cậu mặc quân phục thế này, nhất định rất muốn lột nó ra."
Tiêu Nham theo bản năng mím chặt môi, Thiếu tướng Cliff Shaw vốn rất giỏi trong việc quan sát liền lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
"Còn chưa sắp xếp hoàn chỉnh ký ức về Đại tá Burton sao?"
"Chưa."
"Là chưa hay là không muốn vậy?" Nụ cười của Cliff Shaw càng thêm nghiền ngẫm.
Tiêu Nham lựa chọn bỏ qua vấn đề này.
"À, sẵn đây tôi nhắc nhở cậu một chuyện."
"Cái gì?"
"Đừng bao giờ ngủ quên khi đang liên kết với đầu cuối."
"Hả?" Vẻ mặt Tiêu Nham đầy mờ mịt, lúc trước cậu đúng là hay có thói quen liên kết đầu cuối để nghe nhạc đi ngủ.
"Đại tá Burton sẽ đi theo hệ thống đầu cuối mà xâm nhập nơi này." Ngón tay Tiêu Nham chọt nhẹ trên ấn đường của Tiêu Nham, "Sau đó hung hăng mà "làm" cậu."
Tiêu Nham lui ra sau nửa bước, trong đầu đột nhiên tràn ngập hình ảnh Hein đang hôn mình trong giấc mộng, cho dù có giãy dụa như thế nào cũng không thể trốn thoát, xúc động không thể giải thoát trong hiện thực, ở trong giấc mộng này bùng nổ không chút kiêng nể.
"Ha ha!" Cliff Shaw cười đến run rẩy hai vai, "Vừa rồi mới dự xong hội nghị của quân bộ, bọn họ không hề cử hành bất cứ nghi thức lên chức hay nhậm chức gì cho cậu hết đúng không?"
Tiêu Nham lắc đầu, "Tôi cần ngài giúp tôi, Thiếu tướng."
"Là về hạng mục nghiên cứu của cậu?"
"Đúng vậy, Thiếu tướng."
"Thật khiến người ta thất vọng mà, tôi còn tưởng là cậu muốn tôi giúp cậu tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện về Đại tá Burton chứ."
Tiêu Nham ở lại phòng làm việc của Cliff Shaw nguyên cả buổi chiều. Lúc rời đi, vẻ mặt của Thiếu tướng Cliff Shaw đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Thiếu tá Tiêu Nham, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng cậu đến đây nhờ tôi giúp đỡ."
"... Thật xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ngài..."
"Không, cậu không làm mất thời gian của tôi. Ngược lại, tiến vào đại não của cậu là một chuyện khiến tôi vô cùng hưởng thụ. Nhưng mỗi lần cậu đều như một quyển sách mở ra để tôi đọc, việc này khiến tôi thường xuyên dâng lên xúc động muốn hủy diệt cậu. Tôi có khả năng tự chủ tốt, nhưng không có nghĩa mọi người cũng sẽ như vậy, không phải mỗi người tiến vào đại não của cậu đều mang theo thiện ý."
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của một Cliff Shaw luôn tao nhã lại tối tăm đến mức khiến người ta không rét mà run.
Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, bởi vì khí chất của đối phương trước nay quá mức ôn hòa, thế cho nên cậu hoàn toàn quên rằng, người đàn ông trước mắt này là chuyên gia tra tấn đỉnh đỉnh đại danh tại Shire.
"Vậy thì thật là đáng tiếc." Tiêu Nham cúi đầu.
"Đáng tiếc cái gì?"
"Là một chuyên gia tra tấn, ngài là một "chặn giả" thật thụ tại Shire. Tôi còn cho là mình sẽ có cơ hội học hỏi từ ngài nữa chứ."
Khóe môi Thiếu tướng Cliff Shaw chậm rãi cong lên, "Tôi rất vui cậu có thể nghĩ được như vậy."
"Thiếu tướng, ngài đồng ý trở thành người cố vấn cho tôi sao?" Tiêu Nham sung sướng đến ngất ngây.
"Tôi có chút mệt, Thiếu tá. Tôi muốn nghe cho hết bản giao hưởng của mình." Thiếu tướng Cliff Shaw chậm rãi nhắm hai mắt lại, "Thiếu tá, hy vọng cậu có thể học được cách kiểm soát mọi thứ của mình."
"... Cám ơn."
Tiêu Nham đứng dậy rời đi, trở lại căn hộ của mình.
Cậu ngồi xuống sofa, kéo kéo cổ áo có chút không thoải mái, sau đó ngồi ngẩng người. Đằng sau bàn học ở phía đối diện từ lúc nào đã nhiều thêm một tủ sách, bên trên là một loạt sách in giấy được đặt chỉnh tề. Tiêu Nham hưng phấn lấy lần lượt từng quyển sách trong đó ra xem, có,,, thậm chí còn có một ít tác phẩm kinh điển nổi tiếng, ví dụ như <Đỏ và Đen>, còn có một ít sách được viết bằng ngôn ngữ mà Tiêu Nham không biết, việc này khiến cậu nảy sinh hứng thú muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Thích không."
"Tất nhiên rồi!" Tiêu Nham vừa quay đầu lại, liền thấy Hein đang khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường.
"Anh... Vào bằng cách nào?"
"Bởi vì cấp bậc an toàn của tôi."
Trong lòng Tiêu Nham không ngừng nhếch khóe môi, tầm mắt thoáng nhìn qua bồn thủy tinh đặt trên bàn, hệ thống tuần hoàn sinh vật mô phỏng hình ảnh nước biển đánh vào bờ cát, ánh sáng mặt trời không ngừng chiếu rọi. Một con ốc mượn hồn be bé đang lười biếng nằm trên bờ cát, thỉnh thoảng lúc lắc cặp càng be bé của mình. Trong lòng Tiêu Nham dâng lên một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đi đến bên cạnh bồn thủy tinh, cố ý trêu chọc nó, lật cả người con ốc mượn hồn lên, nó đáng thương giãy dụa, việc này khiến khóe môi không khỏi Tiêu Nham hiện lên ý cười, chờ đến khi vật nhỏ này mệt rồi, cậu mới từ bi mà giúp nó lật người lại.
"Tôi nhớ... Thứ này hình như là do anh tặng tôi."
"Ừ."
"Thật kỳ lạ... Phần ký ức rõ ràng nhất của tôi dừng lại tại thời điểm anh đạp nứt bả vai tôi, có thể là vì quá đau, cho nên mới khó có thể quên được."
"Đã khuya rồi, đi ngủ thôi."
Hein đi đến bên cạnh cậu, Tiêu Nham cho rằng anh sẽ hôn mình, nhưng không ngờ rằng anh lại rời đi.
Trong lòng đột nhiên trở nên trống rỗng.
Mãi đến khi tiếng cửa trượt đóng lại vang lên, Tiêu Nham mới chậm rãi thở ra một hơi. Mà người đàn ông bước ra bên ngoài cảnh cửa cũng tựa người vào vách tường, đầu ngửa lên cao, khuôn mặt bình thường không chút dao động tựa hồ có thứ gì đó quá mức đè nén.
Ngày hôm sau, đối với Tiêu Nham mà nói, là một ngày bận rộn. Cậu phải chọn lựa trợ lý nghiên cứu cho riêng mình. Căn cứ theo cách bố trí nhân sự của viện khoa học trung ướng, một Thiếu tá có thể trang bị 6 trợ lý nghiên cứu.
Tiêu Nham nhìn phòng nghiên cứu rộng rãi đến có chút không quen của mình, thở ra một hơi dài. Danh sách ứng viên trợ lý nghiên cứu đều nằm trong hệ thống đầu cuối. Khi Tiêu Nham truy cập vào hệ thống không tránh khỏi có hơi ngây người một chút, tốc độ vận hành của hệ thống này hình như càng nhanh hơn trước đây, thậm chí còn trong vòng 0.01s, tất cả thiết bị đầu cuối bên trong đều lập tức khởi động, trong phòng nghiên cứu bình thường chỉ có khoảng 6 bộ xử lý đầu cuối, mà nơi này, cư nhiên lại lắp đặt tận 12 bộ xử lý đầu cuối.
Trong hệ thống truyền đến giọng nói của Thiếu tá Lạc Hách, "Thiếu tá Tiêu Nham, chào mừng truy cập vào hệ thống."
"Thiếu tá Lạc Hách? Anh đã thăng cấp hệ thống của tôi? Nhanh dữ vậy?"
"Tranh thủ thời gian cho nghiên cứu của cậu. Nếu có bất cứ vấn đề gì, cứ việc phản hồi."
Tiêu Nham lập tức hưng phấn, tựa như được cho một món đồ chơi tuyệt vời, liền chạy đi làm thử rất nhiều thuật toán phức tạp và phỏng đoán thực nghiệm. Khi cậu đang hăng say đến quên hết mọi thứ, cán bộ liên lạc lần thứ hai nhắc nhở cậu về việc lựa chọn trợ lý nghiên cứu.
Tiêu Nham nhanh chóng mở danh sách ra, đa số họ đều là nghiên cứu viên thâm niên, còn có rất nhiều người là tiền bối thời cậu còn là nghiên cứu sinh. Trong danh sách này, ngoại trừ lấy được thông tin về những thành tựu của họ, Tiêu Nham thậm chí còn chọn lựa đọc những báo cáo nghiên cứu của bọn họ. Cho dù là Lạc Hách hay là Herb Ritts, tiêu chuẩn lựa chọn trợ lý nghiên cứu của bọn họ đối với Tiêu Nham mà nói thì thật là không thể hiểu nổi, cậu không cần những nghiên cứu viên bị trói buộc vào lý thuyết truyền thống, cậu cần một người lúc nào cũng có thể đặt ra nghi vấn giúp cậu duy trì tỉnh táo, giúp cậu tìm ra một loại phương thức tư duy khác biệt.
Tiêu Nham nhìn từ đầu đến cuối phần danh sách này, cuối cùng vẫn tắt đi.
Cậu đi ra khỏi phòng nghiên cứu, có hai bộ đội đặc chủng lập tức đi theo.
Nhóm nghiên cứu viên này đã định hình phương thức tư duy của mình, hơn nữa còn có thói quen tuân theo mệnh lệnh chủ quản nghiên cứu, Tiêu Nham cảm thấy cậu cần tìm một người chủ động hơn, không chịu ràng buộc trong cách tư duy.
"Thiếu tá, xin hỏi ngài muốn đi đâu?"
"Học viện. Nhớ lại kỷ niệm những ngày vô tư vô lực của mình thôi."
Hai tay Tiêu Nham đút trong túi quần, nhàn nhã đi đến khu dạy học.
Vô số gương mặt trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn đi ngang qua cậu.
Tiêu Nham cảm thấy không khí như đang lưu động, cảm giác hoàn toàn khác biệt với không khí trầm lặng trong phòng nghiên cứu, trên mặt cậu là tươi cười đã lâu không thấy, tựa như thời gian đảo ngược, cậu có thể thoải mái cùng đám bạn học thảo luận những chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến việc học hành, sau đó Casey sẽ ồn ào xông lên trách cậu không chịu nộp báo cáo hạng mục đúng thời hạn.
Mà ngay cả đại não cũng có cảm giác vận hành như bay.
"Mau nhìn đi, là Thiếu tá Tiêu Nham đó!"
"Cậu biết không? Trước kia anh ấy cũng chỉ là nghiên cứu sinh loại B! Chẳng qua những chuyện mà đám nghiên cứu viên hạng A kia không làm được anh ấy lại làm được!"
"Đằng sau anh ấy sao lại có bộ đội đặc chủng đi theo vậy?"
"Ngu quá, đương nhiên là bởi vì Thiếu tá rất quan trọng đối với Shire rồi! Tổ chức Sóng Triều còn từng bắt cóc anh ấy nữa kìa!"
Ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ theo đó mà đến khiến Tiêu Nham không khỏi đỏ mặt.
Nếu còn tiếp tục bị chú mục như vậy, Tiêu Nham cảm thấy bản thân chắc chắn không thể ôn lại thời gian còn ở học viện gì nữa. Cậu cúi đầu, quay trở lại căn hộ của mình, dùng thiết bị đầu cuối đặt hàng ba bộ chế phục của nghiên cứu sinh. Tiêu Nham gọi hai bộ đội đặt chủng đứng canh ngoài cửa vào nhà, yêu cầu bọn họ thay chế phục nghiên cứu sinh vào. Cậu đầy đắc ý nhìn trên mặt bọn họ hiện ra biểu tình không hiểu ra làm sao, tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ hoàn toàn không phù hợp với bộ đồ của nghiên cứu sinh đang mặc trên người.
Lần thứ hai khi cậu trở lại học viện, liền vô cùng thoải mái phát hiện không ai chú ý tới mình cả.
Hiện tại ở phòng học số 299 hẳn là đang giảng bài về sự biến đổi của virus. Tiêu Nham bảo hai cậu bộ đội đặc chủng kia canh giữ ngoài cửa, còn mình lặng lẽ tiến vào phòng học, Tiêu Nham đi đến một chỗ trống, kết nối vào đầu cuối. Trên màn ảnh biểu hiện một chuỗi gien Coronavirus, giáo sư giảng dạy yêu cầu nhóm sinh viên đến nghe giảng phải chế tạo ra chủng virus kháng được loại virus này.
Đề bài này đối với cậu mà nói thì vô cùng đơn giản, cậu tùy ý nhìn một vòng, phát hiện một cậu sinh viên ngồi ở hàng ghế sau đang nhắm mắt lại, có vẻ đã ngủ rồi. Nếu trước khi tan học không giao ra đáp án cho đề bài này, cậu sinh viên này sẽ không thể hoàn tất số tín chỉ cho môn học này.
Ngay khi thời gian giải đề còn lại đúng một phút cuối cùng, thiếu niên mới lười biếng mà mở mắt ra, xoa xoa trán, số liệu trên màn hình ba chiều của cậu ta không ngừng biến đổi, trong một giây cuối cùng đưa ra đáp án.
Thiếu niên phát hiện Tiêu Nham đang chăm chú nhìn mình, liền nhướng mày trừng mắt nhìn lại cậu.
Tiêu Nham nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, lần thứ hai khi cậu nhìn sang vị trí của đối phương, cậu ta đã biến mất. Tiêu Nham vội vàng rời khỏi phòng học, hai bộ đội đặc chủng lập tức đuổi theo, cậu nhìn lướt bả vai của đám nghiên cứu sinh xung quanh, rốt cục tìm được cậu thiếu niên kia, cậu ta đang xoa gáy, nhàm chán đi về phía trước.
Nửa tiếng sau, Tiêu Nham đi theo cậu ta tới một phòng học về vật lý cơ học. Một lần nữa Tiêu Nham lựa chọn ngồi hơi lệch về phía trước của cậu ta. Giáo sư đang giảng giải về nguyên lý động cơ phi hành khí, thiếu niên vẫn mang bộ dạng mệt mỏi muốn ngủ như trước. Cảnh này khiến Tiêu Nham có thể không chút e dè mà quan sát cậu ta.
Tuổi tầm 18, 19, làn da trắng nõn, đuôi lông mày thoáng nhếch lên, khóe môi có chút không kiên nhẫn mà mím chặt, Tiêu Nham chợt nhớ đến Casey. Năm đầu tiên khi Tiêu Nham gia nhập viện khoa học trung ương, Casey là bạn cùng khóa của cậu. Khi đó Casey tiếp thu bất cứ tri thức gì cũng đều vô cùng dễ dàng, chỉ vì tích đủ điểm học phần mà không thể không đến lớp học, lại thường xuyên ngủ gục trên lớp y như trẻ con, chọc cho giáo sư không vui, nhưng cố tình mỗi lần thi cuối khóa và trắc nghiệm năng lực đều vượt qua với danh hiệu hạng nhất. Gần như hai, ba tháng là Casey đã nhảy qua một lớp, khi Tiêu Nham mới vừa kết thúc chương trình học sơ cấp của mình, Casey đã tốt nghiệp.
Khi Tiêu Nham còn đang hoài niệm, thiếu niên kia đã mở to hai mắt mà trừng cậu.
Trùng hợp chết người nữa là, lúc này giáo sư lại thông qua hệ thống đầu cuối đặt câu hỏi cho Tiêu Nham, vốn không hề nghe lọt chữ nào Tiêu Nham lập tức ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên lộ ra tươi cười giảo hoạt, như thể đang nói: Anh chết chắc rồi.
Tiêu Nham nhìn lướt qua câu hỏi, 10 giây sau hệ thống đầu cuối đưa ra đáp án dự trên tư duy của cậu. Quả nhiên, thiếu niên kia liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, trong lòng Tiêu Nham nhịn không được có chút đắc ý. Phải biết trước kia lúc còn là nghiên cứu sinh, bản thân cậu rất lười nghĩ những câu hỏi như thế này. Nhưng hiện tại, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy khoe khoang như vậy có chút lố bịch.
Buổi học hôm nay kết thúc, tất cả sinh viên lục tục rời đi.
Tiêu Nham vừa mới đi ra khỏi phòng học, bỗng nhiên có người xuất hiện chặn ngay trước mặt cậu, một phen túm lấy áo cậu, hai bộ đội đặc chủng liền muốn xông lên, Tiêu Nham giơ tay ra hiệu, lúc này bọn họ mới đứng lại tại chỗ, thủ thế chờ lệnh.
"Ê! Tôi biết anh vẫn luôn đi theo tôi! Anh vốn không phải bạn cùng khóa của tôi!"
Thiếu niên bày ra biểu tình khiêu khích, như thể một con thú nhỏ sắp nổi giận.
"Sao cậu biết tôi không phải là bạn cùng khóa của cậu?"
"Tôi chưa từng nhìn thấy anh! Anh nhất định là nghiên cứu sinh năm 3 hoặc là năm 4! Tôi thấy anh giải đáp đề bài kia của giáo sư, từ khi anh bắt đầu trình tự giải toán trên thiết bị đầu cuối đến khi ra được đáp án, vỏn vẻn chỉ có 10 giây! Ông già lải nhải kia còn phải tốn tận 12 giây lận kìa!"
"Đó là bởi vì giáo sư phải thả chậm tốc độ giải đề cho các cậu nhìn thấy rõ phương thức tư duy của ông ấy."
"Tôi mới không cần nhìn thấy phương thức tư duy của ổng, vừa cứng nhắc lại lê thê!"
"Cho nên cậu mới ngủ ngay trong giờ học?" Tiêu Nham cúi đầu cười hỏi.
Thiếu niên thấp hơn cậu nửa cái đầu, ngay cả chênh lệch về chiều cao này cũng khiến cho Tiêu Nham nhớ đến Casey. Tên nhóc kia vẫn luôn phàn nàn bản thân vì sao mãi mà không cao lên.
"Hừ, anh xem giọng điệu dạy dỗ của anh kìa! Tôi đã nói anh là nghiên cứu sinh năm 3 hoặc năm 4 mà! Anh đi theo tôi hoài để làm gì! Tôi cố ý đi một vòng trong học viện tận nửa tiếng mới đi đến lớp tiếp theo, mà anh vẫn luôn đi theo phía sau tôi!"
"Hả? Làm sao cậu biết?"
Cậu ta rõ ràng không hề quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên vỗ vỗ thiết bị liên lạc trên cổ tay, Tiêu Nham lập tức hiểu được. Tên nhóc này nhìn thấy Tiêu Nham thông qua bề mặt kim loại bên ngoài thiết bị liên lạc đây mà.
"Tôi đi theo cậu, là bởi vì cảm thấy cậu rất thú vị." Tiêu Nham khẽ nheo mắt, "Hơn nữa cậu có vẻ rất thông minh."
"Tôi vốn rất thông minh!"
"Có rất nhiều người cũng nói tôi rất thông minh, không bằng chúng ta thi đấu một lần. Thế nào?"
"Được thôi! Nhưng phải đặt cược cái gì đó mới được! Nếu tôi thắng anh, anh phải giúp tôi làm thí nghiệm đầu cuối cho nguyên năm học luôn!"
"Được thôi. Vậy nếu tôi thắng thì sao?"
"Anh thắng... Anh nói xem anh muốn như thế nào!"
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi sau khi thi xong thì nói có được không? Dù sao nhất định cũng là chuyện cậu có thể làm được. Không bằng nói về quy tắc trận đấu của chúng ta đi. Mỗi người thay phiên ra một đề bài cho đối phương, nếu có thể làm khó được đối phương thì xem như thắng. Nhưng có một điều kiện quan trọng, chính là đề bài mình đặt ra cho đối phương mình phải giải được."
"Thú vị lắm! Chúng ta đến thư viện quyết một trận thắng bại đi!" Lòng hiếu thắng của thiếu niên bị Tiêu Nham khơi lên.
"Đúng rồi, cậu tên là gì?"
"Tên của tôi mắc mớ gì đến anh?"
"Chẳng lẽ cậu muốn tôi gọi cậu là "ê" hay là "thằng nhóc thối" sao?"
"... Lauren Ann." Thiếu niên miễn cưỡng nói.
"Cái gì?" Tiêu Nham cười xấu xa, giả vờ nghe không rõ.
"Không nghe được thì thôi!"
Lauren xoay người, đi về hướng thư viện. Tiêu Nham giơ tay ra hiệu dặn hai bộ đội đặc chủng giữ một khoảng cách với mình.
Năm phút sau, bọn họ tìm được hai chỗ ngồi liền nhau trong thư viện, bắt đầu so tài.
======================================
Chuyện bên lề:
Bí Đao Béo: Tiêu Nham, cậu một Thiếu ta mà đòi thi đấu cái gì với một đứa trẻ chứ? Quả thật là ỷ lớn hiếp nhỏ!
Tiêu Nham: Tôi muốn xây dựng hình tượng cao phú soái trước mặt trợ thủ tương lai thôi mà!
Bí Đao Béo: Cậu chết tâm đi...
======================================
Cậu vừa mới nhậm chức, không phải là đang trong thời kỳ thích ứng gì đó hay sao? Sao mà nhanh như vậy đã có dự án rơi lên đầu cậu rồi?
Còn có cái gì gọi là hệ thống mô phỏng chứ... Tiêu Nham dùng sức mà tập trung suy nghĩ, nhớ ra được vài đoạn ký ức vụn vặt, nhưng chi tiết cụ thể cậu căn bản không thể nhớ ra rõ ràng.
"Thiếu tướng Lạc Hách, về mặt hệ thống công nghệ hỗ trợ sẽ giao cho cậu. Mọi người đều biết, tốc độ liên kết với hệ thống đầu cuối của Thiếu tá Tiêu Nham là ba triệu tỷ, chúng ta cần một hệ thống có tốc độ xử lý càng nhanh để thích ứng với tốc độ tư duy của Thiếu tá Tiêu Nham, như vậy mới có thể nâng cao hiệu suất."
Thiếu tá Lạc Hách? Chính là cái người khi mới vừa 16 tuổi đã thiết kế ra hệ thống điều khiển hai người cho phi hành khí? Anh ta ở đâu?
"Ài, biết rồi."
Thanh âm không chút sức sống vang lên, Tiêu Nham nhìn sang, Lạc Hách cư nhiên lại là người đàn ông... thoạt nhìn đầy suy sút trước mắt này sao?
"Mặt khác, Thiếu tá Tiêu Nham, phòng nghiên cứu của cậu vừa mới thành lập, cần phải có nguồn nhân lực mới, sau lần hội nghị này, cán bộ liên lạc sẽ đưa cho cậu một danh sách các trợ lý nghiên cứu để cậu chọn."
Trợ lý nghiên cứu? Bản thân cậu còn là trợ lý nghiên cứu của Casey cơ mà...
"Không cần lo lắng, cái gọi là trợ lý nghiên cứu chẳng qua là đối tượng cho cậu sử dụng mà thôi. Bọn họ chỉ cần thỏa mãn ba điều kiện là được. Một, nghe lời. Hai, nghe lời. Ba, vẫn là nghe lời."
Thanh âm của Lạc Hách tựa như một loại thực vật nửa sống nửa chết nào đó, luôn nằm trong tình trạng thiếu nước cực độ, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa sẽ tắt thở.
"Đừng nghe cậu ta nói bừa, điều kiện thỏa mãn vị trí trợ lý nghiên cứu chỉ có một, chính là luôn luôn đặt chủ quản nghiên cứu của mình ở vị trí hàng đầu. Có niềm tin này, bọn họ sẽ vì thành công của nghiên cứu của cậu mà cho dù có vượt lửa băng sông cũng không e ngại."
Bên phải Tiêu Nham là một Thiếu tá tóc xoăn màu nâu vàng, cổ áo quân trang mở rộng, một cánh tay gác lên chỗ dựa sau lưng ghế ngồi của Tiêu Nham.
"Thiếu tá Herb Ritts, ngoại trừ hệ thống mô phỏng chiến đấu của Thiếu tá Tiêu Nham, hạng mục thứ hai hôm nay chúng ta cần thảo luận chính là về phi hành khí quân dụng. Nghe nói Jane Wallace và thành viên tổ chức của cậu ta đã nghiên cứu ra một loại phi hành khí mới, chẳng những có thể làm động cơ tĩnh âm, mà tốc độ cũng nhanh hơn gấp hai lần so với phi hành khí thông thường, mà hệ thống hỏa lực của bọn họ..."
Ngón tay của Trung tướng Hervieu nhẹ nhàng chạm một cái trong không khí, trước mặt mỗi người liền hiện lên một màn ảnh ba chiều, tên lửa mà phi hành khí của Jane tấn công Lăng Tiêu vô cùng tiên tiến, nếu không phải Hein quyết định nhanh chóng, toàn bộ tiểu đội của Lăng Tiêu có thể đã bị tiêu diệt.
"Thiếu tá Herb Ritts, gần hai năm nay, phòng nghiên cứu của cậu hiếm khi đóng góp được kết quả nghiên cứu nào, tôi không thể không xem xét đến việc cậu có quá lười biếng hay không..." Hervieu híp mắt nhìn Herb Ritts, đối phương chỉ mỉm cười thờ ơ.
"Cho tôi thời gian một tháng, tối có thể nâng cao tốc độ của phi hành khí lên 2,5 lần so với hiện tại."
Tiêu Nham dừng lại một chút, người bên cạnh tuy rằng bộ dạng lười nhác, nhưng sự tự tin trong giọng nói cũng không phải là giả. Bởi vì không ai dám khoác lác trước mặt nhiều nghiên cứu viên tinh anh như vậy.
"Vậy còn hệ thống hỏa lực của phi hành khí thì sao?"
"Suy nghĩ là một việc mệt chết người đấy." Herb Ritts xoa xoa đầu.
"Nếu cậu có thể phát triển hệ thống hỏa lực hiện tại tốt hơn hệ thống trong đoạn video này, tôi có thể cho cậu một tuần nghỉ phép dài hạn."
Herb Ritts không chút hứng thú mà lắc lắc đầu, "Tính mạng của tôi đâu chỉ có một tuần ngắn ngủi vậy chứ."
"Hoặc là tôi có thể đưa cậu đến căn cứ số 46, thay thế cho cán bộ chỉ huy tại căn cứ đó cũng được."
Căn cứ số 46 ở tận cực Bắc, căn cứ cũng quá lớn, vật tư tiếp tế tuy rằng đầy đủ nhưng cũng không quá dồi dào, mà qua trọng nhất là... rất buồn tẻ.
"Tôi chọn một tuần nghỉ phép." Herb Rittes ngồi thẳng lưng lại, biểu tình nghiêm túc khiến người ta không thể tưởng tượng được bộ dạng lười biếng của mình vừa rồi.
"Rất tốt." Ánh mắt Hervieu lần thứ hai trở lại trên người Tiêu Nham, "Ngoài ra, nghiên cứu về X-2 phải được tiếp tục. Chúng tôi hy vọng loại virus này không chỉ được áp dụng cho riêng bộ đội đặc chủng, mà có thể áp dụng cho toàn bộ quân bộ. Thiếu tá Tiêu Nham, trách nhiệm trên vai của cậu rất nặng, cần tất cả các phòng ban đang ngồi ở đây phải tích cực phối hợp. Cho dù cậu có bất cứ yêu cầu gì, xin đừng ngần ngại nói ra."
"Vâng, Trung tướng."
Hội nghị tiến hành suốt buổi sáng rốt cục chấm dứt.
Tiêu Nham thở ra một hơi, mà Herb Ritts thì vui vẻ mà vòng tay qua bả vai Tiêu Nham.
"Sao vậy? Bộ dạng buồn bực dữ? Vừa nghiên cứu hệ thống mô phỏng lại vừa nghiên cứu ứng dụng phổ biến X-2, thoạt nghe có chút đau đầu, nhưng ở đây ai mà không một mình ôm ba, bốn hạng mục nghiên cứu đâu chứ? Nhìn thoáng một chút là được."
"Chứ chẳng lẽ phải giống như cậu sao? Từ năm ngoái đến nay, phòng nghiên cứu của cậu đã "để dành" được 26 hạng mục chưa hoàn thành rồi đó."
Ánh mắt có chút tan rã của Lạc Hách liếc về phía Herb Ritts.
"Anh thì tốt gì hơn tôi, cứ luôn hoàn thành tất cả hạng mục nghiên cứu như thể đang hoàn thành di nguyện lúc lâm chung vậy, sau đó lão Hervieu đa mưu túc trí kia lại giao xuống cho anh càng nhiều hạng mục khác. Rốt cục đã bao lâu rồi anh chưa được ngủ đủ giấc vậy hả? Tôi dám cá anh nhất định sẽ chết sớm hơn tôi." Herb Ritts một bộ biểu tình "tôi đã sớm nhìn thấu rồi".
"Cậu mà cứ lười tư duy như vậy, tỷ lệ bị mắc bệnh Alzheimer lớn hơn tôi rất nhiều."
Hai người kia vừa đi vừa nói xấu lẫn nhau, khiến Tiêu Nham không khỏi phiền muộn.
Cậu và Casey cũng đã từng như vậy. Nhưng mà, bản thân cậu đã trở thành Thiếu tá, mà Casey cũng đã rời khỏi Shire.
"Này, Tiêu Nham! Hôm nay là ngày đầu tiên cậu trở thành Thiếu tá, có cần tôi đi với cậu đến Blue Tulip uống một trận không? Nhất định có rất nhiều mỹ nữ chờ đợi được lao vào lòng cậu đấy!" Herb Ritts đã bắt đầu liệt kê danh sách mỹ nữ trong quân bộ, thậm chí anh ta còn có bản xếp hạng riêng.
"Thiếu tá Herb Ritts, đề nghị cậu không nên làm vậy." Thanh âm như du hồ của Lạc Hách vang lên.
"Vì sao chứ? Anh chỉ là không muốn thấy tôi vui vẻ đúng không!"
"Nếu như chỉ có một mình cậu đến Blue Tulip chè chén, tôi không chút nghi ngờ cậu sẽ rất vui vẻ. Nhưng nếu bị Đại tá Burton biết cậu dẫn theo Thiếu tá Tiêu Nham đi cùng, tôi chắc chắn cậu sẽ không sống thọ bằng tôi."
"..." Cánh tay Herb Ritts đang khoác trên vai Tiêu Nham lập tức rụt xuống, "Ha ha... Phải ha..."
"Vì sao lại nhắc tới Đại tá Burton?" Tiêu Nham dừng lại.
"Cậu hỏi vì sao lại nhắc tới Đại tá Burton hả?" Herb Ritts học theo giọng điệu của Tiêu Nham, còn hơi nhún nhún vai, "Chàng trai trẻ à, Đại tá Burton đè cậu ra hôn ngay trước cửa lớn của viện khoa học trung ương, hành động này trên cơ bản không khác gì đang đánh dấu chủ quyền trên người cậu. Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất nên duy trình quan hệ hợp tác về mặt công việc mà thôi, về cuộc sống vẫn nên phân rõ giới hạn thì hơn. Mặc kệ thế nào, tôi vẫn muốn sống lâu hơn ông chú suy sút này!"
"Được rồi, tôi có thể đi theo cậu đến Blue Tulip chè chén một trận." Lạc Hách khoác vai Herb Ritts, nửa kéo nửa tha mà lôi anh ta đi.
"Ai mà muốn đi theo anh nhậu nhẹt cơ chứ! Anh mà đi theo thì mấy người đẹp đó nhất định sẽ không thèm lại gần tôi! Anh chính là một con cún bự! Còn là loại bị nhiễm bệnh dại nữa!"
"Virus chó dại đã bị tuyệt chủng rồi."
Nhìn bọn họ càng đi càng xa, Tiêu Nham thở dài một hơi.
Hai hạng mục nghiên cứu mà Trung tướng Hervieu giao cho cậu đều có ý nghĩa vô cùng quan trọng, cậu có thể không rõ những thứ khác, nhưng mà hai hạng mục này cậu phải tìm hiểu rõ ràng. Cậu biết toàn bộ Shire chỉ có một người có thể giúp cậu.
Vì thế, Tiêu Nham lại một lần nữa đi đến tổng bộ của bộ đội tra tấn.
Một khúc nhạc giao hưởng vọng đến.
Cán bộ liên lạc mở cửa ra, Cliff Shaw đang nhắm mắt ngồi tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng nhịp nhịp trên mặt bàn.
Khi Tiêu Nham đến gần, âm nhạc dần dần nhỏ đi, khi Tiêu Nham đi đến trước mặt ông, mọi thứ liền an tĩnh như thể chỉ còn lại tiếng hít thở, mà Thiếu tướng Cliff Shaw đã mở mắt ra, ông nhìn chăm chú vào Tiêu Nham thật lâu, sau đó khóe môi chậm rãi nhếch lên.
"Tôi cá là, khi Hein Burton nhìn thấy bộ dáng cậu mặc quân phục thế này, nhất định rất muốn lột nó ra."
Tiêu Nham theo bản năng mím chặt môi, Thiếu tướng Cliff Shaw vốn rất giỏi trong việc quan sát liền lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
"Còn chưa sắp xếp hoàn chỉnh ký ức về Đại tá Burton sao?"
"Chưa."
"Là chưa hay là không muốn vậy?" Nụ cười của Cliff Shaw càng thêm nghiền ngẫm.
Tiêu Nham lựa chọn bỏ qua vấn đề này.
"À, sẵn đây tôi nhắc nhở cậu một chuyện."
"Cái gì?"
"Đừng bao giờ ngủ quên khi đang liên kết với đầu cuối."
"Hả?" Vẻ mặt Tiêu Nham đầy mờ mịt, lúc trước cậu đúng là hay có thói quen liên kết đầu cuối để nghe nhạc đi ngủ.
"Đại tá Burton sẽ đi theo hệ thống đầu cuối mà xâm nhập nơi này." Ngón tay Tiêu Nham chọt nhẹ trên ấn đường của Tiêu Nham, "Sau đó hung hăng mà "làm" cậu."
Tiêu Nham lui ra sau nửa bước, trong đầu đột nhiên tràn ngập hình ảnh Hein đang hôn mình trong giấc mộng, cho dù có giãy dụa như thế nào cũng không thể trốn thoát, xúc động không thể giải thoát trong hiện thực, ở trong giấc mộng này bùng nổ không chút kiêng nể.
"Ha ha!" Cliff Shaw cười đến run rẩy hai vai, "Vừa rồi mới dự xong hội nghị của quân bộ, bọn họ không hề cử hành bất cứ nghi thức lên chức hay nhậm chức gì cho cậu hết đúng không?"
Tiêu Nham lắc đầu, "Tôi cần ngài giúp tôi, Thiếu tướng."
"Là về hạng mục nghiên cứu của cậu?"
"Đúng vậy, Thiếu tướng."
"Thật khiến người ta thất vọng mà, tôi còn tưởng là cậu muốn tôi giúp cậu tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện về Đại tá Burton chứ."
Tiêu Nham ở lại phòng làm việc của Cliff Shaw nguyên cả buổi chiều. Lúc rời đi, vẻ mặt của Thiếu tướng Cliff Shaw đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Thiếu tá Tiêu Nham, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng cậu đến đây nhờ tôi giúp đỡ."
"... Thật xin lỗi vì đã làm mất thời gian của ngài..."
"Không, cậu không làm mất thời gian của tôi. Ngược lại, tiến vào đại não của cậu là một chuyện khiến tôi vô cùng hưởng thụ. Nhưng mỗi lần cậu đều như một quyển sách mở ra để tôi đọc, việc này khiến tôi thường xuyên dâng lên xúc động muốn hủy diệt cậu. Tôi có khả năng tự chủ tốt, nhưng không có nghĩa mọi người cũng sẽ như vậy, không phải mỗi người tiến vào đại não của cậu đều mang theo thiện ý."
Khoảnh khắc đó, ánh mắt của một Cliff Shaw luôn tao nhã lại tối tăm đến mức khiến người ta không rét mà run.
Tiêu Nham ngây ngẩn cả người, bởi vì khí chất của đối phương trước nay quá mức ôn hòa, thế cho nên cậu hoàn toàn quên rằng, người đàn ông trước mắt này là chuyên gia tra tấn đỉnh đỉnh đại danh tại Shire.
"Vậy thì thật là đáng tiếc." Tiêu Nham cúi đầu.
"Đáng tiếc cái gì?"
"Là một chuyên gia tra tấn, ngài là một "chặn giả" thật thụ tại Shire. Tôi còn cho là mình sẽ có cơ hội học hỏi từ ngài nữa chứ."
Khóe môi Thiếu tướng Cliff Shaw chậm rãi cong lên, "Tôi rất vui cậu có thể nghĩ được như vậy."
"Thiếu tướng, ngài đồng ý trở thành người cố vấn cho tôi sao?" Tiêu Nham sung sướng đến ngất ngây.
"Tôi có chút mệt, Thiếu tá. Tôi muốn nghe cho hết bản giao hưởng của mình." Thiếu tướng Cliff Shaw chậm rãi nhắm hai mắt lại, "Thiếu tá, hy vọng cậu có thể học được cách kiểm soát mọi thứ của mình."
"... Cám ơn."
Tiêu Nham đứng dậy rời đi, trở lại căn hộ của mình.
Cậu ngồi xuống sofa, kéo kéo cổ áo có chút không thoải mái, sau đó ngồi ngẩng người. Đằng sau bàn học ở phía đối diện từ lúc nào đã nhiều thêm một tủ sách, bên trên là một loạt sách in giấy được đặt chỉnh tề. Tiêu Nham hưng phấn lấy lần lượt từng quyển sách trong đó ra xem, có,,, thậm chí còn có một ít tác phẩm kinh điển nổi tiếng, ví dụ như <Đỏ và Đen>, còn có một ít sách được viết bằng ngôn ngữ mà Tiêu Nham không biết, việc này khiến cậu nảy sinh hứng thú muốn tìm tòi nghiên cứu.
"Thích không."
"Tất nhiên rồi!" Tiêu Nham vừa quay đầu lại, liền thấy Hein đang khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào tường.
"Anh... Vào bằng cách nào?"
"Bởi vì cấp bậc an toàn của tôi."
Trong lòng Tiêu Nham không ngừng nhếch khóe môi, tầm mắt thoáng nhìn qua bồn thủy tinh đặt trên bàn, hệ thống tuần hoàn sinh vật mô phỏng hình ảnh nước biển đánh vào bờ cát, ánh sáng mặt trời không ngừng chiếu rọi. Một con ốc mượn hồn be bé đang lười biếng nằm trên bờ cát, thỉnh thoảng lúc lắc cặp càng be bé của mình. Trong lòng Tiêu Nham dâng lên một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Đi đến bên cạnh bồn thủy tinh, cố ý trêu chọc nó, lật cả người con ốc mượn hồn lên, nó đáng thương giãy dụa, việc này khiến khóe môi không khỏi Tiêu Nham hiện lên ý cười, chờ đến khi vật nhỏ này mệt rồi, cậu mới từ bi mà giúp nó lật người lại.
"Tôi nhớ... Thứ này hình như là do anh tặng tôi."
"Ừ."
"Thật kỳ lạ... Phần ký ức rõ ràng nhất của tôi dừng lại tại thời điểm anh đạp nứt bả vai tôi, có thể là vì quá đau, cho nên mới khó có thể quên được."
"Đã khuya rồi, đi ngủ thôi."
Hein đi đến bên cạnh cậu, Tiêu Nham cho rằng anh sẽ hôn mình, nhưng không ngờ rằng anh lại rời đi.
Trong lòng đột nhiên trở nên trống rỗng.
Mãi đến khi tiếng cửa trượt đóng lại vang lên, Tiêu Nham mới chậm rãi thở ra một hơi. Mà người đàn ông bước ra bên ngoài cảnh cửa cũng tựa người vào vách tường, đầu ngửa lên cao, khuôn mặt bình thường không chút dao động tựa hồ có thứ gì đó quá mức đè nén.
Ngày hôm sau, đối với Tiêu Nham mà nói, là một ngày bận rộn. Cậu phải chọn lựa trợ lý nghiên cứu cho riêng mình. Căn cứ theo cách bố trí nhân sự của viện khoa học trung ướng, một Thiếu tá có thể trang bị 6 trợ lý nghiên cứu.
Tiêu Nham nhìn phòng nghiên cứu rộng rãi đến có chút không quen của mình, thở ra một hơi dài. Danh sách ứng viên trợ lý nghiên cứu đều nằm trong hệ thống đầu cuối. Khi Tiêu Nham truy cập vào hệ thống không tránh khỏi có hơi ngây người một chút, tốc độ vận hành của hệ thống này hình như càng nhanh hơn trước đây, thậm chí còn trong vòng 0.01s, tất cả thiết bị đầu cuối bên trong đều lập tức khởi động, trong phòng nghiên cứu bình thường chỉ có khoảng 6 bộ xử lý đầu cuối, mà nơi này, cư nhiên lại lắp đặt tận 12 bộ xử lý đầu cuối.
Trong hệ thống truyền đến giọng nói của Thiếu tá Lạc Hách, "Thiếu tá Tiêu Nham, chào mừng truy cập vào hệ thống."
"Thiếu tá Lạc Hách? Anh đã thăng cấp hệ thống của tôi? Nhanh dữ vậy?"
"Tranh thủ thời gian cho nghiên cứu của cậu. Nếu có bất cứ vấn đề gì, cứ việc phản hồi."
Tiêu Nham lập tức hưng phấn, tựa như được cho một món đồ chơi tuyệt vời, liền chạy đi làm thử rất nhiều thuật toán phức tạp và phỏng đoán thực nghiệm. Khi cậu đang hăng say đến quên hết mọi thứ, cán bộ liên lạc lần thứ hai nhắc nhở cậu về việc lựa chọn trợ lý nghiên cứu.
Tiêu Nham nhanh chóng mở danh sách ra, đa số họ đều là nghiên cứu viên thâm niên, còn có rất nhiều người là tiền bối thời cậu còn là nghiên cứu sinh. Trong danh sách này, ngoại trừ lấy được thông tin về những thành tựu của họ, Tiêu Nham thậm chí còn chọn lựa đọc những báo cáo nghiên cứu của bọn họ. Cho dù là Lạc Hách hay là Herb Ritts, tiêu chuẩn lựa chọn trợ lý nghiên cứu của bọn họ đối với Tiêu Nham mà nói thì thật là không thể hiểu nổi, cậu không cần những nghiên cứu viên bị trói buộc vào lý thuyết truyền thống, cậu cần một người lúc nào cũng có thể đặt ra nghi vấn giúp cậu duy trì tỉnh táo, giúp cậu tìm ra một loại phương thức tư duy khác biệt.
Tiêu Nham nhìn từ đầu đến cuối phần danh sách này, cuối cùng vẫn tắt đi.
Cậu đi ra khỏi phòng nghiên cứu, có hai bộ đội đặc chủng lập tức đi theo.
Nhóm nghiên cứu viên này đã định hình phương thức tư duy của mình, hơn nữa còn có thói quen tuân theo mệnh lệnh chủ quản nghiên cứu, Tiêu Nham cảm thấy cậu cần tìm một người chủ động hơn, không chịu ràng buộc trong cách tư duy.
"Thiếu tá, xin hỏi ngài muốn đi đâu?"
"Học viện. Nhớ lại kỷ niệm những ngày vô tư vô lực của mình thôi."
Hai tay Tiêu Nham đút trong túi quần, nhàn nhã đi đến khu dạy học.
Vô số gương mặt trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn đi ngang qua cậu.
Tiêu Nham cảm thấy không khí như đang lưu động, cảm giác hoàn toàn khác biệt với không khí trầm lặng trong phòng nghiên cứu, trên mặt cậu là tươi cười đã lâu không thấy, tựa như thời gian đảo ngược, cậu có thể thoải mái cùng đám bạn học thảo luận những chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến việc học hành, sau đó Casey sẽ ồn ào xông lên trách cậu không chịu nộp báo cáo hạng mục đúng thời hạn.
Mà ngay cả đại não cũng có cảm giác vận hành như bay.
"Mau nhìn đi, là Thiếu tá Tiêu Nham đó!"
"Cậu biết không? Trước kia anh ấy cũng chỉ là nghiên cứu sinh loại B! Chẳng qua những chuyện mà đám nghiên cứu viên hạng A kia không làm được anh ấy lại làm được!"
"Đằng sau anh ấy sao lại có bộ đội đặc chủng đi theo vậy?"
"Ngu quá, đương nhiên là bởi vì Thiếu tá rất quan trọng đối với Shire rồi! Tổ chức Sóng Triều còn từng bắt cóc anh ấy nữa kìa!"
Ánh mắt khâm phục và ngưỡng mộ theo đó mà đến khiến Tiêu Nham không khỏi đỏ mặt.
Nếu còn tiếp tục bị chú mục như vậy, Tiêu Nham cảm thấy bản thân chắc chắn không thể ôn lại thời gian còn ở học viện gì nữa. Cậu cúi đầu, quay trở lại căn hộ của mình, dùng thiết bị đầu cuối đặt hàng ba bộ chế phục của nghiên cứu sinh. Tiêu Nham gọi hai bộ đội đặt chủng đứng canh ngoài cửa vào nhà, yêu cầu bọn họ thay chế phục nghiên cứu sinh vào. Cậu đầy đắc ý nhìn trên mặt bọn họ hiện ra biểu tình không hiểu ra làm sao, tuy rằng vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ hoàn toàn không phù hợp với bộ đồ của nghiên cứu sinh đang mặc trên người.
Lần thứ hai khi cậu trở lại học viện, liền vô cùng thoải mái phát hiện không ai chú ý tới mình cả.
Hiện tại ở phòng học số 299 hẳn là đang giảng bài về sự biến đổi của virus. Tiêu Nham bảo hai cậu bộ đội đặc chủng kia canh giữ ngoài cửa, còn mình lặng lẽ tiến vào phòng học, Tiêu Nham đi đến một chỗ trống, kết nối vào đầu cuối. Trên màn ảnh biểu hiện một chuỗi gien Coronavirus, giáo sư giảng dạy yêu cầu nhóm sinh viên đến nghe giảng phải chế tạo ra chủng virus kháng được loại virus này.
Đề bài này đối với cậu mà nói thì vô cùng đơn giản, cậu tùy ý nhìn một vòng, phát hiện một cậu sinh viên ngồi ở hàng ghế sau đang nhắm mắt lại, có vẻ đã ngủ rồi. Nếu trước khi tan học không giao ra đáp án cho đề bài này, cậu sinh viên này sẽ không thể hoàn tất số tín chỉ cho môn học này.
Ngay khi thời gian giải đề còn lại đúng một phút cuối cùng, thiếu niên mới lười biếng mà mở mắt ra, xoa xoa trán, số liệu trên màn hình ba chiều của cậu ta không ngừng biến đổi, trong một giây cuối cùng đưa ra đáp án.
Thiếu niên phát hiện Tiêu Nham đang chăm chú nhìn mình, liền nhướng mày trừng mắt nhìn lại cậu.
Tiêu Nham nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, lần thứ hai khi cậu nhìn sang vị trí của đối phương, cậu ta đã biến mất. Tiêu Nham vội vàng rời khỏi phòng học, hai bộ đội đặc chủng lập tức đuổi theo, cậu nhìn lướt bả vai của đám nghiên cứu sinh xung quanh, rốt cục tìm được cậu thiếu niên kia, cậu ta đang xoa gáy, nhàm chán đi về phía trước.
Nửa tiếng sau, Tiêu Nham đi theo cậu ta tới một phòng học về vật lý cơ học. Một lần nữa Tiêu Nham lựa chọn ngồi hơi lệch về phía trước của cậu ta. Giáo sư đang giảng giải về nguyên lý động cơ phi hành khí, thiếu niên vẫn mang bộ dạng mệt mỏi muốn ngủ như trước. Cảnh này khiến Tiêu Nham có thể không chút e dè mà quan sát cậu ta.
Tuổi tầm 18, 19, làn da trắng nõn, đuôi lông mày thoáng nhếch lên, khóe môi có chút không kiên nhẫn mà mím chặt, Tiêu Nham chợt nhớ đến Casey. Năm đầu tiên khi Tiêu Nham gia nhập viện khoa học trung ương, Casey là bạn cùng khóa của cậu. Khi đó Casey tiếp thu bất cứ tri thức gì cũng đều vô cùng dễ dàng, chỉ vì tích đủ điểm học phần mà không thể không đến lớp học, lại thường xuyên ngủ gục trên lớp y như trẻ con, chọc cho giáo sư không vui, nhưng cố tình mỗi lần thi cuối khóa và trắc nghiệm năng lực đều vượt qua với danh hiệu hạng nhất. Gần như hai, ba tháng là Casey đã nhảy qua một lớp, khi Tiêu Nham mới vừa kết thúc chương trình học sơ cấp của mình, Casey đã tốt nghiệp.
Khi Tiêu Nham còn đang hoài niệm, thiếu niên kia đã mở to hai mắt mà trừng cậu.
Trùng hợp chết người nữa là, lúc này giáo sư lại thông qua hệ thống đầu cuối đặt câu hỏi cho Tiêu Nham, vốn không hề nghe lọt chữ nào Tiêu Nham lập tức ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên lộ ra tươi cười giảo hoạt, như thể đang nói: Anh chết chắc rồi.
Tiêu Nham nhìn lướt qua câu hỏi, 10 giây sau hệ thống đầu cuối đưa ra đáp án dự trên tư duy của cậu. Quả nhiên, thiếu niên kia liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, trong lòng Tiêu Nham nhịn không được có chút đắc ý. Phải biết trước kia lúc còn là nghiên cứu sinh, bản thân cậu rất lười nghĩ những câu hỏi như thế này. Nhưng hiện tại, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy khoe khoang như vậy có chút lố bịch.
Buổi học hôm nay kết thúc, tất cả sinh viên lục tục rời đi.
Tiêu Nham vừa mới đi ra khỏi phòng học, bỗng nhiên có người xuất hiện chặn ngay trước mặt cậu, một phen túm lấy áo cậu, hai bộ đội đặc chủng liền muốn xông lên, Tiêu Nham giơ tay ra hiệu, lúc này bọn họ mới đứng lại tại chỗ, thủ thế chờ lệnh.
"Ê! Tôi biết anh vẫn luôn đi theo tôi! Anh vốn không phải bạn cùng khóa của tôi!"
Thiếu niên bày ra biểu tình khiêu khích, như thể một con thú nhỏ sắp nổi giận.
"Sao cậu biết tôi không phải là bạn cùng khóa của cậu?"
"Tôi chưa từng nhìn thấy anh! Anh nhất định là nghiên cứu sinh năm 3 hoặc là năm 4! Tôi thấy anh giải đáp đề bài kia của giáo sư, từ khi anh bắt đầu trình tự giải toán trên thiết bị đầu cuối đến khi ra được đáp án, vỏn vẻn chỉ có 10 giây! Ông già lải nhải kia còn phải tốn tận 12 giây lận kìa!"
"Đó là bởi vì giáo sư phải thả chậm tốc độ giải đề cho các cậu nhìn thấy rõ phương thức tư duy của ông ấy."
"Tôi mới không cần nhìn thấy phương thức tư duy của ổng, vừa cứng nhắc lại lê thê!"
"Cho nên cậu mới ngủ ngay trong giờ học?" Tiêu Nham cúi đầu cười hỏi.
Thiếu niên thấp hơn cậu nửa cái đầu, ngay cả chênh lệch về chiều cao này cũng khiến cho Tiêu Nham nhớ đến Casey. Tên nhóc kia vẫn luôn phàn nàn bản thân vì sao mãi mà không cao lên.
"Hừ, anh xem giọng điệu dạy dỗ của anh kìa! Tôi đã nói anh là nghiên cứu sinh năm 3 hoặc năm 4 mà! Anh đi theo tôi hoài để làm gì! Tôi cố ý đi một vòng trong học viện tận nửa tiếng mới đi đến lớp tiếp theo, mà anh vẫn luôn đi theo phía sau tôi!"
"Hả? Làm sao cậu biết?"
Cậu ta rõ ràng không hề quay đầu nhìn lại.
Thiếu niên vỗ vỗ thiết bị liên lạc trên cổ tay, Tiêu Nham lập tức hiểu được. Tên nhóc này nhìn thấy Tiêu Nham thông qua bề mặt kim loại bên ngoài thiết bị liên lạc đây mà.
"Tôi đi theo cậu, là bởi vì cảm thấy cậu rất thú vị." Tiêu Nham khẽ nheo mắt, "Hơn nữa cậu có vẻ rất thông minh."
"Tôi vốn rất thông minh!"
"Có rất nhiều người cũng nói tôi rất thông minh, không bằng chúng ta thi đấu một lần. Thế nào?"
"Được thôi! Nhưng phải đặt cược cái gì đó mới được! Nếu tôi thắng anh, anh phải giúp tôi làm thí nghiệm đầu cuối cho nguyên năm học luôn!"
"Được thôi. Vậy nếu tôi thắng thì sao?"
"Anh thắng... Anh nói xem anh muốn như thế nào!"
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi sau khi thi xong thì nói có được không? Dù sao nhất định cũng là chuyện cậu có thể làm được. Không bằng nói về quy tắc trận đấu của chúng ta đi. Mỗi người thay phiên ra một đề bài cho đối phương, nếu có thể làm khó được đối phương thì xem như thắng. Nhưng có một điều kiện quan trọng, chính là đề bài mình đặt ra cho đối phương mình phải giải được."
"Thú vị lắm! Chúng ta đến thư viện quyết một trận thắng bại đi!" Lòng hiếu thắng của thiếu niên bị Tiêu Nham khơi lên.
"Đúng rồi, cậu tên là gì?"
"Tên của tôi mắc mớ gì đến anh?"
"Chẳng lẽ cậu muốn tôi gọi cậu là "ê" hay là "thằng nhóc thối" sao?"
"... Lauren Ann." Thiếu niên miễn cưỡng nói.
"Cái gì?" Tiêu Nham cười xấu xa, giả vờ nghe không rõ.
"Không nghe được thì thôi!"
Lauren xoay người, đi về hướng thư viện. Tiêu Nham giơ tay ra hiệu dặn hai bộ đội đặc chủng giữ một khoảng cách với mình.
Năm phút sau, bọn họ tìm được hai chỗ ngồi liền nhau trong thư viện, bắt đầu so tài.
======================================
Chuyện bên lề:
Bí Đao Béo: Tiêu Nham, cậu một Thiếu ta mà đòi thi đấu cái gì với một đứa trẻ chứ? Quả thật là ỷ lớn hiếp nhỏ!
Tiêu Nham: Tôi muốn xây dựng hình tượng cao phú soái trước mặt trợ thủ tương lai thôi mà!
Bí Đao Béo: Cậu chết tâm đi...
======================================
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.