Chương 10: Let’ Go
Mia
21/01/2016
[ 6 giờ 30 phút sáng, trước cửa nhà họ Lưu… ]
- Diệc Phi, Diệc Phi, bà mở cửa ngay cho tôi! Mấy giờ rồi mà còn ngủ vậy hả? – Tôi đứng trước cửa nhà Diệc Phi gọi tên con bé om sòm. Một lát sau có một bóng dáng người đi ra, đầy tóc bù xù, quần áo lôi thôi, dép đi xoèn xoẹt dưới nền nhà, hai mắt thì trợn trừng, môi bạc thếch, trông cứ y như là ma vừa chui lên từ địa ngục vậy.
- Hơ… Á á á á… Maaaaaaaa…!!! – Tôi hét toáng lên định bỏ chạy thì con ma đã túm lấy cổ áo của tôi. Hu hu hu… Ôi mẹ ơi! Ma… ma bắt con mất!!
- Ma gì? Tôi đây!
Hả? Ma biết nói…Giọng con ma này… nghe quen quen… Khi đã định thần lại tôi mới nhận ra con ma đó là Diệc Phi, đưa tay chống hông lên tiếng trách móc.
- Bà làm tôi hết hồn đấy! Muộn thế này mà vẫn còn ngủ được hả? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Bà đúng là chúa sâu ngủ mà! Đã hẹn như thế rồi lại còn…
Tôi kéo lê con bé vào nhà, vứt nó vào nhà vệ sinh để nó tự làm thủ tục đánh răng, rửa mặt buổi sáng rồi lại kéo nó đi lấy quần áo thay ra… Cuối cùng xách túi thức ăn của nó lên rồi hai đứa ra khỏi nhà, lên đường đến tập trung ở trường. Phù! Cũng may là vừa kịp lúc. Khuôn mặt đang ngái ngủ của con bé bỗng bừng tỉnh hắn khi nhận ra Vương Khải Hoàn, cậu bạn cùng nhóm với chúng tôi. Diệc Phi đưa tay vẫy cậu ta, hớn hở ra mặt.
- Ê, Khải Hoàn, qua đây đi!
- Ừ. Gia Bảo, cậu cũng qua đây đi, nhóm của chúng ta kia kìa. – Khải Hoàn kéo tay Gia Bảo về phía chúng tôi đang đứng. Nhìn mặt cái tên đó sao ngứa mắt quá! Điên chết mất!
- Tốt! Vậy là chúng ta đã tụ tập đông đủ cả rồi, chuẩn bị lên đường thôi! (^o^)~~ - Diệc Phi reo vang lên như sáo, Khải Hoàn cũng vui mừng hưởng ứng theo. Đúng là một căp đôi hoạt bảo mà. Còn lại tôi và tên đó, cả hai đứng khoát tay, làm bộ lạnh lùng chẳng thèm nhìn đối phương một cái.
- Đã đến giờ xuất phát, mọi người hãy xếp hàng, bám sát nhau để đi. Đừng lạc đường đấy!
Tiếng loa vừa cất lên, cả đoàn người trong trường xếp hàng ngay ngắn, nối đuôi từng người một. Mặt trời daanf ló dạng, chiếu những tia nắng ấm xuống thành phố. Chúng tôi đi qua cánh cổng trường ra ngoài đường, len lách trên vỉa hè, vừa đi, vừa nhìn đường xem xét. Dòng người qua lại cũng tấp nập dần. Những tia sáng tinh nghịch len lỏi qua đám cây tạo ra một cảnh sắc vàng huyền ảo của mùa thu. Đứng sau những cành cây là những ngôi nhà mọc san sát nhau. Mỗi ngôi nhà một màu: xanh, đỏ, vàng, trắng,… trông thật bắt mắt! Nhưng cũng có những ngôi nhà đã ngả màu sơn cũ, rêu xanh, cây cỏ, dây leo bám đầy xung quanh nhà, trông thật hoang sơ và thần bí. Lâu lâu ở trên phố lại có một vài nhà trồng cây, hoa cảnh. Những nụ hoa còn e ấp trong nắng mai thật đẹp. Chúng đứng tạo dáng như những người mẫu, mỗi người một kiểu.
Trên những cành cây, mái nhà cao cao còn có cả những chú chim hót vang tạo thành một bản nhạc tươi vui. Những vòm cây cao rộng dang tay ôm lấy những mái nhà vào lòng, che bõng mát khắp nơi. Ánh mặt trời lên cao dần, tôi đưa tay lên xem đồng hồ. Đã 8 giờ rồi, nhanh thật đấy! Vậy là chúng tôi đã đi bộ được hơn một tiễng đồng hồ rồi.
Mặt trời đã treo trên đỉnh trời, không còn nhẵng tia nắng ban mai ấm áp nữa mà thay vào đó là những tia nắng chói chang. Cả thành phố dường như đã được bao phủ một lớp màu vàng của nắng. Những tia nắng gay gắt. Cũng may cho chúng tôi là đang đi trên vỉa hè, từng người nối đuôi nhau tạo thành một hàng dài tăm tắp. Cả đoàn người cứ hành quân bước thấp bước cao đi về phía đích đến, nơi có thaayg hiệu trưởng đang chờ sẵn, đến trước bằng ô tô của thầy. Hàng trăm con người đang đi cứ như là những con kiến xếp hàng đi theo nhau một cách cần mẫn.
Cảnh vật thay đổi dần, không còn sự ồn ào, tấp nập của thành phố mà chỉ toàn là đất trống, lâu lâu mới có một căn nhà. Cây cối cũng nhiều hơn nhưng lại nằm ở phía có những dãy núi xa xa. Qua khúc rẽ, cảnh vật hoàn toàn thay đổi, không còn bóng râm mát mẻ của cây cối nữa mà chỉ còn những con đường đầy nắng. Những tia nắng cứ chiếu thẳng xuống người, xuống đường, xuống tất cả mọi vật xung quanh, ngày càng gay gắt hơn. Tôi thò tay vào trong túi đồ đã chuẩn bị những vật dụng cần thiết từ trước ở nhà, thầm mong tìm được một cái mũ che nắng. Lục lọi hồi lâu vẫn không thấy, tôi sực nhớ ra do vội đi gọi Diệc Phi nên không kiểm soát kĩ túi, để quên mũ ở nhà. Cái nắng càng ngày càng chói chang hơn nữa, không còn cách nào khác, theo phản xạ, tôi đưa tay lên che đầu.
Một tiếng trôi qua…
Tay tôi bắt đầu mỏi nhừ, cứ như thể sắp muốn gãy đến nơi. Hic! Mỏi quá, sắp không chịu nổi nữa rồi. Tôi bỏ tay xuỗng, lấy tay còn lại bóp nắn cánh tay cho đỡ mỏi, rồi lại đổi phiên, lấy cánh tay kia đưa lên che nắng. Đến lúc định đưa tay lên che nắng tiếp thì bỗng nhiên hai tay cứng đờ ra, đau nhói, không chịu tuân theo ý muốn của tôi. Bất lực, tôi đành phơi cái đầu trần đi nắng, Những tia nắng thấy đầu tôi như lửa gặp gỗ, vội vàng xông tới, thiêu đốt tôi.
Hai tiếng nữa trôi qua…
Cả thân người tôi như cục gỗ bị lửa thiêu trụi một nửa, toàn thân tôi nóng ran. Tai tôi bắt đầu ù đi, còn mắt thì mờ dần, không thể nghe nhìn những gì xảy ra xung quanh được nữa. Tôi loạng choạng, mấy lần suýt ngã lăn ra “hun” đất. Tên Ngô Gia Bảo đi đằng sau thấy tôi như vậy lên tiếng:
- Cô… làm sao vậy?
- Tôi… không sao. – Tôi bắng lấy hết sức lực còn lại trả lời.
- Nhìn cô cứ như gà mờ ấy!
Hừ! Người ta đã thế này rồi mà còn trêu chọc được nữa. Tuy muốn đáp trả nhưng hiện giờ tôi chỉ còn biết thở hồng hộc với chút sức lực đang rệu rã, cạn kệt dần. Cả người tôi lao xuống đường, đôt vật ngay ra, không còn sức đứng lên. Mọi thứ xung quanh mờ ảo dần, rồi vụt tắt. Tôi không thấy, không nghe được gì nữa.
***
- Thiên Hân, Thiên Hân, Quách Thiên Hân, tỉnh lại đi! – Hia khóe mắt của tôi nhếch lên dần, một giọng nói gấp gáp làm tôi tỉnh lại trong chốc lát, Tôi chỉ nhìn thấy bóng người mờ mờ, sức nóng lan tỏa lại một lần nữa ập đến làm đôi mắt tôi sập xuống. Thế giới trong mắt tôi giờ đây chỉ toàn màu chói lóa của ánh nắng.
Bỗng nhiên từ đâu một bàn tay trờ tới, bế tôi nhẹ nhàng lên lưng của người đó. Tôi muốn mở mắt ra xem nhưng hoàn toàn không thể. Thân người tôi giờ đây đã được bao phủ bởi một lớp áo.
Một giờ trôi đi…
Tôi tỉnh lại trong cơn mê, vạch lớp áo phủ trên đầu rồi nhìn ngó. Một giọng nói quen thuộc gấp gáp xen chút mệt nhọc lại vang lên.
- Cô đừng có mở ra, đang say nắng rồi mà còn… - Chất giọng này sao quen quá! H-Hình như là tiếng của cái tên Ngô Gia Bảo. Đúng rồi, tôi nghển cổ ra nhìn mặt, đúng là Ngô Gia Bảo thật. Tôi… Tôi đang được hắn cõng ư? Người tôi choàng lên người hắn, hai tay vòng ra phía cổ, hai chân thì đang được hắn giữ lấy. Những tiếng thở gấp của hắn tôi nghe rõ mồn một… Cùng tiếng tinm đập loạn nhịp của tôi…
Hộc hộc hộc…
Thịch thịch thịch…
- Sao cô ăn gì mà nặng thế! Làm tay tôi sắp gãy cả rồi đấy! – Hắn kêu lên than vãn, phá tan đi sự ngượng ngùng khó tả trong tôi.
- T-Tôi mà nặng á! Phán đoán kiểu gì vậy? Cậu thì nhẹ lắm hả? - Cái tên này thật là! Làm như mình là hotboy nên muốn nói kiểu gì thì nói không bằng…
- Tất nhiên rồi.
- Hả? Ý… ý cậu là sao?
- Có phải bé đang nghĩ tôi là hotboy nên muốn nói…
- Tên chết tiệt! Ngươi… dám đi guốc trong bụng ta!!
- Hơ hơ hơ…
- Cười cái gì mà cười! Vui lắm chắc?
- Cứ mỗi lần bé tức lên mặt bé trông rất buồn cười. Hơ hơ hơ… Ha ha ha… Oái!!!
Rầm! Tõm!!!...
Nhìn vẻ mặt cười cợt đáng ghét của hắn tôi tức quá siết mạnh tay vào cổ hắn không ngờ bị mất đà , ngã kêu rầm một cái. Lăn lóc thế nào mà đang đi gần chỗ có sông, cả hai lăn tòm xuống nước. Thế là xong! T_T
Cả hai ngụp lặn hồi lâu, mãi mới ráng sức bơi được vào bờ. Cũng may nước sông không sâu lắm. Quần áo cả hai đều bị ướt nhẹp. Nhờ thế nên tôi mới tỉnh hẳn, không bị say nắng nữa,may mắn là lúc này đã gần đến ngay chân núi. Tôi và tên đó leo lên cùng mọi người. Khi đến nơi, cả hai ngồi thụp xuống một chỗ, cố vắt hết nước sông từ áo ra. Hắn gườm gườm nhìn tôi:
- Cô đùa kiểu khôn hả?!
- Là… Là vô ý đấy chứ, tôi đâu có cố tình… - Tôi ấp úng đáp lại.
- Hay quá ha! – Tên này công nhận thù dai thật.
- Ê, tại sao cậu cứ đổ hết tôi cho tôi vậy hả? Tại cậu trêu chọc nên tôi mới… - Tôi cố sống cố chết cãi lại.
- Thôi được rồi, cô cũng giỏi lí sự lắm.
- Cậu thì không chắc? – Tôi vẫn cố đốp chát lại cho bằng được.
- Tất nhiên rồi, tôi là hotboy hoàn mĩ mà, làm gì có chuyện…
Oẹ! Hic! Nghe ghê quá!
Tôi làm động tác nôn ọe trược mặt hắn để đáp lại.
- Cô… Cô nôn ọe gì chứ? Bao người theo đuổi tôi đấy nhá! Còn cô thì sao? – Lần này đến lượt tên đó bị tôi chọc, điệu bộ hắn tức cười chẳng kém tôi.
- Tôi chẳng cần! Đồ tự sướng! Ha ha ha…
- Cô…
- Này hai người bớt nói chuyện tào lao giùm, mau ra đây giúp tôi khiêng đồ đi.
Nghe tiếng Diệc Phi và Khải Hoàn, chúng tôi vội chạy ra ngay, mỗi người phụ một đầu, khiêng khiêng vác vác cười nói vui vẻ.
Khi đã xong xuôi hết việc, chúng tôi mỗi người một vẻ, người thì ngồi, đứa thì đứng, nằm ườn ra bãi cỏ. Trên người ai cũng lấm tấm chút mồ hôi. Diệc Phi bỗng lên tiếng:
- A. Khải Hoàn! Trên trán cậu có mồ hôi kìa, để tôi lau giùm cho.
- Ừ, mình cám ơn Diệc Phi, trán cậu cũng có kìa, để tôi lau giúp cho.
Nói xong hai đứa chúng nó liền vắt hai tay vòng qua nhau, lau mồ hôi. Trông “ tình củm “ phết! Làm cho tôi ghen tị nên lên tiếng chòng ghẹo.
- Khụ khụ khụ, hai người dạo này thân thiết ghê ha!
- Cái gì mà thân thiết vậy? Ý bà là sao hả? – Diệc Phi phản ứng ngay với lời nói của tôi, trông thật mắc cười. Tên Ngô Gia Bảo cũng nhảy vào “ châm lửa “ cho hai ngời bọn họ cùng.
- Vương Khải Hoàn à, cậu cao tay ghê ha!
- G-Gì chứ! Ngô Gia Bảo! Cậu có còn là anh em tốt của tôi không vậy?
- Ha ha ha… Vì là anh em tốt nên tôi mới quan tâm.
- Hai người kia! Sao hai người cứ móc khóe người khác thế hả? Bộ vui lắm chắc? – Diệc Phi nhịn nói từ nãy giờ, không chịu được nữa bèn lên tiếng.Nom ngộ ghê! Đã thế tôi châm thêm cho coi. Ho ho ho…
- Oa! Bênh vực kìa, bênh vực kìa! Thân thiết ghê quá!
- Đúng đấy! Có gì mai sau nhớ mời thiệp cho chúng tôi với nhé!
- Ngô Gia Bảo!!!
- Quách Thiên Hân!!!
Nhìn hai ngời bọn họ tức xì khói, tôi và Ngô Gia Bảo không nhịn được nữa, cười phá lên.
- Được lắm!
- Hia ngời nói chúng tôi vậy còn hai người thì sao?
- Gì chứ?! – Nghe Diệc Phi nói đến đây, cả hai bboongx ngừng cười, đồng thanh ngây người hỏi lại.
- Oa! Đồng thanh kìa.
- Ghê thật! Còn “ tông đầu ý hợp “ hơn cả bọn tôi đó. – Cả hai tên đó được thể, quay lại lật ngược thế cờ.
- Chuyện gì chứ?! – Lại đồng thanh
- Há ha ha ha…
- Oài, nể tình hai người chân thành nên tôi sẽ kể lại tượng tận đầu đuôi sự việc, câu chuyện bắt đầu. – Cái nhỏ bé Diệc Phi đáng chết kia! Sao bà nỡ hại bạn bè chí cốt một cách tàn nhẫn thế hả? Trời ơi, tôi muốn xông ra bóp cổ con nhỏ đó chết đi cho rồi! T_T
Chưa đợi tôi phản ứng, Khải Hoàn đã lên tiếng ra vẻ kể lể một cchs thiết tha. Đến lúc này thì Ngô Gia Bảo cũng muốn xông đến bóp cổ hai tên đó như tôi.
- Sáng nay, do tiểu thư Quách Thiên Hân quên mũ nên bị say nắng, ngất bên lề đường. Thiếu gia Ngô Gia Bảo thất vậy bèn giở lòng nghĩa hiệp, nhanh chóng cới áo khoác đắp che nắng cho cô rồi cõng cô đi tiếp. Chậc! Ôi, tình củm quá đi!
- Vương Khải Hoàn! Cậu im ngay!!
- Oái! Gia Bảo! Cậu… ưm ưm… - Gia Bảo xông tới, bịt miệng cía mồm quạ của Khải Hoàn lại làm cậu ta chỉ còn biết phát ra những tiếng ưm ưm như con gà mắc tóc. Phù! May quá!
- Thôi được rồi, tôi sẽ kể tiếp câu chuyện cảm động này thay phát thanh viên Vương Khải Hoàn vậy!
- Diệc Phi!!! Bà ngậm miệng lại cho tôi!! – Lần này đến lượt tôi xông tới túm cổ Diệc Phi nhưng nhanh như cắt, con bế dường như đã đoán biết được ý định của tôi , nó nhảy vọt sang một bên, tiếp tục nghêu ngao. Bất lực, tôi chỉ biết ngồi nhìn.
- Rồi sau đó, khi tiểu thư tỉnh dậy, tiếu gia bèn trêu ghẹo làm cho cô tức quá, siết yêu thiếu gia một cái không may rơi xuống sông. Cả hai ướt sũng, câu chuyện thật “ tình củm “ và hài hước! Tôi rất khâm phục hai bạn, hai người có thể mạn phép cho tôi xin chữ kí được không?
Nói xong Diệc Phi chìa tay ra, tôi véo nó một cái, nhỏ kêu toáng lên, chạy nhảy lăng xăng, vấp phải hòn đá ngã bổ chửng. Chúng tôi được một trận cười nghiêng ngả. Con bé đứng dậy, cười trừ.
- Diệc Phi, không sao chứ? – Khải Hoàn lo lắng hỏi.
- Tôi không sao. Úi! Đang khập khiễng đứng dậy, Diệc Phi đi đứng kiểu gì lại đâm đầu vào thân cây, té nhào lần hai. Khải Hoàn vội chạy đến, đỡ Diệc Phi dậy, pủi chân cho nó.
Thấy vậy nên tôi và Ngô Gia Bảo quay sang, cười gian xảo.
- Bạn tốt, bạn tốt, để tôi kể lại chuyện “ tình củm “ vừa rồi nhé!
- Đúng đấy! Phát thanh viên Quách Thiên Hân, chuyện này có vẻ hot đấy. Mai báo chí ra lò sẽ được đăng trang nhất chăng?
- Thiên Hân!! Bà câm ngay cho tôi!!!
- Cat Gia Bảo nữa!!!
Tôi dang định kể lể nhại lời hai người bọn họ thì hai người đó đã lao tới ddingj tóm cổ tôi và Ngô Gia Bảo nhưng chẳng may lại vấp phải hòn đá ngáng chân, ngã đè lên nhau, Cả hai chúng tôi cùng nhìn nhau, cười phá lên lần hai.
- Há ha ha ha… Không thành rồi nhé!!!~(^o^)~
Đúng là đến khổ mấy cái cây trong mùa lá rụng bị bọn họ đâm sầm trơ trụi hết cả, chỉ còn mỗi cành lá xơ xác đứng trên đống lá vàng.
Mia
- Diệc Phi, Diệc Phi, bà mở cửa ngay cho tôi! Mấy giờ rồi mà còn ngủ vậy hả? – Tôi đứng trước cửa nhà Diệc Phi gọi tên con bé om sòm. Một lát sau có một bóng dáng người đi ra, đầy tóc bù xù, quần áo lôi thôi, dép đi xoèn xoẹt dưới nền nhà, hai mắt thì trợn trừng, môi bạc thếch, trông cứ y như là ma vừa chui lên từ địa ngục vậy.
- Hơ… Á á á á… Maaaaaaaa…!!! – Tôi hét toáng lên định bỏ chạy thì con ma đã túm lấy cổ áo của tôi. Hu hu hu… Ôi mẹ ơi! Ma… ma bắt con mất!!
- Ma gì? Tôi đây!
Hả? Ma biết nói…Giọng con ma này… nghe quen quen… Khi đã định thần lại tôi mới nhận ra con ma đó là Diệc Phi, đưa tay chống hông lên tiếng trách móc.
- Bà làm tôi hết hồn đấy! Muộn thế này mà vẫn còn ngủ được hả? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Bà đúng là chúa sâu ngủ mà! Đã hẹn như thế rồi lại còn…
Tôi kéo lê con bé vào nhà, vứt nó vào nhà vệ sinh để nó tự làm thủ tục đánh răng, rửa mặt buổi sáng rồi lại kéo nó đi lấy quần áo thay ra… Cuối cùng xách túi thức ăn của nó lên rồi hai đứa ra khỏi nhà, lên đường đến tập trung ở trường. Phù! Cũng may là vừa kịp lúc. Khuôn mặt đang ngái ngủ của con bé bỗng bừng tỉnh hắn khi nhận ra Vương Khải Hoàn, cậu bạn cùng nhóm với chúng tôi. Diệc Phi đưa tay vẫy cậu ta, hớn hở ra mặt.
- Ê, Khải Hoàn, qua đây đi!
- Ừ. Gia Bảo, cậu cũng qua đây đi, nhóm của chúng ta kia kìa. – Khải Hoàn kéo tay Gia Bảo về phía chúng tôi đang đứng. Nhìn mặt cái tên đó sao ngứa mắt quá! Điên chết mất!
- Tốt! Vậy là chúng ta đã tụ tập đông đủ cả rồi, chuẩn bị lên đường thôi! (^o^)~~ - Diệc Phi reo vang lên như sáo, Khải Hoàn cũng vui mừng hưởng ứng theo. Đúng là một căp đôi hoạt bảo mà. Còn lại tôi và tên đó, cả hai đứng khoát tay, làm bộ lạnh lùng chẳng thèm nhìn đối phương một cái.
- Đã đến giờ xuất phát, mọi người hãy xếp hàng, bám sát nhau để đi. Đừng lạc đường đấy!
Tiếng loa vừa cất lên, cả đoàn người trong trường xếp hàng ngay ngắn, nối đuôi từng người một. Mặt trời daanf ló dạng, chiếu những tia nắng ấm xuống thành phố. Chúng tôi đi qua cánh cổng trường ra ngoài đường, len lách trên vỉa hè, vừa đi, vừa nhìn đường xem xét. Dòng người qua lại cũng tấp nập dần. Những tia sáng tinh nghịch len lỏi qua đám cây tạo ra một cảnh sắc vàng huyền ảo của mùa thu. Đứng sau những cành cây là những ngôi nhà mọc san sát nhau. Mỗi ngôi nhà một màu: xanh, đỏ, vàng, trắng,… trông thật bắt mắt! Nhưng cũng có những ngôi nhà đã ngả màu sơn cũ, rêu xanh, cây cỏ, dây leo bám đầy xung quanh nhà, trông thật hoang sơ và thần bí. Lâu lâu ở trên phố lại có một vài nhà trồng cây, hoa cảnh. Những nụ hoa còn e ấp trong nắng mai thật đẹp. Chúng đứng tạo dáng như những người mẫu, mỗi người một kiểu.
Trên những cành cây, mái nhà cao cao còn có cả những chú chim hót vang tạo thành một bản nhạc tươi vui. Những vòm cây cao rộng dang tay ôm lấy những mái nhà vào lòng, che bõng mát khắp nơi. Ánh mặt trời lên cao dần, tôi đưa tay lên xem đồng hồ. Đã 8 giờ rồi, nhanh thật đấy! Vậy là chúng tôi đã đi bộ được hơn một tiễng đồng hồ rồi.
Mặt trời đã treo trên đỉnh trời, không còn nhẵng tia nắng ban mai ấm áp nữa mà thay vào đó là những tia nắng chói chang. Cả thành phố dường như đã được bao phủ một lớp màu vàng của nắng. Những tia nắng gay gắt. Cũng may cho chúng tôi là đang đi trên vỉa hè, từng người nối đuôi nhau tạo thành một hàng dài tăm tắp. Cả đoàn người cứ hành quân bước thấp bước cao đi về phía đích đến, nơi có thaayg hiệu trưởng đang chờ sẵn, đến trước bằng ô tô của thầy. Hàng trăm con người đang đi cứ như là những con kiến xếp hàng đi theo nhau một cách cần mẫn.
Cảnh vật thay đổi dần, không còn sự ồn ào, tấp nập của thành phố mà chỉ toàn là đất trống, lâu lâu mới có một căn nhà. Cây cối cũng nhiều hơn nhưng lại nằm ở phía có những dãy núi xa xa. Qua khúc rẽ, cảnh vật hoàn toàn thay đổi, không còn bóng râm mát mẻ của cây cối nữa mà chỉ còn những con đường đầy nắng. Những tia nắng cứ chiếu thẳng xuống người, xuống đường, xuống tất cả mọi vật xung quanh, ngày càng gay gắt hơn. Tôi thò tay vào trong túi đồ đã chuẩn bị những vật dụng cần thiết từ trước ở nhà, thầm mong tìm được một cái mũ che nắng. Lục lọi hồi lâu vẫn không thấy, tôi sực nhớ ra do vội đi gọi Diệc Phi nên không kiểm soát kĩ túi, để quên mũ ở nhà. Cái nắng càng ngày càng chói chang hơn nữa, không còn cách nào khác, theo phản xạ, tôi đưa tay lên che đầu.
Một tiếng trôi qua…
Tay tôi bắt đầu mỏi nhừ, cứ như thể sắp muốn gãy đến nơi. Hic! Mỏi quá, sắp không chịu nổi nữa rồi. Tôi bỏ tay xuỗng, lấy tay còn lại bóp nắn cánh tay cho đỡ mỏi, rồi lại đổi phiên, lấy cánh tay kia đưa lên che nắng. Đến lúc định đưa tay lên che nắng tiếp thì bỗng nhiên hai tay cứng đờ ra, đau nhói, không chịu tuân theo ý muốn của tôi. Bất lực, tôi đành phơi cái đầu trần đi nắng, Những tia nắng thấy đầu tôi như lửa gặp gỗ, vội vàng xông tới, thiêu đốt tôi.
Hai tiếng nữa trôi qua…
Cả thân người tôi như cục gỗ bị lửa thiêu trụi một nửa, toàn thân tôi nóng ran. Tai tôi bắt đầu ù đi, còn mắt thì mờ dần, không thể nghe nhìn những gì xảy ra xung quanh được nữa. Tôi loạng choạng, mấy lần suýt ngã lăn ra “hun” đất. Tên Ngô Gia Bảo đi đằng sau thấy tôi như vậy lên tiếng:
- Cô… làm sao vậy?
- Tôi… không sao. – Tôi bắng lấy hết sức lực còn lại trả lời.
- Nhìn cô cứ như gà mờ ấy!
Hừ! Người ta đã thế này rồi mà còn trêu chọc được nữa. Tuy muốn đáp trả nhưng hiện giờ tôi chỉ còn biết thở hồng hộc với chút sức lực đang rệu rã, cạn kệt dần. Cả người tôi lao xuống đường, đôt vật ngay ra, không còn sức đứng lên. Mọi thứ xung quanh mờ ảo dần, rồi vụt tắt. Tôi không thấy, không nghe được gì nữa.
***
- Thiên Hân, Thiên Hân, Quách Thiên Hân, tỉnh lại đi! – Hia khóe mắt của tôi nhếch lên dần, một giọng nói gấp gáp làm tôi tỉnh lại trong chốc lát, Tôi chỉ nhìn thấy bóng người mờ mờ, sức nóng lan tỏa lại một lần nữa ập đến làm đôi mắt tôi sập xuống. Thế giới trong mắt tôi giờ đây chỉ toàn màu chói lóa của ánh nắng.
Bỗng nhiên từ đâu một bàn tay trờ tới, bế tôi nhẹ nhàng lên lưng của người đó. Tôi muốn mở mắt ra xem nhưng hoàn toàn không thể. Thân người tôi giờ đây đã được bao phủ bởi một lớp áo.
Một giờ trôi đi…
Tôi tỉnh lại trong cơn mê, vạch lớp áo phủ trên đầu rồi nhìn ngó. Một giọng nói quen thuộc gấp gáp xen chút mệt nhọc lại vang lên.
- Cô đừng có mở ra, đang say nắng rồi mà còn… - Chất giọng này sao quen quá! H-Hình như là tiếng của cái tên Ngô Gia Bảo. Đúng rồi, tôi nghển cổ ra nhìn mặt, đúng là Ngô Gia Bảo thật. Tôi… Tôi đang được hắn cõng ư? Người tôi choàng lên người hắn, hai tay vòng ra phía cổ, hai chân thì đang được hắn giữ lấy. Những tiếng thở gấp của hắn tôi nghe rõ mồn một… Cùng tiếng tinm đập loạn nhịp của tôi…
Hộc hộc hộc…
Thịch thịch thịch…
- Sao cô ăn gì mà nặng thế! Làm tay tôi sắp gãy cả rồi đấy! – Hắn kêu lên than vãn, phá tan đi sự ngượng ngùng khó tả trong tôi.
- T-Tôi mà nặng á! Phán đoán kiểu gì vậy? Cậu thì nhẹ lắm hả? - Cái tên này thật là! Làm như mình là hotboy nên muốn nói kiểu gì thì nói không bằng…
- Tất nhiên rồi.
- Hả? Ý… ý cậu là sao?
- Có phải bé đang nghĩ tôi là hotboy nên muốn nói…
- Tên chết tiệt! Ngươi… dám đi guốc trong bụng ta!!
- Hơ hơ hơ…
- Cười cái gì mà cười! Vui lắm chắc?
- Cứ mỗi lần bé tức lên mặt bé trông rất buồn cười. Hơ hơ hơ… Ha ha ha… Oái!!!
Rầm! Tõm!!!...
Nhìn vẻ mặt cười cợt đáng ghét của hắn tôi tức quá siết mạnh tay vào cổ hắn không ngờ bị mất đà , ngã kêu rầm một cái. Lăn lóc thế nào mà đang đi gần chỗ có sông, cả hai lăn tòm xuống nước. Thế là xong! T_T
Cả hai ngụp lặn hồi lâu, mãi mới ráng sức bơi được vào bờ. Cũng may nước sông không sâu lắm. Quần áo cả hai đều bị ướt nhẹp. Nhờ thế nên tôi mới tỉnh hẳn, không bị say nắng nữa,may mắn là lúc này đã gần đến ngay chân núi. Tôi và tên đó leo lên cùng mọi người. Khi đến nơi, cả hai ngồi thụp xuống một chỗ, cố vắt hết nước sông từ áo ra. Hắn gườm gườm nhìn tôi:
- Cô đùa kiểu khôn hả?!
- Là… Là vô ý đấy chứ, tôi đâu có cố tình… - Tôi ấp úng đáp lại.
- Hay quá ha! – Tên này công nhận thù dai thật.
- Ê, tại sao cậu cứ đổ hết tôi cho tôi vậy hả? Tại cậu trêu chọc nên tôi mới… - Tôi cố sống cố chết cãi lại.
- Thôi được rồi, cô cũng giỏi lí sự lắm.
- Cậu thì không chắc? – Tôi vẫn cố đốp chát lại cho bằng được.
- Tất nhiên rồi, tôi là hotboy hoàn mĩ mà, làm gì có chuyện…
Oẹ! Hic! Nghe ghê quá!
Tôi làm động tác nôn ọe trược mặt hắn để đáp lại.
- Cô… Cô nôn ọe gì chứ? Bao người theo đuổi tôi đấy nhá! Còn cô thì sao? – Lần này đến lượt tên đó bị tôi chọc, điệu bộ hắn tức cười chẳng kém tôi.
- Tôi chẳng cần! Đồ tự sướng! Ha ha ha…
- Cô…
- Này hai người bớt nói chuyện tào lao giùm, mau ra đây giúp tôi khiêng đồ đi.
Nghe tiếng Diệc Phi và Khải Hoàn, chúng tôi vội chạy ra ngay, mỗi người phụ một đầu, khiêng khiêng vác vác cười nói vui vẻ.
Khi đã xong xuôi hết việc, chúng tôi mỗi người một vẻ, người thì ngồi, đứa thì đứng, nằm ườn ra bãi cỏ. Trên người ai cũng lấm tấm chút mồ hôi. Diệc Phi bỗng lên tiếng:
- A. Khải Hoàn! Trên trán cậu có mồ hôi kìa, để tôi lau giùm cho.
- Ừ, mình cám ơn Diệc Phi, trán cậu cũng có kìa, để tôi lau giúp cho.
Nói xong hai đứa chúng nó liền vắt hai tay vòng qua nhau, lau mồ hôi. Trông “ tình củm “ phết! Làm cho tôi ghen tị nên lên tiếng chòng ghẹo.
- Khụ khụ khụ, hai người dạo này thân thiết ghê ha!
- Cái gì mà thân thiết vậy? Ý bà là sao hả? – Diệc Phi phản ứng ngay với lời nói của tôi, trông thật mắc cười. Tên Ngô Gia Bảo cũng nhảy vào “ châm lửa “ cho hai ngời bọn họ cùng.
- Vương Khải Hoàn à, cậu cao tay ghê ha!
- G-Gì chứ! Ngô Gia Bảo! Cậu có còn là anh em tốt của tôi không vậy?
- Ha ha ha… Vì là anh em tốt nên tôi mới quan tâm.
- Hai người kia! Sao hai người cứ móc khóe người khác thế hả? Bộ vui lắm chắc? – Diệc Phi nhịn nói từ nãy giờ, không chịu được nữa bèn lên tiếng.Nom ngộ ghê! Đã thế tôi châm thêm cho coi. Ho ho ho…
- Oa! Bênh vực kìa, bênh vực kìa! Thân thiết ghê quá!
- Đúng đấy! Có gì mai sau nhớ mời thiệp cho chúng tôi với nhé!
- Ngô Gia Bảo!!!
- Quách Thiên Hân!!!
Nhìn hai ngời bọn họ tức xì khói, tôi và Ngô Gia Bảo không nhịn được nữa, cười phá lên.
- Được lắm!
- Hia ngời nói chúng tôi vậy còn hai người thì sao?
- Gì chứ?! – Nghe Diệc Phi nói đến đây, cả hai bboongx ngừng cười, đồng thanh ngây người hỏi lại.
- Oa! Đồng thanh kìa.
- Ghê thật! Còn “ tông đầu ý hợp “ hơn cả bọn tôi đó. – Cả hai tên đó được thể, quay lại lật ngược thế cờ.
- Chuyện gì chứ?! – Lại đồng thanh
- Há ha ha ha…
- Oài, nể tình hai người chân thành nên tôi sẽ kể lại tượng tận đầu đuôi sự việc, câu chuyện bắt đầu. – Cái nhỏ bé Diệc Phi đáng chết kia! Sao bà nỡ hại bạn bè chí cốt một cách tàn nhẫn thế hả? Trời ơi, tôi muốn xông ra bóp cổ con nhỏ đó chết đi cho rồi! T_T
Chưa đợi tôi phản ứng, Khải Hoàn đã lên tiếng ra vẻ kể lể một cchs thiết tha. Đến lúc này thì Ngô Gia Bảo cũng muốn xông đến bóp cổ hai tên đó như tôi.
- Sáng nay, do tiểu thư Quách Thiên Hân quên mũ nên bị say nắng, ngất bên lề đường. Thiếu gia Ngô Gia Bảo thất vậy bèn giở lòng nghĩa hiệp, nhanh chóng cới áo khoác đắp che nắng cho cô rồi cõng cô đi tiếp. Chậc! Ôi, tình củm quá đi!
- Vương Khải Hoàn! Cậu im ngay!!
- Oái! Gia Bảo! Cậu… ưm ưm… - Gia Bảo xông tới, bịt miệng cía mồm quạ của Khải Hoàn lại làm cậu ta chỉ còn biết phát ra những tiếng ưm ưm như con gà mắc tóc. Phù! May quá!
- Thôi được rồi, tôi sẽ kể tiếp câu chuyện cảm động này thay phát thanh viên Vương Khải Hoàn vậy!
- Diệc Phi!!! Bà ngậm miệng lại cho tôi!! – Lần này đến lượt tôi xông tới túm cổ Diệc Phi nhưng nhanh như cắt, con bế dường như đã đoán biết được ý định của tôi , nó nhảy vọt sang một bên, tiếp tục nghêu ngao. Bất lực, tôi chỉ biết ngồi nhìn.
- Rồi sau đó, khi tiểu thư tỉnh dậy, tiếu gia bèn trêu ghẹo làm cho cô tức quá, siết yêu thiếu gia một cái không may rơi xuống sông. Cả hai ướt sũng, câu chuyện thật “ tình củm “ và hài hước! Tôi rất khâm phục hai bạn, hai người có thể mạn phép cho tôi xin chữ kí được không?
Nói xong Diệc Phi chìa tay ra, tôi véo nó một cái, nhỏ kêu toáng lên, chạy nhảy lăng xăng, vấp phải hòn đá ngã bổ chửng. Chúng tôi được một trận cười nghiêng ngả. Con bé đứng dậy, cười trừ.
- Diệc Phi, không sao chứ? – Khải Hoàn lo lắng hỏi.
- Tôi không sao. Úi! Đang khập khiễng đứng dậy, Diệc Phi đi đứng kiểu gì lại đâm đầu vào thân cây, té nhào lần hai. Khải Hoàn vội chạy đến, đỡ Diệc Phi dậy, pủi chân cho nó.
Thấy vậy nên tôi và Ngô Gia Bảo quay sang, cười gian xảo.
- Bạn tốt, bạn tốt, để tôi kể lại chuyện “ tình củm “ vừa rồi nhé!
- Đúng đấy! Phát thanh viên Quách Thiên Hân, chuyện này có vẻ hot đấy. Mai báo chí ra lò sẽ được đăng trang nhất chăng?
- Thiên Hân!! Bà câm ngay cho tôi!!!
- Cat Gia Bảo nữa!!!
Tôi dang định kể lể nhại lời hai người bọn họ thì hai người đó đã lao tới ddingj tóm cổ tôi và Ngô Gia Bảo nhưng chẳng may lại vấp phải hòn đá ngáng chân, ngã đè lên nhau, Cả hai chúng tôi cùng nhìn nhau, cười phá lên lần hai.
- Há ha ha ha… Không thành rồi nhé!!!~(^o^)~
Đúng là đến khổ mấy cái cây trong mùa lá rụng bị bọn họ đâm sầm trơ trụi hết cả, chỉ còn mỗi cành lá xơ xác đứng trên đống lá vàng.
Mia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.