Chương 3: Tên Con Trai Đáng Ghét
Mia
21/01/2016
"Reng reng reng"...
Lại là tiếng chuông đó, tiếng chuông quen thuộc mỗi sáng chuyên gia đi phá hoại mộng đẹp của tôi. Bật dậy làm thủ tục buổi sáng, tôi ngáp ngắn ngáp dài. Vừa mới xuống khỏi giường ra đến hành lang bỗng nhiên đụng chạm mặt Thi Hữu Di - khắc tinh lớn nhất trong đời tôi. Cả hai đều giật mình, tỉnh ngay tức khắc. Khi đã bình tĩnh trở lại, tôi ra phòng bếp, cô ta ra phía nhà vệ sinh, chẳng nói chẳng chẳng rằng. Thật không giống như cô ta trước đây, sẽ chửi tôi một trận vì tội không có mắt nhìn đường rồi. Cô ta thật sự, thật sự bị sao vậy ta? Từ hôm qua đến giờ...
Rốt cuộc là tôi muốn cô ta trở lại như ngày trước hay là cứ giữ nguyên như hiện tại? Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi mình được nữa.
Sau khi đã làm xong xuôi hết tất cả mọi việc, tôi ra khỏi nhà. Đến trường, tôi gặp Diệc Phi. Khỏi phải nói khuôn mặt nó lúc bấy giờ trông hớn hở đến nhường nào khi nhìn thấy tôi. Tôi cùng Diệc Phi lên cầu thang đến lớp, vừa đi vứa kể lại chuyện Thi Hữu Di thay đổi đột ngột, mong rằng nó sẽ cho tôi ít "kiến thức" trong chuyện này. Đợi khi tôi đưa ra hững biểu hiện cụ thể của sự thay đổi kia Diệc Phi kết luận lại một câu:
- Hay là...cô ta...muốn làm hòa với bà ?
- Bà ...bị sao vậy??? - Tôi giật bắn người. Làm gì có chuyện đó chứ!?
- Thật mà. Theo kinh nghiệm của tôi thì đúng là như vậy.
- Bà có chắc không? - Tôi dò xét.
- Ừ. - Nó gặt đầu, vẻ mặt lúc này đang tỏ ra lời nói vừa nãy là đúng- theo-ý-nghĩ-thật-sự-của-con bé.
- Vậy lí do là gì?
- Tôi cũng chưa cưa chắc được, bà thử tìm hiểu xem.
- Vậy mà còn nói.-.-!
- Thì bà bảo muốn học hỏi ít kiến thức trong chuyện này mà, giờ lại còn...
- Thôi thôi thôi, được rồi, đến lớp rồi đó.
Theo như tình hình hiện nay thì bậy giờ còn rất sớm, chắc trong lớp tôi cùng lắm cũng chỉ lác đác vài ba cái cặp sách ở trên bàn. Nhưng vừa bước tới cửa, tôi bỗng đụng mặt khắc tinh lớn thứ hai của tôi. Là cái tên hôm qua đã đâm sầm vào tôi làm tôi bị toác đầu gối và lãnh trọn một cú karate sở trường mà tôi hiếm khi dùng tới.
Chẳng thèm chào nhau một câu, cả tôi và hắn đều đi ra mỗi người một ngả, trái ngược chiều với nhau.
Thật chẳng ra làm sao cả! Ngày hôm nay sao mà xui tận mạng thế này cơ chứ! Vừa mới sáng ra đã đụng mặt hai cơn ác mộng lớn rồi thì làm sao có hứng để hoạt động tiếp đây? Xùy, xùy, xùy con xin ông thần xui xẻo hãy xéo ngay khỏi con đi ạ! Bao nhiêu người ông không bám lấy mà lại nhằm trúng con chứ! Con có làm gì đắc tội với ông đâu? Sao ông không bám lấy cái tên kia kìa, tên đó nhìn còn đáng ghét hơn cả con đấy ạ! Mới sáng ra mà đã...
Đang suy nghĩ mông lung thì bỗng đâu có tiếng ai gọi tôi:
- Thiên Hân...Thiên Hân...bà làm sao vậy? Ốm hả ? - Tôi giật mình lần thứ hai trong ngày.
- Đ - Đâu có .Tôi ổn, bà đừng lo.
- Vậy hả, bà làm tôi sợ hết hồn đó, cái con bé khỉ gió này…Tôi tưởng bà bị gặp hai ác mộng bất ngờ nên tâm trí hoảng loạn, đang streess nặng.
- Đừng nói đến bọn họ nữa, tôi ghê quá rồi! Bà chuyển chủ đề đi.
- Được thôi, bà muốn nghe chuyện gì?
- Tùy.Miễn không phải là chuyện ác mộng.
- Vậy thì là chuyện của phim vậy!
Nói xong Diệc Phi bỗng khoa chân múa tay làm theo lời kể để diễn tả lại bộ phim gì đó, trông rất gây cười cho người nghe và cả người xem. ~(^o^)~
"Reng reng reng..."
Mải mê nghe chuyện được một lúc thôi mà đã đến giờ học rồi, nhanh thật!
Bỗng đâu trong khung cảnh nhốn nháo của giờ vào lớp tỏa ra một luồng khí lạnh đến rợn người từ đằng sau. Tôi giật bắn người lần thứ ba, quay lại nhìn xem nguồn gốc của luồng khí đó.
Cái gì thế này??? Cái tên đáng ghét, đáng nguyền rủa đó đang ngồi ngay sau lưng tôi, chỉ cách một cái bàn và một cái ghế. Thảo nào.... Đúng thật, hắn ngồi đây từ buổi đầu rồi cơ. Vậy mà sao tôi không nhớ nhỉ? Thật là ngốc !...
- Này, có chuyện gì không? - Hắn ta bỗng mở miệng làm tôi chợt tỉnh.
- Không có... - Tôi lắc đầu, cố gắng lấy chút tỉnh táo.
- Vậy quay lên đi. Cô vào lớp rồi đó.
Tôi quay đầu ngoan ngoãn quay lên thật (thì còn biết phải làm sao). Cái tên này thật đáng sợ. Ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng không kém bản chất.Cầu trời cho đây chỉ là mơ.Là mơ thôi...ác mộng cũng được.Nhưng sự thật thì đâu có được vậy. Đúng là hiện thực phũ phàng.
Mà tên này hình như là ...là...Ngô Gia...Bảo thì phải. Tên cũng được phết. Hả??? OoO! Là Ngô Gia Bảo...hạng người hotboy của trường làm bao thiếu nữ say mê đây ư? Lại còn nhà giàu, đẹp trai nữa chứ! Loạn...loạn hết cả lên rồi! Buồn nôn quá! Hotboy cái gì chứ!? Hót gà thì đúng hơn.Cô ơi cho em ra ngoài nôn một cái cho đỡ tởm ạ!T-T
Ha ha ha ... Mà so đi so lại cũng đủ thấy buồn cười thật! Hai ác mộng lớn trong đời tôi : Thi Hữu Di và Ngô Gia Bảo có hoàn cảnh trái ngược nhau. Thi Hữu Di xấu nhất trường, lại còn rõ ...dốt nữa chứ! Còn Ngô Gia Bảo nhà giàu, hotboy, học hành không kém thiên tài là mấy.Ha ha ha...cuộc đời thật trái ngang.
Hả ??? Mà có lẽ nào lí do Thi Hữu Di muốn làm hòa với tôi là đây không ? Cô ta biết tôi cùng lớp với tên đó lúc nào vậy ? Xùy xùy xùy...làm gì có chuyện đó chứ ! Không thể nào.Ha ha ha...
Mia
Lại là tiếng chuông đó, tiếng chuông quen thuộc mỗi sáng chuyên gia đi phá hoại mộng đẹp của tôi. Bật dậy làm thủ tục buổi sáng, tôi ngáp ngắn ngáp dài. Vừa mới xuống khỏi giường ra đến hành lang bỗng nhiên đụng chạm mặt Thi Hữu Di - khắc tinh lớn nhất trong đời tôi. Cả hai đều giật mình, tỉnh ngay tức khắc. Khi đã bình tĩnh trở lại, tôi ra phòng bếp, cô ta ra phía nhà vệ sinh, chẳng nói chẳng chẳng rằng. Thật không giống như cô ta trước đây, sẽ chửi tôi một trận vì tội không có mắt nhìn đường rồi. Cô ta thật sự, thật sự bị sao vậy ta? Từ hôm qua đến giờ...
Rốt cuộc là tôi muốn cô ta trở lại như ngày trước hay là cứ giữ nguyên như hiện tại? Tôi cũng chẳng thể hiểu nổi mình được nữa.
Sau khi đã làm xong xuôi hết tất cả mọi việc, tôi ra khỏi nhà. Đến trường, tôi gặp Diệc Phi. Khỏi phải nói khuôn mặt nó lúc bấy giờ trông hớn hở đến nhường nào khi nhìn thấy tôi. Tôi cùng Diệc Phi lên cầu thang đến lớp, vừa đi vứa kể lại chuyện Thi Hữu Di thay đổi đột ngột, mong rằng nó sẽ cho tôi ít "kiến thức" trong chuyện này. Đợi khi tôi đưa ra hững biểu hiện cụ thể của sự thay đổi kia Diệc Phi kết luận lại một câu:
- Hay là...cô ta...muốn làm hòa với bà ?
- Bà ...bị sao vậy??? - Tôi giật bắn người. Làm gì có chuyện đó chứ!?
- Thật mà. Theo kinh nghiệm của tôi thì đúng là như vậy.
- Bà có chắc không? - Tôi dò xét.
- Ừ. - Nó gặt đầu, vẻ mặt lúc này đang tỏ ra lời nói vừa nãy là đúng- theo-ý-nghĩ-thật-sự-của-con bé.
- Vậy lí do là gì?
- Tôi cũng chưa cưa chắc được, bà thử tìm hiểu xem.
- Vậy mà còn nói.-.-!
- Thì bà bảo muốn học hỏi ít kiến thức trong chuyện này mà, giờ lại còn...
- Thôi thôi thôi, được rồi, đến lớp rồi đó.
Theo như tình hình hiện nay thì bậy giờ còn rất sớm, chắc trong lớp tôi cùng lắm cũng chỉ lác đác vài ba cái cặp sách ở trên bàn. Nhưng vừa bước tới cửa, tôi bỗng đụng mặt khắc tinh lớn thứ hai của tôi. Là cái tên hôm qua đã đâm sầm vào tôi làm tôi bị toác đầu gối và lãnh trọn một cú karate sở trường mà tôi hiếm khi dùng tới.
Chẳng thèm chào nhau một câu, cả tôi và hắn đều đi ra mỗi người một ngả, trái ngược chiều với nhau.
Thật chẳng ra làm sao cả! Ngày hôm nay sao mà xui tận mạng thế này cơ chứ! Vừa mới sáng ra đã đụng mặt hai cơn ác mộng lớn rồi thì làm sao có hứng để hoạt động tiếp đây? Xùy, xùy, xùy con xin ông thần xui xẻo hãy xéo ngay khỏi con đi ạ! Bao nhiêu người ông không bám lấy mà lại nhằm trúng con chứ! Con có làm gì đắc tội với ông đâu? Sao ông không bám lấy cái tên kia kìa, tên đó nhìn còn đáng ghét hơn cả con đấy ạ! Mới sáng ra mà đã...
Đang suy nghĩ mông lung thì bỗng đâu có tiếng ai gọi tôi:
- Thiên Hân...Thiên Hân...bà làm sao vậy? Ốm hả ? - Tôi giật mình lần thứ hai trong ngày.
- Đ - Đâu có .Tôi ổn, bà đừng lo.
- Vậy hả, bà làm tôi sợ hết hồn đó, cái con bé khỉ gió này…Tôi tưởng bà bị gặp hai ác mộng bất ngờ nên tâm trí hoảng loạn, đang streess nặng.
- Đừng nói đến bọn họ nữa, tôi ghê quá rồi! Bà chuyển chủ đề đi.
- Được thôi, bà muốn nghe chuyện gì?
- Tùy.Miễn không phải là chuyện ác mộng.
- Vậy thì là chuyện của phim vậy!
Nói xong Diệc Phi bỗng khoa chân múa tay làm theo lời kể để diễn tả lại bộ phim gì đó, trông rất gây cười cho người nghe và cả người xem. ~(^o^)~
"Reng reng reng..."
Mải mê nghe chuyện được một lúc thôi mà đã đến giờ học rồi, nhanh thật!
Bỗng đâu trong khung cảnh nhốn nháo của giờ vào lớp tỏa ra một luồng khí lạnh đến rợn người từ đằng sau. Tôi giật bắn người lần thứ ba, quay lại nhìn xem nguồn gốc của luồng khí đó.
Cái gì thế này??? Cái tên đáng ghét, đáng nguyền rủa đó đang ngồi ngay sau lưng tôi, chỉ cách một cái bàn và một cái ghế. Thảo nào.... Đúng thật, hắn ngồi đây từ buổi đầu rồi cơ. Vậy mà sao tôi không nhớ nhỉ? Thật là ngốc !...
- Này, có chuyện gì không? - Hắn ta bỗng mở miệng làm tôi chợt tỉnh.
- Không có... - Tôi lắc đầu, cố gắng lấy chút tỉnh táo.
- Vậy quay lên đi. Cô vào lớp rồi đó.
Tôi quay đầu ngoan ngoãn quay lên thật (thì còn biết phải làm sao). Cái tên này thật đáng sợ. Ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng không kém bản chất.Cầu trời cho đây chỉ là mơ.Là mơ thôi...ác mộng cũng được.Nhưng sự thật thì đâu có được vậy. Đúng là hiện thực phũ phàng.
Mà tên này hình như là ...là...Ngô Gia...Bảo thì phải. Tên cũng được phết. Hả??? OoO! Là Ngô Gia Bảo...hạng người hotboy của trường làm bao thiếu nữ say mê đây ư? Lại còn nhà giàu, đẹp trai nữa chứ! Loạn...loạn hết cả lên rồi! Buồn nôn quá! Hotboy cái gì chứ!? Hót gà thì đúng hơn.Cô ơi cho em ra ngoài nôn một cái cho đỡ tởm ạ!T-T
Ha ha ha ... Mà so đi so lại cũng đủ thấy buồn cười thật! Hai ác mộng lớn trong đời tôi : Thi Hữu Di và Ngô Gia Bảo có hoàn cảnh trái ngược nhau. Thi Hữu Di xấu nhất trường, lại còn rõ ...dốt nữa chứ! Còn Ngô Gia Bảo nhà giàu, hotboy, học hành không kém thiên tài là mấy.Ha ha ha...cuộc đời thật trái ngang.
Hả ??? Mà có lẽ nào lí do Thi Hữu Di muốn làm hòa với tôi là đây không ? Cô ta biết tôi cùng lớp với tên đó lúc nào vậy ? Xùy xùy xùy...làm gì có chuyện đó chứ ! Không thể nào.Ha ha ha...
Mia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.