Chương 5
Minh Tinh
07/10/2016
Oanh __________________
Tiếng sấm chói ta vang tận trời , Mộ Dung Trinh rơi vào trong hồi ức đột nhiên bị tiếng sấm bên ngoài làm giật mình bừng tỉnh.
Hắn nhớ rõ năm năm trước ,khi thi thể của Vu Tranh được nâng trở về từ hiến trường , mưa cũng to như trút nước , mỗi khi tiếng sấm chói ta vang lên , đều khiến hắn nhớ lại trận bi kịch kia .
Vu Tranh đã chết , mang theo đưa con trong bụng chưa ra đời mà chết.
Nếu thời gian có thể quay người ,hắn nhất định sẽ liều mình ngăn cản màn bi kịch đó.
Nhìn thấy mưa bên ngoài không ngừng rơi xuống , lòng Mộ Dung Trinh giờ phút nầy như dao cắt.
Tuy rằng lúc ấy nàng là vì Chu Thành Tấn mới gặp kiếp nạn này , nhưng nếu như lúc ấy không phải hắn trong cơn tức giận nói ra những lời tổn thương đến nàng , nếu không phải hắn không lựa lời kêu nàng cút đi , thản kịch năm năm trước cũng không phát sinh .
Cho dù hắn có thuật khởi tử hồi sinh , nhưng lúc trước Vu Tranh vì bảo vệ hắn khỏi độc thủ của Uông Hạo Thiên đã chết thảm một lần . Thuật khởi tử hồi sinh của hắn , chỉ có thể sử dụng một lần trên cơ thể một người …
Nói cho cùng , nàng là vì Mộ Dung Trinh hắn mà chết . Mà khi nàng chết , trọng bụng còn mang cốt nhục của hắn .
Ngoài phòng mưa sấm đan nhau , trong phòng nét mặt Mộ Dung Trinh đầy ưu sầu.
Mở tờ giấy được hắn gấp cẩn thận , chữ viết bên trên tinh tế , đó là chữ viết tay của Phượng Tịch Dao .
Mộ Dung Trinh nhẹ nhàng nắm tờ giấy trong tay , ánh mắt sâu sau , vẻ mặt có nét hơi kích động .
Giống nhau như đúc ! Chữ của Phượng Tịch Dao và Vu Tranh viết giống nhau như đúc.
Nhớ lại năm đó Vu Tranh miệng không thể nói , cách trao đổi duy nhất với hắn chính là dùng bút viết chữ . Hắn nhìn quen bút tích của nàng , cho dù là qua năm năm , nét chữ và kiểu chữ của nàng vẫn khắc sâu trong đầu không quên được .
Mộ Dung Trinh đột nhiên nở nụ cười , năm năm trước khi Vu Tranh chết , khoảng khắc đấy hắn đã tự mình hạ Huyết chú.
Mộ Dung gia là một y học thế gia cổ xưa và thần bí , y thuật thần bí tổ tiên lưu truyền tới nay rất uyên thâm .
Huyết chứ ! Đối với hậu nhân Mộ Dung gia mà nói , giống như một lời nguyền đáng sợ .
Hạ Huyết chú là cách phi thường phức tạp , người bị hạ Huyết chú , chẳng những phải nhận lấy vạn kiến cắn tâm đớn , còn có thể mất đi bảo bối bản thân nguyệt đạt được trong phút chốc .
Mà năm năm trước hắn không chút nghĩ ngợi hạ Huyết chú cho mình , chính là hi vọng khi còn sống , có thể tìm được chuyển sinh kiếp sau của Vu Tranh .
Có lẽ chuyện ly kỳ như vậy người khác nghe được có chút khó tin . Nhưng đối với Mộ Dung gia mà nói , Huyết chú thật sự tồn tại .
Cách làm Huyết chú tuy rằng âm độc , nhưng lại vô cùng hữu hiệu .
Hồi đó hắn dùng máu của mình cùng máu Vu Tranh đã chết dung hợp cùng một chỗ , trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày , nuôi một con huyết trùng chí âm chí độc , trói buộc linh hồn của hắn đã cùng linh hồn Vu Tranh cùng một chỗ .
Chỉ cần đợi đến thời điểm , hắn có thể gặp được chuyển sinh kiếp sau của Vu Tranh. Khi gặp lại nàng thân thể sẽ lập tức cảm nhận được sự tồn tại của đối phương .
Đêm hôm đó lúc hắn bệnh nặng , trong ánh trăng mờ nhớ rõ bản thân ôm lấy một nữ nhân , hơi thở giống như hơi thở của Vu Tranh .
Lúc ấy hắn cho là mình nằm mộng , nhưng sau đó …
Nghĩ đến đây , Mộ Dung Trinh cười vô cùng đắc ý . Khi hắn tự mình chạy đến phòng giặt đồ của Mộ Dung phủ , liều lĩnh ôm Phượng Tịch Dao vào trong ngực thì hắn liền vô cùng xác định , Phượng Tịch Dao , chính là Vu Tranh chuyển sinh sang kiếp sau .
Hắn không rõ vì sao linh hồn sau khi chết của Vu Tranh lại nhập vào trong thân thể của Phượng Tịch Dao , theo như lẽ thường , linh hồn của nàng sẽ tới âm tào địa phủ , uống qua Mạnh bà thang sau đó đầu thai .
Nếu tính đúng thì , Vu Tranh chuyển kiếp năm nay hẳn là chỉ có năm tuổi.
Nhưng hắn lại cảm nhận được hơi thở của Vu Tranh trên người Phượng Tịch Dao , hơn nữa nét chữ của hai người gần như giống nhau như đúc , để cho hắn càng xác nhận .
Ngoài ra , thủ pháp châm cứu cho động vật , hắn không dám nói trên đời này chỉ có mình hắn biết nhưng để có thể hạ kim chuẩn xác , thì đúng thật là tìm không thấy người thứ hai .
Năm đó tự tay truyền thụ bản lĩnh này cho nàng , bây giờ Phượng Tịch Dao lại có thể chữa khỏi cho tiểu bạch miêu mà hắn cố ý làm què không chút nhầm lẫn .
Đủ loại dấu hiệu chứng minh , Phượng Tịch Dao và Vu Tranh , nhất định là cùng một người.
Hiểu rõ chuyện này Mộ Dung Trinh vô cùng kích động , rất muốn ngay lập tức đem Phượng Tịch Dao ôm vào trong ngực , giải trừ nỗi nhớ thống khổ năm năm nay đối với nàng.
Nhưng hắn không quên , thái độ của Phượng Tịch Sao lạnh nhạt bao nhiêu với mình . Phượng gia sống ở phía bắc kinh thành , cách Mộ Dung phủ không xa lắm .
Nhưng năm năm nay , nàng lại không một lần tìm đến hắn , điều này đủ để nói rõ , khẳng định nàng còn nhớ đến chuyện cũ năm đó . Cho nên hắn không dám tùy tiện đi tìm nàng truy hỏi tới cùng , hắn rất sợ , sau khi phá đi tầng sương mù này , đạt được chỉ là sự tuyệt tình chỉ trích của nàng .
Mưa bên ngoài rơi không ngừng , sấm động không dứt , mưa gió biến ảo . Thời tiết tồi tệ như vậy , chẳng những làm cho Mộ Dung Trinh nhớ lại những chuyện cũ không vui , mà ngay cả Phượng Tịch Dao đang ở trong phòng giặt quần áo , sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi.
Yên Nhi thấy nàng không tập trung , nhịn không được quan tâm hỏi : “Tịch Dao , sau ngày hôm qua Hầu gia đột nhiên đến phòng giặt đồ , trông mặt cô luôn căng thẳng . Rốt cuộc hầu gia nói gì với cô vậy ? Người có phải gây khó dễ cho cô không ?”
Phượng Tich Dao nâng mắt nhìn Yên Nhi , ảm đạm cười “Ta chẳng qua chỉ là một nô tài trong Hầu phủ , không gia thế không bối cảnh , Hầu gia cần gì phải làm khó ta?”
Khi nàng nói đến hai chữ “nô tài” , có chút nhấn mạnh , giống như cố cường điệu đó là một sự thật .
Yên Nhi tuy rằng nhát gan sợ phiền phúc , nhưng tâm tư lại vô cùng thông xuốt .
Vốn tưởng rằng ngày hôm qua Hầu gia đột nhiên di giá tới phòng giặt đồ là để hỏi tội nàng , không ngờ Hầu gia ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không , cứ như vậy phái tất cả a hoàn khác đi ra ngoài , chỉ lưu lại riêng một mình Tịch Dao .
Lúc ấy bên trong rốt cuộc phát sinh chuyện gì nàng không biết , nhưng nàng cảm thấy được , quan hệ của Hầu gia cùng Tich Dao khẳng định không hề tầm thường .
Nàng còn muốn nói tiếp gì đó , nhưng Phượng Tịch Dao đã đứng dậy , ôn nhu nói : “Ta đi vựa củi nấu nước ấm lại đây” Nói xong , đã đi thẳng về phía vựa củi.
Ngoài mặt Phượng Tịch Dao tuy rằng vô cùng trấn định nhưng kỳ thật ở sâu trong nội tâm lại không thể bình ổn .
Nàng thế nào cũng không nghĩ đến , đã năm năm qua đi , Mộ Dung Trinh chẳng những không cưới vợ sinh con , ngược lại còn …
Nghĩ đến lúc trước hắn vì một cái hà bao mà không quản tính mạng nhảy vào ao sen , lòng của nàng không khỏi rung động .
Trên thực tế có rất nhiều chuyện nàng không cách nào hiểu nổi.
Năm năm trước , Chu Thành Tấn bất mãn chính sách tàn bạo , mang binh khởi nghĩa , hạ trại ở An Dương thì Đại tướng quân Lý Tiếu bị quân địch tập kích mạng chỉ trong một sớm một chiều . Mộ Dung Trinh mang theo tỳ nữ Vu Tranh rời khỏi kinh thành đến An Dương trị liệu , cũng thành quân y không thể thiếu .
Vẫn còn nhớ rõ ngày đó cũng giống như hôm nay , sắc trời mù mịt , mưa to bàng bạc . Vu Tranh trong lúc vô ý nghe được hai người tiểu bộc bên cạnh Mộ Dung Trinh nói chuyện , đi tìm Mộ Dung Trinh hỏi cho rõ ràng , kết quả lấy được đáp án đúng là … Nàng chỉ là nô tài hắn dùng bạc mua từ kỹ viện về.
Nô tài ! Thân phận bao nhiêu bi ai tức cười.
Đáy mắt Phượng Tịch Dao lộ nét bi thương tuyệt vọng .
Nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó , khi chạy khỏi quân trường của Mộ Dung Trinh , trong lòng bi thương đến cỡ nào . Tại ngày đó nàng chỉ được xem là cả đời dựa vào nam nhân , nàng nghe thấy , những lời hắn trào phúng hắn nói giống như lưỡi dao sắc nhọn.
Có lẽ , chết thật sự có thể khiến người ta hoàn toàn giải thoát . Cho nên nàng tự mặc chiến bào của Chu Thành Tấn , liều mĩnh dẫn địch truy kích nàng cũng không sợ , tình nguyện dùng tính mạng của mình đổi lấy một hồi yên bình.
Sau đó , nàng đã chết .
Tất cả mọi người đều nghĩ nàng là vì Chu Thành Tấn mà chết , chỉ có chính nàng hiểu được , là Mộ Dung Trinh vô tình , cướp đi ham muốn tiếp tục sống của nàng.
Không cha không mẹ , lại là một người câm sống bằng nghề ca hát trong thanh lâu , nàng không thấy tiếp tục sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Đúng vậy , Phượng Tịch Dao chính là Vu Tranh !
Cho dù chuyện này vô cùng ly kỳ , nhưng đối với nàng mà nói , cũng không thể thay đổi được sự thật .
Sau khi tỉnh lại , nàng phát hiện mình biến thành Phượng Tịch Dao , có một người cha yêu thương mình , cùng với một gia đình không giàu có , nhưng là một gia đình tràn ngập hạnh phúc.
Ký ức hồi trước , hiện giỡ đã xóa đi rất nhiều chuyện không tốt . nàng trước kia từng không thể nói chuyện , là bởi vì ở cuộc sống trước từng bị kế phụ cường bạo , hoảng sợ quá độ , mới biến thành người câm.
Thế nhưng đời này , được Phượng Ngũ cẩn thận che chở yêu thương , nàng từ từ cũng tiếp nhận thân phận mới của mình , cũng dần dần mở miệng nói chuyện.
Mộ Dung Trinh có lẽ là một thần y tuyệt thế được mọi người kính sợ , nhưng người trị khỏi bệnh câm cho nàng lại là người cha Phượng Ngữ đời này của nàng.
Nếu trời cao cho nàng cơ hội trọng sinh , nàng tự nhiên sẽ hảo hảo quý trọng duyên phận này.
Về phần Mộ Dung Trinh , mặc kệ bản thân từng thương mến hắn thế nào đi nữa , tất cả đều là chuyện đời trươc , không hề có quan hệ với Phương Tịch Dao nàng .
Nhưng mà … Có một số việc , thật sự có thể nói quên liền quên mất được sao?
Nếu quả thật quên được hết sao , vậy thì khi tận mắt thấy hắn nhặt hà bao chính tay nàng thêu cho hắn vì sao lại thấy đau lòng ?
Thất sự quên được hết sao , vậy khi nàng nhìn thấy hắn bị bệnh tật dày vò tại sao lại khẩn trương ?
“A!” Cái nóng bỏng đột nhiên đến khiến nàng kêu lên một tiếng , vội vàng lui về phía sau , bỗng nhiên hoàn hồn , thì ra bản thân suy nghĩ vẩn vơ ,không cẩn thận đun nước tự làm phỏng mình .
nàng còn chưa kiểm tra vết thương trên tay , đã bị lực đạo đột nhiên xuất hiện từ phía sau kéo vào trong lòng . Nàng hoảng hốt chưa kịp bình tĩnh , ngẩng đầu lên , chẳng biết Mộ Dung Trinh xuất hiện ở phía sau nàng từ lúc nào , bốn mắt nhìn nhau .
Hắn bá đạo nắm ngón tay bị bỏng của nàng lên để lên bên môi , dùng đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng mút lấy.
Phượng Tịch Dao bị sự xuất hiện của hắn dọa không nhẹ . Nếu nàng nhớ không lầm , nơi này là vựa củi phải không ? Thân là Mộ Dung hầu gia , luôn luôn sợ bẩn , sợ mệt , sợ phiền toái như Mộ Dung Trinh , bình thường có ham mê lớn nhất chính là ẩn tránh ở trên giường của hắn làm đại gia , hoặc là đem độc trùng cổ quái của mình ra nghiên cứu những lúc buồn chán , hiện tại hắn lại có thể không để ý đến thân phận níu lấy ngón tay bị phương của nàng , còn dùng đầu lưỡi liếm láp nhẹ nhàng nữa!
Tuy rằng vết bỏng được cẩn thận xử lý như vậy khiến nàng cảm thấy hết sức thoải mái , nhưng khoảng cách giữa hai người lại quá gần làm cho lòng nàng bồn chồn.
Nàng cố gắng muốn rút cánh tay của mình ra thì bị Mộ Dung Trinh ngang ngược nắm .
“Tay ngươi bị phỏng , cần bôi thuốc” Thanh âm của hắn tuy rằng rất đều đều , nhưng trong giọng nói lại khó che được ý muốn ra lệnh .
Nàng lắc đầu “Không cần , đây chỉ là vết thương nhỏ …”
Mộ Dung Trính không chớp mắt nhìn nàng , ánh mắt sắc bén kia dường như muốn xuyên thủng xuyên thủng sự che đậy của nàng .
Phượng Tịch Dao không thích cảm giác như thế , cũng không hiểu vì sao trong một đêm hắn lại thay đổi cách đối xử với nàng đến vậy . Ánh mắt của hắn tựa hồ đang nói cho nàng biết , hắn muốn nhìn thấy cái gì đó …
Nàng không muốn suy đoán đáp án , điều duy nhất có thể làm , là thoát khỏi hắn , càng xa càng tốt.
Nhưng Mộ Dung Trinh có chết cũng không buông tay , điều này làm cho Phượng Tịch Dao tức giận , hung hăng trừng mắt một cái , nhỏ giọng quát “Ta chỉ là một nô tài trong phủ , Hầu gia cho dù không để ý lập trường của mình , cũng nên lo lắng một chút tới thanh danh của ta , ngươi cầm tay ta như vậy, rốt cuộc là tình làm gì ?”
Nghe vậy , hắn nhẹ giọng cười “Từ giờ trở đi , ngươi không phải nô tài trong phủ của ta”
Nàng liếc nhìn mắt một cái , lại nghe hắn tiếp tục nói “Cha ngươi Phượng Ngũ là thầy thuốc Hồi Xuân đường , tin rằng từ nhỏ ngươi thường nghe thường thấy nên cũng bị ảnh hưởng , nhất định nắm chắc về y thuật , lần trước ta giúp Phượng gia các ngươi cứu người , ngươi từng nói , đối với Phượng gia các ngươi , ta là ân nhân”
“Bây giờ ta chẳng phải là người giặt quần áo trong Mộ Dung phủ hay sao?” Nàng lạnh nhạt vặc lại hắn .
“Mộ Dung phủ ta gia nghiệp to lớn , đương nhiên không thiếu người giặt quần áo , chỉ có điều …” Hắn cười cười nhìn nàng một cái “Bên cạnh ta thật ra thiếu một trợ thủ tay chân gọn gàng , làm việc cẩn thận”
Phượng Tịch Dao không thể tin nhìn hắn .
“Ngươi đoán không sai , từ hôm nay trở đi , ngươi phải ở lại bên cạnh ta , làm trợ thủ của ta , một tấc cũng không rời”
Nàng giật mình sững sờ , thật lâu sau , cuối cùng mới tìm lại thanh âm của mình “Nếu ta nhớ không nhầm , Hầu gia hẳn là đối với trị liệu chữa bệnh không có hứng thú.”
Người này không có y đức , đây là chuyện cả Thiên Khải vương triều này đều biết.
Mộ Dung Trinh lại trâng tráo cười nói “Hiện tại ta có hứng thú”
Phượng Tích Dao nghe xong , mười phần vô ngữ.
Lúc này , Mộ Dung Trinh đột nhiên dắt tay nàng , cứ thế nói : “Đi , trước tiên phải bôi thuốc trị bỏng cho tay ngươi , bôi thuốc xong , theo ta đi dùng bữa…”
“Hầu gia , ta chỉ là một a hoàn trong phủ …” Bị hắn mạnh mẽ lôi đi Phượng Tịch Dao không kìm được lớn tiếng nõi rõ sự thật này .
Hắn quay đầu lại liếc nhìn nàng cười một cái “Sai rồi , ngươi bây giờ là trợ thủ của ta” Thấy nàng còn muốn phản kháng , hắn lại ném ra một câu “ Đừng quên , ta còn là ân nhân của Phượng gia các ngươi”
Phượng Tịch Dao cuối cùng cũng không tìm được lý do gì để phản lại đồ nghị của nghĩ , chỉ có thể ngây ngốc tùy ý hắn lôi nàng đi khỏi vựa củi , ngay trước mặt hạ nhân Mộ Dung phủ , cùng nắm tay hắn đi về phía phòng của hắn.
Mộ Dung gia nhiều đời hành y , trong kinh thành có không ít hiệu thuốc lớn đều có liên quan đến Mộ Dung gia.
Mỗi tuần trong tháng , Mộ Dung Trinh đều sai người đi các hiệu thuốc lớn chọn thuốc , mang về Mộ Dung phủ cho hắn nghiên cứu . Trong phủ có các hạ nhân đặc biệt phụ trách việc ra ngoài chọn mua , nhưng mà hôm nay , hắn lại phân phó Hỉ Đa chuẩn bị xe ngựa , hắn muốn tự mình xuất phủ đi mua thuốc.
Mà lần này đi theo dĩ nhiên cả cả trợ thụ mới nhậm chức không lâu – Phượng Tịch Dao.
Bởi vì cái gọi là cắn người thì miệng mềm, bắt người thì tay ngắn, tuy rằng nàng thật sự không thích quá mức gần gũi với hắn , nhưng không thể không nói , nếu Mộ Dung Trinh lúc trước không xuất thủ cứu giúp , A Quý hiện giờ đã chết rồi.
Lưu lại ở Mộ Dung Phủ đã hơn một tháng , nàng nhận được thư cha sai người đưa tới , trong thư có nói , A Quý sau khi nghỉ ngơi điều dưỡng , hiện giờ đã không còn đáng ngại.
May mắn là A Quý không có việc gì , bằng không Phượng già nàng thật thẹn với một nhà già trẻ Trần Quý . Cho nên mấy ngày nay làm người hầu ở Mộ Dung phủ , nàng luôn chăm chỉ hoàn thành tốt những việc mình phụ trách.
Thiếu ân huệ thì nhất định phải trả , đây là đạo lý từ nhỏ nàng đã hiểu và làm theo . Chỉ là cùng Mộ Dung Trinh xuất phủ , lại còn ngồi cùng một cái xe kiệu , điều này khiến nàng có chút không thoải mái.
May là quá trình mua thuốc vô cùng thuận lợi , đã đi mấy hiệu thuốc , lão bản đều nhiệt tình tiếp đón.
Đi đi lại lại như vậy cả buổi sáng , nên mua gù cũng đều mà đủ .
Mộ Dung Trinh trước sau như một ngồi trong xe làm đại gia , mọi việc gần như đều do một mình Phượng Tịch Dao ôm hết.
Lúc nàng trở lại trong xe , chỉ thấy trên mặt hắn lộ vào phần vui đùa “ Ta quả nhiên nhìn không nhầm , để ngươi làm trở trợ thử đúng là tìm đúng rồi , hoàn toàn không cần ta phân phó chỉ đạo đã làm tốt tất cả mọi chuyện đến vậy . Ta cũng bắt đầu thấy hoài nghĩ , có phải ngươi đã làm quen việc thế này hay không đây.”
Sắc mặt Phượng Tịch Dao khẽ thay đổi . nàng đương nhiên là quen việc , bởi vì năm năm trước , phụ trách đến các hiệu thuốc lớn chọn mua thuốc đều di nàng tự mình xử lý .
Bởi vì hắn là người cực kì xoi mói , cho nên mỗi lần chọn dược liệu , nàng đều hết sức cẩn thận .
Nhưng nàng đã quên mất một việc , nàng bây giờ Phượng Tịch Dao không phải Vu Tranh . Nếu như là Vu Tranh năm đó , tài giỏi linh hoạt xử lý mọi việc tốt là việc hiển nhiên , nhưng bây giờ nàng là Phượng Tịch Dao …
Đối mặt với vẻ mặt cười như không cười của Mộ Dung Trinh , trong lòng nàng run lên .
Hay là hắn cố ý dùng phương pháp này để dò xét nàng?
Nghĩ đến loại khả năng này , nàng không khỏi bị dọa tới mức chảy mồ hôi lạnh , vội vàng tránh ánh mắt dò xét của hắn , nhỏ giọng nói : “Cha ta là lão bản Hồi Xuân đường , hồi trước việc chọn mua thuốc cho tiêm , cũng đều là ta phụ trách” Lời này nói xong có chút chột dạ .
Thuốc ở Hồi Xuân đường đích xác là do nàng phụ trách mua , nhưng những nơi nàng đi lại , phần lớn đều là những hiệu thuốc nhỏ không có danh khí . Nhìn khắp kinh thành , có thể trực tiếp mua bán cùng các hiệu thuốc lớn , cũng chỉ có Mộ Dung phủ tiếng tăm lừng lẫy , chỗ làm ăn nhỏ ít vốn như nhà nàng , các hiệu thuốc lớn bình thường ngay cả liếc mắt cũng không buồn .
Mộ Dung Trinh không có vạch trần nàng , có một số việc , chỉ cần trong lòng hắn nắm chắc, vậy là đủ rồi.
Trước đó , hắn đã phái người đi điều tra qua về lai lịch của nàng , đáp án lấy được khiến cho hắn vô cùng hài lòng .
Phượng Tịch Dao năm năm trước điêu ngoa tùy hứng , làm xằng làm bậy , thường xuyên khiến cha của nàng tức giận đến phát run nhưng nàng không nề hà gì . Không ngờ biến cố đột ngột xảy ra khiến nàng suýt nữa bị mất mạng .
Ly kỳ chính là , một ngày nàng tìm được đường sống trong chỗ chết , đúng vào ngày giỗ của Vu Tranh .
Sau khi Phượng Tịch Dao tỉnh lại , tính tình đại biến , đáng tiếc là trong thời gian bốn tháng đầu miệng không thể nói .
Các dấu hiệu đều đủ nói rõ một sự kiện , Vu Tranh , đích xác là chuyển thế nương nhờ vào thân thể Phượng Tịch Dao .
Sau khi biết được tất cả những chuyện này , hắn vô cùng kích động , đã mười phần xác định Phượng Tịch Dao chính là Vu Tranh , thậm chí ngay bây giờ muốn ôm nàng vào lòng, kể ra nỗi khổ tương tư năm năm nay.
Nhưng hắn không dám , nếu nàng sau khi chuyển sang kiếp khác không tới tìm hắn , đã rõ là sự kiện năm đó đối với nàng mà nói vẫn giữ trong lòng . Có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra , hắn không phủ nhận sai lầm năm đó chính là do một tay hắn tạo thành , vì thế , năm năm hắn hối hận , thậm chí không tiếc hạ Huyết chú âm độc cho mình .
Hắn đang chờ một cơ hội có thể chuộc tội của mình , cho dù sơ hội này cách xa vô hạn , hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi . Hiện giờ cơ hội gần ngay trước mắt , hắn sẽ cẩn thận quý trọng , tuyệt đối không dễ dàng bỏ lỡ.
Trong xe ngựa rơi vào bầu không khí khác thường . Trong lòng Mộ Dung Trinh đầy ắp tâm tư , Phượng Tịch Dao cũng không ổn .
Nàng cảm giác , hắn hình như đã nhìn thấy gì đó , cố tình không chịu nói ra miệng loại tư vị này thật sự khó chịu .
Đúng lúc này , xe từ từ ngừng lại .
Hắn xuống xe trước , kéo cửa xe ra cho nàng , ý bảo nàng cũng cùng xuống .
Phượng Tịch Dao liếc mắt nhìn ra bên ngoài , có chút khó hiểu , bởi vì trước mắt không phải Mộ Dung phủ mà là một tiệm cơm vô cùng nổi tiếng trong kinh thành .
Mộ Dung Trinh cười nói : “Đi lại nửa ngày rồi , buổi trưa bụng có chút đói . Còn thất thần làm gì , xuống dưới đi , chúng ta ăn cơm trưa trước”
Nàng nhìn vẻ mặt của hắn , cảm giác hắn có ý xấu .
Thế nhưng hắn lại không tức giận chút nào , thoải mái vươn tay một cái nắm chặt cổ tay nhỏ bé yếu ớt của nàng , thân mật nửa ôm nàng kéo xuống xe ngựa .
Sắc mặt Phượng Tịch Dao đại biến , bên ngoài người đi lại không ít , hơn nữa bây giờ là buổi trưa , hai người ôm nhau thân mật như vậy ,bị người ngoài nhìn thấy , thật sự là có chút mất lịch sự .
Mộ Dung Trinh nhân cơ hội nói bên tai nàng “Là ngươi không chịu xuống xe , đành phải do ta tự mình ôm ngươi xuống xe”
“Không phải là mỗi người cùng ngươi xuất môn , ngươi đều dùng cách này ôm người khác xuống xe ăn cơm chứ?”
Hắn mỉm cười “Ta có thể đem những lời ngươi nói coi như là đang ghen không?”
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái , không để ý đến hắn .
Mộ Dung Trinh cũng không giữ ý , nửa đỡ mang nàng vào tiệm cơm .
Lúc này đang là buổi trưa , khách nhân rất nhiều , nhưng Mộ Dung Trinh là đại nhân vật trong kinh thành , từ năm năm trước Tứ hoàng tử Chu Thành Tấn khởi nghĩa thành công , hạ bệ Chu Thành Tiêu , lưu đày đến phương Bắc , hiện tại Thiên Khải vương triều đã không còn bấp bênh như năm đó nữa .
Sau khi Chu Thành Tấn kế vị , liên tục thi hành cải cách , đại xá thiên hạ không nói còn miễn rất nhiều các loại thuế nặng nề .
Nhân dân được lợi ích thực tế , đương nhiên là rất vui mừng .
Hình như ngay cả ông trời cũng đứng về phía Chu Thành Tấn , hồi trước thiên tai không ngừng , sau khi hắn lên kế vị thì mưa thuận gió hòa .
Trải qua năm năm cải cách , hiện giờ Thiên Khải vương triều trở nên phồn vinh mạnh mẽ, trong lòng nhân dân đều cao hứng vô cùng , hơn nữa thập phần ủng hộ vị hoàng đế nhân đức uyên bác này.
Về phần Mộ Dung Trinh , bất kể là Nhị hoàng tử hay là Tứ hoàng tử thượng vị , địa vị của hắn đều không có bất cứ kẻ nào có thể dễ dàng dao động .
Khi hắn xuất hiện ở trong tiệm cơm thì người bán hàng lập tức bỏ công việc đang làm , nhiệt tình tiếp đón.
Hai người được dẫn tới một vị trí gần cửa sổ , Mộ Dung Trinh chọn vài món ăn ngon đặc biệt của tiệm . Chờ người vừa rời đi , chỉ thấy Phượng Tịch Dao nồi bên cạnh hai mắt nhìn chằm chằm vào một bàn cách đó không xa , sắc mặt từ từ khó coi.
Hắn nhìn theo tầm mắt của nàng , ngay tức thì hiểu ra . Bởi vì người có thể làm nàng biến sắc không phải ai khác , chính là ác thiểu Từ Phách Thiên .
Lúc trước A Quý thiếu chút nữa chết trong tay người này , nàng vĩnh viễn không quên được , A Quý khi được người ta mang về mặt mũi bầm dập , hơi thở mỏng mảnh , bộ dạng kinh khủng bao nhiêu . Mỗi lần nhớ tới , nàng liền nhịn không được nắm chặt tay lại.
Dưới mặt bàn , một bàn tay ấm áp mạnh mẽ đột nhiên cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy .
Nàng giật mình ngẩng đầu , liền nhìn vào hai mắt Mộ Dung Trinh.
“Tay ngươi rất lạnh”
Phượng Tịch Dao không biết nên trả lời hắn như thế nào , muốn tránh cũng không được , chỉ có teher mặc cho hắn nắm chặt .
Mộ Dung Trinh đột nhiên nhẹ giọng cười nói “Từ giờ trở đi , ta sẽ không tiếp tục để cho ngươi chịu bất cứ tổn thương nào”
Không biết lời này của hắn là có ý gì , nhưng tâm tình của nàng vốn khẩn trương giờ lại được hắn xoa dịu .
Lúc này , khi phục vụ đem đồ ăn nóng hổi đưa lên bàn . Lúc tới đi tới gần , Mộ Dung Trinh đột nhiên vẫy vẫy tay gọi phục vụ , bảo đối phương ghé tai lại đây , phục vụ có chút khó hiểu nhưng vẫn cung kính vội vàng đi đến .
Mộ Dung nói vài câu , thuận tay lấy từ trong ngực ra một bọc giấy nhỏ đưa cho đối phương. Sau khi phục vụ nhận lấy , hình như có chút khó xử.
Thế nhưng hắn lại nói : ‘Ngươi sợ cái gì , xảy ra chuyện gì còn có ta chịu trách nhiệm mà”
Phục vụ vội vàng gật đầu , xoay người chạy .
Phựơng Tịch Dao cảm thấy kỳ quái “Ngươi nói gì với hắn vậy?”
Mộ Dung Trinh gắp một miếng thịt bò ngọt bỏ vào trong bát nàng , cười nói “Lúc ăn cơm tiện thể xem kịch vui , đây là thói quen nhiều năm nay của ta”
Nàng không hiểu , nhưng thịt bò hắn gắp cho nàng ,cũng là món ăn trước kia nàng thích nhất . Nàng yên lặng đưa thịt bò vào miệng , hương vị và trí nhớ giống nhau như đúc.
Trên đời này , người duy nhất biết nàng thích ăn thịt bò ngọt , chỉ sợ cũng chỉ có một mình Mộ Dung Trinh .
Trong khi nàng đang hoang mang thì bên bàn kia Từ Phách Thiên đột nhiên hô to một tiếng , chẳng những khiến nàng hoảng sợ mà ngay cả khách nhân khác trong quán cũng bị hoảng sợ không nhẹ .
Chỉ thấy Từ Phách Thiên kia giống như người bị quỷ nhập , cầm đĩa đồ ăn còn nóng hôi hổi ở trên bàn mình lên trực tiếp hắt vào mặt mình .
Những người khác ngồi cùng bàn với hắn đều bị hù sợ , đứng lên theo bản năng , lui sang một bên .
Từ Phách Thiên tự mình hắt đồ ăn vào mình sau đó lập tức hét lớn : “Ta chính là ô quy khốn khiếp , ỷ vào cha có tiền , cả ngày ức hiếp người khác , làm xằng làm bậy , cưới tam phòng bà lớn , tiểu thiếp vô số , nhưng đến giờ cũng chưa sinh cho ta một đứa con , ta biết còn làm nhiều chuyện xấu hơn , tương lai con sinh ra , nhất định không có mông …”
Nói tới đây , Mộ Dung Trinh vừa mới nuốt xuống một món ăn suýt nữa cười phun ra.
Phượng Tích Dao đã hoàn toàn choáng váng . Từ Phách Thiên không bị bệnh chứ ? Sao tự nhiên lại lấy đồ ăn tự hắt vào mình , lại còn nguyền rủa con của mình không có mông ?
Chỉ thấy thấy hắn nổi tiên vậy , đem hết toàn bộ đồ ăn tự đổ vào đầu mình , xong xuôi lại căng cổ vọng kêu “Ta tội ác tày trời ,sau này chết không toàn thây , sớm muộn gì cũng bị thiên lôi giáng xuống …”
Hắn một bên đang mắt ác liệt , Phượng Tịch Dao đột nhiên lại đem ánh mắt dời về phía Mộ Dung Trinh , hạ giọng nói : “Ngươi vừa đưa gói gì đó cho phục vụ , có liên quan gì đến tình huống hiện nay không?”
Vẻ mặt Mộ Dung Trinh thập phần vô tội “Ta đã nói , lúc ăn cơm ta rất thích xem kịch vui”
“Cho nên người liền phái người đem gói “nhất định nói thật” bảo phục vụ cho vào trong thức ăn hay rượu của Từ Phách Thiên?”
Nghe vậy , hắn giả vờ lộ ra biểu tình không thể tin “Ngươi làm sao biết gói thuốc kia tên là “nhất định nói thật”?
Phượng Tịch Dao bị hỏi liền ngẩn ra . Nàng không biết nhưng Vu Tranh biết , bởi vì thiên hạ hôm nay người có thể luyện ra loại thuốc thượng hạng khiến người ta không nịnh hót này ,cũng chỉ có Mộ Dung Trinh .
Nhớ năm đó Vu Tranh bị hắn mang từ kỹ viện về , đã từng nhìn thấy hắn dùng kỳ trùng cỏ độc , trốn ở trong phòng thuốc luyện chế các loại thuốc cổ quái để chơi đùa . Mỗi loại thuốc đều có hiệu quả khác nhau , mà hiệu quả mỗi loại đều có thể ép người ta gần chết .
“Nhất định nói thật” này chính là một vị , tên cũng là do Mộ Dung Trinh lúc ấy thuận tiện nói , hoàn toàn không có sáng ý gì , người đầu tiên bị thử cũng chính là Hỉ Đa đáng thương.
Năm đó nàng từng nói , thuốc này rất âm độc , bởi vì người bị độc sẽ không có chừng mực tự tổn thương chính mình , nhục mạ mình , nguyền rủa chính mình , nếu nội trong bốn mươi chính canh giờ không dùng giải dược , thì sẽ bạo huyết mà chết ______
Mộ Dung Trinh thấy thần sắc nàng kích động , cũng đã đoán được trong lòng nàng suy nghĩ cái gì .
Hắn không bắt lấy vấn đề vừa rồi để hỏi tiếp mà hời hợt nói : “Ta vừa mới nói với ngươi , từ nay về sau , sẽ không để bất kể kẻ nào tổn thương ngươi , về phần những người hồi trước từng thương tổn đến ngươi , tự nhiên sẽ phải nhận trừng phạt”
Nói xong , hắn nhìn thoáng qua Từ Phách Thiên vẫn đang nổi điên , cười lạnh nói : “Hắn như vậy , coi như là trừng phạt đúng tội”
Phượng Tịch Dao ngay tức khắc hiểu ra , sở dĩ hắn làm chuyện như vậy , thì ra là thay nàng bênh vực kẻ yếu . Nàng không kìm được nhìn hắn một cái , đáy lòng dâng lên một tư vị nói không nên lời .
Buổi sáng hôm sau , có người khóc lóc đến gõ cửa Mộ Dung phủ .
Lúc ấy Mộ Dung Trinh đang cùng Phượng Tịch Dao ở trong phòng dùng đồ ăn sáng thì thấy Hỉ Đa chạy vào nói “Chủ tử , cha Từ Phách Thiên đã ở bên ngoài quỳ hai canh giờ , hắn nói con của hắn ngày hôm qua được người ta đưa về từa tiệm cơm cứ điên đến giờ …”
Mộ Dung Trinh đang cầm bát ăn cơm nghe vậy cười lạnh một tiếng “Con của hắn điên hay không điên , liên quan gì đến ta ?”
“À…” Hỉ Đa bị hỏi liền ngẩn ra , ánh mắt không khỏi liếc nhìn về phía Phượng Tịch Dao .
Nàng liếc mắt nhìn Mộ Dung Trinh bướng bỉnh một cái , ho nhẹ một tiếng “Từ Phách Thiên tuy rằng đáng ghét , nhưng vỡ mạnh máu mà chết thì có chút tàn nhẫn”
Cũng không phải nàng cầu xin cho Từ Phách Thiên , nàng hận không thể cho loại người kia chết sớm siêu sinh sớm .
Nhưng một khi Từ Phách Thiên thật sự bạo huyết mà chết , hủng thủ giết người biến thành Mộ Dung Trinh .Nàng biết sở dĩ hắn làm vậy là bởi vì thay nàng bênh vực , nhưng nếu vì vậy mà tổn thương đến mạng người , trong lòng nàng nhất định không dễ chịu .
Nghe thấy nàng nói thế , hắn thấp giọng nói “Có đôi khi làm người thiện lương , vô hình trung là dung túng cho kẻ ác” Lời tuy nói hậy , nhưng hắn cũng không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn , trực tiếp phân phó Hỉ Đa “ Để cho hắn quỳ thêm hai canh giờ nữa , không thấy ta đang dùng bữa sao? Những chuyện thế này thật sự là quấy rầy khẩu vị của ta”
Hỉ Đa cảm thấy mình bị oan , không hiểu sao lại bị chủ tử mắng một chập .
Với hắn , Từ Phách Thiên sống hay chết thật sự không liên quan đến hắn , nhưng vấn đề là cha Từ Phách Thiên cứ quỳ gối kêu gào ngoài cửa , người ta đuổi mấy lần cũng không chịu đi , sống chết muốn gặp chủ tử một lần mới bằng lòng bỏ qua . Vậy nên hắn mới đến bẩm báo .
Vất vả mãi chờ chủ tử dùng xong bữa sáng , cuối cũng cũng nghe hắn nói “Đi , đem người kêu vào đây cho ta”
Một lát sau , chỉ thấy một lão già chừng năm mươi tuổi lăn lội chạy vào , vừa nhìn thấy Mộ Dung Trinh liền quỳ rạp xuống đất , khóc lóc nói rõ tình huống của con trai mình.
Khi hắn nói đến đọn Từ Phách Thiên sau khi về nhà , tự nhiên còn muốn cầm dao tự cung thì Phượng Tịch Dao đứng bên cạnh hắn nhịn không được suýt nữa bật cười .
Mộ Dung Trinh cũng rất muốn cười , nhưng hắn nhịn được .
Chờ lão cha khóc lóc đập đầu nói xong bệnh trạng con trai mình , hắn cầm ly trà lên , uống một ngụm trà , chậm rãi nói : “Ngươi nói loại bệnh kì lạ này giống một loại điên , người khác có lẽ không có cách trị , nhưng đối với ta mà nói , thì dễ như trở bàn tay.”
Từ lão gia nghe vậy , vội vàng quỳ đi mấy bước “Mong Hầu gia xuất thủ cứu giúp , chỉ cần con trai của ta có thể hồi phục khỏe mạnh , cho dù lên núi đao xuống chảo dầu , lão nhân cũng không chối từ”
Trong lòng Phượng Tịch Dao hừ lạnh một tiếng . Từ Phách Thiên kia cũng là bởi vì có loại cha dung túng hắn này , mới làm xằng làm bậy cho tới tận hôm nay.
Mộ Dung Trinh lại nói “Bệnh , ta có thể trị , nhưng thù lao , ta sợ Từ gia các ngươi không đủ sức”
Từ lão gia vội vàng van xin “ Chỉ cần Hầu gia ra giá…”
“Một trăm vạn lượng”
Vừa dứt lời , Từ lão cha kinh ngạc , Phượng Tịch Dao cũng sợ ngây người .
Cái này rõ ràng là bắt chẹt mà .
Mộ Dung Tinh không nhanh chông chậm uống một ngụm trà , mới nói “Nếu ngươi không lấy ra một trăm vạn lượng , thì nhanh chóng về nhà , chuẩn bị hậu sự cho con trai ngươi đi”
Trước đó hắn đã cho người điều tra qua gia thế Từ Phách Thiên , chính xác là tài đại khí thô , trên mặt thì nhiều nhưng sau lưng thì không sáng sủa như vậy , gồm cả tòa nhà lớn mà Từ gia hiện nay đang ở , gom lại mới vừa đủ một trăm vạn .
Nếu ác thiếu Từ Phách Thiên này ỷ có mấy đồng tiền dơ bẩn mà khi dễ người khác , vậy thì hắn khiến đối phương nếm thử mùi vị gia cảnh khốn đốn xem sao .
Thấy Từ lão gia tựa hồ còn đang do dự , Mộ Dung Trinh đã không còn kiên nhẫn “ Ngươi lo mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề gì , nhưng ta không dám cam đoan con của ngươi có thể chống đỡ lâu như vậy , nếu hắn bất hạnh mà chết …”
Hắn vội vàng ngẩng đầu , hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói : “Một trăm vạn thì một trăm vạn” Chỉ cần con trai có thể sống , chỉ cần tương lai còn có người thân chăm sóc cho mình trước lúc lâm chung , cho dù táng gia bại sản lo tiền thuốc men , hắn cũng nguyện ý cho .
“Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn ta không lấy ra nhiều bạc như vậy được , cho tiểu lão nhân gom mấy ngày , chỉ cần kiếm đủ ngân lượng , tất sẽ phái người đem bạc dâng tận tay”
“Nếu như vậy , ngươi kí tên đồng ý , lập cam đoan đi”
Chờ sau khi Từ lão gia viết xong phiếu nợ , Mộ Dung Trinh bảo hắn nhanh chóng hồi phủ , mang Từ Phách Thiên đang điên kia đến đây xem bệnh .
Từ lão gia không dám chậm trễ một chút nào , có Hầu gia cam đoan , thì con trai có thể cứu , hắn vội vàng xoay người hồi phủ , bảo gia đinh mang con trai lại đây .
Mộ Dung Trinh đột nhiên đưa cho Phượng Tịch Dao , nói với nàng “Chờ Từ lão đầu kia vài ngày sau đem bạc mang tới , ngươi cầm bạc mang về nhà cho cha ngươi mua vài thứ cho A Quý suýt chết lần trước kia đi”
Phượng Tịch Dao nhìn phiếu nợ , ngây ngẩn cả người.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng , nhẹ nhàng đem phiếu nợ nhét vào trong tay nàng “Không cần hoài nghi , bạc này ngươi tuyệt đối nhận được , đừng quên , trước kia Từ Phách Thiên khi dễ Phượng gia ngươi như thế nào , thu lấy đi”
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú không giốn như đang nói đùa của hắn , tâm tình có chút kích động .
“Ngươi … Người sở dĩ chèn ép hắn như vậy , không phải là … vì ta chứ?”
Đôi mắt phượng của Mộ Dung Trinh nhẹ nhàng nhíu lại “Thiếu nợ thì trả tiền , đây là việc hiển nhiên , bất cứ ai cũng không thoát được”
Lời nói này khiến cho Phượng Tịch Dap chó chút bừng tỉnh , tuy rằng nàng mơ hồ nghe hiểu , những cũng hiểu được ý trong lời nói của hắn .
Hắn không cho nàng cơ hội nói tiếp , ôn nhu nói “Nếu ngươi thật lòng muốn cám ơn ta , thì tự mình làm cơm chiều cho ta ăn đi”
Yêu cầu này đối với Phượng Tịch Dao mà nói cũng không quá lo lắng . Năm năm trước , Mộ Dung Trinh vô cùng ỷ lại vào tay nghề của nàng .
Năm năm trôi qua , cảnh còn người mất , hắn nhớ , không chỉ là con người của nàng , mà còn là tất cả mọi thứ nàng từng dành cho hắn …
Tiếng sấm chói ta vang tận trời , Mộ Dung Trinh rơi vào trong hồi ức đột nhiên bị tiếng sấm bên ngoài làm giật mình bừng tỉnh.
Hắn nhớ rõ năm năm trước ,khi thi thể của Vu Tranh được nâng trở về từ hiến trường , mưa cũng to như trút nước , mỗi khi tiếng sấm chói ta vang lên , đều khiến hắn nhớ lại trận bi kịch kia .
Vu Tranh đã chết , mang theo đưa con trong bụng chưa ra đời mà chết.
Nếu thời gian có thể quay người ,hắn nhất định sẽ liều mình ngăn cản màn bi kịch đó.
Nhìn thấy mưa bên ngoài không ngừng rơi xuống , lòng Mộ Dung Trinh giờ phút nầy như dao cắt.
Tuy rằng lúc ấy nàng là vì Chu Thành Tấn mới gặp kiếp nạn này , nhưng nếu như lúc ấy không phải hắn trong cơn tức giận nói ra những lời tổn thương đến nàng , nếu không phải hắn không lựa lời kêu nàng cút đi , thản kịch năm năm trước cũng không phát sinh .
Cho dù hắn có thuật khởi tử hồi sinh , nhưng lúc trước Vu Tranh vì bảo vệ hắn khỏi độc thủ của Uông Hạo Thiên đã chết thảm một lần . Thuật khởi tử hồi sinh của hắn , chỉ có thể sử dụng một lần trên cơ thể một người …
Nói cho cùng , nàng là vì Mộ Dung Trinh hắn mà chết . Mà khi nàng chết , trọng bụng còn mang cốt nhục của hắn .
Ngoài phòng mưa sấm đan nhau , trong phòng nét mặt Mộ Dung Trinh đầy ưu sầu.
Mở tờ giấy được hắn gấp cẩn thận , chữ viết bên trên tinh tế , đó là chữ viết tay của Phượng Tịch Dao .
Mộ Dung Trinh nhẹ nhàng nắm tờ giấy trong tay , ánh mắt sâu sau , vẻ mặt có nét hơi kích động .
Giống nhau như đúc ! Chữ của Phượng Tịch Dao và Vu Tranh viết giống nhau như đúc.
Nhớ lại năm đó Vu Tranh miệng không thể nói , cách trao đổi duy nhất với hắn chính là dùng bút viết chữ . Hắn nhìn quen bút tích của nàng , cho dù là qua năm năm , nét chữ và kiểu chữ của nàng vẫn khắc sâu trong đầu không quên được .
Mộ Dung Trinh đột nhiên nở nụ cười , năm năm trước khi Vu Tranh chết , khoảng khắc đấy hắn đã tự mình hạ Huyết chú.
Mộ Dung gia là một y học thế gia cổ xưa và thần bí , y thuật thần bí tổ tiên lưu truyền tới nay rất uyên thâm .
Huyết chứ ! Đối với hậu nhân Mộ Dung gia mà nói , giống như một lời nguyền đáng sợ .
Hạ Huyết chú là cách phi thường phức tạp , người bị hạ Huyết chú , chẳng những phải nhận lấy vạn kiến cắn tâm đớn , còn có thể mất đi bảo bối bản thân nguyệt đạt được trong phút chốc .
Mà năm năm trước hắn không chút nghĩ ngợi hạ Huyết chú cho mình , chính là hi vọng khi còn sống , có thể tìm được chuyển sinh kiếp sau của Vu Tranh .
Có lẽ chuyện ly kỳ như vậy người khác nghe được có chút khó tin . Nhưng đối với Mộ Dung gia mà nói , Huyết chú thật sự tồn tại .
Cách làm Huyết chú tuy rằng âm độc , nhưng lại vô cùng hữu hiệu .
Hồi đó hắn dùng máu của mình cùng máu Vu Tranh đã chết dung hợp cùng một chỗ , trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày , nuôi một con huyết trùng chí âm chí độc , trói buộc linh hồn của hắn đã cùng linh hồn Vu Tranh cùng một chỗ .
Chỉ cần đợi đến thời điểm , hắn có thể gặp được chuyển sinh kiếp sau của Vu Tranh. Khi gặp lại nàng thân thể sẽ lập tức cảm nhận được sự tồn tại của đối phương .
Đêm hôm đó lúc hắn bệnh nặng , trong ánh trăng mờ nhớ rõ bản thân ôm lấy một nữ nhân , hơi thở giống như hơi thở của Vu Tranh .
Lúc ấy hắn cho là mình nằm mộng , nhưng sau đó …
Nghĩ đến đây , Mộ Dung Trinh cười vô cùng đắc ý . Khi hắn tự mình chạy đến phòng giặt đồ của Mộ Dung phủ , liều lĩnh ôm Phượng Tịch Dao vào trong ngực thì hắn liền vô cùng xác định , Phượng Tịch Dao , chính là Vu Tranh chuyển sinh sang kiếp sau .
Hắn không rõ vì sao linh hồn sau khi chết của Vu Tranh lại nhập vào trong thân thể của Phượng Tịch Dao , theo như lẽ thường , linh hồn của nàng sẽ tới âm tào địa phủ , uống qua Mạnh bà thang sau đó đầu thai .
Nếu tính đúng thì , Vu Tranh chuyển kiếp năm nay hẳn là chỉ có năm tuổi.
Nhưng hắn lại cảm nhận được hơi thở của Vu Tranh trên người Phượng Tịch Dao , hơn nữa nét chữ của hai người gần như giống nhau như đúc , để cho hắn càng xác nhận .
Ngoài ra , thủ pháp châm cứu cho động vật , hắn không dám nói trên đời này chỉ có mình hắn biết nhưng để có thể hạ kim chuẩn xác , thì đúng thật là tìm không thấy người thứ hai .
Năm đó tự tay truyền thụ bản lĩnh này cho nàng , bây giờ Phượng Tịch Dao lại có thể chữa khỏi cho tiểu bạch miêu mà hắn cố ý làm què không chút nhầm lẫn .
Đủ loại dấu hiệu chứng minh , Phượng Tịch Dao và Vu Tranh , nhất định là cùng một người.
Hiểu rõ chuyện này Mộ Dung Trinh vô cùng kích động , rất muốn ngay lập tức đem Phượng Tịch Dao ôm vào trong ngực , giải trừ nỗi nhớ thống khổ năm năm nay đối với nàng.
Nhưng hắn không quên , thái độ của Phượng Tịch Sao lạnh nhạt bao nhiêu với mình . Phượng gia sống ở phía bắc kinh thành , cách Mộ Dung phủ không xa lắm .
Nhưng năm năm nay , nàng lại không một lần tìm đến hắn , điều này đủ để nói rõ , khẳng định nàng còn nhớ đến chuyện cũ năm đó . Cho nên hắn không dám tùy tiện đi tìm nàng truy hỏi tới cùng , hắn rất sợ , sau khi phá đi tầng sương mù này , đạt được chỉ là sự tuyệt tình chỉ trích của nàng .
Mưa bên ngoài rơi không ngừng , sấm động không dứt , mưa gió biến ảo . Thời tiết tồi tệ như vậy , chẳng những làm cho Mộ Dung Trinh nhớ lại những chuyện cũ không vui , mà ngay cả Phượng Tịch Dao đang ở trong phòng giặt quần áo , sắc mặt cũng trở nên hết sức khó coi.
Yên Nhi thấy nàng không tập trung , nhịn không được quan tâm hỏi : “Tịch Dao , sau ngày hôm qua Hầu gia đột nhiên đến phòng giặt đồ , trông mặt cô luôn căng thẳng . Rốt cuộc hầu gia nói gì với cô vậy ? Người có phải gây khó dễ cho cô không ?”
Phượng Tich Dao nâng mắt nhìn Yên Nhi , ảm đạm cười “Ta chẳng qua chỉ là một nô tài trong Hầu phủ , không gia thế không bối cảnh , Hầu gia cần gì phải làm khó ta?”
Khi nàng nói đến hai chữ “nô tài” , có chút nhấn mạnh , giống như cố cường điệu đó là một sự thật .
Yên Nhi tuy rằng nhát gan sợ phiền phúc , nhưng tâm tư lại vô cùng thông xuốt .
Vốn tưởng rằng ngày hôm qua Hầu gia đột nhiên di giá tới phòng giặt đồ là để hỏi tội nàng , không ngờ Hầu gia ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không , cứ như vậy phái tất cả a hoàn khác đi ra ngoài , chỉ lưu lại riêng một mình Tịch Dao .
Lúc ấy bên trong rốt cuộc phát sinh chuyện gì nàng không biết , nhưng nàng cảm thấy được , quan hệ của Hầu gia cùng Tich Dao khẳng định không hề tầm thường .
Nàng còn muốn nói tiếp gì đó , nhưng Phượng Tịch Dao đã đứng dậy , ôn nhu nói : “Ta đi vựa củi nấu nước ấm lại đây” Nói xong , đã đi thẳng về phía vựa củi.
Ngoài mặt Phượng Tịch Dao tuy rằng vô cùng trấn định nhưng kỳ thật ở sâu trong nội tâm lại không thể bình ổn .
Nàng thế nào cũng không nghĩ đến , đã năm năm qua đi , Mộ Dung Trinh chẳng những không cưới vợ sinh con , ngược lại còn …
Nghĩ đến lúc trước hắn vì một cái hà bao mà không quản tính mạng nhảy vào ao sen , lòng của nàng không khỏi rung động .
Trên thực tế có rất nhiều chuyện nàng không cách nào hiểu nổi.
Năm năm trước , Chu Thành Tấn bất mãn chính sách tàn bạo , mang binh khởi nghĩa , hạ trại ở An Dương thì Đại tướng quân Lý Tiếu bị quân địch tập kích mạng chỉ trong một sớm một chiều . Mộ Dung Trinh mang theo tỳ nữ Vu Tranh rời khỏi kinh thành đến An Dương trị liệu , cũng thành quân y không thể thiếu .
Vẫn còn nhớ rõ ngày đó cũng giống như hôm nay , sắc trời mù mịt , mưa to bàng bạc . Vu Tranh trong lúc vô ý nghe được hai người tiểu bộc bên cạnh Mộ Dung Trinh nói chuyện , đi tìm Mộ Dung Trinh hỏi cho rõ ràng , kết quả lấy được đáp án đúng là … Nàng chỉ là nô tài hắn dùng bạc mua từ kỹ viện về.
Nô tài ! Thân phận bao nhiêu bi ai tức cười.
Đáy mắt Phượng Tịch Dao lộ nét bi thương tuyệt vọng .
Nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó , khi chạy khỏi quân trường của Mộ Dung Trinh , trong lòng bi thương đến cỡ nào . Tại ngày đó nàng chỉ được xem là cả đời dựa vào nam nhân , nàng nghe thấy , những lời hắn trào phúng hắn nói giống như lưỡi dao sắc nhọn.
Có lẽ , chết thật sự có thể khiến người ta hoàn toàn giải thoát . Cho nên nàng tự mặc chiến bào của Chu Thành Tấn , liều mĩnh dẫn địch truy kích nàng cũng không sợ , tình nguyện dùng tính mạng của mình đổi lấy một hồi yên bình.
Sau đó , nàng đã chết .
Tất cả mọi người đều nghĩ nàng là vì Chu Thành Tấn mà chết , chỉ có chính nàng hiểu được , là Mộ Dung Trinh vô tình , cướp đi ham muốn tiếp tục sống của nàng.
Không cha không mẹ , lại là một người câm sống bằng nghề ca hát trong thanh lâu , nàng không thấy tiếp tục sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Đúng vậy , Phượng Tịch Dao chính là Vu Tranh !
Cho dù chuyện này vô cùng ly kỳ , nhưng đối với nàng mà nói , cũng không thể thay đổi được sự thật .
Sau khi tỉnh lại , nàng phát hiện mình biến thành Phượng Tịch Dao , có một người cha yêu thương mình , cùng với một gia đình không giàu có , nhưng là một gia đình tràn ngập hạnh phúc.
Ký ức hồi trước , hiện giỡ đã xóa đi rất nhiều chuyện không tốt . nàng trước kia từng không thể nói chuyện , là bởi vì ở cuộc sống trước từng bị kế phụ cường bạo , hoảng sợ quá độ , mới biến thành người câm.
Thế nhưng đời này , được Phượng Ngũ cẩn thận che chở yêu thương , nàng từ từ cũng tiếp nhận thân phận mới của mình , cũng dần dần mở miệng nói chuyện.
Mộ Dung Trinh có lẽ là một thần y tuyệt thế được mọi người kính sợ , nhưng người trị khỏi bệnh câm cho nàng lại là người cha Phượng Ngữ đời này của nàng.
Nếu trời cao cho nàng cơ hội trọng sinh , nàng tự nhiên sẽ hảo hảo quý trọng duyên phận này.
Về phần Mộ Dung Trinh , mặc kệ bản thân từng thương mến hắn thế nào đi nữa , tất cả đều là chuyện đời trươc , không hề có quan hệ với Phương Tịch Dao nàng .
Nhưng mà … Có một số việc , thật sự có thể nói quên liền quên mất được sao?
Nếu quả thật quên được hết sao , vậy thì khi tận mắt thấy hắn nhặt hà bao chính tay nàng thêu cho hắn vì sao lại thấy đau lòng ?
Thất sự quên được hết sao , vậy khi nàng nhìn thấy hắn bị bệnh tật dày vò tại sao lại khẩn trương ?
“A!” Cái nóng bỏng đột nhiên đến khiến nàng kêu lên một tiếng , vội vàng lui về phía sau , bỗng nhiên hoàn hồn , thì ra bản thân suy nghĩ vẩn vơ ,không cẩn thận đun nước tự làm phỏng mình .
nàng còn chưa kiểm tra vết thương trên tay , đã bị lực đạo đột nhiên xuất hiện từ phía sau kéo vào trong lòng . Nàng hoảng hốt chưa kịp bình tĩnh , ngẩng đầu lên , chẳng biết Mộ Dung Trinh xuất hiện ở phía sau nàng từ lúc nào , bốn mắt nhìn nhau .
Hắn bá đạo nắm ngón tay bị bỏng của nàng lên để lên bên môi , dùng đầu lưỡi ấm áp nhẹ nhàng mút lấy.
Phượng Tịch Dao bị sự xuất hiện của hắn dọa không nhẹ . Nếu nàng nhớ không lầm , nơi này là vựa củi phải không ? Thân là Mộ Dung hầu gia , luôn luôn sợ bẩn , sợ mệt , sợ phiền toái như Mộ Dung Trinh , bình thường có ham mê lớn nhất chính là ẩn tránh ở trên giường của hắn làm đại gia , hoặc là đem độc trùng cổ quái của mình ra nghiên cứu những lúc buồn chán , hiện tại hắn lại có thể không để ý đến thân phận níu lấy ngón tay bị phương của nàng , còn dùng đầu lưỡi liếm láp nhẹ nhàng nữa!
Tuy rằng vết bỏng được cẩn thận xử lý như vậy khiến nàng cảm thấy hết sức thoải mái , nhưng khoảng cách giữa hai người lại quá gần làm cho lòng nàng bồn chồn.
Nàng cố gắng muốn rút cánh tay của mình ra thì bị Mộ Dung Trinh ngang ngược nắm .
“Tay ngươi bị phỏng , cần bôi thuốc” Thanh âm của hắn tuy rằng rất đều đều , nhưng trong giọng nói lại khó che được ý muốn ra lệnh .
Nàng lắc đầu “Không cần , đây chỉ là vết thương nhỏ …”
Mộ Dung Trính không chớp mắt nhìn nàng , ánh mắt sắc bén kia dường như muốn xuyên thủng xuyên thủng sự che đậy của nàng .
Phượng Tịch Dao không thích cảm giác như thế , cũng không hiểu vì sao trong một đêm hắn lại thay đổi cách đối xử với nàng đến vậy . Ánh mắt của hắn tựa hồ đang nói cho nàng biết , hắn muốn nhìn thấy cái gì đó …
Nàng không muốn suy đoán đáp án , điều duy nhất có thể làm , là thoát khỏi hắn , càng xa càng tốt.
Nhưng Mộ Dung Trinh có chết cũng không buông tay , điều này làm cho Phượng Tịch Dao tức giận , hung hăng trừng mắt một cái , nhỏ giọng quát “Ta chỉ là một nô tài trong phủ , Hầu gia cho dù không để ý lập trường của mình , cũng nên lo lắng một chút tới thanh danh của ta , ngươi cầm tay ta như vậy, rốt cuộc là tình làm gì ?”
Nghe vậy , hắn nhẹ giọng cười “Từ giờ trở đi , ngươi không phải nô tài trong phủ của ta”
Nàng liếc nhìn mắt một cái , lại nghe hắn tiếp tục nói “Cha ngươi Phượng Ngũ là thầy thuốc Hồi Xuân đường , tin rằng từ nhỏ ngươi thường nghe thường thấy nên cũng bị ảnh hưởng , nhất định nắm chắc về y thuật , lần trước ta giúp Phượng gia các ngươi cứu người , ngươi từng nói , đối với Phượng gia các ngươi , ta là ân nhân”
“Bây giờ ta chẳng phải là người giặt quần áo trong Mộ Dung phủ hay sao?” Nàng lạnh nhạt vặc lại hắn .
“Mộ Dung phủ ta gia nghiệp to lớn , đương nhiên không thiếu người giặt quần áo , chỉ có điều …” Hắn cười cười nhìn nàng một cái “Bên cạnh ta thật ra thiếu một trợ thủ tay chân gọn gàng , làm việc cẩn thận”
Phượng Tịch Dao không thể tin nhìn hắn .
“Ngươi đoán không sai , từ hôm nay trở đi , ngươi phải ở lại bên cạnh ta , làm trợ thủ của ta , một tấc cũng không rời”
Nàng giật mình sững sờ , thật lâu sau , cuối cùng mới tìm lại thanh âm của mình “Nếu ta nhớ không nhầm , Hầu gia hẳn là đối với trị liệu chữa bệnh không có hứng thú.”
Người này không có y đức , đây là chuyện cả Thiên Khải vương triều này đều biết.
Mộ Dung Trinh lại trâng tráo cười nói “Hiện tại ta có hứng thú”
Phượng Tích Dao nghe xong , mười phần vô ngữ.
Lúc này , Mộ Dung Trinh đột nhiên dắt tay nàng , cứ thế nói : “Đi , trước tiên phải bôi thuốc trị bỏng cho tay ngươi , bôi thuốc xong , theo ta đi dùng bữa…”
“Hầu gia , ta chỉ là một a hoàn trong phủ …” Bị hắn mạnh mẽ lôi đi Phượng Tịch Dao không kìm được lớn tiếng nõi rõ sự thật này .
Hắn quay đầu lại liếc nhìn nàng cười một cái “Sai rồi , ngươi bây giờ là trợ thủ của ta” Thấy nàng còn muốn phản kháng , hắn lại ném ra một câu “ Đừng quên , ta còn là ân nhân của Phượng gia các ngươi”
Phượng Tịch Dao cuối cùng cũng không tìm được lý do gì để phản lại đồ nghị của nghĩ , chỉ có thể ngây ngốc tùy ý hắn lôi nàng đi khỏi vựa củi , ngay trước mặt hạ nhân Mộ Dung phủ , cùng nắm tay hắn đi về phía phòng của hắn.
Mộ Dung gia nhiều đời hành y , trong kinh thành có không ít hiệu thuốc lớn đều có liên quan đến Mộ Dung gia.
Mỗi tuần trong tháng , Mộ Dung Trinh đều sai người đi các hiệu thuốc lớn chọn thuốc , mang về Mộ Dung phủ cho hắn nghiên cứu . Trong phủ có các hạ nhân đặc biệt phụ trách việc ra ngoài chọn mua , nhưng mà hôm nay , hắn lại phân phó Hỉ Đa chuẩn bị xe ngựa , hắn muốn tự mình xuất phủ đi mua thuốc.
Mà lần này đi theo dĩ nhiên cả cả trợ thụ mới nhậm chức không lâu – Phượng Tịch Dao.
Bởi vì cái gọi là cắn người thì miệng mềm, bắt người thì tay ngắn, tuy rằng nàng thật sự không thích quá mức gần gũi với hắn , nhưng không thể không nói , nếu Mộ Dung Trinh lúc trước không xuất thủ cứu giúp , A Quý hiện giờ đã chết rồi.
Lưu lại ở Mộ Dung Phủ đã hơn một tháng , nàng nhận được thư cha sai người đưa tới , trong thư có nói , A Quý sau khi nghỉ ngơi điều dưỡng , hiện giờ đã không còn đáng ngại.
May mắn là A Quý không có việc gì , bằng không Phượng già nàng thật thẹn với một nhà già trẻ Trần Quý . Cho nên mấy ngày nay làm người hầu ở Mộ Dung phủ , nàng luôn chăm chỉ hoàn thành tốt những việc mình phụ trách.
Thiếu ân huệ thì nhất định phải trả , đây là đạo lý từ nhỏ nàng đã hiểu và làm theo . Chỉ là cùng Mộ Dung Trinh xuất phủ , lại còn ngồi cùng một cái xe kiệu , điều này khiến nàng có chút không thoải mái.
May là quá trình mua thuốc vô cùng thuận lợi , đã đi mấy hiệu thuốc , lão bản đều nhiệt tình tiếp đón.
Đi đi lại lại như vậy cả buổi sáng , nên mua gù cũng đều mà đủ .
Mộ Dung Trinh trước sau như một ngồi trong xe làm đại gia , mọi việc gần như đều do một mình Phượng Tịch Dao ôm hết.
Lúc nàng trở lại trong xe , chỉ thấy trên mặt hắn lộ vào phần vui đùa “ Ta quả nhiên nhìn không nhầm , để ngươi làm trở trợ thử đúng là tìm đúng rồi , hoàn toàn không cần ta phân phó chỉ đạo đã làm tốt tất cả mọi chuyện đến vậy . Ta cũng bắt đầu thấy hoài nghĩ , có phải ngươi đã làm quen việc thế này hay không đây.”
Sắc mặt Phượng Tịch Dao khẽ thay đổi . nàng đương nhiên là quen việc , bởi vì năm năm trước , phụ trách đến các hiệu thuốc lớn chọn mua thuốc đều di nàng tự mình xử lý .
Bởi vì hắn là người cực kì xoi mói , cho nên mỗi lần chọn dược liệu , nàng đều hết sức cẩn thận .
Nhưng nàng đã quên mất một việc , nàng bây giờ Phượng Tịch Dao không phải Vu Tranh . Nếu như là Vu Tranh năm đó , tài giỏi linh hoạt xử lý mọi việc tốt là việc hiển nhiên , nhưng bây giờ nàng là Phượng Tịch Dao …
Đối mặt với vẻ mặt cười như không cười của Mộ Dung Trinh , trong lòng nàng run lên .
Hay là hắn cố ý dùng phương pháp này để dò xét nàng?
Nghĩ đến loại khả năng này , nàng không khỏi bị dọa tới mức chảy mồ hôi lạnh , vội vàng tránh ánh mắt dò xét của hắn , nhỏ giọng nói : “Cha ta là lão bản Hồi Xuân đường , hồi trước việc chọn mua thuốc cho tiêm , cũng đều là ta phụ trách” Lời này nói xong có chút chột dạ .
Thuốc ở Hồi Xuân đường đích xác là do nàng phụ trách mua , nhưng những nơi nàng đi lại , phần lớn đều là những hiệu thuốc nhỏ không có danh khí . Nhìn khắp kinh thành , có thể trực tiếp mua bán cùng các hiệu thuốc lớn , cũng chỉ có Mộ Dung phủ tiếng tăm lừng lẫy , chỗ làm ăn nhỏ ít vốn như nhà nàng , các hiệu thuốc lớn bình thường ngay cả liếc mắt cũng không buồn .
Mộ Dung Trinh không có vạch trần nàng , có một số việc , chỉ cần trong lòng hắn nắm chắc, vậy là đủ rồi.
Trước đó , hắn đã phái người đi điều tra qua về lai lịch của nàng , đáp án lấy được khiến cho hắn vô cùng hài lòng .
Phượng Tịch Dao năm năm trước điêu ngoa tùy hứng , làm xằng làm bậy , thường xuyên khiến cha của nàng tức giận đến phát run nhưng nàng không nề hà gì . Không ngờ biến cố đột ngột xảy ra khiến nàng suýt nữa bị mất mạng .
Ly kỳ chính là , một ngày nàng tìm được đường sống trong chỗ chết , đúng vào ngày giỗ của Vu Tranh .
Sau khi Phượng Tịch Dao tỉnh lại , tính tình đại biến , đáng tiếc là trong thời gian bốn tháng đầu miệng không thể nói .
Các dấu hiệu đều đủ nói rõ một sự kiện , Vu Tranh , đích xác là chuyển thế nương nhờ vào thân thể Phượng Tịch Dao .
Sau khi biết được tất cả những chuyện này , hắn vô cùng kích động , đã mười phần xác định Phượng Tịch Dao chính là Vu Tranh , thậm chí ngay bây giờ muốn ôm nàng vào lòng, kể ra nỗi khổ tương tư năm năm nay.
Nhưng hắn không dám , nếu nàng sau khi chuyển sang kiếp khác không tới tìm hắn , đã rõ là sự kiện năm đó đối với nàng mà nói vẫn giữ trong lòng . Có một số việc đã xảy ra chính là đã xảy ra , hắn không phủ nhận sai lầm năm đó chính là do một tay hắn tạo thành , vì thế , năm năm hắn hối hận , thậm chí không tiếc hạ Huyết chú âm độc cho mình .
Hắn đang chờ một cơ hội có thể chuộc tội của mình , cho dù sơ hội này cách xa vô hạn , hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi . Hiện giờ cơ hội gần ngay trước mắt , hắn sẽ cẩn thận quý trọng , tuyệt đối không dễ dàng bỏ lỡ.
Trong xe ngựa rơi vào bầu không khí khác thường . Trong lòng Mộ Dung Trinh đầy ắp tâm tư , Phượng Tịch Dao cũng không ổn .
Nàng cảm giác , hắn hình như đã nhìn thấy gì đó , cố tình không chịu nói ra miệng loại tư vị này thật sự khó chịu .
Đúng lúc này , xe từ từ ngừng lại .
Hắn xuống xe trước , kéo cửa xe ra cho nàng , ý bảo nàng cũng cùng xuống .
Phượng Tịch Dao liếc mắt nhìn ra bên ngoài , có chút khó hiểu , bởi vì trước mắt không phải Mộ Dung phủ mà là một tiệm cơm vô cùng nổi tiếng trong kinh thành .
Mộ Dung Trinh cười nói : “Đi lại nửa ngày rồi , buổi trưa bụng có chút đói . Còn thất thần làm gì , xuống dưới đi , chúng ta ăn cơm trưa trước”
Nàng nhìn vẻ mặt của hắn , cảm giác hắn có ý xấu .
Thế nhưng hắn lại không tức giận chút nào , thoải mái vươn tay một cái nắm chặt cổ tay nhỏ bé yếu ớt của nàng , thân mật nửa ôm nàng kéo xuống xe ngựa .
Sắc mặt Phượng Tịch Dao đại biến , bên ngoài người đi lại không ít , hơn nữa bây giờ là buổi trưa , hai người ôm nhau thân mật như vậy ,bị người ngoài nhìn thấy , thật sự là có chút mất lịch sự .
Mộ Dung Trinh nhân cơ hội nói bên tai nàng “Là ngươi không chịu xuống xe , đành phải do ta tự mình ôm ngươi xuống xe”
“Không phải là mỗi người cùng ngươi xuất môn , ngươi đều dùng cách này ôm người khác xuống xe ăn cơm chứ?”
Hắn mỉm cười “Ta có thể đem những lời ngươi nói coi như là đang ghen không?”
Nàng trừng mắt liếc hắn một cái , không để ý đến hắn .
Mộ Dung Trinh cũng không giữ ý , nửa đỡ mang nàng vào tiệm cơm .
Lúc này đang là buổi trưa , khách nhân rất nhiều , nhưng Mộ Dung Trinh là đại nhân vật trong kinh thành , từ năm năm trước Tứ hoàng tử Chu Thành Tấn khởi nghĩa thành công , hạ bệ Chu Thành Tiêu , lưu đày đến phương Bắc , hiện tại Thiên Khải vương triều đã không còn bấp bênh như năm đó nữa .
Sau khi Chu Thành Tấn kế vị , liên tục thi hành cải cách , đại xá thiên hạ không nói còn miễn rất nhiều các loại thuế nặng nề .
Nhân dân được lợi ích thực tế , đương nhiên là rất vui mừng .
Hình như ngay cả ông trời cũng đứng về phía Chu Thành Tấn , hồi trước thiên tai không ngừng , sau khi hắn lên kế vị thì mưa thuận gió hòa .
Trải qua năm năm cải cách , hiện giờ Thiên Khải vương triều trở nên phồn vinh mạnh mẽ, trong lòng nhân dân đều cao hứng vô cùng , hơn nữa thập phần ủng hộ vị hoàng đế nhân đức uyên bác này.
Về phần Mộ Dung Trinh , bất kể là Nhị hoàng tử hay là Tứ hoàng tử thượng vị , địa vị của hắn đều không có bất cứ kẻ nào có thể dễ dàng dao động .
Khi hắn xuất hiện ở trong tiệm cơm thì người bán hàng lập tức bỏ công việc đang làm , nhiệt tình tiếp đón.
Hai người được dẫn tới một vị trí gần cửa sổ , Mộ Dung Trinh chọn vài món ăn ngon đặc biệt của tiệm . Chờ người vừa rời đi , chỉ thấy Phượng Tịch Dao nồi bên cạnh hai mắt nhìn chằm chằm vào một bàn cách đó không xa , sắc mặt từ từ khó coi.
Hắn nhìn theo tầm mắt của nàng , ngay tức thì hiểu ra . Bởi vì người có thể làm nàng biến sắc không phải ai khác , chính là ác thiểu Từ Phách Thiên .
Lúc trước A Quý thiếu chút nữa chết trong tay người này , nàng vĩnh viễn không quên được , A Quý khi được người ta mang về mặt mũi bầm dập , hơi thở mỏng mảnh , bộ dạng kinh khủng bao nhiêu . Mỗi lần nhớ tới , nàng liền nhịn không được nắm chặt tay lại.
Dưới mặt bàn , một bàn tay ấm áp mạnh mẽ đột nhiên cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé không ngừng run rẩy .
Nàng giật mình ngẩng đầu , liền nhìn vào hai mắt Mộ Dung Trinh.
“Tay ngươi rất lạnh”
Phượng Tịch Dao không biết nên trả lời hắn như thế nào , muốn tránh cũng không được , chỉ có teher mặc cho hắn nắm chặt .
Mộ Dung Trinh đột nhiên nhẹ giọng cười nói “Từ giờ trở đi , ta sẽ không tiếp tục để cho ngươi chịu bất cứ tổn thương nào”
Không biết lời này của hắn là có ý gì , nhưng tâm tình của nàng vốn khẩn trương giờ lại được hắn xoa dịu .
Lúc này , khi phục vụ đem đồ ăn nóng hổi đưa lên bàn . Lúc tới đi tới gần , Mộ Dung Trinh đột nhiên vẫy vẫy tay gọi phục vụ , bảo đối phương ghé tai lại đây , phục vụ có chút khó hiểu nhưng vẫn cung kính vội vàng đi đến .
Mộ Dung nói vài câu , thuận tay lấy từ trong ngực ra một bọc giấy nhỏ đưa cho đối phương. Sau khi phục vụ nhận lấy , hình như có chút khó xử.
Thế nhưng hắn lại nói : ‘Ngươi sợ cái gì , xảy ra chuyện gì còn có ta chịu trách nhiệm mà”
Phục vụ vội vàng gật đầu , xoay người chạy .
Phựơng Tịch Dao cảm thấy kỳ quái “Ngươi nói gì với hắn vậy?”
Mộ Dung Trinh gắp một miếng thịt bò ngọt bỏ vào trong bát nàng , cười nói “Lúc ăn cơm tiện thể xem kịch vui , đây là thói quen nhiều năm nay của ta”
Nàng không hiểu , nhưng thịt bò hắn gắp cho nàng ,cũng là món ăn trước kia nàng thích nhất . Nàng yên lặng đưa thịt bò vào miệng , hương vị và trí nhớ giống nhau như đúc.
Trên đời này , người duy nhất biết nàng thích ăn thịt bò ngọt , chỉ sợ cũng chỉ có một mình Mộ Dung Trinh .
Trong khi nàng đang hoang mang thì bên bàn kia Từ Phách Thiên đột nhiên hô to một tiếng , chẳng những khiến nàng hoảng sợ mà ngay cả khách nhân khác trong quán cũng bị hoảng sợ không nhẹ .
Chỉ thấy Từ Phách Thiên kia giống như người bị quỷ nhập , cầm đĩa đồ ăn còn nóng hôi hổi ở trên bàn mình lên trực tiếp hắt vào mặt mình .
Những người khác ngồi cùng bàn với hắn đều bị hù sợ , đứng lên theo bản năng , lui sang một bên .
Từ Phách Thiên tự mình hắt đồ ăn vào mình sau đó lập tức hét lớn : “Ta chính là ô quy khốn khiếp , ỷ vào cha có tiền , cả ngày ức hiếp người khác , làm xằng làm bậy , cưới tam phòng bà lớn , tiểu thiếp vô số , nhưng đến giờ cũng chưa sinh cho ta một đứa con , ta biết còn làm nhiều chuyện xấu hơn , tương lai con sinh ra , nhất định không có mông …”
Nói tới đây , Mộ Dung Trinh vừa mới nuốt xuống một món ăn suýt nữa cười phun ra.
Phượng Tích Dao đã hoàn toàn choáng váng . Từ Phách Thiên không bị bệnh chứ ? Sao tự nhiên lại lấy đồ ăn tự hắt vào mình , lại còn nguyền rủa con của mình không có mông ?
Chỉ thấy thấy hắn nổi tiên vậy , đem hết toàn bộ đồ ăn tự đổ vào đầu mình , xong xuôi lại căng cổ vọng kêu “Ta tội ác tày trời ,sau này chết không toàn thây , sớm muộn gì cũng bị thiên lôi giáng xuống …”
Hắn một bên đang mắt ác liệt , Phượng Tịch Dao đột nhiên lại đem ánh mắt dời về phía Mộ Dung Trinh , hạ giọng nói : “Ngươi vừa đưa gói gì đó cho phục vụ , có liên quan gì đến tình huống hiện nay không?”
Vẻ mặt Mộ Dung Trinh thập phần vô tội “Ta đã nói , lúc ăn cơm ta rất thích xem kịch vui”
“Cho nên người liền phái người đem gói “nhất định nói thật” bảo phục vụ cho vào trong thức ăn hay rượu của Từ Phách Thiên?”
Nghe vậy , hắn giả vờ lộ ra biểu tình không thể tin “Ngươi làm sao biết gói thuốc kia tên là “nhất định nói thật”?
Phượng Tịch Dao bị hỏi liền ngẩn ra . Nàng không biết nhưng Vu Tranh biết , bởi vì thiên hạ hôm nay người có thể luyện ra loại thuốc thượng hạng khiến người ta không nịnh hót này ,cũng chỉ có Mộ Dung Trinh .
Nhớ năm đó Vu Tranh bị hắn mang từ kỹ viện về , đã từng nhìn thấy hắn dùng kỳ trùng cỏ độc , trốn ở trong phòng thuốc luyện chế các loại thuốc cổ quái để chơi đùa . Mỗi loại thuốc đều có hiệu quả khác nhau , mà hiệu quả mỗi loại đều có thể ép người ta gần chết .
“Nhất định nói thật” này chính là một vị , tên cũng là do Mộ Dung Trinh lúc ấy thuận tiện nói , hoàn toàn không có sáng ý gì , người đầu tiên bị thử cũng chính là Hỉ Đa đáng thương.
Năm đó nàng từng nói , thuốc này rất âm độc , bởi vì người bị độc sẽ không có chừng mực tự tổn thương chính mình , nhục mạ mình , nguyền rủa chính mình , nếu nội trong bốn mươi chính canh giờ không dùng giải dược , thì sẽ bạo huyết mà chết ______
Mộ Dung Trinh thấy thần sắc nàng kích động , cũng đã đoán được trong lòng nàng suy nghĩ cái gì .
Hắn không bắt lấy vấn đề vừa rồi để hỏi tiếp mà hời hợt nói : “Ta vừa mới nói với ngươi , từ nay về sau , sẽ không để bất kể kẻ nào tổn thương ngươi , về phần những người hồi trước từng thương tổn đến ngươi , tự nhiên sẽ phải nhận trừng phạt”
Nói xong , hắn nhìn thoáng qua Từ Phách Thiên vẫn đang nổi điên , cười lạnh nói : “Hắn như vậy , coi như là trừng phạt đúng tội”
Phượng Tịch Dao ngay tức khắc hiểu ra , sở dĩ hắn làm chuyện như vậy , thì ra là thay nàng bênh vực kẻ yếu . Nàng không kìm được nhìn hắn một cái , đáy lòng dâng lên một tư vị nói không nên lời .
Buổi sáng hôm sau , có người khóc lóc đến gõ cửa Mộ Dung phủ .
Lúc ấy Mộ Dung Trinh đang cùng Phượng Tịch Dao ở trong phòng dùng đồ ăn sáng thì thấy Hỉ Đa chạy vào nói “Chủ tử , cha Từ Phách Thiên đã ở bên ngoài quỳ hai canh giờ , hắn nói con của hắn ngày hôm qua được người ta đưa về từa tiệm cơm cứ điên đến giờ …”
Mộ Dung Trinh đang cầm bát ăn cơm nghe vậy cười lạnh một tiếng “Con của hắn điên hay không điên , liên quan gì đến ta ?”
“À…” Hỉ Đa bị hỏi liền ngẩn ra , ánh mắt không khỏi liếc nhìn về phía Phượng Tịch Dao .
Nàng liếc mắt nhìn Mộ Dung Trinh bướng bỉnh một cái , ho nhẹ một tiếng “Từ Phách Thiên tuy rằng đáng ghét , nhưng vỡ mạnh máu mà chết thì có chút tàn nhẫn”
Cũng không phải nàng cầu xin cho Từ Phách Thiên , nàng hận không thể cho loại người kia chết sớm siêu sinh sớm .
Nhưng một khi Từ Phách Thiên thật sự bạo huyết mà chết , hủng thủ giết người biến thành Mộ Dung Trinh .Nàng biết sở dĩ hắn làm vậy là bởi vì thay nàng bênh vực , nhưng nếu vì vậy mà tổn thương đến mạng người , trong lòng nàng nhất định không dễ chịu .
Nghe thấy nàng nói thế , hắn thấp giọng nói “Có đôi khi làm người thiện lương , vô hình trung là dung túng cho kẻ ác” Lời tuy nói hậy , nhưng hắn cũng không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn , trực tiếp phân phó Hỉ Đa “ Để cho hắn quỳ thêm hai canh giờ nữa , không thấy ta đang dùng bữa sao? Những chuyện thế này thật sự là quấy rầy khẩu vị của ta”
Hỉ Đa cảm thấy mình bị oan , không hiểu sao lại bị chủ tử mắng một chập .
Với hắn , Từ Phách Thiên sống hay chết thật sự không liên quan đến hắn , nhưng vấn đề là cha Từ Phách Thiên cứ quỳ gối kêu gào ngoài cửa , người ta đuổi mấy lần cũng không chịu đi , sống chết muốn gặp chủ tử một lần mới bằng lòng bỏ qua . Vậy nên hắn mới đến bẩm báo .
Vất vả mãi chờ chủ tử dùng xong bữa sáng , cuối cũng cũng nghe hắn nói “Đi , đem người kêu vào đây cho ta”
Một lát sau , chỉ thấy một lão già chừng năm mươi tuổi lăn lội chạy vào , vừa nhìn thấy Mộ Dung Trinh liền quỳ rạp xuống đất , khóc lóc nói rõ tình huống của con trai mình.
Khi hắn nói đến đọn Từ Phách Thiên sau khi về nhà , tự nhiên còn muốn cầm dao tự cung thì Phượng Tịch Dao đứng bên cạnh hắn nhịn không được suýt nữa bật cười .
Mộ Dung Trinh cũng rất muốn cười , nhưng hắn nhịn được .
Chờ lão cha khóc lóc đập đầu nói xong bệnh trạng con trai mình , hắn cầm ly trà lên , uống một ngụm trà , chậm rãi nói : “Ngươi nói loại bệnh kì lạ này giống một loại điên , người khác có lẽ không có cách trị , nhưng đối với ta mà nói , thì dễ như trở bàn tay.”
Từ lão gia nghe vậy , vội vàng quỳ đi mấy bước “Mong Hầu gia xuất thủ cứu giúp , chỉ cần con trai của ta có thể hồi phục khỏe mạnh , cho dù lên núi đao xuống chảo dầu , lão nhân cũng không chối từ”
Trong lòng Phượng Tịch Dao hừ lạnh một tiếng . Từ Phách Thiên kia cũng là bởi vì có loại cha dung túng hắn này , mới làm xằng làm bậy cho tới tận hôm nay.
Mộ Dung Trinh lại nói “Bệnh , ta có thể trị , nhưng thù lao , ta sợ Từ gia các ngươi không đủ sức”
Từ lão gia vội vàng van xin “ Chỉ cần Hầu gia ra giá…”
“Một trăm vạn lượng”
Vừa dứt lời , Từ lão cha kinh ngạc , Phượng Tịch Dao cũng sợ ngây người .
Cái này rõ ràng là bắt chẹt mà .
Mộ Dung Tinh không nhanh chông chậm uống một ngụm trà , mới nói “Nếu ngươi không lấy ra một trăm vạn lượng , thì nhanh chóng về nhà , chuẩn bị hậu sự cho con trai ngươi đi”
Trước đó hắn đã cho người điều tra qua gia thế Từ Phách Thiên , chính xác là tài đại khí thô , trên mặt thì nhiều nhưng sau lưng thì không sáng sủa như vậy , gồm cả tòa nhà lớn mà Từ gia hiện nay đang ở , gom lại mới vừa đủ một trăm vạn .
Nếu ác thiếu Từ Phách Thiên này ỷ có mấy đồng tiền dơ bẩn mà khi dễ người khác , vậy thì hắn khiến đối phương nếm thử mùi vị gia cảnh khốn đốn xem sao .
Thấy Từ lão gia tựa hồ còn đang do dự , Mộ Dung Trinh đã không còn kiên nhẫn “ Ngươi lo mười ngày nửa tháng cũng không có vấn đề gì , nhưng ta không dám cam đoan con của ngươi có thể chống đỡ lâu như vậy , nếu hắn bất hạnh mà chết …”
Hắn vội vàng ngẩng đầu , hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói : “Một trăm vạn thì một trăm vạn” Chỉ cần con trai có thể sống , chỉ cần tương lai còn có người thân chăm sóc cho mình trước lúc lâm chung , cho dù táng gia bại sản lo tiền thuốc men , hắn cũng nguyện ý cho .
“Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn ta không lấy ra nhiều bạc như vậy được , cho tiểu lão nhân gom mấy ngày , chỉ cần kiếm đủ ngân lượng , tất sẽ phái người đem bạc dâng tận tay”
“Nếu như vậy , ngươi kí tên đồng ý , lập cam đoan đi”
Chờ sau khi Từ lão gia viết xong phiếu nợ , Mộ Dung Trinh bảo hắn nhanh chóng hồi phủ , mang Từ Phách Thiên đang điên kia đến đây xem bệnh .
Từ lão gia không dám chậm trễ một chút nào , có Hầu gia cam đoan , thì con trai có thể cứu , hắn vội vàng xoay người hồi phủ , bảo gia đinh mang con trai lại đây .
Mộ Dung Trinh đột nhiên đưa cho Phượng Tịch Dao , nói với nàng “Chờ Từ lão đầu kia vài ngày sau đem bạc mang tới , ngươi cầm bạc mang về nhà cho cha ngươi mua vài thứ cho A Quý suýt chết lần trước kia đi”
Phượng Tịch Dao nhìn phiếu nợ , ngây ngẩn cả người.
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng , nhẹ nhàng đem phiếu nợ nhét vào trong tay nàng “Không cần hoài nghi , bạc này ngươi tuyệt đối nhận được , đừng quên , trước kia Từ Phách Thiên khi dễ Phượng gia ngươi như thế nào , thu lấy đi”
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú không giốn như đang nói đùa của hắn , tâm tình có chút kích động .
“Ngươi … Người sở dĩ chèn ép hắn như vậy , không phải là … vì ta chứ?”
Đôi mắt phượng của Mộ Dung Trinh nhẹ nhàng nhíu lại “Thiếu nợ thì trả tiền , đây là việc hiển nhiên , bất cứ ai cũng không thoát được”
Lời nói này khiến cho Phượng Tịch Dap chó chút bừng tỉnh , tuy rằng nàng mơ hồ nghe hiểu , những cũng hiểu được ý trong lời nói của hắn .
Hắn không cho nàng cơ hội nói tiếp , ôn nhu nói “Nếu ngươi thật lòng muốn cám ơn ta , thì tự mình làm cơm chiều cho ta ăn đi”
Yêu cầu này đối với Phượng Tịch Dao mà nói cũng không quá lo lắng . Năm năm trước , Mộ Dung Trinh vô cùng ỷ lại vào tay nghề của nàng .
Năm năm trôi qua , cảnh còn người mất , hắn nhớ , không chỉ là con người của nàng , mà còn là tất cả mọi thứ nàng từng dành cho hắn …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.