Tỳ Nữ Vương Phi

Chương 59: Bản tính bất đồng

Lữ Nhan

20/05/2014

Trong xe ngựa, sắc mặt Phượng Kính Dạ vẫn không tốt, dù sao một ngụm máu bắn ra kia là do gân mạch bị phong bế mà phun ra, dọa sợ các đại thần. Gạt bỏ được tiếng xấu của Phượng Sở Thiên, nhưng vẫn lại làm tổn hại đến sức khỏe mình. Phượng Kính Dạ dựa vào phía trong cỗ xe ngựa, ánh mắt nửa khép nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, “Vẫn còn để ý chuyện gã nô tài bị đánh chết sao?”

Lâu Hướng Vãn gật đầu, ngước mắt lên, tầm mắt rõ ràng đang lẳng lặng nhìn Phượng Kính Dạ, đây có lẽ là sự khác nhau giữa người hoàng thấtvà người thường, quyền sinh sát trong tay bọn họ là điều cực kì bình thường. Sinh mạng thấp kém của những nô tì, nô tài và đám hạ nhânthì bị xem như cỏ rác.

Nhưng chung quy lại Lâu Hướng Vãn vẫn là người hiện đại, cho dù đã ở Tố Nguyên vương triều sinh hoạt mười mấy năm, nhưng trong ý thức của cô, căn bản là tiếp thu tư tưởng hiện đại, dù cô cũng đã từng giết người rồi, nhưng cho dù ở thời hiện đại hay là Tố Nguyên (thời đại của anh Phượng Kính Dạ), chuyện tùy ý giẫm đạp lên sinh mạng con người, cô vẫn không thể thích ứng được.

“Mộc Mộc, bổn vương luôn suy nghĩ là người thế nào mà nuôi dưỡng ra ngươi có tính cách như vậy.” Giọng nói Phượng Kính Dạ có hơi khàn khàn mang theo một loại mị hoặc, mơ hồ có vài phần sủng nịnh bất đắc dĩ. Bàn tay to nắm lấy tay của Lâu Hướng Vãn, lúc cô giãy dụa muốn rút về, thì cũng tăng thêm sức lực, trực tiếp nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương của cô trong tay mình mà thưởng thức. (vinhanh: sốc quá anh Dạ ơi).

“Đó là do ta có lương tâm, lại thiện lương, có được không hả?” Lâu Hướng Vãn tức giận liếc mắt nhìn Vương gia nhà mình, phồng má, đuôi lông mày nhướng cao, tính tình mình thì thế nào chứ?

“Phàm không động đến ranh giới cuối cùng của ngươi, Mộc Mộc tuyệt đối sẽ không ra tay có đúng không?” Bị bộ dáng như đứa trẻ tức giận kia của Lâu Hướng Vãn làm cho vui vẻ, bờ môi mỏng của Phượng Kính Dạ cười giương lên, đối với Mộc Mộc cần phải bức ép, bằng không cả đời cô cũng sẽ chỉ biết tránh ở trong mai rùa cho qua chuyện. Cho dù bản thân có tình cảm với cô, hay là những hạ nhân lười biếng, những kẻ gây lỗi trong vương phủ, chỉ cần không đụng vào nguyên tắc của cô, Mộc Mộc sẽ làm như không nhìn thấy gì.

“Vương gia, đó là một mạng người, hắn cũng có cha mẹ người thân mà!” Lâu Hướng Vãn ỉu xìu mở miệng, cúi đầu, bỗng nhiên tay bị buông ra, ngớ người một chút, vẫn không phản ứng kịp thì trên bờ vai lại có thêm một cánh tay đặt lên, Lâu Hướng Vãn bị kéo vào trong một lồng ngực ấm áp.

“Vậy cứ để toàn bộ tội nghiệt một mình bổn vương gánh chịu hết, Tiểu Mộc đầu chỉ cần vui vẻ làm việc của mình là được, bổn vương sẽ cho hai Long Vệ đi theo ngươi, sau này gặp chuyện gì, cứ để Long Vệ ra mặt xử lý.” Phượng Kính Dạ cúi đầu khẽ hôn lên đỉnh đầu của Lâu Hướng Vãn, tiểu mộc đầu của hắn vẫn luôn thiện lương như vậy, việc gì cũng thấu hiểu, nên mới khiến bản thân mình coi trọng.

Phượng Kính Dạ nhớ rõ lần đầu gặp Lâu Hướng Vãn lúc cô mới nhập phủ không được bao lâu, bộ dạng ngây ngô ngốc nghếch, nhưng trên người lại không lộ chút hèn mọn nào, tuy bản thân cung kính gọi một tiếng Vương gia, nhưng lại không có quỳ xuống, chỉ cúi đầu, nhưng Phượng Kính Dạ có thể cảm nhận được trong đôi mắt linh động nhất thời lộ ra vẻ giảo hoạt, thân phận nha hoàn sợ bất kính với bản thân tôn quí, lại không nịnh bợ không nịnh hót nhưng cũng không mạo phạm, chỉ cố làm bản thân trở thành một người bình thường, mà cô làm giống như muốn lấy bạc để khiến bản thân hợp với việc làm hạ nhân.

Từ nhỏ Phượng Kính Dạ đã sống ở trong cung, quen nhìn đấu đá lục đục với nhau, ngươi lừa ta gạt, huống chi hắn cực kỳ thông minh cơ trí, luôn tươi cười tao nhã, nhưng sau lưng lại lãnh huyết vô tình hắn đã thấy nhiều rồi, nhưng Mộc Mộc lại không giống thế.

Về sau, Phượng Kính Dạ cho cô quyền lợi, nhất đẳng nha hoàn trong vương phủ, cho dù ở kinh thành cũng có thể hoành hàng ngang ngược. Nhưng Mộc Mộc vẫn y như cũ, cho dù tất cả mọi người trong vương phủ đều biết mình có chút tâm tư ám muội với Mộc Mộc, nhưng cô vẫn như ngọn núi không động, có thể trốn thì trốn, vẫn làm tiểu nô tỳ của cô, tâm lương thiện, không gây chuyện và sợ phiền toái, cứ tiêu dao sống yên ổn qua ngày, khiến Phượng Kính Dạ phải ghen tị, bất ngờ chọc một cái, thấy tiểu mộc đầu xù lông thở phì phì, giống như tùy thời có thể nhào lên cắn mình một phát. (vinhanh: anh này xem người ta như cún con hay sao đó).

Nghe những lời của Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn ngồi thẳng người lại, mặc dù cảm giác có một chỗ dựa thật sự rất tốt, nhưng Lâu Hướng Vãn không thể không lo lắng mối quan hệ với Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn thích cuộc sống mộc mạc bình dị, mặt trời mọc thì đi làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, chỉ cần như vậy thôi thì cô đã cảm thấy vui sướng rồi. Dù sao cô biết y thuật lại có võ công, sau lưng còn có sát thủ lâu, hết thảy mọi thứ đều có thể đảm bảo cho cô sống một đời nhàn nhã.



Nhưng một khi dây dưa không rõ ràng với vương gia, ngày sau thật sự Lâu Hướng Vãn có thể luôn luôn không để ý chuyện ngẫu nhiên Phượng Kính Dạ thiện ý lừa gạt và giấu diếm mình, hoặc chỉ lợi dụng. Quan niệm của mình và vương gia khác nhau rất nhiều, giống như trước kia vương gia lừa dối mình, mà hắn cho là chuyện đương nhiên, thậm chí vẫn có thể tái diễn tiếp, nhưng đối với bản thân mình mà nói, mặc kệ xuất phát từ lí do hay nguyên nhân gì, lừa gạt vẫn cứ là lừa gạt.

Phượng Kính Dạ liếc xéo rồi ngồi ngay ngắn lại, nhìn Lâu Hướng Vãn vẫn cúi đầu như trước không biết đang nghĩ cái gì, trong mắt phượng hẹp dài hiện lên vẻ cô đơn, vẫn còn không được sao? Mang theo vài phần mệt mỏi, Phượng Kính Dạ nhắm mắt tựa vào vách bên trong xe ngựa. Thôi, căn bản trong một lúc cũng không thể giải quyết vấn đề, bằng không đứa nhỏ của mình với tiểu mộc đầu đã bò đầy đất rồi.

Bất quá, trên gương mặt tuấn tú tuyệt sắc kia của Phượng Kính Dạ hiện lên một tia lạnh lùng, hắn có thể cho Tiểu Mộc Đầu thời gian, hắn có thể đợi nhưng tuyệt đối không để cho Tiểu Mộc Đầu rời khỏi mình, tuyệt đối không thể!

“Vương gia, Lưu gia cháy rồi!” Ở phía ngoài xe ngựa, Lôi Bôn đánh xe thấp giọng bẩm báo với Phượng Kính Dạ.

Cái gì? Lâu Hướng Vãn sửng sốt, nhanh chóng xốc mành cửa sổ xe ngựa lên, hôm qua Lưu gia vẫn còn tốt, vậy mà hôm nay lại trở nên đổ nát thê lương, xà ngang bị đốt đen, mặt đất ướt sũng, trong sân chồng chất những đồ dùng trong nhà cùng quần áo được cứu ra, thoạt nhìn rất lộn xộn.

Hừ! Phượng Kính Dạ nghiêng người ở sau lưng Lâu Hướng Vãn, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ xe, hừ lạnh một tiếng, thủ đoạn của Vương gia chỉ có thế mà thôi, đốt thi thể thì sẽ không tra được nguyên nhân thật sự về cái chết của Lưu Đại. Chỉ vì ngôi đế vương, mà lòng dạ chỉ dùng những tiểu thủ đoạn bỉ ổi như vậy, Phượng Tiêu vĩnh viễn không có thành tựu.

“Lôi Bôn, đi hỏi thăm một chút, người Lưu gia hiện đang trú ở đâu.” Hai tay Phượng Kính Dạ chống lên cửa xe ngựa,giống như thân thiết ôm Lâu Hướng Vãn đang ghé vào cửa sổ áp sát vào trong ngực, nhìn cô tối sầm mặt cùng lỗ tai trắng noãn từ từ phiếm đỏ, trong ánh mắt không lộ nhiều phần ôn nhu cùng ái muội, chí ít Tiểu Mộc Đầu không có đẩy mình ra.

“Vương gia, người không thấy nóng sao?” Lâu Hướng Vãn giơ tay lên đụng vào Phượng Kính Dạ đang dựa sát ở phía sau, không thể xoay người, bằng không vậy thì thật sự sẽ ngã vào lòng hắn, cho nên Lâu Hướng Vãn chỉ có thể giống như một con thằn lằn tiếp tục nằm sấp trên cửa sổ.

“Bổn vương bị thương, thân thể cự kỳ không khỏe.” Quang minh chính đại chiếm tiện nghi, Phượng Kính Dạ vừa dứt lời, cả người trực tiếp kề sát vào trên người Lâu Hướng Vãn, cằm để ở trên đầu cô, tư thế thân mật khắng khít thoạt nhìn mập mờ đầy ám muội.

Coi như sau lưng mình có một đầu heo đang nằm sấp xuống đi! Lâu Hướng Vãn tiếp tục quan sát cảnh sắc ngoài cửa sổ xe ngựa, ánh mắt quay tròn chuyển động, sau đó đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, gương mặt hiện lên vẻ giận dữ, trông mắt đầy hận ý hướng về phía mình đi tới, Lâu Hướng Vãn trừng to hai mắt, cọ một chút ngồi ngay ngắn, động tác quá mạnh làm phịch một tiếng, đỉnh đầu trực tiếp đụng vào cằm của Phượng Kính Dạ ở đằng sau.

“Tiểu Mộc, ngươi gặp quỷ sao?” Phượng Kính Dạ bị đau liền rên lên một tiếng, nhưng lại nâng tay xoa đỉnh đầu Lâu Hướng Vãn, bị đụng mạnh như vậy, không biết cô có đau không?(tâm tâm: giời ơi, có thế chứ, đàn ông là phải thế )

“So gặp quỷ còn phiền toái hơn!” Lâu Hướng Vãn chán ghét dùng một tay đẩy Phượng Kính Dạ ra ngồi xuống một bên, bản thân liền mau chóng lủi vào sâu trong xe ngựa, thanh âm Dung Trắc Phi lanh lảnh xen lẫn hận ý cùng ghen tỵ đồng thời vang lên ở ngoài xe ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tỳ Nữ Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook