Chương 9: Giết diệt khẩu
Lữ Nhan
20/05/2014
“Mộc Mộc, cô đừng bứt, mỗi lần phiền muộn cô liền bứt tóc, sớm muộn gì sẽ trở thành ngốc tử đó!” Đi theo sau lưng Lâu Hướng Vãn một thời gian rất lâu, Đoàn Tử biết Lâu Hướng Vãn có thói quen bứt tóc, giờ phút này lo lắng nhìn cô, Mộc Mộc cho dù có tóc cô có nhiều hơn người bình thường, nhưng ngày ngày cứ nhổ vậy sẽ trở thành đầu trọc thôi.
“Đoàn Tử, cô đi làm việc của cô đi, không cần lo cho ta.” Lâu Hướng Vãn hướng đến Thu Phong Viện, trên mặt lộ vẻ thất bại, trời mới biết bên trong sự kiện lần này của Tiểu Hà dính tới bao nhiêu người, Dung Trắc Phi mượn chuyện Tiểu Hà lập uy danh, luôn nghĩ thừa cơ phải diệt trừ Văn phu nhân, nhưng rốt cuộc ai đã say khiến Tiểu Hà giết mình chứ?
Mặc dù nói Thu Phong Viện đông lạnh hè nóng, nhưng khi ngồi trên ghế dưới cây đại thụ, dưới bóng râm có một trận gió thổi qua, Lâu Hướng Vãn tiếp tục bứt tóc, mở được cánh cửa này lại có thêm một cánh cửa khác, lục đục đấu đá có thể không quản, nhưng rốt cuộc mình nên bẩm báo thế nào với vương gia đây? Chẳng lẽ nói với vương gia, nữ nhân của người vụng trộm ở bên ngoài! Không phải không có chuyện gì tự mình đánh mình sao!
Tựa vào trên ghế, dù sao đều là chết, tiến lùi đều khó, Lâu Hướng Vãn chẳng muốn suy nghĩ, ngáp một cái trực tiếp nhắm mắt lại, lúc này dưới tàng cây Thu Phong Viện rất an tĩnh, Lâu Hướng Vãn nằm ngửa trên ghế dựa, vài sợi tóc đen bị gió thổi tán lạc trên gương mặt, phản chiếu lên gương mặt trắng nõn gầy càng thêm tinh xảo, mặt mày có vẻ mệt mỏi nên ngủ rất thoải mái, dù gì cũng còn nhiều chuyện phiền toái ở phía trước mà.
Thời gian dần trôi qua, từ lúc giữa trưa đến trời xế chiều, ngã xuống về phía tây.
Ánh trời chiều xuyên thấu qua lá cây, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuống, trong ánh sáng mông lung, bóng dáng nằm ngủ càng tăng thêm vẻ yên tĩnh.
“Đã ngủ đó bao lâu rồi?” Xa xa, trên lầu hai Thư Phòng cách xa Thu Phong Viện, cánh cửa sổ mở ra, ánh mắt Phượng Kính Dạ nhìn về phía bóng dáng xa xa trong Thu Phong Viện, môi mỏng cong lên lộ ra nụ cười, cho dù bận rộn chánh sự cả ngày, vào giờ khắc mệt mỏi này tựa như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại ánh mắt nhu hòa đầy vẻ tà mị trên gương mặt tuấn mỹ.
“Hồi bẩm vương gia, Lâu cô nương trở về lúc giữa trưa liền đi ngủ, đã hai canh giờ rồi.” Một bóng dáng ám vệ âm thầm thoáng hiện ra nhanh chóng, quỳ một chân trên đất, cung kính bẩm báo cho Phượng Kính Dạ.
Nha đầu lười này đúng là có thể nằm ngủ được! Phượng Kính Dạ lắc đầu một cái, mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, ánh sáng lung linh lộ ra nụ cười, nhưng thanh âm mở miệng lại có vẻ âm lãnh, “Đi xử lý tiện tỳ kia ngay cho bổn vương, nhớ làm sạch sẽ một chút.”
“Dạ, vương gia!” Tiếng nói vừa ngừng, bóng dáng ám vệ dĩ nhiên cũng biến mất trong Thư Phòng.
Dám động thủ với Tiểu Mộc Đầu, trên gương mặt Phượng Kính Dạ lộ ra nụ cười khát máu đầy ác độc, người của hắn, dù muốn động thủ cũng phải để tự bản thân hắn ra tay, còn chưa đến phiên người khác động thủ đâu!
“Lôi Bôn, thông báo Lôi quản gia, tối nay bổn vương muốn cùng ba vị phu nhân dùng bữa tối.” Sát khi rút đi, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ tuấn dật không hề lộ ra thái độ bất thường, Phượng Kính Dạ mệt mỏi mở miệng ra, thần sắc nhìn có vẻ nhu hòa, nhưng lại làm cho người ta không cách nào hiểu được thâm ý trong ánh mắt của hắn.
“Dạ!” Lôi Bôn là thị vệ thân cận của Phượng Kính Dạ, cũng là thủ lĩnh của tất cả thị vệ trong vương phủ, là con trai duy nhất của Lôi quản gia, từ khi sinh ra và lớn lên, càng trở nên khôi ngô tuấn tú, hoàn toàn không giống vẻ bảo thủ nghiêm khắc của Lôi quản gia, Lôi Bôn trời sanh ít nói, nhưng lại có thân thủ cực giỏi, tử nhỏ đã cùng tập võ chung với Phượng Kính Dạ.
Bổn vương có nhiều chuyện phiền muộn như vậy, sao có thể để cho Tiểu Mộc Đầu ngủ thỏa mái như vậy chứ? Phượng Kính Dạ nhìn về phương hướng Thu Phong Viện một lúc, môi mỏng nâng lên đường cong hoàn mỹ trong nụ cười, tiếng bước chân trầm ổn, bóng dáng cao to hướng đi thẳng tới cửa cầu thang.
Ngủ đã lâu cho nên có chút mơ màng, đầu choáng váng nặng nề khó chịu, Lâu Hướng Vãn dụi dụi con mắt ngồi dậy, híp mắt nhìn trời chiều sắp hạ xuống, ngủ một lâu như vậy nên khó trách cảm thấy nhức đầu, bụng cũng đói rồi.
“Mộc Mộc, có chuyện không tốt rồi, không xong rồi!” Đoàn Tử lần nữa chạy nhanh tới Thu Phong Viện, xa xa có thể nghe âm thanh của cô, do chạy quá nhanh nên cứ thở hổn hển, mặt đỏ bừng đầy mồ hôi hột, “Mộc Mộc, không xong rồi!”
“Đoàn Tử, ngươi đang nói cái gì không xong, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.” Thanh âm mềm dẻo, Lâu Hướng Vãn lay động thân thể cứng ngắc, quả thật ngủ trên ghế lâu quá nên xương cốt có chút đau đớn, nhưng nếu ở trong phòng, giữa Hạ Thiên tựa như cái lò lửa, cho nên Lâu Hướng Vãn chỉ có thể ngủ trên ghế dựa ở dưới tàng cây.
“Tiểu Hà chết rồi!”
Lâu Hướng Vãn kinh hãi chợt đứng lên, động tác quá mạnh liền một cước trực tiếp đá vào chân ghế nằm, không để ý đến ngón chân đau đớn, Lâu Hướng Vãn thấy Đoàn Tử gật đầu mạnh, nghĩ lại như vậy cũng tốt, tiết kiệm thời gian cho mình nghĩ đến chuyện này rốt cuộc nên làm như thế nào.
Tiểu Hà nếu bị người khác bịt miệng, coi như cô đã thật sự vụng trộm, sau đó sợ tội tự sát, mặc dù người chết trong tay mình nhưng ít nhiều gì Lâu Hướng Vãn cũng khó chạy thoát liên quan, nhưng nhiều nhất bị Lôi quản gia khiển trách một trận, hơn nữa do mình làm việc bất lực, về sau vương gia sẽ không đem những chuyện nhỏ nhặt khó giải quyết này ném cho mình xử lý nữa rồi.
Nụ cười dần dần lộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Lâu Hướng Vãn cười híp mắt, ngủ một giấc quả thật làm tinh thần càng sảng khoái, phiền tái gì cũng có thể giải quyết, sau đó dùng lực vỗ vỗ bả vai Đoàn Tử, “Chết tốt lắm.”
Không dùng đầu óc suy nghĩ cũng biết, những lời cung khai kia của Tiểu Hà mà nói ra, khẳng định khiến cho vương phủ có thêm một trận gió tanh đầy mùi máu.
Chỉ là đầu ngón chân thật sự rất đau! Lâu Hướng Vãn đặt mông ngồi xuống, ôm lấy chân nhanh chóng cởi giầy thêu ra, xoa đầu ngón chân bị đá đau của mình.
“Mộc Mộc, cô không sao chứ? Không phải bị dọa sợ mà choáng váng chứ?” Đoàn Tử ngơ ngác nhìn, sau đó cười to, Lâu Hướng Vãn ôm chân xoa xoa, trợn to đôi mắt, bởi vì mập nên cố chen mắt hạt đậu ra, lo lắng nhìn Lâu Hướng Vãn.
Lâu Hướng Vãn khoát khoát tay, bất kể ai giết Tiểu Hà diệt khẩu, dù sao chuyện này đã như vậy xem như không thể giải quyết được gì, sau này trong vương phủ sẽ không còn ai nhắc đến chuyện phu nhân vụng trộm, cũng không còn quan hệ đến mình rồi! Dù bị dìm lồng heo do bí mật kia bị phanh phui ra, cũng là chuyện của vương gia.
Lâu Hướng Vãn vui mừng nhướng mày, lần nữa nhìn vẻ mặt lo lắng của Đoàn Tử, cười nheo mắt lại, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu, ngữ điệu rất thoải mái, “Đoàn Tử, rốt cuộc ta đã nhìn thấy ánh sáng rồi.”
Đoàn Tử quay đầu lại nhìn bầu trời, lúng ta lúng túng mở miệng, “Nhưng mà mặt trời đã xuống núi, trời sắp tối rồi.” Nơi Mộc Mộc nói có ánh sáng là ở chỗ nào, quay đầu lại, Đoàn Tử nhìn thần thái phấn khởi của Lâu Hướng Vãn, Mộc Mộc thật không có chuyện gì đó chứ?
Tại cửa viện, một nha hoàn cung kính nhìn về phía Lâu Hướng Vãn cúi người hành lễ, lúc này mới nhẹ giọng nói, “Lâu cô nương, vương gia muốn cô đi đến tiền thính.”
“Đoàn Tử, cô đi làm việc của cô đi, không cần lo cho ta.” Lâu Hướng Vãn hướng đến Thu Phong Viện, trên mặt lộ vẻ thất bại, trời mới biết bên trong sự kiện lần này của Tiểu Hà dính tới bao nhiêu người, Dung Trắc Phi mượn chuyện Tiểu Hà lập uy danh, luôn nghĩ thừa cơ phải diệt trừ Văn phu nhân, nhưng rốt cuộc ai đã say khiến Tiểu Hà giết mình chứ?
Mặc dù nói Thu Phong Viện đông lạnh hè nóng, nhưng khi ngồi trên ghế dưới cây đại thụ, dưới bóng râm có một trận gió thổi qua, Lâu Hướng Vãn tiếp tục bứt tóc, mở được cánh cửa này lại có thêm một cánh cửa khác, lục đục đấu đá có thể không quản, nhưng rốt cuộc mình nên bẩm báo thế nào với vương gia đây? Chẳng lẽ nói với vương gia, nữ nhân của người vụng trộm ở bên ngoài! Không phải không có chuyện gì tự mình đánh mình sao!
Tựa vào trên ghế, dù sao đều là chết, tiến lùi đều khó, Lâu Hướng Vãn chẳng muốn suy nghĩ, ngáp một cái trực tiếp nhắm mắt lại, lúc này dưới tàng cây Thu Phong Viện rất an tĩnh, Lâu Hướng Vãn nằm ngửa trên ghế dựa, vài sợi tóc đen bị gió thổi tán lạc trên gương mặt, phản chiếu lên gương mặt trắng nõn gầy càng thêm tinh xảo, mặt mày có vẻ mệt mỏi nên ngủ rất thoải mái, dù gì cũng còn nhiều chuyện phiền toái ở phía trước mà.
Thời gian dần trôi qua, từ lúc giữa trưa đến trời xế chiều, ngã xuống về phía tây.
Ánh trời chiều xuyên thấu qua lá cây, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu xuống, trong ánh sáng mông lung, bóng dáng nằm ngủ càng tăng thêm vẻ yên tĩnh.
“Đã ngủ đó bao lâu rồi?” Xa xa, trên lầu hai Thư Phòng cách xa Thu Phong Viện, cánh cửa sổ mở ra, ánh mắt Phượng Kính Dạ nhìn về phía bóng dáng xa xa trong Thu Phong Viện, môi mỏng cong lên lộ ra nụ cười, cho dù bận rộn chánh sự cả ngày, vào giờ khắc mệt mỏi này tựa như biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại ánh mắt nhu hòa đầy vẻ tà mị trên gương mặt tuấn mỹ.
“Hồi bẩm vương gia, Lâu cô nương trở về lúc giữa trưa liền đi ngủ, đã hai canh giờ rồi.” Một bóng dáng ám vệ âm thầm thoáng hiện ra nhanh chóng, quỳ một chân trên đất, cung kính bẩm báo cho Phượng Kính Dạ.
Nha đầu lười này đúng là có thể nằm ngủ được! Phượng Kính Dạ lắc đầu một cái, mắt phượng hẹp dài hơi híp lại, ánh sáng lung linh lộ ra nụ cười, nhưng thanh âm mở miệng lại có vẻ âm lãnh, “Đi xử lý tiện tỳ kia ngay cho bổn vương, nhớ làm sạch sẽ một chút.”
“Dạ, vương gia!” Tiếng nói vừa ngừng, bóng dáng ám vệ dĩ nhiên cũng biến mất trong Thư Phòng.
Dám động thủ với Tiểu Mộc Đầu, trên gương mặt Phượng Kính Dạ lộ ra nụ cười khát máu đầy ác độc, người của hắn, dù muốn động thủ cũng phải để tự bản thân hắn ra tay, còn chưa đến phiên người khác động thủ đâu!
“Lôi Bôn, thông báo Lôi quản gia, tối nay bổn vương muốn cùng ba vị phu nhân dùng bữa tối.” Sát khi rút đi, trong nháy mắt liền khôi phục vẻ tuấn dật không hề lộ ra thái độ bất thường, Phượng Kính Dạ mệt mỏi mở miệng ra, thần sắc nhìn có vẻ nhu hòa, nhưng lại làm cho người ta không cách nào hiểu được thâm ý trong ánh mắt của hắn.
“Dạ!” Lôi Bôn là thị vệ thân cận của Phượng Kính Dạ, cũng là thủ lĩnh của tất cả thị vệ trong vương phủ, là con trai duy nhất của Lôi quản gia, từ khi sinh ra và lớn lên, càng trở nên khôi ngô tuấn tú, hoàn toàn không giống vẻ bảo thủ nghiêm khắc của Lôi quản gia, Lôi Bôn trời sanh ít nói, nhưng lại có thân thủ cực giỏi, tử nhỏ đã cùng tập võ chung với Phượng Kính Dạ.
Bổn vương có nhiều chuyện phiền muộn như vậy, sao có thể để cho Tiểu Mộc Đầu ngủ thỏa mái như vậy chứ? Phượng Kính Dạ nhìn về phương hướng Thu Phong Viện một lúc, môi mỏng nâng lên đường cong hoàn mỹ trong nụ cười, tiếng bước chân trầm ổn, bóng dáng cao to hướng đi thẳng tới cửa cầu thang.
Ngủ đã lâu cho nên có chút mơ màng, đầu choáng váng nặng nề khó chịu, Lâu Hướng Vãn dụi dụi con mắt ngồi dậy, híp mắt nhìn trời chiều sắp hạ xuống, ngủ một lâu như vậy nên khó trách cảm thấy nhức đầu, bụng cũng đói rồi.
“Mộc Mộc, có chuyện không tốt rồi, không xong rồi!” Đoàn Tử lần nữa chạy nhanh tới Thu Phong Viện, xa xa có thể nghe âm thanh của cô, do chạy quá nhanh nên cứ thở hổn hển, mặt đỏ bừng đầy mồ hôi hột, “Mộc Mộc, không xong rồi!”
“Đoàn Tử, ngươi đang nói cái gì không xong, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.” Thanh âm mềm dẻo, Lâu Hướng Vãn lay động thân thể cứng ngắc, quả thật ngủ trên ghế lâu quá nên xương cốt có chút đau đớn, nhưng nếu ở trong phòng, giữa Hạ Thiên tựa như cái lò lửa, cho nên Lâu Hướng Vãn chỉ có thể ngủ trên ghế dựa ở dưới tàng cây.
“Tiểu Hà chết rồi!”
Lâu Hướng Vãn kinh hãi chợt đứng lên, động tác quá mạnh liền một cước trực tiếp đá vào chân ghế nằm, không để ý đến ngón chân đau đớn, Lâu Hướng Vãn thấy Đoàn Tử gật đầu mạnh, nghĩ lại như vậy cũng tốt, tiết kiệm thời gian cho mình nghĩ đến chuyện này rốt cuộc nên làm như thế nào.
Tiểu Hà nếu bị người khác bịt miệng, coi như cô đã thật sự vụng trộm, sau đó sợ tội tự sát, mặc dù người chết trong tay mình nhưng ít nhiều gì Lâu Hướng Vãn cũng khó chạy thoát liên quan, nhưng nhiều nhất bị Lôi quản gia khiển trách một trận, hơn nữa do mình làm việc bất lực, về sau vương gia sẽ không đem những chuyện nhỏ nhặt khó giải quyết này ném cho mình xử lý nữa rồi.
Nụ cười dần dần lộ ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn, Lâu Hướng Vãn cười híp mắt, ngủ một giấc quả thật làm tinh thần càng sảng khoái, phiền tái gì cũng có thể giải quyết, sau đó dùng lực vỗ vỗ bả vai Đoàn Tử, “Chết tốt lắm.”
Không dùng đầu óc suy nghĩ cũng biết, những lời cung khai kia của Tiểu Hà mà nói ra, khẳng định khiến cho vương phủ có thêm một trận gió tanh đầy mùi máu.
Chỉ là đầu ngón chân thật sự rất đau! Lâu Hướng Vãn đặt mông ngồi xuống, ôm lấy chân nhanh chóng cởi giầy thêu ra, xoa đầu ngón chân bị đá đau của mình.
“Mộc Mộc, cô không sao chứ? Không phải bị dọa sợ mà choáng váng chứ?” Đoàn Tử ngơ ngác nhìn, sau đó cười to, Lâu Hướng Vãn ôm chân xoa xoa, trợn to đôi mắt, bởi vì mập nên cố chen mắt hạt đậu ra, lo lắng nhìn Lâu Hướng Vãn.
Lâu Hướng Vãn khoát khoát tay, bất kể ai giết Tiểu Hà diệt khẩu, dù sao chuyện này đã như vậy xem như không thể giải quyết được gì, sau này trong vương phủ sẽ không còn ai nhắc đến chuyện phu nhân vụng trộm, cũng không còn quan hệ đến mình rồi! Dù bị dìm lồng heo do bí mật kia bị phanh phui ra, cũng là chuyện của vương gia.
Lâu Hướng Vãn vui mừng nhướng mày, lần nữa nhìn vẻ mặt lo lắng của Đoàn Tử, cười nheo mắt lại, lộ ra lúm đồng tiền thật sâu, ngữ điệu rất thoải mái, “Đoàn Tử, rốt cuộc ta đã nhìn thấy ánh sáng rồi.”
Đoàn Tử quay đầu lại nhìn bầu trời, lúng ta lúng túng mở miệng, “Nhưng mà mặt trời đã xuống núi, trời sắp tối rồi.” Nơi Mộc Mộc nói có ánh sáng là ở chỗ nào, quay đầu lại, Đoàn Tử nhìn thần thái phấn khởi của Lâu Hướng Vãn, Mộc Mộc thật không có chuyện gì đó chứ?
Tại cửa viện, một nha hoàn cung kính nhìn về phía Lâu Hướng Vãn cúi người hành lễ, lúc này mới nhẹ giọng nói, “Lâu cô nương, vương gia muốn cô đi đến tiền thính.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.