Chương 19: Mẹ con khóc rống
Lữ Nhan
20/05/2014
Bên này nghe Dung Trắc Phi ra lệnh, bọn sai vặt áp giải Văn phu nhân mắt đầy máu ra khỏi viện, tiếng khóc liền vang lên, Phượng Vân tuy chỉ có năm tuổi, nhưng tối qua cô biết mẫu thân phạm vào chuyện vương phủ, lúc này nhìn thấy Văn phu nhân bị đẩy đi lảo đảo, trên mặt toàn là máu, tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lập tức sợ mà khóc lên.
"Ngươi bắt nạt mẹ ta! Ngươi bắt nạt mẹ ta!” Phượng Vân chỉ có năm tuổi, tính tình cực kỳ giống Văn phu nhân, bản tính văn nhược, nhưng do bị buộc trở nên nóng nảy, mới lộ ra vẻ điên cuồng, bất kể Phượng Vân hay là Văn phu nhân.
Phượng Vân nhào tới Dung Trắc Phi, trên mặt tràn đầy nước mắt, vừa đá vừa đánh, mà Dung Trắc Phi đến nay ở trong vương phủ không hề có hài tử. Lúc này thấy Phượng Vân có chút ghen ghét, càng không cần nói Phượng Vân dám mạo phạm mình, không cần Dung Trắc Phi động thủ, Tiểu Nha trực tiếp sử dụng lực làm cho Phượng Vân bị đẩy ngã trên đất.
Lo lắng cho ái nữ, Văn phu nhân đột nhiên tránh thoát khỏi gã sai vặt áp giải mình, cũng muốn nhào tới Dung Trắc Phi, lại muốn ôm lấy nữ nhi trên đất, mà Phượng Vân bị đẩy ngã xuống đất, căm hận dùng đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn, lại trực tiếp cắn một cái vào trên đùi của Dung Trắc Phi.
"Nha đầu chết tiệt này!” Bị đau kêu lên, Dung Trắc Phi nhấc chân lên đá, mà Văn phu nhân rốt cuộc chạy tới, ôm cổ chân Dung Trắc Phi lại.
Thân thể mất đi thăng bằng, đôi tay Dung Trắc Phi bắt lấy ở trong không trung, sau đó phịch một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, kể cả Văn phu nhân cùng Phượng Vân cũng cùng nhau ngã xuống.
Trợn mắt hốc mồm, Lâu Hướng Vãn mở to hai mắt, cuối cùng cô cũng xuất hiệni, giờ phút này nhìn thấy một màn ở trước cửa viện như vậy, lại thấy Dung Trắc Phi ngã trên mặt đất, Lâu Hướng Vãn chỉ có một suy nghĩ, mình thảm rồi!
"Sững sờ làm gì? Mau kêu người lôi đi!” Trịnh phu nhân cáu kỉnh mở miệng, ngược lại có mấy phần uy nghiêm của đương gia, trực tiếp sai khiến gã sai vặt cùng nha hoàn đem mấy người náo loạn ở trên đất lôi tới đây, còn mình cùng nha hoàn đến đỡ Dung Trắc Phi lên.
"Tôi đưa Văn phu nhân ra khỏi phủ!” Lâu Hướng Vãn dùng sức bắt lấy cánh tay của Văn phu nhân, lúc này không đi ra ngoài, chỉ sợ Dung Trắc Phi trở lại, thật sự sẽ không đi được.
Nước mắt Văn phu nhân ràn rụa, liếc mắt nhìn bị kéo đi, thê lương kêu thét nữ nhi, rốt cuộc hạ quyết tâm cùng rời đi với Lâu Hướng Vãn, lưu lại nữa chỉ sợ nữ nhi mình sẽ nguy hiểm!
Người bị đuổi ra khỏi vương phủ chỉ có thể đi bằng cửa sau, Thúy Trúc cũng khóc nghẹn ngào, Văn phu nhân càng thêm chật vật không chịu nổi, vết máu trên trán khô cạn, trên mặt vừa lộ ra nước mắt vừa có vết máu.
"Yên tâm, Dung Trắc Phi không đối xử với Vân Nhi như thế đâu.” Đứng ở cửa sau vương phủ, nhìn Văn phu nhân và Thúy Trúc, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể an ủi như thế, dù sao cô cũng là nữ nhi của Vương gia.
Xoa xoa nước mắt trên mặt, Văn phu nhân nhìn Lâu Hướng Vãn, nhiều hâm mộ và ghen tỵ hơn nữa cũng đã uổng công, Văn phu nhân đẩy Thúy Trúc đỡ mình ra, hướng về phía Lâu Hướng Vãn cúi mình vái chào, "Lâu cô nương, hôm nay đa tạ cô nương, chỉ kính xin cô nương cẩn thận, mới vừa rồi Vân Nhi đối với Dung Trắc Phi kêu gào đấm đá, chỉ sợ Trịnh phu nhân cố ý nói gạt Vân Nhi, đây là ngọc bội cận thân của ta, ta đã nói qua với Vân Nhi, cô nương cầm ngọc bội đưa cho Vân Nhi, phiền cô nương nói cho Vân Nhi biết sự thật, không làm cho Vân Nhi oán hận Dung Trắc Phi, ta chỉ có có. . . . . . Một nữ nhi này. . . . . ."
Lâu Hướng Vãn nhận lấy ngọc bội, nhìn Văn phu nhân khóc không thành tiếng rời đi, thì ra nữ nhân trong vương phủ cũng còn nhân tính của người, cho dù Văn phu nhân khôn khéo như thế, mới vừa thấy Phượng Vân đánh Dung Trắc Phi, biết Trịnh phu nhân cố ý nói để lừa gạt, lúc Phượng Vân náo loạn như vậy, chỉ sợ Dung Trắc Phi sẽ nổi trận lôi đình, mà mình lại chấp thuận việc Phượng Vân đi gặp Văn phu nhân, cho nên xui xẻo cuối cùng là cô hay là mình!
Gãi gãi đầu, Lâu Hướng Vãn bất đắc dĩ cụp đầu xuống, muốn trốn cũng không trốn khỏi, huống chi mới vừa rồi còn làm Dung Trắc Phi té bốn chân chổng lên trời!
"Lâu Hướng Vãn, đầu cô là óc heo hả!”Thanh âm Hoa Thiên Thiên truyền tới, cấp tốc đi đến, chỉ tiếc rèn sắt mãi vẫn không thành thép, nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, một tay trực tiếp đánh lên trán Lâu Hướng Vãn, "Tối qua ta nói thế nào với cô, không cần lo đến chuyện của Văn phu nhân, lập tức dò xét viện liền rời đi bẩm báo với Lôi quản gia, người nào cho ngươi lá gan, để ngươi xen vào việc của người khác hả!”
"Thiên Thiên, ta biết sai rồi." Lâu Hướng Vãn sờ sờ cái trán bị đụng đau, trước mới bị Vương gia khiển trách một trận, lần này lại đến phiên Thiên Thiên.
"Biết lỗi có ích gì!" Hoa Thiên Thiên trực tiếp nói rất thô tục, nhìn bộ dáng đáng thương của Lâu Hướng Vãn, sắc mặt tức giận tái xanh, "Không cần giả bộ đáng thương với ta, muốn giả bộ, cô đi giả bộ trước mặt Vương gia đi!"
"Không cần!" Nhắc tới Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn giống như xù lông, đầu lắc mạnh, sau đó vỗ vỗ lồng ngực, mặt Chính Khí Hạo Nhiên(cương trực), "Người nào làm người đó chịu, ta không thể cúi đầu thế lực độc ác đó!"
"Tốt lắm, Lâu Hướng Vãn, ngươi thật bướng bĩnh, ngạo mạn, ta xem cô làm sao tránh được lần này!" Hoa Thiên Thiên giận dữ nở nụ cười, trực tiếp xoay người, sải bước hướng tới phòng của Lôi quản gia.
Cọc gỗ đáng chết, Vương gia gọi như thế này quả thật không sai, quả thật là đầu gỗ mục vừa thối vừa cứng! Vương gia không ở trong phủ, hôm nay chỉ có thể để Lôi quản gia ra mặt, nhưng vừa nghĩ tới Lôi quản gia thiết diện vô tư, Hoa Thiên Thiên hiểu Lâu Hướng Vãn lần này khó trán khỏi kiếp nạn rồi, nhưng để Mộc Mộc nhớ lâu một chút cũng tốt !
"Ngươi bắt nạt mẹ ta! Ngươi bắt nạt mẹ ta!” Phượng Vân chỉ có năm tuổi, tính tình cực kỳ giống Văn phu nhân, bản tính văn nhược, nhưng do bị buộc trở nên nóng nảy, mới lộ ra vẻ điên cuồng, bất kể Phượng Vân hay là Văn phu nhân.
Phượng Vân nhào tới Dung Trắc Phi, trên mặt tràn đầy nước mắt, vừa đá vừa đánh, mà Dung Trắc Phi đến nay ở trong vương phủ không hề có hài tử. Lúc này thấy Phượng Vân có chút ghen ghét, càng không cần nói Phượng Vân dám mạo phạm mình, không cần Dung Trắc Phi động thủ, Tiểu Nha trực tiếp sử dụng lực làm cho Phượng Vân bị đẩy ngã trên đất.
Lo lắng cho ái nữ, Văn phu nhân đột nhiên tránh thoát khỏi gã sai vặt áp giải mình, cũng muốn nhào tới Dung Trắc Phi, lại muốn ôm lấy nữ nhi trên đất, mà Phượng Vân bị đẩy ngã xuống đất, căm hận dùng đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn, lại trực tiếp cắn một cái vào trên đùi của Dung Trắc Phi.
"Nha đầu chết tiệt này!” Bị đau kêu lên, Dung Trắc Phi nhấc chân lên đá, mà Văn phu nhân rốt cuộc chạy tới, ôm cổ chân Dung Trắc Phi lại.
Thân thể mất đi thăng bằng, đôi tay Dung Trắc Phi bắt lấy ở trong không trung, sau đó phịch một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, kể cả Văn phu nhân cùng Phượng Vân cũng cùng nhau ngã xuống.
Trợn mắt hốc mồm, Lâu Hướng Vãn mở to hai mắt, cuối cùng cô cũng xuất hiệni, giờ phút này nhìn thấy một màn ở trước cửa viện như vậy, lại thấy Dung Trắc Phi ngã trên mặt đất, Lâu Hướng Vãn chỉ có một suy nghĩ, mình thảm rồi!
"Sững sờ làm gì? Mau kêu người lôi đi!” Trịnh phu nhân cáu kỉnh mở miệng, ngược lại có mấy phần uy nghiêm của đương gia, trực tiếp sai khiến gã sai vặt cùng nha hoàn đem mấy người náo loạn ở trên đất lôi tới đây, còn mình cùng nha hoàn đến đỡ Dung Trắc Phi lên.
"Tôi đưa Văn phu nhân ra khỏi phủ!” Lâu Hướng Vãn dùng sức bắt lấy cánh tay của Văn phu nhân, lúc này không đi ra ngoài, chỉ sợ Dung Trắc Phi trở lại, thật sự sẽ không đi được.
Nước mắt Văn phu nhân ràn rụa, liếc mắt nhìn bị kéo đi, thê lương kêu thét nữ nhi, rốt cuộc hạ quyết tâm cùng rời đi với Lâu Hướng Vãn, lưu lại nữa chỉ sợ nữ nhi mình sẽ nguy hiểm!
Người bị đuổi ra khỏi vương phủ chỉ có thể đi bằng cửa sau, Thúy Trúc cũng khóc nghẹn ngào, Văn phu nhân càng thêm chật vật không chịu nổi, vết máu trên trán khô cạn, trên mặt vừa lộ ra nước mắt vừa có vết máu.
"Yên tâm, Dung Trắc Phi không đối xử với Vân Nhi như thế đâu.” Đứng ở cửa sau vương phủ, nhìn Văn phu nhân và Thúy Trúc, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể an ủi như thế, dù sao cô cũng là nữ nhi của Vương gia.
Xoa xoa nước mắt trên mặt, Văn phu nhân nhìn Lâu Hướng Vãn, nhiều hâm mộ và ghen tỵ hơn nữa cũng đã uổng công, Văn phu nhân đẩy Thúy Trúc đỡ mình ra, hướng về phía Lâu Hướng Vãn cúi mình vái chào, "Lâu cô nương, hôm nay đa tạ cô nương, chỉ kính xin cô nương cẩn thận, mới vừa rồi Vân Nhi đối với Dung Trắc Phi kêu gào đấm đá, chỉ sợ Trịnh phu nhân cố ý nói gạt Vân Nhi, đây là ngọc bội cận thân của ta, ta đã nói qua với Vân Nhi, cô nương cầm ngọc bội đưa cho Vân Nhi, phiền cô nương nói cho Vân Nhi biết sự thật, không làm cho Vân Nhi oán hận Dung Trắc Phi, ta chỉ có có. . . . . . Một nữ nhi này. . . . . ."
Lâu Hướng Vãn nhận lấy ngọc bội, nhìn Văn phu nhân khóc không thành tiếng rời đi, thì ra nữ nhân trong vương phủ cũng còn nhân tính của người, cho dù Văn phu nhân khôn khéo như thế, mới vừa thấy Phượng Vân đánh Dung Trắc Phi, biết Trịnh phu nhân cố ý nói để lừa gạt, lúc Phượng Vân náo loạn như vậy, chỉ sợ Dung Trắc Phi sẽ nổi trận lôi đình, mà mình lại chấp thuận việc Phượng Vân đi gặp Văn phu nhân, cho nên xui xẻo cuối cùng là cô hay là mình!
Gãi gãi đầu, Lâu Hướng Vãn bất đắc dĩ cụp đầu xuống, muốn trốn cũng không trốn khỏi, huống chi mới vừa rồi còn làm Dung Trắc Phi té bốn chân chổng lên trời!
"Lâu Hướng Vãn, đầu cô là óc heo hả!”Thanh âm Hoa Thiên Thiên truyền tới, cấp tốc đi đến, chỉ tiếc rèn sắt mãi vẫn không thành thép, nhìn chằm chằm Lâu Hướng Vãn, một tay trực tiếp đánh lên trán Lâu Hướng Vãn, "Tối qua ta nói thế nào với cô, không cần lo đến chuyện của Văn phu nhân, lập tức dò xét viện liền rời đi bẩm báo với Lôi quản gia, người nào cho ngươi lá gan, để ngươi xen vào việc của người khác hả!”
"Thiên Thiên, ta biết sai rồi." Lâu Hướng Vãn sờ sờ cái trán bị đụng đau, trước mới bị Vương gia khiển trách một trận, lần này lại đến phiên Thiên Thiên.
"Biết lỗi có ích gì!" Hoa Thiên Thiên trực tiếp nói rất thô tục, nhìn bộ dáng đáng thương của Lâu Hướng Vãn, sắc mặt tức giận tái xanh, "Không cần giả bộ đáng thương với ta, muốn giả bộ, cô đi giả bộ trước mặt Vương gia đi!"
"Không cần!" Nhắc tới Phượng Kính Dạ, Lâu Hướng Vãn giống như xù lông, đầu lắc mạnh, sau đó vỗ vỗ lồng ngực, mặt Chính Khí Hạo Nhiên(cương trực), "Người nào làm người đó chịu, ta không thể cúi đầu thế lực độc ác đó!"
"Tốt lắm, Lâu Hướng Vãn, ngươi thật bướng bĩnh, ngạo mạn, ta xem cô làm sao tránh được lần này!" Hoa Thiên Thiên giận dữ nở nụ cười, trực tiếp xoay người, sải bước hướng tới phòng của Lôi quản gia.
Cọc gỗ đáng chết, Vương gia gọi như thế này quả thật không sai, quả thật là đầu gỗ mục vừa thối vừa cứng! Vương gia không ở trong phủ, hôm nay chỉ có thể để Lôi quản gia ra mặt, nhưng vừa nghĩ tới Lôi quản gia thiết diện vô tư, Hoa Thiên Thiên hiểu Lâu Hướng Vãn lần này khó trán khỏi kiếp nạn rồi, nhưng để Mộc Mộc nhớ lâu một chút cũng tốt !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.