Chương 78: Phượng Tiêu trở lại
Lữ Nhan
22/05/2014
Trước khi Hà Viễn Chí đến gần kinh thành đã thấy chiến tranh bùng nổ, nhưng vẫn chưa có hành động. Hà Viễn Chí đang lo lắng, nếu hoàng cung bị đột kích thành công, khi cứu viện đến đã quá muộn, ngày sau sẽ phải mang tội danh là đồng đảng của quân phản loạn. Nhưng nếu đến cứu viện, thì binh mã của hắn sẽ hi sinh vô ích, đến lúc đó muốn xây dựng lại binh mã hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn lại càng thêm khó khăn.
Cho nên Hà Viễn Chí vẫn cứ do dự bất an, khi nhận được tín vật ngọc bội của Vương hoàng hậu thay mặt cho Vương gia, lập tức đem hai vạn binh mã tiến thẳng đến kinh thành để tấn công quân phản loạn.
Bốn cửa thành đã bị quân phản loạn chiếm lĩnh, nhưng khi Hà Viễn Chí mang binh mã đến, Minh Tuyên Quốc lại không tấn công hoàng cung, mà đem cấm vệ quân của lão giao đấu chính diện với binh mã Hà Viễn Chí, khiến cho hoàng cung tạm thời được an toàn.
• “Lâu chủ, dưới tình thế hiện này nếu Hà Chí Viễn thành công chế trụ được cấm vệ quân, tất cả đều sẽ vui mừng khi giành được thắng lợi, nhưng nếu Hà Viễn Chí thất bại, trong cung sẽ gặp khó khăn, bị bao vây lại còn thiếu lương thực, e chỉ có thể duy trì được năm ngày. Mà dân chúng trong cung lại quá đông, không thể nào cung cấp đủ ba bữa cho thị vệ hoàng cung, chứ đừng nói đến các thái giám cùng cung nữ, còn cả người của hoàng gia.” Lăng Thanh dựa vào khung cửa miễn cưỡng mở miệng, mắt xếch xinh đẹp vẫn sáng ngời như trước, không hề lộ chút lo lắng bất an. Nếu chẳng phải Lâu Hướng Vãn cứ muốn lưu lại nơi đây, Lăng Thanh thực lòng chẳng muốn quan tâm xem viện quân Chí Viễn hay là quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc giành thắng lợi.
“Ta muốn đi vào trong cung một chuyến.” Lâu Hướng Vãn càng thấy lo lắng cho Phượng Kính Dạ. Khi nghe tin Hách Liên Vương phi đã qua đời, đầu óc càng trở nên trống rỗng, nhất khi nghe mũi tên kia lại do chính tay Phượng Kính Dạ bắn ra. Hiện thời hoàng cung bị quân phản loạn vây chặt, nên dù Lâu Hướng Vãn có kinh công tuyệt diệu cũng không thể tiến vào hoàng cung. Khi binh mã của Viễn Chí vừa đến, quân phản loạn liền buông lỏng hoàng cung, Lâu Hướng Vãn sẽ nhân cơ hội này đột nhập vào hoàng cung, tuy rằng vẫn có người canh giữ ở cửa cung, nhưng số người đã giảm đi rất nhiều, chỉ nhằm ngăn chặn người muốn vận chuyển lương thực vào hoàng cung.
“Người là Lâu chủ, ngươi quyết định đi!” Lăng Thanh nhún nhún vai, đối với quyết định Lâu Hướng Vãn, Lăng Thanh không có cách nào sửa đổi, tuy thường ngày Lâu chủ trong rất hiền hòa, nhưng Lăng Thanh hiểu rõ một khi Lâu Hướng Vãn đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ không sữa đổi. Bằng không hắn đã sớm thuyết phục Lâu chủ rời khỏi Phượng vương phủ, không cần phải liều lĩnh tiến vào bên trong hoàng cung.
“Cẩn thận an toàn.” Lâu Hướng Vãn đứng dậy, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã lặn về phía Tây. Do đang là mùa hè, cho dù đêm đến, thì sắc trời cũng chỉ hơi tối.
Trước đó Hách Liên Vương Phi đã chuẩn bị đủ dược liệu cùng lương thực, nên bây giờ đám quân phản loạn không còn quấy rầy dân chúng, bất quá có rất nhiều cửa hàng đều phải đóng cửa, một số hộ gia đình sẵn sàng đón địch, lo lắng chúng sẽ đột nhiên gây rắc rối cho dân chúng. Dù sao trước kia chỉ vì muốn công phá thành mà dùng dân chúng vô tội làm lá chắn, nhưng sau khi Hách Liên vương phi chết, Minh Tuyên Quốc liền từ bỏ, một là không thể để cho dân chúng kêu ca phẫn nộ, thứ hai là Phượng Kính Dạ thật sự rất độc ác vô tình, lấy dân chúng làm tường chắn thật không có tác dụng. Trái lại càng làm cho thị vệ trong cung, hóa đau thương thành sức mạnh.
Phố xá hơn mấy hộ mà chẳng thấy bóng dáng một người, trừ đám quân phản loạn ngẫu nhiên đi qua, lại gần hộ gia đình cúi đầu nói chuyện. Bất quá âm thanh rất nhỏ, nhưng có thể biết là đang bàn về tình hình trong kinh thành, dù sao chiến tranh cũng đã bùng nổ, mà đã quá ba ngày đám quân phản loạn chưa bị đánh bại, càng làm lòng người thêm hoảng sợ.
Lâu Hướng Vãn tiến vào hoàng cung, thì sắc trời đã tối, cửa cung bên này đều có quân phản loạn canh giữ, đuốc cháy bốn phía một mảnh lớn. Mà trên thành lâu hoàng cung, thị vệ cũng là bày sẵn thế trận chờ quân địch, bên này cũng không vì số lượng quân phản loạn bị giảm bớt mà đề phòng lơ là.
“Thừa tướng đại nhân nói, Hà Viễn Chí là lão thất phu, chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là hai ngày, đến lúc đó trong cung không có đồ ăn thức uống, đoán chừng không cần chúng ta công phá thành, thì đám vương hầu quý tộc kia cũng không thể cố chịu đựng được nữa đâu? Lúc này sẽ là thời điểm, chúng ta sẽ được thăng quan phát tài rồi!” Đứng ở trong góc nhỏ, một quân phản loạn cười ha ha, trong đầu liền nghĩ đến chuyện hắn sẽ thăng quan phát tài, nhưng bên kia lại có một suy nghĩ khác.
“Đúng vậy, cho dù có thất bại, thì tìm đại một nhà đại phú đại quý nào xông vào cướp, rồi đi mai danh ẩn tích, làm một đại phú ông rồi.” Ở trong xó nhỏ, một quân phản loạn khác phụ họa trả lời, hai gã lập tức cười ha hả, vừa muốn xoay người, đột nhiên cảm giác cổ bị đau, do hai người không có đề phòng nên bị Lâu Hướng Vãn đánh hôn mê bất tĩnh.
Nhìn hai tên địch quân té ngã trên mặt đất, Lâu Hướng Vãn cảm thấy nàng không nên động thủ lúc này, bởi giữa hai chân gã còn có cái gì đó để lộ ra bên ngoài quần! Nhưng vì không có chỗ nào để trốn vào hoàng cung, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể tập kích quân phản loạn, sau đó thay đổi y phục, ngụy trang thành quân phản loạn đi thẳng về tường thành hoàng cung, sau đó men theo tường thành đến một góc khuất.
Bởi vì ngụy trang thành quân địch, cho nên Lâu Hướng Vãn mới thuận lợi đột nhập, sau đó nhân cơ hội bay lên tường thành, lập tức bị thị vệ trong cung phát hiện, dù sao trên người nàng cũng đang mặc y phục của quân địch.
“Ta là người của Phượng vương phủ, ta đến để tìm vương gia các người.” Nhìn thị vệ đề phòng, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, hai tay mò mẫn trên người. Sau đó mới phát hiện không có tín vật chứng minh nàng là người của Phượng vương phủ, thấy thị vệ rõ ràng không tin, Lâu Hướng Vãn cười xấu hổ, e sợ các thị vệ nghĩ nàng đến để ám sát Phượng Kính Dạ, mà đồng loạt xông lên giết chết nàng.
May mắn trong 50 thị vệ trong hoàng cung đều có Long Vệ Phượng vương phủ làm đội trưởng, nên khi nhìn thấy quân địch, Long Vệ lập tức chạy lại, liền nhận ra Lâu Hướng Vãn.
Thở một hơi nhẹ nhõm, thị vệ hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, cho dù thiếu lương thực cũng không hề cáu gắt hay lộ vẻ bất an, cho nên có thể nhìn ra được tài trị quân của Phượng Kính dạ. Lâu Hướng Vãn liền cởi bỏ y phục ngụy trang của quân địch ra, giao cho một thị vệ, “Chút ta về còn phải mặc lại, không nên ném đi.”
“Vương gia ở Kỳ Lân Điện.” Long Vệ vì còn đang trực, không thể đưa Lâu Hướng Vãn đi, mà nàng cũng biết rõ hướng đi nên chỉ đưa cho Lâu Hướng Vãn một khối lệnh bài hoàng cung, rồi quay trở lại canh gác.
Trong cung cùng phố xá đều giống nhau, các cung nữ cùng thái giám đều phải cùng nhau trông chừng thức ăn cùng nước uống đưa đến đúng giờ. Hầu Bảo chỉ chừa lại một số ít thái giám cùng cung nữ đáng tin cậy trông coi một ít thức ăn cùng làm một số việc khác, mang đến cho lão hoàng đế Phượng Đạt đang ở trong phòng luyện đan, mà chẳng màn đến vinh quang hay nhục nhã. Còn Vương hoàng hậu cùng các phi tử khác đều tập trung ở cùng nhau, bên người chỉ mang theo hai nha hoàn. Ở bên ngoài cung điện luôn có thị vệ túc trực canh gát, để phòng ngừa có người đem tin tức lộ ra ngoài.
Lâu Hướng Vãn đến Kỳ Lân Điện là lúc Phượng Kính Dạ đang nghĩ ngơi, ban ngày Phượng Sở Thiên luôn ở đây, ban đêm Phượng Kính Dạ lo lắng sẽ có quân phản loạn tập kích nên luôn luôn ở đây. Trong giờ phút này hắn đang ngủ, còn chưa tỉnh lại.
Chỉ qua ba ngày ngắn ngủi, Phượng Kính Dạ gầy đi không ít, mí mắt mệt mỏi phủ một tầng sương màu đen, có lẽ do bản năng cảm nhận được Lâu Hướng Vãn đang ở bên cạnh, liền ngủ đến hai canh giờ, mà còn chưa tỉnh.
Lâu Hướng Vãn nhìn thấy có chút đau lòng, cho dù đang ngủ nhưng Phượng Kính Dạ vẫn cứ chau mày, dáng vẻ tà mị dường như mất hẳn trong khoảng thời gian ba ngày, chỉ còn lại mùi máu tanh chém giết nên mới mỏi mệt đến thế.
Vương gia! Lâu Hướng Vãn nhè nhẹ ngồi xuống ở bên giường, lẳng lặng nhìn Phượng Kính Dạ, nàng không thể tưởng tượng được tâm trạng của Phượng Kính Dạ vào ngày Hách Liên vương phi bị bắt chết, khi mũi tên kia bị bắn ra sẽ đau khổ đến mức độ nào? Lâu Hướng Vãn biết Phượng Kính Dạ không có lựa chọn nào khác, Hách Liên Vương phi ép Phượng Kính Dạ phải bước vào con đường cùng, vì vương triều Tố Nguyên, mà vương gia đã trả giá quá nhiều.
Đợi khoảng chừng hai khắc( một khắc là 15 phút), Phượng Kính Dạ hơi tỉnh dậy, nhưng không mở mắt ra ngay. Phượng Kính Dạ đột nhiên cảm thấy có người bên cạnh, đột ngột đứng lên, lập tức lộ ra nụ cười đã biến mất trong ba ngày qua.
“Tiểu Mộc đầu, bổn vương biết ngươi nhất định sẽ đến hoàng cung, một ngày không gặp như cách ba năm.” Giọng Phượng Kính Dạ có hơi khàn khàn do vừa mới tỉnh dậy nên trong người còn hơi mệt, nhưng nụ cười lại rất sảng khoái, nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, nằm trên giường nhìn bóng dáng quen thuộc trong bóng tối, khiến cho tất cả mệt mỏi dường như đều biến mất.
“Ta đi thắp đèn.” Lâu Hướng Vãn nắm lấy tay Phượng Kính Dạ, cười ôn nhu,” Vương gia, người gầy quá, có phải quên dùng cơm rồi không.”
“Chờ một chút nữa mới ăn.” Phượng Kính Dạ giữ chặt lấy Lâu Hướng Vãn, hơi dùng sức đem người túm đến trên giường, Lâu Hướng Vãn muốn trốn tránh, Phượng Kính Dạ vẫn cứ ôm chặt lấy người trong ngực, “Để cho ta ôm một chút đi Mộc Mộc.”
Trong thanh âm khá mệt mỏi, Phượng Kính Dạ ôm chặt Lâu Hướng Vãn trong ngực, tiếp tục nhắm mắt lại, dùng sức hít thật sâu, tựa như làm như vậy sẽ tăng thêm sức mạnh.
Lâu Hướng Vãn không phản kháng, cánh tay vòng lại ôm lấy Phượng Kính Dạ, không tiếng động liền mỉm cười, mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt thổi đến, làm cho người ta cảm giác an tâm. Đây là mùi hương ở trên người vương gia, không có một chút mùi máu tanh chết chóc, mà vẫn tao nhã cao quý y như trước.
“Vương gia, cảm thấy đáng giá là được.”Lâu Hướng Vãn không biết an ủi như thế nào, cho dù bản thân có đau thấu xương thì Phượng Kính Dạ cũng không muốn biểu hiện cho người khác thấy. Lâu Hướng Vãn đã từng muốn trốn tránh khỏi vòng xoáy hoàng gia, nhưng bây giờ nàng đã quyết định bước vào, thì phải cố giữ vững quyết tâm cùng vương gia chống chọi, sẽ không bao giờ hối hận.
Mắt phượng chợt lóe sáng, bàn tay to khẽ đặt ở trên lưng Lâu Hướng Vãn, nhẹ nhàng vỗ về, “Mộc Mộc, bổn vương biết ngươi sẽ đến, nhất định sẽ đến.” Tiếng thở dài nặng nề, vừa xúc động lại khá phiền muộn, giống như một loại rượu mạnh khiến người ta bị choáng váng hoa mắt.
Lâu Hướng Vãn cảm giác hai mắt có chút cay cay, chỉ một tiếng thở dài của Phượng Kính Dạ đã khiến nàng cảm thấy đau lòng đến mức này rồi, “Vương gia, chờ khi nào ngài làm xong mọi chuyện, chúng ta cùng nhau tránh xa nơi này, có được không?”
Lâu Hướng Vãn biết,Vương gia có trách nhiệm của riêng mình, nàng cũng hiểu nên mới chờ đợi, chờ một ngày khi dẹp yên mọi chuyện, sẽ cùng nhau rời khỏi kinh thành, rời khỏi nơi có nhiều thị phi cùng đấu đá này, để sống cuộc đời nhàn nhã bình yên, vui vẻ làm một người bình thường. Khi mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì về nghỉ ngơi.
“Được, bổn vương đồng ý với ngươi.” Ánh mắt hẹp dài ôn nhu, càng tăng thêm vẻ tuấn tú tà mị anh tuấn trên khuôn mặt, nhưng lại bị sự mệt mỏi bao phủ. Ánh mắt lẳng lặng, say sưa nhìn Lâu Hướng Vãn, giống như cả đời này không ai có thể đem tách họ ra được.
“Vương gia, thế cục trước mắt cứ phải giằng co mãi như vậy sao?” Lâu Hướng Vãn hỏi Phượng Kính Dạ, tuy rằng Hà Viễn Chí dẫn theo hai vạn binh mã đóng ở ngoài kinh thành, khống chế quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc, nhưng Hách Liên Quốc cũng đã phát động chiến tranh, tạm thời các đội quân khác không thể đến giúp đỡ kinh thành trong thời gian ngắn, cho nên cứ càng kéo dài, lương thực cung cấp trong cung sẽ không đủ dùng. Nếu chờ binh mã Tam hoàng tử Phượng Tiêu trở về kinh thành, dám chắc khi hắn vừa tiến vào kinh thành, sẽ giết chết Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên ngay lập tức, sau đó giá họa cho người Minh Tuyên Quốc cùng quân phản loạn, giống y kế hoạch Phượng Kính Dạ đã vạch sẵn, vừa tiêu diệt quan tham ô lại có thể giá họa trên đầu quân phản loạn.
Thế cục trước mắt tuy rất căng thẳng nhưng lại là thời cơ tốt, toàn bộ đều y như lời Phượng Kính Dạ nói có thể kết hợp đội cấm vệ quân cùng binh mã của Hà Viễn Chí. Rất có thể Phượng Tiêu cũng định làm như vậy, nhưng do hiện giờ hắn đã rời khỏi kinh thành, nên Phượng Kính Dạ đang nắm giữ ưu thế.
“Mộc Mộc, từ xưa đến nay thắng làm vua thua thì làm giặc, tuy thế cục hiện nay đang căng thẳng, bất quá ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ không cho ngươi phải thủ tiết (8).” Phượng Kính Dạ nhếch môi cười tà mị, bàn tay to xoa xoa đầu Lâu Hướng Vãn.
“Vương gia à, ta làm sao có thể thủ tiết chứ? Chẳng lẽ chỉ có người mới có thể ở bên ngoài tam thê tứ thiếp, còn nữ nhân lại phải ở nhà tam tòng tứ đức sao? Một ngày thì được, bảy ngày tuyệt đối là không!” Lâu Hướng Vãn cười hiểm, dùng miệng mồm sắc bén để trêu chọc Phượng Kính Dạ.
Phượng Kính Dạ ngơ ngác nhìn Lâu Hướng Vãn,dường như bị lời nói của nàng làm cho khiếp sợ, trầm mặc một chút, cuối cùng lại thở dài nặng nề, cúi đầu hôn lên trán Lâu Hướng Vãn,” Tiểu Mộc đầu, vì sao trước kia bổn vương lại cho rằng ngươi là một nữ nhi rất ngoan hiền chứ?
“Vương gia, người đã lên thuyền của giặc, hối hận đã quá muộn.” Lâu Hướng Vãn cười mở miệng, nhanh nhẹn thoát khỏi trong ngực Phượng Kính Dạ, sau đó bước xuống giường thắp sắng một ngọn đèn lên, quay đầu lại, dưới ánh sáng, phát hiện sắc mặt Phượng Kính Dạ rất nhợt nhạt.
Thấy đèn sáng lên, Long Vệ âm thầm bảo hộ Phượng Kính Dạ lập tức đem thức ăn đưa tới, Lâu Hướng Vãn đi ra mở cửa, tiếp nhận khay, thấy chỉ có một chén cơm cùng một đĩa thức ăn nhỏ, trông rất đơn sơ giản dị, khác xa hoàn toàn với thức ăn ở Phượng vương phủ.
“Không sao đâu Mộc Mộc, khi xưa bổn vương còn ở trong quân doanh, thức ăn kia càng kém hơn nhiêu.” Phượng Kính Dạ mỉm cười, từ phía sau ôm lấy eo của Lâu HƯớng Vãn, dùng sức ôm chặt người trong ngực,”Nhiều nhất chỉ còn ba ngày nữa thôi.”
“Vương gia, người cứ muốn thần bí thế à!” Lâu Hướng Vãn tức giận quay đầu nhìn Phượng Kính Dạ, thế cục trước mắt vẫn đang căng thẳng, không có ấn soái Hỏa Viêm Quân sẽ không thể điều động Hỏa Viêm Quân. Còn biên quan vẫn đang trong tình cảnh nước sôi lửa bổng cùng Tây Lan và Hách Liên Quốc. Tuy Yến Quốc không có phát binh, nhưng cũng không thể không cẩn thận đề phòng, cho nên Lâu Hướng Vãn thật sự không biết Phượng Kính Dạ sao có thể tự tin nhất định vượt qua được nguy cơ này.
“Mộc Mộc, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Phượng Kính Dạ vẫn không chịu cởi bỏ nút thắt ra, chỉ mỉm cười, nhéo nhéo lỗ mũi Lâu Hướng Vãn, kéo người ngồi trên ghế. Dù đã biết qua giờ cơm chiều, tay cầm lấy đôi đũa, đút một ít thức ăn cho Lâu Hướng Vãn,”Nhiều nhất là ba ngày, mọi chuyện sẽ kết thúc, chờ thanh trừ những nguy họa cho kinh thành, bổn vương sẽ cùng ngươi đi chu du một chuyến.”
“Vương Gia, đây là do ngươi nói, tốt nhất không nên nuốt lời.” Lâu Hướng Vãn cười gật đầu, trong lòng thầm mừng rỡ, tuy không thể rời xa hoàn toàn, nhưng có lẽ ít nhất trong khoảng thời gian đó sư phụ sẽ thực thích vương gia.
“Bổn vương nhớ mà.” Phượng Kính Dạ gật gật đầu, biết Lâu Hướng Vãn không thích người khác lừa nàng, cho nên không dám tái phạm,”Mộc Mộc, tạm thời cứ ở lại trong cung, dù sao nơi đây vẫn an toàn hơn so với bên ngoài nhiều.”
“Không cần, ta ở ngoài cung cũng rất an toàn, nếu cần giúp gì cứ việc nói với ta.” Lâu Hướng Vãn lắc đầu cự tuyệt, nàng chuẩn bị lúc quân đội Hà Viễn Chí công phá cửa thành, thừa dịp hỗn loạn giúp Dịch Quân Hàn cùng Lâm Tín rời khỏi kinh thành. Dịch Quân Hàn sẽ về Tây Lan Vương Triều, Lâm Tín đã không còn ý chí sinh tồn, nên sẽ đưa hắn đến chỗ của Cố Thanh Phong, để người chăm sóc cho hắn.
Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ ăn cơm xong, liền thay y phục quân phản loạn, bóng dáng tựa như chim yến nhẹ nhàng lướt xuống tường thành, biến mất trong bóng đêm.
__________đường ngăn cách______
Đã qua một ngày, cuộc chiến vẫn căng thẳng như cũ, binh mã của Hà Viền Chí cùng Minh Tuyên Quốc đều bị tổn thất, nhưng theo thế cục trước mắt, lại không tốt cho Minh Tuyên Quốc, vốn cho rằng công phá hoàng cung, bắt giữ Thiên Tử cùng các chư hầu, nhưng thật không ngờ cho dù có bắt Hách Liên Vương Phi đem ra uy hiếp vẫn không thể phá cổng thành hoàng cung, còn phía binh mã Tây Lan vương triều vẫn án binh bất động, dựa theo cục diện Minh Tuyên Quốc sẽ chuốt lấy thất bại.
Lâu Hướng Vãn cho rằng ý của Phượng Kính Dạ chính là Minh Tuyên Quốc thua trận, Phượng Tiêu không quay về cứu viện kịp. Phượng Kính Dạ sẽ thừa cơ hội chiếm lấy nhân mã, nhưng theo tình báo của Sát Thủ Lâu báo lại, Phượng Tiêu chỉ cần bốn ngày là hắn có thể trở về, nhưng trước khi tiến vào Tây Lan Vương Triều, trên đường đi ngang qua huyện Triệu Nguyên gặp phải mưa to làm núi lỡ, tất cả đường núi đều bị bịt kín, nên Phượng Tiêu không thể đi đến biên quan, mà buộc phải dừng lại huyện Triệu Nguyên.
Nhưng đột nhiên nghe tin Minh Tuyên Quốc cùng Hách Liên Quốc liên hợp gây cung biến, Phượng Tiêu cảm thấy ông trời đã giúp hắn, nếu không có núi lở đất lở, hắn sẽ không cần ở lại huyện Triệu Nguyên hai ngày. Đợi đến khi nhận được tin tức, dù giục ngựa chạy nhanh từ biên quan về cũng đã không còn kịp. Nhưng hiện giờ Phượng Tiêu đã dẫn theo hai vạn quân tinh nhuệ quay trở về kinh thành, tụ họp cùng quân đội của Hà Viễn Chí để phá thành. Một khi phá thành thành công, Minh Tuyên Quốc tất nhiên sẽ bại trận, Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Về phần Minh Tuyên Quốc lại càng không ngờ Phượng Tiêu lại trở về nhanh như vậy, một khi Phượng Tiêu phá thành, nhất định sẽ giết chết lão, cho nên Minh Tuyên Quốc nhanh chóng đổi chiến lược, để lại một nữa binh mã ở cửa thành, số còn lại đem đi phá cổng thành hoàng cung, chỉ cần bắt được hoàng đế Phượng Đạt cùng Vương Hoàng hậu, lão mới có thể được an toàn.
Lâu Hướng Vãn vốn muốn đem tin tức Phượng Tiêu trở về kinh thành truyền vào hoàng cung, đáng tiếc Minh Tuyên Quốc đã đi trước một bước dẫn theo đại quân bao vây kinh thành, Lâu Hướng Vãn hoàn toàn không có biện pháp đưa tin vào hoàng cung.
“Lâu chủ, đi thôi, dù cho truyền tin vào được cũng không còn hi vọng, Phượng Kính Dạ sẽ không thể nào xoay chuyển tình thế được đâu!” Lăng Thanh miễn cưỡng mở miệng, thậm chí vỗ vỗ bả vai trấn an Lâu Hướng Vãn, trong lòng thầm mừng khi thấy Phượng Kính Dạ thảm bại.
Vốn dĩ quân của Hà Viễn Chí đang ngang bằng với quân của Minh Tuyên Quốc, hiện tại lại có thêm hai vạn đại quân của Phượng Tiêu, Minh Tuyên Quốc nhất định chuốt lấy thất bại chỉ trong sớm hay muộn thôi, một khi phá thành thành công, Phượng Tiêu vừa có thể tiêu diệt sạch quân phản loạn, sau đó mang theo thủ hạ của mình ngụy trang thành quân phản loạn, ra tay hạ sát Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên ở trong hoàng cung.
“Lăng Thanh, người của chúng ta còn được bao nhiêu?” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn chiến trận ầm ĩ huyên náo tại phía xa ở hoàng cung, ánh mắt chợt lóe sáng, “Tập hợp mọi người lại chuẩn bị xuất phát!”
Lâu Hướng Vãn hít thật sâu, phi nhanh về phía tiệm thuốc. Hiện nay, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của binh đội Tây Lan Vương Triều ở trong kinh thành, quân của họ chắc chắn là có hơn ngàn người, đều là những binh lính tinh nhuệ, nếu cùng liên kết với người Sát Thủ Lâu. Nhất định có thể bảo vệ được cổng thành, ngăn cản binh lính của Phượng Tiêu tiến vào thành, Phượng Kính Dạ có thể lợi dụng thời gian này tiêu diệt quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc, như vậy mới có đường sống.
“Lâu chủ?” Lăng Thanh biến sắc, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, cho dù lúc trước Lâu Hướng Vãn luôn muốn ở lại Phượng Vương Phủ, thì hắn vẫn không ngăn cản mà tôn trọng quyết định của nàng, nhưng giờ đây gương mặt hắn lạnh như băng, trong mắt tỏ rõ vẻ bất mãn, chỉ vì một tên Phượng Kính Dạ mà liên lụy đến người Sát Thủ Lâu ư.
“Lăng Thanh, ta biết ta đang làm gì, ta không thể để vương gia gặp nguy hiểm được!” Lâu Hướng Vãn bình tĩnh nói, khuôn mặt kiên định như sắt, dù chỉ với mấy ngàn quân tinh anh, Lâu Hướng Vãn vẫn có thể giúp họ phát huy sức mạnh tối cao, vì kiếp trước nàng rất giỏi nghiên cứu chiến lược, nên có thể giúp Phượng Kính Dạ thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Lăng Thanh trầm mặt, nhìn Lâu Hướng Vãn, gật đầu,“Nếu đây là lựa chọn của lâu chủ, Lăng Thanh xin tuân lệnh.” Sau đó quỳ một gối hành lễ với Lâu Hướng Vãn, bóng dáng Lăng Thanh nhanh chóng hướng về phương xa, liên lạc với người Sát Thủ Lâu.
Trong hiệu thuốc, Dịch Quân Hàn đang ở trong viện, nét mặt không có chút biểu cảm, im lặng đứng trong viện dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, cho đến khi xuất hiện bóng dáng Lâu Hướng Vãn, đôi mắt nâu nhạt của Dịch Quân Hàn mới có chút thay đổi.
“Quân Hàn, ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?” Lâu Hướng Vãn áy náy nhìn Dịch Quân Hàn, vốn dĩ Tây Lan Vương Triều cùng Tố Nguyên Vương triều là kẻ địch. Trong lúc Minh Tuyên Quốc phát động cung biến, Dịch Quân Hàn lại không cho người Tây Lan Vương Triều động thủ, đã là yêu cầu quá đáng rồi. Giờ chỉ vì một ân tình riêng, để giúp vương gia được an toàn, Lâu Hướng Vãn không thể không mở miệng yêu cầu Quân Hàn đem theo quân lính Tây Lan đi cứu vương gia.
Dịch Quân Hàn im lặng gật đầu, hắn cũng đã nhận được tin, hai vạn quân tinh nhuệ của Phượng Tiêu đã hợp lực với binh lính của Hà Viễn Chí, một khi đánh tan quân Minh Tuyên Quốc sẽ xông thẳng vào hoàng cung. Lúc đó Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên liền gặp nguy hiểm, thiên hạ này nhất định sẽ thuộc về Tam hoàng tử Phượng Tiêu.
“Chủ tử muốn tiểu thư quay về Tây Lan Vương Triều.” Dịch Quân Hàn yên lặng mở miệng, trước khi người Tây Lan tìm được hắn, chủ tử đã sai người truyền tin phải bảo vệ an toàn cho Lâu Hướng Vãn. Tuy Dịch Quân Hàn không biết rõ thân phận của Lâu Hướng Vãn, nhưng bên trong mật thư Bạch Thanh Nguyệt đã viết rõ, phải đưa nàng bình an trở về Tây Lan vương triều, mới tìm ra được thần y Cố Thanh Phong của Dược Vương Cốc.
Lâu Hướng Vãn trầm mặc nhìn khuôn mặt không ham danh lợi của Dịch Quân Hàn, ánh mắt lại chuyển dời từ bờ vai hắn sang hướng hoàng cung, dù cách xa như thế, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét giao chiến của hai quân.
“Được, ta đồng ý với ngươi, Quân Hàn.” Cuối cùng, Lâu Hướng Vãn vẫn phải chấp nhận, chẳng còn gì quan trọng hơn an toàn vương gia. Huống chi, chờ nguy hiểm qua đi, kinh thành sẽ thuộc về tay Phượng Sở Thiên, vậy vương gia có thể đến Tây Lan Vương Triều để tìm gặp nàng.
Trong đêm tối, người Tây Lan Vương Triều đột nhiên trợ giúp quân phản loạn Minh Tuyên Quốc canh giữ cửa thành, ngăn chặn đại quân Phượng Tiêu tấn công, cuối cùng Minh Tuyên Quốc mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hiện nay lão tựa như cá nằm trong chậu, trước có sói, sau có hổ, đám thị vệ hoàng cung của Phượng Kính Dạ càng đánh càng hăng, đại quân của Hà Viễn Chí lại hợp lực với đại quân Phượng Tiêu, càng như hổ mộc thêm cánh. Đang lúc Minh Tuyên Quốc bị kẹp ở giữa lại có sự giúp đỡ của người Tây Lan vương, làm Minh Tuyên Quốc không còn lo lắng cửa thành bị công phá, lo chuyên tâm tấn công vào hoàng cung.
“Lâu chủ, tin tức đã được truyền đến cho Phượng Kính Dạ!” Lăng Thanh thực sự không vui, khi Lâu Hướng Vãn để người Sát Thủ Lâu dính vào chuyện tranh đấu của hoàng cung. Nhưng vẫn thừa dịp khi đêm đến, tìm cơ hội đưa thư truyền vào trong hoàng cung, để Phượng Kính Dạ biết đại quân Phượng Tiêu đã hợp lực với quân lính của Hà Viễn Chí, nên Lâu Hướng Vãn sẽ lãnh đạo quân Tây Lan vương triều giúp kéo dài thêm một ngày.
“Vương Gia nói thế nào?” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn Lăng Thanh, thoáng thấy bên ngoài cửa thành đại quân Phượng Tiêu đông nghìn nghịt. Chỉ cầ một ngày, nhất định có thể giúp vương gia đánh bại Minh Tuyên Quốc, đến lúc đó vương gia đã chỉnh đốn xong đội quân cấm vệ, xem như nguy cơ kinh thành đã được tiêu trừ. Do đó Phượng Tiêu phải tuân theo thánh chỉ, tiếp tục đi đến biên quan Tây Lan.
“Vương gia nói Lâu chủ chú ý an toàn bản thân.” Lăng Thanh lạnh nhạt mở miệng, lúc trước vì muốn bảo vệ an toàn cho Lâu Hướng Vãn, Lăng Thanh đã lẻn vào trong hoàng cung mà bị thương, may mắn vết thương đó cũng không nghiêm trọng lắm.
Phượng Tiêu biết thời gian rất cấp bách, cần phải mau chóng công phá cổng thành, lui một bước liền tiến công ba bước, thi thể chất chồng như núi dưới tường thành, máu nhuộm đỏ khắp mọi nơi. Trong đêm tối, dưới mắt mọi người chỉ còn lại chém giết lẫn nhau.
Cho nên Hà Viễn Chí vẫn cứ do dự bất an, khi nhận được tín vật ngọc bội của Vương hoàng hậu thay mặt cho Vương gia, lập tức đem hai vạn binh mã tiến thẳng đến kinh thành để tấn công quân phản loạn.
Bốn cửa thành đã bị quân phản loạn chiếm lĩnh, nhưng khi Hà Viễn Chí mang binh mã đến, Minh Tuyên Quốc lại không tấn công hoàng cung, mà đem cấm vệ quân của lão giao đấu chính diện với binh mã Hà Viễn Chí, khiến cho hoàng cung tạm thời được an toàn.
• “Lâu chủ, dưới tình thế hiện này nếu Hà Chí Viễn thành công chế trụ được cấm vệ quân, tất cả đều sẽ vui mừng khi giành được thắng lợi, nhưng nếu Hà Viễn Chí thất bại, trong cung sẽ gặp khó khăn, bị bao vây lại còn thiếu lương thực, e chỉ có thể duy trì được năm ngày. Mà dân chúng trong cung lại quá đông, không thể nào cung cấp đủ ba bữa cho thị vệ hoàng cung, chứ đừng nói đến các thái giám cùng cung nữ, còn cả người của hoàng gia.” Lăng Thanh dựa vào khung cửa miễn cưỡng mở miệng, mắt xếch xinh đẹp vẫn sáng ngời như trước, không hề lộ chút lo lắng bất an. Nếu chẳng phải Lâu Hướng Vãn cứ muốn lưu lại nơi đây, Lăng Thanh thực lòng chẳng muốn quan tâm xem viện quân Chí Viễn hay là quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc giành thắng lợi.
“Ta muốn đi vào trong cung một chuyến.” Lâu Hướng Vãn càng thấy lo lắng cho Phượng Kính Dạ. Khi nghe tin Hách Liên Vương phi đã qua đời, đầu óc càng trở nên trống rỗng, nhất khi nghe mũi tên kia lại do chính tay Phượng Kính Dạ bắn ra. Hiện thời hoàng cung bị quân phản loạn vây chặt, nên dù Lâu Hướng Vãn có kinh công tuyệt diệu cũng không thể tiến vào hoàng cung. Khi binh mã của Viễn Chí vừa đến, quân phản loạn liền buông lỏng hoàng cung, Lâu Hướng Vãn sẽ nhân cơ hội này đột nhập vào hoàng cung, tuy rằng vẫn có người canh giữ ở cửa cung, nhưng số người đã giảm đi rất nhiều, chỉ nhằm ngăn chặn người muốn vận chuyển lương thực vào hoàng cung.
“Người là Lâu chủ, ngươi quyết định đi!” Lăng Thanh nhún nhún vai, đối với quyết định Lâu Hướng Vãn, Lăng Thanh không có cách nào sửa đổi, tuy thường ngày Lâu chủ trong rất hiền hòa, nhưng Lăng Thanh hiểu rõ một khi Lâu Hướng Vãn đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ không sữa đổi. Bằng không hắn đã sớm thuyết phục Lâu chủ rời khỏi Phượng vương phủ, không cần phải liều lĩnh tiến vào bên trong hoàng cung.
“Cẩn thận an toàn.” Lâu Hướng Vãn đứng dậy, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời đã lặn về phía Tây. Do đang là mùa hè, cho dù đêm đến, thì sắc trời cũng chỉ hơi tối.
Trước đó Hách Liên Vương Phi đã chuẩn bị đủ dược liệu cùng lương thực, nên bây giờ đám quân phản loạn không còn quấy rầy dân chúng, bất quá có rất nhiều cửa hàng đều phải đóng cửa, một số hộ gia đình sẵn sàng đón địch, lo lắng chúng sẽ đột nhiên gây rắc rối cho dân chúng. Dù sao trước kia chỉ vì muốn công phá thành mà dùng dân chúng vô tội làm lá chắn, nhưng sau khi Hách Liên vương phi chết, Minh Tuyên Quốc liền từ bỏ, một là không thể để cho dân chúng kêu ca phẫn nộ, thứ hai là Phượng Kính Dạ thật sự rất độc ác vô tình, lấy dân chúng làm tường chắn thật không có tác dụng. Trái lại càng làm cho thị vệ trong cung, hóa đau thương thành sức mạnh.
Phố xá hơn mấy hộ mà chẳng thấy bóng dáng một người, trừ đám quân phản loạn ngẫu nhiên đi qua, lại gần hộ gia đình cúi đầu nói chuyện. Bất quá âm thanh rất nhỏ, nhưng có thể biết là đang bàn về tình hình trong kinh thành, dù sao chiến tranh cũng đã bùng nổ, mà đã quá ba ngày đám quân phản loạn chưa bị đánh bại, càng làm lòng người thêm hoảng sợ.
Lâu Hướng Vãn tiến vào hoàng cung, thì sắc trời đã tối, cửa cung bên này đều có quân phản loạn canh giữ, đuốc cháy bốn phía một mảnh lớn. Mà trên thành lâu hoàng cung, thị vệ cũng là bày sẵn thế trận chờ quân địch, bên này cũng không vì số lượng quân phản loạn bị giảm bớt mà đề phòng lơ là.
“Thừa tướng đại nhân nói, Hà Viễn Chí là lão thất phu, chỉ có thể cầm cự nhiều nhất là hai ngày, đến lúc đó trong cung không có đồ ăn thức uống, đoán chừng không cần chúng ta công phá thành, thì đám vương hầu quý tộc kia cũng không thể cố chịu đựng được nữa đâu? Lúc này sẽ là thời điểm, chúng ta sẽ được thăng quan phát tài rồi!” Đứng ở trong góc nhỏ, một quân phản loạn cười ha ha, trong đầu liền nghĩ đến chuyện hắn sẽ thăng quan phát tài, nhưng bên kia lại có một suy nghĩ khác.
“Đúng vậy, cho dù có thất bại, thì tìm đại một nhà đại phú đại quý nào xông vào cướp, rồi đi mai danh ẩn tích, làm một đại phú ông rồi.” Ở trong xó nhỏ, một quân phản loạn khác phụ họa trả lời, hai gã lập tức cười ha hả, vừa muốn xoay người, đột nhiên cảm giác cổ bị đau, do hai người không có đề phòng nên bị Lâu Hướng Vãn đánh hôn mê bất tĩnh.
Nhìn hai tên địch quân té ngã trên mặt đất, Lâu Hướng Vãn cảm thấy nàng không nên động thủ lúc này, bởi giữa hai chân gã còn có cái gì đó để lộ ra bên ngoài quần! Nhưng vì không có chỗ nào để trốn vào hoàng cung, Lâu Hướng Vãn chỉ có thể tập kích quân phản loạn, sau đó thay đổi y phục, ngụy trang thành quân phản loạn đi thẳng về tường thành hoàng cung, sau đó men theo tường thành đến một góc khuất.
Bởi vì ngụy trang thành quân địch, cho nên Lâu Hướng Vãn mới thuận lợi đột nhập, sau đó nhân cơ hội bay lên tường thành, lập tức bị thị vệ trong cung phát hiện, dù sao trên người nàng cũng đang mặc y phục của quân địch.
“Ta là người của Phượng vương phủ, ta đến để tìm vương gia các người.” Nhìn thị vệ đề phòng, Lâu Hướng Vãn nhanh chóng mở miệng, hai tay mò mẫn trên người. Sau đó mới phát hiện không có tín vật chứng minh nàng là người của Phượng vương phủ, thấy thị vệ rõ ràng không tin, Lâu Hướng Vãn cười xấu hổ, e sợ các thị vệ nghĩ nàng đến để ám sát Phượng Kính Dạ, mà đồng loạt xông lên giết chết nàng.
May mắn trong 50 thị vệ trong hoàng cung đều có Long Vệ Phượng vương phủ làm đội trưởng, nên khi nhìn thấy quân địch, Long Vệ lập tức chạy lại, liền nhận ra Lâu Hướng Vãn.
Thở một hơi nhẹ nhõm, thị vệ hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, cho dù thiếu lương thực cũng không hề cáu gắt hay lộ vẻ bất an, cho nên có thể nhìn ra được tài trị quân của Phượng Kính dạ. Lâu Hướng Vãn liền cởi bỏ y phục ngụy trang của quân địch ra, giao cho một thị vệ, “Chút ta về còn phải mặc lại, không nên ném đi.”
“Vương gia ở Kỳ Lân Điện.” Long Vệ vì còn đang trực, không thể đưa Lâu Hướng Vãn đi, mà nàng cũng biết rõ hướng đi nên chỉ đưa cho Lâu Hướng Vãn một khối lệnh bài hoàng cung, rồi quay trở lại canh gác.
Trong cung cùng phố xá đều giống nhau, các cung nữ cùng thái giám đều phải cùng nhau trông chừng thức ăn cùng nước uống đưa đến đúng giờ. Hầu Bảo chỉ chừa lại một số ít thái giám cùng cung nữ đáng tin cậy trông coi một ít thức ăn cùng làm một số việc khác, mang đến cho lão hoàng đế Phượng Đạt đang ở trong phòng luyện đan, mà chẳng màn đến vinh quang hay nhục nhã. Còn Vương hoàng hậu cùng các phi tử khác đều tập trung ở cùng nhau, bên người chỉ mang theo hai nha hoàn. Ở bên ngoài cung điện luôn có thị vệ túc trực canh gát, để phòng ngừa có người đem tin tức lộ ra ngoài.
Lâu Hướng Vãn đến Kỳ Lân Điện là lúc Phượng Kính Dạ đang nghĩ ngơi, ban ngày Phượng Sở Thiên luôn ở đây, ban đêm Phượng Kính Dạ lo lắng sẽ có quân phản loạn tập kích nên luôn luôn ở đây. Trong giờ phút này hắn đang ngủ, còn chưa tỉnh lại.
Chỉ qua ba ngày ngắn ngủi, Phượng Kính Dạ gầy đi không ít, mí mắt mệt mỏi phủ một tầng sương màu đen, có lẽ do bản năng cảm nhận được Lâu Hướng Vãn đang ở bên cạnh, liền ngủ đến hai canh giờ, mà còn chưa tỉnh.
Lâu Hướng Vãn nhìn thấy có chút đau lòng, cho dù đang ngủ nhưng Phượng Kính Dạ vẫn cứ chau mày, dáng vẻ tà mị dường như mất hẳn trong khoảng thời gian ba ngày, chỉ còn lại mùi máu tanh chém giết nên mới mỏi mệt đến thế.
Vương gia! Lâu Hướng Vãn nhè nhẹ ngồi xuống ở bên giường, lẳng lặng nhìn Phượng Kính Dạ, nàng không thể tưởng tượng được tâm trạng của Phượng Kính Dạ vào ngày Hách Liên vương phi bị bắt chết, khi mũi tên kia bị bắn ra sẽ đau khổ đến mức độ nào? Lâu Hướng Vãn biết Phượng Kính Dạ không có lựa chọn nào khác, Hách Liên Vương phi ép Phượng Kính Dạ phải bước vào con đường cùng, vì vương triều Tố Nguyên, mà vương gia đã trả giá quá nhiều.
Đợi khoảng chừng hai khắc( một khắc là 15 phút), Phượng Kính Dạ hơi tỉnh dậy, nhưng không mở mắt ra ngay. Phượng Kính Dạ đột nhiên cảm thấy có người bên cạnh, đột ngột đứng lên, lập tức lộ ra nụ cười đã biến mất trong ba ngày qua.
“Tiểu Mộc đầu, bổn vương biết ngươi nhất định sẽ đến hoàng cung, một ngày không gặp như cách ba năm.” Giọng Phượng Kính Dạ có hơi khàn khàn do vừa mới tỉnh dậy nên trong người còn hơi mệt, nhưng nụ cười lại rất sảng khoái, nắm lấy tay Lâu Hướng Vãn, nằm trên giường nhìn bóng dáng quen thuộc trong bóng tối, khiến cho tất cả mệt mỏi dường như đều biến mất.
“Ta đi thắp đèn.” Lâu Hướng Vãn nắm lấy tay Phượng Kính Dạ, cười ôn nhu,” Vương gia, người gầy quá, có phải quên dùng cơm rồi không.”
“Chờ một chút nữa mới ăn.” Phượng Kính Dạ giữ chặt lấy Lâu Hướng Vãn, hơi dùng sức đem người túm đến trên giường, Lâu Hướng Vãn muốn trốn tránh, Phượng Kính Dạ vẫn cứ ôm chặt lấy người trong ngực, “Để cho ta ôm một chút đi Mộc Mộc.”
Trong thanh âm khá mệt mỏi, Phượng Kính Dạ ôm chặt Lâu Hướng Vãn trong ngực, tiếp tục nhắm mắt lại, dùng sức hít thật sâu, tựa như làm như vậy sẽ tăng thêm sức mạnh.
Lâu Hướng Vãn không phản kháng, cánh tay vòng lại ôm lấy Phượng Kính Dạ, không tiếng động liền mỉm cười, mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt thổi đến, làm cho người ta cảm giác an tâm. Đây là mùi hương ở trên người vương gia, không có một chút mùi máu tanh chết chóc, mà vẫn tao nhã cao quý y như trước.
“Vương gia, cảm thấy đáng giá là được.”Lâu Hướng Vãn không biết an ủi như thế nào, cho dù bản thân có đau thấu xương thì Phượng Kính Dạ cũng không muốn biểu hiện cho người khác thấy. Lâu Hướng Vãn đã từng muốn trốn tránh khỏi vòng xoáy hoàng gia, nhưng bây giờ nàng đã quyết định bước vào, thì phải cố giữ vững quyết tâm cùng vương gia chống chọi, sẽ không bao giờ hối hận.
Mắt phượng chợt lóe sáng, bàn tay to khẽ đặt ở trên lưng Lâu Hướng Vãn, nhẹ nhàng vỗ về, “Mộc Mộc, bổn vương biết ngươi sẽ đến, nhất định sẽ đến.” Tiếng thở dài nặng nề, vừa xúc động lại khá phiền muộn, giống như một loại rượu mạnh khiến người ta bị choáng váng hoa mắt.
Lâu Hướng Vãn cảm giác hai mắt có chút cay cay, chỉ một tiếng thở dài của Phượng Kính Dạ đã khiến nàng cảm thấy đau lòng đến mức này rồi, “Vương gia, chờ khi nào ngài làm xong mọi chuyện, chúng ta cùng nhau tránh xa nơi này, có được không?”
Lâu Hướng Vãn biết,Vương gia có trách nhiệm của riêng mình, nàng cũng hiểu nên mới chờ đợi, chờ một ngày khi dẹp yên mọi chuyện, sẽ cùng nhau rời khỏi kinh thành, rời khỏi nơi có nhiều thị phi cùng đấu đá này, để sống cuộc đời nhàn nhã bình yên, vui vẻ làm một người bình thường. Khi mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì về nghỉ ngơi.
“Được, bổn vương đồng ý với ngươi.” Ánh mắt hẹp dài ôn nhu, càng tăng thêm vẻ tuấn tú tà mị anh tuấn trên khuôn mặt, nhưng lại bị sự mệt mỏi bao phủ. Ánh mắt lẳng lặng, say sưa nhìn Lâu Hướng Vãn, giống như cả đời này không ai có thể đem tách họ ra được.
“Vương gia, thế cục trước mắt cứ phải giằng co mãi như vậy sao?” Lâu Hướng Vãn hỏi Phượng Kính Dạ, tuy rằng Hà Viễn Chí dẫn theo hai vạn binh mã đóng ở ngoài kinh thành, khống chế quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc, nhưng Hách Liên Quốc cũng đã phát động chiến tranh, tạm thời các đội quân khác không thể đến giúp đỡ kinh thành trong thời gian ngắn, cho nên cứ càng kéo dài, lương thực cung cấp trong cung sẽ không đủ dùng. Nếu chờ binh mã Tam hoàng tử Phượng Tiêu trở về kinh thành, dám chắc khi hắn vừa tiến vào kinh thành, sẽ giết chết Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên ngay lập tức, sau đó giá họa cho người Minh Tuyên Quốc cùng quân phản loạn, giống y kế hoạch Phượng Kính Dạ đã vạch sẵn, vừa tiêu diệt quan tham ô lại có thể giá họa trên đầu quân phản loạn.
Thế cục trước mắt tuy rất căng thẳng nhưng lại là thời cơ tốt, toàn bộ đều y như lời Phượng Kính Dạ nói có thể kết hợp đội cấm vệ quân cùng binh mã của Hà Viễn Chí. Rất có thể Phượng Tiêu cũng định làm như vậy, nhưng do hiện giờ hắn đã rời khỏi kinh thành, nên Phượng Kính Dạ đang nắm giữ ưu thế.
“Mộc Mộc, từ xưa đến nay thắng làm vua thua thì làm giặc, tuy thế cục hiện nay đang căng thẳng, bất quá ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ không cho ngươi phải thủ tiết (8).” Phượng Kính Dạ nhếch môi cười tà mị, bàn tay to xoa xoa đầu Lâu Hướng Vãn.
“Vương gia à, ta làm sao có thể thủ tiết chứ? Chẳng lẽ chỉ có người mới có thể ở bên ngoài tam thê tứ thiếp, còn nữ nhân lại phải ở nhà tam tòng tứ đức sao? Một ngày thì được, bảy ngày tuyệt đối là không!” Lâu Hướng Vãn cười hiểm, dùng miệng mồm sắc bén để trêu chọc Phượng Kính Dạ.
Phượng Kính Dạ ngơ ngác nhìn Lâu Hướng Vãn,dường như bị lời nói của nàng làm cho khiếp sợ, trầm mặc một chút, cuối cùng lại thở dài nặng nề, cúi đầu hôn lên trán Lâu Hướng Vãn,” Tiểu Mộc đầu, vì sao trước kia bổn vương lại cho rằng ngươi là một nữ nhi rất ngoan hiền chứ?
“Vương gia, người đã lên thuyền của giặc, hối hận đã quá muộn.” Lâu Hướng Vãn cười mở miệng, nhanh nhẹn thoát khỏi trong ngực Phượng Kính Dạ, sau đó bước xuống giường thắp sắng một ngọn đèn lên, quay đầu lại, dưới ánh sáng, phát hiện sắc mặt Phượng Kính Dạ rất nhợt nhạt.
Thấy đèn sáng lên, Long Vệ âm thầm bảo hộ Phượng Kính Dạ lập tức đem thức ăn đưa tới, Lâu Hướng Vãn đi ra mở cửa, tiếp nhận khay, thấy chỉ có một chén cơm cùng một đĩa thức ăn nhỏ, trông rất đơn sơ giản dị, khác xa hoàn toàn với thức ăn ở Phượng vương phủ.
“Không sao đâu Mộc Mộc, khi xưa bổn vương còn ở trong quân doanh, thức ăn kia càng kém hơn nhiêu.” Phượng Kính Dạ mỉm cười, từ phía sau ôm lấy eo của Lâu HƯớng Vãn, dùng sức ôm chặt người trong ngực,”Nhiều nhất chỉ còn ba ngày nữa thôi.”
“Vương gia, người cứ muốn thần bí thế à!” Lâu Hướng Vãn tức giận quay đầu nhìn Phượng Kính Dạ, thế cục trước mắt vẫn đang căng thẳng, không có ấn soái Hỏa Viêm Quân sẽ không thể điều động Hỏa Viêm Quân. Còn biên quan vẫn đang trong tình cảnh nước sôi lửa bổng cùng Tây Lan và Hách Liên Quốc. Tuy Yến Quốc không có phát binh, nhưng cũng không thể không cẩn thận đề phòng, cho nên Lâu Hướng Vãn thật sự không biết Phượng Kính Dạ sao có thể tự tin nhất định vượt qua được nguy cơ này.
“Mộc Mộc, đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Phượng Kính Dạ vẫn không chịu cởi bỏ nút thắt ra, chỉ mỉm cười, nhéo nhéo lỗ mũi Lâu Hướng Vãn, kéo người ngồi trên ghế. Dù đã biết qua giờ cơm chiều, tay cầm lấy đôi đũa, đút một ít thức ăn cho Lâu Hướng Vãn,”Nhiều nhất là ba ngày, mọi chuyện sẽ kết thúc, chờ thanh trừ những nguy họa cho kinh thành, bổn vương sẽ cùng ngươi đi chu du một chuyến.”
“Vương Gia, đây là do ngươi nói, tốt nhất không nên nuốt lời.” Lâu Hướng Vãn cười gật đầu, trong lòng thầm mừng rỡ, tuy không thể rời xa hoàn toàn, nhưng có lẽ ít nhất trong khoảng thời gian đó sư phụ sẽ thực thích vương gia.
“Bổn vương nhớ mà.” Phượng Kính Dạ gật gật đầu, biết Lâu Hướng Vãn không thích người khác lừa nàng, cho nên không dám tái phạm,”Mộc Mộc, tạm thời cứ ở lại trong cung, dù sao nơi đây vẫn an toàn hơn so với bên ngoài nhiều.”
“Không cần, ta ở ngoài cung cũng rất an toàn, nếu cần giúp gì cứ việc nói với ta.” Lâu Hướng Vãn lắc đầu cự tuyệt, nàng chuẩn bị lúc quân đội Hà Viễn Chí công phá cửa thành, thừa dịp hỗn loạn giúp Dịch Quân Hàn cùng Lâm Tín rời khỏi kinh thành. Dịch Quân Hàn sẽ về Tây Lan Vương Triều, Lâm Tín đã không còn ý chí sinh tồn, nên sẽ đưa hắn đến chỗ của Cố Thanh Phong, để người chăm sóc cho hắn.
Lâu Hướng Vãn cùng Phượng Kính Dạ ăn cơm xong, liền thay y phục quân phản loạn, bóng dáng tựa như chim yến nhẹ nhàng lướt xuống tường thành, biến mất trong bóng đêm.
__________đường ngăn cách______
Đã qua một ngày, cuộc chiến vẫn căng thẳng như cũ, binh mã của Hà Viền Chí cùng Minh Tuyên Quốc đều bị tổn thất, nhưng theo thế cục trước mắt, lại không tốt cho Minh Tuyên Quốc, vốn cho rằng công phá hoàng cung, bắt giữ Thiên Tử cùng các chư hầu, nhưng thật không ngờ cho dù có bắt Hách Liên Vương Phi đem ra uy hiếp vẫn không thể phá cổng thành hoàng cung, còn phía binh mã Tây Lan vương triều vẫn án binh bất động, dựa theo cục diện Minh Tuyên Quốc sẽ chuốt lấy thất bại.
Lâu Hướng Vãn cho rằng ý của Phượng Kính Dạ chính là Minh Tuyên Quốc thua trận, Phượng Tiêu không quay về cứu viện kịp. Phượng Kính Dạ sẽ thừa cơ hội chiếm lấy nhân mã, nhưng theo tình báo của Sát Thủ Lâu báo lại, Phượng Tiêu chỉ cần bốn ngày là hắn có thể trở về, nhưng trước khi tiến vào Tây Lan Vương Triều, trên đường đi ngang qua huyện Triệu Nguyên gặp phải mưa to làm núi lỡ, tất cả đường núi đều bị bịt kín, nên Phượng Tiêu không thể đi đến biên quan, mà buộc phải dừng lại huyện Triệu Nguyên.
Nhưng đột nhiên nghe tin Minh Tuyên Quốc cùng Hách Liên Quốc liên hợp gây cung biến, Phượng Tiêu cảm thấy ông trời đã giúp hắn, nếu không có núi lở đất lở, hắn sẽ không cần ở lại huyện Triệu Nguyên hai ngày. Đợi đến khi nhận được tin tức, dù giục ngựa chạy nhanh từ biên quan về cũng đã không còn kịp. Nhưng hiện giờ Phượng Tiêu đã dẫn theo hai vạn quân tinh nhuệ quay trở về kinh thành, tụ họp cùng quân đội của Hà Viễn Chí để phá thành. Một khi phá thành thành công, Minh Tuyên Quốc tất nhiên sẽ bại trận, Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Về phần Minh Tuyên Quốc lại càng không ngờ Phượng Tiêu lại trở về nhanh như vậy, một khi Phượng Tiêu phá thành, nhất định sẽ giết chết lão, cho nên Minh Tuyên Quốc nhanh chóng đổi chiến lược, để lại một nữa binh mã ở cửa thành, số còn lại đem đi phá cổng thành hoàng cung, chỉ cần bắt được hoàng đế Phượng Đạt cùng Vương Hoàng hậu, lão mới có thể được an toàn.
Lâu Hướng Vãn vốn muốn đem tin tức Phượng Tiêu trở về kinh thành truyền vào hoàng cung, đáng tiếc Minh Tuyên Quốc đã đi trước một bước dẫn theo đại quân bao vây kinh thành, Lâu Hướng Vãn hoàn toàn không có biện pháp đưa tin vào hoàng cung.
“Lâu chủ, đi thôi, dù cho truyền tin vào được cũng không còn hi vọng, Phượng Kính Dạ sẽ không thể nào xoay chuyển tình thế được đâu!” Lăng Thanh miễn cưỡng mở miệng, thậm chí vỗ vỗ bả vai trấn an Lâu Hướng Vãn, trong lòng thầm mừng khi thấy Phượng Kính Dạ thảm bại.
Vốn dĩ quân của Hà Viễn Chí đang ngang bằng với quân của Minh Tuyên Quốc, hiện tại lại có thêm hai vạn đại quân của Phượng Tiêu, Minh Tuyên Quốc nhất định chuốt lấy thất bại chỉ trong sớm hay muộn thôi, một khi phá thành thành công, Phượng Tiêu vừa có thể tiêu diệt sạch quân phản loạn, sau đó mang theo thủ hạ của mình ngụy trang thành quân phản loạn, ra tay hạ sát Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên ở trong hoàng cung.
“Lăng Thanh, người của chúng ta còn được bao nhiêu?” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn chiến trận ầm ĩ huyên náo tại phía xa ở hoàng cung, ánh mắt chợt lóe sáng, “Tập hợp mọi người lại chuẩn bị xuất phát!”
Lâu Hướng Vãn hít thật sâu, phi nhanh về phía tiệm thuốc. Hiện nay, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của binh đội Tây Lan Vương Triều ở trong kinh thành, quân của họ chắc chắn là có hơn ngàn người, đều là những binh lính tinh nhuệ, nếu cùng liên kết với người Sát Thủ Lâu. Nhất định có thể bảo vệ được cổng thành, ngăn cản binh lính của Phượng Tiêu tiến vào thành, Phượng Kính Dạ có thể lợi dụng thời gian này tiêu diệt quân phản loạn của Minh Tuyên Quốc, như vậy mới có đường sống.
“Lâu chủ?” Lăng Thanh biến sắc, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn về phía Lâu Hướng Vãn, cho dù lúc trước Lâu Hướng Vãn luôn muốn ở lại Phượng Vương Phủ, thì hắn vẫn không ngăn cản mà tôn trọng quyết định của nàng, nhưng giờ đây gương mặt hắn lạnh như băng, trong mắt tỏ rõ vẻ bất mãn, chỉ vì một tên Phượng Kính Dạ mà liên lụy đến người Sát Thủ Lâu ư.
“Lăng Thanh, ta biết ta đang làm gì, ta không thể để vương gia gặp nguy hiểm được!” Lâu Hướng Vãn bình tĩnh nói, khuôn mặt kiên định như sắt, dù chỉ với mấy ngàn quân tinh anh, Lâu Hướng Vãn vẫn có thể giúp họ phát huy sức mạnh tối cao, vì kiếp trước nàng rất giỏi nghiên cứu chiến lược, nên có thể giúp Phượng Kính Dạ thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Lăng Thanh trầm mặt, nhìn Lâu Hướng Vãn, gật đầu,“Nếu đây là lựa chọn của lâu chủ, Lăng Thanh xin tuân lệnh.” Sau đó quỳ một gối hành lễ với Lâu Hướng Vãn, bóng dáng Lăng Thanh nhanh chóng hướng về phương xa, liên lạc với người Sát Thủ Lâu.
Trong hiệu thuốc, Dịch Quân Hàn đang ở trong viện, nét mặt không có chút biểu cảm, im lặng đứng trong viện dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, cho đến khi xuất hiện bóng dáng Lâu Hướng Vãn, đôi mắt nâu nhạt của Dịch Quân Hàn mới có chút thay đổi.
“Quân Hàn, ngươi có biết ta đang nghĩ gì không?” Lâu Hướng Vãn áy náy nhìn Dịch Quân Hàn, vốn dĩ Tây Lan Vương Triều cùng Tố Nguyên Vương triều là kẻ địch. Trong lúc Minh Tuyên Quốc phát động cung biến, Dịch Quân Hàn lại không cho người Tây Lan Vương Triều động thủ, đã là yêu cầu quá đáng rồi. Giờ chỉ vì một ân tình riêng, để giúp vương gia được an toàn, Lâu Hướng Vãn không thể không mở miệng yêu cầu Quân Hàn đem theo quân lính Tây Lan đi cứu vương gia.
Dịch Quân Hàn im lặng gật đầu, hắn cũng đã nhận được tin, hai vạn quân tinh nhuệ của Phượng Tiêu đã hợp lực với binh lính của Hà Viễn Chí, một khi đánh tan quân Minh Tuyên Quốc sẽ xông thẳng vào hoàng cung. Lúc đó Phượng Kính Dạ cùng Phượng Sở Thiên liền gặp nguy hiểm, thiên hạ này nhất định sẽ thuộc về Tam hoàng tử Phượng Tiêu.
“Chủ tử muốn tiểu thư quay về Tây Lan Vương Triều.” Dịch Quân Hàn yên lặng mở miệng, trước khi người Tây Lan tìm được hắn, chủ tử đã sai người truyền tin phải bảo vệ an toàn cho Lâu Hướng Vãn. Tuy Dịch Quân Hàn không biết rõ thân phận của Lâu Hướng Vãn, nhưng bên trong mật thư Bạch Thanh Nguyệt đã viết rõ, phải đưa nàng bình an trở về Tây Lan vương triều, mới tìm ra được thần y Cố Thanh Phong của Dược Vương Cốc.
Lâu Hướng Vãn trầm mặc nhìn khuôn mặt không ham danh lợi của Dịch Quân Hàn, ánh mắt lại chuyển dời từ bờ vai hắn sang hướng hoàng cung, dù cách xa như thế, nàng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét giao chiến của hai quân.
“Được, ta đồng ý với ngươi, Quân Hàn.” Cuối cùng, Lâu Hướng Vãn vẫn phải chấp nhận, chẳng còn gì quan trọng hơn an toàn vương gia. Huống chi, chờ nguy hiểm qua đi, kinh thành sẽ thuộc về tay Phượng Sở Thiên, vậy vương gia có thể đến Tây Lan Vương Triều để tìm gặp nàng.
Trong đêm tối, người Tây Lan Vương Triều đột nhiên trợ giúp quân phản loạn Minh Tuyên Quốc canh giữ cửa thành, ngăn chặn đại quân Phượng Tiêu tấn công, cuối cùng Minh Tuyên Quốc mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hiện nay lão tựa như cá nằm trong chậu, trước có sói, sau có hổ, đám thị vệ hoàng cung của Phượng Kính Dạ càng đánh càng hăng, đại quân của Hà Viễn Chí lại hợp lực với đại quân Phượng Tiêu, càng như hổ mộc thêm cánh. Đang lúc Minh Tuyên Quốc bị kẹp ở giữa lại có sự giúp đỡ của người Tây Lan vương, làm Minh Tuyên Quốc không còn lo lắng cửa thành bị công phá, lo chuyên tâm tấn công vào hoàng cung.
“Lâu chủ, tin tức đã được truyền đến cho Phượng Kính Dạ!” Lăng Thanh thực sự không vui, khi Lâu Hướng Vãn để người Sát Thủ Lâu dính vào chuyện tranh đấu của hoàng cung. Nhưng vẫn thừa dịp khi đêm đến, tìm cơ hội đưa thư truyền vào trong hoàng cung, để Phượng Kính Dạ biết đại quân Phượng Tiêu đã hợp lực với quân lính của Hà Viễn Chí, nên Lâu Hướng Vãn sẽ lãnh đạo quân Tây Lan vương triều giúp kéo dài thêm một ngày.
“Vương Gia nói thế nào?” Lâu Hướng Vãn quay đầu nhìn Lăng Thanh, thoáng thấy bên ngoài cửa thành đại quân Phượng Tiêu đông nghìn nghịt. Chỉ cầ một ngày, nhất định có thể giúp vương gia đánh bại Minh Tuyên Quốc, đến lúc đó vương gia đã chỉnh đốn xong đội quân cấm vệ, xem như nguy cơ kinh thành đã được tiêu trừ. Do đó Phượng Tiêu phải tuân theo thánh chỉ, tiếp tục đi đến biên quan Tây Lan.
“Vương gia nói Lâu chủ chú ý an toàn bản thân.” Lăng Thanh lạnh nhạt mở miệng, lúc trước vì muốn bảo vệ an toàn cho Lâu Hướng Vãn, Lăng Thanh đã lẻn vào trong hoàng cung mà bị thương, may mắn vết thương đó cũng không nghiêm trọng lắm.
Phượng Tiêu biết thời gian rất cấp bách, cần phải mau chóng công phá cổng thành, lui một bước liền tiến công ba bước, thi thể chất chồng như núi dưới tường thành, máu nhuộm đỏ khắp mọi nơi. Trong đêm tối, dưới mắt mọi người chỉ còn lại chém giết lẫn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.