Chương 4: Tai họa tới cửa
Lữ Nhan
20/05/2014
Trong căn phòng nhỏ, đồ ăn đã được bày trí xong ở trên bàn cùng với hai bộ bát đũa, trừ Phượng Kính Dạ ra dĩ nhiên người còn lại là Tử Thư rồi, cô vốn là thiên kim của quan phủ, vì gia tộc gây tai họa trong công việc nên bị biến thành nô tỳ, sau đó được đưa vào Phượng vương phủ, nhưng lại chưa bao giờ làm qua công việc của nha hoàn.
“Vương gia, đồ ăn sáng đều muốn nguội lạnh rồi, còn không mau qua dùng một chút đi ạ.”Tử Thư cười khanh khách mở miệng với thanh âm trong trẻo, ỷ vào sự sủng ái cho nên dù đối mặt với Phượng Kính Dạ, cũng tỏ ra cực kỳ thân mật .
“Tử Thư, lần sau nếu đói bụng thì cứ ăn trước đi, không cần phải chờ bổn vương.” Sau khi tắm rửa, Phượng Kính Dạ mặc một thân cẩm bào màu lam đậm, bên hông là tơ vàng viền đai lưng rộng hình Kỳ Lân, tô điểm thêm ngọc bội thượng hạng trông rất tuấn nhã và cao quý, không có chút so đo với lời nói ngạo mạn của Tử Thư.
Trước khi hầu hạ, tiểu nha đầu Bảo Nhi sẽ đứng cúi đầu ở một bên cung kính, Lâu Hướng Vãn chỉ hy vọng vương gia ăn nhanh lên sau đó cút đi lâm triều, còn mình cũng thoát thân khỏi Kỳ Lân Viện.
“Tiểu Mộc Đầu, sao tự nhiên hôm nay xuống bếp nấu cho bổn vương vậy, chẳng lẽ ngươi muốn biểu đạt tình cảm ái mộ đối với bổn vương sao?” Tâm tình Phượng Kính Dạ cực kỳ tốt liền ăn ngay mì sợi, động tác thong thả càng tạo thêm vẻ ưu nhã, tựa hồ không lo việc lâm triều sẽ bị kéo dài thêm thời gian.
“Nô tỳ không dám, hôm nay phòng bếp có chút rối loạn, cho nên sợ trì hoãn cuộc lâm triều của vương gia, nô tỳ bất tài, dám lớn mật làm đồ ăn sáng ạ.” Lâu Hướng Vãn nhỏ giọng trả lời, tình cảm ái mộ ư? Mình chỉ muốn cho vương gia này hai búa mà thấy vẫn còn hơi ít đó, tốt nhất cả đời này không nên qua lại với nhau thì hơn.
Tay Phượng Kính Dạ đang gắp thức ăn liền dừng lại, thần sắc trên trán tối sầm, lẳng lặng nhìn đĩa thức ăn trước mặt.
Lâu Hướng Vãn cùng Tử Thư đồng loạt đứng ngẩn ra, theo ý thức hô hấp liền chậm lại, phần lớn thời điểm Phượng Kính Dạ luôn vui vẻ hiền lành, lúc ra tay cũng rất hào phóng, ít nhìn thấy hắn tức giận, mặc dù có chút cuồng ngạo của con em hoàng tử, nhưng tổng thể mà nói hắn là một chủ tử tốt, huống chi mặt mũi Phượng Kính Dạ rất anh tuấn, dĩ nhiên nhìn rất vui tai vui mắt, nhưng trong lòng Phượng Kính Dạ tựa hồ không người nào có thể mò ra được.
Tâm trí Lâu Hướng Vãn cứ luôn bất an, thấy Phượng Kính Dạ từ từ mở miệng, thanh âm lạnh nhạt chìm xuống mấy phần, “Tử Thư, một hồi nói cho Lôi tổng quản, đem toàn bộ các nô dịch của phòng bếp đánh 10 trượng, để cho bọn họ nhớ rõ một chút về quy củ của vương gia.”
Tất cả nha hoàn cùng gã sai vặt phải nhớ rõ quy củ của vương gia, nhớ cho kỹ cô chính là đầu sỏ gây nên chuyện, Lâu Hướng Vãn có thể tưởng tượng ra khi mình đắc tội với người trong phòng bếp, từ đây về sau mình không thể nào được ăn cơm ngon nữa rồi!
“Vương gia, đây chỉ là chuyện nhỏ, là do nô tỳ không lưu tâm đến, kính xin vương gia xuống tay lưu tình.” Chấp nhận mở miệng cầu xin, Lâu Hướng Vãn biết vừa vào Kỳ Lân Viện, đó chính là từ mình tìm khổ, ngữ điệu càng thêm thành khẩn, “Lần này vì Tiền Viện có chút việc, tất cả mọi người đều đi đến đó, khi họ về nhất định nô tỳ sẽ dạy dỗ họ thật tốt!”
“Vương gia, ngài dạy dỗ những nha đầu với bọn sai vặt kia như vậy, bọn họ sẽ tưởng Mộc Mộc đi tố cáo mà căm ghét, việc này người cần gì phải làm khó Mộc Mộc như vậy?” Nhìn thấy ánh mắt cầu viện của Lâu Hướng Vãn, Tử Thư ngừng cười, cái miệng hồng nhỏ nhắn nhấp ngụm nước canh, “Sáng sớm Mộc Mộc đã làm đồ ăn đưa đến, không có công lao thì cũng có khổ lao, lần này vương gia hãy nể mặt của thiếp mà bỏ qua hết đi.”
“Lần sau sẽ không được chiếu theo lệ này nữa đó.” Tâm tình Phượng Kính Dạ cũng không tệ, cho nên liền hào phóng đổi lời, ánh mắt xẹt qua nhìn biểu tình Lâu Hướng Vãn, thấy cô đã tránh được một kiếp nạn, môi mỏng hạ xuống ánh mắt trở nên tĩnh mịch, “Tiểu Mộc Đầu, đi tra rõ Tiền Viện đã xảy ra chuyện gì, sau khi hạ triều tới bẩm báo lại cho bổn vương biết.”
Lâu Hướng Vãn mới vừa tránh được một kiếp nạn liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt trở nên cứng ngắc, sớm biết bị bắt đi kiểm tra việc của Dung Trắc Phi này, mình tình nguyện bị cả phòng bếp cùng đám nha đầu và gã sai vặt ghét bỏ, nhiều nhất không được họ chào đón mà thôi, nhưng nếu đắc tội với Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn liền dựng tóc gáy sau lưng, nếu có thể cô thật sự muốn nhào qua cắn chết tên vương gia này, không có việc gì lại đi bắt nạt người ta!
Thật sự hôm nay Phượng Kính Dạ đã bị trễ, cho nên vừa ăn xong đồ ăn sáng liền trực tiếp đi ra cửa vào triều, Tử Thư buông đũa xuống, nụ cười quan tâm nhìn Lâu Hướng Vãn đứng một bên suy nghĩ, “Còn đứng đó, hãy ngồi xuống ăn một chút đi.”
“Tử Thư, lần này ta nhất định chết chắc rồi, nói thẳng ra là vương gia muốn làm thịt ta cho rồi, bất quá chặt đứt đầu để lại một cái vết sẹo bự, có cần chi hãm hại ta như vậy chứ?” Lâu Hướng Vãn làm sao còn muốn ăn chứ, rõ ràng sau khi nghe trộm chuyện xảy ra với Tiểu Hà, liền cấm không đi đến Tiền Viện để tham gia náo nhiệt, phòng ngừa có người dụng tâm lôi vào trong nước đục, nhưng đảo qua một vòng, thế lại đem chính mình bị cuốn vào trong vòng tròn đó.
“Muốn chết thì ăn no mà chết, làm quỷ chết no bụng vẫn hơn.” Kết quả Bảo Nhi đưa ra cái khăn lau khóe miệng một cái, Tử Thư ưu nhã cười, vẻ mặt kiều mỵ động lòng người, mang theo nét xinh đẹp vô cùng quyến rũ.
“Đúng rồi, chết cũng phải làm quỷ no bụng đã, trời mới biết có ăn được bữa tiếp theo hay không.” Nhận lấy bát đũa từ một tiểu nha hoàn khác đưa đến, Lâu Hướng Vãn trực tiếp gắp lên một miếng bánh chưng, mở miệng há hàm răng cắn vào một cái, trực tiếp biến bánh chưng thành người nào đó cho vào miệng gặm cắn hu hu.
Chết? Ở vương phủ này ai dám động đến Mộc Mộc thì người đó mới là tìm đường chết! Tử Thư nửa khép mí mắt, cười như không cười cúi đầu nhìn Lâu Hướng Vãn đang ăn ngấu ăn nghiến, một chút tướng ăn cũng không có, lắc đầu một cái khôi phục lại nụ cười ban đầu, giấu trong đáy mặt lóe lên vẻ ghen ghét.
“Vương gia, đồ ăn sáng đều muốn nguội lạnh rồi, còn không mau qua dùng một chút đi ạ.”Tử Thư cười khanh khách mở miệng với thanh âm trong trẻo, ỷ vào sự sủng ái cho nên dù đối mặt với Phượng Kính Dạ, cũng tỏ ra cực kỳ thân mật .
“Tử Thư, lần sau nếu đói bụng thì cứ ăn trước đi, không cần phải chờ bổn vương.” Sau khi tắm rửa, Phượng Kính Dạ mặc một thân cẩm bào màu lam đậm, bên hông là tơ vàng viền đai lưng rộng hình Kỳ Lân, tô điểm thêm ngọc bội thượng hạng trông rất tuấn nhã và cao quý, không có chút so đo với lời nói ngạo mạn của Tử Thư.
Trước khi hầu hạ, tiểu nha đầu Bảo Nhi sẽ đứng cúi đầu ở một bên cung kính, Lâu Hướng Vãn chỉ hy vọng vương gia ăn nhanh lên sau đó cút đi lâm triều, còn mình cũng thoát thân khỏi Kỳ Lân Viện.
“Tiểu Mộc Đầu, sao tự nhiên hôm nay xuống bếp nấu cho bổn vương vậy, chẳng lẽ ngươi muốn biểu đạt tình cảm ái mộ đối với bổn vương sao?” Tâm tình Phượng Kính Dạ cực kỳ tốt liền ăn ngay mì sợi, động tác thong thả càng tạo thêm vẻ ưu nhã, tựa hồ không lo việc lâm triều sẽ bị kéo dài thêm thời gian.
“Nô tỳ không dám, hôm nay phòng bếp có chút rối loạn, cho nên sợ trì hoãn cuộc lâm triều của vương gia, nô tỳ bất tài, dám lớn mật làm đồ ăn sáng ạ.” Lâu Hướng Vãn nhỏ giọng trả lời, tình cảm ái mộ ư? Mình chỉ muốn cho vương gia này hai búa mà thấy vẫn còn hơi ít đó, tốt nhất cả đời này không nên qua lại với nhau thì hơn.
Tay Phượng Kính Dạ đang gắp thức ăn liền dừng lại, thần sắc trên trán tối sầm, lẳng lặng nhìn đĩa thức ăn trước mặt.
Lâu Hướng Vãn cùng Tử Thư đồng loạt đứng ngẩn ra, theo ý thức hô hấp liền chậm lại, phần lớn thời điểm Phượng Kính Dạ luôn vui vẻ hiền lành, lúc ra tay cũng rất hào phóng, ít nhìn thấy hắn tức giận, mặc dù có chút cuồng ngạo của con em hoàng tử, nhưng tổng thể mà nói hắn là một chủ tử tốt, huống chi mặt mũi Phượng Kính Dạ rất anh tuấn, dĩ nhiên nhìn rất vui tai vui mắt, nhưng trong lòng Phượng Kính Dạ tựa hồ không người nào có thể mò ra được.
Tâm trí Lâu Hướng Vãn cứ luôn bất an, thấy Phượng Kính Dạ từ từ mở miệng, thanh âm lạnh nhạt chìm xuống mấy phần, “Tử Thư, một hồi nói cho Lôi tổng quản, đem toàn bộ các nô dịch của phòng bếp đánh 10 trượng, để cho bọn họ nhớ rõ một chút về quy củ của vương gia.”
Tất cả nha hoàn cùng gã sai vặt phải nhớ rõ quy củ của vương gia, nhớ cho kỹ cô chính là đầu sỏ gây nên chuyện, Lâu Hướng Vãn có thể tưởng tượng ra khi mình đắc tội với người trong phòng bếp, từ đây về sau mình không thể nào được ăn cơm ngon nữa rồi!
“Vương gia, đây chỉ là chuyện nhỏ, là do nô tỳ không lưu tâm đến, kính xin vương gia xuống tay lưu tình.” Chấp nhận mở miệng cầu xin, Lâu Hướng Vãn biết vừa vào Kỳ Lân Viện, đó chính là từ mình tìm khổ, ngữ điệu càng thêm thành khẩn, “Lần này vì Tiền Viện có chút việc, tất cả mọi người đều đi đến đó, khi họ về nhất định nô tỳ sẽ dạy dỗ họ thật tốt!”
“Vương gia, ngài dạy dỗ những nha đầu với bọn sai vặt kia như vậy, bọn họ sẽ tưởng Mộc Mộc đi tố cáo mà căm ghét, việc này người cần gì phải làm khó Mộc Mộc như vậy?” Nhìn thấy ánh mắt cầu viện của Lâu Hướng Vãn, Tử Thư ngừng cười, cái miệng hồng nhỏ nhắn nhấp ngụm nước canh, “Sáng sớm Mộc Mộc đã làm đồ ăn đưa đến, không có công lao thì cũng có khổ lao, lần này vương gia hãy nể mặt của thiếp mà bỏ qua hết đi.”
“Lần sau sẽ không được chiếu theo lệ này nữa đó.” Tâm tình Phượng Kính Dạ cũng không tệ, cho nên liền hào phóng đổi lời, ánh mắt xẹt qua nhìn biểu tình Lâu Hướng Vãn, thấy cô đã tránh được một kiếp nạn, môi mỏng hạ xuống ánh mắt trở nên tĩnh mịch, “Tiểu Mộc Đầu, đi tra rõ Tiền Viện đã xảy ra chuyện gì, sau khi hạ triều tới bẩm báo lại cho bổn vương biết.”
Lâu Hướng Vãn mới vừa tránh được một kiếp nạn liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt trở nên cứng ngắc, sớm biết bị bắt đi kiểm tra việc của Dung Trắc Phi này, mình tình nguyện bị cả phòng bếp cùng đám nha đầu và gã sai vặt ghét bỏ, nhiều nhất không được họ chào đón mà thôi, nhưng nếu đắc tội với Dung Trắc Phi, Lâu Hướng Vãn liền dựng tóc gáy sau lưng, nếu có thể cô thật sự muốn nhào qua cắn chết tên vương gia này, không có việc gì lại đi bắt nạt người ta!
Thật sự hôm nay Phượng Kính Dạ đã bị trễ, cho nên vừa ăn xong đồ ăn sáng liền trực tiếp đi ra cửa vào triều, Tử Thư buông đũa xuống, nụ cười quan tâm nhìn Lâu Hướng Vãn đứng một bên suy nghĩ, “Còn đứng đó, hãy ngồi xuống ăn một chút đi.”
“Tử Thư, lần này ta nhất định chết chắc rồi, nói thẳng ra là vương gia muốn làm thịt ta cho rồi, bất quá chặt đứt đầu để lại một cái vết sẹo bự, có cần chi hãm hại ta như vậy chứ?” Lâu Hướng Vãn làm sao còn muốn ăn chứ, rõ ràng sau khi nghe trộm chuyện xảy ra với Tiểu Hà, liền cấm không đi đến Tiền Viện để tham gia náo nhiệt, phòng ngừa có người dụng tâm lôi vào trong nước đục, nhưng đảo qua một vòng, thế lại đem chính mình bị cuốn vào trong vòng tròn đó.
“Muốn chết thì ăn no mà chết, làm quỷ chết no bụng vẫn hơn.” Kết quả Bảo Nhi đưa ra cái khăn lau khóe miệng một cái, Tử Thư ưu nhã cười, vẻ mặt kiều mỵ động lòng người, mang theo nét xinh đẹp vô cùng quyến rũ.
“Đúng rồi, chết cũng phải làm quỷ no bụng đã, trời mới biết có ăn được bữa tiếp theo hay không.” Nhận lấy bát đũa từ một tiểu nha hoàn khác đưa đến, Lâu Hướng Vãn trực tiếp gắp lên một miếng bánh chưng, mở miệng há hàm răng cắn vào một cái, trực tiếp biến bánh chưng thành người nào đó cho vào miệng gặm cắn hu hu.
Chết? Ở vương phủ này ai dám động đến Mộc Mộc thì người đó mới là tìm đường chết! Tử Thư nửa khép mí mắt, cười như không cười cúi đầu nhìn Lâu Hướng Vãn đang ăn ngấu ăn nghiến, một chút tướng ăn cũng không có, lắc đầu một cái khôi phục lại nụ cười ban đầu, giấu trong đáy mặt lóe lên vẻ ghen ghét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.