Tỷ Phu Vinh Dự

Chương 52: Tập kích (2)

Tiểu Thủ Chương

12/09/2016

Thế nhưng còn chưa đợi ta xông lên, hắn đã cầm chiếc điện thoại bẻ rắc một tiếng, hai mảnh vỡ vụn rơi lả tả từ trong tay hắn, ta thật sự chết lặng trước sức mạnh của hắn: "Các ngươi chó có giở trò với ta nữa! Nhìn chiếc điện thoại kia mà học tập. Hiện tại ngươi đi theo ta, còn ngươi ngồi yên trên giường đó. Nếu không đừng trách ta không báo trước."

"Thúc thúc đừng nóng, đừng nóng, chờ ta mặc quần áo tử tế sẽ mang thúc thúc đi lấy mà. Chỉ hy vọng thúc thúc đừng đánh tỷ phu, ngươi đánh chết hắn thì sau này ta sẽ không còn cơ hội đánh hắn nữa." Tiểu Quân vội vã thề thốt, đồng thởi xốc tấm khăn lên che lại thân thể. Ta không ngờ đến lúc này rồi mà nàng còn tâm tư nói giỡn, ta thật không biết nói nàng thế nào, là quá ngây thơ không biết kẻ trước mặt hiểm ác thế nào, hay là quá bình tính trước tình cảnh hung hiểm.

" Muội muội ngươi để quần áo ở đâu?" Lãng Khiêm lạnh lùng ra câu hỏi với ta.

"Ta nào biết ở đâu chứ?" Ta không nhanh không chậm chạy qua chạy lại ra vẻ tìm kiếm, thực chất là để kéo dài thời gian. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:

Nơi này có tám gian phòng, mỗi một gian phòng đều có tủ quần áo, mỗi tủ quần áo ta đều cẩn thận nhìn qua một cái. Lãng Khiêm theo sát sau mông ta như giám thị phạm nhân, chỉ là vừa qua năm phút đồng hồ, hắn đã có chút không kiên nhẫn được nữa.

"Đừng lề mề nữa, còn lề mề thì ta không khách khí nữa đâu." Lãng Khiêm đột nhiên nổi giận.

"Ta có lề mề đâu, ngươi muốn không khách khí thì xin mời, chẳng lẽ ta có thể biết trước Lãng đại nhân sẽ xuất hiện sao, sau đó kịp thời giấu quần áo muội muội ta đi sao?" Ta giễu cợt một tiếng, mùi tanh trong miệng còn chưa tan đi, trong lòng ta đang đốt cháy một mồi lửa. Tuy tự biết mình không phải là đối thủ của hắn, nhưng ta thề phải báo mối thù này, không chỉ vì hắn đánh ta mà càng là vì hắn đã xúc phạm Tiểu Quân, người mà ta yêu quý hơn cả tính mạng của mình.

"Biểu muội ngươi rất đẹp, mọi nam nhân đều động tâm với nàng, cho nên ngươi đừng khiến ta nóng nảy." Lãng Khiêm hừ lạnh một tiếng, hắn uy hiếp ta rất trực tiếp. Điều này không thể không khiến ta sợ hãi, nghĩ vậy, ta đành giữ im lặng, thế nhưng lại càng sốt ruột hơn, không biết Tiểu Quân có chủ ý gì nữa đây. Đương nhiên, ta cũng không thể ký thác mọi hi vọng lên một cô bé mới mười tám tuổi được, ta phải tự nghĩ cách giái nguy ra sao, nhưng càng nghĩ ta càng thấy bế tắc.

"Lãng quản lý, trước kia ngươi không phải người như vậy. Ta đã từng nhận được rất nhiều lời dạy bảo của ngươi, kể cả những kiến thức về tài chính, ta đã từng coi ngươi là người thầy, là huynh trưởng của mình. Ta không biết vì sao ngươi phải làm vậy, thế nhưng một người cũng không thể làm hoàn toàn đánh mất lương tâm được, Lãng quản lý, ngươi hãy nghĩ lại đi ?"

Đã không có kế sách gì hay, ta chỉ có dùng tình cầu xin hắn, có lẽ may ra cũng cứu được Tiểu Quân ra ngoài.

"Đừng nói nhảm với ta nữa, nói cho ngươi biết, nếu còn muốn nghĩ kế thoải khỏi ta thì ta sẽ khiến ngươi phải hối hận cả đời đó. Bất quá, niệm tình ngươi từng là cấp dưới của ta, ta muốn khuyên ngươi một câu, đừng xen vào việc của người khác. Ngươi vốn là một kẻ ngoài cuộc, căn bản là không biết nông sâu ở kt, nếu như ngươi chạm vào những mối quan hệ trong này, cho dù ta không hạ thủ thì ngươi cũng không tránh khỏi tay kẻ khác đâu."

"Khủng bố như vậy sao?" Ta quay người nhìn Lãng Khiêm, ánh mắt hắn vẫn luôn trầm ổn kiên định, không có mảy may lập loè, như thế xem ra hắn nói đúng sự thật. Ai! ta thở dài một hơi, có lẽ đúng là mình không nên đến vị trí này, ta chỉ muốn trước mắt thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, sau đó sẽ không chút do dự giao quyền quản lý công ty cho La Tất, rồi mang Tiểu Quân cùng Đái Tân Ni rời khỏi thành phố trở lại quê nhà, sống bình lặng qua ngày. Còn những chuyện tranh quyền đoạt lợi, ngươi lừa ta gạt này cho gặp quỷ đi thôi !

Cho dù ta sợ ném chuột vỡ bình, cho dù ta tin tưởng Lãng Khiêm không nói dối, nhưng ta vẫn không thể giao băng ghi hình cho hắn. Bởi vì những cuốn băng này liên quan rất lớn đến Hà bí thư, dù sao hắn cũng là cha Hà Phù, nàng đã mấy lần cứu ta, ta không thể ích kỷ tự lo cho mình được. Thấy ta lộ ra sự hoảng sợ, Lãng Khiêm lạnh lùng cười: "Ngươi có thể không thích ta, nhưng ngươi phải tin lời ta nói."

"Ta tin." Ta nhẹ gật đầu, ánh mắt lại lướt qua Lãng Khiêm. Phía sau hắn, Tiểu Quân từ trong phòng lộ ra nửa người, quần áo nàng đã chỉnh tề trên người, xem ra y phục của nàng vẫn ở ngay trong phòng ngủ, nhưng vừa rồi Lãng Khiêm đều kiểm tra cả căn phòng một lượt tại sao lại không thấy quần áo của nàng chứ? Ta lóe ra một vài ý nghĩ.

"Tin là được rồi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, ngươi hãy mau lên đi." Lãng Khiêm lộ ra dáng tươi cười, hắn giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ.

Đây là lần đâu tiên Lãng Khiêm từ khi tiến vào phòng để lộ ra sự buông lỏng, tuy chỉ là một giây phút rất nhỏ nhưng ta chỉ có tận dụng cơ hội này. Vì Tiểu Quân, ta sẵn sàng liều cả tính mạng.

"Tiểu Quân, chạy mau......" Ta đột nhiên đánh về phía Lãng Khiêm.

"Ngươi muốn chết." Lãng Khiêm gầm lên một tiếng, hắn hai tay như chớp bổ lên ngực ta. Lúc này, khoảng cách giữa ta và hắn chỉ là hai bước, Lãng Khiêm tuy phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị ta bổ đè lên người.

"Tiểu Quân, mau đi gọi bảo vệ, nhanh lên......"

Ta chịu đựng hàng loạt cú đánh như búa nện ôm chặt lấy Lãng Khiêm. Ta chỉ muốn dành từng giây phút để Tiểu Quân gọi người tới, cho dù hắn hung ác thế nào cũng không dám hành hung dưới ban ngày ban mặt.

"Ai da...... Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Ca...... Ngươi đúng là tên ngu ngốc, Hà Phù tỷ tỷ, Như Cốc ca ca sắp tới rồi."



Tiểu Quân không hề chạy đi, nàng lo lắng tiến đến chỗ ta vật lộn với Lãng Khiêm.

"Cái gì?"

Ta vừa nghe Tiểu Quân nói như vậy liền cảm thấy sững sờ, vô tình để tên Lãng Khiêm vung người ra. Hắn từ từ đứng lên, con mắt độc ác lạnh lẽo đã trở nên đỏ thẫm vì tức giận, hắn mắng to: "Hai người các ngươi dám trêu chọc ta ! Không cho các ngươi biết tay thì ta không còn là Lãng Khiếm nữa."

Lãng Khiêm nói xong, hai tay ta lập tức bị bắt chéo sau lưng, rồi một trận đau nhức kịch liệt truyền đến. "Rắc" một tiếng, cánh tay phải của ta đã mất đi tri giác, phảng phất như bị chặt mất vậy.

"A a a......" Ta đau đến đến nỗi chảy cả nước mắt nước mũi.

"Ngươi làm gì đó? Tên xấu xa, thả ca ca ra, thả ca ca ra...... Ngươi là con rùa đen vương bát đản !"

Tiểu Quân cầm lấy một chén trà đập tới Lãng Khiêm. Hắn còn đang mải đối phó ta, căn bản không để nàng vào mắt, thế nên bị chén trà đập trúng vào trán, "Xoảng" một tiếng, chén trà vỡ vụn, xem ra khí lực Tiểu Quân cũng không hề nhỏ.

"Tiểu Quân, chạy mau......"

Trông thấy Lãng Khiêm đang đứng lên, ta quên hết mọi đau đớn kêu to. Máu tươi từ trên trán Lãng Khiêm tuôn ra xối xả, tràn xuống xương gò má nhỏ tong tong từng giọt, quả thật giống những tên diễn viên trong phim kinh dị.

"Còn muốn chạy ư? Hôm nay ta sẽ làm thịt hai tiểu súc sinh các ngươi! Hắc hắc, tiểu muội muội, thúc thúc sắp đến đây." Lãng Khiêm cười vặn vẹo đi về phía Tiểu Quân.

"A......" Tiểu Quân hét lên một tiếng, hướng gian phòng chạy tới, "phanh " một tiếng đóng cửa phòng.

"tiểu muội muội tên là Tiểu Quân vậy sao? Tiểu Quân muội muội, đóng cửa lại thúc thúc cũng có thể đi vào."

Lãng Khiêm cười dâm đãng hai tiếng, nhấc chân lên đá ầm một cái vào cánh cửa, tiếp theo là tiếng thét chói tai của Tiểu Quân từ trong phòng truyền ra.

"Lãng Khiêm, ngươi đừng tới! Ta...... Ta sẽ đưa băng ghi hình cho ngươi......" Ta gào lên với Lãng Khiêm, mong hi vọng cuối cùng này có thể cứu thoát Tiểu Quân.

Lãng Khiêm sững sờ, thò tay lau máu tươi trên mặt, con mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào ta cười lạnh: " Được, ta tạm thời buông tha muội muội ngươi. Bất quá, ta cảnh cáo một lần cuối cùng với ngươi, nếu như ngươi còn dám giở trò với ta, ta lập tức làm thịt ngươi, sẽ đem muội muội đáng của ngươi yêu tiền dâm hậu sát, ngươi nghe rõ rồi chứ?"

"Nghe...... Nghe rõ......"

Ta quả thực vô kế khả thi, lúc này chỉ mong có trước chặn hắn lại rồi nói sau. Lãng Khiêm nghe ta nói vậy liền quay đầu đi tới chỗ ta. Ôi, ta nghĩ thầm lần này thực xong đời rời. Đột nhiên, một tiếng hô thanh thúy vang lên: "Đứng yên! Lập tức đưa hai tay lên qua đầu, nếu ngươi dám lộn xộn ta sẽ nổ súng."

Ta quay đầu nhìn lại. A, Ông trời ơi! Là Hà Phù! Chính là nàng! Tư thế hai tay cầm súng của nàng thật sự đẹp ngây người, ta nhìn thấy nàng như một vị thần bước xuống nhân gian.

"Hà Phù tỷ tỷ......"

Tiểu Quân từ trong phòng thò cái đầu nhỏ ra, giọng nàng nghe có vẻ rất uất ức.

"Tiểu Quân, ngươi không nên đi ra đây, cứ ở trong phòng khóa cửa lại."



Hà Phù nói rất nghiêm trọng. Ánh mắt nàng cùng cây súng trong tay tạo thành một đường thẳng tắp nhắm thẳng vào Lãng Khiêm.

"A, cánh cửa bị nát rồi, ta...... Ta sang phòng bên cạnh."

Tiểu Quân rất nghe lời Hà Phù, nàng liền nhanh chân chạy sang phòng bên cạnh, tốc độ không thể nói là chậm, nhưng trong mắt Lãng Khiêm, đây là một cơ hội tuyệt hảo. Hắn chuyển mình định nhảy về phía Tiểu Quân. Ai, nàng vẫn còn quá non nớt! Lúc này khoảng cách giữa nàng và Lãng Khiêm khoảng cách là rất gần, rõ ràng nàng không nên đi ra khỏi phòng.

"Đoàng !" Khẩu súng trong tay Hà Phù lập tức nổ vang. Thế nhưng Lãng Khiêm vẫn tránh thoát được viên đạn, lăn tròn trên mặt thảm mấy vòng, linh hoạt như một con cá chạch. Trong làn điện quang hỏa thạch, hắn đã lăn đến bên cạnh Tiểu Quân, khẩu súng trong tay Hà Phù mặc dù đã nhắm chuẩn lên Lãng Khiêm nhưng nàng do dự không dám bắn, nàng sợ sẽ gây nguy hiểm cho Tiểu Quân.

"A...... Thả ta ra, mau buông ta ra......"

Tiểu Quân đã rơi vào trong tay Lãng Khiêm liền thét lên kinh hãi, mặc cho nàng giãy dụa thế nào cũng không thoát nổi, nàng đã trở thành tấm chắn trước người Lãng Khiêm.

"Buông nàng ra." Hà Phù gầm lên.

"Bỏ súng xuống, nếu không ta sẽ giết nàng."

Lãng Khiêm dùng một cánh tay quấn chặt cổ Tiểu Quân, tay còn lại móc ra một đồ vật kim loại sắc nhọn dí vào gáy nàng, có lẽ nó vốn dùng để mở khóa, nhưng trong tình cảnh này thì sự sắc nhọn của nó có thể giết Tiểu Quân bất cứ lúc nào, cả ta và Hà Phù đều hoảng sợ không thôi.

"Hắc hắc, ngươi nổ súng đi! Ta lập lại lần nữa, nếu ngươi không bỏ súng xuống ngay lập tức, ta sẽ giết cô nàng này. Đến lúc đó, các ngươi cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt."

Vừa nói, Lãng Khiêm còn dí chiếc dao lên cổ Tiểu Quân, tựa hồ đã đâm rách làn da trên ót nàng, khiến nàng đau đớn đến nỗi nước mắt ngắn dài, nhưng nàng cắn chặt bờ môi không hô lên một âm thanh nào. Điều đó làm ta bội phục sự kiên cường của nàng.

Hà Phù chắc hẳn cũng thấy rất rõ, điều này khiến nàng thực sự e sợ, hai tay lập tức buông xuống từ từ: " Ngươi đừng làm khó nàng. Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi là Lãng Khiêm, năm nay bốn mươi ba tuổi, từng là bộ đội đặc chủng trong tập đoàn quân thứ 16 đội phó đại đội hai. Luận thân thủ, ta chắc chắn không phải bằng ngươi, nhưng ngươi không thể cứ tiếp tay cho kẻ xấu. Khi Ban Kỷ Luật Thanh tra điều tra Vạn Cảnh Toàn, chúng ta đã rà soát kĩ càng thân phận các ngươi, ngươi là quân nhân, nên phục vụ cho quốc gia, mà không phải vì một người nào đó. Ta muốn nói cho ngươi biết, Vạn Cảnh Toàn đã bị xử lý, con của hắn Vạn Quốc Hào đêm qua cũng đã bị bắt. Việc duy nhất bây giờ ngươi có thể làm là đi tự thú, nhận sự khoan hồng của pháp luật."

" Pháp luật sao? Trong từ điển của Lãng Khiêm ta không có hai chữ pháp luật. Đúng vậy, ta là người của Vạn Cảnh Toàn, mười hai năm trước ta đã theo hắn. trước kia hắn là ông chủ của ta, tương lai cũng là ông chủ của ta, dù chết ta cũng là quỷ của Vạn Cảnh Toàn. Đây là tín niệm của ta, bất luận điều gì ta cũng không hối hận, ta chỉ không cam lòng, các ngươi đã điều tra Vạn thị trưởng, vì sao không điều tra Hà Thiết Quân? Ba năm trước khi ta tiến vào công ty kt, mục đích chính là để điều tra hắn."

Lãng Khiêm càng nói càng giận: "Ta chỉ là không ngờ rằng quyền lực của hắn so với tưởng tượng của chúng ta còn khổng lồ hơn, cũng không ngờ rằng các ngươi ra tay nhanh như thế, trách không được tối hôm qua ta đã mất liên lạc với cha con Vạn Cảnh Toàn. Ai! Ta thật không cam lòng! Nếu có thể sớm cầm được băng ghi hình, chúng ta có lẽ còn có cơ hội." Lãng Khiêm nói xong, thở dài một tiếng.

Khi Lãng Khiêm nhắc đến Hà bí thư, ta phát hiện ra Hà Phù tựa hồ thoáng run rẩy một cái. Chẳng lẽ trong này có ẩn tình gì? Ai! ta dốt đặc cán mai với mấy chuyện tranh giành quyền lực này, cũng không muốn biết rõ. Nhưng ta đã cảm nhận sâu sắc được sự tàn khốc của nó, điều đó làm ta ý thức được phải rời khỏi kt, quyết tâm rời khỏi thành phố.

"Thế đạo này không phải như ngươi tưởng tượng, công đạo tự ở lòng người. Hà bí thư nếu đã phạm vào tội ác, hắn cũng không trốn thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật." Hà Phù nhàn nhạt nói ra.

"Ta không cam lòng, ta quyết không đầu hàng, ta đã từng là quân nhân, quân nhân dù chết cũng không đầu hàng." Lãng Khiêm lẩm bẩm.

"Ngươi rất ngoan cố, người của chúng ta năm phút nữa sẽ vây quanh đây, ngươi không trốn thoát được đâu. Hãy nghĩ lại về người nhà của ngươi, thân nhân của ngươi, đừng chống cự nữa để họ phải khổ vì ngươi."

Hà Phù tựa hồ rất có kiên nhẫn quần nhau với Lãng Khiêm. Có lẽ đúng như như lời nàng nói, trong năm phút nữa thì cả Kiều Như Cốc và người trong Ban Kỷ Luật sẽ tới đây. Nhưng ta thật sự rất lo lắng cho sự an nguy của Tiểu Quân, năm phút đồng hồ với ta lúc này thật giống như 5 năm. Còn Lãng Khiêm, vẻ mặt hắn vẫn đờ đẫn như vậy, trong miệng hắn lẩm bẩm điều gì đó nghe như: "Năm phút ư, còn ta thì chỉ cần ba phút thôi"

"Ba phút? Có ý gì?"

Hà Phù lập tức ý thức được nguy hiểm, nàng vừa định giơ súng lên, thế nhưng Lãng Khiêm đã ra tay trước. Đồ vật kim loại trong tay hắn bay về phía nảng, nàng kinh hãi vội vàng né tránh, nhưng đồ vật này giống như đã sớm biết được trước lộ tuyến né tránh của nàng, liền vòng theo một quỹ tích quái dị đuổi theo nàng. Chỉ thấy một hừ nhẹ vang lên, cánh tay cầm súng của nàng đã bị con dao cắm vào lút cán.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tỷ Phu Vinh Dự

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook