Chương 1:
Tống Gia Đào Hoa
05/08/2023
"Khụ, khụ khụ…"
Thành Lăng An, nằm tại phía cực bắc của Đại Ngụy, mặc dù đang là đầu xuân nhưng chẳng thể cảm nhận được một chút hơi ấm nào.
Trời đã dần sáng, xuyên qua màn lụa trắng treo trên cửa sổ, đập vào mắt là một vùng trắng xoá, không có mặt trời, cũng không nhìn ra được hiện tại đã là canh giờ nào hay thời tiết ra sao, chỉ cảm giác được từng cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt, trong phòng cũng đốt than nhưng vẫn lạnh đến mức chịu không nổi. Những cơn gió lạnh thấu xương chuyên chọn lòng ngực của con người mà ập tới, khiến tay chân của ai cũng lạnh cóng, hàm răng va vào nhau lập cập.
Trong cái lạnh tột cùng như thế này, Nguyễn Dư tỉnh lại.
Nàng cuộn mình trong chăn như một đứa trẻ sơ sinh, giống như làm vậy mới có thể chống lại cái lạnh nhưng tất cả đều vô ích. Nàng vòng hai tay ôm chặt bả vai, cuộn hai chân, giống như muốn cố hết sức chịu đựng thêm một lát nữa, cuối cùng nàng vẫn khẽ thở dài, mở mắt.
Hoa lan trên đỉnh màn là nàng tự tay thêu vào mùa xuân năm trước, trông rất sống động.
Nàng cứ nhìn lên đỉnh màn chằm chằm như vậy một hồi, rồi sau đó mới từ từ vươn tay từ trong chăn ra lấy bộ y phục mùa đông đặt ở cạnh giường mặc vào, không nằm nữa mà ngồi dậy dựa vào giường. Đầu vẫn đau, thân thể cũng không thoải mái, xương sống thắt lưng đều nhức âm ỉ nhưng khó chịu nhất vẫn là cổ họng.
Hôm qua Nguyễn Dư ho suốt một đêm, cổ họng vừa đau vừa nóng rát, có lẽ do lửa than ở trong phòng cháy mạnh quá. Nàng với tay lấy cái chén đặt ở một bên thì bên trong đã không còn nước, nàng muốn xuống giường nhưng đầu óc lại quay cuồng, chỉ có thể bất đắc dĩ quay về giường.
Tựa lưng vào đầu giường, mắt nhìn một mảnh trắng xóa ở ngoài cửa sổ, không hiểu tại sao nàng bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Cơ thể này của nàng thật đúng là càng ngày càng tệ.
A Thanh bưng thuốc đẩy cửa bước vào, thấy nàng đã tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa lại có chút ngây thơ trong nháy mắt lộ ra một nụ cười: "Người tỉnh rồi!"
Giọng nói giống chim khách làm cho căn phòng hiu quạnh và lạnh lẽo cũng thêm vài phần sức sống.
Nguyễn Dư ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Gương mặt trái xoan, hàng lông mày lá liễu, ánh mắt đen láy sáng ngời, đôi môi… Có lẽ là vì đang bị bệnh nên đôi môi khá nhợt nhạt.
Gương mặt như viên ngọc được nuôi dưỡng bằng mưa xuân đẹp đẽ vô cùng, cho dù dính phải bụi trần qua bao năm tháng nhưng chưa từng bị phủ mờ, ngược lại bởi vì tuổi tác tăng thêm một ít nên lại có thêm một phần ung dung tao nhã, giống như một viên trân châu sáng ngời.
Nhìn người bước vào, khóe miệng Nguyễn Dư cong lên, giọng khàn đặc: "Chào buổi sáng."
Năm nay A Thanh mười ba tuổi, được Nguyễn Dư nhặt vào năm nàng đến Lăng An Thành. Lúc nàng nhặt được nàng ấy, A Thanh chỉ mới mười tuổi, gầy trơ xương, trên người chỉ có duy nhất một bộ y phục cũ nát giữa trời đông giá lạnh, lộ ra vết thương do bị roi quất đầy rẫy ở mắt cá chân và cánh tay.
Nguyễn Dư thấy A Thanh đáng thương nên đã dẫn nàng ấy đi bôi thuốc, mua y phục và cho bạc rồi mới rời đi.
Ngày ấy, tiểu cô nương đi theo nàng thật lâu nhưng cũng không lên tiếng hay có biểu hiện gì, mấy ngày sau lại thấy nàng ấy ngồi co ro ở trước cửa hàng, giống như một chú chó con tội nghiệp, bị người đuổi cũng không chịu đi. Cho đến khi nàng ra ngoài, nàng ấy mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đen láy nhìn nàng.
Nàng ấy lôi kéo tay áo của nàng, nói: "Ta có thể làm việc, tiểu thư cho ta ở lại được không, ta sẽ không để cho tiểu thư thêm phiền toái đâu, ta đã dùng tiền tiểu thư cho để đưa cho cha nương của ta, họ đã phân rõ giới hạn với ta rồi."
Thân phận của Nguyễn Dư sao có thể thiếu người làm việc, huống hồ nàng ấy chỉ là một đứa nhỏ thì có thể làm được bao nhiêu việc? Nhưng nàng vẫn giữ nàng ấy ở lại.
Không vì điều gì khác, chỉ vì nàng thật sự rất cô đơn.
Thành Lăng An, nằm tại phía cực bắc của Đại Ngụy, mặc dù đang là đầu xuân nhưng chẳng thể cảm nhận được một chút hơi ấm nào.
Trời đã dần sáng, xuyên qua màn lụa trắng treo trên cửa sổ, đập vào mắt là một vùng trắng xoá, không có mặt trời, cũng không nhìn ra được hiện tại đã là canh giờ nào hay thời tiết ra sao, chỉ cảm giác được từng cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Rõ ràng cửa sổ đã đóng chặt, trong phòng cũng đốt than nhưng vẫn lạnh đến mức chịu không nổi. Những cơn gió lạnh thấu xương chuyên chọn lòng ngực của con người mà ập tới, khiến tay chân của ai cũng lạnh cóng, hàm răng va vào nhau lập cập.
Trong cái lạnh tột cùng như thế này, Nguyễn Dư tỉnh lại.
Nàng cuộn mình trong chăn như một đứa trẻ sơ sinh, giống như làm vậy mới có thể chống lại cái lạnh nhưng tất cả đều vô ích. Nàng vòng hai tay ôm chặt bả vai, cuộn hai chân, giống như muốn cố hết sức chịu đựng thêm một lát nữa, cuối cùng nàng vẫn khẽ thở dài, mở mắt.
Hoa lan trên đỉnh màn là nàng tự tay thêu vào mùa xuân năm trước, trông rất sống động.
Nàng cứ nhìn lên đỉnh màn chằm chằm như vậy một hồi, rồi sau đó mới từ từ vươn tay từ trong chăn ra lấy bộ y phục mùa đông đặt ở cạnh giường mặc vào, không nằm nữa mà ngồi dậy dựa vào giường. Đầu vẫn đau, thân thể cũng không thoải mái, xương sống thắt lưng đều nhức âm ỉ nhưng khó chịu nhất vẫn là cổ họng.
Hôm qua Nguyễn Dư ho suốt một đêm, cổ họng vừa đau vừa nóng rát, có lẽ do lửa than ở trong phòng cháy mạnh quá. Nàng với tay lấy cái chén đặt ở một bên thì bên trong đã không còn nước, nàng muốn xuống giường nhưng đầu óc lại quay cuồng, chỉ có thể bất đắc dĩ quay về giường.
Tựa lưng vào đầu giường, mắt nhìn một mảnh trắng xóa ở ngoài cửa sổ, không hiểu tại sao nàng bỗng nhiên bật cười một tiếng.
Cơ thể này của nàng thật đúng là càng ngày càng tệ.
A Thanh bưng thuốc đẩy cửa bước vào, thấy nàng đã tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa lại có chút ngây thơ trong nháy mắt lộ ra một nụ cười: "Người tỉnh rồi!"
Giọng nói giống chim khách làm cho căn phòng hiu quạnh và lạnh lẽo cũng thêm vài phần sức sống.
Nguyễn Dư ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Gương mặt trái xoan, hàng lông mày lá liễu, ánh mắt đen láy sáng ngời, đôi môi… Có lẽ là vì đang bị bệnh nên đôi môi khá nhợt nhạt.
Gương mặt như viên ngọc được nuôi dưỡng bằng mưa xuân đẹp đẽ vô cùng, cho dù dính phải bụi trần qua bao năm tháng nhưng chưa từng bị phủ mờ, ngược lại bởi vì tuổi tác tăng thêm một ít nên lại có thêm một phần ung dung tao nhã, giống như một viên trân châu sáng ngời.
Nhìn người bước vào, khóe miệng Nguyễn Dư cong lên, giọng khàn đặc: "Chào buổi sáng."
Năm nay A Thanh mười ba tuổi, được Nguyễn Dư nhặt vào năm nàng đến Lăng An Thành. Lúc nàng nhặt được nàng ấy, A Thanh chỉ mới mười tuổi, gầy trơ xương, trên người chỉ có duy nhất một bộ y phục cũ nát giữa trời đông giá lạnh, lộ ra vết thương do bị roi quất đầy rẫy ở mắt cá chân và cánh tay.
Nguyễn Dư thấy A Thanh đáng thương nên đã dẫn nàng ấy đi bôi thuốc, mua y phục và cho bạc rồi mới rời đi.
Ngày ấy, tiểu cô nương đi theo nàng thật lâu nhưng cũng không lên tiếng hay có biểu hiện gì, mấy ngày sau lại thấy nàng ấy ngồi co ro ở trước cửa hàng, giống như một chú chó con tội nghiệp, bị người đuổi cũng không chịu đi. Cho đến khi nàng ra ngoài, nàng ấy mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đen láy nhìn nàng.
Nàng ấy lôi kéo tay áo của nàng, nói: "Ta có thể làm việc, tiểu thư cho ta ở lại được không, ta sẽ không để cho tiểu thư thêm phiền toái đâu, ta đã dùng tiền tiểu thư cho để đưa cho cha nương của ta, họ đã phân rõ giới hạn với ta rồi."
Thân phận của Nguyễn Dư sao có thể thiếu người làm việc, huống hồ nàng ấy chỉ là một đứa nhỏ thì có thể làm được bao nhiêu việc? Nhưng nàng vẫn giữ nàng ấy ở lại.
Không vì điều gì khác, chỉ vì nàng thật sự rất cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.