Chương 2: Ý Xấu. 2
Mãn Hà Tinh
22/08/2022
Edit by Triệu Viu
Khóe môi cô kéo lên nụ cười, giống như đang nhìn con chuột hamster đang chạy trong lồng, ngay cả nụ cười ngọt ngào cũng mang theo ý đồ xấu.
Mắt cô nhìn chằm chằm đôi tay ấy, phía sau chiếc áo sơ mi trắng đã ướt đẫm, hơi trong suốt, tay áo dính vào cánh tay, lộ ra đường cong. Phần tóc ngố được cắt tỉa lộ ra phần gáy đã ướt đẫm, những giọt nước mưa chảy theo đường cong tóc rơi xuống cổ, tạo thành vệt nước rồi trượt xuống xương quai xanh.
Ứng Bạch không lên tiếng, cô chỉ đứng cuối cầu thang, nhìn con mồi từng chút một rơi vào bẫy.
Cậu thiếu niên chậm rãi bước lên cầu thang, vô tình ngẩng đầu lên, sau khi đến khúc rẽ thì nhìn thấy Ứng Bạch đang đứng cuối cầu thang.
Một chân cô đứng trên hành lang, chân còn lại đứng lên mấy bậc thang đằng trước, chân váy màu xanh buông xuống giữa hai đầu gối đang cong lại, khoảng trống giữa hai đầu gối làm lộ ra làn da trắng như tuyết của cô.
Váy đồng phục của học sinh rất dài, nhưng anh đang đứng ở bậc thang bên dưới, mà cô lại đang đứng ở chỗ cao, nên anh vừa nhìn lên đã thấy được quang cảnh bên dưới lớp váy.
Cô vẫn cứ cọ chân vào bậc thềm, đôi chân nhỏ trắng nõn không ngừng đung đưa, chân váy lúc thì che mất cảnh xuân bên dưới, lúc lại lộ ra một ít, anh còn nhìn thấy cả vệt nước nhỏ mờ mờ trên váy cô.
Ứng Bạch đưa lưng về ánh sáng phía cửa sổ, mà ánh sáng lại chiếu xuống dưới tầng, đập vào mặt cậu thiếu niên đứng đối diện, con ngươi trong mắt anh bị nhuộm thành màu nâu, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt, ngay cả lông mày cũng không động, anh chỉ chớp mắt một cái, rồi lại tiếp tục đi lên phía trước.
Ứng Bạch tiếp tục cọ chân lên bậc cầu thang, cậu thiếu niên lại lạnh nhạt nghiêng người lách qua, cũng không nhìn nhiều thêm một cái nhưng anh dừng lại ở đằng sau cô.
Chỉ có khớp xương trên mu bàn tay anh trong nháy mắt lúc đi qua cô đã cọ vào cổ tay cô, để lại một chút xúc cảm, lành lạnh, giống như lưỡi băng.
Ứng Bạch ở sau lưng anh ngẩng đầu, cười như không cười nhìn bóng dáng đằng trước. Tuổi anh chưa lớn lắm, dáng người cũng chưa nảy nở hết, lại mang dáng vẻ gầy yếu của người trẻ tuổi, xương bả vai lộ ra sau lớp áo sơ mi mỏng, hơi căng ra tạo thành vòng cung.
Cô đưa tay vuốt ve cổ tay một hồi, suy nghĩ về cái vòng cung kia rồi nở nụ cười.
Cô chưa kịp rút tay lại thì cầu thang vững chắc dưới chân cô đột nhiên vỡ tan tành, trong phút chốc cô cảm thấy rất sợ hãi, cơ thể cô giống như không có trọng lượng ngã cái "rầm", cái thang gác kia cứ như vậy mà vỡ thành hai nửa, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt cô rồi cô rơi vào bóng tối vô tận.
Một bàn tay đã kéo cô lại ngăn cô rơi xuống dưới, bàn tay kia rất nóng nắm cổ tay cô chặt đến mức khiến cô suýt thì kêu lên vì đau, nhưng cô bị mắc kẹt trong bóng tối, ngay cả việc thét chói tai cũng không có nghĩa gì.
Sau đó không biết tại sao, nhiệt độ trong lòng bàn tay đó giống như dây leo, lan đến từng tấc da thịt cô, cô rơi vào bóng tối, nhưng bàn tay kia vẫn không buông cô ra, trái lại còn dùng sức giam cầm cô trong vòng tay.
Ứng Bạch bị đè lên tường, hai tay người kia để sau lưng cô, cô chỉ cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào lỗ tai cô, cô theo bản năng giãy dụa, nhưng lại bị anh đè lên, anh dùng cơ thể chặn lại tất cả động tác của cô.
Lúc này cô không còn mặc đồng phục học sinh nữa, mà là bộ lễ phục màu đen hôm nay, một tay anh luồn vào đường xẻ tà của chiếc váy, anh sờ dọc lên trên theo làn da trắng như ngọc, đầu gối anh cũng thuận thế tiến vào, anh tách hai chân cô ra, anh cong đầu gối, chỉ hơi dùng lực một chút đã khiến Ứng Bạch mất hết sức lực, chỉ có thể chật vật dựa vào đùi anh.
Đùi người kia cứ như vậy mà đụng vào bờ mông mềm mại của Ứng Bạch, anh để giữa hai chân cô, vừa thô lỗ lại không rõ ràng di chuyển hông, sau vài cái vuốt ve, quần âu thẳng thớm đã được cơ thể người phụ nữ sưởi ấm.
Ứng Bạch cắn môi không nói gì, nhưng người đàn ông lại được voi đòi tiên, anh dán vào lỗ tai cô, cắn vành tai của cô hỏi: "Trốn cái gì thế?"
Khóe môi cô kéo lên nụ cười, giống như đang nhìn con chuột hamster đang chạy trong lồng, ngay cả nụ cười ngọt ngào cũng mang theo ý đồ xấu.
Mắt cô nhìn chằm chằm đôi tay ấy, phía sau chiếc áo sơ mi trắng đã ướt đẫm, hơi trong suốt, tay áo dính vào cánh tay, lộ ra đường cong. Phần tóc ngố được cắt tỉa lộ ra phần gáy đã ướt đẫm, những giọt nước mưa chảy theo đường cong tóc rơi xuống cổ, tạo thành vệt nước rồi trượt xuống xương quai xanh.
Ứng Bạch không lên tiếng, cô chỉ đứng cuối cầu thang, nhìn con mồi từng chút một rơi vào bẫy.
Cậu thiếu niên chậm rãi bước lên cầu thang, vô tình ngẩng đầu lên, sau khi đến khúc rẽ thì nhìn thấy Ứng Bạch đang đứng cuối cầu thang.
Một chân cô đứng trên hành lang, chân còn lại đứng lên mấy bậc thang đằng trước, chân váy màu xanh buông xuống giữa hai đầu gối đang cong lại, khoảng trống giữa hai đầu gối làm lộ ra làn da trắng như tuyết của cô.
Váy đồng phục của học sinh rất dài, nhưng anh đang đứng ở bậc thang bên dưới, mà cô lại đang đứng ở chỗ cao, nên anh vừa nhìn lên đã thấy được quang cảnh bên dưới lớp váy.
Cô vẫn cứ cọ chân vào bậc thềm, đôi chân nhỏ trắng nõn không ngừng đung đưa, chân váy lúc thì che mất cảnh xuân bên dưới, lúc lại lộ ra một ít, anh còn nhìn thấy cả vệt nước nhỏ mờ mờ trên váy cô.
Ứng Bạch đưa lưng về ánh sáng phía cửa sổ, mà ánh sáng lại chiếu xuống dưới tầng, đập vào mặt cậu thiếu niên đứng đối diện, con ngươi trong mắt anh bị nhuộm thành màu nâu, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh nhạt, ngay cả lông mày cũng không động, anh chỉ chớp mắt một cái, rồi lại tiếp tục đi lên phía trước.
Ứng Bạch tiếp tục cọ chân lên bậc cầu thang, cậu thiếu niên lại lạnh nhạt nghiêng người lách qua, cũng không nhìn nhiều thêm một cái nhưng anh dừng lại ở đằng sau cô.
Chỉ có khớp xương trên mu bàn tay anh trong nháy mắt lúc đi qua cô đã cọ vào cổ tay cô, để lại một chút xúc cảm, lành lạnh, giống như lưỡi băng.
Ứng Bạch ở sau lưng anh ngẩng đầu, cười như không cười nhìn bóng dáng đằng trước. Tuổi anh chưa lớn lắm, dáng người cũng chưa nảy nở hết, lại mang dáng vẻ gầy yếu của người trẻ tuổi, xương bả vai lộ ra sau lớp áo sơ mi mỏng, hơi căng ra tạo thành vòng cung.
Cô đưa tay vuốt ve cổ tay một hồi, suy nghĩ về cái vòng cung kia rồi nở nụ cười.
Cô chưa kịp rút tay lại thì cầu thang vững chắc dưới chân cô đột nhiên vỡ tan tành, trong phút chốc cô cảm thấy rất sợ hãi, cơ thể cô giống như không có trọng lượng ngã cái "rầm", cái thang gác kia cứ như vậy mà vỡ thành hai nửa, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt cô rồi cô rơi vào bóng tối vô tận.
Một bàn tay đã kéo cô lại ngăn cô rơi xuống dưới, bàn tay kia rất nóng nắm cổ tay cô chặt đến mức khiến cô suýt thì kêu lên vì đau, nhưng cô bị mắc kẹt trong bóng tối, ngay cả việc thét chói tai cũng không có nghĩa gì.
Sau đó không biết tại sao, nhiệt độ trong lòng bàn tay đó giống như dây leo, lan đến từng tấc da thịt cô, cô rơi vào bóng tối, nhưng bàn tay kia vẫn không buông cô ra, trái lại còn dùng sức giam cầm cô trong vòng tay.
Ứng Bạch bị đè lên tường, hai tay người kia để sau lưng cô, cô chỉ cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào lỗ tai cô, cô theo bản năng giãy dụa, nhưng lại bị anh đè lên, anh dùng cơ thể chặn lại tất cả động tác của cô.
Lúc này cô không còn mặc đồng phục học sinh nữa, mà là bộ lễ phục màu đen hôm nay, một tay anh luồn vào đường xẻ tà của chiếc váy, anh sờ dọc lên trên theo làn da trắng như ngọc, đầu gối anh cũng thuận thế tiến vào, anh tách hai chân cô ra, anh cong đầu gối, chỉ hơi dùng lực một chút đã khiến Ứng Bạch mất hết sức lực, chỉ có thể chật vật dựa vào đùi anh.
Đùi người kia cứ như vậy mà đụng vào bờ mông mềm mại của Ứng Bạch, anh để giữa hai chân cô, vừa thô lỗ lại không rõ ràng di chuyển hông, sau vài cái vuốt ve, quần âu thẳng thớm đã được cơ thể người phụ nữ sưởi ấm.
Ứng Bạch cắn môi không nói gì, nhưng người đàn ông lại được voi đòi tiên, anh dán vào lỗ tai cô, cắn vành tai của cô hỏi: "Trốn cái gì thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.