Chương 64: Đội hình (trung)
Tô Du Bính
16/02/2017
“Poggi và Asmondeus mất tích.” Mammon trực tiếp ném ra quả bom hạng nặng.
Beelzebub hỏi: “Có liên quan đến bánh snack của ta không?”
Mammon nói: “Chắc là không.”
Beelzebub lên tinh thần nói: “Được rồi. Vậy chúng ta thương lượng phương án tác chiến một chút. Ngoài mười vạn đại quân địa ngục trước đó, ngươi còn cần viện trợ gì?”
“Ngươi.” Mammon kéo ghế, ngồi xuống đối diện hắn.
Beelzebub sửng sốt: “Ta?”
“Ân.”
“Vô luận xét từ góc độ đấu đá hay phá hoại, Abaddon đều hữu hiệu hơn ta rất nhiều.”
Mammon nói: “Đã tính cả hắn.”
Beelzebub nhíu mày nói: “Ta nghĩ ngươi nên tường tận giới thiệu về tình hình hình trước mắt ở giới thứ mười.”
“Phi thường vinh hạnh.”
Có kinh nghiệm giới thiệu với Rafael trước đó, Mammon lần này giới thiệu càng thêm lời ít ý nhiều.
Beelzebub sắc mặt càng nghe càng trầm trọng, đợi Mammon nói đến phần giải thích của Thần, sắc mặt hắn đã có thể dùng cụm từ đen như đáy nồi để hình dung.
“Chẳng lẽ chuyện này không phải do thiên đường tự giải quyết sao?” Beelzebub trầm giọng hỏi. Nói cách khác, chỉ có thiên đường mới là quân đội trực thuộc Thần. Bọn họ kể từ thời khắc đọa lạc, đã cùng Thần vạch rõ giới hạn.
Mammon nói: “Asmondeus và Leviathan đều là ma vương địa ngục.”
“A, đúng là ma vương, một ma vương địa ngục chạy đi làm sứ giả cho Thần!” Nếu Leviathan hiện tại ở trước mặt mình, Beelzebub nhất định sẽ đem thùng rác hung hăng chụp lên đầu hắn!
Mammon nói: “Sau thu thanh toán hắn tính ngươi một phần. Bất quá bây giờ điều chúng ta nên quan tâm chính là, làm sao mang bọn họ về trước.”
Beelzebub nói: “Ý ngươi là?”
Mammon nói: “Hợp tác với thiên đường. Thiên đường sẽ phái Metatron, Rafael cùng Gabriel. Chúng ta thì có ngươi, ta, Abaddon và Isfel xuất mã.”
Beelzebub nói: “Chúng ta chịu thiệt.”
“Isfel là do Rafael thành công thuyết phục.”
Beelzebub không lập tức đáp ứng.
Mammon nói: “Ta từng nghĩ đến Belia, bất quá hắn hiển nhiên không phù hợp với điều kiện tất yếu là âm hiểm xảo trá này.”
Beelzebub tức giận nói: “Cảm tạ lời khen của ngươi.”
“Ta xưa nay luôn có mắt nhìn độc đáo.”
“Ngươi có từng nghĩ tới một hậu quả khác không?” Beelzebub chậm rãi mở miệng.
Mammon thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, cũng thu hồi ý đùa, “Cái gì?”
“Toàn quân bị diệt.”
“......” Mammon đích xác chưa từng nghĩ tới hậu quả này. Trên thực tế, sau khi hắn ở trong lòng quy hoạch ra đội hình như vậy, liền không nghĩ tới vấn đề đó.
Beelzebub nói: “Đối phương là tình tự của Thần, nó sở hữu năng lực không thua gì Thần nhưng không có lòng từ bi của Thần. Này có nghĩa là gì? Nghĩa là nó rất có thể là một cỗ máy chiến đấu không có nhược điểm gì đáng nói!”
“Nó có bảy nhược điểm.”
Beelzebub liếc xéo hắn, “Ngươi cho rằng bảy thứ đó là nhược điểm?”
Mammon nhún vai.
“Bất luận thế nào, chúng ta đều phải dự trù cho trường hợp xấu nhất. Rủi như toàn quân bị diệt...... Đừng vội phủ nhận, ngươi có thể chống lại khói xám không có nghĩa cũng sẽ chống lại được tình tự của Thần.” Beelzebub nói.
Mammon tay phải nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc nhẫn hắc tinh thạch trên ngón tay trái, “Vậy, ý ngươi là......”
“Chúng ta không thể dốc toàn lực lượng.”
Mammon buông chiếc nhẫn, hai tay vỗ lên tay vịn của ghế, chuẩn bị đứng dậy, “Ta hiểu rồi.”
“Không. Ngươi không hiểu.” Beelzebub nói, “Ta đi cùng các ngươi, nhưng chuyện này không thể để Lucifer đại nhân biết.”
Mammon thoáng ngẩn ra, liền lĩnh ngộ ý tứ của hắn. Địa ngục chỉ cần còn có Lucifer, như vậy vô luận xảy ra chuyện gì đều có thể tiếp tục xoay xở. Giống như ảnh hưởng của Thần đối với thiên đường. Hắn gật đầu nói: “Hiểu rồi.”
“Không, ta một chút cũng không hiểu.” Thanh âm Lucifer đột nhiên xuất hiện giữa không trung, “Tể tướng thân ái của ta, ngươi có thể tử tế giải thích cho ta hiểu không?”
Beelzebub cười khổ: “Ngài đến từ khi nào?”
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ta nghe được một câu rất mấu chốt.” Lucifer nói.
Beelzebub thở dài: “Xin hãy tha thứ cho hành động giấu diếm của ta, Lucifer đại nhân.”
Lucifer trong thanh âm mang theo ý cười ung dung, “Ta tha thứ cho thiện ý giấu diếm của ngươi.”
Mammon rất thức thời hỏi: “Ý kiến của Lucifer đại nhân là gì?”
“Không có ý kiến, chỉ có quân lệnh.” Lucifer nói, “Ta cùng Michael đã nhất trí, sau khi các ngươi tiến vào giới thứ mười, quân đoàn thiên sứ và quân đoàn đọa thiên sứ sẽ hợp thành quân đoàn liên hiệp ở bên ngoài giới thứ mười tiếp ứng. Một khi tất yếu, bọn họ sẽ cường hành đột phá.”
Mammon bỗng nhiên cười nói: “Lucifer đại nhân đến chừng nào mới có thể thương lượng với chúng ta trước, mà không phải với Michael trước?”
Lucifer nói: “Là sau này khi ngươi trở về chuyện đầu tiên là gặp ta trước, chứ không phải Beelzebub.”
Mammon vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lông mày của mình.
Beelzebub quan tâm một vấn đề chi tiết hơn, “Quân đoàn trưởng của quân đoàn liên hiệp là ai?”
Lucifer không lập tức trả lời.
Mammon ho một tiếng nói: “Loại chuyện này Lucifer đại nhân sẽ nỗ lực đàm phán với Michael, không cần chúng ta quản.”
“Nói rất hay.” Lucifer thanh âm mơ hồ có ý cười, nhưng Mammon lại cảm thấy sống lưng một trận phát lãnh.
Beelzebub lại mở miệng: “Nói đến tiến công giới thứ mười......”
“Là tiến vào giới thứ mười.” Mammon đính chính.
Beelzebub không đếm xỉa hắn, vẫn tiếp tục đề tài vừa rồi của mình: “Ta còn nghĩ đến một lựa chọn.”
“Ai?” Mammon hỏi.
“Baal!” Thân là thiên sứ phá hoại, sức chiến đấu của Baal không thể khinh thường.
“......”
Văn phòng chìm trong im lặng.
Cuối cùng Beelzebub giành nói: “Được rồi, coi như ta chưa nhắc.”
“Ta chỉ đang tính toán khả năng chúng ta sẽ hai bề thọ địch.” Mammon nhớ tới ly rượu gián hại hắn buồn nôn suốt mười ngày kia, khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, “Trừ phi ngươi có thể bắt cóc Vương Tiểu Minh làm con tin.”
Beelzebub nhíu mày.
Lucifer rốt cuộc mở miệng: “Không cần kéo dài chiến tuyến.”
“...... Rõ!”
Cái gọi là hội nghị chiến lược kỳ thực chính là lôi kéo nguồn lực.
Mammon sau khi lôi kéo được Beelzebub, lập tức quyết định quay lại Con thuyền Noah. Dưới tình huống này, bọn họ xuất phát càng sớm, Asmondeus và Poggi càng an toàn.
Beelzebub nhíu mày nói: “Ta còn chưa chuẩn bị xong.”
Mammon nói: “Vũ khí của ngươi không phải tùy thân mang theo sao?”
Beelzebub nói: “Không phải vũ khí.”
Mammon buồn bực nhìn hắn.
“Lương khô.” Beelzebub nói, “Bình thường lữ hành đều phải mang theo một ít.”
“...... Chúng ta là đọa thiên sứ.”
“Ta biết.”
“Không ăn cũng sẽ không sao.”
Beelzebub nói: “Không ăn không sao, ăn cũng không sao. Cho nên ta lựa chọn ăn.”
“...... Ta đợi ngươi.”
Màn đợi này, kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Nhìn phi thuyền thoạt trông có thể sánh với siêu du thuyền cao cấp xa hoa, Mammon nói: “Ta rốt cuộc đã biết tại sao ngươi nhờ ta giúp ngươi đầu tư.”
Beelzebub nói: “Nể tình ngươi giúp ta đầu tư, ta mời ngươi cùng lên phi thuyền.”
Mammon không muốn nhiều lời, trực tiếp bay lên boong phi thuyền.
Hai chân hắn vừa chạm sàn, Beelzebub liền đuổi theo cực kỳ nghiêm túc nói: “Bất quá ta chỉ bao ở, không bao ăn.”
“...... Ta chỉ có một yêu cầu.”
Beelzebub nhích chân, che lại túi đồ ăn bởi vì nhét quá đầy mà nhịn không được lộ ra từ trong khoang thuyền, “Yêu cầu gì?”
Mammon từng chữ một nói: “Lập tức khai thuyền.”
Trở lại Con thuyền Noah, Rafael vẫn chưa đến.
Metatron trực tiếp lên thuyền nói: “Rafael nói bọn họ trực tiếp đi luôn.”
“Được.” Mammon đáp một tiếng, ánh mắt lại nhìn Thạch Phi Hiệp như bạch tuộc sống chết ôm Isfel.
Raton thập phần không hiểu phong tình ở bên cạnh thúc giục: “Không phải đã có bộ chỉ huy cự ly xa rồi sao? Mau đi đi. Đi càng xa càng tốt!”
Thạch Phi Hiệp quay đầu trừng hắn.
Raton nói: “Khoảng cách càng xa, càng có thể thử nghiệm tính năng bộ chỉ huy cự ly xa này của ta.”
Thạch Phi Hiệp hai tay gắt gao bấu vai Isfel, “Ngươi phải nhớ ta, không được mèo mả gà đồng, không được nhìn nữ nhân khác, không được......”
Mammon vịn lan can nhìn xuống, “Trước khi ngươi chuyển giới, Isfel sẽ không tìm thấy nữ nhân nào khác để nhìn.”
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nói: “Chẳng hạn như người tình cũ của ngươi......”
Mammon khóe mắt dư quang quét tới Metatron sắc mặt như thường đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói: “Ta không có người tình cũ.”
Thạch Phi Hiệp ngửa đầu cảm khái: “Nhớ năm đó, ta cùng Isfel đi địa ngục......”
Mammon vội ho một tiếng, nói: “Các ngươi từ từ tâm tình. Không gấp.”
Thạch Phi Hiệp tiếp tục nhìn Isfel.
Isfel nói: “Ngươi hy vọng ta ở lại tiếp tục cùng ngươi......”
Thạch Phi Hiệp không đợi hắn nói xong đã cuống quýt nhảy xuống, một tay ấn thắt lưng, vô cùng chân thành nhìn hắn, “Thuận buồm xuôi gió! Ta cầu chúc các ngươi khải hoàn trở về, đánh cho chúng tơi bời hoa lá!”
Beelzebub hỏi: “Có liên quan đến bánh snack của ta không?”
Mammon nói: “Chắc là không.”
Beelzebub lên tinh thần nói: “Được rồi. Vậy chúng ta thương lượng phương án tác chiến một chút. Ngoài mười vạn đại quân địa ngục trước đó, ngươi còn cần viện trợ gì?”
“Ngươi.” Mammon kéo ghế, ngồi xuống đối diện hắn.
Beelzebub sửng sốt: “Ta?”
“Ân.”
“Vô luận xét từ góc độ đấu đá hay phá hoại, Abaddon đều hữu hiệu hơn ta rất nhiều.”
Mammon nói: “Đã tính cả hắn.”
Beelzebub nhíu mày nói: “Ta nghĩ ngươi nên tường tận giới thiệu về tình hình hình trước mắt ở giới thứ mười.”
“Phi thường vinh hạnh.”
Có kinh nghiệm giới thiệu với Rafael trước đó, Mammon lần này giới thiệu càng thêm lời ít ý nhiều.
Beelzebub sắc mặt càng nghe càng trầm trọng, đợi Mammon nói đến phần giải thích của Thần, sắc mặt hắn đã có thể dùng cụm từ đen như đáy nồi để hình dung.
“Chẳng lẽ chuyện này không phải do thiên đường tự giải quyết sao?” Beelzebub trầm giọng hỏi. Nói cách khác, chỉ có thiên đường mới là quân đội trực thuộc Thần. Bọn họ kể từ thời khắc đọa lạc, đã cùng Thần vạch rõ giới hạn.
Mammon nói: “Asmondeus và Leviathan đều là ma vương địa ngục.”
“A, đúng là ma vương, một ma vương địa ngục chạy đi làm sứ giả cho Thần!” Nếu Leviathan hiện tại ở trước mặt mình, Beelzebub nhất định sẽ đem thùng rác hung hăng chụp lên đầu hắn!
Mammon nói: “Sau thu thanh toán hắn tính ngươi một phần. Bất quá bây giờ điều chúng ta nên quan tâm chính là, làm sao mang bọn họ về trước.”
Beelzebub nói: “Ý ngươi là?”
Mammon nói: “Hợp tác với thiên đường. Thiên đường sẽ phái Metatron, Rafael cùng Gabriel. Chúng ta thì có ngươi, ta, Abaddon và Isfel xuất mã.”
Beelzebub nói: “Chúng ta chịu thiệt.”
“Isfel là do Rafael thành công thuyết phục.”
Beelzebub không lập tức đáp ứng.
Mammon nói: “Ta từng nghĩ đến Belia, bất quá hắn hiển nhiên không phù hợp với điều kiện tất yếu là âm hiểm xảo trá này.”
Beelzebub tức giận nói: “Cảm tạ lời khen của ngươi.”
“Ta xưa nay luôn có mắt nhìn độc đáo.”
“Ngươi có từng nghĩ tới một hậu quả khác không?” Beelzebub chậm rãi mở miệng.
Mammon thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, cũng thu hồi ý đùa, “Cái gì?”
“Toàn quân bị diệt.”
“......” Mammon đích xác chưa từng nghĩ tới hậu quả này. Trên thực tế, sau khi hắn ở trong lòng quy hoạch ra đội hình như vậy, liền không nghĩ tới vấn đề đó.
Beelzebub nói: “Đối phương là tình tự của Thần, nó sở hữu năng lực không thua gì Thần nhưng không có lòng từ bi của Thần. Này có nghĩa là gì? Nghĩa là nó rất có thể là một cỗ máy chiến đấu không có nhược điểm gì đáng nói!”
“Nó có bảy nhược điểm.”
Beelzebub liếc xéo hắn, “Ngươi cho rằng bảy thứ đó là nhược điểm?”
Mammon nhún vai.
“Bất luận thế nào, chúng ta đều phải dự trù cho trường hợp xấu nhất. Rủi như toàn quân bị diệt...... Đừng vội phủ nhận, ngươi có thể chống lại khói xám không có nghĩa cũng sẽ chống lại được tình tự của Thần.” Beelzebub nói.
Mammon tay phải nhẹ nhàng xoay chuyển chiếc nhẫn hắc tinh thạch trên ngón tay trái, “Vậy, ý ngươi là......”
“Chúng ta không thể dốc toàn lực lượng.”
Mammon buông chiếc nhẫn, hai tay vỗ lên tay vịn của ghế, chuẩn bị đứng dậy, “Ta hiểu rồi.”
“Không. Ngươi không hiểu.” Beelzebub nói, “Ta đi cùng các ngươi, nhưng chuyện này không thể để Lucifer đại nhân biết.”
Mammon thoáng ngẩn ra, liền lĩnh ngộ ý tứ của hắn. Địa ngục chỉ cần còn có Lucifer, như vậy vô luận xảy ra chuyện gì đều có thể tiếp tục xoay xở. Giống như ảnh hưởng của Thần đối với thiên đường. Hắn gật đầu nói: “Hiểu rồi.”
“Không, ta một chút cũng không hiểu.” Thanh âm Lucifer đột nhiên xuất hiện giữa không trung, “Tể tướng thân ái của ta, ngươi có thể tử tế giải thích cho ta hiểu không?”
Beelzebub cười khổ: “Ngài đến từ khi nào?”
“Chuyện này không quan trọng, quan trọng là ta nghe được một câu rất mấu chốt.” Lucifer nói.
Beelzebub thở dài: “Xin hãy tha thứ cho hành động giấu diếm của ta, Lucifer đại nhân.”
Lucifer trong thanh âm mang theo ý cười ung dung, “Ta tha thứ cho thiện ý giấu diếm của ngươi.”
Mammon rất thức thời hỏi: “Ý kiến của Lucifer đại nhân là gì?”
“Không có ý kiến, chỉ có quân lệnh.” Lucifer nói, “Ta cùng Michael đã nhất trí, sau khi các ngươi tiến vào giới thứ mười, quân đoàn thiên sứ và quân đoàn đọa thiên sứ sẽ hợp thành quân đoàn liên hiệp ở bên ngoài giới thứ mười tiếp ứng. Một khi tất yếu, bọn họ sẽ cường hành đột phá.”
Mammon bỗng nhiên cười nói: “Lucifer đại nhân đến chừng nào mới có thể thương lượng với chúng ta trước, mà không phải với Michael trước?”
Lucifer nói: “Là sau này khi ngươi trở về chuyện đầu tiên là gặp ta trước, chứ không phải Beelzebub.”
Mammon vươn ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lông mày của mình.
Beelzebub quan tâm một vấn đề chi tiết hơn, “Quân đoàn trưởng của quân đoàn liên hiệp là ai?”
Lucifer không lập tức trả lời.
Mammon ho một tiếng nói: “Loại chuyện này Lucifer đại nhân sẽ nỗ lực đàm phán với Michael, không cần chúng ta quản.”
“Nói rất hay.” Lucifer thanh âm mơ hồ có ý cười, nhưng Mammon lại cảm thấy sống lưng một trận phát lãnh.
Beelzebub lại mở miệng: “Nói đến tiến công giới thứ mười......”
“Là tiến vào giới thứ mười.” Mammon đính chính.
Beelzebub không đếm xỉa hắn, vẫn tiếp tục đề tài vừa rồi của mình: “Ta còn nghĩ đến một lựa chọn.”
“Ai?” Mammon hỏi.
“Baal!” Thân là thiên sứ phá hoại, sức chiến đấu của Baal không thể khinh thường.
“......”
Văn phòng chìm trong im lặng.
Cuối cùng Beelzebub giành nói: “Được rồi, coi như ta chưa nhắc.”
“Ta chỉ đang tính toán khả năng chúng ta sẽ hai bề thọ địch.” Mammon nhớ tới ly rượu gián hại hắn buồn nôn suốt mười ngày kia, khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, “Trừ phi ngươi có thể bắt cóc Vương Tiểu Minh làm con tin.”
Beelzebub nhíu mày.
Lucifer rốt cuộc mở miệng: “Không cần kéo dài chiến tuyến.”
“...... Rõ!”
Cái gọi là hội nghị chiến lược kỳ thực chính là lôi kéo nguồn lực.
Mammon sau khi lôi kéo được Beelzebub, lập tức quyết định quay lại Con thuyền Noah. Dưới tình huống này, bọn họ xuất phát càng sớm, Asmondeus và Poggi càng an toàn.
Beelzebub nhíu mày nói: “Ta còn chưa chuẩn bị xong.”
Mammon nói: “Vũ khí của ngươi không phải tùy thân mang theo sao?”
Beelzebub nói: “Không phải vũ khí.”
Mammon buồn bực nhìn hắn.
“Lương khô.” Beelzebub nói, “Bình thường lữ hành đều phải mang theo một ít.”
“...... Chúng ta là đọa thiên sứ.”
“Ta biết.”
“Không ăn cũng sẽ không sao.”
Beelzebub nói: “Không ăn không sao, ăn cũng không sao. Cho nên ta lựa chọn ăn.”
“...... Ta đợi ngươi.”
Màn đợi này, kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ.
Nhìn phi thuyền thoạt trông có thể sánh với siêu du thuyền cao cấp xa hoa, Mammon nói: “Ta rốt cuộc đã biết tại sao ngươi nhờ ta giúp ngươi đầu tư.”
Beelzebub nói: “Nể tình ngươi giúp ta đầu tư, ta mời ngươi cùng lên phi thuyền.”
Mammon không muốn nhiều lời, trực tiếp bay lên boong phi thuyền.
Hai chân hắn vừa chạm sàn, Beelzebub liền đuổi theo cực kỳ nghiêm túc nói: “Bất quá ta chỉ bao ở, không bao ăn.”
“...... Ta chỉ có một yêu cầu.”
Beelzebub nhích chân, che lại túi đồ ăn bởi vì nhét quá đầy mà nhịn không được lộ ra từ trong khoang thuyền, “Yêu cầu gì?”
Mammon từng chữ một nói: “Lập tức khai thuyền.”
Trở lại Con thuyền Noah, Rafael vẫn chưa đến.
Metatron trực tiếp lên thuyền nói: “Rafael nói bọn họ trực tiếp đi luôn.”
“Được.” Mammon đáp một tiếng, ánh mắt lại nhìn Thạch Phi Hiệp như bạch tuộc sống chết ôm Isfel.
Raton thập phần không hiểu phong tình ở bên cạnh thúc giục: “Không phải đã có bộ chỉ huy cự ly xa rồi sao? Mau đi đi. Đi càng xa càng tốt!”
Thạch Phi Hiệp quay đầu trừng hắn.
Raton nói: “Khoảng cách càng xa, càng có thể thử nghiệm tính năng bộ chỉ huy cự ly xa này của ta.”
Thạch Phi Hiệp hai tay gắt gao bấu vai Isfel, “Ngươi phải nhớ ta, không được mèo mả gà đồng, không được nhìn nữ nhân khác, không được......”
Mammon vịn lan can nhìn xuống, “Trước khi ngươi chuyển giới, Isfel sẽ không tìm thấy nữ nhân nào khác để nhìn.”
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nói: “Chẳng hạn như người tình cũ của ngươi......”
Mammon khóe mắt dư quang quét tới Metatron sắc mặt như thường đang đứng bên cạnh, mỉm cười nói: “Ta không có người tình cũ.”
Thạch Phi Hiệp ngửa đầu cảm khái: “Nhớ năm đó, ta cùng Isfel đi địa ngục......”
Mammon vội ho một tiếng, nói: “Các ngươi từ từ tâm tình. Không gấp.”
Thạch Phi Hiệp tiếp tục nhìn Isfel.
Isfel nói: “Ngươi hy vọng ta ở lại tiếp tục cùng ngươi......”
Thạch Phi Hiệp không đợi hắn nói xong đã cuống quýt nhảy xuống, một tay ấn thắt lưng, vô cùng chân thành nhìn hắn, “Thuận buồm xuôi gió! Ta cầu chúc các ngươi khải hoàn trở về, đánh cho chúng tơi bời hoa lá!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.