Chương 24: Lựa chọn (hạ)
Tô Du Bính
16/02/2017
“Tại sao?” Người hỏi cư nhiên là Julian.
Không chỉ Baird sửng sốt, ngay cả Hybe cũng ngẩng đầu liếc nhìn hắn.
“Tại sao?” Julian nhìn Metatron, lặp lại lần nữa.
Metatron nói: “Bởi vì hắn là quan chức hành chính tối cao ở giới thứ mười.”
“Hắn không thể bỏ đi ngay lúc này.” Julian nói, “Hắn đi rồi, giới thứ mười sẽ đại loạn.”
Ánh mắt Burj khẽ xoay chuyển.
Ngoài cửa sổ thiên sứ rợp trời, ánh nắng khi có khi không.
Simon cũng không vội động thủ. Làm cục trưởng cục Giám sát đã lâu, hắn quá rõ tầm quan trọng của tính nhẫn nại.
Metatron đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng phất qua. Rèm cửa khép lại, ngăn cách đường nhìn của Simon và đội quân thiên sứ ở Chủ thành, triệt để cô lập cả gian phòng.
Burj cảm thấy tuyệt vọng.
Loại không gian kín như bưng này làm hắn thở không nổi.
Julian đột nhiên hỏi hắn: “Nếu Hybe đi rồi, ngươi có tình nguyện thần phục Simon?”
Đương nhiên không có khả năng đó!
Burj xúc động đến gần như nhảy dựng lên. Nhưng hắn kiềm nén xuống. Cục Chấp vụ và cục Giám sát xưa nay đều như nước với lửa, hắn làm cục trưởng cục Chấp vụ bao nhiêu năm là đấu đá với Simon bấy nhiêu năm, bây giờ muốn hắn thần phục Simon khác nào bảo hắn đem đầu mình tặng cho đối phương. Không cần nghi ngờ gì nữa, nếu hắn có cơ hội ngồi lên ghế thành chủ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương. Oán hận tích lũy tháng ngày này đã sớm khắc sâu vào lòng hai bên.
Hắn chậm rãi nhìn về phía Hybe, trong mắt tràn đầy kính ngưỡng, “Ta vẫn sẽ chờ thành chủ quay về.”
Julian đối với màn kịch của hắn chỉ hừ mũi, “Ta tuyệt đối không để cho Simon leo lên đầu ta.”
Ngụ ý, nếu Hybe rời đi, ba thế lực này nhất định sẽ đấu đến ngươi chết ta sống.
Mammon mỉm cười nói: “Nghe ra thật thú vị.”
Chiến tranh có chỗ hay của chiến tranh, hòa bình có lợi ích của hòa bình. Lấy tình hình trước mắt của giới thứ mười mà nói, hiển nhiên chiến tranh sinh hỗn loạn càng tạo điều kiện cho hắn nhúng tay vào thế giới này.
Ánh mắt Julian gắt gao dán vào Metatron.
Metatron hỏi: “Chỉ là vì nguyên nhân này?”
Julian gật đầu không chút do dự.
“Vậy thì…” Metatron từ tốn nói, “Ta mang theo các ngươi đi cùng, là ổn thỏa.” Hybe đi rồi, thiên sứ có tư cách cạnh tranh ghế thành chủ chỉ có Simon, Burj, Julian và Baird. Chỉ cần dẫn thêm ba người nữa, chức chủ thành sẽ thuận lợi hoàn thành quá trình chuyển giao.
Julian sắc mặt trắng bệch.
Burj đột nhiên nói: “Simon không biết vị trí của cây Trí tuệ, sau khi những thiên sứ sở hữu trí tuệ cùng thời với hắn qua đời, thế giới này sẽ quay về trạng thái hoang vu.”
Metatron hỏi: “Ngươi biết vị trí của cây Trí tuệ?”
Burj lắc đầu.
Metatron nhìn về phía Hybe.
Hybe tức tốc cúi đầu.
Mammon thong thả sáp lại gần, cười đến khả ái, “Ngươi thích lột da hay chặt chân?”
Hybe lưỡng lự: “Ta có nói cho các ngươi biết cũng vô dụng.”
Mammon nói: “Chuyện này không đến lượt ngươi phán đoán.”
Hybe nói: “Ta nói chính là sự thật.”
“So với kết quả mà ngươi tự suy ra, ta càng thích nghe về quá trình của sự thật này hơn.” Mammon dừng bước trước kết giới.
Hybe ngẩng đầu, khoảng cách giữa hai người không quá năm phân.
“Nói cho ta biết.” Màu mắt Mammon cực đẹp, như màn đêm thăm thẳm mênh mông.
Hybe dần dần si mê.
“Cây Trí tuệ ở đâu?” Hắn thả chậm tốc độ nói.
Khuôn mặt Hybe đột nhiên nhào tới...... Chóp mũi nặng nề đập vào kết giới.
Mammon rũ my nhìn chiếc mũi đo đỏ gần trong gang tấc, nhẹ nhàng thở dài, “Gãy sống mũi thì thống khoái hơn gãy chân sao?”
Máu mũi róc rách chảy xuống.
Burj và Julian đồng loạt quay mặt sang hướng khác. Bất luận trong lòng họ có suy nghĩ thế nào về vị thành chủ này, ngay thời điểm này đây, họ đều không muốn thấy hắn chật vật như vậy. Bởi vì có câu, thỏ tử hồ bi. (thương xót đồng loại)
Baird hai mắt đỏ ngầu, ngay lúc Mammon quay đầu, giang hai cánh sấn tới, “Chết đi!”
Tốc độ hắn cực nhanh, dường như dốc hết toàn lực, tóc và lông vũ trên cánh đều không chịu nổi cơn giận của hắn, bắt đầu hơi dựng đứng lên.
Rầm.
Không hề trì hoãn.
Hắn cũng dừng lại ngay khi chỉ cách Mammon một phân, mũi sưng đỏ, máu tuôn như nước.
Mammon nói: “Nếu ngươi đã thích hắn như vậy, chi bằng ở chung với nhau đi?”
Julian và Burj căn bản không thấy rõ hắn động thủ thế nào, Baird đã bị nhét vào trong kết giới giam Hybe, sánh vai cùng đứng theo nghĩa đen.
Hybe tuy cái gì cũng không nói, nhưng nhìn vẻ mặt hắn, rõ ràng thập phần tán thưởng hành động bất chấp an nguy tới cứu mình của Baird. Ánh mắt hắn dời sang Julian cùng Burj.
Hai thiên sứ bị nhìn đồng thời quay mặt đi.
Mammon búng tay, gọi lực chú ý của Hybe về, “Chúng ta tiếp tục vấn đề ban nãy.”
Ánh mắt Hybe lại dán vào mặt đất, nửa ngày mới nói: “Không biết.”
Mammon cau mày. Hắn nhìn ra được, Hybe không phải không sợ lột da và chặt chân, hắn cũng tuyệt đối không phải loại tính cách thà chết chứ không chịu khuất phục. Khả năng duy nhất khiến hắn liều mạng kín miệng chính là hậu quả sau khi hắn nói ra, có lẽ còn đáng sợ hơn sự uy hiếp của mình.
Metatron đột nhiên nói: “Đến rồi.”
Cửa kính liên tục truyền đến tiếng rạn nứt rồi vỡ tan tành.
Bức rèm bị xé thành vải vụn, phiêu tán trong không trung.
Thời gian chợt từ từ ngưng đọng lại.
Burj nhìn thấy những mảnh pha lê văng tung toé đột nhiên thả chậm tốc độ, sau đó đứng lại giữa không trung.
Cả vải vụn cũng vậy.
Ngay sau đó, hắn phát hiện mình không thể động đậy, một ngón tay cũng không nhúc nhích.
Hắn rất muốn xem tình hình của những người khác, đáng tiếc đầu hắn xoay về hướng cửa sổ. Cho nên, hắn chỉ có thể nhìn thấy Simon đang cầm kiếm, một chân đặt lên khung cửa, cánh giang rộng, thần tình lạnh lùng...... sau đó bất động.
Metatron vòng qua sau lưng Mammon, đang định giơ tay, liền thấy đôi mắt Mammon ngưng đọng, thời gian bị cầm cố xung quanh hắn đột nhiên bị xua tan.
“Lần sau nên nhắc ta trước.” Mammon mỉm cười, nhìn không ra biểu tình.
Metatron nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Mammon nhìn đám thiên sứ tĩnh như xử nữ khắp bốn phía, “Tiếp theo nên làm gì đây?”
Metatron nói: “Ta dẫn Hybe đi.”
Mammon nói: “Còn những người khác?” Đối với chuyện bọn họ chém giết lẫn nhau hắn rất có hứng thú xem kịch, nhưng hắn biết Metatron nhất định không muốn.
Metatron nói: “Để Julian lại.” Vừa dứt lời, Julian liền phát hiện mình có thể nhúc nhích.
Hắn nhìn chung quanh, nhanh chóng nắm bắt được tình hình, nói: “Simon, Burj và Baird sẽ chết sao?”
Ba kẻ bị điểm danh tuy không thể động đậy, nhưng ánh mắt đều lộ vẻ khẩn trương.
“Không. Thời gian của bọn họ bị cầm cố, không cần ăn uống cũng không cần ngủ nghỉ.” Metatron nói.
Burj sắc mặt trắng bệch.
Không thể động, nhưng không chết. Nói cách khác, nếu không giải trừ cầm cố, bọn họ cả đời đều biến thành như vậy. Trường sinh kiểu này, có lẽ không ai chịu nổi.
Metatron nói: “Ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Chúng ta.” Mammon bất mãn bổ sung.
Julian hỏi: “Còn những người ở bên ngoài?” Hắn quay đầu, bên má phải lướt qua một mảnh pha lê nhỏ lơ lửng giữa không trung, để lại một vệt máu.
Metatron ngưng mâu.
Tất cả những mảnh pha lê vỡ cùng vải vụn tức tốc bay về chỗ cũ, một lần nữa biến thành cửa kính cùng bức rèm hoàn chỉnh.
Julian đang định cảm thán một câu thần kỳ, lại thấy Simon một chân đặt trên khung cửa bị sức mạnh khi pha lê khôi phục nguyên trạng đẩy cho ngã xuống, ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng.
Mammon ngoắc tay về hướng hắn ngã xuống, Simon một lần nữa trồi lên, nhưng vẫn bảo trì tư thế trước đó.
Cửa sổ mở ra, hắn bay vào, đứng xếp hàng cùng Baird và Burj, do tư thế đó, hắn có chút lảo đảo.
Burj và Baird chỉ cảm thấy thật thống khổ. Bởi vì tư thế của Simon làm bọn họ rất muốn cười ầm lên, nhưng cơ mặt cứng đờ lại hoàn toàn không chịu phối hợp, cho nên bọn họ chỉ có thể mặc cho khát khao được cười này lên men trong đầu.
Metatron nói: “Những thiên sứ khác sau khi chúng ta rời đi sẽ khôi phục nguyên dạng.”
Julian gật đầu.
Metatron xoay người định kéo Hybe, nhưng động tác của Mammon càng nhanh hơn.
Hybe lập tức biến thành một pho tượng thiên sứ nằm ngay đơ, lềnh bềnh nổi lên.
“Đi thôi.” Mammon nói.
“Đợi đã.” Julian gọi lại, “Các ngươi không muốn có quả Trí tuệ sao?”
Metatron và Mammon quay đầu nhìn hắn.
“Ta có.” Hắn không đếm xỉa đến ánh mắt quái dị của mấy thiên sứ kia, đi đến bên bàn làm việc cúi người.
Tuy rằng không nhìn thấy động tác của hắn, nhưng bọn họ đều có thể đoán được hắn đại khái đang mở ra thứ gì đó.
Thật lâu sau.
Một loại quả bề ngoài không khác gì quả táo xuất hiện trong tay hắn.
Metatron đón nhận.
Julian nói: “Cứ xem như đây là thù lao cho việc các ngươi đã lựa chọn để ta lại.”
Metatron ngẩng đầu nhìn hắn.
“Còn là…” Hắn đang trông về phía khuôn mặt nhìn nghiêng của Hybe, ánh mắt phức tạp, “Hy vọng ta dành cho các ngươi.”
Hy vọng câu chuyện của các ngươi sẽ không lại là một thần thoại hoang đường.
Không chỉ Baird sửng sốt, ngay cả Hybe cũng ngẩng đầu liếc nhìn hắn.
“Tại sao?” Julian nhìn Metatron, lặp lại lần nữa.
Metatron nói: “Bởi vì hắn là quan chức hành chính tối cao ở giới thứ mười.”
“Hắn không thể bỏ đi ngay lúc này.” Julian nói, “Hắn đi rồi, giới thứ mười sẽ đại loạn.”
Ánh mắt Burj khẽ xoay chuyển.
Ngoài cửa sổ thiên sứ rợp trời, ánh nắng khi có khi không.
Simon cũng không vội động thủ. Làm cục trưởng cục Giám sát đã lâu, hắn quá rõ tầm quan trọng của tính nhẫn nại.
Metatron đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng phất qua. Rèm cửa khép lại, ngăn cách đường nhìn của Simon và đội quân thiên sứ ở Chủ thành, triệt để cô lập cả gian phòng.
Burj cảm thấy tuyệt vọng.
Loại không gian kín như bưng này làm hắn thở không nổi.
Julian đột nhiên hỏi hắn: “Nếu Hybe đi rồi, ngươi có tình nguyện thần phục Simon?”
Đương nhiên không có khả năng đó!
Burj xúc động đến gần như nhảy dựng lên. Nhưng hắn kiềm nén xuống. Cục Chấp vụ và cục Giám sát xưa nay đều như nước với lửa, hắn làm cục trưởng cục Chấp vụ bao nhiêu năm là đấu đá với Simon bấy nhiêu năm, bây giờ muốn hắn thần phục Simon khác nào bảo hắn đem đầu mình tặng cho đối phương. Không cần nghi ngờ gì nữa, nếu hắn có cơ hội ngồi lên ghế thành chủ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương. Oán hận tích lũy tháng ngày này đã sớm khắc sâu vào lòng hai bên.
Hắn chậm rãi nhìn về phía Hybe, trong mắt tràn đầy kính ngưỡng, “Ta vẫn sẽ chờ thành chủ quay về.”
Julian đối với màn kịch của hắn chỉ hừ mũi, “Ta tuyệt đối không để cho Simon leo lên đầu ta.”
Ngụ ý, nếu Hybe rời đi, ba thế lực này nhất định sẽ đấu đến ngươi chết ta sống.
Mammon mỉm cười nói: “Nghe ra thật thú vị.”
Chiến tranh có chỗ hay của chiến tranh, hòa bình có lợi ích của hòa bình. Lấy tình hình trước mắt của giới thứ mười mà nói, hiển nhiên chiến tranh sinh hỗn loạn càng tạo điều kiện cho hắn nhúng tay vào thế giới này.
Ánh mắt Julian gắt gao dán vào Metatron.
Metatron hỏi: “Chỉ là vì nguyên nhân này?”
Julian gật đầu không chút do dự.
“Vậy thì…” Metatron từ tốn nói, “Ta mang theo các ngươi đi cùng, là ổn thỏa.” Hybe đi rồi, thiên sứ có tư cách cạnh tranh ghế thành chủ chỉ có Simon, Burj, Julian và Baird. Chỉ cần dẫn thêm ba người nữa, chức chủ thành sẽ thuận lợi hoàn thành quá trình chuyển giao.
Julian sắc mặt trắng bệch.
Burj đột nhiên nói: “Simon không biết vị trí của cây Trí tuệ, sau khi những thiên sứ sở hữu trí tuệ cùng thời với hắn qua đời, thế giới này sẽ quay về trạng thái hoang vu.”
Metatron hỏi: “Ngươi biết vị trí của cây Trí tuệ?”
Burj lắc đầu.
Metatron nhìn về phía Hybe.
Hybe tức tốc cúi đầu.
Mammon thong thả sáp lại gần, cười đến khả ái, “Ngươi thích lột da hay chặt chân?”
Hybe lưỡng lự: “Ta có nói cho các ngươi biết cũng vô dụng.”
Mammon nói: “Chuyện này không đến lượt ngươi phán đoán.”
Hybe nói: “Ta nói chính là sự thật.”
“So với kết quả mà ngươi tự suy ra, ta càng thích nghe về quá trình của sự thật này hơn.” Mammon dừng bước trước kết giới.
Hybe ngẩng đầu, khoảng cách giữa hai người không quá năm phân.
“Nói cho ta biết.” Màu mắt Mammon cực đẹp, như màn đêm thăm thẳm mênh mông.
Hybe dần dần si mê.
“Cây Trí tuệ ở đâu?” Hắn thả chậm tốc độ nói.
Khuôn mặt Hybe đột nhiên nhào tới...... Chóp mũi nặng nề đập vào kết giới.
Mammon rũ my nhìn chiếc mũi đo đỏ gần trong gang tấc, nhẹ nhàng thở dài, “Gãy sống mũi thì thống khoái hơn gãy chân sao?”
Máu mũi róc rách chảy xuống.
Burj và Julian đồng loạt quay mặt sang hướng khác. Bất luận trong lòng họ có suy nghĩ thế nào về vị thành chủ này, ngay thời điểm này đây, họ đều không muốn thấy hắn chật vật như vậy. Bởi vì có câu, thỏ tử hồ bi. (thương xót đồng loại)
Baird hai mắt đỏ ngầu, ngay lúc Mammon quay đầu, giang hai cánh sấn tới, “Chết đi!”
Tốc độ hắn cực nhanh, dường như dốc hết toàn lực, tóc và lông vũ trên cánh đều không chịu nổi cơn giận của hắn, bắt đầu hơi dựng đứng lên.
Rầm.
Không hề trì hoãn.
Hắn cũng dừng lại ngay khi chỉ cách Mammon một phân, mũi sưng đỏ, máu tuôn như nước.
Mammon nói: “Nếu ngươi đã thích hắn như vậy, chi bằng ở chung với nhau đi?”
Julian và Burj căn bản không thấy rõ hắn động thủ thế nào, Baird đã bị nhét vào trong kết giới giam Hybe, sánh vai cùng đứng theo nghĩa đen.
Hybe tuy cái gì cũng không nói, nhưng nhìn vẻ mặt hắn, rõ ràng thập phần tán thưởng hành động bất chấp an nguy tới cứu mình của Baird. Ánh mắt hắn dời sang Julian cùng Burj.
Hai thiên sứ bị nhìn đồng thời quay mặt đi.
Mammon búng tay, gọi lực chú ý của Hybe về, “Chúng ta tiếp tục vấn đề ban nãy.”
Ánh mắt Hybe lại dán vào mặt đất, nửa ngày mới nói: “Không biết.”
Mammon cau mày. Hắn nhìn ra được, Hybe không phải không sợ lột da và chặt chân, hắn cũng tuyệt đối không phải loại tính cách thà chết chứ không chịu khuất phục. Khả năng duy nhất khiến hắn liều mạng kín miệng chính là hậu quả sau khi hắn nói ra, có lẽ còn đáng sợ hơn sự uy hiếp của mình.
Metatron đột nhiên nói: “Đến rồi.”
Cửa kính liên tục truyền đến tiếng rạn nứt rồi vỡ tan tành.
Bức rèm bị xé thành vải vụn, phiêu tán trong không trung.
Thời gian chợt từ từ ngưng đọng lại.
Burj nhìn thấy những mảnh pha lê văng tung toé đột nhiên thả chậm tốc độ, sau đó đứng lại giữa không trung.
Cả vải vụn cũng vậy.
Ngay sau đó, hắn phát hiện mình không thể động đậy, một ngón tay cũng không nhúc nhích.
Hắn rất muốn xem tình hình của những người khác, đáng tiếc đầu hắn xoay về hướng cửa sổ. Cho nên, hắn chỉ có thể nhìn thấy Simon đang cầm kiếm, một chân đặt lên khung cửa, cánh giang rộng, thần tình lạnh lùng...... sau đó bất động.
Metatron vòng qua sau lưng Mammon, đang định giơ tay, liền thấy đôi mắt Mammon ngưng đọng, thời gian bị cầm cố xung quanh hắn đột nhiên bị xua tan.
“Lần sau nên nhắc ta trước.” Mammon mỉm cười, nhìn không ra biểu tình.
Metatron nhẹ giọng nói: “Xin lỗi.”
Mammon nhìn đám thiên sứ tĩnh như xử nữ khắp bốn phía, “Tiếp theo nên làm gì đây?”
Metatron nói: “Ta dẫn Hybe đi.”
Mammon nói: “Còn những người khác?” Đối với chuyện bọn họ chém giết lẫn nhau hắn rất có hứng thú xem kịch, nhưng hắn biết Metatron nhất định không muốn.
Metatron nói: “Để Julian lại.” Vừa dứt lời, Julian liền phát hiện mình có thể nhúc nhích.
Hắn nhìn chung quanh, nhanh chóng nắm bắt được tình hình, nói: “Simon, Burj và Baird sẽ chết sao?”
Ba kẻ bị điểm danh tuy không thể động đậy, nhưng ánh mắt đều lộ vẻ khẩn trương.
“Không. Thời gian của bọn họ bị cầm cố, không cần ăn uống cũng không cần ngủ nghỉ.” Metatron nói.
Burj sắc mặt trắng bệch.
Không thể động, nhưng không chết. Nói cách khác, nếu không giải trừ cầm cố, bọn họ cả đời đều biến thành như vậy. Trường sinh kiểu này, có lẽ không ai chịu nổi.
Metatron nói: “Ta sẽ nhanh chóng trở về.”
“Chúng ta.” Mammon bất mãn bổ sung.
Julian hỏi: “Còn những người ở bên ngoài?” Hắn quay đầu, bên má phải lướt qua một mảnh pha lê nhỏ lơ lửng giữa không trung, để lại một vệt máu.
Metatron ngưng mâu.
Tất cả những mảnh pha lê vỡ cùng vải vụn tức tốc bay về chỗ cũ, một lần nữa biến thành cửa kính cùng bức rèm hoàn chỉnh.
Julian đang định cảm thán một câu thần kỳ, lại thấy Simon một chân đặt trên khung cửa bị sức mạnh khi pha lê khôi phục nguyên trạng đẩy cho ngã xuống, ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng.
Mammon ngoắc tay về hướng hắn ngã xuống, Simon một lần nữa trồi lên, nhưng vẫn bảo trì tư thế trước đó.
Cửa sổ mở ra, hắn bay vào, đứng xếp hàng cùng Baird và Burj, do tư thế đó, hắn có chút lảo đảo.
Burj và Baird chỉ cảm thấy thật thống khổ. Bởi vì tư thế của Simon làm bọn họ rất muốn cười ầm lên, nhưng cơ mặt cứng đờ lại hoàn toàn không chịu phối hợp, cho nên bọn họ chỉ có thể mặc cho khát khao được cười này lên men trong đầu.
Metatron nói: “Những thiên sứ khác sau khi chúng ta rời đi sẽ khôi phục nguyên dạng.”
Julian gật đầu.
Metatron xoay người định kéo Hybe, nhưng động tác của Mammon càng nhanh hơn.
Hybe lập tức biến thành một pho tượng thiên sứ nằm ngay đơ, lềnh bềnh nổi lên.
“Đi thôi.” Mammon nói.
“Đợi đã.” Julian gọi lại, “Các ngươi không muốn có quả Trí tuệ sao?”
Metatron và Mammon quay đầu nhìn hắn.
“Ta có.” Hắn không đếm xỉa đến ánh mắt quái dị của mấy thiên sứ kia, đi đến bên bàn làm việc cúi người.
Tuy rằng không nhìn thấy động tác của hắn, nhưng bọn họ đều có thể đoán được hắn đại khái đang mở ra thứ gì đó.
Thật lâu sau.
Một loại quả bề ngoài không khác gì quả táo xuất hiện trong tay hắn.
Metatron đón nhận.
Julian nói: “Cứ xem như đây là thù lao cho việc các ngươi đã lựa chọn để ta lại.”
Metatron ngẩng đầu nhìn hắn.
“Còn là…” Hắn đang trông về phía khuôn mặt nhìn nghiêng của Hybe, ánh mắt phức tạp, “Hy vọng ta dành cho các ngươi.”
Hy vọng câu chuyện của các ngươi sẽ không lại là một thần thoại hoang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.