Chương 50: Quá khứ (hạ)
Tô Du Bính
16/02/2017
Giới thứ mười như vậy đích thực rất có tư cách tranh công.
Hắn đột nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của Shipley khi đến thiên đường, nhất định là tràn ngập chờ mong cùng đắc ý.
“Nếu một vạn năm trước, nơi Lucifer thống lĩnh chúng ta đọa lạc không phải địa ngục, mà là giới thứ mười......” Mammon nhẹ giọng nói.
“Nơi này nhất định sẽ máu chảy thành sông.” Metatron tiếp lời, “Shipley sẽ không thỏa hiệp.”
Mammon nói: “Chúng ta cũng sẽ không lùi bước.” Thiên sứ ở giới thứ mười không liên quan gì tới bọn họ, không cần cố kỵ bất cứ chuyện gì.
Metatron nói: “Cho nên ta cảm thấy thật may mắn, hơn một vạn năm sau chúng ta mới đến đây.”
Mammon cười nói: “Tới muộn vẫn hơn không tới.” Cho dù hơn một vạn năm sau giới thứ mười không còn giá trị như hiện tại, nhưng vẫn là một khối bảo địa phi thường đáng để khai phá.
Poggi nói: “Các ngươi có cảm thấy sắc trời không được ổn cho lắm?” Hắn ngẩng đầu nhìn không trung.
Metatron cùng Mammon đồng loạt ngẩng đầu.
Một màu lam xám, giống như dưới bầu trời xanh ngắt bao phủ một lớp sương mù xám xịt.
Poggi phát biểu: “Ta nghe Thạch Phi Hiệp nói, nhân giới khi môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, bầu trời sẽ trở nên u ám như thế. Chẳng lẽ, giới thứ mười chỉ là bề ngoài thoạt nhìn không tồi, kỳ thực công tác bảo vệ môi trường rất kém cỏi, cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng?”
Mammon nhíu mày nói: “Một vạn năm sau, bầu trời của giới thứ mười không phải như vậy.”
Poggi reo lên: “A, thì ra ô nhiễm môi trường có thể trừ tận gốc! Ta nhất định phải nói điều này với Thạch Phi Hiệp. Để hắn bớt bốc phét về trí tuệ của nhân loại, tự cho rằng nhân loại là sinh vật thông minh nhất trong chín giới.”
Mammon nói: “Nếu lấy mẫu kiểm chứng, hắn đích thực nói không sai.”
Poggi nỗ lực suy nghĩ thật lâu, nhịn không được hỏi: “Tức là sao?”
Mammon xoa đầu hắn, “Chờ nó to ra một chút, có lẽ ngươi sẽ hiểu.”
Poggi tức giận, “Một ngày nào đó ta sẽ lớn lên.”
Mammon tiếp tục xoa đầu hắn.
Poggi liều mạng hất tay hắn ra.
Metatron dứt khoát giao Poggi cho Mammon, mặc bọn họ cười đùa, “Chúng ta đến Chủ thành xem thử.”
Mammon dừng tay, “Bọn Julian hiện vẫn đang ở trong thành?”
Metatron nói: “Đừng quên, sinh mệnh của bọn họ là hữu hạn. Lúc này ở trong thành hẳn là Casamia, có lẽ còn có Hybe.” Vào thời điểm giằng co, Shipley không hề nhắc tới Casamia và cái chết của hắn, không chừng câu đố này hôm nay sẽ được giải.
Mammon nói: “Nếu Hybe là con của Shipley, ta thật tò mò muốn biết mẹ hắn là ai.”
Poggi lẩm bẩm: “Từ tính cách biến thái của cha con họ suy ra, mẹ hắn nhất định không được bình thường.”
Mammon nói: “Câu này cũng có thể áp dụng lên ngươi và Abaddon.”
Poggi: “......”
Phương hướng của Chủ thành bọn họ rất quen thuộc, cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm được.
Metatron đi trước nhất.
Mammon ôm Poggi theo sau, do dự không biết có nên đi nhanh hai bước để sóng vai với đối phương. Nếu như, trong tay hắn không phải tên tiểu ma vương này, mà là một bó hoa tươi, nếu như lần này bọn họ không phải đến đây vì nhiệm vụ, mà là hưởng tuần trăng mật, nếu như......
Hắn có rất nhiều cái nếu như tốt đẹp, nhưng không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện.
Poggi nhìn hắn chốc lát, đột nhiên áp sát tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì.”
Mammon nhướn mày.
Poggi nói tiếp: “Ngươi nhất định đang ở trong lòng ghét bỏ ta.”
Mammon lắc đầu.
Poggi hừ lạnh: “Đường đường đại ma vương địa ngục nhưng ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?”
Mammon mỉm cười: “Ta chỉ định nói, ta không phải ở trong lòng ghét ngươi, mà là từ trong lòng đến ngoài mặt đều rất ghét ngươi.”
“Ta không phải cố ý đi theo các ngươi!” Lòng tự tôn của Poggi thực sự bị tổn thương.
Mammon nói: “Yên tâm, món nợ này ta sẽ tính sau với cha ngươi.”
Nhắc tới Abaddon, Poggi liền xìu đi trông thấy, “Ngươi nói ông ấy có xảy ra chuyện không?”
“Có lẽ không đâu.”
Poggi hai mắt sáng lên, “Sao ngươi biết?” Hắn hiện giờ rất cần được an ủi, cho dù lý do của đối phương nghe ra không hề có sức thuyết phục.
Mammon nói: “Ít nhất đến giờ Rafael vẫn chưa có tin tức.”
......
Này chẳng những không có sức thuyết phục, mà còn phải cần đến trí tưởng tượng. Poggi quái dị nhìn hắn, “Đây cũng xem là lý do?”
“Ngươi chưa nghe qua câu này sao? Không có tin tức chính là tin tốt lành.”
Poggi nói: “Chết ở một nơi vô sinh vật hoặc chết không toàn thây cũng coi là tin tốt lành?”
Mammon: “......”
“Phi phi phi, lão ba ta cường tráng như vậy, kết cuộc nhất định sẽ không thê thảm đến mức đó!” Poggi tự nhủ với lòng.
Mammon nhìn vẻ mặt u buồn hiếm thấy của hắn, trong lòng cũng mềm đi, thuận miệng nói: “Rafael nếu đã dám đơn thương độc mã xông vào bóng tối, nhất định đã có phòng bị. Với bản chất xảo trá âm hiểm của hắn, ngươi nên cầu nguyện cho Shipley thì hơn.”
Poggi nói: “Nhưng Shipley ban nãy rõ ràng rất oai phong. Ngươi và Metatron đều đánh không lại hắn.”
Mammon ánh mắt trầm xuống, nửa ngày mới nói: “Bọn ta không hề liên thủ.” Phải nói là, từ đầu đến cuối, Metatron không thể coi như từng ra tay. Ngay từ đầu hắn đã thao túng thời gian, để quay về quá khứ, điều này có thể giải thích là vì hắn đoán bọn họ đánh không lại Shipley, nhưng cũng có thể giải thích rằng, hắn căn bản không muốn động thủ với Shipley.
Poggi nói: “Bất quá, nếu Rafael, Asmondeus và lão ba ta liên thủ, phần thắng hẳn sẽ rất lớn.” Hắn tự an ủi mình một phen, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Metatron bước chân dần chậm lại.
Mammon cùng Poggi ngẩng đầu, tường cao nguy nga của Chủ thành rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Metatron lại nhìn khối kiến trúc trắng thuần vươn lên khỏi tường thành.
Poggi hỏi: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Mammon nói: “Khối kiến trúc đó phong cách rất giống thiên đường.”
Poggi ôm trán, “Nga, ta đã chịu đủ kiến trúc kiểu thiên đường rồi. Thiên đường có, địa ngục có, nghe nói giới tinh linh với nguyên thù cũng có. Đúng là chuỗi cửa hàng đại lý!”
Metatron nói: “Ta hẳn không có đi sai đường.”
Mammon nói: “Ta đồng ý.” Hắn bước đến bên cạnh Metatron, cùng nhìn về phía đỉnh bạch ốc lộ ra kia, “Nói cách khác, hơn một vạn năm qua, Chủ thành cũng xảy ra rất nhiều biến động.”
Poggi nghĩ nghĩ nói: “Đây mới là sa đọa triệt để. Ngay cả phong cách kiến trúc yêu thích sau khi đọa lạc cũng thay đổi, ta cảm thấy điểm này Lucifer nên hảo hảo học hỏi.”
Mammon nói: “Ta đồng ý.”
Metatron kinh ngạc nhìn hắn.
Mammon nói: “Tiền đề là, khi trùng kiến, Lucifer đại nhân nên lựa chọn công ty xây dựng của ta.”
Metatron, Poggi: “......”
Cổng Chủ thành đang rộng mở, không có bất kỳ ai canh gác.
Những thiên sứ trên đường đều giữ gìn trật tự, im lặng làm công việc của mình. Hai bên đường có cửa hiệu, nhưng không có khách.
Poggi nói: “Ngươi có cảm thấy bọn họ quá an tĩnh không?”
Metatron gật đầu: “Bọn họ không được ăn quả Trí tuệ.”
Poggi kinh ngạc nói: “Không phải thiên sứ ở Chủ thành đều được ăn quả Trí tuệ sao? Bằng không, bằng không nơi này mở nhiều cửa hàng như vậy làm gì?”
Mammon nói: “Một vạn năm trước và một vạn năm sau là hai khái niệm.”
Poggi không thể hiểu nổi, “Cho nên Shipley mở nhiều cửa hàng như vậy chỉ để chứng tỏ, Chủ thành có cửa hàng?”
Metatron đi đến trước một hiệu vải, chậm rãi ngồi xuống.
Bởi vì hắn ở trong kết giới tàng hình, cho nên ngoài Mammon và Poggi, những người khác đều không nhìn thấy hắn đang làm gì. Poggi tuy nhìn thấy hắn đang làm gì, nhưng lại không hiểu. “Ngươi đang tìm gì đó?”
Mammon nói: “Dấu tích mài mòn.”
Poggi tức giận nói: “Ngay cả việc sửa sang lại kinh doanh nơi này ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?”
Mammon nhìn hắn, mỉm cười nói: “Đôi khi ta thật hy vọng đầu ngươi là một quả bong bóng.”
“Châm một cái liền nổ?” Poggi ấn vai Mammon chuẩn bị nhảy xuống.
Mammon cười khom lưng, thả hắn xuống đất, “Không, là thổi một hơi liền có thể phình to lên.”
Metatron đứng dậy, nói: “Nơi này có lẽ có khách ra vào.”
“Khách?” Poggi nhìn đám thiên sứ diện vô biểu tình đi đi lại lại trên đường, “Ý ngươi là loại đúng hạn định lượng? Sắp đặt cho từng thiên sứ vào thời điểm cố định đến một nơi cố định mua một thứ cố định đã được phân số lượng cố định?”
“Hoặc giả nơi này vốn có thiên sứ trí tuệ.” Mammon nhìn Metatron đang có chút đăm chiêu, nói: “Có phải ngươi đang nghĩ tới Casamia?”
Metatron sắc mặt trầm trọng, chậm rãi gật đầu.
Kết cuộc sau cùng của Casamia là chết trong thông đạo thông tới giới thứ mười, nhưng vừa rồi lúc bọn họ vào giới thứ mười không mò được thi thể hắn trong bóng tối, cũng không ngửi thấy mùi rỉ sắt cùng máu tanh, cho nên, hắn có khả năng vẫn chưa chết.
Mammon nói: “Có lẽ có một số chuyện đang phát sinh.” Ánh mắt hắn nhìn Metatron mang theo chút lo lắng.
Metatron cụp mắt, đúng lúc đối diện ánh mắt của Poggi, khóe miệng từ từ cong lên, “Ta biết. Lần này chúng ta tới chính là vì nghiệm chứng quá trình, không phải sao?”
“Căn cứ vào đặc điểm của thiên sứ giới thứ mười, ngươi có thể tùy ý chọn một nơi thoải mái, uống trà đọc sách làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn làm. Ta sẽ ghi chép mọi quá trình, thuật lại cho ngươi.” Mammon nhìn hắn, không chút che giấu vẻ sủng nịch trong mắt.
Metatron nói: “Chuyện ta muốn làm nhất hiện tại chính là đi khai quật phần chân tướng chưa bị đào lên.”
“Được thôi. Hy vọng hôm nay không phải ngày nghỉ.”
......
Hôm nay quả thật không phải ngày nghỉ.
Khối kiến trúc kiểu thiên đường kia là độc nhất vô nhị ở Chủ thành, bọn họ rất dễ dàng tìm tới. Vị trí tọa lạc của nó chính là đại lâu hành chính của Hybe sau này.
Metatron vừa tiến vào đại lâu, liền cảm giác được một cỗ áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng ập tới, khiến hô hấp hắn cũng căng hẳn lên.
Mammon thấp giọng nói: “Nơi này thật cổ quái.”
Metatron gật đầu.
Poggi níu quần Mammon, “Ta chờ ở bên ngoài.”
Mammon nói: “Cẩn thận, đừng để bị kẻ xấu bắt cóc.”
Poggi trợn mắt với hắn, “Ta là ma vương.”
“Tương lai.” Mammon bổ sung.
Poggi hừ lạnh một tiếng, thẳng lưng, hùng hổ hiên ngang từng bước từng bước đi ra ngoài —— tuy rằng kỳ thực hắn rất muốn ôm ngực tháo chạy.
Metatron và Mammon tiếp tục tiến vào.
Kiến trúc của thiên đường bọn họ đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Cho nên đối với chuyện tầng nào dùng làm đại sảnh, gian phòng theo hướng nào thì thích hợp dùng làm thư phòng và phòng khách đều nắm rất rõ.
Metatron quen lối đi lên tầng cao nhất rẽ hướng phòng nam.
Mammon nói: “Ta nghĩ thư phòng nên ở tầng giữa.”
Metatron cười khẽ, mang theo một tia hoài niệm, nói: “Đó là sau này, ban đầu chúng ta thích lập thư phòng ở trên cùng, lúc mỏi mệt có thể nhìn đến phong cảnh nơi cao nhất rõ ràng nhất.”
Mammon bất động thanh sắc mỉm cười, nhưng trong lòng có chút để ý tới chữ “chúng ta” không bao hàm hắn.
“Ai?” Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Shipley, không điên cuồng như sau khi bộc lộ bộ mặt thật, mà là ngữ khí ôn hòa thân thiết thuở ban sơ.
Metatron và Mammon lui sang bên cạnh hai bước.
Qua một lát, cửa mở ra từ bên trong.
Shipley đứng sau cửa, khuôn mặt thiện lương, đôi mắt màu lam sáng như lưu ly kia tràn đầy nhu hòa, hoàn toàn không thể liên tưởng hắn với Shipley cánh đen dùng quyền trượng màu máu điên cuồng chiến đấu kia.
Hắn nhìn hành lang, sau khi xác định không có ai, mới một lần nữa đóng cửa lại.
Mammon cùng Metatron thừa kẽ hở lúc hắn mở cửa đóng cửa đã lẻn vào thư phòng, quan sát bốn phía.
Shipley đóng cửa lại, ngồi trở vào bàn. Trước mặt hắn đặt một xấp lớn văn kiện, khuôn mặt vốn bình thản từ từ giăng kín mây đen, ngón tay thon dài cầm bút treo lơ lửng trên giấy, cứ chần chờ không hạ xuống.
Metatron khẽ khàng đi đến bên cạnh hắn.
“Ai?” Shipley đột nhiên quay đầu.
Metatron cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên Metatron rõ ràng nhìn thấy trong mắt Shipley thoáng chốc lóe lên vẻ bất an cùng kinh hoảng.
Bất an? Kinh hoảng?
Metatron ngạc nhiên. Ở giới thứ mười hắn nghĩ không ra còn có gì có thể khiến Shipley sợ hãi. Chẳng lẽ...... là Casamia?
“Ai đang ở trong này?” Shipley rất nhanh che giấu cảm xúc, trầm giọng hỏi.
Metatron lẳng lặng lui ra sau.
Shipley đột nhiên kéo sợi dây thừng treo trên tường phía sau.
Nửa ngày, một thiên sứ hai cánh gõ cửa tiến vào, “Đại nhân.”
Shipley hỏi: “Hắn còn ở địa lao không?”
Thiên sứ hai cánh cung kính nói: “Lúc ta rời đi, vẫn còn.”
Shipley thở phào nhẹ nhõm, “Hắn vẫn không chịu nói gì?”
Thiên sứ hai cánh đáp: “Vâng.”
“Được rồi. Nếu hắn nói gì, ngươi nhớ tức khắc báo cho ta biết.”
“Rõ.” Thiên sứ hai cánh khom người cáo lui.
Metatron liếc nhìn Mammon, Mammon gật đầu.
Ngay giây phút cửa sắp đóng lại, Mammon nhanh như chớp lách người ra ngoài.
Chờ cửa đã khép kín, hai hàng mày của Shipley một lần nữa nhíu chặt. Hắn mở từng xấp từng xấp văn kiện ra. Metatron ở bên cạnh nhìn thoáng qua, xác định là các bảng báo cáo của giới thứ mười.
Loại báo cáo này hắn cũng từng thấy rất nhiều, liên quan đến thiên đường, lúc hắn lẫn Shipley đều còn ở đó. Các hạng mục báo cáo của thiên đường luôn rất ổn định, không có gì đặc biệt đáng chú ý. Mỗi lần thu được báo cáo việc bọn họ phải làm nhiều nhất là phân loại sắp xếp chúng cho chỉnh tề, nhưng những thứ trước mặt Shipley hiển nhiên không phải. Số liệu có chiều hướng đi xuống chứng tỏ mấy tháng gần đây các chỉ tiêu của giới thứ mười đều sút giảm nghiêm trọng.
Shipley đột nhiên đứng lên, ôm một xấp văn kiện đi ra ngoài.
Hành lang rất yên tĩnh, tiếng bước chân Shipley cũng rất nhẹ.
Vì để tránh bị phát hiện, Metatron đành phải bay lên.
Tận cùng của hành lang là thang lầu, không có cửa sổ hay đèn, kín như bưng.
Shipley không chút do dự bước vào trong bóng tối, đi nhanh xuống phía dưới.
Metatron bay rất cẩn thận, bởi vì hắn phát hiện dãy thang được xây không theo quy tắc gì cả. Đến lần thứ hai va vào vách tường, hắn đột nhiên ngừng lại.
Bốn phía cực tĩnh, đã không còn nghe thấy tiếng bước chân của Shipley.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà như ngừng lại tại chỗ.
Hồi lâu.
Shipley mở miệng phá vỡ sự im lặng, “Ngươi là ai?”
——
Vì Nhất đao xuân sắc và Thanh mai sự đều đã vào chặng đường cuối, bắt đầu từ ngày mai chỉ post hai bộ kia, tạm ngưng các bộ khác, mong các bạn thông cảm. Hẹn gặp lại ở
Hắn đột nhiên có thể cảm nhận được tâm tình của Shipley khi đến thiên đường, nhất định là tràn ngập chờ mong cùng đắc ý.
“Nếu một vạn năm trước, nơi Lucifer thống lĩnh chúng ta đọa lạc không phải địa ngục, mà là giới thứ mười......” Mammon nhẹ giọng nói.
“Nơi này nhất định sẽ máu chảy thành sông.” Metatron tiếp lời, “Shipley sẽ không thỏa hiệp.”
Mammon nói: “Chúng ta cũng sẽ không lùi bước.” Thiên sứ ở giới thứ mười không liên quan gì tới bọn họ, không cần cố kỵ bất cứ chuyện gì.
Metatron nói: “Cho nên ta cảm thấy thật may mắn, hơn một vạn năm sau chúng ta mới đến đây.”
Mammon cười nói: “Tới muộn vẫn hơn không tới.” Cho dù hơn một vạn năm sau giới thứ mười không còn giá trị như hiện tại, nhưng vẫn là một khối bảo địa phi thường đáng để khai phá.
Poggi nói: “Các ngươi có cảm thấy sắc trời không được ổn cho lắm?” Hắn ngẩng đầu nhìn không trung.
Metatron cùng Mammon đồng loạt ngẩng đầu.
Một màu lam xám, giống như dưới bầu trời xanh ngắt bao phủ một lớp sương mù xám xịt.
Poggi phát biểu: “Ta nghe Thạch Phi Hiệp nói, nhân giới khi môi trường bị ô nhiễm nghiêm trọng, bầu trời sẽ trở nên u ám như thế. Chẳng lẽ, giới thứ mười chỉ là bề ngoài thoạt nhìn không tồi, kỳ thực công tác bảo vệ môi trường rất kém cỏi, cũng bị ô nhiễm nghiêm trọng?”
Mammon nhíu mày nói: “Một vạn năm sau, bầu trời của giới thứ mười không phải như vậy.”
Poggi reo lên: “A, thì ra ô nhiễm môi trường có thể trừ tận gốc! Ta nhất định phải nói điều này với Thạch Phi Hiệp. Để hắn bớt bốc phét về trí tuệ của nhân loại, tự cho rằng nhân loại là sinh vật thông minh nhất trong chín giới.”
Mammon nói: “Nếu lấy mẫu kiểm chứng, hắn đích thực nói không sai.”
Poggi nỗ lực suy nghĩ thật lâu, nhịn không được hỏi: “Tức là sao?”
Mammon xoa đầu hắn, “Chờ nó to ra một chút, có lẽ ngươi sẽ hiểu.”
Poggi tức giận, “Một ngày nào đó ta sẽ lớn lên.”
Mammon tiếp tục xoa đầu hắn.
Poggi liều mạng hất tay hắn ra.
Metatron dứt khoát giao Poggi cho Mammon, mặc bọn họ cười đùa, “Chúng ta đến Chủ thành xem thử.”
Mammon dừng tay, “Bọn Julian hiện vẫn đang ở trong thành?”
Metatron nói: “Đừng quên, sinh mệnh của bọn họ là hữu hạn. Lúc này ở trong thành hẳn là Casamia, có lẽ còn có Hybe.” Vào thời điểm giằng co, Shipley không hề nhắc tới Casamia và cái chết của hắn, không chừng câu đố này hôm nay sẽ được giải.
Mammon nói: “Nếu Hybe là con của Shipley, ta thật tò mò muốn biết mẹ hắn là ai.”
Poggi lẩm bẩm: “Từ tính cách biến thái của cha con họ suy ra, mẹ hắn nhất định không được bình thường.”
Mammon nói: “Câu này cũng có thể áp dụng lên ngươi và Abaddon.”
Poggi: “......”
Phương hướng của Chủ thành bọn họ rất quen thuộc, cho dù nhắm mắt cũng có thể tìm được.
Metatron đi trước nhất.
Mammon ôm Poggi theo sau, do dự không biết có nên đi nhanh hai bước để sóng vai với đối phương. Nếu như, trong tay hắn không phải tên tiểu ma vương này, mà là một bó hoa tươi, nếu như lần này bọn họ không phải đến đây vì nhiệm vụ, mà là hưởng tuần trăng mật, nếu như......
Hắn có rất nhiều cái nếu như tốt đẹp, nhưng không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện.
Poggi nhìn hắn chốc lát, đột nhiên áp sát tai hắn, nhỏ giọng nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì.”
Mammon nhướn mày.
Poggi nói tiếp: “Ngươi nhất định đang ở trong lòng ghét bỏ ta.”
Mammon lắc đầu.
Poggi hừ lạnh: “Đường đường đại ma vương địa ngục nhưng ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?”
Mammon mỉm cười: “Ta chỉ định nói, ta không phải ở trong lòng ghét ngươi, mà là từ trong lòng đến ngoài mặt đều rất ghét ngươi.”
“Ta không phải cố ý đi theo các ngươi!” Lòng tự tôn của Poggi thực sự bị tổn thương.
Mammon nói: “Yên tâm, món nợ này ta sẽ tính sau với cha ngươi.”
Nhắc tới Abaddon, Poggi liền xìu đi trông thấy, “Ngươi nói ông ấy có xảy ra chuyện không?”
“Có lẽ không đâu.”
Poggi hai mắt sáng lên, “Sao ngươi biết?” Hắn hiện giờ rất cần được an ủi, cho dù lý do của đối phương nghe ra không hề có sức thuyết phục.
Mammon nói: “Ít nhất đến giờ Rafael vẫn chưa có tin tức.”
......
Này chẳng những không có sức thuyết phục, mà còn phải cần đến trí tưởng tượng. Poggi quái dị nhìn hắn, “Đây cũng xem là lý do?”
“Ngươi chưa nghe qua câu này sao? Không có tin tức chính là tin tốt lành.”
Poggi nói: “Chết ở một nơi vô sinh vật hoặc chết không toàn thây cũng coi là tin tốt lành?”
Mammon: “......”
“Phi phi phi, lão ba ta cường tráng như vậy, kết cuộc nhất định sẽ không thê thảm đến mức đó!” Poggi tự nhủ với lòng.
Mammon nhìn vẻ mặt u buồn hiếm thấy của hắn, trong lòng cũng mềm đi, thuận miệng nói: “Rafael nếu đã dám đơn thương độc mã xông vào bóng tối, nhất định đã có phòng bị. Với bản chất xảo trá âm hiểm của hắn, ngươi nên cầu nguyện cho Shipley thì hơn.”
Poggi nói: “Nhưng Shipley ban nãy rõ ràng rất oai phong. Ngươi và Metatron đều đánh không lại hắn.”
Mammon ánh mắt trầm xuống, nửa ngày mới nói: “Bọn ta không hề liên thủ.” Phải nói là, từ đầu đến cuối, Metatron không thể coi như từng ra tay. Ngay từ đầu hắn đã thao túng thời gian, để quay về quá khứ, điều này có thể giải thích là vì hắn đoán bọn họ đánh không lại Shipley, nhưng cũng có thể giải thích rằng, hắn căn bản không muốn động thủ với Shipley.
Poggi nói: “Bất quá, nếu Rafael, Asmondeus và lão ba ta liên thủ, phần thắng hẳn sẽ rất lớn.” Hắn tự an ủi mình một phen, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Metatron bước chân dần chậm lại.
Mammon cùng Poggi ngẩng đầu, tường cao nguy nga của Chủ thành rốt cuộc cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Metatron lại nhìn khối kiến trúc trắng thuần vươn lên khỏi tường thành.
Poggi hỏi: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
Mammon nói: “Khối kiến trúc đó phong cách rất giống thiên đường.”
Poggi ôm trán, “Nga, ta đã chịu đủ kiến trúc kiểu thiên đường rồi. Thiên đường có, địa ngục có, nghe nói giới tinh linh với nguyên thù cũng có. Đúng là chuỗi cửa hàng đại lý!”
Metatron nói: “Ta hẳn không có đi sai đường.”
Mammon nói: “Ta đồng ý.” Hắn bước đến bên cạnh Metatron, cùng nhìn về phía đỉnh bạch ốc lộ ra kia, “Nói cách khác, hơn một vạn năm qua, Chủ thành cũng xảy ra rất nhiều biến động.”
Poggi nghĩ nghĩ nói: “Đây mới là sa đọa triệt để. Ngay cả phong cách kiến trúc yêu thích sau khi đọa lạc cũng thay đổi, ta cảm thấy điểm này Lucifer nên hảo hảo học hỏi.”
Mammon nói: “Ta đồng ý.”
Metatron kinh ngạc nhìn hắn.
Mammon nói: “Tiền đề là, khi trùng kiến, Lucifer đại nhân nên lựa chọn công ty xây dựng của ta.”
Metatron, Poggi: “......”
Cổng Chủ thành đang rộng mở, không có bất kỳ ai canh gác.
Những thiên sứ trên đường đều giữ gìn trật tự, im lặng làm công việc của mình. Hai bên đường có cửa hiệu, nhưng không có khách.
Poggi nói: “Ngươi có cảm thấy bọn họ quá an tĩnh không?”
Metatron gật đầu: “Bọn họ không được ăn quả Trí tuệ.”
Poggi kinh ngạc nói: “Không phải thiên sứ ở Chủ thành đều được ăn quả Trí tuệ sao? Bằng không, bằng không nơi này mở nhiều cửa hàng như vậy làm gì?”
Mammon nói: “Một vạn năm trước và một vạn năm sau là hai khái niệm.”
Poggi không thể hiểu nổi, “Cho nên Shipley mở nhiều cửa hàng như vậy chỉ để chứng tỏ, Chủ thành có cửa hàng?”
Metatron đi đến trước một hiệu vải, chậm rãi ngồi xuống.
Bởi vì hắn ở trong kết giới tàng hình, cho nên ngoài Mammon và Poggi, những người khác đều không nhìn thấy hắn đang làm gì. Poggi tuy nhìn thấy hắn đang làm gì, nhưng lại không hiểu. “Ngươi đang tìm gì đó?”
Mammon nói: “Dấu tích mài mòn.”
Poggi tức giận nói: “Ngay cả việc sửa sang lại kinh doanh nơi này ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao?”
Mammon nhìn hắn, mỉm cười nói: “Đôi khi ta thật hy vọng đầu ngươi là một quả bong bóng.”
“Châm một cái liền nổ?” Poggi ấn vai Mammon chuẩn bị nhảy xuống.
Mammon cười khom lưng, thả hắn xuống đất, “Không, là thổi một hơi liền có thể phình to lên.”
Metatron đứng dậy, nói: “Nơi này có lẽ có khách ra vào.”
“Khách?” Poggi nhìn đám thiên sứ diện vô biểu tình đi đi lại lại trên đường, “Ý ngươi là loại đúng hạn định lượng? Sắp đặt cho từng thiên sứ vào thời điểm cố định đến một nơi cố định mua một thứ cố định đã được phân số lượng cố định?”
“Hoặc giả nơi này vốn có thiên sứ trí tuệ.” Mammon nhìn Metatron đang có chút đăm chiêu, nói: “Có phải ngươi đang nghĩ tới Casamia?”
Metatron sắc mặt trầm trọng, chậm rãi gật đầu.
Kết cuộc sau cùng của Casamia là chết trong thông đạo thông tới giới thứ mười, nhưng vừa rồi lúc bọn họ vào giới thứ mười không mò được thi thể hắn trong bóng tối, cũng không ngửi thấy mùi rỉ sắt cùng máu tanh, cho nên, hắn có khả năng vẫn chưa chết.
Mammon nói: “Có lẽ có một số chuyện đang phát sinh.” Ánh mắt hắn nhìn Metatron mang theo chút lo lắng.
Metatron cụp mắt, đúng lúc đối diện ánh mắt của Poggi, khóe miệng từ từ cong lên, “Ta biết. Lần này chúng ta tới chính là vì nghiệm chứng quá trình, không phải sao?”
“Căn cứ vào đặc điểm của thiên sứ giới thứ mười, ngươi có thể tùy ý chọn một nơi thoải mái, uống trà đọc sách làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn làm. Ta sẽ ghi chép mọi quá trình, thuật lại cho ngươi.” Mammon nhìn hắn, không chút che giấu vẻ sủng nịch trong mắt.
Metatron nói: “Chuyện ta muốn làm nhất hiện tại chính là đi khai quật phần chân tướng chưa bị đào lên.”
“Được thôi. Hy vọng hôm nay không phải ngày nghỉ.”
......
Hôm nay quả thật không phải ngày nghỉ.
Khối kiến trúc kiểu thiên đường kia là độc nhất vô nhị ở Chủ thành, bọn họ rất dễ dàng tìm tới. Vị trí tọa lạc của nó chính là đại lâu hành chính của Hybe sau này.
Metatron vừa tiến vào đại lâu, liền cảm giác được một cỗ áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng ập tới, khiến hô hấp hắn cũng căng hẳn lên.
Mammon thấp giọng nói: “Nơi này thật cổ quái.”
Metatron gật đầu.
Poggi níu quần Mammon, “Ta chờ ở bên ngoài.”
Mammon nói: “Cẩn thận, đừng để bị kẻ xấu bắt cóc.”
Poggi trợn mắt với hắn, “Ta là ma vương.”
“Tương lai.” Mammon bổ sung.
Poggi hừ lạnh một tiếng, thẳng lưng, hùng hổ hiên ngang từng bước từng bước đi ra ngoài —— tuy rằng kỳ thực hắn rất muốn ôm ngực tháo chạy.
Metatron và Mammon tiếp tục tiến vào.
Kiến trúc của thiên đường bọn họ đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Cho nên đối với chuyện tầng nào dùng làm đại sảnh, gian phòng theo hướng nào thì thích hợp dùng làm thư phòng và phòng khách đều nắm rất rõ.
Metatron quen lối đi lên tầng cao nhất rẽ hướng phòng nam.
Mammon nói: “Ta nghĩ thư phòng nên ở tầng giữa.”
Metatron cười khẽ, mang theo một tia hoài niệm, nói: “Đó là sau này, ban đầu chúng ta thích lập thư phòng ở trên cùng, lúc mỏi mệt có thể nhìn đến phong cảnh nơi cao nhất rõ ràng nhất.”
Mammon bất động thanh sắc mỉm cười, nhưng trong lòng có chút để ý tới chữ “chúng ta” không bao hàm hắn.
“Ai?” Trong thư phòng truyền ra giọng nói của Shipley, không điên cuồng như sau khi bộc lộ bộ mặt thật, mà là ngữ khí ôn hòa thân thiết thuở ban sơ.
Metatron và Mammon lui sang bên cạnh hai bước.
Qua một lát, cửa mở ra từ bên trong.
Shipley đứng sau cửa, khuôn mặt thiện lương, đôi mắt màu lam sáng như lưu ly kia tràn đầy nhu hòa, hoàn toàn không thể liên tưởng hắn với Shipley cánh đen dùng quyền trượng màu máu điên cuồng chiến đấu kia.
Hắn nhìn hành lang, sau khi xác định không có ai, mới một lần nữa đóng cửa lại.
Mammon cùng Metatron thừa kẽ hở lúc hắn mở cửa đóng cửa đã lẻn vào thư phòng, quan sát bốn phía.
Shipley đóng cửa lại, ngồi trở vào bàn. Trước mặt hắn đặt một xấp lớn văn kiện, khuôn mặt vốn bình thản từ từ giăng kín mây đen, ngón tay thon dài cầm bút treo lơ lửng trên giấy, cứ chần chờ không hạ xuống.
Metatron khẽ khàng đi đến bên cạnh hắn.
“Ai?” Shipley đột nhiên quay đầu.
Metatron cùng hắn bốn mắt nhìn nhau. Bởi vì khoảng cách quá gần, cho nên Metatron rõ ràng nhìn thấy trong mắt Shipley thoáng chốc lóe lên vẻ bất an cùng kinh hoảng.
Bất an? Kinh hoảng?
Metatron ngạc nhiên. Ở giới thứ mười hắn nghĩ không ra còn có gì có thể khiến Shipley sợ hãi. Chẳng lẽ...... là Casamia?
“Ai đang ở trong này?” Shipley rất nhanh che giấu cảm xúc, trầm giọng hỏi.
Metatron lẳng lặng lui ra sau.
Shipley đột nhiên kéo sợi dây thừng treo trên tường phía sau.
Nửa ngày, một thiên sứ hai cánh gõ cửa tiến vào, “Đại nhân.”
Shipley hỏi: “Hắn còn ở địa lao không?”
Thiên sứ hai cánh cung kính nói: “Lúc ta rời đi, vẫn còn.”
Shipley thở phào nhẹ nhõm, “Hắn vẫn không chịu nói gì?”
Thiên sứ hai cánh đáp: “Vâng.”
“Được rồi. Nếu hắn nói gì, ngươi nhớ tức khắc báo cho ta biết.”
“Rõ.” Thiên sứ hai cánh khom người cáo lui.
Metatron liếc nhìn Mammon, Mammon gật đầu.
Ngay giây phút cửa sắp đóng lại, Mammon nhanh như chớp lách người ra ngoài.
Chờ cửa đã khép kín, hai hàng mày của Shipley một lần nữa nhíu chặt. Hắn mở từng xấp từng xấp văn kiện ra. Metatron ở bên cạnh nhìn thoáng qua, xác định là các bảng báo cáo của giới thứ mười.
Loại báo cáo này hắn cũng từng thấy rất nhiều, liên quan đến thiên đường, lúc hắn lẫn Shipley đều còn ở đó. Các hạng mục báo cáo của thiên đường luôn rất ổn định, không có gì đặc biệt đáng chú ý. Mỗi lần thu được báo cáo việc bọn họ phải làm nhiều nhất là phân loại sắp xếp chúng cho chỉnh tề, nhưng những thứ trước mặt Shipley hiển nhiên không phải. Số liệu có chiều hướng đi xuống chứng tỏ mấy tháng gần đây các chỉ tiêu của giới thứ mười đều sút giảm nghiêm trọng.
Shipley đột nhiên đứng lên, ôm một xấp văn kiện đi ra ngoài.
Hành lang rất yên tĩnh, tiếng bước chân Shipley cũng rất nhẹ.
Vì để tránh bị phát hiện, Metatron đành phải bay lên.
Tận cùng của hành lang là thang lầu, không có cửa sổ hay đèn, kín như bưng.
Shipley không chút do dự bước vào trong bóng tối, đi nhanh xuống phía dưới.
Metatron bay rất cẩn thận, bởi vì hắn phát hiện dãy thang được xây không theo quy tắc gì cả. Đến lần thứ hai va vào vách tường, hắn đột nhiên ngừng lại.
Bốn phía cực tĩnh, đã không còn nghe thấy tiếng bước chân của Shipley.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà như ngừng lại tại chỗ.
Hồi lâu.
Shipley mở miệng phá vỡ sự im lặng, “Ngươi là ai?”
——
Vì Nhất đao xuân sắc và Thanh mai sự đều đã vào chặng đường cuối, bắt đầu từ ngày mai chỉ post hai bộ kia, tạm ngưng các bộ khác, mong các bạn thông cảm. Hẹn gặp lại ở
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.