Chương 57: Xuất quỹ (thượng)
Tô Du Bính
16/02/2017
Metatron ôm Mammon bay lên cao, trong tay đột nhiên xuất hiện một con quay màu vàng đường kính chừng một thước, sau đó hung hăng ném xuống hướng đống phế tích!
Con quay xoay tròn với tốc độ kinh khủng giữa không trung, va vào đống phế tích, cát đá bắn rợp trời.
Ngay khi mặt đất bị đào thành một cái động, cát đá vụn còn chưa kịp rơi xuống, Metatron cấp thiết lao vào trong đó.
Con quay vét xuống thật sâu, một mạch thâm nhập vào lòng đất.
Metatron giăng kết giới, bảo vệ Mammon. Cứ đi xuống ba giây hắn lại cúi đầu nhìn, Mammon sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng hô hấp càng lúc càng ổn định.
Con quay rốt cuộc cũng đào tới địa đạo.
Metatron lập tức thu hồi con quay, men theo địa đạo bay về hướng thạch thất giam giữ Casamia.
Bởi vì hắn giữa chừng đáp xuống địa đạo, cho nên con đường ban đầu trong trí nhớ hắn không còn hữu dụng, chỉ có thể dùng cảm giác phương hướng mơ hồ dò tìm lối đi. Metatron lần đầu tiên cảm thấy mình bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Mammon trong lòng hắn đột nhiên có động tĩnh.
Metatron cánh tay căng thẳng.
Mammon hai mắt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt lạnh lùng như thiết, môi từ từ mím lại, đuôi mày mi tâm nhưng lại ẩn ẩn một tia điên cuồng.
Metatron trong lòng nhói đau, cánh tay càng ôm chặt hơn nữa.
Con đường phía trước dần trở nên quen mắt, rất nhanh liền tới thạch thất chỗ Casamia.
Hắn vẫn bị trói trên cột đá, dường như đoán trước Metatron sẽ đến, hắn khí định thần nhàn nói: “Thiên sứ, một sinh vật đáng yêu biết bao nhiêu, xem đi, ngay thời khắc nguy cơ trùng trùng vẫn nghĩ cách cứu sinh mạng của người khác. Di, trong lòng ngươi là ai? Chẳng lẽ, đây là nguyên do khiến ngươi hắc hóa một bộ phận?” Hai mắt hắn sáng lên.
Metatron đi thẳng vào vấn đề: “Shipley muốn gặp ngươi.”
Casamia thấy hắn phớt lờ, cũng không tiếp tục truy hỏi, cười to nói: “Hắn rốt cuộc cũng muốn đích thân gặp ta rồi sao? Tốt lắm. Có thuộc hạ như ta đích thực là một chuyện rất hạnh phúc. Chỉ cần hắn nguyện ý cùng ta hắc hóa, ta cũng nguyện ý tiếp tục nghe mệnh lệnh hắn.”
Metatron không ngó ngàng tới hắn, ngược lại quay sang nghiên cứu thứ đang trói chặt thân thể hắn.
“Đây là dây Đạo đức.” Casamia nói, “Phát minh mới của Shipley, ha ha, hắn thông minh cỡ nào, không nghiên cứu làm sao để giới thứ mười cân bằng sinh thái, đi nghiên cứu những thứ khiến người ta ghê tởm.”
Metatron hỏi: “Giải trừ thế nào?”
Casamia sắc mặt đột nhiên biến đổi, nghiêm túc hẳn lên, “Ngươi cũng đã hắc hóa?”
Metatron cảm giác mặt đất lại chấn động một chút, không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nói: “Trong lòng ta có dục vọng đọa lạc.”
“Đọa lạc?” Casamia nhìn ra hắn không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Dây Đạo đức phải do thiên sứ mang tâm hồn thánh khiết không nhiễm tạp niệm mới có thể cởi bỏ. Ta không biết với loại tình huống….. đặc biệt này, ngươi có làm được hay không.”
Metatron không hề nghĩ ngợi, mà là dứt khoát vươn tay. Ngón tay hắn vừa chạm tới sợi dây, liền cảm nhận một cơn đau rất nhỏ từ bụng ngón tay từng chút từng chút một len lỏi vào thân thể.
Trong lòng hắn, Mammon nơi cổ họng đột nhiên phát ra tiếng rên khẽ, thần sắc thống khổ.
Đây là thuật giam cầm được chế định chuyên môn nhằm vào đọa thiên sứ?
Casamia nhe răng cười: “Đau lắm sao? Vậy giờ ngươi hẳn đã biết...... ta bị nhốt ở đây bấy lâu nay, đến tột cùng là tư vị gì rồi chứ?”
Metatron nhẹ nhàng buông Mammon, sau đó dùng thời gian cầm cố khóa chặt Casamia, hai tay nắm dây Đạo đức, chậm rãi nhắm mặt lại.
Bốn phía thanh âm trở nên xa vời, hắn cảm thấy bất an trong lòng dần dần lắng xuống, bên tai như từ từ vang lên tiếng trời du dương trên thiên đường, còn có tiếng thiên sứ đồng ca.
Dù Casamia không thể nhúc nhích, nhưng tri giác của hắn không hề biến mất. Cho nên hắn trơ mắt nhìn Metatron triển khai tám cánh, sáu trắng hai đen, sau đó...... hai phiến cánh đen từng phần từng phần khôi phục màu trắng thuần!
Hắn trừng mắt thật lớn.
Dây Đạo đức thoáng chốc liền rơi xuống.
Metatron mở mắt, lo lắng cúi đầu nhìn Mammon. Trong nháy mắt, đôi cánh biến trắng kia lại trở về màu đen huyền bí!
Chỉ cần chiếm hữu, hắn sẽ là của ta.
Chỉ cần chiếm hữu, tất cả đều thuộc về ta.
Chỉ cần đủ mạnh, mọi thứ trên thế giới này đều có thể đả thương khắc ấn, đều là...... của ta!
Màu xám mênh mông.
Tiếng gào thét ẩn tàng trong làn khói xám mờ mịt.
Mammon cảm thấy, động lòng!
Mặt đất lại đột nhiên rung chuyển.
Một con quay màu vàng từ lòng đất vọt ra, bay lên không trung.
Quỷ dị đứng yên giữa không trung như ngưng trệ, Shipley bán nheo mắt, những phiến cánh sau lưng run run như điện giật.
Ngay sau đó, Metatron một tay ôm Mammon, một tay đỡ Casamia lao ra khỏi cửa động.
Shipley như nổi điên chớp nhoáng đánh về phía Casamia.
Metatron cả kinh, đang định ngăn cản, Mammon trong lòng bỗng nhiên trở tay ôm lấy hắn, kề môi tới bên hắn.
Sự tình phát sinh quá đột ngột.
Đợi Metatron hoàn hồn, Mammon đã vươn đầu lưỡi tách hai hàm răng hắn ra, tiến quân thần tốc.
Hắn nhíu mày, phân tâm nhìn hướng Shipley.
Chỉ thấy Shipley đang hai tay gắt gao giữ chặt Casamia, vẻ mặt thống khổ mà kiên định.
Casamia vẫn không thể nhúc nhích, nhưng cánh của hắn lại dần dần phai màu......
Casamia cánh đen, Shipley cánh trắng.
Shipley cánh đen, Casamia cánh trắng.
Câu đố phức tạp bấy lâu rốt cuộc đã hé mở đáp án.
—— Thế nhưng đáp án này lại quá trầm trọng.
So với Casamia hoàn toàn hắc hóa, Shipley đến phút cuối vẫn có thể duy trì một nửa thần chí thanh tỉnh. Nhưng hắn lại lựa chọn đem thứ tà ác trên người Casamia chuyển hết sang người mình......
Chót lưỡi đột nhiên truyền đến cảm giác đau. Metatron thu hồi tầm mắt, lại thấy Mammon vẻ mặt giảo hoạt đang chăm chú nhìn hắn, sau đó dụng lực làm nụ hôn sâu hơn.
Metatron trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, nhấc tay thi triển thuật cầm cố thời gian.
Mammon bất động.
Metatron thoát khỏi vòng tay hắn, nhân tiện giúp hắn khép miệng.
Bên kia, cánh của Casamia đã khôi phục màu trắng, còn sáu cánh Shipley như nhuốm mực đặc.
“Giết ta đi......” Shipley thống khổ gào thét.
Metatron khẽ mím môi, con quay vàng xoay tròn trong không trung bay trở về tay hắn.
Casamia mở mắt thật mạnh, lách mình chắn trước người Shipley. Lúc này thần tình hắn ảo não lại đơn thuần, hoàn toàn tìm không ra dấu vết từng điên cuồng dữ tợn.
Metatron nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Casamia hai mắt ươn ướt, thoáng nức nở nói: “Đừng giết hắn. Ta tin nhất định có biện pháp, ta đi tìm Thần, Thần nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.”
Tìm Thần......
Metatron rốt cuộc đã biết cái gì không ổn!
Shipley có nói qua hắn từng quay lại thiên đường, gặp Michael, sau đó mới đọa lạc. Nói cách khác, chuỗi sự việc liên tiếp này hẳn nên xảy ra sau khi Shipley trở về từ thiên đường mới đúng! Mà hiện tại, Shipley hiển nhiên vẫn chưa đi thiên đường.
......
Lịch sử, đã thay đổi rồi sao?
Hắn nghĩ đến lời dặn ban nãy của Thần, trong lòng lạnh đi.
Casamia xem sự im lặng của hắn là do dự, gấp gáp nói: “Yên tâm, hắn tạm thời không thể rời khỏi giới thứ mười! Ta cam đoan, Shipley vô tội, hắn chỉ vì cứu ta...... Hắn......”
“Cẩn thận!” Metatron ôm lấy Mammon, kéo Casamia còn đang liều mạng khẩn cầu lui về sau mấy chục thước.
“Nga. Tránh cũng nhanh thật.” Shipley cười tủm tỉm thu hồi trái tim vĩnh hằng.
Cùng một khuôn mặt, nhưng không còn tình thương, chỉ còn nụ cười giả tạo cùng sát khí khó có thể che giấu.
Casamia bàng hoàng nhìn hắn, vô lực thì thào: “Shipley...... đại nhân?”
“Casamia, ngươi không phải nói muốn đi theo ta sao?” Hắn chớp chớp mắt, ý cười ấm áp như mặt trời mới mọc, “Sao có thể dễ dàng đổi ý như vậy? Thế này thì, ta sẽ rất tức giận, tức giận lắm đấy.”
Hai hàng lệ trong ngần chảy dài từ khóe mắt Casamia, hắn nghẹn ngào nói: “Đều là lỗi của ta, Shipley đại nhân......”
“Bây giờ không phải lúc để khóc.” Metatron cảm khái.
Casamia nhìn hắn như thể vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, “Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Nói xong, lại cảnh giác trừng hắn, “Nhưng ta tuyệt đối không đồng ý giết đại nhân! Bằng không, cho dù ta phải liều cả mạng, cũng sẽ đối kháng với Metatron đại nhân đến cùng!”
Metatron trầm mặc nhìn hắn.
“Đại nhân......” Casamia tự giác hạ giọng.
Metatron nói: “Trước tiên nên tự bảo vệ mình.”
Casamia sửng sốt. Metatron trong ký ức hắn xưa nay luôn ôn hòa bình tĩnh, hắn chưa từng thấy qua một Metatron khuyết thiếu tự tin như vậy. Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm, Metatron đại nhân hẳn sẽ không đánh thua Shipley đại nhân a! Chẳng lẽ bởi vì...... Hắn nhìn về phía Mammon đang được Metatron chặt chẽ bảo hộ trong lòng.
“Đừng phân tâm.” Metatron nhàn nhạt nói.
“Rõ!” Casamia lập tức xoay người, khẩn trương nhìn Shipley.
Shipley đầu hơi nghiêng một bên, khóe miệng cong lên, nhưng lời hắn nói lại lạnh lùng như băng sương, “Xem ra, ngươi đã quyết định phản bội ta.”
“Không!” Casamia kích động phản đối, “Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản bội ngài! Ta chỉ đang làm chuyện mà Shipley đại nhân chân chính muốn làm!”
“Chuyện ta chân chính muốn làm......” Shipley đưa ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi mình, “Không phải là giam cầm ngươi, sau đó từ từ hút cạn huyết dịch trong thân thể ngươi sao?”
Con quay xoay tròn với tốc độ kinh khủng giữa không trung, va vào đống phế tích, cát đá bắn rợp trời.
Ngay khi mặt đất bị đào thành một cái động, cát đá vụn còn chưa kịp rơi xuống, Metatron cấp thiết lao vào trong đó.
Con quay vét xuống thật sâu, một mạch thâm nhập vào lòng đất.
Metatron giăng kết giới, bảo vệ Mammon. Cứ đi xuống ba giây hắn lại cúi đầu nhìn, Mammon sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng hô hấp càng lúc càng ổn định.
Con quay rốt cuộc cũng đào tới địa đạo.
Metatron lập tức thu hồi con quay, men theo địa đạo bay về hướng thạch thất giam giữ Casamia.
Bởi vì hắn giữa chừng đáp xuống địa đạo, cho nên con đường ban đầu trong trí nhớ hắn không còn hữu dụng, chỉ có thể dùng cảm giác phương hướng mơ hồ dò tìm lối đi. Metatron lần đầu tiên cảm thấy mình bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Mammon trong lòng hắn đột nhiên có động tĩnh.
Metatron cánh tay căng thẳng.
Mammon hai mắt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt lạnh lùng như thiết, môi từ từ mím lại, đuôi mày mi tâm nhưng lại ẩn ẩn một tia điên cuồng.
Metatron trong lòng nhói đau, cánh tay càng ôm chặt hơn nữa.
Con đường phía trước dần trở nên quen mắt, rất nhanh liền tới thạch thất chỗ Casamia.
Hắn vẫn bị trói trên cột đá, dường như đoán trước Metatron sẽ đến, hắn khí định thần nhàn nói: “Thiên sứ, một sinh vật đáng yêu biết bao nhiêu, xem đi, ngay thời khắc nguy cơ trùng trùng vẫn nghĩ cách cứu sinh mạng của người khác. Di, trong lòng ngươi là ai? Chẳng lẽ, đây là nguyên do khiến ngươi hắc hóa một bộ phận?” Hai mắt hắn sáng lên.
Metatron đi thẳng vào vấn đề: “Shipley muốn gặp ngươi.”
Casamia thấy hắn phớt lờ, cũng không tiếp tục truy hỏi, cười to nói: “Hắn rốt cuộc cũng muốn đích thân gặp ta rồi sao? Tốt lắm. Có thuộc hạ như ta đích thực là một chuyện rất hạnh phúc. Chỉ cần hắn nguyện ý cùng ta hắc hóa, ta cũng nguyện ý tiếp tục nghe mệnh lệnh hắn.”
Metatron không ngó ngàng tới hắn, ngược lại quay sang nghiên cứu thứ đang trói chặt thân thể hắn.
“Đây là dây Đạo đức.” Casamia nói, “Phát minh mới của Shipley, ha ha, hắn thông minh cỡ nào, không nghiên cứu làm sao để giới thứ mười cân bằng sinh thái, đi nghiên cứu những thứ khiến người ta ghê tởm.”
Metatron hỏi: “Giải trừ thế nào?”
Casamia sắc mặt đột nhiên biến đổi, nghiêm túc hẳn lên, “Ngươi cũng đã hắc hóa?”
Metatron cảm giác mặt đất lại chấn động một chút, không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp nói: “Trong lòng ta có dục vọng đọa lạc.”
“Đọa lạc?” Casamia nhìn ra hắn không kiên nhẫn, nhíu mày nói: “Dây Đạo đức phải do thiên sứ mang tâm hồn thánh khiết không nhiễm tạp niệm mới có thể cởi bỏ. Ta không biết với loại tình huống….. đặc biệt này, ngươi có làm được hay không.”
Metatron không hề nghĩ ngợi, mà là dứt khoát vươn tay. Ngón tay hắn vừa chạm tới sợi dây, liền cảm nhận một cơn đau rất nhỏ từ bụng ngón tay từng chút từng chút một len lỏi vào thân thể.
Trong lòng hắn, Mammon nơi cổ họng đột nhiên phát ra tiếng rên khẽ, thần sắc thống khổ.
Đây là thuật giam cầm được chế định chuyên môn nhằm vào đọa thiên sứ?
Casamia nhe răng cười: “Đau lắm sao? Vậy giờ ngươi hẳn đã biết...... ta bị nhốt ở đây bấy lâu nay, đến tột cùng là tư vị gì rồi chứ?”
Metatron nhẹ nhàng buông Mammon, sau đó dùng thời gian cầm cố khóa chặt Casamia, hai tay nắm dây Đạo đức, chậm rãi nhắm mặt lại.
Bốn phía thanh âm trở nên xa vời, hắn cảm thấy bất an trong lòng dần dần lắng xuống, bên tai như từ từ vang lên tiếng trời du dương trên thiên đường, còn có tiếng thiên sứ đồng ca.
Dù Casamia không thể nhúc nhích, nhưng tri giác của hắn không hề biến mất. Cho nên hắn trơ mắt nhìn Metatron triển khai tám cánh, sáu trắng hai đen, sau đó...... hai phiến cánh đen từng phần từng phần khôi phục màu trắng thuần!
Hắn trừng mắt thật lớn.
Dây Đạo đức thoáng chốc liền rơi xuống.
Metatron mở mắt, lo lắng cúi đầu nhìn Mammon. Trong nháy mắt, đôi cánh biến trắng kia lại trở về màu đen huyền bí!
Chỉ cần chiếm hữu, hắn sẽ là của ta.
Chỉ cần chiếm hữu, tất cả đều thuộc về ta.
Chỉ cần đủ mạnh, mọi thứ trên thế giới này đều có thể đả thương khắc ấn, đều là...... của ta!
Màu xám mênh mông.
Tiếng gào thét ẩn tàng trong làn khói xám mờ mịt.
Mammon cảm thấy, động lòng!
Mặt đất lại đột nhiên rung chuyển.
Một con quay màu vàng từ lòng đất vọt ra, bay lên không trung.
Quỷ dị đứng yên giữa không trung như ngưng trệ, Shipley bán nheo mắt, những phiến cánh sau lưng run run như điện giật.
Ngay sau đó, Metatron một tay ôm Mammon, một tay đỡ Casamia lao ra khỏi cửa động.
Shipley như nổi điên chớp nhoáng đánh về phía Casamia.
Metatron cả kinh, đang định ngăn cản, Mammon trong lòng bỗng nhiên trở tay ôm lấy hắn, kề môi tới bên hắn.
Sự tình phát sinh quá đột ngột.
Đợi Metatron hoàn hồn, Mammon đã vươn đầu lưỡi tách hai hàm răng hắn ra, tiến quân thần tốc.
Hắn nhíu mày, phân tâm nhìn hướng Shipley.
Chỉ thấy Shipley đang hai tay gắt gao giữ chặt Casamia, vẻ mặt thống khổ mà kiên định.
Casamia vẫn không thể nhúc nhích, nhưng cánh của hắn lại dần dần phai màu......
Casamia cánh đen, Shipley cánh trắng.
Shipley cánh đen, Casamia cánh trắng.
Câu đố phức tạp bấy lâu rốt cuộc đã hé mở đáp án.
—— Thế nhưng đáp án này lại quá trầm trọng.
So với Casamia hoàn toàn hắc hóa, Shipley đến phút cuối vẫn có thể duy trì một nửa thần chí thanh tỉnh. Nhưng hắn lại lựa chọn đem thứ tà ác trên người Casamia chuyển hết sang người mình......
Chót lưỡi đột nhiên truyền đến cảm giác đau. Metatron thu hồi tầm mắt, lại thấy Mammon vẻ mặt giảo hoạt đang chăm chú nhìn hắn, sau đó dụng lực làm nụ hôn sâu hơn.
Metatron trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ, nhấc tay thi triển thuật cầm cố thời gian.
Mammon bất động.
Metatron thoát khỏi vòng tay hắn, nhân tiện giúp hắn khép miệng.
Bên kia, cánh của Casamia đã khôi phục màu trắng, còn sáu cánh Shipley như nhuốm mực đặc.
“Giết ta đi......” Shipley thống khổ gào thét.
Metatron khẽ mím môi, con quay vàng xoay tròn trong không trung bay trở về tay hắn.
Casamia mở mắt thật mạnh, lách mình chắn trước người Shipley. Lúc này thần tình hắn ảo não lại đơn thuần, hoàn toàn tìm không ra dấu vết từng điên cuồng dữ tợn.
Metatron nhìn hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Casamia hai mắt ươn ướt, thoáng nức nở nói: “Đừng giết hắn. Ta tin nhất định có biện pháp, ta đi tìm Thần, Thần nhất định có thể nghĩ ra biện pháp.”
Tìm Thần......
Metatron rốt cuộc đã biết cái gì không ổn!
Shipley có nói qua hắn từng quay lại thiên đường, gặp Michael, sau đó mới đọa lạc. Nói cách khác, chuỗi sự việc liên tiếp này hẳn nên xảy ra sau khi Shipley trở về từ thiên đường mới đúng! Mà hiện tại, Shipley hiển nhiên vẫn chưa đi thiên đường.
......
Lịch sử, đã thay đổi rồi sao?
Hắn nghĩ đến lời dặn ban nãy của Thần, trong lòng lạnh đi.
Casamia xem sự im lặng của hắn là do dự, gấp gáp nói: “Yên tâm, hắn tạm thời không thể rời khỏi giới thứ mười! Ta cam đoan, Shipley vô tội, hắn chỉ vì cứu ta...... Hắn......”
“Cẩn thận!” Metatron ôm lấy Mammon, kéo Casamia còn đang liều mạng khẩn cầu lui về sau mấy chục thước.
“Nga. Tránh cũng nhanh thật.” Shipley cười tủm tỉm thu hồi trái tim vĩnh hằng.
Cùng một khuôn mặt, nhưng không còn tình thương, chỉ còn nụ cười giả tạo cùng sát khí khó có thể che giấu.
Casamia bàng hoàng nhìn hắn, vô lực thì thào: “Shipley...... đại nhân?”
“Casamia, ngươi không phải nói muốn đi theo ta sao?” Hắn chớp chớp mắt, ý cười ấm áp như mặt trời mới mọc, “Sao có thể dễ dàng đổi ý như vậy? Thế này thì, ta sẽ rất tức giận, tức giận lắm đấy.”
Hai hàng lệ trong ngần chảy dài từ khóe mắt Casamia, hắn nghẹn ngào nói: “Đều là lỗi của ta, Shipley đại nhân......”
“Bây giờ không phải lúc để khóc.” Metatron cảm khái.
Casamia nhìn hắn như thể vừa bắt được cọng rơm cứu mạng, “Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Nói xong, lại cảnh giác trừng hắn, “Nhưng ta tuyệt đối không đồng ý giết đại nhân! Bằng không, cho dù ta phải liều cả mạng, cũng sẽ đối kháng với Metatron đại nhân đến cùng!”
Metatron trầm mặc nhìn hắn.
“Đại nhân......” Casamia tự giác hạ giọng.
Metatron nói: “Trước tiên nên tự bảo vệ mình.”
Casamia sửng sốt. Metatron trong ký ức hắn xưa nay luôn ôn hòa bình tĩnh, hắn chưa từng thấy qua một Metatron khuyết thiếu tự tin như vậy. Hơn nữa, nếu hắn nhớ không lầm, Metatron đại nhân hẳn sẽ không đánh thua Shipley đại nhân a! Chẳng lẽ bởi vì...... Hắn nhìn về phía Mammon đang được Metatron chặt chẽ bảo hộ trong lòng.
“Đừng phân tâm.” Metatron nhàn nhạt nói.
“Rõ!” Casamia lập tức xoay người, khẩn trương nhìn Shipley.
Shipley đầu hơi nghiêng một bên, khóe miệng cong lên, nhưng lời hắn nói lại lạnh lùng như băng sương, “Xem ra, ngươi đã quyết định phản bội ta.”
“Không!” Casamia kích động phản đối, “Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phản bội ngài! Ta chỉ đang làm chuyện mà Shipley đại nhân chân chính muốn làm!”
“Chuyện ta chân chính muốn làm......” Shipley đưa ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn môi mình, “Không phải là giam cầm ngươi, sau đó từ từ hút cạn huyết dịch trong thân thể ngươi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.