U Linh Tửu Điếm

Chương 57: Chuyện xưa

Tô Du Bính

07/03/2018

Edit: Tsuki813

Beta: Hiên

Vất vả lắm mới xử lý xong miếng pizza, Thạch Phi Hiệp vội vội vàng vàng chạy đến hiện trường, chỉ để nhìn thấy Gin và Lanca đang đứng ở hai đầu đông tây của đại sảnh, lạnh lùng đối diện nhau.

Thạch Phi Hiệp nhỏ giọng hỏi quần chúng đứng xem, “Còn chưa bắt đầu đánh sao?”

Asha nói: “Đánh xong rồi.”

Hắn không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng chẳng khác nào tiếng chuông nhà thờ, tiếng chuông tan trường, kéo hết lực chú ý của mọi người dồn về.

Thạch Phi Hiệp cười gượng quay sang nhìn Asmar. Tám chuyện là cần phải xem đối tượng, không thể khống chế âm thanh trong mức thì thầm, thì tuyệt đối không thể đạt được tư cách hội viên.

Asmar thấy hắn nhoi đầu lại đây, lập tức vô cùng hợp tác cũng nhích lại gần, nhỏ giọng nói: “Đã đánh xong một hiệp. Trước mắt thì Gin chiếm thượng phong. Ha, không hổ là thần tượng của ta nha.”

Đấy. Đây mới đồng bọn tốt cùng nhau nhiều chuyện. Chỉ cần một ánh mắt liền hiểu được đối phương cần cái gì. Nói nhiều chi!

Thạch Phi Hiệp vừa lòng gật đầu nói: “Vậy khi nào thì bắt đầu hiệp thứ hai?”

“Không biết.” Asmar nói, “Có khả năng trực tiếp bắt đầu ngay khi giữa vòng nghỉ giữa giờ chấm dứt.”

Thạch Phi Hiệp nhất thời u oán, “Nếu có tên trọng tài châm ngòi thổi gió thật tốt a!”

Nếu lúc này có trọng tài ở trước mặt phe thua cuộc đếm một hai ba, tuyệt đối có thể kích thích lòng tự tôn cũng như khơi gợi ý chí chiến đấu không chịu thua của bên bại trận.

Hắn tiếc nuối nghĩ, thình lình mông bị người đạp một cái, cả người chúi nhủi về trước. Chờ khi hắn ổn định thân hình, tinh thần phục hồi lại thì, phát hiện chính mình đã muốn đứng ở giữa nơi Gin và Lanca đang giằng co. Đôi mắt xanh thẳm lẫn đôi mắt màu mứt táo đều buông tha cho nhau, tập trung vào hắn.

“Ngươi....” Hắn quay đầu lại oán hận trừng mắt tên chủ mưu.

Asamr cười rạng rỡ, còn dựng thẳng hai ngón cái, ra hiệu cho hắn cố lên.

Thạch Phi Hiệp cho hắn một cái ánh mắt ‘sau này tính sổ’ xong, bất đắc dĩ quay đầu, xấu hổ cười nói, “Kỳ thật ta là bị đá ra đó.”

“.....” Gin cùng Lanca yên lặng theo dõi hắn.

“Ầy, thuận tiện hỏi cái, các ngươi có cần mấy thứ như khăn mặt hay nước khoáng không.”

“.....”

“Ngoài ra,” Thạch Phi Hiệp thật cẩn thận quan sát sắc mặt bọn họ, “Các ngươi còn đánh nữa không?”

Gin khoanh tay nói: “Hừ, đánh tiếp nữa, chỉ sợ Nguyên thù giới sẽ bớt đi một vị thái tử.”

Khóe miệng Lanca khẽ nhếch lên, nhưng không phải là nụ cười ôn hòa như trước nừa, mà mang vẻ chế nhạo đầy sắc bén,

“Có thể đúng tình hợp lý khi dễ hậu bối như vậy, chỉ sợ ngoài nhà ngươi ra không còn ai.”

Gin nhướng mày: “Biết bản thân là hậu bối còn dám khiêu khích ta?”

“Ta không có ý muốn gây hấn với ngươi. Ta chỉ là muốn nhìn thấy người kia của ta đồng thời là em họ của ta mà thôi.” Lanca dừng một chút, đôi mắt màu mứt táo giống như bị tầng tầng mây đen che phủ, đen như biển đêm. “Chẳng lẽ thế cũng không được?”

Gin không trả lời mà nói: “Hughes thân thể không thoải mái, cần ghỉ ngơi.”

Lanca rốt cuộc nhịn không được cười lạnh: “Đến tột cùng là thân thể hắn không thoải mái, hay là lòng ngươi không thoải mái?”

“Cả hai. Thân thể hắn không thoải mái, lòng ta đương nhiên không dễ chịu. Chẳng lẽ ngươi thấy hắn thân thể khó chịu, trong lòng lại thoải mái muốn chết sao?” Gin nhanh chóng phản kích.

Lanca cứng họng.

Thạch Phi Hiệp ở trong lòng yên lặng đếm mười giây, sau đó nói: “Gin, thắng knock out!”



Gin trừng mắt nhìn hắn.

Lanca sắc mặt còn có chút ảm đạm không rõ.

Thạch Phi Hiệp âm thầm le lưỡi, quay đầu lại thấy Isfel không biết xuất hiện từ khi nào ở giữa đám người xem, lập tức chầm chậm chạy đến bên người hắn.

Isfel liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn về phía Lanca. Áp lực đổ lên người Thạch Phi Hiệp nhất thời nhẹ đi trông thấy, làm hắn không thể không cảm khái: xem ra cáo mượn oai hùm vẫn là đạo lý ở đời.

Lanca dời bỏ ánh mắt chăm chăm nhìn Isfel, xắn tay áo lên, nói với Gin: “Sao có thể để người xem thất vọng? Chúng ta lại đánh đi.”

Gin lắc đầu thở dài nói: “Kẻ tự tìm đường chết, ta chưa bao giờ ngại nhiều cả.”



Thạch Phi Hiệp nhìn cục diện giương cung bạt kiếm, tinh thần hưng phấn khỏi nói. Lần trước thời điểm Omedeto PK Antonio, hắn đến muộn, chỉ nhìn đến kết cục. Lần này nhất định phải chăm chú theo dõi mới được. (PK là thuật ngữ game. Hiên không nhớ rõ lắm là “choảng” thì phải. Nếu các bạn đã biết thì làm ơn lờ đi cái chú thích này đi hộ với nhé)



Đang lúc chiến sự hết sức căng thẳng, một tiếng hô kinh ngạc vang lên “Anh Lanca?!”



Thạch Phi Hiệp cố nén xúc động muốn quát trả vé, không nói gì vuốt mặt xuống.

So với việc xem TV nhìn đến phần […] đặc sắc, đột nhiên quảng cáo nó chen vào càng đau khổ chính là cái gì?

Là nhạc phim trực tiếp cất vang.

Asmar giữ chặt hắn đang chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện đang hay, ngươi đi thế đâu được?”

“Hay cái đầu ngươi.” Thạch Phi Hiệp buồn bực nói, “Đang phim hành động êm êm đẹp đẹp biến thành tình cảm Hàn Xiểng... Ta xem không nổi!”

Quần chúng bu xem buồn bực tất nhiên không hề ảnh hưởng đến đầu mối phát triển tình tiết vở kịch.

Hughes bản thiếu niên từ trong đám người bước ra khỏi hàng, ánh mắt sau khi vòng vo hai lượt giữa Gin cùng Lanca, không chút do dự đi về hướng Lanca nói: “Anh Lanca, vì sao đến mà không cho ta biết?”

Lanca ý vị thâm trường nhìn Gin mặt mày xanh lét, mỉm cười nói: “Ta muốn ngươi bất ngờ.”

Hughes nhào về trước ôm lấy hắn, cọ qua cọ lại vào ngực hắn nói: “Ta rất nhớ ngươi.”

Lanca cúi đầu nhìn mái đầu nho nhỏ dụi tới dụi lui trong lòng mình, dịu dàng trong mắt tăng thêm hàng nghìn hàng vạn, siết chặt hai tay ôm lấy hắn: “Ta cũng vậy.”

“Bỏ tay các ngươi hết ra cho ta!” Gin rốt cuộc nổi khùng.

Hắn bùng nổ, lòng tin của Thạch Phi Hiệp cũng theo đó bùng nổ. Quả nhiên tình cảm lỡn mợn Hàn vẫn không hợp thời, quay về diễn phim hành động?

Hughes kinh ngạc muốn rời khỏi trong lòng Lanca, nhưng Lanca không chịu buông ra, chỉ để cho hắn xoay xoay trong vòng tay mình, quay lại mặt đối mặt mà nhìn ánh mắt vốn xanh biếc chuyển thành màu tối của Gin.

“Thả, hắn, ra.” Đôi môi đỏ tươi của Gin thủ sẵn răng nanh lạnh lẽo trắng như tuyết, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đem vật trước mắt xé thành mảnh nhỏ.

Lanca không hề sợ hãi còn cười nói: “Dựa vào cái gì?”

Bầu không khí giống như bong bóng đã căng phồng đến cực hạn, chỉ cần thổi thêm một hơi sẽ trực tiếp nổ tung!

Tim Thạch Phi Hiệp lại đạt thêm một kỉ lục nhịp đập mới!

.....

“Ngươi có thể nào đổi tay niết không?” Asmar khó khăn nâng tay mình lên. Trên đó, tay Thạch Phi Hiệp túm chặt muốn chết luôn.

“Éc?” Thạch Phi Hiệp miệng đầy xin lỗi chuẩn bị buông tay.

Isfel ở phía sau hắn nhìn Asmar một cái.

Asamr toàn thân lạnh lẽo, lập tức cười bồi nói: “Dĩ nhiên, lời thừa đừng để ý.”

“…” Thạch Phi Hiệp sờ sờ trán hắn, “Ngươi không phải phát sốt đấy chứ?”

Asmar càng thấy lạnh dữ dội, thành kính nói: “Không sốt, chỉ là trên lưng phát lạnh thôi.”

Thạch Phi Hiệp lại càng không hiểu.

Ngay tại khoảng thời gian ngắn ngủi vài giây hắn không chú ý, tình thế trên sàn đã phát sinh chuyển biến thật lớn.

Hughes hừ nhẹ một tiếng, ngã vào trong lòng Lanca.

Gin chuyển tới trước mặt Lanca, lo lắng nhìn vào Hughes, nhưng ánh mắt sau khi nhìn đến tay Lanca đặt ở trên người Hughes, sắc mặt lập tức khó coi đến cực điểm.



Thạch Phi Hiệp thẫn thờ nhìn cảnh tượng lần thứ hai dừng hình đủ năm giây, mới ảo não nói, “Trong một giây ta thất thần, hiện trường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có ai ghi hình lại không?” Thế giới này không máy quay phim, không máy ảnh, đến cả điện thoại di động cũng chẳng có thật sự rất bất tiện cho sự phát triển thị phi.

Raton ở một bên đợi lâu như vậy, rốt cuộc tìm được cơ hội lên sân khấu, vội vàng nói: “Tuy ta không có máy ghi hình, nhưng màn vừa rồi ta xem rất rõ rõ ràng ràng.”

“Thế nào?”

Raton cười hì hì đưa tay nói: “Mười Kim tệ.”

Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn Isfel, “Mới nãy ngươi nhìn rõ chứ?”

Isfel lắc đầu.

… Tất nhiên là hắn không nhìn rõ, nãy giờ hắn nhìn chằm chằm ta mà! Asmar tội nghiệp rên thầm.

Thạch Phi Hiệp bực mình nhìn Raton nói, “Ta không có mười Kim tệ.”



Raton nghĩ ngợi: “Vậy ngươi có bao nhiêu?”

“Kim tệ thì ta một đồng cũng không có. Có điều số liệu nho nhỏ về bên dưới người lùn thật ra có một phần, ngươi muốn hay không.... ầy.” Thạch Phi Hiệp cúi đầu nhìn Raton mặt đỏ tai hồng liều mạng bảo vệ nơi giữa hai đùi của mình, nhịn không được xoa đầu hắn, ôn nhu nói: “Ngoan, lại nói cho anh đây biết mới nãy đã xảy ra chuyện gì.”

Raton u oán buông tay ra, tâm không cam tình không nguyện nói: “Vừa rồi Gin tấn công Lanca, Hughes nhảy ra đỡ.”

.....

Tình tiết cũ rích như vậy ngay cả giờ vàng nó cũng không thèm phát sóng đây còn gì? Vì cái gì lại có thể diễn ra sờ sờ trước mắt mình?

Thạch Phi Hiệp vì sự tiến bộ của đội ngũ biên kịch mà cảm thấy may mắn rất nhiều, lại cảm thấy xót xa cho cuộc sống nhàm chán của bản thân.

Nhưng các đương sự hiển nhiên không biết bản thân đã đi theo lối mòn cẩu huyết, vẫn còn đang ra sức diễn xuất.

“Gin, ta bây giờ vô cùng hối hận. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước ta nhất định sẽ không trơ mắt nhìn hắn và ngươi cùng bên nhau!” Lanca rốt cuộc vứt bỏ vẻ thong dong trước sau như một trước kia.

Sắc mặt Gin lúc này có thể so cùng Leslie ban nãy Thạch Phi Hiệp nhìn thấy ở phòng họp, phi thường giống nhau, tái nhợt u ám, nói thế nào cũng đầy vẻ cổ quái. “Lời lẽ đàng hoàng biết bao. Có điều, ta và Hughes có ở cùng nhau hay không, lúc trước không cần sự cho phép của ngươi, hiện tại càng chứa không nổi ngươi đứng đó mà chỉ tay năm ngón.”

Lanca sắc mặt sa sầm, đôi mắt màu mứt táo tựa như đầm sâu, đau đớn, bi ai, ảo não… Vô số cảm xúc trong đầm luân đảo, cuối cùng đều hóa thành chịu đựng, chậm rãi bị đè nén xuống dưới.

Gin nhếch môi, “Nếu ta là ngươi, ta sẽ không xuất hiện ngay trước lễ cưới của mình.”

Sự chịu đựng trong mắt Lanca tan thành mảnh nhỏ, đau đớn rốt cuộc như nước suối tuôn trào, “Ngươi cho rằng ngươi hiểu rõ Hughes sao?”

Gin cứng họng.

Lanca lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy ngươi xứng đôi với Hughes được sao?”

Bàn tay bên hông Gin chậm rãi siết lại thành nắm đấm.

Hughes luôn im lặng đột nhiên ngẩng đầu nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn nói: “Gin… ngươi về trước đi. Ta có lời muốn nói cùng anh Lanca.”

Gin lòng đã mềm nhũn, tâm tư lại lạnh căm, hai loại cảm thụ giống như nước với lửa cùng nhau đan vào.

Nắm tay Gin khẽ kêu rắc rắc, nhưng tất cả cuối cùng theo khóe mắt ngày càng ngân ngấn nước của Hughes mà dần dần lặng đi.

Thạch Phi Hiệp nhìn Gin hóa thành dơi, phành phạch hướng trần nhà bay đi, tức giận đến nỗi nện một cú lên người Asmar.

Asmar ăn đau la lên, bất quá tiếng oán trách lại theo ánh mắt của Isfel mà bị nuốt trở về, “Ta hiểu tâm tình hiện tại của ngươi. Có điều loại chuyện này chỉ có người trong cuộc mới có thể xử lý. Người ngoài chúng ta muốn giúp cũng vô dụng.”

Thạch Phi Hiệp căm phẫn nói: “Cẩu huyết chết tiệt. Phim hành động đang hay lại chuyển sang tình cảm Hàn xẻng. Ta hận nha!” (cẩu huyết: nôm na là theo lối mòn, đi theo những cốt truyện hay tình tiết cũ rích đã xuất hiện nhiều lần)

Asmar: “.....”

Cửa phòng họp, hai cái đầu lén lút chụm lại, ở trước khe cửa cùng nhau xem trộm.

“Khụ khụ.” Thạch Phi Hiệp khoanh tay đứng sau lưng bọn họ.

Asmar cùng Raton đồng thời quay đầu, nhìn thấy là hắn, đều thở phào nhẹ nhõm.

“Ngươi ở chỗ này làm gì?” Thạch Phi Hiệp từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Asmar nói: “Đương nhiên là để coi Hughes và Lanca ra sao chứ làm sao. Đừng nói ngươi tới chỗ này không phải vì điều đó.”

Thạch Phi Hiệp lắc đầu nói: “Các ngươi sao lại có thể dòm ngó đời tư người khác, thật sự là quá thấp kém.”

Asmar cùng Raton bị hắn nói đến phiền muộn, “Chẳng lẽ ngươi không muốn xem?”

Thạch Phi Hiệp nghiêm chỉnh đáp: “Dòm ngó chuyện riêng của người khác là không đúng. Bọn họ nếu đóng cửa lại, tức là không muốn để cho ai khác nghe thấy.”

Raton ngượng ngùng thu lại ống nghe Domino, theo Asmar bỏ về. Nhưng là bọn họ mới đi được ba bốn bước, liền nhìn đến Thạch Phi Hiệp đang làm tư thế giống y chang bọn họ ban nãy chổng mông nhòm vào khe cửa.



Asmar nghiến răng nói: “Không phải ngươi vừa nói dòm ngó chuyện riêng tư của người khác là không đúng sao?”

Thạch Phi Hiệp không quay đầu lại nói: “Nhưng không đúng không phải là không làm. Phạm tội là sai trái đó, nhưng các quốc gia hàng năm tỷ lệ phạm tội vẫn đều thống nhất với nhau cao ngất trời.”

Asmar nói: “Nhưng vẫn có biện pháp đối phó tội phạm thích hợp chứ.”

Thạch Phi Hiệp gật đầu nói: “Thế nên ngàn vạn lần không thể để bị tóm được.”

Asmar: “…”

Raton nói: “Ngươi không phải bảo bọn họ đóng cửa lại, hiển nhiên là không muốn để người khác nghe lén sao?”

Thạch Phi Hiệp vươn tay về phía hắn nói: “Thế nên ngươi nhanh nhanh đem ống nghe Domino lại đây a.”

Raton: “…” Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện U Linh Tửu Điếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook