Chương 62: Đánh địch 2
Tô Du Bính
07/03/2018
Edit: Hiên
Beta: Tsuki813
Đêm khuya yên tĩnh, Thạch Phi Hiệp nằm trên giường chợp mắt một lát, mở mắt ra đã là tám giờ tối.
Nhìn bên ngoài, tối đen như mực, lặng như hồ.
Hắn ngồi dậy cho tỉnh táo, tình cảnh hồi nãy lại trở lại trong đầu, hắt đột nhiên thấy sợ. Nếu lúc đó Gin không cản thay hắn một đao, có lẽ hắn đã biến thành hai nửa, nói goodbye cùng thế giới!
Nói đi cũng phải nói lại, những đồng nghiệp trên Con Thuyền Noah này ngoại hình kỳ quái không còn gì để bàn, nội tâm quái dị không cách gì để chối, nhưng đến lúc cần thì rất đáng tin cậy.
Hắn ôm chăn miên man nghĩ ngợi, càng nghĩ lại thấy càng lạnh, không chịu nổi nhảy xuống giường, chạy thẳng đến phòng bên cạnh ấn chuông cửa.
Lúc nãy chọn phòng hắn đã nhắm rồi, Isfel chọn phòng nào, hắn sẽ chọn phòng ngay sát vách. Thế nên lúc chọn, hắn còn đẩy Raton qua một bên, giờ nhớ lại… đúng là tính toán sáng suốt! Ai hại hắn đến ngủ cũng toàn thấy sa tế và sa tế?
Cửa mở, nhưng không có ai.
Thạch Phi Hiệp đứng ở cửa gọi nhỏ: “Isfel?”
“Ừm.”
Được cho phép, Thạch Phi Hiệp nhanh chân đóng cửa.
Qua hành lang, Isfel đang ngồi bắt chéo trên sô pha, trên bàn đặt những khối ngọc màu sắc khác nhau, phía trên chúng đều đang tỏa sáng. Trong luồng sáng, khung cảnh nhà ăn, đại sảnh, quán bar… các nơi đều rất sống động.
Thạch Phi Hiệp thậm chí còn có thể thấy rõ từng sợi tóc trên người những người sói và Titan đang đi lại. “Camera ba trăm sáu mươi độ.” Hắn cảm thán rồi ngồi vào vị trí đối diện.
Isfel chống tay vào má, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn những quầng sáng trên bàn một cái, phần lớn thời gian đều dành cho cuốn sách trên đầu gối.
“Uầy. Ta muốn hỏi, cái bẫy Gin nói lúc nào mới khởi động?” Thạch Phi Hiệp ngồi một lúc, mông đã thấy ngứa.
“Bẫy nào?” Isfel ngẩng đầu nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp noi: “Không phải Gin nói Con Thuyền Noah không dễ chơi như họ tưởng sao, chẳng phải thế tức là nơi này có bẫy sao?”
Isfel nói: “Không phải bẫy.”
“Thế là cái gì?”
Isfel nghĩ ngợi rồi nói: “Cơ quan(1)”
…
Thạch Phi Hiệp buồn phiền nghĩ: Hắn chỉ là một kẻ nông cạn thô tục, có ai có thể cho hắn hay bẫy với cơ quan thì khác nhau ở cái chỗ nào không?
“Thế cơ quan đó lúc nào khởi động?”
“Không biết.”
“…” Thạch Phi Hiệp cuộn mình trên sô pha, dạ dày đúng lúc kịp thời ca hát.
Isfel nhíu mày nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp giải thích: “Raton có mang đồ ăn đến, nhưng ta sợ họ hạ độc.”
“Không có độc.”
Thạch Phi Hiệp không nói thêm lời nào quay trở lại phòng mình, cầm cái bánh mì dài thật dài trở lại gặm. Có tý lương thực lót dạ, tinh thần hắn lên cao hơn nhiều, hứng khởi ngồi xuống sô pha, hết nhìn trái lại nhìn phải những quầng hào quang đó: “Cơ quan ở chỗ nào?” Chuyện này cũng giống như xem đá bóng, phải biết cầu môn ở đâu cổ động viên mới biết quay về hướng nào nha.
“Trong phòng.”
“Phòng?” Thạch Phi Hiệp sửng sốt, “Phòng ai?”
Lưng Isfel đột nhiên cứng lại.
Thạch Phi Hiệp ngồi thẳng dậy.
Trong cầu sáng, người sáng và Titan bắt đầu đi dần lên trên lầu.
“Ồ, số lượng của bọn họ bớt đi thì phải.”
Isfel đáp lời: “Những kẻ bị thương đã vào ở tạm trong phòng.”
Mắt Thạch Phi Hiệp lóe sáng, “A, có thể xem cảnh bọn họ gặp phải cơ quan trong phòng không?”
“Còn chưa khởi động.”
Thạch Phi Hiệp thấy bọn họ lục tục đi vào những gian phòng khác nhau, không khỏi lo lắng nói: “A, bọn họ phân tán quá. Cơ quan của các phòng có thể đồng thời phát động không? Nếu bọn họ phát hiện rồi chạy đến thì phiền phức lắm.”
Isfel không hề lo lắng nói: “Có thể.”
Nghe hắn nói vậy, Thạch Phi Hiệp bắt đầu xoa xoa tay, chờ kịch mở màn.
Đang lúc hồi hộp, chuông cửa lại reo.
Thạch Phi Hiệp vừa mới đứng dậy chuẩn bị mở cửa, Gin và Antonio đã vào được.
Gin thấy Thạch Phi Hiệp trừng mắt nhìn hắn, không khỏi uất ức nói: “Ta van người, đây có phải phim tình cảm sến súa, chỉ giành riêng cho các đôi đâu. Hơn nữa dù chỉ dành cho các đôi, ngươi cũng có thể coi ta và Antonio là một đôi được mà.”
Antonio liếc hắn, “Quên đi, đừng dính tên ta với ngươi.”
Gin bất mãn: “Dính với ta thì có gì xấu? Ta đường đường là huyết tộc…”
“Lăng nhăng.” Một từ của Antonio cắt đứt lời hắn.
Gin hét toáng: “Ta lăng nhăng chỗ nào? Ta một lòng với Hughes không biết lấy gì diễn tả.”
“Đúng đúng đúng, không phải lăng nhăng, là lạm giao!” Asmar từ sau đi đến, phía sau còn có Raton.
Thạch Phi Hiệp oán giận chọt chọt lưng ghế sô pha.
Gin và Asmar còn đang hục hặc, Isfel đã đứng lên, “Đến lúc rồi.”
Gin quay đầu: “Tầng thứ mấy?”
“Bảy tám chín mười mười một.”
Gin cười nói: “Túm tụm lại như vậy, giải quyết thật tiện.”
Thạch Phi Hiệp cũng ra vẻ nghiêm trọng đứng lên: “Trước khi hành động, các ngươi có thể giải thích một chút về phương án hành động không? Để chúng ta có thể chia sẻ niềm vui thắng lợi.”
Gin nói: “Con Thuyền Noah không có thực thể, đơn giản mà nói, nó chỉ là một khối năng lượng của thần. Thế nên, dù theo lý luận hay thực tiễn, nó đều có thể thay đổi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Vấn đề là, dù theo lý luận hay thực tiễn, ta đều nghe không thông.”
Isfel nói: “Ta có thể đưa rút tầng bọn họ đang ở ra, sau đó ráp lại vào bất cứ tầng lầu nào của Con Thuyền Noah.”
…
Trong đầu Thạch Phi Hiệp cấp tốc dùng lego để tưởng tượng cảnh tầng lầu bị rút ra, rồi lại ráp vào tầng khác nó như thế nào.
Asmar nói: “Rút ra ráp lại có ích lợi gì, bọn họ vẫn có thể đi xuống mà?”
“Sai.” Thạch Phi Hiệp đã lĩnh ngộ ra sự ảo diệu trong đó, lập tức giải thích: “Số tầng của Con Thuyền Noah là vô hạn, nói cách khác, nếu đem họ cắm lên tầng trên cùng, bọn họ trước khi xuống được tới nơi sẽ chết đói.”
Asmar và Raton liếc mắt nhìn nhau, đồng thời giơ ngón cái lên: “Độc, quả là độc.”
Isfel chờ bọn họ nói xong, bắt đầu ra tay.
Những hình ảnh trong quầng sáng dần nhạt nhòa, sau đó các quầng sáng hợp lại thành một, ở giữa xuất hiện một khối kiến trúc cực kỳ tráng lệ tinh xảo, nhưng không thấy đỉnh đâu cả.
Thạch Phi Hiệp hạ giọng: “Đây là đâu?”
Gin cũng hạ giọng đáp: “Con Thuyền Noah trong mắt Isfel.”
Thạch Phi Hiệp líu lưỡi. Nghe nói vẻ ngoài của Con Thuyền Noah dựa theo trí tưởng tượng của mọi người đối với nó mà hình thành, không thể ngờ sức tưởng tượng của Isfel lại phong phú như vậy.
Gin dường như đoán được suy nghĩ của hắn, lại hạ giọng nói: “Đó là kiến trúc của thiên đường.”
Thạch Phi Hiệp cảm thán: “Kiến trúc sư nhân loại nên có một chuyến thăm quan.”
Asmar cũng hạ giọng chen vào đối thoại: “Đúng là bọn họ có đi, có điều chỉ có thể mua vé một chiều thôi.”
Trong lúc nói chuyện, tay phải Isfel chuyển động.
Năm tầng lầu theo bàn tay hắn chậm rãi dịch chuyển ra ngoài, cho đến khi hoàn toàn rời ra. Trong quầng sáng, tầng mười hai đã ra khỏi tòa kiến trúc đang trôi nổi.
Tay trái Isfel hạ xuống, tầng mười hai rơi xuống, gắn vào tầng thứ năm kia.
Những người khác nín thở nhìn hắn xử lý khối tầng lầu trong tay thế nào.
Tay phải Isfel đẩy về trước.
Năm tầng lầu bay đi với tốc độ ánh sáng, chớp mắt đã không thấy đâu.
Thạch Phi Hiệp nói: “A, đi đâu rồi?”
“Lên tầng thượng, không phải sao?” Isfel thản nhiên nói.
Thạch Phi Hiệp thở dài.
Asmar nói: “Ôi. Bọn họ là những kẻ phản loạn Nghịch Cửu hội, ngươi không cần thương tiếc. Chỉ là không biết những người sói lần này….” Hắn liếc nhìn sắc mặt Antonio, những lời còn lại đều bị nuốt xuống.
Thạch Phi Hiệp lắc đầu: “Ta chỉ tiếc không được nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của bọn họ sau khi tỉnh dậy thôi.”
“…” Asmar vì đáng giá sai hàm lượng hắc ám bên trong người khác mà cảm thấy xấu hổ.
Cường địch đã lui, mọi người lục tục kéo về chốn cũ.
Asmar và Antonio đều vội vã liên lạc với tộc Người sói, thế nên rời đi nhanh nhất.
Asha ngủ rất say, thế nên bị bỏ lại một mình tiếp tục 205(2)… A nhầm, là 205 thiếu 5.
Thạch Phi Hiệp muốn đi cùng Isfel, nên cố ý ở lại trong phòng rề rề rà rà, lúc thì nói muốn đi toa lét, lúc thì nói phải xử lý nốt cái bánh mỳ.
Gin quá biết nỗi lòng của hắn, rất biết ý kéo Raton đi. Lúc sắp đi, hắn còn nhìn Thạch Phi Hiệp một cái ý tứ lồ lộ ‘ngươi nhớ báo đáp đó.’
“Chúng ta cũng đi chứ?” Thấy mọi người đã đi đủ xa, Thạch Phi Hiệp chạy đến trước mặt Isfel, cười tủm tỉm.
Isfel nhìn nửa cái bánh mỳ còn trong tay hắn, “Không ăn nữa?”
“Ừ, ăn no rồi.” Vì Hughes không có ở đây, không ai quét dọn các phòng, nên hắn rất ngoan ngoãn cầm bánh mỳ trong tay, tính tự mình đem xuống dưới quăng.
Isfel cầm sách lên, đứng dậy ra ngoài.
Thạch Phi Hiệp chỉ đống ngọc trên bàn nói: “Vứt hết sao?”
“Ừ. Không dùng được nữa.”
Thạch Phi Hiệp cúi đầu nhìn lại. Đống ngọc đó trên bề mặt ít nhiều đã xuất hiện vết nứt, màu sắc cũng không còn trong sáng như trước nữa. “Có thể cho ta không?” Dù đã nứt, nhưng ngọc vẫn là ngọc, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo. Ngọc dẫu sao vẫn đáng giá hơn đá hoa.
“Ừ.” Tiếng Isfel xa dần.
Thạch Phi Hiệp vội vã nhét ngọc vào túi, lập tức đuổi theo.
Theo lẽ thường mà nói, đi xuống thoải mái hơn đi lên nhiều. Nhưng Thạch Phi Hiệp đã mất đi sự thúc đẩy về mặt tinh thần, thể lực rất mau chóng cạn kiệt, thở hổn hển như trâu. Vì chờ hắn, Isfel đi càng ngày càng chậm, đến cuối cùng tốc độ có thể so sánh cùng rùa.
Thạch Phi Hiệp đặt mông ngồi xuống đất, gạt mồ hôi trên mặt, cúi đầu nói: “Không được rồi. Đi không nổi nữa.”
Isfel dừng bước, cúi đầu nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nói: “Hay là ngươi đi trước đi?”
Tuy miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt hắn đang nói rõ ràng: nếu ngươi đi thật, thì vô đạo đức quá!
Isfel vươn tay.
…
Thạch Phi Hiệp ngơ ngác cũng vươn tay.
Isfel lật bàn tay, nắm lấy tay hắn, cùng nhau đi xuống dưới.
Thạch Phi Hiệp bị hắn kéo đi vài bước mới ý thức được, tình cảnh lúc lên lầu lại xuất hiện rồi!
Hắn ngây ngẩn nhìn bóng lưng Isfel, cảm giác ngọt ngào cứ cuộn trào trong lòng.
…
“Tới rồi.”
Không biết bao lâu sau đó, Isfel đột ngột dừng lại, toát ra một câu như thế.
“A?” Thạch Phi Hiệp chớp chớp mắt, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn.
“Phòng ngươi.” Isfel buông tay ra.
“Phòng ta… nhanh thế sao.” Thạch Phi Hiệp vờ ho một tiếng, đưa tay ra sau lưng. Lần này tắm nhất định không rửa tay nữa. “Uầy, ý ta là hai trăm tầng hóa ra cũng không là gì nha. Ta ngủ trước đây. Ngủ ngon.”
“Ừ.”
…
Đối với ngủ ngon phải là ngủ ngon chứ?
Thạch Phi Hiệp vừa thầm oán thán vừa mở cửa.
Một bóng đen rất cao lớn đứng sau cửa, cửa mở, sức lực như bạt núi của kẻ đó cũng lao ra ngoài.
Thạch Phi Hiệp còn đang khiếp sợ, lại thấy thắt lưng mình bị ghì chặt lấy, kéo qua bên trái.
Cho dù mọi việc nhanh như chớp, hắn vẫn có thể cảm thấy lưỡi đao vút qua mặt như đan quạt, vài sợi tóc còn rơi xuống.
Không chờ bóng đen kia lại ra tay, một luồng chớp trắng y như ánh sáng ban ngày xẹt qua vai hắn, bắn thẳng vào cửa.
Ngay sau có một tiếng la thảm thiết, rồi có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Trái tim Thạch Phi Hiệp đập liên hồi, thần trí còn chẳng kịp phục hồi sau biến cố.
“Không sao nữa rồi.” Sau lưng có giọng an ủi nhẹ nhàng.
Thạch Phi Hiệp xoay người,nhào vào lòng hắn, khóc lóc kể lể: “Làm ta sợ muốn chết.”
Người bị ôm cứng đờ lại một chút.
…
Rất lâu rất lâu rất rất lâu sau đó.
“Không sao nữa rồi.” Giọng vỗ về lần thứ hai xuất hiện.
“Nhưng ta sợ.”
“… Đó là chuyện nửa tiếng đồng hồ trước rồi.”
Thạch Phi Hiệp chôn đầu vào lồng ngực ai đó không chịu đi ra. “Nhưng chân ta nhũn ra rồi.” Lúc ôm ấp yêu thương là để lợi dụng, ai không lợi dụng là đứa ngốc.
“…”
“Hơn nữa, có một con cá lọt lưới rồi, khó đảm bảo sẽ không có con cá thứ hai.” Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng ngẩng đầu, hai mắt mọng nước, dùng thanh âm thống khổ không gì sánh được nói: “Ta yếu đuối như vậy mà.”
“…”
Đêm hôm đó, đọa thiên sứ chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý với con bạch tuộc mặt dày mày dạn cứ bám cứng trên người mình không chịu xuống nằm đất ngủ.
___________________________
(1) Cơ quan: Nếu mọi người thường đọc đạo mộ, còn gọi là trộm mộ thì hẳn không cần giải thích. Từ cơ quan ở đây hiểu đơn giản là bẫy, nhưng trong các truyện trung quốc, nó thường được dùng để chỉ các loại máy móc bẫy rập thiết bị, liên hoàn hoặc không liên hoàn, thường được đặt trong các tòa kiến trúc to lớn có giá trị. Nó chính là bẫy, hoặc thiết bị chống trộm, cổ trang hầu hết dùng mỗi từ cơ quan. Hôm nay lại gặp ngay từ bẫy ở đằng trước nữa, nên chẳng biết thay cơ quan bằng từ nào nữa cả.
(2) 205: Giống như chap trước, từ “205” lại được dùng với nghĩa “ngốc ở”. Còn vì sao lại là 205 thiếu 5 mà không phải 250, tớ xin lỗi, năng lực có hạn.
—————————————
Tsu: Vâng, đây chính là cái gọi là mặt dày ăn vạ =]] Nhưng dù sao thì cũng lãng mạn quá thể a xD Đăng bởi: admin
Beta: Tsuki813
Đêm khuya yên tĩnh, Thạch Phi Hiệp nằm trên giường chợp mắt một lát, mở mắt ra đã là tám giờ tối.
Nhìn bên ngoài, tối đen như mực, lặng như hồ.
Hắn ngồi dậy cho tỉnh táo, tình cảnh hồi nãy lại trở lại trong đầu, hắt đột nhiên thấy sợ. Nếu lúc đó Gin không cản thay hắn một đao, có lẽ hắn đã biến thành hai nửa, nói goodbye cùng thế giới!
Nói đi cũng phải nói lại, những đồng nghiệp trên Con Thuyền Noah này ngoại hình kỳ quái không còn gì để bàn, nội tâm quái dị không cách gì để chối, nhưng đến lúc cần thì rất đáng tin cậy.
Hắn ôm chăn miên man nghĩ ngợi, càng nghĩ lại thấy càng lạnh, không chịu nổi nhảy xuống giường, chạy thẳng đến phòng bên cạnh ấn chuông cửa.
Lúc nãy chọn phòng hắn đã nhắm rồi, Isfel chọn phòng nào, hắn sẽ chọn phòng ngay sát vách. Thế nên lúc chọn, hắn còn đẩy Raton qua một bên, giờ nhớ lại… đúng là tính toán sáng suốt! Ai hại hắn đến ngủ cũng toàn thấy sa tế và sa tế?
Cửa mở, nhưng không có ai.
Thạch Phi Hiệp đứng ở cửa gọi nhỏ: “Isfel?”
“Ừm.”
Được cho phép, Thạch Phi Hiệp nhanh chân đóng cửa.
Qua hành lang, Isfel đang ngồi bắt chéo trên sô pha, trên bàn đặt những khối ngọc màu sắc khác nhau, phía trên chúng đều đang tỏa sáng. Trong luồng sáng, khung cảnh nhà ăn, đại sảnh, quán bar… các nơi đều rất sống động.
Thạch Phi Hiệp thậm chí còn có thể thấy rõ từng sợi tóc trên người những người sói và Titan đang đi lại. “Camera ba trăm sáu mươi độ.” Hắn cảm thán rồi ngồi vào vị trí đối diện.
Isfel chống tay vào má, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn những quầng sáng trên bàn một cái, phần lớn thời gian đều dành cho cuốn sách trên đầu gối.
“Uầy. Ta muốn hỏi, cái bẫy Gin nói lúc nào mới khởi động?” Thạch Phi Hiệp ngồi một lúc, mông đã thấy ngứa.
“Bẫy nào?” Isfel ngẩng đầu nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp noi: “Không phải Gin nói Con Thuyền Noah không dễ chơi như họ tưởng sao, chẳng phải thế tức là nơi này có bẫy sao?”
Isfel nói: “Không phải bẫy.”
“Thế là cái gì?”
Isfel nghĩ ngợi rồi nói: “Cơ quan(1)”
…
Thạch Phi Hiệp buồn phiền nghĩ: Hắn chỉ là một kẻ nông cạn thô tục, có ai có thể cho hắn hay bẫy với cơ quan thì khác nhau ở cái chỗ nào không?
“Thế cơ quan đó lúc nào khởi động?”
“Không biết.”
“…” Thạch Phi Hiệp cuộn mình trên sô pha, dạ dày đúng lúc kịp thời ca hát.
Isfel nhíu mày nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp giải thích: “Raton có mang đồ ăn đến, nhưng ta sợ họ hạ độc.”
“Không có độc.”
Thạch Phi Hiệp không nói thêm lời nào quay trở lại phòng mình, cầm cái bánh mì dài thật dài trở lại gặm. Có tý lương thực lót dạ, tinh thần hắn lên cao hơn nhiều, hứng khởi ngồi xuống sô pha, hết nhìn trái lại nhìn phải những quầng hào quang đó: “Cơ quan ở chỗ nào?” Chuyện này cũng giống như xem đá bóng, phải biết cầu môn ở đâu cổ động viên mới biết quay về hướng nào nha.
“Trong phòng.”
“Phòng?” Thạch Phi Hiệp sửng sốt, “Phòng ai?”
Lưng Isfel đột nhiên cứng lại.
Thạch Phi Hiệp ngồi thẳng dậy.
Trong cầu sáng, người sáng và Titan bắt đầu đi dần lên trên lầu.
“Ồ, số lượng của bọn họ bớt đi thì phải.”
Isfel đáp lời: “Những kẻ bị thương đã vào ở tạm trong phòng.”
Mắt Thạch Phi Hiệp lóe sáng, “A, có thể xem cảnh bọn họ gặp phải cơ quan trong phòng không?”
“Còn chưa khởi động.”
Thạch Phi Hiệp thấy bọn họ lục tục đi vào những gian phòng khác nhau, không khỏi lo lắng nói: “A, bọn họ phân tán quá. Cơ quan của các phòng có thể đồng thời phát động không? Nếu bọn họ phát hiện rồi chạy đến thì phiền phức lắm.”
Isfel không hề lo lắng nói: “Có thể.”
Nghe hắn nói vậy, Thạch Phi Hiệp bắt đầu xoa xoa tay, chờ kịch mở màn.
Đang lúc hồi hộp, chuông cửa lại reo.
Thạch Phi Hiệp vừa mới đứng dậy chuẩn bị mở cửa, Gin và Antonio đã vào được.
Gin thấy Thạch Phi Hiệp trừng mắt nhìn hắn, không khỏi uất ức nói: “Ta van người, đây có phải phim tình cảm sến súa, chỉ giành riêng cho các đôi đâu. Hơn nữa dù chỉ dành cho các đôi, ngươi cũng có thể coi ta và Antonio là một đôi được mà.”
Antonio liếc hắn, “Quên đi, đừng dính tên ta với ngươi.”
Gin bất mãn: “Dính với ta thì có gì xấu? Ta đường đường là huyết tộc…”
“Lăng nhăng.” Một từ của Antonio cắt đứt lời hắn.
Gin hét toáng: “Ta lăng nhăng chỗ nào? Ta một lòng với Hughes không biết lấy gì diễn tả.”
“Đúng đúng đúng, không phải lăng nhăng, là lạm giao!” Asmar từ sau đi đến, phía sau còn có Raton.
Thạch Phi Hiệp oán giận chọt chọt lưng ghế sô pha.
Gin và Asmar còn đang hục hặc, Isfel đã đứng lên, “Đến lúc rồi.”
Gin quay đầu: “Tầng thứ mấy?”
“Bảy tám chín mười mười một.”
Gin cười nói: “Túm tụm lại như vậy, giải quyết thật tiện.”
Thạch Phi Hiệp cũng ra vẻ nghiêm trọng đứng lên: “Trước khi hành động, các ngươi có thể giải thích một chút về phương án hành động không? Để chúng ta có thể chia sẻ niềm vui thắng lợi.”
Gin nói: “Con Thuyền Noah không có thực thể, đơn giản mà nói, nó chỉ là một khối năng lượng của thần. Thế nên, dù theo lý luận hay thực tiễn, nó đều có thể thay đổi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Vấn đề là, dù theo lý luận hay thực tiễn, ta đều nghe không thông.”
Isfel nói: “Ta có thể đưa rút tầng bọn họ đang ở ra, sau đó ráp lại vào bất cứ tầng lầu nào của Con Thuyền Noah.”
…
Trong đầu Thạch Phi Hiệp cấp tốc dùng lego để tưởng tượng cảnh tầng lầu bị rút ra, rồi lại ráp vào tầng khác nó như thế nào.
Asmar nói: “Rút ra ráp lại có ích lợi gì, bọn họ vẫn có thể đi xuống mà?”
“Sai.” Thạch Phi Hiệp đã lĩnh ngộ ra sự ảo diệu trong đó, lập tức giải thích: “Số tầng của Con Thuyền Noah là vô hạn, nói cách khác, nếu đem họ cắm lên tầng trên cùng, bọn họ trước khi xuống được tới nơi sẽ chết đói.”
Asmar và Raton liếc mắt nhìn nhau, đồng thời giơ ngón cái lên: “Độc, quả là độc.”
Isfel chờ bọn họ nói xong, bắt đầu ra tay.
Những hình ảnh trong quầng sáng dần nhạt nhòa, sau đó các quầng sáng hợp lại thành một, ở giữa xuất hiện một khối kiến trúc cực kỳ tráng lệ tinh xảo, nhưng không thấy đỉnh đâu cả.
Thạch Phi Hiệp hạ giọng: “Đây là đâu?”
Gin cũng hạ giọng đáp: “Con Thuyền Noah trong mắt Isfel.”
Thạch Phi Hiệp líu lưỡi. Nghe nói vẻ ngoài của Con Thuyền Noah dựa theo trí tưởng tượng của mọi người đối với nó mà hình thành, không thể ngờ sức tưởng tượng của Isfel lại phong phú như vậy.
Gin dường như đoán được suy nghĩ của hắn, lại hạ giọng nói: “Đó là kiến trúc của thiên đường.”
Thạch Phi Hiệp cảm thán: “Kiến trúc sư nhân loại nên có một chuyến thăm quan.”
Asmar cũng hạ giọng chen vào đối thoại: “Đúng là bọn họ có đi, có điều chỉ có thể mua vé một chiều thôi.”
Trong lúc nói chuyện, tay phải Isfel chuyển động.
Năm tầng lầu theo bàn tay hắn chậm rãi dịch chuyển ra ngoài, cho đến khi hoàn toàn rời ra. Trong quầng sáng, tầng mười hai đã ra khỏi tòa kiến trúc đang trôi nổi.
Tay trái Isfel hạ xuống, tầng mười hai rơi xuống, gắn vào tầng thứ năm kia.
Những người khác nín thở nhìn hắn xử lý khối tầng lầu trong tay thế nào.
Tay phải Isfel đẩy về trước.
Năm tầng lầu bay đi với tốc độ ánh sáng, chớp mắt đã không thấy đâu.
Thạch Phi Hiệp nói: “A, đi đâu rồi?”
“Lên tầng thượng, không phải sao?” Isfel thản nhiên nói.
Thạch Phi Hiệp thở dài.
Asmar nói: “Ôi. Bọn họ là những kẻ phản loạn Nghịch Cửu hội, ngươi không cần thương tiếc. Chỉ là không biết những người sói lần này….” Hắn liếc nhìn sắc mặt Antonio, những lời còn lại đều bị nuốt xuống.
Thạch Phi Hiệp lắc đầu: “Ta chỉ tiếc không được nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của bọn họ sau khi tỉnh dậy thôi.”
“…” Asmar vì đáng giá sai hàm lượng hắc ám bên trong người khác mà cảm thấy xấu hổ.
Cường địch đã lui, mọi người lục tục kéo về chốn cũ.
Asmar và Antonio đều vội vã liên lạc với tộc Người sói, thế nên rời đi nhanh nhất.
Asha ngủ rất say, thế nên bị bỏ lại một mình tiếp tục 205(2)… A nhầm, là 205 thiếu 5.
Thạch Phi Hiệp muốn đi cùng Isfel, nên cố ý ở lại trong phòng rề rề rà rà, lúc thì nói muốn đi toa lét, lúc thì nói phải xử lý nốt cái bánh mỳ.
Gin quá biết nỗi lòng của hắn, rất biết ý kéo Raton đi. Lúc sắp đi, hắn còn nhìn Thạch Phi Hiệp một cái ý tứ lồ lộ ‘ngươi nhớ báo đáp đó.’
“Chúng ta cũng đi chứ?” Thấy mọi người đã đi đủ xa, Thạch Phi Hiệp chạy đến trước mặt Isfel, cười tủm tỉm.
Isfel nhìn nửa cái bánh mỳ còn trong tay hắn, “Không ăn nữa?”
“Ừ, ăn no rồi.” Vì Hughes không có ở đây, không ai quét dọn các phòng, nên hắn rất ngoan ngoãn cầm bánh mỳ trong tay, tính tự mình đem xuống dưới quăng.
Isfel cầm sách lên, đứng dậy ra ngoài.
Thạch Phi Hiệp chỉ đống ngọc trên bàn nói: “Vứt hết sao?”
“Ừ. Không dùng được nữa.”
Thạch Phi Hiệp cúi đầu nhìn lại. Đống ngọc đó trên bề mặt ít nhiều đã xuất hiện vết nứt, màu sắc cũng không còn trong sáng như trước nữa. “Có thể cho ta không?” Dù đã nứt, nhưng ngọc vẫn là ngọc, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo. Ngọc dẫu sao vẫn đáng giá hơn đá hoa.
“Ừ.” Tiếng Isfel xa dần.
Thạch Phi Hiệp vội vã nhét ngọc vào túi, lập tức đuổi theo.
Theo lẽ thường mà nói, đi xuống thoải mái hơn đi lên nhiều. Nhưng Thạch Phi Hiệp đã mất đi sự thúc đẩy về mặt tinh thần, thể lực rất mau chóng cạn kiệt, thở hổn hển như trâu. Vì chờ hắn, Isfel đi càng ngày càng chậm, đến cuối cùng tốc độ có thể so sánh cùng rùa.
Thạch Phi Hiệp đặt mông ngồi xuống đất, gạt mồ hôi trên mặt, cúi đầu nói: “Không được rồi. Đi không nổi nữa.”
Isfel dừng bước, cúi đầu nhìn hắn.
Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu nói: “Hay là ngươi đi trước đi?”
Tuy miệng thì nói thế, nhưng ánh mắt hắn đang nói rõ ràng: nếu ngươi đi thật, thì vô đạo đức quá!
Isfel vươn tay.
…
Thạch Phi Hiệp ngơ ngác cũng vươn tay.
Isfel lật bàn tay, nắm lấy tay hắn, cùng nhau đi xuống dưới.
Thạch Phi Hiệp bị hắn kéo đi vài bước mới ý thức được, tình cảnh lúc lên lầu lại xuất hiện rồi!
Hắn ngây ngẩn nhìn bóng lưng Isfel, cảm giác ngọt ngào cứ cuộn trào trong lòng.
…
“Tới rồi.”
Không biết bao lâu sau đó, Isfel đột ngột dừng lại, toát ra một câu như thế.
“A?” Thạch Phi Hiệp chớp chớp mắt, ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn.
“Phòng ngươi.” Isfel buông tay ra.
“Phòng ta… nhanh thế sao.” Thạch Phi Hiệp vờ ho một tiếng, đưa tay ra sau lưng. Lần này tắm nhất định không rửa tay nữa. “Uầy, ý ta là hai trăm tầng hóa ra cũng không là gì nha. Ta ngủ trước đây. Ngủ ngon.”
“Ừ.”
…
Đối với ngủ ngon phải là ngủ ngon chứ?
Thạch Phi Hiệp vừa thầm oán thán vừa mở cửa.
Một bóng đen rất cao lớn đứng sau cửa, cửa mở, sức lực như bạt núi của kẻ đó cũng lao ra ngoài.
Thạch Phi Hiệp còn đang khiếp sợ, lại thấy thắt lưng mình bị ghì chặt lấy, kéo qua bên trái.
Cho dù mọi việc nhanh như chớp, hắn vẫn có thể cảm thấy lưỡi đao vút qua mặt như đan quạt, vài sợi tóc còn rơi xuống.
Không chờ bóng đen kia lại ra tay, một luồng chớp trắng y như ánh sáng ban ngày xẹt qua vai hắn, bắn thẳng vào cửa.
Ngay sau có một tiếng la thảm thiết, rồi có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Trái tim Thạch Phi Hiệp đập liên hồi, thần trí còn chẳng kịp phục hồi sau biến cố.
“Không sao nữa rồi.” Sau lưng có giọng an ủi nhẹ nhàng.
Thạch Phi Hiệp xoay người,nhào vào lòng hắn, khóc lóc kể lể: “Làm ta sợ muốn chết.”
Người bị ôm cứng đờ lại một chút.
…
Rất lâu rất lâu rất rất lâu sau đó.
“Không sao nữa rồi.” Giọng vỗ về lần thứ hai xuất hiện.
“Nhưng ta sợ.”
“… Đó là chuyện nửa tiếng đồng hồ trước rồi.”
Thạch Phi Hiệp chôn đầu vào lồng ngực ai đó không chịu đi ra. “Nhưng chân ta nhũn ra rồi.” Lúc ôm ấp yêu thương là để lợi dụng, ai không lợi dụng là đứa ngốc.
“…”
“Hơn nữa, có một con cá lọt lưới rồi, khó đảm bảo sẽ không có con cá thứ hai.” Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng ngẩng đầu, hai mắt mọng nước, dùng thanh âm thống khổ không gì sánh được nói: “Ta yếu đuối như vậy mà.”
“…”
Đêm hôm đó, đọa thiên sứ chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý với con bạch tuộc mặt dày mày dạn cứ bám cứng trên người mình không chịu xuống nằm đất ngủ.
___________________________
(1) Cơ quan: Nếu mọi người thường đọc đạo mộ, còn gọi là trộm mộ thì hẳn không cần giải thích. Từ cơ quan ở đây hiểu đơn giản là bẫy, nhưng trong các truyện trung quốc, nó thường được dùng để chỉ các loại máy móc bẫy rập thiết bị, liên hoàn hoặc không liên hoàn, thường được đặt trong các tòa kiến trúc to lớn có giá trị. Nó chính là bẫy, hoặc thiết bị chống trộm, cổ trang hầu hết dùng mỗi từ cơ quan. Hôm nay lại gặp ngay từ bẫy ở đằng trước nữa, nên chẳng biết thay cơ quan bằng từ nào nữa cả.
(2) 205: Giống như chap trước, từ “205” lại được dùng với nghĩa “ngốc ở”. Còn vì sao lại là 205 thiếu 5 mà không phải 250, tớ xin lỗi, năng lực có hạn.
—————————————
Tsu: Vâng, đây chính là cái gọi là mặt dày ăn vạ =]] Nhưng dù sao thì cũng lãng mạn quá thể a xD Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.