U Linh Tửu Điếm

Chương 25: Lòng đố kị

Tô Du Bính

07/03/2018

Gin ý vị thâm trường mà nhìn hắn, ánh mắt đó, thật giống như ngọn đèn đường duy nhât le lói trên cao giữa đêm tăm tối thăm thẳm dài. Lại giống như đèn pha, lúc sáng lúc tối bên vách núi. Muốn bao nhiêu thâm trầm, có bấy nhiêu thâm trầm.

Thạch Phi Hiệp thâm trầm nói: “Ta cùng Hughes quan hệ rất tốt.”

Gin âm trầm nghiến răng tạo thành tiếng két két: “Hắn quan hệ với ta cũng không tồi.”

Thạch Phi Hiệp cũng cảm thấy răng tên kia đang ngứa ngáy, “Aiz, Isfel đã bảo đảm an toàn mạng sống của ta.”

Gin lưu manh nói: “Nhưng hắn không đảm bảo tứ chi ngươi sẽ an toàn. Nghe nói con người có rất nhiều hình thức dằn vặt người khác.”

Thạch Phi Hiệp thở dài, “Trí tuệ của nhân loại đã có trên dưới năm nghìn năm, ngươi không học được cái gì hay ho sao?”

“Thập đại cực hình triều Mãn Thanh?”

Thạch Phi Hiệp nghẹn ngào nói: “Ta vô tội mà.”

Gin nói: “Người vô tội hàng năm đều chết nhiều hơn kẻ có tội.”

Thạch Phi Hiệp cuối cùng đành chịu lép, cười mỉa nói: “Có gì từ từ thương lượng được mà.”

Gin nheo mắt nhìn hắn, “Ta còn tưởng ngươi tính không cần thương lượng với ta chứ.”

“Sao có thể chứ.” Thạch Phi Hiệp vỗ ngực, “Quan hệ của chúng ta là gì? Là huynh đệ mà.” Có một thằng yêu quái già nghìn mấy tuổi làm huynh đệ, cái kiểu huynh đệ này không giảm thọ cũng phí, “Có chuyện gì ngươi cứ nói một câu, chúng ta cùng từ từ giải quyết.”

Gin nói: “Tàn cục trước mắt ngươi định dọn dẹp thế nào?”

Còn phải hỏi nữa sao. Đương nhiên là quay đầu làm mất báo cho Omedeto, rồi an lành lĩnh thưởng thôi. Cho tàn cục của ngươi thành thảm kịch!

Nghĩ thì nghĩ, chứ đánh chết Thạch Phi Hiệp cũng sẽ không nói ra những lời như thế. Vì vậy hắn dùng ngữ khí phi thường hiền lành nói: “Ngươi nói tàn cục gì?”

Gin nhìn hắn, kha kha cười nhạt, tiếng cười so với diễn viên đóng Mai Siêu Phong năm nào còn mờ ám hơn.

Thạch Phi Hiệp lập tức lĩnh ngộ, gật đầu nói: “A......”

Gin cũng theo gật đầu nói: “A......” (Hai thằng điên =))))))) Đồng ý)

Hai cặp mắt nhìn nhay cả nửa ngày, Gin cuối cùng hỏi: “Vậy rốt cuộc nên làm sao bây giờ?”

Hắn cũng rât muốn biết nên làm sao bây giờ á!

Thạch Phi Hiệp gãi gãi đầu, cẩn thận hỏi: “Ngươi đánh thắng được tinh linh vương không?”

Gin nói: “Ta kém hơn đại nhân Cain một chút.”

Thạch Phi Hiệp: “......”

Gin nói: “Hắn không thua kém Cain đại nhân bao nhiêu.”

......

Bộ không thể thẳng thắn nói là đánh không lại sao! Còn bày đặt bắc cầu, túm lại là: AB, B=C, cho nên AC chứ gì.

Thạch Phi Hiệp lại hỏi: “Vậy Cain đại nhân nhà ngươi có vì ngươi mà ra tay không?”

Gin nói: “Nếu như hắn không ngủ, khả năng đó có 101% sảy ra.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Vậy hắn giờ......”

“Đang ngủ.”

“Có thể đập một phát cho dậy không?” Thạch Phi Hiệp chưa từ bỏ ý định.

Gin nói: “Ai dám đánh thức hắn khi đang ngủ, thì tốt hơn hêt nên chuẩn bị thập tự giá đi là vừa.”

Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên nói: “Vì sao phải chuẩn bị thập tự giá? Nếu như người ta đã hết hơi, không phải là nên chuẩn bị quan tài sao?”

“Cái đó chúng ta dùng ngủ.”

“......” Tư duy của nhân loại là thứ không thể nói sửa là sửa được.

Bầu không khí lại chìm vào trầm mặc.

Thạch Phi Hiệp trầm ngâm nói: “Chuyện ngươi và Dea, trừ ngươi và hắn còn có ai biết?”

“Isfel, Hughes và ngươi.” Gin ngẫm nghĩ một chút rồi nói, “Lúc đó phép tắc trên Con thuyền Noah còn chưa được đặt ra, cho nên đại biểu các giới đều đến rồi đi, đi lại đến, không hề cố định. Chuyện ta cùng Dea...... lúc đó chỉ có Isfel cùng titan Mark ở đây, nhưng Mark chắc là chuyện gì cũng không biết.”

Về điểm ấy, Thạch Phi Hiệp cũng hoàn toàn đồng ý.



Chỉ số thông minh và năng lực quan sát của người titan, ở ‘tiệc sinh nhật’ của Hughes hắn đã được khảo nghiệm rồi.

Thạch Phi Hiệp thấp giọng nói: “Thế nên chỉ cần năm người chúng ta không nói, chuyện này sẽ không bị phát hiện?”

Ánh mắt Gin chợt chăm chú, “Isfel cùng Hughes tuyệt đối sẽ không nói, ta lại càng không ngu gì tự lấy đá đè chân mình; Dea hận không thể xóa chuyện này khỏi đời xem như chưa từng có gì xảy ra, thế nên còn lại chỉ có......”

Thạch Phi Hiệp cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Thạch Phi Hiệp trong lòng rùng mình, lập tức cười nói: “Ha ha, quan hệ ta và ngươi là gì, là huynh đệ a! Ta sao có thể bán đứng ngươi chứ. Dù là tinh linh vương lấy dao kề cổ ta cũng tuyệt đối không khai đâu.” Hừm, lấy dao thì không nói, chứ dùng kiếm thì không chắc à.

Gin nói: “Nếu như dùng núi vàng núi bạc thì sao?”

“Núi vàng núi bạc đâu thể sánh bằng huynh đệ.” Thạch Phi Hiệp vỗ ngực, “Con người chúng ta cái gì không có, chứ nghĩa khí thì rất lớn!”

Gin đột nhiên nhún vai nói: “Không sao. Nếu Omedeto biết cái gì, nhất định là do ngươi truyền ra ngoài. Ta tuy rằng đánh không lại hắn, thế nhưng giết ngươi thì rất dễ.”

......

Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Suy luận của ngươi như vậy là vô căn cứ, không hề khoa học.”

Gin nói: “Nhưng thế lại rất có hiệu quả. Ngươi có dám nói ngươi hoàn toàn không có ý định bán đứng ta không?”

Thạch Phi Hiệp vừa định mở miệng, chợt nghe hắn nói tiếp, “Ngươi nếu như nói dối,thì sẽ ở trên Con thuyền Noahnày cả đời!”

Quá độc!

Thạch Phi Hiệp cắn răng một cái, đang định phản bác, Gin lại nói tiếp: “Hơn nữa không thể cưới vợ, sinh con!”

......

Thực sự là quá độc rồi. (Tsu: tương lai, tương lai đó anh à =))))))))))

Thế nhưng Thạch Phi Hiệp há lại là loại dễ bị mấy câu nguyền độc này dọa đến tè ra quần sao? Hắn rất bình tĩnh mở miệng nói: “Ta thề......” cái đầu ngươi!

Gin nghi hoặc nhìn hắn.

Đối với hiểu biết của hắn về nhân loại, hai lời thề này đã độc đến không thể độc hơn. Thạch Phi Hiệp trả lời tự nhiên như vậy, nghe có vẻ sẽ không nói dối. Gin không thể làm gì khác hơn là nói: “Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.”

“Tất nhiên tất nhiên.” Chuyện này dù sao cũng không đến phiên hắn đau đầu, giờ Thạch Phi Hiệp chỉ bận tâm làm sao lừa được Dea. “Được rồi, ngươi lúc trước làm thế nào lừa gạt được Dea?”

“Lừa gạt?” Gin ngạo mạn ngẩng đầu, “Là huyết tộc vĩ đại, ta sao lại có thể dùng thủ đoạn tầm thường như thế. Ta hoàn toàn dựa vào phong độ của riêng ta, nụ cười mê hồn, cùng với phong cách hài hước mà dí dỏm của ta......”

“Cái ma chú có tác dụng như xuân dược kia hoàn toàn không dùng?”

“......” Gin bất mãn trừng hắn.

Thạch Phi Hiệp nói: “Nói thật lòng đi, không có tình chú ngươi có thể bắt được Dea sao?”

......

Gin hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, “Nói chuyện với ngươi thật vô ích. Ta muốn đi gặp Hughes yêu thương của ta.”Thạch Phi Hiệp đột nhiên vọt qua người hắn, giật lấy cửa, hét lớn: “Tinh linh vương bệ......”

Gin bịt miệng hắn lôi đi.

Thạch Phi Hiệp cũng không giãy dụa, thế nhưng vẫn trừng trừng nhìn hắn.

Gin thở dài nói: “Ngươi hỏi chuyện đó làm cái gì?”

“Làm mai.”

......

Gin nói: “Vì Omedeto?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ừ.”

Gin thấy nhức buốt đầu, “Ngươi thực sự rất không có nguyên tắc.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Làm bọn họ thành đôi, Dea và Omedeto có thể tình chàng ý thiếp không rảnh tính nợ cũ với ngươi.”

Gin sắc mặt nghiêm lại, vỗ bờ vai của hắn, “Nhiệm vụ vinh quang vĩ đại này, thuộc về ngươi.”

Thạch Phi Hiệp khiêm tốn nói: “Kỳ thực loại chuyện này ta cũng là lần đầu tiên làm.”

“Không việc gì, trước lạ sau quen, nướng thịt cứ quay ba bốn vòng kiểu gì chả chín.”

Thạch Phi Hiệp: “......”



Gin tựa hồ cũng phát hiện thái độ mình chuyển biến quá nhanh, vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện: “Vậy ngươi có cách gì cụ thể không?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Cụ thể không có, nhưng mơ mơ hồ hồ thì có.”

Sau khi nghe Thạch Phi Hiệp nói Odemeto và Dea hòa hợp rồi thì sẽ không tìm đến hắn kiếm chuyện nữa, Gin trở nên rất nhiệt tình tham gia, “Nói nghe một chút.”

“Uy hiếp dụ dỗ.”

Gin khinh bỉ hắn, “Ngươi có chiêu mới không?”

Thạch Phi Hiệp suy nghĩ một chút nói: “Xuân dược!”

......

Gin nói: “Ngươi có không?”

Thạch Phi Hiệp vuốt cằm nói: “Ngươi nói Raton có thể có không?” Chỗ Raton tuy rằng không thể như xưởng chế tạo vũ khí, thế nhưng làm quầy bán đồ tạp phẩm thì hoàn toàn dư sức.

Gin nói: “Ngươi có nghĩ tới một khả năng…”

“Khả năng gì?”

“Kế sách xuân dược của ngươi thành công.”

Những lời này rất xuôi tai. Thạch Phi Hiệp sung sướng gật đầu.

“Dea và Omedeto thành đôi rồi.”

Thạch Phi Hiệp gật đầu càng khoái.

“Sau đó Dea muốn trả thù ngươi.”

Đầu Thạch Phi Hiệp cứng lại.

Gin phun ra câu cuối cùng, “Omedeto hỗ trợ.”

Thạch Phi Hiệp: “......” Trong đầu hắn vang vang tiếng xướng inh ỏi: tân nương thú vào phòng, ném bà mối qua tường a ném qua tường.

Leng keng.

Chuông cửa kêu.

Thạch Phi Hiệp và Gin liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ là Hughes chờ không được nên tìm tới?

Hắn xoay người mở cửa. Omedeto một thân trường bào tử la lan*, lẳng lặng đứng yên bên cửa. Bất giác, Thạch Phi Hiệp trên người đột nhiên thấy lưng ướt sũng mồ hôi lạnh.

Omedeto nói: “Ngươi tìm ta?”

Thạch Phi Hiệp lúc này mới nhớ hình như vừa rồi mình vì để đe dọa Gin, đã xúc động hét lớn tên hắn. “A......”

Gin từ bên trong đi tới, hành lễ với Omedeto, nhưng không rời đi.

Kẹp giữa hai người, mồ hôi lạnh trên người Thạch Phi Hiệp sắp chảy thành sông.

Omedeto cũng không vội vã, yên lặng chờ hắn mở miệng.

“A, thực ra là thế này.” Thạch Phi Hiệp lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói, “Ta nghĩ tới nghĩ lui, thầm nghĩ ra một biện pháp, nhưng còn cần sự giúp đỡ của ngươi.”

Omedeto liếc Gin, phát hiện hắn hề có ý đi khỏi đây, trong lòng liền đoán ngay ra được Thạch Phi Hiệp vừa mới thương lượng chuyện này với hắn, cho nên cũng không chú ý, “Vậy?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nghĩ Dea ngoài lạnh trong nóng, hắn tuy rằng ngoài miệng không nói, thế nhưng trong lòng chắc chắn thích ngươi rồi. Thế nên lúc này cần một chút động lực thúc đẩy.”

Omedeto bị câu ‘chắc chắn thích ngươi’ kia của hắn làm vui vẻ, giọng điệu cũng theo đó dịu đi, “Động lực thế nào?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ nên dựa vào tình chú, chỉ cần ngươi đối hắn hạ tình chú lần nữa......”

“Hạ một lần tình chú nữa?!” Omedeto sắc mặt đột nhiên trầm xuống, so với thành phố lạnh nhất thế giới của Nga – thành phốYakutsk**, còn muốn lạnh giá gấp trăm lần.

Thạch Phi Hiệp không hiểu nhìn hắn, lại quay đầu ngó Gin.

Gin tròng mắt vừa chuyển, sắc mặt đại biến.

“Tình chú nếu không phải được người thi chú chủ động giải trừ, thì chỉ còn một phương pháp hủy bỏ duy nhất.” Omedeto trở nên lạnh lẽo đến không thể tưởng tượng, nhìn chằm chằm vào mắt Thạch Phi Hiệp hồi lâu rồi hỏi, “Người kia là ai?!”

......

Thạch Phi Hiệp nhìn mặt hắn, chỉ còn muốn núp sau lưng Gin, trong đầu bỗng nhiên hiện ra câu thoại thường dùng trong Tam quốc —— Mệnh ta thôi rồi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện U Linh Tửu Điếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook