Chương 11: Thụ thương
Tô Du Bính
07/03/2018
Sau bữa cơm giao tình, hai người nhanh chóng thân thiết.
Raton đặc biệt cho riêng hắn xem phát minh mới nhất —— Ống nghe Domino.
Thạch Phi Hiệp cầm lấy ống nghe, 囧囧 nói: “Ngươi xác định đây là ống nghe, chứ không phải là kính vạn hoa?” Vậy mà lúc đầu hắn cứ hy vọng tên này có thể chế ra điện thoại bàn hoặc điện thoại cầm tay đầu tiên tại con thuyền Noah chứ?
Raton nói: “Cái loại kính vạn hoa vớ vẩn gì đó sao có thể so sánh được với ống nghe Domino của ta.”
“Ngươi không thể làm cho nó giống cái điện thoại sao…” Thạch Phi Hiệp khoa tay múa chân một chút, “Cái loại mà cong cong, hai đầu có......”
Raton trợn trắng mắt nói, “Ta đương nhiên biết hình dáng điện thoại là thế nào. Thế nhưng cái loại điện thoại cần dây cùng tín hiệu gì đó làm sao so được với ống nghe Domino của ta?”
Thạch Phi Hiệp rốt cuộc cũng sinh hứng thú. Hắn lật qua lật lại cái ống chỉ dày hơn kính vạn hoa khoảng vài cm trong tay, “Cái này dùng như thế nào?”
Raton nói: “Nhắm ngay hướng có âm thanh, sau đó xoay bánh răng dưới đáy, nó dùng để điều chỉnh cự ly, cho đến khi nghe được mới thôi.”
Thạch Phi Hiệp theo đó mà làm, sau nửa ngày, nơi lỗ tai vẫn là một mảnh an bình, “Ta chưa nghe được cái gì cả.”
Raton nói: “Ngươi nghĩ chỗ ngươi nhắm đến có âm thanh phát ra sao?”
Quả thật lúc này, đại sảnh chắc chắn một mảng thanh tịnh không thể nghi ngờ.
Thạch Phi Hiệp suy nghĩ một chút, đem cái đó nhắm ngay hướng phòng của Gin.
Bánh răng chậm rãi chuyển động.
Hắn mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ, ôn nhu, nhẹ nhàng mà tinh tế.
Sau đó là tiếng Gin sảng khoái gầm nhẹ.
......
Cái đồ dê già.
Thạch Phi Hiệp đỏ mặt đem ống nghe dời đi.
Raton hiển nhiên là người từng trải, vẻ mặt am hiểu vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi ngày mai trả ta cũng được.”
Raton từ trước tới giờ vẫn keo kiệt, thế mà lại đem đồ cho hắn mượn đồ?
Thạch Phi Hiệp không đợi hắn đổi ý, lập tức mừng rỡ nói cám ơn, chuẩn bị tìm một nơi có phong thủy tốt để tiếp tục nghe.
Nếu chỗ này không có TV không có máy vi tính cũng chẳng có thư viện, vậy thì nghe cho đỡ ghiền đi.
Hắn đắc ý vừa cười vừa đi về phòng.
Ống nghe Domino một đầu để ở lỗ tai hắn, đầu kia thì quay vòng vòng.
Trong nháy mắt, có âm thanh nào đó xẹt qua tai hắn.
Hắn khựng lại, lại đem đầu ống nghe vừa mới quay tới một vòng chậm rãi lùi trở về.
Âm thanh ‘Rầm rầm’ điên cuồng vang lên.
Lồng ngực Thạch Phi Hiệp cũng theo đó đập ‘bình bình’.
Chắc nơi này sẽ không nhốt quái vật nào tựa tựa Godzilla đi? (Tsu: tớ nghĩ đầu tiên là con chằn tinh giống trong HP, anh nghĩ thế nào mà nhớ tới con Godzilla chứ? =)))
Hắn nhìn hướng ống nghe nhắm tới, không ngờ lại là kho chứa rau quả (thương khố).
......
Mang tâm tình một nửa hiếu kì, một nửa lo lắng cho cái nơi chứa thức ăn hằng ngày của mình, Thạch Phi Hiệp lò mò đi về kho rau quả.
Tiếng ‘rầm rầm’ chậm rãi ngừng lại, sau đó biến thành tiếng đập cửa bất mãn.
“Bức tường sắt này sao lại dày thế này chứ?” Tiếng lẩm bẩm không cam lòng.
Thạch Phi Hiệp lại càng hoảng sợ, bởi vì hắn nhận ra đấy chính là giọng Antonio. Có điều hắn rất nhanh chóng bị dọa nhảy dựng thêm lần nữa, bởi vì kế tiếp giọng Dea vang lên, “Đừng làm ồn nữa.”
Antonio thở hồng hộc nói: “Ta đã ba mươi năm không rơi vào đây rồi, ai mà ngờ cái cơ quan ở chỗ này lại vẫn chưa bị hỏng đi, thật đáng chết.”
Dea nói: “Hoa quả vẫn do ta chọn xong rồi mới đem đến phòng bếp, ngươi tới làm gì?”
“Ta tới lấy quả phỉ.” Antonio nói, “Có điều giờ ta thứ duy nhất ta muốn lấy là một cái búa cây búa, một phát đập tan cả chỗ này.”
Ống nghe rất nhanh yên tĩnh.
Thạch Phi Hiệp đi vào thương khố.
So với lúc trước hắn tới thì cũng không khác mấy, trừ việc giờ đã thiếu đi một vị tinh linh tóc trần bì dung nhan tuyệt mỹ.
Hắn chậm rãi đi tới cái kệ cuối cùng.
Vết nứt vẫn còn trên mặt đất.
Hai bên là mấy sọt dứa cùng dưa hấu, còn có vài trái lựu lăn lông lốc trên mặt đất.
Hắn cầm lấy ống nghe, lại bắt đầu cái sự ‘dò rađa’.
Đáng tiếc Dea hòa Antonio cũng không có nói nữa, kể cả tiếng thở cũng nhỏ đến dường như không nghe thấy.
Thạch Phi Hiệp quanh quẩn một hồi, lại không có phát hiện gì, hắn quyết định lấy một trái lựu rồi rời khỏi đây. Dù sao thì theo giọng điệu vừa nãy của Dea cùng Antonio, hiển nhiên là đã rất quen thuộc cái chỗ kia rồi.
Ngay lúc hắn cuối xuống nhặt trái lựu, hắn nghe được một tiếng rung động cực nhỏ.
Chưa kịp ý thức, dưới chân hắn một khoảng trống rỗng, cả người rơi tự do xuống phiá dưới.
“...... A!”
Thạch Phi Hiệp hét to một tiếng kinh khủng, thân thể đã an ổn hạ cánh trên vật gì đó.
Sau đó trên đỉnh đầu hắn truyền đến tiếng oán trách mà sốt ruột, “Chết tiệt, ngươi thế nào tới đây?”
Thạch Phi Hiệp nhìn xung quanh trong ánh sáng vàng cam yếu ớt, rồi nhìn thấy bản mặt u ám được ánh sáng chiếu đến của Antonio, lắp bắp nói: “Ngã, bị ngã xuống.”
Antonio kéo hắn xuống, trừng mắt vào trái lựu trong tay hắn: “Tại sao ngươi cũng chọn trái lựu?”
Thạch Phi Hiệp sợ hãi rồi, “Trái lựu gì?”
Antonio đá đá cái gì đó dưới chân.
Toàn bộ đều là trái lựu màu đỏ.
Thạch Phi Hiệp quay đầu ngó Dea, trong tay hắn cũng đang cầm một trái lựu. “A, đây là ám hiệu gì vậy?” Vừa mới nãy dùng ống nghe, hắn nghe thấy rõ ràng là ‘quả phỉ’ mà.
Antonio nói: “Lẽ nào không ai nói với ngươi, thương khố chỗ này tràn ngập bẫy rập sao? Chết tiệt, sớm biết thế ta đã không bắt tay vào làm cái bánh gato quả phỉ việt quất chết tiệt kia rồi.(1) ” (Tsu: Ực!)
Thạch Phi Hiệp quay đầu ngó Dea.
Dea rất thản nhiên, trưng ra bộ dáng ‘ta không nói cho nói cho ngươi đó, thế thì sao’.
“Vậy có cách nào thoát ra không?” Thạch Phi Hiệp liếm liếm môi khô khốc.
“Chờ.” Antonio tức giận nói, “Sau hai mươi bốn tiếng, chúng ta có thể thoát ra.”
Thạch Phi Hiệp nhảy dựng lên: “Hai mươi bốn tiếng?”
Antonio nói: “Hừm. Ai cho ngươi không có việc gì làm lại chọn lựu mà ăn.”
“Vậy ăn uống tiểu tiện đi ngoài thì làm sao bây giờ?”
Antonio nói: “Hai cái trước tự mình giải quyết, hai cái sau không được phép ‘giải quyết’!”
Thạch Phi Hiệp ngây người, “Không thể kêu cứu sao?”
Antonio nhỏ giọng lầm bầm: “Trước đây thì có.”
Thạch Phi Hiệp ngực mọc lên một tia hi vọng, “Còn bây giờ?”
“Không thể.”
“Vì sao?”
Dea nói: “Bởi vì Isfel chỉ xuất hiện đến lần thứ ba mươi.”
Antonio thấy Thạch Phi Hiệp ngu ngơ, bèn tốt bụng giải thích: “Mà ta là bị nhốt ở chỗ này lần thứ một trăm lẻ một rồi.”
Dea nói: “Ba trăm lẻ một lần.”
Thạch Phi Hiệp đau thương nói: “Cho nên lần đầu của ta, cứ như vậy mà đánh mất trong tay các người rồi?” (Nàng có để ý câu này không? =)))
Antonio, Dea: “......”
Thời gian im lặng ngồi yên tương đối gian nan.
Hơn nữa ngồi đối điện hắn hai người, một là người sói không biết đến lúc nào sẽ có thể phát cuồng mà nhảy lên ăn thịt uống máu hắn, còn kia là một vị tinh linh không xem hắn vừa mắt.
Thạch Phi Hiệp chỉ trong nửa giờ, đã thay đổi mười sáu tư thế ngồi.
Antonio nói: “Bộ ngươi bị trĩ sao?”
Thạch Phi Hiệp nhích nhích mông xuống, nói: “Không, ta chỉ là rất buồn chán.”
“Nếu như ngươi còn nhúc nhích, ta liền đánh ngất ngươi.”
Thạch Phi Hiệp không thể làm gì khác hơn là lại ngồi yên. “Được rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì sao thương khố ở đây bẫy rập nhiều như vậy?” Dù sao thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thôi thì nói một chút cho phân tán sự chú ý.
Antonio nói: “Bởi vì … thương khố này có sự sống.”
......
Thạch Phi Hiệp quệt mồ hôi lạnh trên trán, “Không có việc gì không có việc gì. Ta từ nhỏ nghe ‘Ngàn lẻ một đêm’ với ‘Liêu trai chí dị’ mà lớn lên, một chút đó không dọa được ta. Ngươi tiếp tục.”
Antonio nói: “Ta nói xong.”
......
Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Vừa rồi là giới thiệu tóm tắt nội dung phải không?”
Antonio: “......”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta bây giờ có thể lựa chọn nội dung rồi ha?”
Antonio nhảy dựng lên: “Ta là người kể chuyện sao?”
Thạch Phi Hiệp vội vã lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải.” Hắn dừng một chút, “Ngươi căn bản không phải người.”
Antonio trừng mắt hắn, sau đó ngồi xuống, dựa tường, ngủ.
Thạch Phi Hiệp nhìn về phía Dea.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân. Dù là dưới ngọn đèn mờ ảo, vẫn đẹp đến ‘kinh tâm động phách’.
Có thể là khoảng cách gần quá. Thạch Phi Hiệp rất nhanh quên đi mối thù lần trước bị châm chọc, không tự chủ được mà tim đập nhanh một chút.
Dea hơi nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Thương khố quả thực có sự sống. Nó mỗi ngày sẽ chọn trái cây rau quả khác nhau rơi vào, nếu ai cầm lấy hoa quả mà nó chọn, sẽ bị rớt vào đây.”
......
Thạch Phi Hiệp rất khiêm tốn hỏi: “Nó làm như vậy, có ý gì sao?”
Dea nói: “Buồn chán.”
“......” Thạch Phi Hiệp nói, “Vậy không phải ngươi một tháng muốn vào đây đến mấy lần sao?” Trách không được hắn bình tĩnh như thế.
Dea nói: “Vận khí ta một năm có vài lần không tốt lắm.”
Cũng đúng. Rau quả trong thương khố đa dạng phong phú, tứ phương trên dưới đều hấp dẫn như nhau.
Thạch Phi Hiệp nói: “Thế nên, cái này giống như là xổ số sao?”
Dea nói: “Cái gì xổ số?”
Thạch Phi Hiệp thở dài nói: “Chính là hàng trăm vạn người đem tiền ném xuống biển, sau đó lại hy vọng lúc thủy triều lên lần sau, có thể hốt được một đống tiền được dâng lên.”
Thời gian một giây một giây lại trôi qua.
Thạch Phi Hiệp nghĩ bụng hắn bắt đầu sôi ùng ục rồi, hắn phải khẽ hát ngâm nga để dời đi sự chú ý.
Antonio bị tiếng ngâm khẽ của hắn làm tức giận, “Nếu không hát lớn ra, thì câm miệng lại!”
Thạch Phi Hiệp lập tức chỉnh volume tăng đến số lớn nhất: “Cô gái nhỏ núi A lí a... (3).”
Bịch!
Trái lựu từ gáy Thạch Phi Hiệp văng ra.
Thạch Phi Hiệp chậm rãi ngã xuống.
Thế giới lại một lần nữa được thanh bình.
Tỉnh lại, choáng váng là cảm giác đầu tiên Thạch Phi Hiệp cảm nhận được.
“Fuck!” là từ đầu tiên hắn nói sau khi tỉnh.
Hắn mở mắt, ngồi bật dậy, sau đó lại vì lập tức đầu choáng váng mà ngã xuống giường.
“Ngươi có thể xin nghỉ bệnh ba ngày.”
Thạch Phi Hiệp nghe tiếng nhìn lại, Isfel đang ngồi ghế bên giường hắn, thản nhiên đọc sách.
“Có trừ tiền lương không?” Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
“Không. Cứ tính tiền lương bình thường.”
Thạch Phi Hiệp thở phào nhẹ nhõm. Đó cũng coi như là phúc lợi.
“Có điều thời gian ngươi bị nhốt ở bẫy rập một ngày một đêm, tính là bỏ bê công việc.”
“Fuck!” Thạch Phi Hiệp dộng xuống giường, “Chẳng lẽ không thể nào tính là tai nạn lao động sao?”
Isfel nói: “Lúc đó đã là tan sở rồi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Lẽ nào tửu điếm không nên vì sinh mệnh an toàn của nhân viên mà phụ trách sao?”
“Cho nên có ba ngày được nghỉ.”
......
Đây là đang uy hiếp, nếu như không đáp ứng, cả ba ngày nghỉ cũng không có luôn sao?
Thạch Phi Hiệp dưới cường quyền, lệ rơi thành sông.
Isfel gấp sách lại, “Ta đã bôi kem đánh răng trên miệng vết thương của ngươi, hẳn là bớt sưng rồi.”
...... Kem đánh răng?
Thạch Phi Hiệp khóe miệng giật giật, “Địa ngục cũng có dùng kem đánh răng để giảm sưng sao?”
Lẽ nào loại kỹ năng con người tất phải biết này bắt nguồn từ địa ngục sao?
Phát hiện này quả là quá kinh khủng.
Isfel nói: “Không, ta theo bộ sách ‘kỹ năng cuộc sống’ của nhân loại mà làm.”
Thạch Phi Hiệp than thở: “Ngươi không thể đọc sách nào thuộc về chuyên môn được sao?”
Isfel nói: “Có thể, nhưng thứ trên đó viết mà ở nơi này không có.”
......
Thạch Phi Hiệp nói: “Bình thường đọa thiên sứ xử lý cục u này thế nào?” Hắn sờ sờ chỗ u lên trên trán, đau đến độ hấp một ngụm khí.
Isfel nói: “Không bị bao giờ.”
......
Vì sao hắn nghĩ những lời này lại có gì đó quen tai?
Bị thương cũng là trong cái rủi có cái may, hắn phát hiện ra nhân duyên hắn cũng không tệ lắm.
Hughes và Asha tới thăm y như hắn dự đoán, nhưng hắn không nghĩ cả Raton cũng tới. Bởi vì trong trí nhớ hắn, Raton ngoại trừ có công trình sửa chữa khách điếm ra, chỉ có giờ ăn là gặp được hắn.
Hắn cảm động nói: “Không cần quá lo lắng, ta ổn.”
Raton nói: “Tuy rằng ngươi ổn, thế nhưng ta vẫn rất lo lắng.”
......
Mối giao tình này đã gần bằng hắn cùng Hughes rồi.
Thạch Phi Hiệp đối với tình cảm đột nhiên phát triển mãnh liệt đốt cháy giai đoạn thế này không quen cho lắm, có điều nghe đến điều Raton nói tiếp theo hắn rốt cuộc cũng thích ứng.
“Ta lo ống nghe Domino.”
......
Thạch Phi Hiệp lúng túng nói: “Ta là hôn mê mà trở về.”
Raton như Isfel lần trước ngồi trên ghế, chân bắt chéo, ngạo nghễ liếc hắn, bộ dạng như thể đang nói ‘quả mà’.
Thạch Phi Hiệp bị nhìn như thể là thủ phạm, hắn kiềm nén lửa giận đang xì ra khỏi lỗ tai nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm về cho ngươi.”
“Như vậy hay nhất.” Raton từ ghế trên nhảy xuống, “Ta vốn chỉ là cho ngươi giúp ta thực nghiệm tính năng của nó một chút, không nghĩ tới ngươi lại...... Hừm hừm, nếu như ngươi làm mất nó rồi, chuẩn bị một ngàn Kim tệ đi.”
Tiếng đóng cửa vang lên, tâm trí thất thần của Thạch Phi Hiệp lâu lắm mới quay về.
Nói cách khác, hắn ngủ có một lúc, lại gánh thêm nợ rồi sao.
Một nghìn nhân dân tệ còn không có, đào đâu ra ống nghe một ngàn kim tệ a.
Hắn chậm rãi nằm xuống, lấy chăn trùm qua đầu.
Một lúc sau, trong chăn truyền đến âm thanh khóc lóc rầu rĩ: “Vì sao ngất đi a!... Vì sao lại tỉnh a!” Đăng bởi: admin
Raton đặc biệt cho riêng hắn xem phát minh mới nhất —— Ống nghe Domino.
Thạch Phi Hiệp cầm lấy ống nghe, 囧囧 nói: “Ngươi xác định đây là ống nghe, chứ không phải là kính vạn hoa?” Vậy mà lúc đầu hắn cứ hy vọng tên này có thể chế ra điện thoại bàn hoặc điện thoại cầm tay đầu tiên tại con thuyền Noah chứ?
Raton nói: “Cái loại kính vạn hoa vớ vẩn gì đó sao có thể so sánh được với ống nghe Domino của ta.”
“Ngươi không thể làm cho nó giống cái điện thoại sao…” Thạch Phi Hiệp khoa tay múa chân một chút, “Cái loại mà cong cong, hai đầu có......”
Raton trợn trắng mắt nói, “Ta đương nhiên biết hình dáng điện thoại là thế nào. Thế nhưng cái loại điện thoại cần dây cùng tín hiệu gì đó làm sao so được với ống nghe Domino của ta?”
Thạch Phi Hiệp rốt cuộc cũng sinh hứng thú. Hắn lật qua lật lại cái ống chỉ dày hơn kính vạn hoa khoảng vài cm trong tay, “Cái này dùng như thế nào?”
Raton nói: “Nhắm ngay hướng có âm thanh, sau đó xoay bánh răng dưới đáy, nó dùng để điều chỉnh cự ly, cho đến khi nghe được mới thôi.”
Thạch Phi Hiệp theo đó mà làm, sau nửa ngày, nơi lỗ tai vẫn là một mảnh an bình, “Ta chưa nghe được cái gì cả.”
Raton nói: “Ngươi nghĩ chỗ ngươi nhắm đến có âm thanh phát ra sao?”
Quả thật lúc này, đại sảnh chắc chắn một mảng thanh tịnh không thể nghi ngờ.
Thạch Phi Hiệp suy nghĩ một chút, đem cái đó nhắm ngay hướng phòng của Gin.
Bánh răng chậm rãi chuyển động.
Hắn mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ, ôn nhu, nhẹ nhàng mà tinh tế.
Sau đó là tiếng Gin sảng khoái gầm nhẹ.
......
Cái đồ dê già.
Thạch Phi Hiệp đỏ mặt đem ống nghe dời đi.
Raton hiển nhiên là người từng trải, vẻ mặt am hiểu vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi ngày mai trả ta cũng được.”
Raton từ trước tới giờ vẫn keo kiệt, thế mà lại đem đồ cho hắn mượn đồ?
Thạch Phi Hiệp không đợi hắn đổi ý, lập tức mừng rỡ nói cám ơn, chuẩn bị tìm một nơi có phong thủy tốt để tiếp tục nghe.
Nếu chỗ này không có TV không có máy vi tính cũng chẳng có thư viện, vậy thì nghe cho đỡ ghiền đi.
Hắn đắc ý vừa cười vừa đi về phòng.
Ống nghe Domino một đầu để ở lỗ tai hắn, đầu kia thì quay vòng vòng.
Trong nháy mắt, có âm thanh nào đó xẹt qua tai hắn.
Hắn khựng lại, lại đem đầu ống nghe vừa mới quay tới một vòng chậm rãi lùi trở về.
Âm thanh ‘Rầm rầm’ điên cuồng vang lên.
Lồng ngực Thạch Phi Hiệp cũng theo đó đập ‘bình bình’.
Chắc nơi này sẽ không nhốt quái vật nào tựa tựa Godzilla đi? (Tsu: tớ nghĩ đầu tiên là con chằn tinh giống trong HP, anh nghĩ thế nào mà nhớ tới con Godzilla chứ? =)))
Hắn nhìn hướng ống nghe nhắm tới, không ngờ lại là kho chứa rau quả (thương khố).
......
Mang tâm tình một nửa hiếu kì, một nửa lo lắng cho cái nơi chứa thức ăn hằng ngày của mình, Thạch Phi Hiệp lò mò đi về kho rau quả.
Tiếng ‘rầm rầm’ chậm rãi ngừng lại, sau đó biến thành tiếng đập cửa bất mãn.
“Bức tường sắt này sao lại dày thế này chứ?” Tiếng lẩm bẩm không cam lòng.
Thạch Phi Hiệp lại càng hoảng sợ, bởi vì hắn nhận ra đấy chính là giọng Antonio. Có điều hắn rất nhanh chóng bị dọa nhảy dựng thêm lần nữa, bởi vì kế tiếp giọng Dea vang lên, “Đừng làm ồn nữa.”
Antonio thở hồng hộc nói: “Ta đã ba mươi năm không rơi vào đây rồi, ai mà ngờ cái cơ quan ở chỗ này lại vẫn chưa bị hỏng đi, thật đáng chết.”
Dea nói: “Hoa quả vẫn do ta chọn xong rồi mới đem đến phòng bếp, ngươi tới làm gì?”
“Ta tới lấy quả phỉ.” Antonio nói, “Có điều giờ ta thứ duy nhất ta muốn lấy là một cái búa cây búa, một phát đập tan cả chỗ này.”
Ống nghe rất nhanh yên tĩnh.
Thạch Phi Hiệp đi vào thương khố.
So với lúc trước hắn tới thì cũng không khác mấy, trừ việc giờ đã thiếu đi một vị tinh linh tóc trần bì dung nhan tuyệt mỹ.
Hắn chậm rãi đi tới cái kệ cuối cùng.
Vết nứt vẫn còn trên mặt đất.
Hai bên là mấy sọt dứa cùng dưa hấu, còn có vài trái lựu lăn lông lốc trên mặt đất.
Hắn cầm lấy ống nghe, lại bắt đầu cái sự ‘dò rađa’.
Đáng tiếc Dea hòa Antonio cũng không có nói nữa, kể cả tiếng thở cũng nhỏ đến dường như không nghe thấy.
Thạch Phi Hiệp quanh quẩn một hồi, lại không có phát hiện gì, hắn quyết định lấy một trái lựu rồi rời khỏi đây. Dù sao thì theo giọng điệu vừa nãy của Dea cùng Antonio, hiển nhiên là đã rất quen thuộc cái chỗ kia rồi.
Ngay lúc hắn cuối xuống nhặt trái lựu, hắn nghe được một tiếng rung động cực nhỏ.
Chưa kịp ý thức, dưới chân hắn một khoảng trống rỗng, cả người rơi tự do xuống phiá dưới.
“...... A!”
Thạch Phi Hiệp hét to một tiếng kinh khủng, thân thể đã an ổn hạ cánh trên vật gì đó.
Sau đó trên đỉnh đầu hắn truyền đến tiếng oán trách mà sốt ruột, “Chết tiệt, ngươi thế nào tới đây?”
Thạch Phi Hiệp nhìn xung quanh trong ánh sáng vàng cam yếu ớt, rồi nhìn thấy bản mặt u ám được ánh sáng chiếu đến của Antonio, lắp bắp nói: “Ngã, bị ngã xuống.”
Antonio kéo hắn xuống, trừng mắt vào trái lựu trong tay hắn: “Tại sao ngươi cũng chọn trái lựu?”
Thạch Phi Hiệp sợ hãi rồi, “Trái lựu gì?”
Antonio đá đá cái gì đó dưới chân.
Toàn bộ đều là trái lựu màu đỏ.
Thạch Phi Hiệp quay đầu ngó Dea, trong tay hắn cũng đang cầm một trái lựu. “A, đây là ám hiệu gì vậy?” Vừa mới nãy dùng ống nghe, hắn nghe thấy rõ ràng là ‘quả phỉ’ mà.
Antonio nói: “Lẽ nào không ai nói với ngươi, thương khố chỗ này tràn ngập bẫy rập sao? Chết tiệt, sớm biết thế ta đã không bắt tay vào làm cái bánh gato quả phỉ việt quất chết tiệt kia rồi.(1) ” (Tsu: Ực!)
Thạch Phi Hiệp quay đầu ngó Dea.
Dea rất thản nhiên, trưng ra bộ dáng ‘ta không nói cho nói cho ngươi đó, thế thì sao’.
“Vậy có cách nào thoát ra không?” Thạch Phi Hiệp liếm liếm môi khô khốc.
“Chờ.” Antonio tức giận nói, “Sau hai mươi bốn tiếng, chúng ta có thể thoát ra.”
Thạch Phi Hiệp nhảy dựng lên: “Hai mươi bốn tiếng?”
Antonio nói: “Hừm. Ai cho ngươi không có việc gì làm lại chọn lựu mà ăn.”
“Vậy ăn uống tiểu tiện đi ngoài thì làm sao bây giờ?”
Antonio nói: “Hai cái trước tự mình giải quyết, hai cái sau không được phép ‘giải quyết’!”
Thạch Phi Hiệp ngây người, “Không thể kêu cứu sao?”
Antonio nhỏ giọng lầm bầm: “Trước đây thì có.”
Thạch Phi Hiệp ngực mọc lên một tia hi vọng, “Còn bây giờ?”
“Không thể.”
“Vì sao?”
Dea nói: “Bởi vì Isfel chỉ xuất hiện đến lần thứ ba mươi.”
Antonio thấy Thạch Phi Hiệp ngu ngơ, bèn tốt bụng giải thích: “Mà ta là bị nhốt ở chỗ này lần thứ một trăm lẻ một rồi.”
Dea nói: “Ba trăm lẻ một lần.”
Thạch Phi Hiệp đau thương nói: “Cho nên lần đầu của ta, cứ như vậy mà đánh mất trong tay các người rồi?” (Nàng có để ý câu này không? =)))
Antonio, Dea: “......”
Thời gian im lặng ngồi yên tương đối gian nan.
Hơn nữa ngồi đối điện hắn hai người, một là người sói không biết đến lúc nào sẽ có thể phát cuồng mà nhảy lên ăn thịt uống máu hắn, còn kia là một vị tinh linh không xem hắn vừa mắt.
Thạch Phi Hiệp chỉ trong nửa giờ, đã thay đổi mười sáu tư thế ngồi.
Antonio nói: “Bộ ngươi bị trĩ sao?”
Thạch Phi Hiệp nhích nhích mông xuống, nói: “Không, ta chỉ là rất buồn chán.”
“Nếu như ngươi còn nhúc nhích, ta liền đánh ngất ngươi.”
Thạch Phi Hiệp không thể làm gì khác hơn là lại ngồi yên. “Được rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì sao thương khố ở đây bẫy rập nhiều như vậy?” Dù sao thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thôi thì nói một chút cho phân tán sự chú ý.
Antonio nói: “Bởi vì … thương khố này có sự sống.”
......
Thạch Phi Hiệp quệt mồ hôi lạnh trên trán, “Không có việc gì không có việc gì. Ta từ nhỏ nghe ‘Ngàn lẻ một đêm’ với ‘Liêu trai chí dị’ mà lớn lên, một chút đó không dọa được ta. Ngươi tiếp tục.”
Antonio nói: “Ta nói xong.”
......
Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Vừa rồi là giới thiệu tóm tắt nội dung phải không?”
Antonio: “......”
Thạch Phi Hiệp nói: “Ta bây giờ có thể lựa chọn nội dung rồi ha?”
Antonio nhảy dựng lên: “Ta là người kể chuyện sao?”
Thạch Phi Hiệp vội vã lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải.” Hắn dừng một chút, “Ngươi căn bản không phải người.”
Antonio trừng mắt hắn, sau đó ngồi xuống, dựa tường, ngủ.
Thạch Phi Hiệp nhìn về phía Dea.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân. Dù là dưới ngọn đèn mờ ảo, vẫn đẹp đến ‘kinh tâm động phách’.
Có thể là khoảng cách gần quá. Thạch Phi Hiệp rất nhanh quên đi mối thù lần trước bị châm chọc, không tự chủ được mà tim đập nhanh một chút.
Dea hơi nhíu nhíu mày, mở miệng nói: “Thương khố quả thực có sự sống. Nó mỗi ngày sẽ chọn trái cây rau quả khác nhau rơi vào, nếu ai cầm lấy hoa quả mà nó chọn, sẽ bị rớt vào đây.”
......
Thạch Phi Hiệp rất khiêm tốn hỏi: “Nó làm như vậy, có ý gì sao?”
Dea nói: “Buồn chán.”
“......” Thạch Phi Hiệp nói, “Vậy không phải ngươi một tháng muốn vào đây đến mấy lần sao?” Trách không được hắn bình tĩnh như thế.
Dea nói: “Vận khí ta một năm có vài lần không tốt lắm.”
Cũng đúng. Rau quả trong thương khố đa dạng phong phú, tứ phương trên dưới đều hấp dẫn như nhau.
Thạch Phi Hiệp nói: “Thế nên, cái này giống như là xổ số sao?”
Dea nói: “Cái gì xổ số?”
Thạch Phi Hiệp thở dài nói: “Chính là hàng trăm vạn người đem tiền ném xuống biển, sau đó lại hy vọng lúc thủy triều lên lần sau, có thể hốt được một đống tiền được dâng lên.”
Thời gian một giây một giây lại trôi qua.
Thạch Phi Hiệp nghĩ bụng hắn bắt đầu sôi ùng ục rồi, hắn phải khẽ hát ngâm nga để dời đi sự chú ý.
Antonio bị tiếng ngâm khẽ của hắn làm tức giận, “Nếu không hát lớn ra, thì câm miệng lại!”
Thạch Phi Hiệp lập tức chỉnh volume tăng đến số lớn nhất: “Cô gái nhỏ núi A lí a... (3).”
Bịch!
Trái lựu từ gáy Thạch Phi Hiệp văng ra.
Thạch Phi Hiệp chậm rãi ngã xuống.
Thế giới lại một lần nữa được thanh bình.
Tỉnh lại, choáng váng là cảm giác đầu tiên Thạch Phi Hiệp cảm nhận được.
“Fuck!” là từ đầu tiên hắn nói sau khi tỉnh.
Hắn mở mắt, ngồi bật dậy, sau đó lại vì lập tức đầu choáng váng mà ngã xuống giường.
“Ngươi có thể xin nghỉ bệnh ba ngày.”
Thạch Phi Hiệp nghe tiếng nhìn lại, Isfel đang ngồi ghế bên giường hắn, thản nhiên đọc sách.
“Có trừ tiền lương không?” Đây là vấn đề hắn quan tâm nhất.
“Không. Cứ tính tiền lương bình thường.”
Thạch Phi Hiệp thở phào nhẹ nhõm. Đó cũng coi như là phúc lợi.
“Có điều thời gian ngươi bị nhốt ở bẫy rập một ngày một đêm, tính là bỏ bê công việc.”
“Fuck!” Thạch Phi Hiệp dộng xuống giường, “Chẳng lẽ không thể nào tính là tai nạn lao động sao?”
Isfel nói: “Lúc đó đã là tan sở rồi.”
Thạch Phi Hiệp nói: “Lẽ nào tửu điếm không nên vì sinh mệnh an toàn của nhân viên mà phụ trách sao?”
“Cho nên có ba ngày được nghỉ.”
......
Đây là đang uy hiếp, nếu như không đáp ứng, cả ba ngày nghỉ cũng không có luôn sao?
Thạch Phi Hiệp dưới cường quyền, lệ rơi thành sông.
Isfel gấp sách lại, “Ta đã bôi kem đánh răng trên miệng vết thương của ngươi, hẳn là bớt sưng rồi.”
...... Kem đánh răng?
Thạch Phi Hiệp khóe miệng giật giật, “Địa ngục cũng có dùng kem đánh răng để giảm sưng sao?”
Lẽ nào loại kỹ năng con người tất phải biết này bắt nguồn từ địa ngục sao?
Phát hiện này quả là quá kinh khủng.
Isfel nói: “Không, ta theo bộ sách ‘kỹ năng cuộc sống’ của nhân loại mà làm.”
Thạch Phi Hiệp than thở: “Ngươi không thể đọc sách nào thuộc về chuyên môn được sao?”
Isfel nói: “Có thể, nhưng thứ trên đó viết mà ở nơi này không có.”
......
Thạch Phi Hiệp nói: “Bình thường đọa thiên sứ xử lý cục u này thế nào?” Hắn sờ sờ chỗ u lên trên trán, đau đến độ hấp một ngụm khí.
Isfel nói: “Không bị bao giờ.”
......
Vì sao hắn nghĩ những lời này lại có gì đó quen tai?
Bị thương cũng là trong cái rủi có cái may, hắn phát hiện ra nhân duyên hắn cũng không tệ lắm.
Hughes và Asha tới thăm y như hắn dự đoán, nhưng hắn không nghĩ cả Raton cũng tới. Bởi vì trong trí nhớ hắn, Raton ngoại trừ có công trình sửa chữa khách điếm ra, chỉ có giờ ăn là gặp được hắn.
Hắn cảm động nói: “Không cần quá lo lắng, ta ổn.”
Raton nói: “Tuy rằng ngươi ổn, thế nhưng ta vẫn rất lo lắng.”
......
Mối giao tình này đã gần bằng hắn cùng Hughes rồi.
Thạch Phi Hiệp đối với tình cảm đột nhiên phát triển mãnh liệt đốt cháy giai đoạn thế này không quen cho lắm, có điều nghe đến điều Raton nói tiếp theo hắn rốt cuộc cũng thích ứng.
“Ta lo ống nghe Domino.”
......
Thạch Phi Hiệp lúng túng nói: “Ta là hôn mê mà trở về.”
Raton như Isfel lần trước ngồi trên ghế, chân bắt chéo, ngạo nghễ liếc hắn, bộ dạng như thể đang nói ‘quả mà’.
Thạch Phi Hiệp bị nhìn như thể là thủ phạm, hắn kiềm nén lửa giận đang xì ra khỏi lỗ tai nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm về cho ngươi.”
“Như vậy hay nhất.” Raton từ ghế trên nhảy xuống, “Ta vốn chỉ là cho ngươi giúp ta thực nghiệm tính năng của nó một chút, không nghĩ tới ngươi lại...... Hừm hừm, nếu như ngươi làm mất nó rồi, chuẩn bị một ngàn Kim tệ đi.”
Tiếng đóng cửa vang lên, tâm trí thất thần của Thạch Phi Hiệp lâu lắm mới quay về.
Nói cách khác, hắn ngủ có một lúc, lại gánh thêm nợ rồi sao.
Một nghìn nhân dân tệ còn không có, đào đâu ra ống nghe một ngàn kim tệ a.
Hắn chậm rãi nằm xuống, lấy chăn trùm qua đầu.
Một lúc sau, trong chăn truyền đến âm thanh khóc lóc rầu rĩ: “Vì sao ngất đi a!... Vì sao lại tỉnh a!” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.