U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Chương 34: Dáng Vẻ Khỏe Mạnh Dũng Mãnh
Triền Chi Bồ Đào
30/10/2024
Cô bé vừa nói vừa vung nhánh cây hai cái, nhánh cây phát ra tiếng gió “Vụt vụt”.
Ngọc Loan tiếp tục ra lệnh cho A Man: “Em dùng nhánh cây này đánh chị đi.”
A Man sửng sốt.
“Nữ...... Nữ lang?”
Ngọc Loan gật đầu cổ vũ cô bé: “Nếu em không muốn nữ lang nhà em chết thảm, thì bây giờ hãy đánh chị đi.”
A Man thấy nàng nghiêm túc như vậy, hơi do dự, cô bé vừa quan sát cơ thể của Ngọc Loan vừa nhỏ giọng nói: “Nhưng...... Nhưng mà nên đánh vào chỗ nào đây?”
Ngọc Loan cúi đầu nhìn, cảm thấy vết thương trên xương quai xanh và cổ tương đối dễ phát hiện, lập tức bảo A Man đánh vào cổ của nàng.
A Man xác nhận rằng nàng đang nghiêm túc, mới run rẩy giơ nhánh cây kia lên, Ngọc Loan thúc giục cô bé rất nhiều lần, cô bé mới nhắm mắt lại, dùng sức đánh Ngọc Loan một cái.
“A ——”
Ngọc Loan rít lên một tiếng vì đau đớn, A Man mở to mắt, vội vàng ném nhánh cây trong tay xuống.
“Nữ lang, chị không sao chứ?”
Ngọc Loan đau đến mức thở dốc, nhưng nàng không ôm cổ mà là ôm ngực......
Cách này của nàng đã tồi tệ, thị nữ này của nàng còn tồi tệ hơn, đánh vào cổ không đánh lại đánh vào ngực nàng.
Nàng còn chưa kịp trách đối phương, A Man đã cởi quần áo của nàng ra, nhìn thấy vết đánh, đã đỏ mắt trước.
“Em...... Em thật ngu ngốc, em thật là ngu ngốc mà......”
“Nữ lang, hay là chị cho em làm lại một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ đánh chính xác hơn.”
Ngọc Loan vội vàng vẫy tay: “Thôi......”
Quá đau, nàng thật sự không có dũng khí làm lại lần thứ hai.
Quả nhiên không phải ai cũng có thể sử dụng khổ nhục kế.
Ngày mai sống hay chết trong tay Úc Tranh thì để ngày mai hẵng nói đi.
Ban đêm Ngọc Loan mang theo suy nghĩ bất chấp tất cả đi ngủ.
Hôm sau, Ngọc Loan thay một bộ váy nhạt màu, nàng cố tình trì hoãn đến tận buổi trưa, lúc ánh mặt trời chói chang nhất mới đi “Đáp lễ” thay Lộc Sơn vương.
Lần này nàng không đi vào cửa sau của phủ Trấn Bắc hầu bằng xe ngựa nhỏ, mà là dùng chiếc xe ngựa có khắc ký hiệu của phủ Lộc Sơn vương.
Dù vậy, Phúc quản sự vẫn tự mình tiếp đón nàng như bình thường.
Phúc quản sự mỉm cười chào mừng Ngọc Loan, sau khi đưa nàng vào trong sảnh, ông ấy mới nói với Ngọc Loan rằng sáng sớm nay Úc Tranh đã rời khỏi thành để đi săn thú với bạn bè.
Trong lòng Ngọc Loan thầm nghĩ, y không ở trong kinh nhiều năm như vậy, bạn bè trong kinh lại không ít.
“Nữ lang không biết, phần lớn bạn bè của hầu gia đều là bạn thân từ thuở nhỏ với hầu gia, bọn họ còn có ân tình cứu mạng với hầu gia, không giống với những người khác......”
Khi nghe được mấy chữ “Ân tình cứu mạng”, Ngọc Loan nhịn không được nhớ lại lời nói ngày ấy của Tiết Nhẫm.
Bọn họ cũng thật là may mắn, có thể thuận lợi sống sót khỏi tay của Úc Tranh......
Phúc quản sự thấy nàng lơ đãng, cũng không quấy rầy nhiều.
Cho đến khi thị nữ dâng trà bước vào thông báo cho Ngọc Loan biết, chủ nhân của nơi đây đã trở về, Ngọc Loan mới vô thức ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay Úc Tranh thu hoạch được khá nhiều.
Một mình y săn được hẳn một con báo và mấy con hươu, còn mấy con hoẵng và thỏ hoang y đã chia cho người khác rồi.
Y vừa hồi phủ, vốn dĩ nên đi tắm gội trước, nhưng mà nghe nói Ngọc Loan đến tìm y, y lại nhanh chóng đi đến phòng khách.
Cho nên khi Ngọc Loan nhìn thấy y, cả người y đầy mùi tanh hôi, trên quần áo của y thậm chí còn có vết máu loang lổ do lúc khiêng con báo để lại, y nắm một cái mũi tên bằng gỗ thô sơ hơn mũi tên bình thường một chút trong tay, thấy Ngọc Loan nhìn y bằng ánh mắt mong chờ, trong lòng y đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Không cẩn thận để nàng nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh dũng mãnh này của mình nữa rồi...
Dưới góc nhìn của Úc Tranh, dáng vẻ này của y không hề có vẻ lôi thôi đáng sợ, ngược lại còn thể hiện sự dũng mãnh vượt xa các nam tử bình thường của y.
Tựa như thú dữ trong khu rừng nguyên thủy, chúng nó không tôn sùng lông mượt móng đẹp, chúng nó chỉ tôn sùng hàm răng sắc nhọn, tôn sùng bộ móng vuốt dính xương gãy và thịt vụn, mái tóc bị máu làm bẩn thì sao chứ? Đó chính là niềm vinh dự lớn lao đối với thợ săn.
Nữ lang nhón chân chờ người về trong sảnh ngẩn ngơ nhìn y, giống như bị phong thái đi săn của y mê hoặc, khi y đến gần vài bước, nàng mới tỉnh táo lại mà quay đầu đi, nhưng y có thể thấy ngón tay đặt trên đầu gối của nàng đang nhẹ nhàng run rẩy vì kích động.
Ngọc Loan tiếp tục ra lệnh cho A Man: “Em dùng nhánh cây này đánh chị đi.”
A Man sửng sốt.
“Nữ...... Nữ lang?”
Ngọc Loan gật đầu cổ vũ cô bé: “Nếu em không muốn nữ lang nhà em chết thảm, thì bây giờ hãy đánh chị đi.”
A Man thấy nàng nghiêm túc như vậy, hơi do dự, cô bé vừa quan sát cơ thể của Ngọc Loan vừa nhỏ giọng nói: “Nhưng...... Nhưng mà nên đánh vào chỗ nào đây?”
Ngọc Loan cúi đầu nhìn, cảm thấy vết thương trên xương quai xanh và cổ tương đối dễ phát hiện, lập tức bảo A Man đánh vào cổ của nàng.
A Man xác nhận rằng nàng đang nghiêm túc, mới run rẩy giơ nhánh cây kia lên, Ngọc Loan thúc giục cô bé rất nhiều lần, cô bé mới nhắm mắt lại, dùng sức đánh Ngọc Loan một cái.
“A ——”
Ngọc Loan rít lên một tiếng vì đau đớn, A Man mở to mắt, vội vàng ném nhánh cây trong tay xuống.
“Nữ lang, chị không sao chứ?”
Ngọc Loan đau đến mức thở dốc, nhưng nàng không ôm cổ mà là ôm ngực......
Cách này của nàng đã tồi tệ, thị nữ này của nàng còn tồi tệ hơn, đánh vào cổ không đánh lại đánh vào ngực nàng.
Nàng còn chưa kịp trách đối phương, A Man đã cởi quần áo của nàng ra, nhìn thấy vết đánh, đã đỏ mắt trước.
“Em...... Em thật ngu ngốc, em thật là ngu ngốc mà......”
“Nữ lang, hay là chị cho em làm lại một lần nữa đi, lần này em nhất định sẽ đánh chính xác hơn.”
Ngọc Loan vội vàng vẫy tay: “Thôi......”
Quá đau, nàng thật sự không có dũng khí làm lại lần thứ hai.
Quả nhiên không phải ai cũng có thể sử dụng khổ nhục kế.
Ngày mai sống hay chết trong tay Úc Tranh thì để ngày mai hẵng nói đi.
Ban đêm Ngọc Loan mang theo suy nghĩ bất chấp tất cả đi ngủ.
Hôm sau, Ngọc Loan thay một bộ váy nhạt màu, nàng cố tình trì hoãn đến tận buổi trưa, lúc ánh mặt trời chói chang nhất mới đi “Đáp lễ” thay Lộc Sơn vương.
Lần này nàng không đi vào cửa sau của phủ Trấn Bắc hầu bằng xe ngựa nhỏ, mà là dùng chiếc xe ngựa có khắc ký hiệu của phủ Lộc Sơn vương.
Dù vậy, Phúc quản sự vẫn tự mình tiếp đón nàng như bình thường.
Phúc quản sự mỉm cười chào mừng Ngọc Loan, sau khi đưa nàng vào trong sảnh, ông ấy mới nói với Ngọc Loan rằng sáng sớm nay Úc Tranh đã rời khỏi thành để đi săn thú với bạn bè.
Trong lòng Ngọc Loan thầm nghĩ, y không ở trong kinh nhiều năm như vậy, bạn bè trong kinh lại không ít.
“Nữ lang không biết, phần lớn bạn bè của hầu gia đều là bạn thân từ thuở nhỏ với hầu gia, bọn họ còn có ân tình cứu mạng với hầu gia, không giống với những người khác......”
Khi nghe được mấy chữ “Ân tình cứu mạng”, Ngọc Loan nhịn không được nhớ lại lời nói ngày ấy của Tiết Nhẫm.
Bọn họ cũng thật là may mắn, có thể thuận lợi sống sót khỏi tay của Úc Tranh......
Phúc quản sự thấy nàng lơ đãng, cũng không quấy rầy nhiều.
Cho đến khi thị nữ dâng trà bước vào thông báo cho Ngọc Loan biết, chủ nhân của nơi đây đã trở về, Ngọc Loan mới vô thức ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay Úc Tranh thu hoạch được khá nhiều.
Một mình y săn được hẳn một con báo và mấy con hươu, còn mấy con hoẵng và thỏ hoang y đã chia cho người khác rồi.
Y vừa hồi phủ, vốn dĩ nên đi tắm gội trước, nhưng mà nghe nói Ngọc Loan đến tìm y, y lại nhanh chóng đi đến phòng khách.
Cho nên khi Ngọc Loan nhìn thấy y, cả người y đầy mùi tanh hôi, trên quần áo của y thậm chí còn có vết máu loang lổ do lúc khiêng con báo để lại, y nắm một cái mũi tên bằng gỗ thô sơ hơn mũi tên bình thường một chút trong tay, thấy Ngọc Loan nhìn y bằng ánh mắt mong chờ, trong lòng y đột nhiên dâng lên một loại cảm xúc khó tả.
Không cẩn thận để nàng nhìn thấy dáng vẻ khỏe mạnh dũng mãnh này của mình nữa rồi...
Dưới góc nhìn của Úc Tranh, dáng vẻ này của y không hề có vẻ lôi thôi đáng sợ, ngược lại còn thể hiện sự dũng mãnh vượt xa các nam tử bình thường của y.
Tựa như thú dữ trong khu rừng nguyên thủy, chúng nó không tôn sùng lông mượt móng đẹp, chúng nó chỉ tôn sùng hàm răng sắc nhọn, tôn sùng bộ móng vuốt dính xương gãy và thịt vụn, mái tóc bị máu làm bẩn thì sao chứ? Đó chính là niềm vinh dự lớn lao đối với thợ săn.
Nữ lang nhón chân chờ người về trong sảnh ngẩn ngơ nhìn y, giống như bị phong thái đi săn của y mê hoặc, khi y đến gần vài bước, nàng mới tỉnh táo lại mà quay đầu đi, nhưng y có thể thấy ngón tay đặt trên đầu gối của nàng đang nhẹ nhàng run rẩy vì kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.