U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Chương 20: Dỗ
Triền Chi Bồ Đào
30/10/2024
Úc Tranh nhấc chân kéo cái ghế tới, lại ra lệnh cho nàng: “Ngồi xuống...”
Hai chân Ngọc Loan mềm nhũn, nàng lập tức ngồi xuống.
Chẳng lẽ bên trong là đầu của Kế Tô ư?
Làm sao đây, bây giờ nàng cảm thấy rất hoảng sợ... Nàng có nên liều mạng với y trước khi chiếc hộp mở ra không?
Từ trước đến giờ Úc Tranh đều biết nàng rất nghe lời, cho nên y hoàn toàn không cảm giác điệu bộ ngoan ngoãn này của nàng có gì bất thường.
Y chậm rãi lên tiếng: “Trong nhà kho kia của ta không có đồ tốt gì, toàn là đồ của đàn ông. Chẳng qua bên trong có một thanh kiếm vàng được người khác tặng, dùng để giết người chặt xác hết sức tiện lợi.”
Toàn thân Ngọc Loan cứng đờ: “Vậy... Vậy sao?”
“Ừ.”
Y quả quyết nói cho nàng một câu trả lời khẳng định, sau đó nhíu mày cố gắng thêu dệt về ưu điểm của thanh kiếm vàng này.
“Kiếm này từng chém đầu của nịnh thần Mục Cương. Nghe nói lúc kiếm chém xuống đã chặt đứt ngay tức thì, đầu của Mục Cương lăn dưới đất 3 vòng, vẫn còn đang chớp mắt.”
“Nó đâm vào cơ thể sẽ không dính vào da gân hay xương, vô cùng sắc bén, với lại nó còn từng moi tim thái tử tiền triều trong một nhát. Nghe nói lúc moi ra, trái tim đầm đìa máu kia còn đang đập thình thịch, phút chốc sau mới dừng lại bất động.”
Y vừa kể vừa cụp mắt nhìn Ngọc Loan: “Nó còn...”
Nàng nghe thấy vậy cảm thấy buồn nôn, vội vàng giơ tay lên túm lấy cánh tay y: “Lang quân, đừng nói nữa.”
Y nói nhảm nhiều như vậy, chẳng lẽ là muốn nàng dùng thanh kiếm này tự sát sao?
Úc Tranh xoa xoa vành tai lạnh như băng của nàng một cách thân mật: “Sao hả, cô không thích à?”
Ngọc Loan chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, hơi thở cũng không có chút ấm áp nào.
“Thích... Thích.”
Ánh mắt của Úc Tranh trở nên hòa hoãn: “Mở nó ra đi.”
Nàng run rẩy, ngay sau đó thấy chết không sờn mở nắp hộp ra.
Nhưng mà nàng hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi mở ra, bên trong lại không phải một cái đầu người chết không nhắm mắt trợn trừng nhìn mình, cũng không phải một thanh kiếm vàng dính da gân xương người.
Mà là một bộ trang sức bằng vàng rực rỡ.
Nói thế nào đây nhỉ?
Trang sức vàng này vừa nhìn đã biết là rất nặng.
Bên trong là một chiếc mũ miện to, nó lớn đến mức đội lên đầu là có thể đè chết nàng.
Còn có một đôi hoa tai lớn bằng trứng chim cút, trọng lượng đó đeo lên ít nhất cũng có thể biến dái tai thành dái tai của Phật Di Lặc.
Vẫn còn một sợi dây chuyền, bên trên còn được khảm nạm hồng ngọc to lớn độc đáo.
Dây chuyền vàng thô to tượng trưng cho sự giàu sang kết hợp với hồng ngọc tượng trưng cho sự xa hoa, lại xấu xí đến mức ngoài dự đoán của mọi người.
Mặc dù trọng lượng của dây chuyền có vẻ như vẫn có thể chịu đựng được, nhưng mà... Nó quá xấu, là ai cũng không muốn đeo, càng đừng nói là phụ nữ thích cái đẹp.
Trong mắt Úc Tranh lộ vẻ đắc chí, y mất một ngày để sai người nung chảy thanh kiếm vàng, chế tạo ra bộ trang sức này cho Ngọc Loan.
Như vậy hẳn là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nàng rồi đúng không?
Đừng nói y không suy nghĩ thấu đáo nữa, trang sức “vừa giàu sang vừa xinh đẹp” như vậy, tìm khắp Dục kinh này sợ rằng chỉ có một mình nàng có được mà thôi.
“Đeo lên thử xem.”
Y đẩy hộp đựng trang sức vàng óng ánh kia đến trước mặt Ngọc Loan, chúng phát ra tiếng vang rào rào.
Nàng nghiến răng, không dám chạm vào mũ miện cũng không dám chạm vào hoa tai, chỉ có thể cầm chiếc dây chuyền vàng khảm hồng ngọc như xích chó kia đeo lên cổ.
Nàng đeo lên xong xuôi, yếu ớt hỏi y: “Đẹp không?”
Úc Tranh hài lòng gật đầu: “Quả thực rất xứng đôi với khí chất duyên dáng cao sang này của cô.”
Khoan hẵng nói, nàng đeo sợi dây chuyền nay lên trông “rất cao quý”, hoàn toàn không giống kỹ nữ tiểu thiếp thấp kém của nhà người ta, ngược lại giống như thiên kim hoặc là phu nhân của gia đình giàu có.
Điều này khiến mọi người ảo tưởng rằng nàng làm thiếp cũng bất công.
“Thích thì sau này ra ngoài cứ đeo lên.”
Như vậy những người phụ nữ ngoài kia tất nhiên sẽ cực kỳ ghen tị với Ngọc Loan khi nhìn thấy nàng.
Lòng hư vinh kia của nàng e rằng cũng được thỏa mãn đến cực điểm rồi đúng không?
Úc Tranh có chút vênh váo, chỉ cần những người đàn ông kia cũng chịu bỏ công sức như y, thật ra chuyện thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
(Editor: Tui làm khúc này mà tui cười khùng luôn trời ơi =)))
Hai chân Ngọc Loan mềm nhũn, nàng lập tức ngồi xuống.
Chẳng lẽ bên trong là đầu của Kế Tô ư?
Làm sao đây, bây giờ nàng cảm thấy rất hoảng sợ... Nàng có nên liều mạng với y trước khi chiếc hộp mở ra không?
Từ trước đến giờ Úc Tranh đều biết nàng rất nghe lời, cho nên y hoàn toàn không cảm giác điệu bộ ngoan ngoãn này của nàng có gì bất thường.
Y chậm rãi lên tiếng: “Trong nhà kho kia của ta không có đồ tốt gì, toàn là đồ của đàn ông. Chẳng qua bên trong có một thanh kiếm vàng được người khác tặng, dùng để giết người chặt xác hết sức tiện lợi.”
Toàn thân Ngọc Loan cứng đờ: “Vậy... Vậy sao?”
“Ừ.”
Y quả quyết nói cho nàng một câu trả lời khẳng định, sau đó nhíu mày cố gắng thêu dệt về ưu điểm của thanh kiếm vàng này.
“Kiếm này từng chém đầu của nịnh thần Mục Cương. Nghe nói lúc kiếm chém xuống đã chặt đứt ngay tức thì, đầu của Mục Cương lăn dưới đất 3 vòng, vẫn còn đang chớp mắt.”
“Nó đâm vào cơ thể sẽ không dính vào da gân hay xương, vô cùng sắc bén, với lại nó còn từng moi tim thái tử tiền triều trong một nhát. Nghe nói lúc moi ra, trái tim đầm đìa máu kia còn đang đập thình thịch, phút chốc sau mới dừng lại bất động.”
Y vừa kể vừa cụp mắt nhìn Ngọc Loan: “Nó còn...”
Nàng nghe thấy vậy cảm thấy buồn nôn, vội vàng giơ tay lên túm lấy cánh tay y: “Lang quân, đừng nói nữa.”
Y nói nhảm nhiều như vậy, chẳng lẽ là muốn nàng dùng thanh kiếm này tự sát sao?
Úc Tranh xoa xoa vành tai lạnh như băng của nàng một cách thân mật: “Sao hả, cô không thích à?”
Ngọc Loan chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, hơi thở cũng không có chút ấm áp nào.
“Thích... Thích.”
Ánh mắt của Úc Tranh trở nên hòa hoãn: “Mở nó ra đi.”
Nàng run rẩy, ngay sau đó thấy chết không sờn mở nắp hộp ra.
Nhưng mà nàng hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi mở ra, bên trong lại không phải một cái đầu người chết không nhắm mắt trợn trừng nhìn mình, cũng không phải một thanh kiếm vàng dính da gân xương người.
Mà là một bộ trang sức bằng vàng rực rỡ.
Nói thế nào đây nhỉ?
Trang sức vàng này vừa nhìn đã biết là rất nặng.
Bên trong là một chiếc mũ miện to, nó lớn đến mức đội lên đầu là có thể đè chết nàng.
Còn có một đôi hoa tai lớn bằng trứng chim cút, trọng lượng đó đeo lên ít nhất cũng có thể biến dái tai thành dái tai của Phật Di Lặc.
Vẫn còn một sợi dây chuyền, bên trên còn được khảm nạm hồng ngọc to lớn độc đáo.
Dây chuyền vàng thô to tượng trưng cho sự giàu sang kết hợp với hồng ngọc tượng trưng cho sự xa hoa, lại xấu xí đến mức ngoài dự đoán của mọi người.
Mặc dù trọng lượng của dây chuyền có vẻ như vẫn có thể chịu đựng được, nhưng mà... Nó quá xấu, là ai cũng không muốn đeo, càng đừng nói là phụ nữ thích cái đẹp.
Trong mắt Úc Tranh lộ vẻ đắc chí, y mất một ngày để sai người nung chảy thanh kiếm vàng, chế tạo ra bộ trang sức này cho Ngọc Loan.
Như vậy hẳn là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của nàng rồi đúng không?
Đừng nói y không suy nghĩ thấu đáo nữa, trang sức “vừa giàu sang vừa xinh đẹp” như vậy, tìm khắp Dục kinh này sợ rằng chỉ có một mình nàng có được mà thôi.
“Đeo lên thử xem.”
Y đẩy hộp đựng trang sức vàng óng ánh kia đến trước mặt Ngọc Loan, chúng phát ra tiếng vang rào rào.
Nàng nghiến răng, không dám chạm vào mũ miện cũng không dám chạm vào hoa tai, chỉ có thể cầm chiếc dây chuyền vàng khảm hồng ngọc như xích chó kia đeo lên cổ.
Nàng đeo lên xong xuôi, yếu ớt hỏi y: “Đẹp không?”
Úc Tranh hài lòng gật đầu: “Quả thực rất xứng đôi với khí chất duyên dáng cao sang này của cô.”
Khoan hẵng nói, nàng đeo sợi dây chuyền nay lên trông “rất cao quý”, hoàn toàn không giống kỹ nữ tiểu thiếp thấp kém của nhà người ta, ngược lại giống như thiên kim hoặc là phu nhân của gia đình giàu có.
Điều này khiến mọi người ảo tưởng rằng nàng làm thiếp cũng bất công.
“Thích thì sau này ra ngoài cứ đeo lên.”
Như vậy những người phụ nữ ngoài kia tất nhiên sẽ cực kỳ ghen tị với Ngọc Loan khi nhìn thấy nàng.
Lòng hư vinh kia của nàng e rằng cũng được thỏa mãn đến cực điểm rồi đúng không?
Úc Tranh có chút vênh váo, chỉ cần những người đàn ông kia cũng chịu bỏ công sức như y, thật ra chuyện thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
(Editor: Tui làm khúc này mà tui cười khùng luôn trời ơi =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.