U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Chương 23: Không Ngờ Úc Tranh Thật Sự Có Thể Vặn Đứt Đầu Người Bằng Tay Không...
Triền Chi Bồ Đào
30/10/2024
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Ngọc Loan đi tới chuồng chó bên tường lấy từ trong ra một mảnh giấy, mới chắc chắn Kế Tô đã thoát khỏi nguy hiểm
Không chỉ như vậy, trên tờ giấy còn viết thêm một điều: Lộc Sơn vương xuất cung rồi.
Lộc Sơn vương xuất cung rồi sao?
Trái tim Ngọc Loan hẫng một nhịp, nghe tiếng bước chân truyền đến sau lưng, vội vàng vò tờ giấy vào lòng bàn tay.
Nàng xoay người, thấy Phúc quản sự đang vội vã đi về phía này.
Phúc quản sự có chút ngạc nhiên khi thấy nàng đứng ở góc tường.
“Nơi này hẻo lánh, tại sao nữ lang lại ở đây?”
Ngọc Loan làm lễ với ông ấy, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi suy nghĩ một vài chuyện nhập tâm, không hiểu sao lại đi tới nơi này.”
Phúc quản sự quan sát nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bày ra vẻ mặt cảm thán: “Thật không ngờ rằng, hầu gia cũng sẽ bầu bạn với một cô gái như nữ lang.”
Nàng mỉm cười: “Phần lớn những đàn ông trạc tuổi với hầu gia trong kinh đều đã lập gia đình, có lẽ hầu gia cũng sắp rồi.”
Phúc quản sự trả lời: “Nữ lang không biết đâu, tôi trông nom hầu gia từ bé đến lớn, từ nhỏ ngài ấy đã là một hỗn thế tiểu ma vương, khiến mọi người đều đau đầu. Khi đó chúng tôi vẫn còn sống trong nhà chính Úc thị, từ phía Nam đến phía Bắc của con hẻm kia, gần như mỗi nhà đều là quan viên quyền quý, hầu gia đều gỡ 3 miếng ngói của từng nhà, gây chuyện đến mức mọi người trong phố đều biết đến ngài ấy. Ngưỡng cửa Úc gia cũng sắp bị người ta đạp gãy, ngày nào cũng có hai đến ba nhóm người đến cửa đòi giải thích.”
Khóe miệng Ngọc Loan giật giật, nàng không ngờ Úc Tranh khi còn bé cũng khốn nạn như thế.
“Có điều hầu gia trưởng thành rồi, bây giờ cho dù dỡ nóc nhà ai lên, cuối cùng cũng không dám có ai đến cửa đòi giải thích nữa...”
Phúc quản sự đã lớn tuổi, lại cực kỳ thích cảm thán: “Nữ lang cảm thấy bên cạnh ngài ấy có người gần gũi cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc, đó là bởi vì cô không biết thôi. Lúc ngài ấy làm tướng quân, đã từng gặp phải một tên tướng địch tàn nhẫn tra tấn thuộc hạ của ngài ấy đến chết, Để trao đổi tướng sĩ của mình về, khi đó hầu gia thậm chí cũng không mang theo binh khí nào, thế nhưng sau khi bắt gặp thi thể bị tra tấn tàn bạo của thuộc hạ... Hầu gia phẫn nộ đã thẳng tay bẻ gãy cổ đối phương, sau đó vặn đứt đầu địch xuống.”
Biết y hung tàn như vậy, trừ một số ít người ra, ai dám thân thiết với y nữa chứ?
“Những chuyện tương tự như thế cực kỳ hãi hùng, cũng không thể để người khác truyền về trong kinh. Dù sao thì phần lớn dân chúng đều yếu đuối, chuyện này rất dễ hù dọa bọn họ...”
Đừng nói dọa sự dân chúng, Ngọc Loan nghe xong, vẻ mặt cũng có chút vi diệu.
Không ngờ Úc Tranh thật sự có thể vặn đứt đầu người bằng tay không...
Phúc quản sự nhìn vẻ mặt của nàng, vui vẻ mỉm cười: “Cô thật sự bị dọa à?”
“Không... Không sao cả.”
Nàng miễn cưỡng nhếch môi nở nụ cười.
Úc Tranh vốn rất khác biệt với những tên công tử ẻo lả trong kinh kia.
Về mặt trắng trẻo, y chắc chắn không bằng người ta, bàn về hung ác, vậy phải xem xem y có muốn để người ngoài thấy y tàn nhẫn cỡ nào hay không.
Ông ấy cười híp mắt, tiếp lời: “Mà thôi mà thôi, không nói việc khác nữa. Chẳng qua sau này nữ lang còn muốn đến nhà kho mà nói, tốt nhất vẫn nên báo trước một tiếng, nếu như có đồ cô thích thì nhớ nói với hầu gia, tuyệt đối đừng xông vào một mình.”
Ngọc Loan gật đầu, cũng không nán lại bên ngoài nữa. Sau khi nàng về thẳng phòng mình, chuyện đầu tiên chính là tiêu hủy mảnh giấy đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt trong tay.
Nàng nhìn mảnh giấy hóa thành tro tàn, trong lòng rốt cuộc cũng bắt đầu trở nên nóng nảy.
Chìa khóa của nàng vẫn chưa tìm được, cha đã trở về rồi.
Chuyện này nối tiếp chuyện kia, đúng là làm nàng không có thời gian nghỉ ngơi.
Ngọc Loan định ngày mai sẽ trở về phục lệnh Lộc Sơn vương.
Mãi cho đến khi trời tối, cuối cùng Úc Tranh mới từ bên ngoài trở về phủ.
Đoạn Lão Lục đúng là đã khai rồi.
Tuy nhiên người gã khai lại không phải là Lộc Sơn vương, mà là tên của một người khác.
Y cũng không cảm thấy bất ngờ về điều này.
Từ trước đến giờ lão tặc Hoàn Hoặc luôn gian xảo, người có thể sai khiến dưới trướng ông ta có vô số, ông ta tất nhiên có biện pháp làm người ta gánh tội cho mình.
Bên này Ngọc Loan vừa mới tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ, nào ngờ cửa phòng bị người khác đá văng, Úc Tranh lại hùng hổ bước vào.
Không chỉ như vậy, trên tờ giấy còn viết thêm một điều: Lộc Sơn vương xuất cung rồi.
Lộc Sơn vương xuất cung rồi sao?
Trái tim Ngọc Loan hẫng một nhịp, nghe tiếng bước chân truyền đến sau lưng, vội vàng vò tờ giấy vào lòng bàn tay.
Nàng xoay người, thấy Phúc quản sự đang vội vã đi về phía này.
Phúc quản sự có chút ngạc nhiên khi thấy nàng đứng ở góc tường.
“Nơi này hẻo lánh, tại sao nữ lang lại ở đây?”
Ngọc Loan làm lễ với ông ấy, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi suy nghĩ một vài chuyện nhập tâm, không hiểu sao lại đi tới nơi này.”
Phúc quản sự quan sát nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên bày ra vẻ mặt cảm thán: “Thật không ngờ rằng, hầu gia cũng sẽ bầu bạn với một cô gái như nữ lang.”
Nàng mỉm cười: “Phần lớn những đàn ông trạc tuổi với hầu gia trong kinh đều đã lập gia đình, có lẽ hầu gia cũng sắp rồi.”
Phúc quản sự trả lời: “Nữ lang không biết đâu, tôi trông nom hầu gia từ bé đến lớn, từ nhỏ ngài ấy đã là một hỗn thế tiểu ma vương, khiến mọi người đều đau đầu. Khi đó chúng tôi vẫn còn sống trong nhà chính Úc thị, từ phía Nam đến phía Bắc của con hẻm kia, gần như mỗi nhà đều là quan viên quyền quý, hầu gia đều gỡ 3 miếng ngói của từng nhà, gây chuyện đến mức mọi người trong phố đều biết đến ngài ấy. Ngưỡng cửa Úc gia cũng sắp bị người ta đạp gãy, ngày nào cũng có hai đến ba nhóm người đến cửa đòi giải thích.”
Khóe miệng Ngọc Loan giật giật, nàng không ngờ Úc Tranh khi còn bé cũng khốn nạn như thế.
“Có điều hầu gia trưởng thành rồi, bây giờ cho dù dỡ nóc nhà ai lên, cuối cùng cũng không dám có ai đến cửa đòi giải thích nữa...”
Phúc quản sự đã lớn tuổi, lại cực kỳ thích cảm thán: “Nữ lang cảm thấy bên cạnh ngài ấy có người gần gũi cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc, đó là bởi vì cô không biết thôi. Lúc ngài ấy làm tướng quân, đã từng gặp phải một tên tướng địch tàn nhẫn tra tấn thuộc hạ của ngài ấy đến chết, Để trao đổi tướng sĩ của mình về, khi đó hầu gia thậm chí cũng không mang theo binh khí nào, thế nhưng sau khi bắt gặp thi thể bị tra tấn tàn bạo của thuộc hạ... Hầu gia phẫn nộ đã thẳng tay bẻ gãy cổ đối phương, sau đó vặn đứt đầu địch xuống.”
Biết y hung tàn như vậy, trừ một số ít người ra, ai dám thân thiết với y nữa chứ?
“Những chuyện tương tự như thế cực kỳ hãi hùng, cũng không thể để người khác truyền về trong kinh. Dù sao thì phần lớn dân chúng đều yếu đuối, chuyện này rất dễ hù dọa bọn họ...”
Đừng nói dọa sự dân chúng, Ngọc Loan nghe xong, vẻ mặt cũng có chút vi diệu.
Không ngờ Úc Tranh thật sự có thể vặn đứt đầu người bằng tay không...
Phúc quản sự nhìn vẻ mặt của nàng, vui vẻ mỉm cười: “Cô thật sự bị dọa à?”
“Không... Không sao cả.”
Nàng miễn cưỡng nhếch môi nở nụ cười.
Úc Tranh vốn rất khác biệt với những tên công tử ẻo lả trong kinh kia.
Về mặt trắng trẻo, y chắc chắn không bằng người ta, bàn về hung ác, vậy phải xem xem y có muốn để người ngoài thấy y tàn nhẫn cỡ nào hay không.
Ông ấy cười híp mắt, tiếp lời: “Mà thôi mà thôi, không nói việc khác nữa. Chẳng qua sau này nữ lang còn muốn đến nhà kho mà nói, tốt nhất vẫn nên báo trước một tiếng, nếu như có đồ cô thích thì nhớ nói với hầu gia, tuyệt đối đừng xông vào một mình.”
Ngọc Loan gật đầu, cũng không nán lại bên ngoài nữa. Sau khi nàng về thẳng phòng mình, chuyện đầu tiên chính là tiêu hủy mảnh giấy đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt trong tay.
Nàng nhìn mảnh giấy hóa thành tro tàn, trong lòng rốt cuộc cũng bắt đầu trở nên nóng nảy.
Chìa khóa của nàng vẫn chưa tìm được, cha đã trở về rồi.
Chuyện này nối tiếp chuyện kia, đúng là làm nàng không có thời gian nghỉ ngơi.
Ngọc Loan định ngày mai sẽ trở về phục lệnh Lộc Sơn vương.
Mãi cho đến khi trời tối, cuối cùng Úc Tranh mới từ bên ngoài trở về phủ.
Đoạn Lão Lục đúng là đã khai rồi.
Tuy nhiên người gã khai lại không phải là Lộc Sơn vương, mà là tên của một người khác.
Y cũng không cảm thấy bất ngờ về điều này.
Từ trước đến giờ lão tặc Hoàn Hoặc luôn gian xảo, người có thể sai khiến dưới trướng ông ta có vô số, ông ta tất nhiên có biện pháp làm người ta gánh tội cho mình.
Bên này Ngọc Loan vừa mới tắm xong đang chuẩn bị đi ngủ, nào ngờ cửa phòng bị người khác đá văng, Úc Tranh lại hùng hổ bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.