U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Chương 30: Nàng Phát Hiện Ra Tên Súc Sinh Này Không Chỉ Lẳng Lơ, Mà Còn Rất Hay Tự Vẽ Chuyện Cho Bản Thân.
Triền Chi Bồ Đào
30/10/2024
Ngọc Loan thậm chí còn hoài nghi có phải y đang giả ngu với mình, cố tình không muốn đưa chìa khóa cho mình hay không?
Nàng không nhịn được chửi y mấy câu, nào ngờ chốc lát sau bỗng dưng có người vươn tay ra ôm eo nhỏ của nàng vào lòng. Trước khi Ngọc Loan kịp hoàn hồn, đối phương đá văng cánh cửa bên cạnh, kéo nàng vào trong.
Ngọc Loan hoảng sợ, đợi đến khi nàng bắt đầu giãy giụa, cả người nàng đã bị đối phương ép vào cánh cửa đóng chặt.
Lồng ngực của Ngọc Loan phập phồng, nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt u ám kia của Úc Tranh.
Y cắn chặt răng, giống như chủ nợ đến đòi tiền.
Trong lòng Ngọc Loan tức giận, nàng liều mạng vùng vẫy, muốn thoát khỏi bàn tay của y, y không khiến cho nàng bị thương, mà chỉ đứng đối mặt với nàng, khống chế nàng trong lòng bàn tay, tựa như con thú vờn mồi, dù sao y cũng có đủ kiên nhẫn để chơi với nàng.
Y muốn nhìn xem đến tột cùng nàng có bao nhiêu sức lực.
Quả nhiên, nàng vừa cào vừa cắn được một lúc thì kiệt sức, bị y ép sát vào cửa.
Y cụp mắt nhìn cây trâm cài kiểu nam trên đầu nàng, chỉ cảm thấy nó cực kỳ chướng mắt, dứt khoát rút nó ra khỏi mái tóc của nàng rồi ném xuống mặt đất.
Cây trâm kia rất yếu ớt, một tiếng “Lạch cạch” vang lên, nó đã lập tức nứt làm hai nửa.
Mái tóc của Ngọc Loan rối tung, phủ xuống hai vai.
Y nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cười khẽ một cái.
Ngọc Loan buồn bực hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Không nghĩ tới, cô mặc quần áo của đàn ông trông vậy mà cũng rất quyến rũ......”
Y vuốt ve mái tóc của nàng, bàn tay lại luồn vào trong quần áo của nàng: “Chẳng qua chỉ là không ngủ với cô mấy ngày, mà cô đã đói bụng ăn quàng như vậy......”
Y vừa nói vừa cúi đầu định hôn nàng, lại bị Ngọc Loan hung hăng cắn một cái, y rít lên một tiếng vì đau đớn, đôi môi lập tức rỉ máu.
Ngọc Loan thở dốc, ngẩng đầu nhìn y: “Tiết công tử là một người thanh nhã, tôi có ngủ với hắn cũng là trèo cao, sao có thể nói là đói bụng ăn quàng?”
Khuôn mặt của Úc Tranh tối sầm, nhưng một lúc lâu sau y lại giống như đã nhận ra điều gì đó, đôi lông mày của y giãn ra: “Miệng nói không cần, cơ thể lại tương đối thành thật......”
Ngọc Loan nhận ra nãy giờ bàn tay của y không hề an phận... Nhất thời mặt đỏ tai hồng, nàng giơ tay đẩy y ra, khi chạm vào cánh tay của y nàng còn cảm nhận được lớp cơ bắp rắn chắc của y.
Lần trước nàng cào chỗ này của y, mặc dù bị gãy nửa cái móng tay, nhưng lần này nàng vẫn lựa chọn cào y một cái thật mạnh tiếp.
Y lại không hề để ý, ngược lại giống hệt như một con sư tử bị động dục, xông thẳng về phía nàng.
***
Xong chuyện, Úc Tranh ăn quen bén mùi, hào phóng nói với Ngọc Loan: “Lần này thì bỏ đi, sau này cô còn dám hầu hạ người đàn ông khác, đừng trách ta không tha cho cô.”
Y biết nàng từng âm thầm giúp Hoàn Hoặc làm gì đó, nhưng đấy đều đã là chuyện của quá khứ rồi.
Huống hồ y cảm thấy con người của nàng không tồi, đợi y chơi chết lão tặc Hoàn Hoặc kia xong, nàng quay đầu nhìn lại thấy y vẫn còn chịu chấp nhận nàng, nàng nhất định sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt, sau đó thay đổi cách sống.
Ngọc Loan ngước mắt liếc nhìn phần lưng bị nàng cào nhiều đến mức máu chảy đầm đìa kia của y, không hiểu y đắc ý cái gì.
“Vậy thì có lỗi quá, trước đây tôi cũng hầu hạ mấy người đàn ông khác như thế này.”
Úc Tranh nghe vậy thì cười lạnh, y quay đầu lại nhìn Ngọc Loan, đôi mắt giống như có thể nhìn thấu mọi việc.
“Lần đầu cô nói vết máu kia là do cô đến tháng, nhưng không phải cô vừa đến tháng cách đây không lâu à? Thế nào, hay là nói một tháng cô đến tháng hai lần?”
“Huống hồ......”
Y liếc nhìn nàng, giọng điệu nghiêm túc: “Cho dù cô từng ngủ với người đàn ông khác, thì chẳng lẽ bọn họ có thể mạnh mẽ hơn ta sao, cô có nhớ vừa rồi cô còn khen ta lợi hại không?”
Khuôn mặt của Ngọc Loan nóng bừng, mẹ nó, tôi nói vậy không phải do anh ép à!
Y lại hôn lên đôi môi của nàng, giọng điệu đương nhiên: “Chuyện lần trước, ta không trách cô, thấy cô thành khẩn nhận sai như vậy, ta tha thứ cho cô đó.”
Ngọc Loan bị y làm cho tức cười, nàng làm cái gì, nàng thành khẩn chỗ nào?
Nàng phát hiện ra tên súc sinh này không chỉ lẳng lơ, mà còn rất hay tự vẽ chuyện cho bản thân.
(Ngọc Loan: Có chồng overthinking + tự luyến cũng zui [mỉm cười 3 phần bất lực 7 phần như 3])
Nàng không nhịn được chửi y mấy câu, nào ngờ chốc lát sau bỗng dưng có người vươn tay ra ôm eo nhỏ của nàng vào lòng. Trước khi Ngọc Loan kịp hoàn hồn, đối phương đá văng cánh cửa bên cạnh, kéo nàng vào trong.
Ngọc Loan hoảng sợ, đợi đến khi nàng bắt đầu giãy giụa, cả người nàng đã bị đối phương ép vào cánh cửa đóng chặt.
Lồng ngực của Ngọc Loan phập phồng, nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt u ám kia của Úc Tranh.
Y cắn chặt răng, giống như chủ nợ đến đòi tiền.
Trong lòng Ngọc Loan tức giận, nàng liều mạng vùng vẫy, muốn thoát khỏi bàn tay của y, y không khiến cho nàng bị thương, mà chỉ đứng đối mặt với nàng, khống chế nàng trong lòng bàn tay, tựa như con thú vờn mồi, dù sao y cũng có đủ kiên nhẫn để chơi với nàng.
Y muốn nhìn xem đến tột cùng nàng có bao nhiêu sức lực.
Quả nhiên, nàng vừa cào vừa cắn được một lúc thì kiệt sức, bị y ép sát vào cửa.
Y cụp mắt nhìn cây trâm cài kiểu nam trên đầu nàng, chỉ cảm thấy nó cực kỳ chướng mắt, dứt khoát rút nó ra khỏi mái tóc của nàng rồi ném xuống mặt đất.
Cây trâm kia rất yếu ớt, một tiếng “Lạch cạch” vang lên, nó đã lập tức nứt làm hai nửa.
Mái tóc của Ngọc Loan rối tung, phủ xuống hai vai.
Y nhìn cảnh tượng này, đột nhiên cười khẽ một cái.
Ngọc Loan buồn bực hỏi: “Anh cười cái gì?”
“Không nghĩ tới, cô mặc quần áo của đàn ông trông vậy mà cũng rất quyến rũ......”
Y vuốt ve mái tóc của nàng, bàn tay lại luồn vào trong quần áo của nàng: “Chẳng qua chỉ là không ngủ với cô mấy ngày, mà cô đã đói bụng ăn quàng như vậy......”
Y vừa nói vừa cúi đầu định hôn nàng, lại bị Ngọc Loan hung hăng cắn một cái, y rít lên một tiếng vì đau đớn, đôi môi lập tức rỉ máu.
Ngọc Loan thở dốc, ngẩng đầu nhìn y: “Tiết công tử là một người thanh nhã, tôi có ngủ với hắn cũng là trèo cao, sao có thể nói là đói bụng ăn quàng?”
Khuôn mặt của Úc Tranh tối sầm, nhưng một lúc lâu sau y lại giống như đã nhận ra điều gì đó, đôi lông mày của y giãn ra: “Miệng nói không cần, cơ thể lại tương đối thành thật......”
Ngọc Loan nhận ra nãy giờ bàn tay của y không hề an phận... Nhất thời mặt đỏ tai hồng, nàng giơ tay đẩy y ra, khi chạm vào cánh tay của y nàng còn cảm nhận được lớp cơ bắp rắn chắc của y.
Lần trước nàng cào chỗ này của y, mặc dù bị gãy nửa cái móng tay, nhưng lần này nàng vẫn lựa chọn cào y một cái thật mạnh tiếp.
Y lại không hề để ý, ngược lại giống hệt như một con sư tử bị động dục, xông thẳng về phía nàng.
***
Xong chuyện, Úc Tranh ăn quen bén mùi, hào phóng nói với Ngọc Loan: “Lần này thì bỏ đi, sau này cô còn dám hầu hạ người đàn ông khác, đừng trách ta không tha cho cô.”
Y biết nàng từng âm thầm giúp Hoàn Hoặc làm gì đó, nhưng đấy đều đã là chuyện của quá khứ rồi.
Huống hồ y cảm thấy con người của nàng không tồi, đợi y chơi chết lão tặc Hoàn Hoặc kia xong, nàng quay đầu nhìn lại thấy y vẫn còn chịu chấp nhận nàng, nàng nhất định sẽ cảm động đến mức rơi nước mắt, sau đó thay đổi cách sống.
Ngọc Loan ngước mắt liếc nhìn phần lưng bị nàng cào nhiều đến mức máu chảy đầm đìa kia của y, không hiểu y đắc ý cái gì.
“Vậy thì có lỗi quá, trước đây tôi cũng hầu hạ mấy người đàn ông khác như thế này.”
Úc Tranh nghe vậy thì cười lạnh, y quay đầu lại nhìn Ngọc Loan, đôi mắt giống như có thể nhìn thấu mọi việc.
“Lần đầu cô nói vết máu kia là do cô đến tháng, nhưng không phải cô vừa đến tháng cách đây không lâu à? Thế nào, hay là nói một tháng cô đến tháng hai lần?”
“Huống hồ......”
Y liếc nhìn nàng, giọng điệu nghiêm túc: “Cho dù cô từng ngủ với người đàn ông khác, thì chẳng lẽ bọn họ có thể mạnh mẽ hơn ta sao, cô có nhớ vừa rồi cô còn khen ta lợi hại không?”
Khuôn mặt của Ngọc Loan nóng bừng, mẹ nó, tôi nói vậy không phải do anh ép à!
Y lại hôn lên đôi môi của nàng, giọng điệu đương nhiên: “Chuyện lần trước, ta không trách cô, thấy cô thành khẩn nhận sai như vậy, ta tha thứ cho cô đó.”
Ngọc Loan bị y làm cho tức cười, nàng làm cái gì, nàng thành khẩn chỗ nào?
Nàng phát hiện ra tên súc sinh này không chỉ lẳng lơ, mà còn rất hay tự vẽ chuyện cho bản thân.
(Ngọc Loan: Có chồng overthinking + tự luyến cũng zui [mỉm cười 3 phần bất lực 7 phần như 3])
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.