U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Chương 37: Nước Miếng Cũng Có Thể Trị Thương
Triền Chi Bồ Đào
30/10/2024
Giọng điệu này biểu cảm này của y, giống như nàng là kiểu người rời xa y là sẽ không thể tự chăm sóc bản thân vậy.
Bình thường nàng hay huân hương hoa sơn chi, nhưng việc đi đâu và tiếp xúc với thứ gì, ít nhiều gì đều sẽ để lại mùi lạ trên người nàng.
Chỉ có lần này, tuy rằng mùi hương thanh nhã trên người nàng rất dễ chịu, nhưng y vẫn rất bất mãn.
Ngọc Loan ngửi mùi tanh có thể khiến cho người ta chết vì ngạt thở trên người y, nghĩ thầm nàng có không dễ ngửi, thì nhất định cũng vẫn dễ ngửi hơn y gấp trăm lần.
“Lang quân... Em... Em đang bị thương.”
Đôi mắt của nàng ngấn nước, nhẹ nhàng nói chuyện với y.
Y lại cười lạnh: “Không chạm vào chỗ bị thương của cô là được.”
Ngọc Loan không muốn tiếp tục nói chuyện nữa...
Nàng thật sự hối hận, lẽ ra nàng nên để A Man đánh đến mức cả người nàng đều có vết thương mới đúng.
Úc Tranh hành hạ nàng đến mức cả người nàng đẫm mồ hôi, khiến cho Ngọc Loan vô cùng mệt mỏi, y còn giống như một con chó săn lớn, ngửi chỗ này ngửi chỗ kia của nàng, sau khi cảm nhận được từ đầu đến chân nàng đều là mùi hương của y, hai hàng lông mày của y mới hơi hơi giãn ra.
Ngọc Loan lại cảm thấy bản thân sắp chết.
Bây giờ nàng chẳng khác gì con mồi nhỏ dính đầy nước miếng của thú dữ, toàn thân đều được bao phủ bởi mùi hương mà đối phương yêu thích.
Y không chạm vào miệng vết thương của nàng, nhưng y lại liếm miệng vết thương của nàng vài lần.
Úc Tranh nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, bày ra biểu cảm “Chuyện này mà cô cũng không biết”, nghiêm túc lừa gạt nàng: “Nước miếng cũng có thể trị thương.”
Ngọc Loan: “...”
Đúng đúng đúng, lúc trước khi y ở trên chiến trường, mỗi lần y và những thuộc hạ thúi hoắc đấy của y bị thương, bọn họ đều cởi quần áo ra liếm cho nhau!
Coi như là nàng có thêm kiến thức được chưa!
Sau khi xong việc, Úc Tranh lấy một đôi chuông bạc từ trong quần áo ra, đeo lên cho Ngọc Loan.
Ngọc Loan thấy y vừa cầm chân của nàng vừa thất thần, sợ y nghĩ ra ý tưởng cầm thú gì đó, bàn chân mượt mà vội vàng rụt lại, dịu dàng nói: “Lang quân...”
Úc Tranh buông nàng ra, không đáp lại.
“Lang quân đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Ngọc Loan hơi nhỏ, sợ y nghĩ ra cái gì đó, như là chặt ngón chân của nàng rồi đặt vào trong hộp tặng cho Hoàn Hoặc.
Úc Tranh lắc đầu, hỏi ngược lại nàng: “Cô có muốn tắm gội bây giờ không?”
Ngọc Loan vội vàng gật đầu.
Hiếm khi y thương xót nàng được một lần...
Ý muốn ban đầu của Úc Tranh là ôm Ngọc Loan đến phòng tắm rồi giúp nàng tắm gội, tránh cho nàng đụng vào miệng vết thương.
Đáng tiếc Ngọc Loan đã biết y là một tên súc sinh, nên vội vàng liều mạng giãy giụa, chỉ thiếu điều nhỏ hai giọt nước mắt cá sấu tỏ vẻ đáng thương, mới khiến cho y từ bỏ ý định.
Ban đêm Ngọc Loan lăn qua lộn lại, ngủ không ngon giấc.
Nàng khi thì mơ thấy Hoàn Hoặc đang cắt một khối thịt trên đùi của nàng, khi thì mơ thấy nàng bị Úc Tranh đè tay lại, cầm đao chặt một cái.
Nói như vậy là, sau này khi thời tiết không tốt, nếu y đang ở bên ngoài thì phải nhanh chóng trở về ở bên cạnh nàng?
Phụ nữ thật phiền phức.
Khi trời tờ mờ sáng, Úc Tranh mở mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh, lại phát hiện bên cạnh đã sớm trống trơn.
Y xoa xoa chỗ giữa hai hàng lông mày, không cảm thấy kinh ngạc vì Ngọc Loan không ở trên sập.
Úc Tranh xốc tấm chăn mỏng phủ ở trên eo lên, bước trên mặt đất bằng đôi chân trần.
Khi y đi ra ngoài, lớp sương mù bao phủ cơ thể khiến cho y trông như một con vật họ mèo khổng lồ nào đó, y bước đi rất nhẹ nhàng, không hề gây ra bất cứ âm thanh nào.
Ngọc Loan ngồi quỳ trước một chiếc bàn bằng gỗ mun, trên tay nàng là một lá thư.
Dựa vào ánh mặt trời mờ nhạt, nàng xem xong bức thư, nhịn không được thở dài một hơi, biểu cảm không buồn không vui, khiến cho người ta nhất thời không nhìn ra nỗi lòng của nàng.
Úc Tranh và Hoàn Hoặc không hợp nhau, đây là chuyện nằm trong dự đoán của Ngọc Loan.
Nhưng Úc Tranh vậy mà lại lên kế hoạch ám sát Hoàn Hoặc trong tiệc mừng thọ của đối phương, đây là chuyện Ngọc Loan không nghĩ tới.
Úc Tranh này... Giống như một con ngựa hoang khó thuần, làm Ngọc Loan không thể phán đoán được bước đi tiếp theo của y.
Y chạm vào nàng, biết rõ nàng là một mật thám nhưng y vẫn vô tư ngủ với nàng hết lần này đến lần khác.
Bình thường nàng hay huân hương hoa sơn chi, nhưng việc đi đâu và tiếp xúc với thứ gì, ít nhiều gì đều sẽ để lại mùi lạ trên người nàng.
Chỉ có lần này, tuy rằng mùi hương thanh nhã trên người nàng rất dễ chịu, nhưng y vẫn rất bất mãn.
Ngọc Loan ngửi mùi tanh có thể khiến cho người ta chết vì ngạt thở trên người y, nghĩ thầm nàng có không dễ ngửi, thì nhất định cũng vẫn dễ ngửi hơn y gấp trăm lần.
“Lang quân... Em... Em đang bị thương.”
Đôi mắt của nàng ngấn nước, nhẹ nhàng nói chuyện với y.
Y lại cười lạnh: “Không chạm vào chỗ bị thương của cô là được.”
Ngọc Loan không muốn tiếp tục nói chuyện nữa...
Nàng thật sự hối hận, lẽ ra nàng nên để A Man đánh đến mức cả người nàng đều có vết thương mới đúng.
Úc Tranh hành hạ nàng đến mức cả người nàng đẫm mồ hôi, khiến cho Ngọc Loan vô cùng mệt mỏi, y còn giống như một con chó săn lớn, ngửi chỗ này ngửi chỗ kia của nàng, sau khi cảm nhận được từ đầu đến chân nàng đều là mùi hương của y, hai hàng lông mày của y mới hơi hơi giãn ra.
Ngọc Loan lại cảm thấy bản thân sắp chết.
Bây giờ nàng chẳng khác gì con mồi nhỏ dính đầy nước miếng của thú dữ, toàn thân đều được bao phủ bởi mùi hương mà đối phương yêu thích.
Y không chạm vào miệng vết thương của nàng, nhưng y lại liếm miệng vết thương của nàng vài lần.
Úc Tranh nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, bày ra biểu cảm “Chuyện này mà cô cũng không biết”, nghiêm túc lừa gạt nàng: “Nước miếng cũng có thể trị thương.”
Ngọc Loan: “...”
Đúng đúng đúng, lúc trước khi y ở trên chiến trường, mỗi lần y và những thuộc hạ thúi hoắc đấy của y bị thương, bọn họ đều cởi quần áo ra liếm cho nhau!
Coi như là nàng có thêm kiến thức được chưa!
Sau khi xong việc, Úc Tranh lấy một đôi chuông bạc từ trong quần áo ra, đeo lên cho Ngọc Loan.
Ngọc Loan thấy y vừa cầm chân của nàng vừa thất thần, sợ y nghĩ ra ý tưởng cầm thú gì đó, bàn chân mượt mà vội vàng rụt lại, dịu dàng nói: “Lang quân...”
Úc Tranh buông nàng ra, không đáp lại.
“Lang quân đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Ngọc Loan hơi nhỏ, sợ y nghĩ ra cái gì đó, như là chặt ngón chân của nàng rồi đặt vào trong hộp tặng cho Hoàn Hoặc.
Úc Tranh lắc đầu, hỏi ngược lại nàng: “Cô có muốn tắm gội bây giờ không?”
Ngọc Loan vội vàng gật đầu.
Hiếm khi y thương xót nàng được một lần...
Ý muốn ban đầu của Úc Tranh là ôm Ngọc Loan đến phòng tắm rồi giúp nàng tắm gội, tránh cho nàng đụng vào miệng vết thương.
Đáng tiếc Ngọc Loan đã biết y là một tên súc sinh, nên vội vàng liều mạng giãy giụa, chỉ thiếu điều nhỏ hai giọt nước mắt cá sấu tỏ vẻ đáng thương, mới khiến cho y từ bỏ ý định.
Ban đêm Ngọc Loan lăn qua lộn lại, ngủ không ngon giấc.
Nàng khi thì mơ thấy Hoàn Hoặc đang cắt một khối thịt trên đùi của nàng, khi thì mơ thấy nàng bị Úc Tranh đè tay lại, cầm đao chặt một cái.
Nói như vậy là, sau này khi thời tiết không tốt, nếu y đang ở bên ngoài thì phải nhanh chóng trở về ở bên cạnh nàng?
Phụ nữ thật phiền phức.
Khi trời tờ mờ sáng, Úc Tranh mở mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh, lại phát hiện bên cạnh đã sớm trống trơn.
Y xoa xoa chỗ giữa hai hàng lông mày, không cảm thấy kinh ngạc vì Ngọc Loan không ở trên sập.
Úc Tranh xốc tấm chăn mỏng phủ ở trên eo lên, bước trên mặt đất bằng đôi chân trần.
Khi y đi ra ngoài, lớp sương mù bao phủ cơ thể khiến cho y trông như một con vật họ mèo khổng lồ nào đó, y bước đi rất nhẹ nhàng, không hề gây ra bất cứ âm thanh nào.
Ngọc Loan ngồi quỳ trước một chiếc bàn bằng gỗ mun, trên tay nàng là một lá thư.
Dựa vào ánh mặt trời mờ nhạt, nàng xem xong bức thư, nhịn không được thở dài một hơi, biểu cảm không buồn không vui, khiến cho người ta nhất thời không nhìn ra nỗi lòng của nàng.
Úc Tranh và Hoàn Hoặc không hợp nhau, đây là chuyện nằm trong dự đoán của Ngọc Loan.
Nhưng Úc Tranh vậy mà lại lên kế hoạch ám sát Hoàn Hoặc trong tiệc mừng thọ của đối phương, đây là chuyện Ngọc Loan không nghĩ tới.
Úc Tranh này... Giống như một con ngựa hoang khó thuần, làm Ngọc Loan không thể phán đoán được bước đi tiếp theo của y.
Y chạm vào nàng, biết rõ nàng là một mật thám nhưng y vẫn vô tư ngủ với nàng hết lần này đến lần khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.