U Mê Nam Chính Không Lối Thoát
Chương 27: Tiết Nhẫm
Triền Chi Bồ Đào
30/10/2024
Thế nhưng lúc nàng ra đi, mẹ lại nói với nàng rằng, nhiều nhất 7 năm sau, nếu 7 năm sau Ngọc Loan không có cách nào thoát ra trở về lập gia đình, thế thì người làm mẹ là nàng ta chỉ đành đích thân đến đón nàng về.
Bây giờ đã là năm thứ 7, cho dù nàng không tiếp nhận lời đe dọa của mẹ, sợ rằng đến lúc cũng không có cách nào ngăn cản nàng ta.
Như vậy nàng chỉ có thể cố gắng nghĩ cách giải quyết Lộc Sơn vương càng sớm càng tốt.
Nghe giống như rất buồn cười vừa không biết tự lượng sức mình, tuy nhiên 7 năm qua Ngọc Loan vẫn luôn nghĩ cách thực hiện chuyện này.
Nàng nói xong, hai người đều im lặng hồi lâu.
Một lát sau, nàng mới nhớ ra hỏi Kế Tô: “Nếu như vừa rồi em từ chối, anh sẽ làm thế nào?”
Anh ta trả lời: “Thế thì tôi sẽ không để cô còn sống rời khỏi nơi này.”
Cho nên vừa rồi anh ta mới nói xin lỗi nàng.
Ngọc Loan: “...”
Tên chó má này...
Lần này Úc Tranh ra ngoài làm việc.
Bởi vì y phải đi gặp một ông già, quan phát không thể lộn xộn, vạt áo cũng phải gọn gàng, thế nên y chỉ có thể ngồi xe ngựa ra ngoài, không thể cưỡi Huyền Quân.
Nửa đường có một thuộc hạ đuổi theo, thì thầm mấy câu với y qua cửa sổ bên hông, ngay sau đó đưa cặp chuông bạc có dây đỏ kia lên.
Người phụ nữ tìm đường chết này...
Nàng lại dám không mang theo đồ y cho nàng sao?
Úc Tranh nắm lấy sợi dây đỏ kia, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, với tính tình qua loa này của nàng, nói không chừng chỉ là nàng vô tình quên mất.
Y không khỏi ngẫm lại, có phải thái độ tối qua của mình đã quá lố rồi hay không?
Nếu phải xem xét đúng sai của việc này một cách cẩn thận, nàng chỉ là dùng phương pháp thấp hèn đáng xấu hổ để có được y mà thôi...
Tuy xét đầu đuôi, còn chẳng phải là bởi vì nàng quá yêu y hay sao?
Yêu một người thì có lỗi gì chứ?
Úc Tranh so đo với Ngọc Loan, trái lại càng có vẻ bản thân lòng dạ nhỏ mọn hơn. Y quả thực cảm thấy như vậy không ổn, cùng lắm là trừng phạt nàng thêm mới đúng, tội gì phải nể nang nàng chứ.
Hôm nay có lẽ nàng tự ti về những chuyện đã làm, mới cảm thấy không có mặt mũi nào gặp y.
“Cứ để Ngọc nữ lang đi như vậy ạ?”
Úc Tranh chầm chậm gập ngón tay lại, trầm tư mở miệng: “Lộc Sơn vương muốn dùng cô ta để lấy thứ gì đó ở chỗ ta, cô ta ra về tay không, sợ rằng rất khó ăn nói. Với lại...”
“Với lại gì ạ?”
Tùy tùng không hiểu.
Y lườm đối phương, chỉ cất chuông bạc vào trong ngực.
Với lại nàng chỉ có được thân thể y, vẫn chưa có được trái tim của y.
Là một người đàn ông được nàng không từ thủ đoạn nào để có được trong tay, Úc Tranh hoàn toàn không cần lo lắng nàng sẽ thật sự hạ quyết tâm rời khỏi mình.
...
Ngọc Loan bảo Kế Tô đưa mình đến hẻm Thanh Đăng.
Lần này nàng đến gặp một người.
Người này tên là Tiết Nhẫm, nghe nói là một trong số những thuộc hạ của nàng, đã bị nàng mê hoặc từ lâu.
Lúc nàng gặp Tiết Nhẫm, đối phương đang nấu trà trong vườn trúc.
Hắn mặc một bộ quần áo xanh, ngồi trên ghế tre trông rất nhàn hạ.
Tiết Nhẫm đã dần dần bộc lộ tài năng ở kinh thành vào tuổi 16, hắn tài hoa hơn người, khôi ngô tuấn tú, có thể xếp vào top 10 quân tử được ca ngợi nhất trong kinh.
Tiếc thay những ngày tháng huy hoàng này của hắn lại đột ngột chấm dứt khi hắn mới 20 tuổi.
Bởi vì hắn gặp phải Ngọc Loan, trở thành bề tôi dưới váy của nàng.
Ngọc Loan uống một ngụm trà, tâm trạng dường như cũng bình tĩnh lại theo cảnh tượng tĩnh mịch yên lặng này.
“Tiệc mừng thọ của cha tôi sắp tới, không biết Tiết công tử đã viết lời ca ngợi cha tôi thế nào rồi?”
Tiết Nhẫm bưng ly trà, vẻ mặt mờ mịt sau làn hơi nước nhàn nhạt, chậm rãi lên tiếng: “Viết xong rồi.”
Nàng thấy hắn quả nhiên đã tuân thủ lời hứa: “Công tử có thể cho tôi lấy về cho cha xem trước hay không...”
Như vậy xem ra, chuyến này nàng ra ngoài cũng không tính là không thu hoạch được gì.
Tiết Nhẫm uống trà xong khẽ mỉm cười, giọng nói của hắn dịu dàng êm đềm, giữ ở âm điệu vừa phải: “Nữ lang cho rằng trên đời này có bánh từ trên trời rơi xuống sao?”
Ngọc Loan nhìn hắn, từ từ thở dài.
Nàng biết, hắn cũng chỉ trông có vẻ dịu dàng vô hại, song hoàn toàn không dễ nói chuyện như thế.
Việc viết lời ca ngợi cho tiệc mừng thọ của Lộc Sơn vương lại không làm hắn bớt đi chút vết nhơ nào hơn việc trở thành bề tôi dưới váy của nàng.
Bây giờ đã là năm thứ 7, cho dù nàng không tiếp nhận lời đe dọa của mẹ, sợ rằng đến lúc cũng không có cách nào ngăn cản nàng ta.
Như vậy nàng chỉ có thể cố gắng nghĩ cách giải quyết Lộc Sơn vương càng sớm càng tốt.
Nghe giống như rất buồn cười vừa không biết tự lượng sức mình, tuy nhiên 7 năm qua Ngọc Loan vẫn luôn nghĩ cách thực hiện chuyện này.
Nàng nói xong, hai người đều im lặng hồi lâu.
Một lát sau, nàng mới nhớ ra hỏi Kế Tô: “Nếu như vừa rồi em từ chối, anh sẽ làm thế nào?”
Anh ta trả lời: “Thế thì tôi sẽ không để cô còn sống rời khỏi nơi này.”
Cho nên vừa rồi anh ta mới nói xin lỗi nàng.
Ngọc Loan: “...”
Tên chó má này...
Lần này Úc Tranh ra ngoài làm việc.
Bởi vì y phải đi gặp một ông già, quan phát không thể lộn xộn, vạt áo cũng phải gọn gàng, thế nên y chỉ có thể ngồi xe ngựa ra ngoài, không thể cưỡi Huyền Quân.
Nửa đường có một thuộc hạ đuổi theo, thì thầm mấy câu với y qua cửa sổ bên hông, ngay sau đó đưa cặp chuông bạc có dây đỏ kia lên.
Người phụ nữ tìm đường chết này...
Nàng lại dám không mang theo đồ y cho nàng sao?
Úc Tranh nắm lấy sợi dây đỏ kia, nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, với tính tình qua loa này của nàng, nói không chừng chỉ là nàng vô tình quên mất.
Y không khỏi ngẫm lại, có phải thái độ tối qua của mình đã quá lố rồi hay không?
Nếu phải xem xét đúng sai của việc này một cách cẩn thận, nàng chỉ là dùng phương pháp thấp hèn đáng xấu hổ để có được y mà thôi...
Tuy xét đầu đuôi, còn chẳng phải là bởi vì nàng quá yêu y hay sao?
Yêu một người thì có lỗi gì chứ?
Úc Tranh so đo với Ngọc Loan, trái lại càng có vẻ bản thân lòng dạ nhỏ mọn hơn. Y quả thực cảm thấy như vậy không ổn, cùng lắm là trừng phạt nàng thêm mới đúng, tội gì phải nể nang nàng chứ.
Hôm nay có lẽ nàng tự ti về những chuyện đã làm, mới cảm thấy không có mặt mũi nào gặp y.
“Cứ để Ngọc nữ lang đi như vậy ạ?”
Úc Tranh chầm chậm gập ngón tay lại, trầm tư mở miệng: “Lộc Sơn vương muốn dùng cô ta để lấy thứ gì đó ở chỗ ta, cô ta ra về tay không, sợ rằng rất khó ăn nói. Với lại...”
“Với lại gì ạ?”
Tùy tùng không hiểu.
Y lườm đối phương, chỉ cất chuông bạc vào trong ngực.
Với lại nàng chỉ có được thân thể y, vẫn chưa có được trái tim của y.
Là một người đàn ông được nàng không từ thủ đoạn nào để có được trong tay, Úc Tranh hoàn toàn không cần lo lắng nàng sẽ thật sự hạ quyết tâm rời khỏi mình.
...
Ngọc Loan bảo Kế Tô đưa mình đến hẻm Thanh Đăng.
Lần này nàng đến gặp một người.
Người này tên là Tiết Nhẫm, nghe nói là một trong số những thuộc hạ của nàng, đã bị nàng mê hoặc từ lâu.
Lúc nàng gặp Tiết Nhẫm, đối phương đang nấu trà trong vườn trúc.
Hắn mặc một bộ quần áo xanh, ngồi trên ghế tre trông rất nhàn hạ.
Tiết Nhẫm đã dần dần bộc lộ tài năng ở kinh thành vào tuổi 16, hắn tài hoa hơn người, khôi ngô tuấn tú, có thể xếp vào top 10 quân tử được ca ngợi nhất trong kinh.
Tiếc thay những ngày tháng huy hoàng này của hắn lại đột ngột chấm dứt khi hắn mới 20 tuổi.
Bởi vì hắn gặp phải Ngọc Loan, trở thành bề tôi dưới váy của nàng.
Ngọc Loan uống một ngụm trà, tâm trạng dường như cũng bình tĩnh lại theo cảnh tượng tĩnh mịch yên lặng này.
“Tiệc mừng thọ của cha tôi sắp tới, không biết Tiết công tử đã viết lời ca ngợi cha tôi thế nào rồi?”
Tiết Nhẫm bưng ly trà, vẻ mặt mờ mịt sau làn hơi nước nhàn nhạt, chậm rãi lên tiếng: “Viết xong rồi.”
Nàng thấy hắn quả nhiên đã tuân thủ lời hứa: “Công tử có thể cho tôi lấy về cho cha xem trước hay không...”
Như vậy xem ra, chuyến này nàng ra ngoài cũng không tính là không thu hoạch được gì.
Tiết Nhẫm uống trà xong khẽ mỉm cười, giọng nói của hắn dịu dàng êm đềm, giữ ở âm điệu vừa phải: “Nữ lang cho rằng trên đời này có bánh từ trên trời rơi xuống sao?”
Ngọc Loan nhìn hắn, từ từ thở dài.
Nàng biết, hắn cũng chỉ trông có vẻ dịu dàng vô hại, song hoàn toàn không dễ nói chuyện như thế.
Việc viết lời ca ngợi cho tiệc mừng thọ của Lộc Sơn vương lại không làm hắn bớt đi chút vết nhơ nào hơn việc trở thành bề tôi dưới váy của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.