Chương 25: Chương 25: Hang ổ
Atdangtiendat
03/10/2018
Dẫu loài bạch đàn ít lá nhưng trên thân nó lại chằn chịt những sợi dây leo nên hầu như ánh sáng đều không thể đi sâu vào nội giới, khắp nơi khá ẩm ướt âm u, phi thường thích hợp cho một loài rắn ưa bóng tối, thân dài hơn trăm mét, da dịt tựa như dát vàng phát ra kim quang, phi thường dữ tợn.
Đến sát chỗ được đánh dấu trên bản đồ thì Tống Uyển ra hiệu mọi người dừng lại,căn dặn kỹ càng một lần nữa, thuốc giải độc, trị thương đều phải chuẩn bịđầy đủ.
-Mọi người cẩn thận, đến rồi.
-Được.
Nhóm Vương Phong vượt qua đoạn suối kia để tiến sâu vào rừng bạch đàn, đã hơn 17 giờ chiều, đây chính là lúc mà Thiên Lý Kim Xà theo tập tính bắt đầu đi săn mồi.
-Đằng kia, chính xác là nó.
Theo hướng tay Tống Uyển có một cái thạch động rất lớn, quanh đó rải rác rvài bộ xương trắng cực dài, quả nhiên ăn thịt đồng loại khi đói là một trong những tập tính tàn độc nhất của loài rắn này, bù lại chúng cũng sinh trưởng rất nhanh đến nỗi nhiều khi cung lớn hơn cầu.
Hàn Toại quay lại nhìn bốn người, ông rất giỏi về phòng ngự và phán đoán nhưng còn lại đều phải nhờ vào đồng đội.
-Ai sẽ chiêu dụ nó?
-Để tôi lo, Tiểu Lộc Alas.
Tống Thiết xung phong bước lên một đoạn rồi từ đằng sau lớp áo thun đầy mồ hôi của hắn phát ra một hào quang sậm màu, dần dần hiện ra bên cạnh là một con nai lớn, tính luôn chiều cao cái đầu phải hơn 3 mét, toàn thân phủ một bộ lông nâu đậm cùng vài đốm hình tròn màu vàng bắt mắt, đặc biệt chỉ có một cái sừng mọc từ trán ngược ra đằng sau.
-Đó là hộ mệnh giả của hắn, tốc độ và thính giác khá tốt.
Sau lời giải thích của Tống Uyển, Vương Phong nhanh chóng được chứng kiến từng bước chân thoăn thoắt của Tiểu Lộc Alas như đang bay nhảy, nếu lông nó đẹp hơn một chút có lẽ tương tự một loài linh thú trong truyền thuyết.
Alas tựa một cơn gió nhẹ nhàng nhảy đến trước hang động, không đến năm phút thì từ khắp nơi xung quanh, có cả trong hang động lần lượt bò ra mấy chục đầu rắn rất dài, có to có nhỏ nhưng đều một dạng toàn thân phát ra kim quang, miệng đầy răng nhọn hướng về con mồi phóng tới.
-Xàaaa... Xàaaaaa.
Hơn 20 mươi con là phỏng đoán của nhóm Vương Phong nhưng tuyệt nhiên trừ hắn ra, bốn người kia đều cảm thấy rất bình thường, cực kỳ chăm chú quan sát hành động của bọn chúng.
-Ra tay, nhanhhhh.
Tống Thiết hét lớn rồi dùng hết tốc lực tiến về phía Tiểu Lộc Alas vì chỉ trong cự ly gần, hộ mệnh giả mới có thể trở vào trong họa đồ. Theo tính toán, Alas với tốc độ cực kỳ lợi hại sẽ dẫn dụ Thiên Lý Yêu Xà mạnh nhất trong động ra, chẳng qua không nghĩ số lượng lại nhiều đến mức này.
Cảm thấy tình hình hơi bất lợi, sợ rằng không kịp trở tay nên Tống Thiết hét lớn về phía chú nai của mình.
-Tiểu Lộc Alas, mau dùng “Thuấn Không”
Hộ mệnh giả cực kỳ hiểu ý chủ nhân, từ dưới bốn chân lập tức xẹt ra một quang sắc đồng nhất với màu lông toàn thân, trong nháy máy nhảy lên rất cao tránh né hết thảy những cái miệng đang muốn nuốt chửng nó.
Có điều sự việc bất ngờ lại lần nữa ập đến, may mắn nhờ Âm Dương đồng nhãn mà Vương Phong kịp thời nhận ra
-Cẩn thận, trên cái cây kìa.
Tiếng hét của hắn vang lên đồng nhất với thân ảnh phi thường to lớn đột nhiên bay ra từ một thân cây gần đó, há cái miệng chụp về phía Alas vừa nhảy lên không trung như thể nó đã đợi giây phút này rất lâu rồi.
-Khônggggg “Hỏa Diễm – Phi Hỏa Trùng Thiên”
Tống Thiết hét lên thất thanh trước tình hình bất ngờ nhưng cũng không quên kết ra pháp chú cứu viện, có điều vì tâm trí quá hỗn loạn mà không cách nào thành công trong khi những người khác chỉ có thể làm theo kế hoạch ban đầu là dùng hết kỹ năng chuẩn bị để một mẻ tóm gọn bọn rắn.
Hộ mệnh giả xem như người đáng tin tưởng nhất trong suốt cuộc đời tu sĩ và hầu như ai cũng đều trân trọng món quà mà thượng đế ban tặng này.
-“Bạch Quang – Thiên Quang Khóa Nhãn” – Vương Phong vừa kết pháp chú vừa hét lớn hòng thu lấy sự chú ý của đầu yêu thú tập kích kia
Ngay lúc mọi người đã xác định Tiểu Lộc sẽ không thoát khỏi thương tích nặng nề, thậm chí mất mạng thì một luồng sáng với tốc độ không tưởng bắn mạnh vào đôi mắt của cự xà trên không khiến nó không cách nào kiểm soát được thị lực, mất đà rơi tự do xuống đất kêu lên một tiếng “ầmmm” thật mạnh.
-Ngươi... ngươi Quang hệ???
Tống Thiết thất thần lo lắng cho Alas không thể tham chiến nên dễ dàng nhận thấy kỹ năng vừa rồi là của ai xuất ra.
Chỉ trong một chiêu, thiếu niên ăn mặc dị hợm hắn luôn xem thường đã có thể khống chế cự yêu đồng thời cứu hộ mệnh giả của hắn một mạng.
Thấy đồng đội chần chừ muốn nói hỏi gì đó nhưng Vương Phong cắt ngang thúc dục.
-Nhanh hạ gục nó, khống chế không duy trì được lâu.
-Được.... cảm ơn.
Nói ra lời tận đáy lòng, Tống Thiết vội vàng nhập cuộc xử lý đầu yêu thú vừa tập kích hộ mệnh giả của mình không thành, dĩ nhiên công lực phải đẩy mạnh đến 200% mới thỏa được nóng giận.
Vương Phong đứng từ xa quan sát và hầu như không cần phải làm gì vì cả nhóm bọn họ phối hợp khá nhịp nhàng, chỗ trống của Tống Thiết cũng được Tống Uyển với thực lực Tam Nguyên lấp vào, ba người họ cũng thường nhìn xem tình hình bên này vài lần nhưng vẫn hoàn hảo điều tiết chiến đấu.
“Đầu tiên là dụ xà xuất động, Tống Uyển nhanh chóng tung kỹ năng tạo ra một vòng lửa nhốt bọn chúng lại, kế tiếp là “Mành Chông” và Hàn Trung phối hợp bắn ra một tràng mưa tạo bởi những thanh sắt nhọn hoắc, còn đám lửa cuối cùng bình thường hẳn do Tống Thiết đảm nhiệm, quá hoàn hảo”
Đó là những gì Vương Phong quan sát được từ cách thức chiến đấu nhóm Tống Uyển, nhịp nhàng, hài hòa đến mức không cách nào chê được.
-Hừ... cho ta một phút liền giải quyết đám kia gọn.
Người có thể nghe và trả lời suy nghĩ trong đầu hắn chỉ có tên kiêu ngạo Ma Kiếm Zamato mà thôi, dĩ nhiên hắn mới không thèm để tâm đến.
Phía này Tống Thiết cũng nhanh chóng hạ gục con rắn to nhất, hẳn là đầu lĩnh nhưng do bị khống chế thị giác nên dễ dàng giải quyết. Xong một lượt, mọi người gom hết yêu đan, tụ tập lại. Vương Phong không có việc nên chỉ ngồi xuống gốc cây gần đó điều tức một chút, chính xác là tiêu hóa đám hắc khí mới hấp thu, cứ cái đà này không sớm thì muộn, hắn cũng mệt chết.
-Cho cậu...
Tống Thiết lững thững cầm một viên yêu đan màu vàng rất lớn, gương mặt chân thành mười phần đưa cho Vương Phong, đã không còn ánh mắt xem thường nữa mà thay vào đó là sự cảm kích, hộ mệnh giả của hắn có thể không quá mạnh như người khác nhưng từ lúc ở bên nhau đến giờ, có thể xem là tri kỉ.
Không phải dạng người hay khách sáo và hiểu được ý tứ của đối phương nên hắn không từ chối, giữa hai người đàn ông nên sảng khoái một chút mới để lại ấn tượng tốt được.
-Cảm ơn.
Ba người còn lại cũng lần lượt đi đến hỏi thăm tình hình.
-Cậu là Quang hệ thật sao?
Tống Uyển cùng những người khác còn chưa tin nổi thông tin vừa mới được cung cấp.
-Vâng, có gì sao? – Vương Phong gật đầu
-Không, chẳng qua không ngờ đệ tử, con cháu thế gia lại cùng chúng tôi làm mấy nhiệm vụ này.
Lúc này cách bọn họ nói chuyện với Vương Phong được sửa lại rất nhiều, cẩn trọng và xa cách. Có điều Vương Phong không để tâm, hắn đang nghĩ mình nên mượn cớ thế gia để trách đi phiền phức hay nói nửa thật để thu được sự tin tưởng.
-Không hẳn đâu, vài lý do thôi, mọi người cứ xem tôi bình thường được rồi.
Nửa thật nửa ngay nhiều khi lại phù hợp, lúc này mọi người còn muốn hỏi thêm nhưng Tống Thiết lại nhanh chóng mở miệng trước.
-Được, cậu đã cứu Hộ mệnh giả của tôi một mạng, chắc chắn là người tốt.
Những người còn lại cũng gật đầu cho qua, thật sự bọn họ cũng khó xử, phải biết rằng Quang hệ trên thế giới này cực kỳ hiếm nên nói gì thì nói cùng người sở hữu Quang hệ nảy sinh chút giao tình thì chí ít cũng được thơm lây chút chút chứ.
Những kẻ ra đời sớm và tồn tại được lâu như bọn họ dĩ nhiên phải có chút trí tuệ cùng tâm tính, biết cái gì tốt xấu mà đong đếm.
Nhìn Tống Thiết chân thành cảm ơn khiến tâm trạng Vương Phong cực kỳ vui vẻ, đây là lần đầu tiên hắn thấy sức mạnh của mình làm được một việc tốt cho người khác.
-Không có gì, việc nên làm thôi.
-Được rồi, lần này Vương Quang đã hỗ trợ nhiều, chúng ta chia thêm một phần nào.
-Được, được.
Vương Phong chỉ cười nhẹ mà không từ chối, tổng kết lại hắn được chia thêm ba viên yêu đan màu vàng, nhỏ hơn thứ Tống Thiết đưa cho nhưng đồng cấp 2, tất cả đều Kim hệ.
Mục tiêu thứ nhất của cả đội xem như hoàn thành mĩ mãn và đặc biệt Vương Phong cuối cùng cũng có chút thu hoạch đầu tiên.
Đến sát chỗ được đánh dấu trên bản đồ thì Tống Uyển ra hiệu mọi người dừng lại,căn dặn kỹ càng một lần nữa, thuốc giải độc, trị thương đều phải chuẩn bịđầy đủ.
-Mọi người cẩn thận, đến rồi.
-Được.
Nhóm Vương Phong vượt qua đoạn suối kia để tiến sâu vào rừng bạch đàn, đã hơn 17 giờ chiều, đây chính là lúc mà Thiên Lý Kim Xà theo tập tính bắt đầu đi săn mồi.
-Đằng kia, chính xác là nó.
Theo hướng tay Tống Uyển có một cái thạch động rất lớn, quanh đó rải rác rvài bộ xương trắng cực dài, quả nhiên ăn thịt đồng loại khi đói là một trong những tập tính tàn độc nhất của loài rắn này, bù lại chúng cũng sinh trưởng rất nhanh đến nỗi nhiều khi cung lớn hơn cầu.
Hàn Toại quay lại nhìn bốn người, ông rất giỏi về phòng ngự và phán đoán nhưng còn lại đều phải nhờ vào đồng đội.
-Ai sẽ chiêu dụ nó?
-Để tôi lo, Tiểu Lộc Alas.
Tống Thiết xung phong bước lên một đoạn rồi từ đằng sau lớp áo thun đầy mồ hôi của hắn phát ra một hào quang sậm màu, dần dần hiện ra bên cạnh là một con nai lớn, tính luôn chiều cao cái đầu phải hơn 3 mét, toàn thân phủ một bộ lông nâu đậm cùng vài đốm hình tròn màu vàng bắt mắt, đặc biệt chỉ có một cái sừng mọc từ trán ngược ra đằng sau.
-Đó là hộ mệnh giả của hắn, tốc độ và thính giác khá tốt.
Sau lời giải thích của Tống Uyển, Vương Phong nhanh chóng được chứng kiến từng bước chân thoăn thoắt của Tiểu Lộc Alas như đang bay nhảy, nếu lông nó đẹp hơn một chút có lẽ tương tự một loài linh thú trong truyền thuyết.
Alas tựa một cơn gió nhẹ nhàng nhảy đến trước hang động, không đến năm phút thì từ khắp nơi xung quanh, có cả trong hang động lần lượt bò ra mấy chục đầu rắn rất dài, có to có nhỏ nhưng đều một dạng toàn thân phát ra kim quang, miệng đầy răng nhọn hướng về con mồi phóng tới.
-Xàaaa... Xàaaaaa.
Hơn 20 mươi con là phỏng đoán của nhóm Vương Phong nhưng tuyệt nhiên trừ hắn ra, bốn người kia đều cảm thấy rất bình thường, cực kỳ chăm chú quan sát hành động của bọn chúng.
-Ra tay, nhanhhhh.
Tống Thiết hét lớn rồi dùng hết tốc lực tiến về phía Tiểu Lộc Alas vì chỉ trong cự ly gần, hộ mệnh giả mới có thể trở vào trong họa đồ. Theo tính toán, Alas với tốc độ cực kỳ lợi hại sẽ dẫn dụ Thiên Lý Yêu Xà mạnh nhất trong động ra, chẳng qua không nghĩ số lượng lại nhiều đến mức này.
Cảm thấy tình hình hơi bất lợi, sợ rằng không kịp trở tay nên Tống Thiết hét lớn về phía chú nai của mình.
-Tiểu Lộc Alas, mau dùng “Thuấn Không”
Hộ mệnh giả cực kỳ hiểu ý chủ nhân, từ dưới bốn chân lập tức xẹt ra một quang sắc đồng nhất với màu lông toàn thân, trong nháy máy nhảy lên rất cao tránh né hết thảy những cái miệng đang muốn nuốt chửng nó.
Có điều sự việc bất ngờ lại lần nữa ập đến, may mắn nhờ Âm Dương đồng nhãn mà Vương Phong kịp thời nhận ra
-Cẩn thận, trên cái cây kìa.
Tiếng hét của hắn vang lên đồng nhất với thân ảnh phi thường to lớn đột nhiên bay ra từ một thân cây gần đó, há cái miệng chụp về phía Alas vừa nhảy lên không trung như thể nó đã đợi giây phút này rất lâu rồi.
-Khônggggg “Hỏa Diễm – Phi Hỏa Trùng Thiên”
Tống Thiết hét lên thất thanh trước tình hình bất ngờ nhưng cũng không quên kết ra pháp chú cứu viện, có điều vì tâm trí quá hỗn loạn mà không cách nào thành công trong khi những người khác chỉ có thể làm theo kế hoạch ban đầu là dùng hết kỹ năng chuẩn bị để một mẻ tóm gọn bọn rắn.
Hộ mệnh giả xem như người đáng tin tưởng nhất trong suốt cuộc đời tu sĩ và hầu như ai cũng đều trân trọng món quà mà thượng đế ban tặng này.
-“Bạch Quang – Thiên Quang Khóa Nhãn” – Vương Phong vừa kết pháp chú vừa hét lớn hòng thu lấy sự chú ý của đầu yêu thú tập kích kia
Ngay lúc mọi người đã xác định Tiểu Lộc sẽ không thoát khỏi thương tích nặng nề, thậm chí mất mạng thì một luồng sáng với tốc độ không tưởng bắn mạnh vào đôi mắt của cự xà trên không khiến nó không cách nào kiểm soát được thị lực, mất đà rơi tự do xuống đất kêu lên một tiếng “ầmmm” thật mạnh.
-Ngươi... ngươi Quang hệ???
Tống Thiết thất thần lo lắng cho Alas không thể tham chiến nên dễ dàng nhận thấy kỹ năng vừa rồi là của ai xuất ra.
Chỉ trong một chiêu, thiếu niên ăn mặc dị hợm hắn luôn xem thường đã có thể khống chế cự yêu đồng thời cứu hộ mệnh giả của hắn một mạng.
Thấy đồng đội chần chừ muốn nói hỏi gì đó nhưng Vương Phong cắt ngang thúc dục.
-Nhanh hạ gục nó, khống chế không duy trì được lâu.
-Được.... cảm ơn.
Nói ra lời tận đáy lòng, Tống Thiết vội vàng nhập cuộc xử lý đầu yêu thú vừa tập kích hộ mệnh giả của mình không thành, dĩ nhiên công lực phải đẩy mạnh đến 200% mới thỏa được nóng giận.
Vương Phong đứng từ xa quan sát và hầu như không cần phải làm gì vì cả nhóm bọn họ phối hợp khá nhịp nhàng, chỗ trống của Tống Thiết cũng được Tống Uyển với thực lực Tam Nguyên lấp vào, ba người họ cũng thường nhìn xem tình hình bên này vài lần nhưng vẫn hoàn hảo điều tiết chiến đấu.
“Đầu tiên là dụ xà xuất động, Tống Uyển nhanh chóng tung kỹ năng tạo ra một vòng lửa nhốt bọn chúng lại, kế tiếp là “Mành Chông” và Hàn Trung phối hợp bắn ra một tràng mưa tạo bởi những thanh sắt nhọn hoắc, còn đám lửa cuối cùng bình thường hẳn do Tống Thiết đảm nhiệm, quá hoàn hảo”
Đó là những gì Vương Phong quan sát được từ cách thức chiến đấu nhóm Tống Uyển, nhịp nhàng, hài hòa đến mức không cách nào chê được.
-Hừ... cho ta một phút liền giải quyết đám kia gọn.
Người có thể nghe và trả lời suy nghĩ trong đầu hắn chỉ có tên kiêu ngạo Ma Kiếm Zamato mà thôi, dĩ nhiên hắn mới không thèm để tâm đến.
Phía này Tống Thiết cũng nhanh chóng hạ gục con rắn to nhất, hẳn là đầu lĩnh nhưng do bị khống chế thị giác nên dễ dàng giải quyết. Xong một lượt, mọi người gom hết yêu đan, tụ tập lại. Vương Phong không có việc nên chỉ ngồi xuống gốc cây gần đó điều tức một chút, chính xác là tiêu hóa đám hắc khí mới hấp thu, cứ cái đà này không sớm thì muộn, hắn cũng mệt chết.
-Cho cậu...
Tống Thiết lững thững cầm một viên yêu đan màu vàng rất lớn, gương mặt chân thành mười phần đưa cho Vương Phong, đã không còn ánh mắt xem thường nữa mà thay vào đó là sự cảm kích, hộ mệnh giả của hắn có thể không quá mạnh như người khác nhưng từ lúc ở bên nhau đến giờ, có thể xem là tri kỉ.
Không phải dạng người hay khách sáo và hiểu được ý tứ của đối phương nên hắn không từ chối, giữa hai người đàn ông nên sảng khoái một chút mới để lại ấn tượng tốt được.
-Cảm ơn.
Ba người còn lại cũng lần lượt đi đến hỏi thăm tình hình.
-Cậu là Quang hệ thật sao?
Tống Uyển cùng những người khác còn chưa tin nổi thông tin vừa mới được cung cấp.
-Vâng, có gì sao? – Vương Phong gật đầu
-Không, chẳng qua không ngờ đệ tử, con cháu thế gia lại cùng chúng tôi làm mấy nhiệm vụ này.
Lúc này cách bọn họ nói chuyện với Vương Phong được sửa lại rất nhiều, cẩn trọng và xa cách. Có điều Vương Phong không để tâm, hắn đang nghĩ mình nên mượn cớ thế gia để trách đi phiền phức hay nói nửa thật để thu được sự tin tưởng.
-Không hẳn đâu, vài lý do thôi, mọi người cứ xem tôi bình thường được rồi.
Nửa thật nửa ngay nhiều khi lại phù hợp, lúc này mọi người còn muốn hỏi thêm nhưng Tống Thiết lại nhanh chóng mở miệng trước.
-Được, cậu đã cứu Hộ mệnh giả của tôi một mạng, chắc chắn là người tốt.
Những người còn lại cũng gật đầu cho qua, thật sự bọn họ cũng khó xử, phải biết rằng Quang hệ trên thế giới này cực kỳ hiếm nên nói gì thì nói cùng người sở hữu Quang hệ nảy sinh chút giao tình thì chí ít cũng được thơm lây chút chút chứ.
Những kẻ ra đời sớm và tồn tại được lâu như bọn họ dĩ nhiên phải có chút trí tuệ cùng tâm tính, biết cái gì tốt xấu mà đong đếm.
Nhìn Tống Thiết chân thành cảm ơn khiến tâm trạng Vương Phong cực kỳ vui vẻ, đây là lần đầu tiên hắn thấy sức mạnh của mình làm được một việc tốt cho người khác.
-Không có gì, việc nên làm thôi.
-Được rồi, lần này Vương Quang đã hỗ trợ nhiều, chúng ta chia thêm một phần nào.
-Được, được.
Vương Phong chỉ cười nhẹ mà không từ chối, tổng kết lại hắn được chia thêm ba viên yêu đan màu vàng, nhỏ hơn thứ Tống Thiết đưa cho nhưng đồng cấp 2, tất cả đều Kim hệ.
Mục tiêu thứ nhất của cả đội xem như hoàn thành mĩ mãn và đặc biệt Vương Phong cuối cùng cũng có chút thu hoạch đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.