Chương 34: Chương 34: Ma Kiếm Zamato
Atdangtiendat
03/10/2018
-Phù, thất trọng rồi.
Đã hơn một ngày trôi qua với sự phụ trợ của Mộc đan cấp 2 giúp Vương Phong dễ dàng đột phá những hai trọng, điều này quá phi thường với một người có tư chất thuộc tính thấp như hắn.
-Coi bộ Mộc hệ của ngươi có vấn đề. – Hữu Sinh cực kỳ nghi vấn nói.
-Chẳng lẽ quá trình thức tỉnh, kiểm tra sơ suất?
-Hiếm lắm nhưng chắc vậy, có điều nếu thuộc tính tốt ắt phải có đặc tính gì lạ lạ chứ, ngoài việc thấy ngươi thoải mái khi tu luyện và hấp thu yêu đan không bị bạo loạn năng lượng thì còn gì khác đâu.
-Chả biết nhưng nếu thật sự như vậy thì tốt quá rồi.
-Mong là vậy, haizz, này gọi vận khí hay thiên đạo bất công nhỉ?
Hữu Sinh thở dài cảm thán, đệ tử của lão chủ nhân quá nhiều thiên phú khiến nó sợ rằng hắn không đủ hằng tâm, thiên tài thường hay kiêu ngạo mà càng như vậy thì sau này càng dễ chết.
Mới một ngày đã sử dụng hết viên Mộc đan cấp 2 thu được nhưng kết quả mang đến lại ngoài khả năng mong đợi, vốn dĩ ban đầu Vương Phong chỉ định thử hấp thụ xem có thật như lời đồn đại rằng yêu đan rất khó chuyển hóa hay không nhưng ngược lại rất đơn giản, chẳng trắc trở gì, đây cũng là một điểm nghi vấn về Mộc hệ của hắn.
Nghĩ đến việc tối nay phải đi xem đấu giá nên Vương Phong ngưng việc tu luyện, cất đi tụ linh sàn rồi rời khỏi ngôi đền.
-Đi tìm thêm Mộc đan vậy, sẵn tiện tích trữ để mấy ngày tiếp theo khỏi trở vô đây nữa.
-Hừ... đi sâu sâu vào, cấp 2 thì biết bao giờ mới đủ. – Ma Kiếm Zamato truyền âm nói chuyện.
-Nhưng ta tính luyện tập thực chiến một chút.
-Hừ... tối nay ta dạy ngươi, mấy loài yếu kém thì học được gì.
-Vậy được, ngươi đi cùng ta hay vẫn ở trong đó? Mà quên nữa, sao ngươi hiện thân vào ban ngày được?
Hôm qua cũng vậy mà lúc đó lu bu quá nên hắn không quá để ý.
-Hừ... chậc chậc, ngươi đột phá Nhị Nguyên rồi, phải khác chứ.
Thiếu niên có vẻ lấm liếm điều gì đó nhưng Vương Phong cũng chẳng có cách giải thích nào khác cả, lúc trước Ma Kiếm Zamato đã từng bảo khi hắn mạnh lên là có thể triệu hồi vào ban ngày, không ngờ sớm như vậy.
-Thật sao?
-Hừ... dĩ nhiên, đi nhanh, lề mề quá.
Ma Kiếm Zamato trực tiếp hiện ra từ bên trong họa đồ, lững thững đi trước mà không thèm nhìn chủ nhân một lần.
-Khó ưa.
Bước song song với tên nhóc tầm tuổi mình khiến Vương Phong cảm tưởng cứ như hai người bạn cùng lớp đang đi dã ngoại, có điều sát khí toát ra từ trên người thiếu niên khiến hắn hơi hâm mộ.
“Không biết luyện Ám hệ mạnh lên có được vầy không nhỉ?”
-Hừ... làm gì được
-Ngươi đọc được ý nghĩ của ta sao?
Dù không phải lần đầu tiên nhưng hắn vẫn có chút kinh ngạc.
-Hừ... tất nhiên, không có sát khí nhưng chắc là một thứ khác, yên tâm đi.
-Thứ gì?
-Hừ... ai mà biết, nhiều chuyện.
-Được được, không hỏi nữa, mà sao nãy giờ còn chưa đụng mặt yêu thú nhỉ?
Cuốc bộ hơn nửa giờ đồng hồ kể từ ngôi đền hoang vẫn chưa hề bắt gặp bất kỳ loài yêu thú nào khiến Vương Phong nghi vấn, chẳng phải càng vô sâu sẽ càng nhiều loài sinh sống hay sao.
-Ngươi quên cái tên nhóc đi cùng sao? Có hắn thì đố yêu thú cấp thấp nào dám hó hé chạy ra.
-À, ra thế, quên mất.
Gật gật đầu đồng ý rồi nhíu mày suy nghĩ một chút, Vương Phong tiếp tục nói.
-Nhưng mà như vậy sẽ không có thu hoạch gì, Âm Dương nhãn, mở.
Từ lúc vào bên trong khu rừng hắn đã không còn đeo lens nữa do có hơi khó chịu nên Âm Dương nhãn hoàn toàn phơi bày giữa thiên địa, đồ án âm dương bát quái vẫn tinh diệu sắc nét, thậm chí nhìn còn có vẻ thâm thúy hơn mấy phần so với ngày đầu tiên thức tỉnh.
-Ê đằng kia có một nhóm yêu thú cấp 4 Bách Hoa Tích kìa, ngươi đối phó được không, hơn mười con lận.
-Hừ... được rồi, đứng yên ở đây.
Thiếu niên thoắt một cái biến mất khỏi không gian đến cả linh thức và nhãn lực cực mạnh của Vương Phong đều không theo kịp, đến khi thân ảnh đó lần nữa xuất hiện thì đã ở ngay trước mặt đám Bách Hoa Tích đang đu bám trên những thân cổ thụ cao lớn.
Loài này giống như tắc kè hoa, am hiểu thuật đổi màu, ẩn thân nhưng tinh diệu hơn mấy phần và đặc biệt còn có thể tàng hình nhất thời nếu tu vi đủ mạnh.
Với khoảng cách mà mắt thường không thể nhìn thấy được thì dĩ nhiên âm thanh cũng vô phương truyền đến, chẳng qua thân ảnh thiếu niên đột nhiên lóe động một cái liền cướp đi sinh cơ mạnh mẽ của hơn mười đầu yêu thú Bách Hoa Tích trong yên lặng, kiếm xuất thế nào cũng không hay, việc chạy trốn lại càng không có thời gian nghĩ đến.
-Hừ... nè.
Không đến 3 giây thì Ma Kiếm Zamato đã trở lại thảy cho hắn hơn mười viên Mộc đan màu lục khá lớn, thái độ nghênh nghênh chờ đợi vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hắn.
-Hay, cũng hay đó.
-Hừ... so với nhỏ kia thì thế nào?
-Ngươi nói Titania hả?
-Hừ...
Thiếu niên không nói mà chỉ gật gật đầu.
-Cả hai đều rất mạnh.
-Hừ... ta mạnh hơn.
-Ok... dĩ nhiên rồi, ha ha.
Chẳng thể nào bắt nổi đường tâm lý thằng nhóc này khiến Vương Phong chật vật, có điều Titania chắc sẽ không chấp nhất mấy việc này, chủ yếu trước mắt hắn vừa lập được công lớn nên coi như cho chút mặt mũi vậy.
-Hừ...
-Ha ha, quên mất... ta đùa thôi.
Vương Phong chẳng dám nghĩ gì trong đầu nữa, tiếp tục đi theo thân ảnh bướng bỉnh trước mặt.
Bước qua khu vực cấp bốn mà chẳng có thêm bất kỳ thu hoạch nào cả, chắc do bọn chúng nắm bắt được thông tin nên hùa nhau chạy hết rồi.
Mặc dù nói là núi cấm Tau nhưng xung quanh cụm núi đó chỉ toàn những cánh rừng rất lớn, có điều chúng không phân chia thành từng mảng đẹp đẽ như Bích Ngọc Lâm mà xen kẽ lẫn nhau tạo thành một khung cảnh rừng rậm đáng sợ và bí ẩn.
Vào địa phận của yêu thú cấp 5 chỉ toàn những loài cổ thụ khổng lồ, nhiều cây còn lớn hơn cả Si Mộc nhưng một chút năng lượng đặc biệt cũng không có, hẳn là tùy loài tùy duyên chứ không phải sống lâu năm, to lớn thì sẽ sinh ra thụ linh.
Mặc dù cây cối chằn chịt, dây leo um tùm nhưng dưới mỗi gốc to đều mọc đầy cỏ dại và hoa khiến cho khung cảnh trở nên rất đẹp, đặc biệt những dợi dây leo dài vắt ngang từ thân cây này sang thân cây khác như kiểu một thế ngoại đào viên, yêu thú, dã thú đều không ít làm cho toàn cục phi thường sống động.
Rắn nhỏ không biết làm sao xin xỏ được tiểu đồng lại chạy ra kêu mấy tiếng.
-Xàa... xàaa.
-Chuyện gì thế Hắc Vân?
Vương Phong lập tức quét Âm Dương nhãn về phía cái đầu nhỏ nhỏ đang hướng đến, trong cái vòm hoa rất lớn đầy màu sặc sỡ có một bụi cỏ màu đỏ, thấp lùn, bán kính không đến 10cm nhưng phi thường bắt mắt, hầu như những loài thực vật mang màu sắc lạ thường, đẹp đều có độc tố.
-Đó là...gì nhỉ?
-Hồng Ma Thảo, một loài cỏ màu đỏ mang độc tố mạnh hơn gấp năm lần yêu thú hệ độc cấp 4.
Hữu Sinh truyền âm giải thích giúp hắn, hận không thể nhét hết nghiên cứu và trải nghiệm của mình vào đầu đối phương, Vương Phong nghe thấy liền hết hồn, như thế chẳng phải liếm nhẹ một cái là hắn sẽ chết sao.
-Mạnh, mạnh dữ vậy, gần bằng độc tố cấp 5 rồi.
-Hừ... ừ, gần bằng một nửa.
-Ngươii... làm sao biết.
-Hừ... trí
Không cãi với thằng nhóc kế bên nữa, mỗi lần mở miệng không phải tự mãn bản thân thì là chê trách người khác, quả nhiên còn trong độ tuổi dậy thì, khó ưa khó chìu.
-Hình như có yêu thú đang canh gác thì phải!
Âm Dương nhãn mặc dù có thể nhìn xuyên vật nhưng chỉ tập trung ở một khoảng nào đó mà thôi, không thể bao quát như ở phạm vi thông thường được.
-Hừ... qua đó bảo nó tự hái, ngươi đừng động vào, ta giải quyết đầu súc sinh kia
-Được, cẩn thận.
Thân ảnh Zamato thoắt một cái biến mất, Vương Phong cũng không thể chậm trễ chạy thật nhanh đến địa điểm Hồng Ma Thảo, thuận tiện quan sát thiếu niên chiến đấu, xem có học được chút tài nghệ nào không.
Tiểu đồng thấy Ma Kiếm Zamato đã đi liền thoải mái nói chuyện, quả thật nó sợ đống sát khí trên người tên kia.
-Thằng nhóc hộ mệnh giả của ngươi rất mạnh, đến nỗi ta cũng không ước lượng được, rõ ràng chỉ mới Bậc 5 sơ kỳ nhưng so với hộ mệnh giả Bậc 5 đỉnh phong hồi xưa ta gặp đều không kém cạnh, thậm chí nhỉnh hơn một khoảng.
-Vậy sao, mỗi tội kiêu căng quá, phải bồi dưỡng nhiều.
-Ngươi đang tự cho mình là trưởng bối?
-Ha ha ha, xem kìa. – Vương Phong cười cười cầu hòa rồi đứng cách một đoạn quan sát.
Yêu thú canh giữ Hồng Ma Thảo dĩ nhiên cũng là loài kịch độc, nhắc đến độc thì có bốn loài vương giả: rắn, bò cạp, rết, cóc và yêu thú trước mặt là một trong số chúng Song Vĩ Huyền Hạt, loài yêu thú huyết mạch trung đẳng cực mạnh, thiên phú toàn thân đầy độc, công kích hay phòng thủ đều thuộc hàng nhất đẳng, mặc dù sống thưa thớt nhưng một mình nó có thể cân hơn năm đầu yêu thú cấp 5 thông thường.
-Hừ... bóng tối.
Ma Kiếm Zamato liếc nhìn về phía Vương Phong đang đứng gần đó nói như ra lệnh, đại sự nên hắn cũng không chậm trễ, nhanh chóng áp hai bàn tay lại kết ra pháp chú, năng lượng Ám hệ vận chuyển khắp cơ thể rồi bắt đầu vẽ lên một họa đồ phức tạp.
-“Ám Triền – Huyền Yên Tỏa Cục”
Đây là một trong số hai pháp chú cấp 2 còn lại Vương Phong được thừa hưởng, ngay lập tức có vô số dòng khói đen tuôn ra, bao phủ toàn bộ một vùng trời gần đó, không chỉ phong tỏa thị lực người bên trong vừa miễn cưỡng cản lại ánh sáng mặt trời xen vào.
Những bậc đại năng mang Ám hệ đặc biệt chú trọng sáng tạo những pháp chú biến đổi môi trường thế này vì chỉ như vậy thì đòn công kích mới hoàn toàn phát huy được uy lực, bởi vậy mà số lượng pháp chú liên quan có rất nhiều.
-Khèee... khèeee...
Mắt con rết trăm chân dài hơn 10 mười mét phát quang dị thường trông rất kinh dị, đặc biệt ngay sau đó nó lập tức hành động mà mục tiêu lại là Vương Phong, kẻ yếu nhất trong số con mồi hiện tại của nó.
-“Đoạt Mạng”
Vương Phong có hơi lúng túng định sử dụng pháp chú tiếp theo để phòng hộ nhưng thiếu niên đã hiện ra ở đoạn giữa thân yêu thú, thanh kiếm tuyệt mỹ đầy sát khí vung lên rồi thấp giọng.
-“Thanh Minh Dạ Kiếm”
Một đường kiếm sắc bén vô thanh vô thức như chưa từng thi triển mà sát thương lại cực kỳ nặng nề, thân mình con rết dài sọc chia làm hai nửa, máu huyết cũng không bắn ra mạnh mẽ mà nhẹ nhàng chảy đều như cái cách mà đường kiếm kia chém xuống, đến cả Song Vĩ Huyền Hạt cũng không ngờ lực phòng tối cường của mình trước mặt đối thủ là vô nghĩa, một chút cản trở đều không có.
-Mạnh... mạnh nha, Hắc Vân lại hấp thu Hồng Ma Thảo đi, ta đi lấy Độc đan cấp 5 cho ngươi.
-Xàaa... xàaa...
Nhóc con dạo gần đây dài hơn được vài cm vui vẻ đến hiếp cả mắt bò nhanh đến bụi hoa lớn kia trong khi Vương Phong thì tiến lại thân xác Song Vĩ Huyền Hạt hỗ trợ Zamato thu thập đồ tốt trên thân thể nó, dù sao tài liệu yêu thú cấp cao cũng rất được ưa chuộng.
Vừa lấy ra viên Độc đan rất lớn, chợt nghĩ đến trong một số tiểu thuyết có nhắc đến mấy người chuyên tu luyện độc công này nọ, chẳng biết thế giới này tồn tại hay không.
-Này Hữu Sinh, con người có ai sở hữu Độc hệ không?
-Có nhưng rất hiếm khi xuất hiện tiên thiên, đa phần là hậu thiên.
-Hậu thiên? Làm cách nào?
-Tu luyện, hấp thụ độc tố, cải biến máu huyết của mình mà thành, đau đớn thống khổ còn hơn chết đi sống lại.
-Hừ... ngươi không cần. – Zamato lạnh nhạt xen vào như cảnh báo
-Ta biết, chẳng qua hỏi chơi thôi. – nghe thấy phải hấp thụ độc tố thì hắn có hơi ghê, không phải vì sợ đau đớn hay khó khăn mà nếu lỡ luyện thành thì chắc chẳng ai dám ở bên cạnh hắn cả.
-Vậy còn hệ nào hậu thiên nữa không?
-Còn, vô số, tùy người có kỳ ngộ khác nhau, chung quy hậu thiên là do tự mình sáng lập và phát triển, ví dụ hệ Nham Thạch, Cát... nhưng số lượng pháp chú liên quan đến chúng cực kỳ ít, thành tựu có phần miễn cưỡng
Vương Phong vừa thu hoạch tài liệu vừa chiêm nghiệm những lời Hữu Sinh vừa nói, thì ra thế giới này có rất nhiều tồn tại đặc biệt và tiền bối đi trước đã khai phá không ít, bản thân hắn nếu không cố gắng thì chắc cả đời chỉ đi trên những con đường cũ, như vậy thì chẳng chút thú vị, uổng phí hết ân huệ và trông đợi của những người “nọ”.
PHẦN 5
-Phù, thất trọng rồi.
Đã hơn một ngày trôi qua với sự phụ trợ của Mộc đan cấp 2 giúp Vương Phong dễ dàng đột phá những hai trọng, điều này quá phi thường với một người có tư chất thuộc tính thấp như hắn.
-Coi bộ Mộc hệ của ngươi có vấn đề. – Hữu Sinh cực kỳ nghi vấn nói.
-Chẳng lẽ quá trình thức tỉnh, kiểm tra sơ suất?
-Hiếm lắm nhưng chắc vậy, có điều nếu thuộc tính tốt ắt phải có đặc tính gì lạ lạ chứ, ngoài việc thấy ngươi thoải mái khi tu luyện và hấp thu yêu đan không bị bạo loạn năng lượng thì còn gì khác đâu.
-Chả biết nhưng nếu thật sự như vậy thì tốt quá rồi.
-Mong là vậy, haizz, này gọi vận khí hay thiên đạo bất công nhỉ?
Hữu Sinh thở dài cảm thán, đệ tử của lão chủ nhân quá nhiều thiên phú khiến nó sợ rằng hắn không đủ hằng tâm, thiên tài thường hay kiêu ngạo mà càng như vậy thì sau này càng dễ chết.
Mới một ngày đã sử dụng hết viên Mộc đan cấp 2 thu được nhưng kết quả mang đến lại ngoài khả năng mong đợi, vốn dĩ ban đầu Vương Phong chỉ định thử hấp thụ xem có thật như lời đồn đại rằng yêu đan rất khó chuyển hóa hay không nhưng ngược lại rất đơn giản, chẳng trắc trở gì, đây cũng là một điểm nghi vấn về Mộc hệ của hắn.
Nghĩ đến việc tối nay phải đi xem đấu giá nên Vương Phong ngưng việc tu luyện, cất đi tụ linh sàn rồi rời khỏi ngôi đền.
-Đi tìm thêm Mộc đan vậy, sẵn tiện tích trữ để mấy ngày tiếp theo khỏi trở vô đây nữa.
-Hừ... đi sâu sâu vào, cấp 2 thì biết bao giờ mới đủ. – Ma Kiếm Zamato truyền âm nói chuyện.
-Nhưng ta tính luyện tập thực chiến một chút.
-Hừ... tối nay ta dạy ngươi, mấy loài yếu kém thì học được gì.
-Vậy được, ngươi đi cùng ta hay vẫn ở trong đó? Mà quên nữa, sao ngươi hiện thân vào ban ngày được?
Hôm qua cũng vậy mà lúc đó lu bu quá nên hắn không quá để ý.
-Hừ... chậc chậc, ngươi đột phá Nhị Nguyên rồi, phải khác chứ.
Thiếu niên có vẻ lấm liếm điều gì đó nhưng Vương Phong cũng chẳng có cách giải thích nào khác cả, lúc trước Ma Kiếm Zamato đã từng bảo khi hắn mạnh lên là có thể triệu hồi vào ban ngày, không ngờ sớm như vậy.
-Thật sao?
-Hừ... dĩ nhiên, đi nhanh, lề mề quá.
Ma Kiếm Zamato trực tiếp hiện ra từ bên trong họa đồ, lững thững đi trước mà không thèm nhìn chủ nhân một lần.
-Khó ưa.
Bước song song với tên nhóc tầm tuổi mình khiến Vương Phong cảm tưởng cứ như hai người bạn cùng lớp đang đi dã ngoại, có điều sát khí toát ra từ trên người thiếu niên khiến hắn hơi hâm mộ.
“Không biết luyện Ám hệ mạnh lên có được vầy không nhỉ?”
-Hừ... làm gì được
-Ngươi đọc được ý nghĩ của ta sao?
Dù không phải lần đầu tiên nhưng hắn vẫn có chút kinh ngạc.
-Hừ... tất nhiên, không có sát khí nhưng chắc là một thứ khác, yên tâm đi.
-Thứ gì?
-Hừ... ai mà biết, nhiều chuyện.
-Được được, không hỏi nữa, mà sao nãy giờ còn chưa đụng mặt yêu thú nhỉ?
Cuốc bộ hơn nửa giờ đồng hồ kể từ ngôi đền hoang vẫn chưa hề bắt gặp bất kỳ loài yêu thú nào khiến Vương Phong nghi vấn, chẳng phải càng vô sâu sẽ càng nhiều loài sinh sống hay sao.
-Ngươi quên cái tên nhóc đi cùng sao? Có hắn thì đố yêu thú cấp thấp nào dám hó hé chạy ra.
-À, ra thế, quên mất.
Gật gật đầu đồng ý rồi nhíu mày suy nghĩ một chút, Vương Phong tiếp tục nói.
-Nhưng mà như vậy sẽ không có thu hoạch gì, Âm Dương nhãn, mở.
Từ lúc vào bên trong khu rừng hắn đã không còn đeo lens nữa do có hơi khó chịu nên Âm Dương nhãn hoàn toàn phơi bày giữa thiên địa, đồ án âm dương bát quái vẫn tinh diệu sắc nét, thậm chí nhìn còn có vẻ thâm thúy hơn mấy phần so với ngày đầu tiên thức tỉnh.
-Ê đằng kia có một nhóm yêu thú cấp 4 Bách Hoa Tích kìa, ngươi đối phó được không, hơn mười con lận.
-Hừ... được rồi, đứng yên ở đây.
Thiếu niên thoắt một cái biến mất khỏi không gian đến cả linh thức và nhãn lực cực mạnh của Vương Phong đều không theo kịp, đến khi thân ảnh đó lần nữa xuất hiện thì đã ở ngay trước mặt đám Bách Hoa Tích đang đu bám trên những thân cổ thụ cao lớn.
Loài này giống như tắc kè hoa, am hiểu thuật đổi màu, ẩn thân nhưng tinh diệu hơn mấy phần và đặc biệt còn có thể tàng hình nhất thời nếu tu vi đủ mạnh.
Với khoảng cách mà mắt thường không thể nhìn thấy được thì dĩ nhiên âm thanh cũng vô phương truyền đến, chẳng qua thân ảnh thiếu niên đột nhiên lóe động một cái liền cướp đi sinh cơ mạnh mẽ của hơn mười đầu yêu thú Bách Hoa Tích trong yên lặng, kiếm xuất thế nào cũng không hay, việc chạy trốn lại càng không có thời gian nghĩ đến.
-Hừ... nè.
Không đến 3 giây thì Ma Kiếm Zamato đã trở lại thảy cho hắn hơn mười viên Mộc đan màu lục khá lớn, thái độ nghênh nghênh chờ đợi vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hắn.
-Hay, cũng hay đó.
-Hừ... so với nhỏ kia thì thế nào?
-Ngươi nói Titania hả?
-Hừ...
Thiếu niên không nói mà chỉ gật gật đầu.
-Cả hai đều rất mạnh.
-Hừ... ta mạnh hơn.
-Ok... dĩ nhiên rồi, ha ha.
Chẳng thể nào bắt nổi đường tâm lý thằng nhóc này khiến Vương Phong chật vật, có điều Titania chắc sẽ không chấp nhất mấy việc này, chủ yếu trước mắt hắn vừa lập được công lớn nên coi như cho chút mặt mũi vậy.
-Hừ...
-Ha ha, quên mất... ta đùa thôi.
Vương Phong chẳng dám nghĩ gì trong đầu nữa, tiếp tục đi theo thân ảnh bướng bỉnh trước mặt.
Bước qua khu vực cấp bốn mà chẳng có thêm bất kỳ thu hoạch nào cả, chắc do bọn chúng nắm bắt được thông tin nên hùa nhau chạy hết rồi.
Mặc dù nói là núi cấm Tau nhưng xung quanh cụm núi đó chỉ toàn những cánh rừng rất lớn, có điều chúng không phân chia thành từng mảng đẹp đẽ như Bích Ngọc Lâm mà xen kẽ lẫn nhau tạo thành một khung cảnh rừng rậm đáng sợ và bí ẩn.
Vào địa phận của yêu thú cấp 5 chỉ toàn những loài cổ thụ khổng lồ, nhiều cây còn lớn hơn cả Si Mộc nhưng một chút năng lượng đặc biệt cũng không có, hẳn là tùy loài tùy duyên chứ không phải sống lâu năm, to lớn thì sẽ sinh ra thụ linh.
Mặc dù cây cối chằn chịt, dây leo um tùm nhưng dưới mỗi gốc to đều mọc đầy cỏ dại và hoa khiến cho khung cảnh trở nên rất đẹp, đặc biệt những dợi dây leo dài vắt ngang từ thân cây này sang thân cây khác như kiểu một thế ngoại đào viên, yêu thú, dã thú đều không ít làm cho toàn cục phi thường sống động.
Rắn nhỏ không biết làm sao xin xỏ được tiểu đồng lại chạy ra kêu mấy tiếng.
-Xàa... xàaa.
-Chuyện gì thế Hắc Vân?
Vương Phong lập tức quét Âm Dương nhãn về phía cái đầu nhỏ nhỏ đang hướng đến, trong cái vòm hoa rất lớn đầy màu sặc sỡ có một bụi cỏ màu đỏ, thấp lùn, bán kính không đến 10cm nhưng phi thường bắt mắt, hầu như những loài thực vật mang màu sắc lạ thường, đẹp đều có độc tố.
-Đó là...gì nhỉ?
-Hồng Ma Thảo, một loài cỏ màu đỏ mang độc tố mạnh hơn gấp năm lần yêu thú hệ độc cấp 4.
Hữu Sinh truyền âm giải thích giúp hắn, hận không thể nhét hết nghiên cứu và trải nghiệm của mình vào đầu đối phương, Vương Phong nghe thấy liền hết hồn, như thế chẳng phải liếm nhẹ một cái là hắn sẽ chết sao.
-Mạnh, mạnh dữ vậy, gần bằng độc tố cấp 5 rồi.
-Hừ... ừ, gần bằng một nửa.
-Ngươii... làm sao biết.
-Hừ... trí
Không cãi với thằng nhóc kế bên nữa, mỗi lần mở miệng không phải tự mãn bản thân thì là chê trách người khác, quả nhiên còn trong độ tuổi dậy thì, khó ưa khó chìu.
-Hình như có yêu thú đang canh gác thì phải!
Âm Dương nhãn mặc dù có thể nhìn xuyên vật nhưng chỉ tập trung ở một khoảng nào đó mà thôi, không thể bao quát như ở phạm vi thông thường được.
-Hừ... qua đó bảo nó tự hái, ngươi đừng động vào, ta giải quyết đầu súc sinh kia
-Được, cẩn thận.
Thân ảnh Zamato thoắt một cái biến mất, Vương Phong cũng không thể chậm trễ chạy thật nhanh đến địa điểm Hồng Ma Thảo, thuận tiện quan sát thiếu niên chiến đấu, xem có học được chút tài nghệ nào không.
Tiểu đồng thấy Ma Kiếm Zamato đã đi liền thoải mái nói chuyện, quả thật nó sợ đống sát khí trên người tên kia.
-Thằng nhóc hộ mệnh giả của ngươi rất mạnh, đến nỗi ta cũng không ước lượng được, rõ ràng chỉ mới Bậc 5 sơ kỳ nhưng so với hộ mệnh giả Bậc 5 đỉnh phong hồi xưa ta gặp đều không kém cạnh, thậm chí nhỉnh hơn một khoảng.
-Vậy sao, mỗi tội kiêu căng quá, phải bồi dưỡng nhiều.
-Ngươi đang tự cho mình là trưởng bối?
-Ha ha ha, xem kìa. – Vương Phong cười cười cầu hòa rồi đứng cách một đoạn quan sát.
Yêu thú canh giữ Hồng Ma Thảo dĩ nhiên cũng là loài kịch độc, nhắc đến độc thì có bốn loài vương giả: rắn, bò cạp, rết, cóc và yêu thú trước mặt là một trong số chúng Song Vĩ Huyền Hạt, loài yêu thú huyết mạch trung đẳng cực mạnh, thiên phú toàn thân đầy độc, công kích hay phòng thủ đều thuộc hàng nhất đẳng, mặc dù sống thưa thớt nhưng một mình nó có thể cân hơn năm đầu yêu thú cấp 5 thông thường.
-Hừ... bóng tối.
Ma Kiếm Zamato liếc nhìn về phía Vương Phong đang đứng gần đó nói như ra lệnh, đại sự nên hắn cũng không chậm trễ, nhanh chóng áp hai bàn tay lại kết ra pháp chú, năng lượng Ám hệ vận chuyển khắp cơ thể rồi bắt đầu vẽ lên một họa đồ phức tạp.
-“Ám Triền – Huyền Yên Tỏa Cục”
Đây là một trong số hai pháp chú cấp 2 còn lại Vương Phong được thừa hưởng, ngay lập tức có vô số dòng khói đen tuôn ra, bao phủ toàn bộ một vùng trời gần đó, không chỉ phong tỏa thị lực người bên trong vừa miễn cưỡng cản lại ánh sáng mặt trời xen vào.
Những bậc đại năng mang Ám hệ đặc biệt chú trọng sáng tạo những pháp chú biến đổi môi trường thế này vì chỉ như vậy thì đòn công kích mới hoàn toàn phát huy được uy lực, bởi vậy mà số lượng pháp chú liên quan có rất nhiều.
-Khèee... khèeee...
Mắt con rết trăm chân dài hơn 10 mười mét phát quang dị thường trông rất kinh dị, đặc biệt ngay sau đó nó lập tức hành động mà mục tiêu lại là Vương Phong, kẻ yếu nhất trong số con mồi hiện tại của nó.
-“Đoạt Mạng”
Vương Phong có hơi lúng túng định sử dụng pháp chú tiếp theo để phòng hộ nhưng thiếu niên đã hiện ra ở đoạn giữa thân yêu thú, thanh kiếm tuyệt mỹ đầy sát khí vung lên rồi thấp giọng.
-“Thanh Minh Dạ Kiếm”
Một đường kiếm sắc bén vô thanh vô thức như chưa từng thi triển mà sát thương lại cực kỳ nặng nề, thân mình con rết dài sọc chia làm hai nửa, máu huyết cũng không bắn ra mạnh mẽ mà nhẹ nhàng chảy đều như cái cách mà đường kiếm kia chém xuống, đến cả Song Vĩ Huyền Hạt cũng không ngờ lực phòng tối cường của mình trước mặt đối thủ là vô nghĩa, một chút cản trở đều không có.
-Mạnh... mạnh nha, Hắc Vân lại hấp thu Hồng Ma Thảo đi, ta đi lấy Độc đan cấp 5 cho ngươi.
-Xàaa... xàaa...
Nhóc con dạo gần đây dài hơn được vài cm vui vẻ đến hiếp cả mắt bò nhanh đến bụi hoa lớn kia trong khi Vương Phong thì tiến lại thân xác Song Vĩ Huyền Hạt hỗ trợ Zamato thu thập đồ tốt trên thân thể nó, dù sao tài liệu yêu thú cấp cao cũng rất được ưa chuộng.
Vừa lấy ra viên Độc đan rất lớn, chợt nghĩ đến trong một số tiểu thuyết có nhắc đến mấy người chuyên tu luyện độc công này nọ, chẳng biết thế giới này tồn tại hay không.
-Này Hữu Sinh, con người có ai sở hữu Độc hệ không?
-Có nhưng rất hiếm khi xuất hiện tiên thiên, đa phần là hậu thiên.
-Hậu thiên? Làm cách nào?
-Tu luyện, hấp thụ độc tố, cải biến máu huyết của mình mà thành, đau đớn thống khổ còn hơn chết đi sống lại.
-Hừ... ngươi không cần. – Zamato lạnh nhạt xen vào như cảnh báo
-Ta biết, chẳng qua hỏi chơi thôi. – nghe thấy phải hấp thụ độc tố thì hắn có hơi ghê, không phải vì sợ đau đớn hay khó khăn mà nếu lỡ luyện thành thì chắc chẳng ai dám ở bên cạnh hắn cả.
-Vậy còn hệ nào hậu thiên nữa không?
-Còn, vô số, tùy người có kỳ ngộ khác nhau, chung quy hậu thiên là do tự mình sáng lập và phát triển, ví dụ hệ Nham Thạch, Cát... nhưng số lượng pháp chú liên quan đến chúng cực kỳ ít, thành tựu có phần miễn cưỡng
Vương Phong vừa thu hoạch tài liệu vừa chiêm nghiệm những lời Hữu Sinh vừa nói, thì ra thế giới này có rất nhiều tồn tại đặc biệt và tiền bối đi trước đã khai phá không ít, bản thân hắn nếu không cố gắng thì chắc cả đời chỉ đi trên những con đường cũ, như vậy thì chẳng chút thú vị, uổng phí hết ân huệ và trông đợi của những người “nọ”.
Đã hơn một ngày trôi qua với sự phụ trợ của Mộc đan cấp 2 giúp Vương Phong dễ dàng đột phá những hai trọng, điều này quá phi thường với một người có tư chất thuộc tính thấp như hắn.
-Coi bộ Mộc hệ của ngươi có vấn đề. – Hữu Sinh cực kỳ nghi vấn nói.
-Chẳng lẽ quá trình thức tỉnh, kiểm tra sơ suất?
-Hiếm lắm nhưng chắc vậy, có điều nếu thuộc tính tốt ắt phải có đặc tính gì lạ lạ chứ, ngoài việc thấy ngươi thoải mái khi tu luyện và hấp thu yêu đan không bị bạo loạn năng lượng thì còn gì khác đâu.
-Chả biết nhưng nếu thật sự như vậy thì tốt quá rồi.
-Mong là vậy, haizz, này gọi vận khí hay thiên đạo bất công nhỉ?
Hữu Sinh thở dài cảm thán, đệ tử của lão chủ nhân quá nhiều thiên phú khiến nó sợ rằng hắn không đủ hằng tâm, thiên tài thường hay kiêu ngạo mà càng như vậy thì sau này càng dễ chết.
Mới một ngày đã sử dụng hết viên Mộc đan cấp 2 thu được nhưng kết quả mang đến lại ngoài khả năng mong đợi, vốn dĩ ban đầu Vương Phong chỉ định thử hấp thụ xem có thật như lời đồn đại rằng yêu đan rất khó chuyển hóa hay không nhưng ngược lại rất đơn giản, chẳng trắc trở gì, đây cũng là một điểm nghi vấn về Mộc hệ của hắn.
Nghĩ đến việc tối nay phải đi xem đấu giá nên Vương Phong ngưng việc tu luyện, cất đi tụ linh sàn rồi rời khỏi ngôi đền.
-Đi tìm thêm Mộc đan vậy, sẵn tiện tích trữ để mấy ngày tiếp theo khỏi trở vô đây nữa.
-Hừ... đi sâu sâu vào, cấp 2 thì biết bao giờ mới đủ. – Ma Kiếm Zamato truyền âm nói chuyện.
-Nhưng ta tính luyện tập thực chiến một chút.
-Hừ... tối nay ta dạy ngươi, mấy loài yếu kém thì học được gì.
-Vậy được, ngươi đi cùng ta hay vẫn ở trong đó? Mà quên nữa, sao ngươi hiện thân vào ban ngày được?
Hôm qua cũng vậy mà lúc đó lu bu quá nên hắn không quá để ý.
-Hừ... chậc chậc, ngươi đột phá Nhị Nguyên rồi, phải khác chứ.
Thiếu niên có vẻ lấm liếm điều gì đó nhưng Vương Phong cũng chẳng có cách giải thích nào khác cả, lúc trước Ma Kiếm Zamato đã từng bảo khi hắn mạnh lên là có thể triệu hồi vào ban ngày, không ngờ sớm như vậy.
-Thật sao?
-Hừ... dĩ nhiên, đi nhanh, lề mề quá.
Ma Kiếm Zamato trực tiếp hiện ra từ bên trong họa đồ, lững thững đi trước mà không thèm nhìn chủ nhân một lần.
-Khó ưa.
Bước song song với tên nhóc tầm tuổi mình khiến Vương Phong cảm tưởng cứ như hai người bạn cùng lớp đang đi dã ngoại, có điều sát khí toát ra từ trên người thiếu niên khiến hắn hơi hâm mộ.
“Không biết luyện Ám hệ mạnh lên có được vầy không nhỉ?”
-Hừ... làm gì được
-Ngươi đọc được ý nghĩ của ta sao?
Dù không phải lần đầu tiên nhưng hắn vẫn có chút kinh ngạc.
-Hừ... tất nhiên, không có sát khí nhưng chắc là một thứ khác, yên tâm đi.
-Thứ gì?
-Hừ... ai mà biết, nhiều chuyện.
-Được được, không hỏi nữa, mà sao nãy giờ còn chưa đụng mặt yêu thú nhỉ?
Cuốc bộ hơn nửa giờ đồng hồ kể từ ngôi đền hoang vẫn chưa hề bắt gặp bất kỳ loài yêu thú nào khiến Vương Phong nghi vấn, chẳng phải càng vô sâu sẽ càng nhiều loài sinh sống hay sao.
-Ngươi quên cái tên nhóc đi cùng sao? Có hắn thì đố yêu thú cấp thấp nào dám hó hé chạy ra.
-À, ra thế, quên mất.
Gật gật đầu đồng ý rồi nhíu mày suy nghĩ một chút, Vương Phong tiếp tục nói.
-Nhưng mà như vậy sẽ không có thu hoạch gì, Âm Dương nhãn, mở.
Từ lúc vào bên trong khu rừng hắn đã không còn đeo lens nữa do có hơi khó chịu nên Âm Dương nhãn hoàn toàn phơi bày giữa thiên địa, đồ án âm dương bát quái vẫn tinh diệu sắc nét, thậm chí nhìn còn có vẻ thâm thúy hơn mấy phần so với ngày đầu tiên thức tỉnh.
-Ê đằng kia có một nhóm yêu thú cấp 4 Bách Hoa Tích kìa, ngươi đối phó được không, hơn mười con lận.
-Hừ... được rồi, đứng yên ở đây.
Thiếu niên thoắt một cái biến mất khỏi không gian đến cả linh thức và nhãn lực cực mạnh của Vương Phong đều không theo kịp, đến khi thân ảnh đó lần nữa xuất hiện thì đã ở ngay trước mặt đám Bách Hoa Tích đang đu bám trên những thân cổ thụ cao lớn.
Loài này giống như tắc kè hoa, am hiểu thuật đổi màu, ẩn thân nhưng tinh diệu hơn mấy phần và đặc biệt còn có thể tàng hình nhất thời nếu tu vi đủ mạnh.
Với khoảng cách mà mắt thường không thể nhìn thấy được thì dĩ nhiên âm thanh cũng vô phương truyền đến, chẳng qua thân ảnh thiếu niên đột nhiên lóe động một cái liền cướp đi sinh cơ mạnh mẽ của hơn mười đầu yêu thú Bách Hoa Tích trong yên lặng, kiếm xuất thế nào cũng không hay, việc chạy trốn lại càng không có thời gian nghĩ đến.
-Hừ... nè.
Không đến 3 giây thì Ma Kiếm Zamato đã trở lại thảy cho hắn hơn mười viên Mộc đan màu lục khá lớn, thái độ nghênh nghênh chờ đợi vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hắn.
-Hay, cũng hay đó.
-Hừ... so với nhỏ kia thì thế nào?
-Ngươi nói Titania hả?
-Hừ...
Thiếu niên không nói mà chỉ gật gật đầu.
-Cả hai đều rất mạnh.
-Hừ... ta mạnh hơn.
-Ok... dĩ nhiên rồi, ha ha.
Chẳng thể nào bắt nổi đường tâm lý thằng nhóc này khiến Vương Phong chật vật, có điều Titania chắc sẽ không chấp nhất mấy việc này, chủ yếu trước mắt hắn vừa lập được công lớn nên coi như cho chút mặt mũi vậy.
-Hừ...
-Ha ha, quên mất... ta đùa thôi.
Vương Phong chẳng dám nghĩ gì trong đầu nữa, tiếp tục đi theo thân ảnh bướng bỉnh trước mặt.
Bước qua khu vực cấp bốn mà chẳng có thêm bất kỳ thu hoạch nào cả, chắc do bọn chúng nắm bắt được thông tin nên hùa nhau chạy hết rồi.
Mặc dù nói là núi cấm Tau nhưng xung quanh cụm núi đó chỉ toàn những cánh rừng rất lớn, có điều chúng không phân chia thành từng mảng đẹp đẽ như Bích Ngọc Lâm mà xen kẽ lẫn nhau tạo thành một khung cảnh rừng rậm đáng sợ và bí ẩn.
Vào địa phận của yêu thú cấp 5 chỉ toàn những loài cổ thụ khổng lồ, nhiều cây còn lớn hơn cả Si Mộc nhưng một chút năng lượng đặc biệt cũng không có, hẳn là tùy loài tùy duyên chứ không phải sống lâu năm, to lớn thì sẽ sinh ra thụ linh.
Mặc dù cây cối chằn chịt, dây leo um tùm nhưng dưới mỗi gốc to đều mọc đầy cỏ dại và hoa khiến cho khung cảnh trở nên rất đẹp, đặc biệt những dợi dây leo dài vắt ngang từ thân cây này sang thân cây khác như kiểu một thế ngoại đào viên, yêu thú, dã thú đều không ít làm cho toàn cục phi thường sống động.
Rắn nhỏ không biết làm sao xin xỏ được tiểu đồng lại chạy ra kêu mấy tiếng.
-Xàa... xàaa.
-Chuyện gì thế Hắc Vân?
Vương Phong lập tức quét Âm Dương nhãn về phía cái đầu nhỏ nhỏ đang hướng đến, trong cái vòm hoa rất lớn đầy màu sặc sỡ có một bụi cỏ màu đỏ, thấp lùn, bán kính không đến 10cm nhưng phi thường bắt mắt, hầu như những loài thực vật mang màu sắc lạ thường, đẹp đều có độc tố.
-Đó là...gì nhỉ?
-Hồng Ma Thảo, một loài cỏ màu đỏ mang độc tố mạnh hơn gấp năm lần yêu thú hệ độc cấp 4.
Hữu Sinh truyền âm giải thích giúp hắn, hận không thể nhét hết nghiên cứu và trải nghiệm của mình vào đầu đối phương, Vương Phong nghe thấy liền hết hồn, như thế chẳng phải liếm nhẹ một cái là hắn sẽ chết sao.
-Mạnh, mạnh dữ vậy, gần bằng độc tố cấp 5 rồi.
-Hừ... ừ, gần bằng một nửa.
-Ngươii... làm sao biết.
-Hừ... trí
Không cãi với thằng nhóc kế bên nữa, mỗi lần mở miệng không phải tự mãn bản thân thì là chê trách người khác, quả nhiên còn trong độ tuổi dậy thì, khó ưa khó chìu.
-Hình như có yêu thú đang canh gác thì phải!
Âm Dương nhãn mặc dù có thể nhìn xuyên vật nhưng chỉ tập trung ở một khoảng nào đó mà thôi, không thể bao quát như ở phạm vi thông thường được.
-Hừ... qua đó bảo nó tự hái, ngươi đừng động vào, ta giải quyết đầu súc sinh kia
-Được, cẩn thận.
Thân ảnh Zamato thoắt một cái biến mất, Vương Phong cũng không thể chậm trễ chạy thật nhanh đến địa điểm Hồng Ma Thảo, thuận tiện quan sát thiếu niên chiến đấu, xem có học được chút tài nghệ nào không.
Tiểu đồng thấy Ma Kiếm Zamato đã đi liền thoải mái nói chuyện, quả thật nó sợ đống sát khí trên người tên kia.
-Thằng nhóc hộ mệnh giả của ngươi rất mạnh, đến nỗi ta cũng không ước lượng được, rõ ràng chỉ mới Bậc 5 sơ kỳ nhưng so với hộ mệnh giả Bậc 5 đỉnh phong hồi xưa ta gặp đều không kém cạnh, thậm chí nhỉnh hơn một khoảng.
-Vậy sao, mỗi tội kiêu căng quá, phải bồi dưỡng nhiều.
-Ngươi đang tự cho mình là trưởng bối?
-Ha ha ha, xem kìa. – Vương Phong cười cười cầu hòa rồi đứng cách một đoạn quan sát.
Yêu thú canh giữ Hồng Ma Thảo dĩ nhiên cũng là loài kịch độc, nhắc đến độc thì có bốn loài vương giả: rắn, bò cạp, rết, cóc và yêu thú trước mặt là một trong số chúng Song Vĩ Huyền Hạt, loài yêu thú huyết mạch trung đẳng cực mạnh, thiên phú toàn thân đầy độc, công kích hay phòng thủ đều thuộc hàng nhất đẳng, mặc dù sống thưa thớt nhưng một mình nó có thể cân hơn năm đầu yêu thú cấp 5 thông thường.
-Hừ... bóng tối.
Ma Kiếm Zamato liếc nhìn về phía Vương Phong đang đứng gần đó nói như ra lệnh, đại sự nên hắn cũng không chậm trễ, nhanh chóng áp hai bàn tay lại kết ra pháp chú, năng lượng Ám hệ vận chuyển khắp cơ thể rồi bắt đầu vẽ lên một họa đồ phức tạp.
-“Ám Triền – Huyền Yên Tỏa Cục”
Đây là một trong số hai pháp chú cấp 2 còn lại Vương Phong được thừa hưởng, ngay lập tức có vô số dòng khói đen tuôn ra, bao phủ toàn bộ một vùng trời gần đó, không chỉ phong tỏa thị lực người bên trong vừa miễn cưỡng cản lại ánh sáng mặt trời xen vào.
Những bậc đại năng mang Ám hệ đặc biệt chú trọng sáng tạo những pháp chú biến đổi môi trường thế này vì chỉ như vậy thì đòn công kích mới hoàn toàn phát huy được uy lực, bởi vậy mà số lượng pháp chú liên quan có rất nhiều.
-Khèee... khèeee...
Mắt con rết trăm chân dài hơn 10 mười mét phát quang dị thường trông rất kinh dị, đặc biệt ngay sau đó nó lập tức hành động mà mục tiêu lại là Vương Phong, kẻ yếu nhất trong số con mồi hiện tại của nó.
-“Đoạt Mạng”
Vương Phong có hơi lúng túng định sử dụng pháp chú tiếp theo để phòng hộ nhưng thiếu niên đã hiện ra ở đoạn giữa thân yêu thú, thanh kiếm tuyệt mỹ đầy sát khí vung lên rồi thấp giọng.
-“Thanh Minh Dạ Kiếm”
Một đường kiếm sắc bén vô thanh vô thức như chưa từng thi triển mà sát thương lại cực kỳ nặng nề, thân mình con rết dài sọc chia làm hai nửa, máu huyết cũng không bắn ra mạnh mẽ mà nhẹ nhàng chảy đều như cái cách mà đường kiếm kia chém xuống, đến cả Song Vĩ Huyền Hạt cũng không ngờ lực phòng tối cường của mình trước mặt đối thủ là vô nghĩa, một chút cản trở đều không có.
-Mạnh... mạnh nha, Hắc Vân lại hấp thu Hồng Ma Thảo đi, ta đi lấy Độc đan cấp 5 cho ngươi.
-Xàaa... xàaa...
Nhóc con dạo gần đây dài hơn được vài cm vui vẻ đến hiếp cả mắt bò nhanh đến bụi hoa lớn kia trong khi Vương Phong thì tiến lại thân xác Song Vĩ Huyền Hạt hỗ trợ Zamato thu thập đồ tốt trên thân thể nó, dù sao tài liệu yêu thú cấp cao cũng rất được ưa chuộng.
Vừa lấy ra viên Độc đan rất lớn, chợt nghĩ đến trong một số tiểu thuyết có nhắc đến mấy người chuyên tu luyện độc công này nọ, chẳng biết thế giới này tồn tại hay không.
-Này Hữu Sinh, con người có ai sở hữu Độc hệ không?
-Có nhưng rất hiếm khi xuất hiện tiên thiên, đa phần là hậu thiên.
-Hậu thiên? Làm cách nào?
-Tu luyện, hấp thụ độc tố, cải biến máu huyết của mình mà thành, đau đớn thống khổ còn hơn chết đi sống lại.
-Hừ... ngươi không cần. – Zamato lạnh nhạt xen vào như cảnh báo
-Ta biết, chẳng qua hỏi chơi thôi. – nghe thấy phải hấp thụ độc tố thì hắn có hơi ghê, không phải vì sợ đau đớn hay khó khăn mà nếu lỡ luyện thành thì chắc chẳng ai dám ở bên cạnh hắn cả.
-Vậy còn hệ nào hậu thiên nữa không?
-Còn, vô số, tùy người có kỳ ngộ khác nhau, chung quy hậu thiên là do tự mình sáng lập và phát triển, ví dụ hệ Nham Thạch, Cát... nhưng số lượng pháp chú liên quan đến chúng cực kỳ ít, thành tựu có phần miễn cưỡng
Vương Phong vừa thu hoạch tài liệu vừa chiêm nghiệm những lời Hữu Sinh vừa nói, thì ra thế giới này có rất nhiều tồn tại đặc biệt và tiền bối đi trước đã khai phá không ít, bản thân hắn nếu không cố gắng thì chắc cả đời chỉ đi trên những con đường cũ, như vậy thì chẳng chút thú vị, uổng phí hết ân huệ và trông đợi của những người “nọ”.
PHẦN 5
-Phù, thất trọng rồi.
Đã hơn một ngày trôi qua với sự phụ trợ của Mộc đan cấp 2 giúp Vương Phong dễ dàng đột phá những hai trọng, điều này quá phi thường với một người có tư chất thuộc tính thấp như hắn.
-Coi bộ Mộc hệ của ngươi có vấn đề. – Hữu Sinh cực kỳ nghi vấn nói.
-Chẳng lẽ quá trình thức tỉnh, kiểm tra sơ suất?
-Hiếm lắm nhưng chắc vậy, có điều nếu thuộc tính tốt ắt phải có đặc tính gì lạ lạ chứ, ngoài việc thấy ngươi thoải mái khi tu luyện và hấp thu yêu đan không bị bạo loạn năng lượng thì còn gì khác đâu.
-Chả biết nhưng nếu thật sự như vậy thì tốt quá rồi.
-Mong là vậy, haizz, này gọi vận khí hay thiên đạo bất công nhỉ?
Hữu Sinh thở dài cảm thán, đệ tử của lão chủ nhân quá nhiều thiên phú khiến nó sợ rằng hắn không đủ hằng tâm, thiên tài thường hay kiêu ngạo mà càng như vậy thì sau này càng dễ chết.
Mới một ngày đã sử dụng hết viên Mộc đan cấp 2 thu được nhưng kết quả mang đến lại ngoài khả năng mong đợi, vốn dĩ ban đầu Vương Phong chỉ định thử hấp thụ xem có thật như lời đồn đại rằng yêu đan rất khó chuyển hóa hay không nhưng ngược lại rất đơn giản, chẳng trắc trở gì, đây cũng là một điểm nghi vấn về Mộc hệ của hắn.
Nghĩ đến việc tối nay phải đi xem đấu giá nên Vương Phong ngưng việc tu luyện, cất đi tụ linh sàn rồi rời khỏi ngôi đền.
-Đi tìm thêm Mộc đan vậy, sẵn tiện tích trữ để mấy ngày tiếp theo khỏi trở vô đây nữa.
-Hừ... đi sâu sâu vào, cấp 2 thì biết bao giờ mới đủ. – Ma Kiếm Zamato truyền âm nói chuyện.
-Nhưng ta tính luyện tập thực chiến một chút.
-Hừ... tối nay ta dạy ngươi, mấy loài yếu kém thì học được gì.
-Vậy được, ngươi đi cùng ta hay vẫn ở trong đó? Mà quên nữa, sao ngươi hiện thân vào ban ngày được?
Hôm qua cũng vậy mà lúc đó lu bu quá nên hắn không quá để ý.
-Hừ... chậc chậc, ngươi đột phá Nhị Nguyên rồi, phải khác chứ.
Thiếu niên có vẻ lấm liếm điều gì đó nhưng Vương Phong cũng chẳng có cách giải thích nào khác cả, lúc trước Ma Kiếm Zamato đã từng bảo khi hắn mạnh lên là có thể triệu hồi vào ban ngày, không ngờ sớm như vậy.
-Thật sao?
-Hừ... dĩ nhiên, đi nhanh, lề mề quá.
Ma Kiếm Zamato trực tiếp hiện ra từ bên trong họa đồ, lững thững đi trước mà không thèm nhìn chủ nhân một lần.
-Khó ưa.
Bước song song với tên nhóc tầm tuổi mình khiến Vương Phong cảm tưởng cứ như hai người bạn cùng lớp đang đi dã ngoại, có điều sát khí toát ra từ trên người thiếu niên khiến hắn hơi hâm mộ.
“Không biết luyện Ám hệ mạnh lên có được vầy không nhỉ?”
-Hừ... làm gì được
-Ngươi đọc được ý nghĩ của ta sao?
Dù không phải lần đầu tiên nhưng hắn vẫn có chút kinh ngạc.
-Hừ... tất nhiên, không có sát khí nhưng chắc là một thứ khác, yên tâm đi.
-Thứ gì?
-Hừ... ai mà biết, nhiều chuyện.
-Được được, không hỏi nữa, mà sao nãy giờ còn chưa đụng mặt yêu thú nhỉ?
Cuốc bộ hơn nửa giờ đồng hồ kể từ ngôi đền hoang vẫn chưa hề bắt gặp bất kỳ loài yêu thú nào khiến Vương Phong nghi vấn, chẳng phải càng vô sâu sẽ càng nhiều loài sinh sống hay sao.
-Ngươi quên cái tên nhóc đi cùng sao? Có hắn thì đố yêu thú cấp thấp nào dám hó hé chạy ra.
-À, ra thế, quên mất.
Gật gật đầu đồng ý rồi nhíu mày suy nghĩ một chút, Vương Phong tiếp tục nói.
-Nhưng mà như vậy sẽ không có thu hoạch gì, Âm Dương nhãn, mở.
Từ lúc vào bên trong khu rừng hắn đã không còn đeo lens nữa do có hơi khó chịu nên Âm Dương nhãn hoàn toàn phơi bày giữa thiên địa, đồ án âm dương bát quái vẫn tinh diệu sắc nét, thậm chí nhìn còn có vẻ thâm thúy hơn mấy phần so với ngày đầu tiên thức tỉnh.
-Ê đằng kia có một nhóm yêu thú cấp 4 Bách Hoa Tích kìa, ngươi đối phó được không, hơn mười con lận.
-Hừ... được rồi, đứng yên ở đây.
Thiếu niên thoắt một cái biến mất khỏi không gian đến cả linh thức và nhãn lực cực mạnh của Vương Phong đều không theo kịp, đến khi thân ảnh đó lần nữa xuất hiện thì đã ở ngay trước mặt đám Bách Hoa Tích đang đu bám trên những thân cổ thụ cao lớn.
Loài này giống như tắc kè hoa, am hiểu thuật đổi màu, ẩn thân nhưng tinh diệu hơn mấy phần và đặc biệt còn có thể tàng hình nhất thời nếu tu vi đủ mạnh.
Với khoảng cách mà mắt thường không thể nhìn thấy được thì dĩ nhiên âm thanh cũng vô phương truyền đến, chẳng qua thân ảnh thiếu niên đột nhiên lóe động một cái liền cướp đi sinh cơ mạnh mẽ của hơn mười đầu yêu thú Bách Hoa Tích trong yên lặng, kiếm xuất thế nào cũng không hay, việc chạy trốn lại càng không có thời gian nghĩ đến.
-Hừ... nè.
Không đến 3 giây thì Ma Kiếm Zamato đã trở lại thảy cho hắn hơn mười viên Mộc đan màu lục khá lớn, thái độ nghênh nghênh chờ đợi vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hắn.
-Hay, cũng hay đó.
-Hừ... so với nhỏ kia thì thế nào?
-Ngươi nói Titania hả?
-Hừ...
Thiếu niên không nói mà chỉ gật gật đầu.
-Cả hai đều rất mạnh.
-Hừ... ta mạnh hơn.
-Ok... dĩ nhiên rồi, ha ha.
Chẳng thể nào bắt nổi đường tâm lý thằng nhóc này khiến Vương Phong chật vật, có điều Titania chắc sẽ không chấp nhất mấy việc này, chủ yếu trước mắt hắn vừa lập được công lớn nên coi như cho chút mặt mũi vậy.
-Hừ...
-Ha ha, quên mất... ta đùa thôi.
Vương Phong chẳng dám nghĩ gì trong đầu nữa, tiếp tục đi theo thân ảnh bướng bỉnh trước mặt.
Bước qua khu vực cấp bốn mà chẳng có thêm bất kỳ thu hoạch nào cả, chắc do bọn chúng nắm bắt được thông tin nên hùa nhau chạy hết rồi.
Mặc dù nói là núi cấm Tau nhưng xung quanh cụm núi đó chỉ toàn những cánh rừng rất lớn, có điều chúng không phân chia thành từng mảng đẹp đẽ như Bích Ngọc Lâm mà xen kẽ lẫn nhau tạo thành một khung cảnh rừng rậm đáng sợ và bí ẩn.
Vào địa phận của yêu thú cấp 5 chỉ toàn những loài cổ thụ khổng lồ, nhiều cây còn lớn hơn cả Si Mộc nhưng một chút năng lượng đặc biệt cũng không có, hẳn là tùy loài tùy duyên chứ không phải sống lâu năm, to lớn thì sẽ sinh ra thụ linh.
Mặc dù cây cối chằn chịt, dây leo um tùm nhưng dưới mỗi gốc to đều mọc đầy cỏ dại và hoa khiến cho khung cảnh trở nên rất đẹp, đặc biệt những dợi dây leo dài vắt ngang từ thân cây này sang thân cây khác như kiểu một thế ngoại đào viên, yêu thú, dã thú đều không ít làm cho toàn cục phi thường sống động.
Rắn nhỏ không biết làm sao xin xỏ được tiểu đồng lại chạy ra kêu mấy tiếng.
-Xàa... xàaa.
-Chuyện gì thế Hắc Vân?
Vương Phong lập tức quét Âm Dương nhãn về phía cái đầu nhỏ nhỏ đang hướng đến, trong cái vòm hoa rất lớn đầy màu sặc sỡ có một bụi cỏ màu đỏ, thấp lùn, bán kính không đến 10cm nhưng phi thường bắt mắt, hầu như những loài thực vật mang màu sắc lạ thường, đẹp đều có độc tố.
-Đó là...gì nhỉ?
-Hồng Ma Thảo, một loài cỏ màu đỏ mang độc tố mạnh hơn gấp năm lần yêu thú hệ độc cấp 4.
Hữu Sinh truyền âm giải thích giúp hắn, hận không thể nhét hết nghiên cứu và trải nghiệm của mình vào đầu đối phương, Vương Phong nghe thấy liền hết hồn, như thế chẳng phải liếm nhẹ một cái là hắn sẽ chết sao.
-Mạnh, mạnh dữ vậy, gần bằng độc tố cấp 5 rồi.
-Hừ... ừ, gần bằng một nửa.
-Ngươii... làm sao biết.
-Hừ... trí
Không cãi với thằng nhóc kế bên nữa, mỗi lần mở miệng không phải tự mãn bản thân thì là chê trách người khác, quả nhiên còn trong độ tuổi dậy thì, khó ưa khó chìu.
-Hình như có yêu thú đang canh gác thì phải!
Âm Dương nhãn mặc dù có thể nhìn xuyên vật nhưng chỉ tập trung ở một khoảng nào đó mà thôi, không thể bao quát như ở phạm vi thông thường được.
-Hừ... qua đó bảo nó tự hái, ngươi đừng động vào, ta giải quyết đầu súc sinh kia
-Được, cẩn thận.
Thân ảnh Zamato thoắt một cái biến mất, Vương Phong cũng không thể chậm trễ chạy thật nhanh đến địa điểm Hồng Ma Thảo, thuận tiện quan sát thiếu niên chiến đấu, xem có học được chút tài nghệ nào không.
Tiểu đồng thấy Ma Kiếm Zamato đã đi liền thoải mái nói chuyện, quả thật nó sợ đống sát khí trên người tên kia.
-Thằng nhóc hộ mệnh giả của ngươi rất mạnh, đến nỗi ta cũng không ước lượng được, rõ ràng chỉ mới Bậc 5 sơ kỳ nhưng so với hộ mệnh giả Bậc 5 đỉnh phong hồi xưa ta gặp đều không kém cạnh, thậm chí nhỉnh hơn một khoảng.
-Vậy sao, mỗi tội kiêu căng quá, phải bồi dưỡng nhiều.
-Ngươi đang tự cho mình là trưởng bối?
-Ha ha ha, xem kìa. – Vương Phong cười cười cầu hòa rồi đứng cách một đoạn quan sát.
Yêu thú canh giữ Hồng Ma Thảo dĩ nhiên cũng là loài kịch độc, nhắc đến độc thì có bốn loài vương giả: rắn, bò cạp, rết, cóc và yêu thú trước mặt là một trong số chúng Song Vĩ Huyền Hạt, loài yêu thú huyết mạch trung đẳng cực mạnh, thiên phú toàn thân đầy độc, công kích hay phòng thủ đều thuộc hàng nhất đẳng, mặc dù sống thưa thớt nhưng một mình nó có thể cân hơn năm đầu yêu thú cấp 5 thông thường.
-Hừ... bóng tối.
Ma Kiếm Zamato liếc nhìn về phía Vương Phong đang đứng gần đó nói như ra lệnh, đại sự nên hắn cũng không chậm trễ, nhanh chóng áp hai bàn tay lại kết ra pháp chú, năng lượng Ám hệ vận chuyển khắp cơ thể rồi bắt đầu vẽ lên một họa đồ phức tạp.
-“Ám Triền – Huyền Yên Tỏa Cục”
Đây là một trong số hai pháp chú cấp 2 còn lại Vương Phong được thừa hưởng, ngay lập tức có vô số dòng khói đen tuôn ra, bao phủ toàn bộ một vùng trời gần đó, không chỉ phong tỏa thị lực người bên trong vừa miễn cưỡng cản lại ánh sáng mặt trời xen vào.
Những bậc đại năng mang Ám hệ đặc biệt chú trọng sáng tạo những pháp chú biến đổi môi trường thế này vì chỉ như vậy thì đòn công kích mới hoàn toàn phát huy được uy lực, bởi vậy mà số lượng pháp chú liên quan có rất nhiều.
-Khèee... khèeee...
Mắt con rết trăm chân dài hơn 10 mười mét phát quang dị thường trông rất kinh dị, đặc biệt ngay sau đó nó lập tức hành động mà mục tiêu lại là Vương Phong, kẻ yếu nhất trong số con mồi hiện tại của nó.
-“Đoạt Mạng”
Vương Phong có hơi lúng túng định sử dụng pháp chú tiếp theo để phòng hộ nhưng thiếu niên đã hiện ra ở đoạn giữa thân yêu thú, thanh kiếm tuyệt mỹ đầy sát khí vung lên rồi thấp giọng.
-“Thanh Minh Dạ Kiếm”
Một đường kiếm sắc bén vô thanh vô thức như chưa từng thi triển mà sát thương lại cực kỳ nặng nề, thân mình con rết dài sọc chia làm hai nửa, máu huyết cũng không bắn ra mạnh mẽ mà nhẹ nhàng chảy đều như cái cách mà đường kiếm kia chém xuống, đến cả Song Vĩ Huyền Hạt cũng không ngờ lực phòng tối cường của mình trước mặt đối thủ là vô nghĩa, một chút cản trở đều không có.
-Mạnh... mạnh nha, Hắc Vân lại hấp thu Hồng Ma Thảo đi, ta đi lấy Độc đan cấp 5 cho ngươi.
-Xàaa... xàaa...
Nhóc con dạo gần đây dài hơn được vài cm vui vẻ đến hiếp cả mắt bò nhanh đến bụi hoa lớn kia trong khi Vương Phong thì tiến lại thân xác Song Vĩ Huyền Hạt hỗ trợ Zamato thu thập đồ tốt trên thân thể nó, dù sao tài liệu yêu thú cấp cao cũng rất được ưa chuộng.
Vừa lấy ra viên Độc đan rất lớn, chợt nghĩ đến trong một số tiểu thuyết có nhắc đến mấy người chuyên tu luyện độc công này nọ, chẳng biết thế giới này tồn tại hay không.
-Này Hữu Sinh, con người có ai sở hữu Độc hệ không?
-Có nhưng rất hiếm khi xuất hiện tiên thiên, đa phần là hậu thiên.
-Hậu thiên? Làm cách nào?
-Tu luyện, hấp thụ độc tố, cải biến máu huyết của mình mà thành, đau đớn thống khổ còn hơn chết đi sống lại.
-Hừ... ngươi không cần. – Zamato lạnh nhạt xen vào như cảnh báo
-Ta biết, chẳng qua hỏi chơi thôi. – nghe thấy phải hấp thụ độc tố thì hắn có hơi ghê, không phải vì sợ đau đớn hay khó khăn mà nếu lỡ luyện thành thì chắc chẳng ai dám ở bên cạnh hắn cả.
-Vậy còn hệ nào hậu thiên nữa không?
-Còn, vô số, tùy người có kỳ ngộ khác nhau, chung quy hậu thiên là do tự mình sáng lập và phát triển, ví dụ hệ Nham Thạch, Cát... nhưng số lượng pháp chú liên quan đến chúng cực kỳ ít, thành tựu có phần miễn cưỡng
Vương Phong vừa thu hoạch tài liệu vừa chiêm nghiệm những lời Hữu Sinh vừa nói, thì ra thế giới này có rất nhiều tồn tại đặc biệt và tiền bối đi trước đã khai phá không ít, bản thân hắn nếu không cố gắng thì chắc cả đời chỉ đi trên những con đường cũ, như vậy thì chẳng chút thú vị, uổng phí hết ân huệ và trông đợi của những người “nọ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.