U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần
Chương 20: Q1-C20: Nửa Bước Vực Sâu (2)
Miêu Giaa
01/02/2024
- Quyển 1: Điêu Tàn và Sụp Đổ
Chương 20: Nửa Bước Vực Sâu (2)
- --
Rất lâu sau.
Trần U tỉnh lại, cậu mở mắt ra quan sát xung quanh, chỉ thấy cậu đang lơ lửng trong một vũ trụ u tối, nơi chỉ có những ngôi sao lấp lánh như những đôi mắt nhìn cậu. Cậu cảm thấy như đang bước trên một con đường vô hình, không biết đến đâu là đích.
"Đây là nơi nào?" Trần U thì thầm, trong lòng bồn chồn. Cậu không thấy ai ở đây, chỉ có mình cậu với sự lạnh lùng và cô quạnh. Cậu không biết mình đang làm gì ở đây, và cậu cần phải làm gì.
Bỗng nhiên, từ phía xa, một cánh cổng vàng lóe sáng. Cánh cổng ấy như một tác phẩm nghệ thuật, được khắc họa bằng những hoa văn tuyệt đẹp. Cánh cổng ấy tỏa ra một ánh sáng chói lọi, như một lời gọi mời cậu đến gần.
"Cánh cổng?" Trần U tò mò, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu cảm thấy có một lực hút kỳ lạ, khiến cậu không thể cưỡng lại. Cậu bắt đầu đi đến phía cánh cổng ấy.
Càng đi càng gần, cậu càng cảm nhận được sự ấm áp và an bình từ cánh cổng ấy. Cậu đến trước cánh cổng, nhìn vào bên trong. Cánh cổng ấy như một tấm gương nước, phản chiếu hình ảnh của cậu.
"Đằng sau cánh cổng này là gì?" Trần U thắc mắc, nhưng lúc này, chân cậu đã không còn chịu sự kiểm soát của cậu nữa, mà tự động bước vào trong cánh cổng ấy.
Một cơn gió mát lành thổi qua, Trần U lại mở mắt ra.
Lúc này, cậu không còn ở trong vũ trụ đen tối nữa, mà đã đến một con đường đông đúc.
Ở con đường này, có vô số người qua lại, nam nữ già trẻ đều có, ai nấy cũng vui vẻ nói chuyện. Tiếng cười đùa, tiếng mua bán hay thậm chí cả tiếng ca hát vang lên trong không khí.
Thấy cảnh tượng này, Trần U ngỡ ngàng: "Đây là con đường trong tòa thành Trần Gia?"
"Này! Con đứng ở đấy làm gì vậy?" Một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vọng lại. Nghe thấy giọng nói đó, Trần U bất ngờ quay đầu lại.
Khi thấy chủ nhân của giọng nói đó, cảm xúc của Trần U bùng nổ, cậu kính động hô: "Cha!" Cậu vừa hô, vừa chạy đến ôm lấy chân người đó.
Người đàn ông mà Trần U ôm lấy chính là cha của cậu, Trần Tước. Ông ta có một thân hình cao lớn, một mái đen nhánh, một đôi mắt đỏ và gương mặt điển trai. Ông ta mặc một bộ trang phục lịch sự, trên ngực có một huy hiệu của gia tộc Trần Gia.
Trần Tước thấy Trần U ôm mình, ông ta xoa đầu cậu rồi hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra? Sao con lại xúc động như vậy?"
Trần U ngẩng đầu lên, thấy gương mặt của cha đang nhìn mình, cậu lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì đâu cha!" Nhưng hai mắt của cậu vẫn chảy ra nước mắt xúc động. Cậu không thể nói cho cha biết rằng cậu vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ, mà trong đó cậu đã mất cha và mẹ.
Cùng lúc đó, một giọng nói của một người phụ nữ vang lên phía sau hai người: "Anh với Trần U làm gì mà lâu quá vậy!"
Trần Tước và Trần U quay đầu nhìn về nơi giọng nói vang ra. Ở đó là một người phụ nữ trung niên mặc y phục cao quý, đó là mẹ của Trần U, Hồng Tuệ. Bà ta có một mái tóc màu đen, một đôi mắt nâu và một gương mặt xinh đẹp. Ở bên cạnh bà ta còn có một cô gái, đó là Trần Liên chị của Trần U.
"Mẹ!" Trần U vừa nói, vừa chạy đến ôm lấy bà ta. Cậu cảm thấy hạnh phúc khi được gặp lại cha mẹ của mình. Cậu không biết đây là thực hay mộng, nhưng cậu chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này.
"Này con bị sao vậy? Sao cứ kích động rồi chạy đến ôm cha mẹ thế?" Trần Tước ở sau lưng Trần U nói.
Nhưng Trần U cũng không đáp lại câu trả lời của ông ta. Mà cậu cứ đứng ở đấy, ôm chặt chân mẹ mình như sợ bà ta lại đi mất vậy.
"Xem kìa! Ông lại dọa con sợ rồi!" Hồng Tuệ tức giận nói với Trần Tước, sau đó bà ta ôm lấy Trần U. Bà ta an ủi nói: "Con ngoan không cần sợ! Nếu cha con bắt nạt con. Thì cứ nói với mẹ, về nhà mẹ sẽ trừng trị ông ta."
"Này! Anh có làm gì đâu?" Trần Tước gấp gáp nói. Nhưng Hồng Hạnh không trả lời ông ta, mà bà chỉ ông lấy Trần U vuốt ve đầu, để an ủi cậu. Đồng thời bà ta còn đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn về Trần Tước.
Ý nghĩa của ánh mắt đó là: "Về nhà mày chết với bà!"
Một lúc sau, Hồng Tuệ mới buông Trần U xuống, bà vuốt ve đầu cậu, rồi nói: "Đi thôi con, chúng ta không để ý đến cha con nữa, con cùng mẹ và chị đi dạo nhé!"
"Vâng!" Trần U gật đầu đáp lại.
Nhưng trong lòng cậu lại cảm khái vô hạn. Đã rất lâu cậu chưa cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ. Nếu đây là mơ, thì cậu muốn nó kéo dài lâu hơn nữa.
Trong lòng cám khái, nhưng cơ thể cậu đã bắt đầu di chuyển. Cậu nắm tay Hồng Tuệ và Trần Liên, đi dạo trên con đường trong thành, còn cha của cậu Trần Tước thì chỉ có thể buồn bực theo ở phía sau.
Trên đường, mẹ và chị của cậu mua kẹo cho cậu, đưa cậu vào các tiệm đồ chơi, đi mua quần áo cho cậu...
...
"Cũng sắp đến gần buổi trưa rồi. Cả nhà mình đi ăn cái gì đó đi." Trần Liên nói.
Hồng Tuệ nghe lời Trần Liên, bà ta gật đầu, nói: "Đúng rồi, chúng ta nên đi ăn đi. Con có biết nhà hàng nào ngon không?"
Trần Liên nghĩ một lát, rồi nói: "Con biết một nhà hàng rất cao cấp, nó nằm ở phía đông của thành. Tên nó là Nhà Hàng Thiên Đường, con nghe nói đó là nhà hàng tốt nhất trong thành."
"Nhà Hàng Thiên Đường à?" Trần Tước nghe tên nhà hàng, ông ta cười, nói: "Anh cũng đã nghe về nhà hàng đó. Nghe nói đó là nhà hàng mới nổi gần đây. Anh cũng muốn thử xem đồ ăn ở đó có ngon không."
"Vậy thì chúng ta cùng đi thôi!" Hồng Tuệ nói vui vẻ.
"Vâng!" Trần U gật đầu đáp lại.
Cả nhà bốn người cùng đi đến nhà hàng Thiên Đường. Đó là một tòa nhà hai tầng, có một cổng lớn và một biển hiệu chữ vàng trên nền đen. Nhà hàng này rất nổi tiếng trong thành, nó thu hút rất nhiều khách hàng, đặc biệt là những người có địa vị và tiền bạc.
Khi họ đến cổng nhà hàng, một người đàn ông mặc đồng phục của nhà hàng đón tiếp họ, nói: "Xin chào quý khách, quý khách đến ăn ở nhà hàng Thiên Đường. Xin quý khách vui lòng theo tôi."
Người đàn ông dẫn họ vào nhà hàng, qua một sảnh rộng và sang trọng, có nhiều bàn ghế và đèn chùm lấp lánh. Họ đi lên một cầu thang, đến tầng cao nhất của nhà hàng. Người đàn ông dừng lại ở một cái bàn ở góc cửa sổ, nói: "Đây là bàn của quý khách, các vị quý khách có thể ngắm nhìn cảnh đường phố ở chỗ này."
"Ừ chúng tôi biết rồi!" Trần Tước gật đầu.
Sau đó, cả bốn người ngồi xuống, Trần U ngồi cạnh cha còn Trần Liên ngồi cạnh mẹ.
Vừa ngồi xuống, Trần Liên và Hồng Tuệ lấy bảng thực đơn ra, rồi bắt đầu chọn món. Còn nhân viên phục vụ thì ở một bên tận tình giải thích.
Sau khi chọn xong, người phục vụ cười mỉm anh ta nói: "Được rồi, các vị chờ một chút tôi sẽ đem đồ ăn lên ngay." Nói xong, gã quay người rời đi.
Thấy người phục vụ rời đi, cả nhà bốn người bắt đầu nói chuyện rất vui vẻ. Đợi khoảng một lúc, một mùi thơm làm người ta mê say phả vào mũi bốn người.
Theo sau đó là thân ảnh của người phục vụ, lúc này gã đang cẩn thận cầm một khay đồ ăn trên tay, gã đi đến bàn mà bốn người đang ngồi. Cẩn thận đặt từng đĩa thức ăn xuống.
Sau khi đặt xong, gã mỉm cười nói: "Chúc bốn vị có một bữa trưa vui vẻ. Tôi xin đi trước." Nói xong, gã lại lần nữa đi xuống cầu thang.
"Được rồi, thức ăn đã đến. Cả nhà mình ăn thôi!" Trần Tước cười nói. Sau đó, ông bắt đầu gắp một miếng thức ăn.
Mẹ và chị gái của Trần U cũng gật đầu, "Ừm" nhẹ một tiếng, rồi cũng bắt đầu gắp ăn.
Có điều, chỉ có Trần U vẫn ngồi yên. Hai mắt của cậu trợn trừng, con ngươi co rụt lại. Bởi, trên bàn làm gì có thức ăn nào? Mà chỉ có những khí đen nồng nặc.
Nhưng cha mẹ và chị gái vẫn có thể thèm thuồng những khí đen đó, thậm chí cậu cảm thấy họ đang ăn "say sưa" những khí đen đó. Tốc độ ăn của họ ngày một tăng, như sợ sẽ bị ai đó giành mất vậy.
"Trần U! Sao con không ăn gì vậy?" Hồng Tuệ ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi cậu.
"Con không... không... muốn ăn." Trần U run rẩy nói, lúc này đôi mắt của Hồng Tuệ đã biến thành hai hố đen sâu, ở đó đang không ngừng phun ra khí đen.
Và khi nghe câu trả lời của cậu, trên mặt bà ta xuất hiện một nụ cười ma quỷ: "Nếu con không thích thì mẹ ăn nhé!" Vừa nói, bà vừa đưa tay nắm những khí đen trên đĩa đồ ăn của Trần U, rồi lại ăn háu hức.
"Này em! Chia cho anh với!" Trần Tước nói, gương mặt ông ta cũng như Hồng Tước, hai mắt màu đen sâu, và không ngừng phun ra khí đen.
"Đúng vậy! Chia cho con với." Trần Liên cũng nói, và gương mặt của cô cũng như cha mẹ cậu.
"Chuyện quái gì vậy!" Trần U kinh hồn, nghĩ trong lòng. Cậu quay đầu nhìn xung quanh. Nhưng khung cảnh trong nhà hàng sang trọng này đã tan biến. Thay vào đó là một không gian tối đen. Cảnh tượng đường phố có thể nhìn qua cửa sổ cũng biến mất, lại được thay bằng một khoảng không tối đen. Chỉ có cái sàn gỗ và bức tường gần cái bàn mà gia đình cậu đang ngồi vẫn còn tồn tại.
Trần U run rẩy. Nãy giờ, những điều mà cậu trải qua đều là ác mộng.
Đang lúc cậu nghĩ, thì cha mẹ và chị gái cậu quay đầu ra nhìn cậu. Trên gương mặt họ hiện lên vẻ đói khát.
Trần Tước lên tiếng: "Cha đói quá, hay con cha cho xin vài miếng thịt nhá?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Mẹ và chị gái của cậu đồng thanh lên tiếng.
Sau đó, cậu chưa kịp phản ứng thì họ đã lao lên, và cắn xé cậu.
Nhìn thấy từng miếng thịt trên người mình bị ăn mất đi, Trần U thở dài trong lòng: "Chết rồi, ác mộng sẽ kết thúc!"
Đồng thời ở trên mặt cậu cũng chảy ra một giọt nước mắt, sau đó hai mắt cậu tối sầm. Linh hồn chìm vào vực sâu tuyệt vọng.
- --
Chương 20: Nửa Bước Vực Sâu (2)
- --
Rất lâu sau.
Trần U tỉnh lại, cậu mở mắt ra quan sát xung quanh, chỉ thấy cậu đang lơ lửng trong một vũ trụ u tối, nơi chỉ có những ngôi sao lấp lánh như những đôi mắt nhìn cậu. Cậu cảm thấy như đang bước trên một con đường vô hình, không biết đến đâu là đích.
"Đây là nơi nào?" Trần U thì thầm, trong lòng bồn chồn. Cậu không thấy ai ở đây, chỉ có mình cậu với sự lạnh lùng và cô quạnh. Cậu không biết mình đang làm gì ở đây, và cậu cần phải làm gì.
Bỗng nhiên, từ phía xa, một cánh cổng vàng lóe sáng. Cánh cổng ấy như một tác phẩm nghệ thuật, được khắc họa bằng những hoa văn tuyệt đẹp. Cánh cổng ấy tỏa ra một ánh sáng chói lọi, như một lời gọi mời cậu đến gần.
"Cánh cổng?" Trần U tò mò, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cậu cảm thấy có một lực hút kỳ lạ, khiến cậu không thể cưỡng lại. Cậu bắt đầu đi đến phía cánh cổng ấy.
Càng đi càng gần, cậu càng cảm nhận được sự ấm áp và an bình từ cánh cổng ấy. Cậu đến trước cánh cổng, nhìn vào bên trong. Cánh cổng ấy như một tấm gương nước, phản chiếu hình ảnh của cậu.
"Đằng sau cánh cổng này là gì?" Trần U thắc mắc, nhưng lúc này, chân cậu đã không còn chịu sự kiểm soát của cậu nữa, mà tự động bước vào trong cánh cổng ấy.
Một cơn gió mát lành thổi qua, Trần U lại mở mắt ra.
Lúc này, cậu không còn ở trong vũ trụ đen tối nữa, mà đã đến một con đường đông đúc.
Ở con đường này, có vô số người qua lại, nam nữ già trẻ đều có, ai nấy cũng vui vẻ nói chuyện. Tiếng cười đùa, tiếng mua bán hay thậm chí cả tiếng ca hát vang lên trong không khí.
Thấy cảnh tượng này, Trần U ngỡ ngàng: "Đây là con đường trong tòa thành Trần Gia?"
"Này! Con đứng ở đấy làm gì vậy?" Một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vọng lại. Nghe thấy giọng nói đó, Trần U bất ngờ quay đầu lại.
Khi thấy chủ nhân của giọng nói đó, cảm xúc của Trần U bùng nổ, cậu kính động hô: "Cha!" Cậu vừa hô, vừa chạy đến ôm lấy chân người đó.
Người đàn ông mà Trần U ôm lấy chính là cha của cậu, Trần Tước. Ông ta có một thân hình cao lớn, một mái đen nhánh, một đôi mắt đỏ và gương mặt điển trai. Ông ta mặc một bộ trang phục lịch sự, trên ngực có một huy hiệu của gia tộc Trần Gia.
Trần Tước thấy Trần U ôm mình, ông ta xoa đầu cậu rồi hỏi: "Đã có chuyện gì xảy ra? Sao con lại xúc động như vậy?"
Trần U ngẩng đầu lên, thấy gương mặt của cha đang nhìn mình, cậu lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì đâu cha!" Nhưng hai mắt của cậu vẫn chảy ra nước mắt xúc động. Cậu không thể nói cho cha biết rằng cậu vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ, mà trong đó cậu đã mất cha và mẹ.
Cùng lúc đó, một giọng nói của một người phụ nữ vang lên phía sau hai người: "Anh với Trần U làm gì mà lâu quá vậy!"
Trần Tước và Trần U quay đầu nhìn về nơi giọng nói vang ra. Ở đó là một người phụ nữ trung niên mặc y phục cao quý, đó là mẹ của Trần U, Hồng Tuệ. Bà ta có một mái tóc màu đen, một đôi mắt nâu và một gương mặt xinh đẹp. Ở bên cạnh bà ta còn có một cô gái, đó là Trần Liên chị của Trần U.
"Mẹ!" Trần U vừa nói, vừa chạy đến ôm lấy bà ta. Cậu cảm thấy hạnh phúc khi được gặp lại cha mẹ của mình. Cậu không biết đây là thực hay mộng, nhưng cậu chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này.
"Này con bị sao vậy? Sao cứ kích động rồi chạy đến ôm cha mẹ thế?" Trần Tước ở sau lưng Trần U nói.
Nhưng Trần U cũng không đáp lại câu trả lời của ông ta. Mà cậu cứ đứng ở đấy, ôm chặt chân mẹ mình như sợ bà ta lại đi mất vậy.
"Xem kìa! Ông lại dọa con sợ rồi!" Hồng Tuệ tức giận nói với Trần Tước, sau đó bà ta ôm lấy Trần U. Bà ta an ủi nói: "Con ngoan không cần sợ! Nếu cha con bắt nạt con. Thì cứ nói với mẹ, về nhà mẹ sẽ trừng trị ông ta."
"Này! Anh có làm gì đâu?" Trần Tước gấp gáp nói. Nhưng Hồng Hạnh không trả lời ông ta, mà bà chỉ ông lấy Trần U vuốt ve đầu, để an ủi cậu. Đồng thời bà ta còn đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn về Trần Tước.
Ý nghĩa của ánh mắt đó là: "Về nhà mày chết với bà!"
Một lúc sau, Hồng Tuệ mới buông Trần U xuống, bà vuốt ve đầu cậu, rồi nói: "Đi thôi con, chúng ta không để ý đến cha con nữa, con cùng mẹ và chị đi dạo nhé!"
"Vâng!" Trần U gật đầu đáp lại.
Nhưng trong lòng cậu lại cảm khái vô hạn. Đã rất lâu cậu chưa cảm nhận được tình yêu thương của cha mẹ. Nếu đây là mơ, thì cậu muốn nó kéo dài lâu hơn nữa.
Trong lòng cám khái, nhưng cơ thể cậu đã bắt đầu di chuyển. Cậu nắm tay Hồng Tuệ và Trần Liên, đi dạo trên con đường trong thành, còn cha của cậu Trần Tước thì chỉ có thể buồn bực theo ở phía sau.
Trên đường, mẹ và chị của cậu mua kẹo cho cậu, đưa cậu vào các tiệm đồ chơi, đi mua quần áo cho cậu...
...
"Cũng sắp đến gần buổi trưa rồi. Cả nhà mình đi ăn cái gì đó đi." Trần Liên nói.
Hồng Tuệ nghe lời Trần Liên, bà ta gật đầu, nói: "Đúng rồi, chúng ta nên đi ăn đi. Con có biết nhà hàng nào ngon không?"
Trần Liên nghĩ một lát, rồi nói: "Con biết một nhà hàng rất cao cấp, nó nằm ở phía đông của thành. Tên nó là Nhà Hàng Thiên Đường, con nghe nói đó là nhà hàng tốt nhất trong thành."
"Nhà Hàng Thiên Đường à?" Trần Tước nghe tên nhà hàng, ông ta cười, nói: "Anh cũng đã nghe về nhà hàng đó. Nghe nói đó là nhà hàng mới nổi gần đây. Anh cũng muốn thử xem đồ ăn ở đó có ngon không."
"Vậy thì chúng ta cùng đi thôi!" Hồng Tuệ nói vui vẻ.
"Vâng!" Trần U gật đầu đáp lại.
Cả nhà bốn người cùng đi đến nhà hàng Thiên Đường. Đó là một tòa nhà hai tầng, có một cổng lớn và một biển hiệu chữ vàng trên nền đen. Nhà hàng này rất nổi tiếng trong thành, nó thu hút rất nhiều khách hàng, đặc biệt là những người có địa vị và tiền bạc.
Khi họ đến cổng nhà hàng, một người đàn ông mặc đồng phục của nhà hàng đón tiếp họ, nói: "Xin chào quý khách, quý khách đến ăn ở nhà hàng Thiên Đường. Xin quý khách vui lòng theo tôi."
Người đàn ông dẫn họ vào nhà hàng, qua một sảnh rộng và sang trọng, có nhiều bàn ghế và đèn chùm lấp lánh. Họ đi lên một cầu thang, đến tầng cao nhất của nhà hàng. Người đàn ông dừng lại ở một cái bàn ở góc cửa sổ, nói: "Đây là bàn của quý khách, các vị quý khách có thể ngắm nhìn cảnh đường phố ở chỗ này."
"Ừ chúng tôi biết rồi!" Trần Tước gật đầu.
Sau đó, cả bốn người ngồi xuống, Trần U ngồi cạnh cha còn Trần Liên ngồi cạnh mẹ.
Vừa ngồi xuống, Trần Liên và Hồng Tuệ lấy bảng thực đơn ra, rồi bắt đầu chọn món. Còn nhân viên phục vụ thì ở một bên tận tình giải thích.
Sau khi chọn xong, người phục vụ cười mỉm anh ta nói: "Được rồi, các vị chờ một chút tôi sẽ đem đồ ăn lên ngay." Nói xong, gã quay người rời đi.
Thấy người phục vụ rời đi, cả nhà bốn người bắt đầu nói chuyện rất vui vẻ. Đợi khoảng một lúc, một mùi thơm làm người ta mê say phả vào mũi bốn người.
Theo sau đó là thân ảnh của người phục vụ, lúc này gã đang cẩn thận cầm một khay đồ ăn trên tay, gã đi đến bàn mà bốn người đang ngồi. Cẩn thận đặt từng đĩa thức ăn xuống.
Sau khi đặt xong, gã mỉm cười nói: "Chúc bốn vị có một bữa trưa vui vẻ. Tôi xin đi trước." Nói xong, gã lại lần nữa đi xuống cầu thang.
"Được rồi, thức ăn đã đến. Cả nhà mình ăn thôi!" Trần Tước cười nói. Sau đó, ông bắt đầu gắp một miếng thức ăn.
Mẹ và chị gái của Trần U cũng gật đầu, "Ừm" nhẹ một tiếng, rồi cũng bắt đầu gắp ăn.
Có điều, chỉ có Trần U vẫn ngồi yên. Hai mắt của cậu trợn trừng, con ngươi co rụt lại. Bởi, trên bàn làm gì có thức ăn nào? Mà chỉ có những khí đen nồng nặc.
Nhưng cha mẹ và chị gái vẫn có thể thèm thuồng những khí đen đó, thậm chí cậu cảm thấy họ đang ăn "say sưa" những khí đen đó. Tốc độ ăn của họ ngày một tăng, như sợ sẽ bị ai đó giành mất vậy.
"Trần U! Sao con không ăn gì vậy?" Hồng Tuệ ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi cậu.
"Con không... không... muốn ăn." Trần U run rẩy nói, lúc này đôi mắt của Hồng Tuệ đã biến thành hai hố đen sâu, ở đó đang không ngừng phun ra khí đen.
Và khi nghe câu trả lời của cậu, trên mặt bà ta xuất hiện một nụ cười ma quỷ: "Nếu con không thích thì mẹ ăn nhé!" Vừa nói, bà vừa đưa tay nắm những khí đen trên đĩa đồ ăn của Trần U, rồi lại ăn háu hức.
"Này em! Chia cho anh với!" Trần Tước nói, gương mặt ông ta cũng như Hồng Tước, hai mắt màu đen sâu, và không ngừng phun ra khí đen.
"Đúng vậy! Chia cho con với." Trần Liên cũng nói, và gương mặt của cô cũng như cha mẹ cậu.
"Chuyện quái gì vậy!" Trần U kinh hồn, nghĩ trong lòng. Cậu quay đầu nhìn xung quanh. Nhưng khung cảnh trong nhà hàng sang trọng này đã tan biến. Thay vào đó là một không gian tối đen. Cảnh tượng đường phố có thể nhìn qua cửa sổ cũng biến mất, lại được thay bằng một khoảng không tối đen. Chỉ có cái sàn gỗ và bức tường gần cái bàn mà gia đình cậu đang ngồi vẫn còn tồn tại.
Trần U run rẩy. Nãy giờ, những điều mà cậu trải qua đều là ác mộng.
Đang lúc cậu nghĩ, thì cha mẹ và chị gái cậu quay đầu ra nhìn cậu. Trên gương mặt họ hiện lên vẻ đói khát.
Trần Tước lên tiếng: "Cha đói quá, hay con cha cho xin vài miếng thịt nhá?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Mẹ và chị gái của cậu đồng thanh lên tiếng.
Sau đó, cậu chưa kịp phản ứng thì họ đã lao lên, và cắn xé cậu.
Nhìn thấy từng miếng thịt trên người mình bị ăn mất đi, Trần U thở dài trong lòng: "Chết rồi, ác mộng sẽ kết thúc!"
Đồng thời ở trên mặt cậu cũng chảy ra một giọt nước mắt, sau đó hai mắt cậu tối sầm. Linh hồn chìm vào vực sâu tuyệt vọng.
- --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.