U Minh Đêm Dài: Ngày Tàn Của Thánh Thần
Chương 9: Q1-C9: Hạnh Phúc? Đã Quá Xa Vời (1)
Miêu Giaa
01/02/2024
- Quyển 1: Điêu Tàn Và Sụp Đổ
Chương 9: Hạnh Phúc? Đã Quá Xa Vời! (1)
- --
"Phải rồi! Sao mình lại khóc chứ?" Trần U tự nói một mình. Lúc này cậu đã quay trở lại hiện thực, đứng trong lớp học vắng tanh.
Trần U lấy chiếc huy hiệu Nam Tước từ trong túi ra. Ánh mắt cậu mê mẩn, nhìn say đắm vào chiếc huy hiệu, cậu lưỡng lự nói: "Cha mẹ! Con không thể nào quên hai người, và cả lão Đức Mai nữa!"
Nói xong. Trên gương mặt cậu bỗng chốc chảy xuống những giọt nước mắt. Nhưng rất nhanh cậu lại dùng tay chùi nước mắt đi.
"Quá khứ rồi sẽ phai nhạt. Con mong cha mẹ và lão Đức Mai sẽ ủng hộ và quan tâm con nốt quãng đường còn lại."
Tự nhủ xong, tâm trạng của Trần U cũng vui vẻ hơn nhiều. Cậu lại giấu chiếc huy hiệu vào túi quần.
"Thời gian cũng không còn nhiều nữa. Mình nên về nhà thôi, không chú Lý lại lo lắng."
Trần U bước ra khỏi lớp học, cảm thấy thanh thản sau khi đã nói xong những lời trong lòng.
Tuy nhiên khi cậu nhìn lên bầu trời đen kịt kia, một cỗ cảm giác u sầu lại tràn lên trong lòng cậu.
"U Minh ư? Một ngày nào đó tao sẽ tìm ra nguồn gốc, và tiêu diệt lũ chúng mày!" Trần U lặng lẽ thề. Nhưng, dù nghĩ trong lòng là vậy, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa đủ sức mạnh để làm gì.
Thậm chí, nếu bây giờ mười người như cậu đối đầu với sinh vật U Minh yếu nhất, thì cũng không có nổi một chút hy vọng nào. Thứ cậu mong đợi bây giờ chính là cuối năm nay, lúc đó cậu đã đủ tuổi để bắt đầu quá trình giác tỉnh thiên phú Thần Hành Giả.
"Được rồi, không nên nghĩ mấy cái này nữa. Mình nên đi thôi." Trần U tự nhủ. Sau đó cậu bắt đầu tiến lên.
Ngôi trường mà cậu đang theo học tên là Khánh Dương học viện. Là học viện lớn nhất, và cũng là học viện duy nhất ở khu bình dân. Ngôi trường này dạy các học sinh từ có độ tuổi từ 5 tuổi đến 8 tuổi.
Trần U đã theo học tại ngôi trường này 3 năm kể từ lúc sống cùng Lý Túc. Để lấy được thân phận học sinh tạp dịch cho cậu, anh rể Lê Chính đã phải tốn rất nhiều công sức mới xin cho cậu được một suất.
Lịch học ở đây cũng không nhiều, chỉ yêu cầu học sinh đi học vào buổi sáng từ 7 giờ đến 11 giờ. Còn buổi chiều thì được nghỉ.
Ngôi trường này không lớn, các địa điểm trong trường được xây khá lớn, với phong cách cổ kính. Bởi vì cậu đi về khá muộn nên bây giờ trong trường không có ai, cảnh vật rất yên tĩnh. Trần U đi trên con đường đá, cậu nhìn thấy hết thảy những cảnh vật này. Nhưng trong lòng cậu cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mà bình tĩnh bước đi.
Đi được một lúc, cậu đã đến trước cổng trường.
Cổng trường cũng không to lớn, cánh cổng này được làm bằng gỗ, thiết kế khá bình thường.
Bên ngoài cánh cổng, là hình ảnh con đường náo nhiệt. Những người dân qua đường đi đi lại lại, trên người họ mặc đủ kiểu quần áo và phong cách khác nhau, nam nữ, già trẻ đều có.
Trần U bước ra khỏi cổng trường, cậu bình tĩnh bước đi trên con đường lớn. Những tiếng bước chân, tiếng người nói chuyện, tiếng nhạc phát ra từ các hàng quán vang vọng trong không khí. Mùi hương của các món ăn, hoa quả và khói bụi cũng lẫn lộn với nhau, tạo nên một bức tranh đầy sắc màu của khu bình dân.
Trong khi Trần U đi, cậu chú ý đến một bé gái đang chạy vui vẻ ở gần mình. Bé gái này có mái tóc vàng óng, mặc một chiếc váy xanh dương, trên tay cô cầm một con búp bê. Bé gái miệng cười toe toét, vừa đi vừa nhảy, nhưng không may, chân cô lỡ vấp phải một viên đá nhỏ, khiến cho cô bé này mất thăng bằng. Ngã xuống đất.
Nhưng may, Trần U lúc này đang đứng gần cô bé, nên cậu vừa kịp đưa tay ra, đỡ lấy bé gái trước khi bé rơi xuống đất.
"Này! Em có sao không? Khi đi ra đường phải cẩn thận chứ!" Trần U hỏi han.
"Dạ em không ạ! Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ!"
Cô bé kia cảm kích nói. Trong lúc hai người nói chuyện, thì từ đằng xa bỗng dưng có một giọng nói gấp rút của một người đàn ông vang lên.
"Hương Ly! Cuối cùng cũng tìm được con, nãy giờ con đi đâu vậy? Cha mẹ tìm mãi mà chả thấy con đâu."
Giọng nói vừa dứt, thì xuất hiện ở trước mặt Trần U là một người đàn ông mặc áo đen, bên cạnh gã là một người phụ nữ mặc váy dài. Lúc này, gã đang đi về phía Trần U đang đứng, hay nói đúng hơn là gã đi đến chỗ của cô bé được Trần U đỡ khi nãy.
Còn cô bé được gọi là Hương Ly khi thấy được hai người đến, cô xấu hổ nói: "Con chỉ đi chơi một chút thôi mà cha! Hơn nữa, cha xem còn vừa làm quen được với ai này."
Hương Ly vừa nói, vừa chỉ tay vào Trần U đang đứng cạnh mình, cô nói: "Vừa nãy con không may té ngã. Chính anh trai này đã đỡ con đó."
Nghe con gái mình nói như vậy, người đàn ông kia mới chuyển tầm mắt sang người Trần U. Gã nhìn cậu từ đầu đến chân. Thấy cậu có mái tóc màu đen, đôi mắt màu đỏ có hồn, làn da trắng như ngọc, trên người cậu mặc mặc quần áo đơn sơ.
"Chắc lại là một tên nhóc ở khu ổ chuột. Tuy trông rất sạch sẽ, nhưng cũng chỉ là một quỷ nghèo mà thôi. Không xứng ở gần con gái ta!" Người đàn ông kia thầm nghĩ trong lòng. Nhưng bên ngoài, gã nở một nụ cười tươi, giọng nói mang theo vẻ cảm kích nói.
"Chú tên là Hương Hải, là cha của cô bé cháu vừa giúp đỡ. Lần này chú cảm ơn cháu vì đã trợ giúp con gái chú. Con gái của chú quá ham nô đùa, không để ý đường nên mới xảy ra việc này. Đã làm phiền cháu rồi, đây là một món quà nho nhỏ, xem như quà cảm ơn chú dành cho cháu, vẫn xin cháu nhận cho."
Vừa nói, gã vừa lấy từ trong túi quần của mình ra một túi tiền đồng nhỏ. Nhìn kích thước của túi, bên trong đó chắc có vài viên tiền đồng.
"Cháu chỉ là tiện tay giúp cô bé này thôi. Nên, những đồng tiền này chú thu hồi đi, cháu sẽ không nhận."
Trần U khoát tay nói.Trong giọng nói của cậu mang theo vẻ chắc chắn.
Tuy cậu nhỏ tuổi, nhưng cậu cũng không ngu. Rõ ràng gã Hương Hải này đang muốn dùng vài đồng tiền này để bố thí cho cậu.
"Ồ cháu không muốn nhận ư? Trong cái túi này có tới 20 viên tiền đồng đó!" Hương Hải hỏi lần nữa. Nhưng lúc này, người phụ nữ đứng bên cạnh gã ta kéo lại cánh tay của gã. Khiến cho những lời gã muốn nói tiếp bị nghẹn tại trong họng.
Sau khi đã ngăn cản Hương Hải nói, người phụ nữ kia mới tiến đến trước mặt Trần U. Cô mỉm cười, giọng nói mang theo vẻ áy náy, nói: "Xin lỗi cháu nhé! Chồng cô không giỏi giao tiếp, nên có thể đã làm cháu hiểu lầm. Vợ chồng cô rất biết ơn khi cháu đã giúp, đây là danh thiếp của cô. Nếu cháu cần trợ giúp việc gì, miễn trong phạm vi năng lực thì cô sẽ giúp."
Nói xong, người phụ nữ kia đưa cho Trần U một cái danh thiếp nhỏ. Trên cái danh thiếp này có ghi rõ danh tính và nghề nghiệp của người phụ nữ đó.
Cô ấy tên là Ngọc Hạnh, là một thầy thuốc trong thành.
Trần U nhìn tấm danh thiếp trong tay một chốc, rồi cậu lại ngẩng đầu lên. Nói ra: "Cảm ơn vì danh thiếp của cô. Nếu cần giúp đỡ thì cháu sẽ đi tìm cô."
"Ừm!" Ngọc Hạnh mỉm cười, gật đầu, sau đó cô mới nói: "Hiện tại, vợ chồng cô còn có việc, nên phải đi rồi." Nói xong, Ngọc Hạnh liền dắt tay Hương Ly đứng gần đó. Rồi một gia đình ba người cứ thế quay người bước đi.
Nhìn bóng lưng họ đi mất, Trần U lắc đầu, vẻ mặt cậu hơi buồn bã. Không phải do cậu buồn khi bị Hương Hải coi thường, mà cậu lại nhớ đến cha mẹ mình.
Bởi khi Trần U nhìn họ, trong lòng cậu phảng phất nhớ về cảnh mình cùng bố mẹ và chị ruột dạo chơi hồi bé. Cậu nhớ về những ngày hạnh phúc, khi cậu còn có một gia đình đầm ấm, và một cuộc sống bình yên. Nhưng cảnh tượng hạnh phúc, ấm êm đó bây giờ đã rất xa vời với cậu.
Trần U thở dài, cậu cố gắng xua tan những kỷ niệm buồn bã trong lòng. Cậu biết rằng, mình không thể sống trong quá khứ mãi, cuộc đời còn dài. Cậu phải tiếp tục tiến lên phía trước.
"Được rồi, không nên nghĩ mấy cái này nữa. Mình nên đi thôi." Trần U tự nhủ. Sau đó cậu bắt
đầu tiến lên.
...
Ở một đoạn đường khác của con đường.
"Này! Vừa nãy anh hơi quá đáng rồi đó! Cậu nhóc đó chỉ muốn giúp chúng ta thôi mà. Sao anh lại đối xử với cậu ấy như thế?"
Đây giọng nói của một người phụ nữ. Cô ấy chính là Ngọc Hạnh, người vừa đưa danh thiếp cho Trần U khi nãy.
Lúc này, đứng bên cạnh cô là người chồng của mình Hương Hải. Ở trước mặt của họ là một cửa hàng đồ chơi, bên trong cửa hàng bày bán các các món đồ chơi, nhiều màu sắc và mẫu mã khác nhau.
Ở bên trong cửa hàng là một bé gái đang dạo chơi. Cô chính là Hương Ly, con gái của Hương Hải và Ngọc Hạnh, và lúc này cô bé đang tò mò xem xét các loại đồ chơi trong cửa hàng. Còn Hương Hải và Ngọc Hạnh thì đứng ở một bên nhìn xem.
"Anh quá đáng sao? Em có để ý rằng thằng nhóc đó là người của khu ổ chuột không? Mà những người ở chỗ đó em cũng biết rồi. Những kẻ đó chả có ai là người tốt, tất cả đều cố giả vờ khó khăn để đi đeo bám người khác. Nên, anh đoán thằng nhóc kia đã lên ý đồ từ trước, ý đồ muốn trèo lên gia đình chúng ta." Hương Hải bình tĩnh nói.
"Hết cách với anh rồi! Sao anh cứ nghĩ người trong khu ổ chuột ai cũng xấu xa và gian trá nhỉ?" Ngọc Hạnh thở dài nói.
"Thôi việc này không quan trọng, dù sao em cũng đã cho thằng nhóc kia danh thiếp của mình rồi. Đến lúc cần thiết, thằng nhóc đó kiểu gì chả tìm đến chúng ta. Khi đó, anh trả một ít tiền là xong việc!"
Hương Hải vừa nói, gã vừa nhìn sang đứa con gái đang đùa nghịch trong tiệm đồ chơi. Trên mặt gã hiện lên một nụ cười, nói: "Hơn nữa, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng mình. Hai ta nên vui vẻ mới phải."
- --
Chương 9: Hạnh Phúc? Đã Quá Xa Vời! (1)
- --
"Phải rồi! Sao mình lại khóc chứ?" Trần U tự nói một mình. Lúc này cậu đã quay trở lại hiện thực, đứng trong lớp học vắng tanh.
Trần U lấy chiếc huy hiệu Nam Tước từ trong túi ra. Ánh mắt cậu mê mẩn, nhìn say đắm vào chiếc huy hiệu, cậu lưỡng lự nói: "Cha mẹ! Con không thể nào quên hai người, và cả lão Đức Mai nữa!"
Nói xong. Trên gương mặt cậu bỗng chốc chảy xuống những giọt nước mắt. Nhưng rất nhanh cậu lại dùng tay chùi nước mắt đi.
"Quá khứ rồi sẽ phai nhạt. Con mong cha mẹ và lão Đức Mai sẽ ủng hộ và quan tâm con nốt quãng đường còn lại."
Tự nhủ xong, tâm trạng của Trần U cũng vui vẻ hơn nhiều. Cậu lại giấu chiếc huy hiệu vào túi quần.
"Thời gian cũng không còn nhiều nữa. Mình nên về nhà thôi, không chú Lý lại lo lắng."
Trần U bước ra khỏi lớp học, cảm thấy thanh thản sau khi đã nói xong những lời trong lòng.
Tuy nhiên khi cậu nhìn lên bầu trời đen kịt kia, một cỗ cảm giác u sầu lại tràn lên trong lòng cậu.
"U Minh ư? Một ngày nào đó tao sẽ tìm ra nguồn gốc, và tiêu diệt lũ chúng mày!" Trần U lặng lẽ thề. Nhưng, dù nghĩ trong lòng là vậy, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa đủ sức mạnh để làm gì.
Thậm chí, nếu bây giờ mười người như cậu đối đầu với sinh vật U Minh yếu nhất, thì cũng không có nổi một chút hy vọng nào. Thứ cậu mong đợi bây giờ chính là cuối năm nay, lúc đó cậu đã đủ tuổi để bắt đầu quá trình giác tỉnh thiên phú Thần Hành Giả.
"Được rồi, không nên nghĩ mấy cái này nữa. Mình nên đi thôi." Trần U tự nhủ. Sau đó cậu bắt đầu tiến lên.
Ngôi trường mà cậu đang theo học tên là Khánh Dương học viện. Là học viện lớn nhất, và cũng là học viện duy nhất ở khu bình dân. Ngôi trường này dạy các học sinh từ có độ tuổi từ 5 tuổi đến 8 tuổi.
Trần U đã theo học tại ngôi trường này 3 năm kể từ lúc sống cùng Lý Túc. Để lấy được thân phận học sinh tạp dịch cho cậu, anh rể Lê Chính đã phải tốn rất nhiều công sức mới xin cho cậu được một suất.
Lịch học ở đây cũng không nhiều, chỉ yêu cầu học sinh đi học vào buổi sáng từ 7 giờ đến 11 giờ. Còn buổi chiều thì được nghỉ.
Ngôi trường này không lớn, các địa điểm trong trường được xây khá lớn, với phong cách cổ kính. Bởi vì cậu đi về khá muộn nên bây giờ trong trường không có ai, cảnh vật rất yên tĩnh. Trần U đi trên con đường đá, cậu nhìn thấy hết thảy những cảnh vật này. Nhưng trong lòng cậu cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mà bình tĩnh bước đi.
Đi được một lúc, cậu đã đến trước cổng trường.
Cổng trường cũng không to lớn, cánh cổng này được làm bằng gỗ, thiết kế khá bình thường.
Bên ngoài cánh cổng, là hình ảnh con đường náo nhiệt. Những người dân qua đường đi đi lại lại, trên người họ mặc đủ kiểu quần áo và phong cách khác nhau, nam nữ, già trẻ đều có.
Trần U bước ra khỏi cổng trường, cậu bình tĩnh bước đi trên con đường lớn. Những tiếng bước chân, tiếng người nói chuyện, tiếng nhạc phát ra từ các hàng quán vang vọng trong không khí. Mùi hương của các món ăn, hoa quả và khói bụi cũng lẫn lộn với nhau, tạo nên một bức tranh đầy sắc màu của khu bình dân.
Trong khi Trần U đi, cậu chú ý đến một bé gái đang chạy vui vẻ ở gần mình. Bé gái này có mái tóc vàng óng, mặc một chiếc váy xanh dương, trên tay cô cầm một con búp bê. Bé gái miệng cười toe toét, vừa đi vừa nhảy, nhưng không may, chân cô lỡ vấp phải một viên đá nhỏ, khiến cho cô bé này mất thăng bằng. Ngã xuống đất.
Nhưng may, Trần U lúc này đang đứng gần cô bé, nên cậu vừa kịp đưa tay ra, đỡ lấy bé gái trước khi bé rơi xuống đất.
"Này! Em có sao không? Khi đi ra đường phải cẩn thận chứ!" Trần U hỏi han.
"Dạ em không ạ! Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ!"
Cô bé kia cảm kích nói. Trong lúc hai người nói chuyện, thì từ đằng xa bỗng dưng có một giọng nói gấp rút của một người đàn ông vang lên.
"Hương Ly! Cuối cùng cũng tìm được con, nãy giờ con đi đâu vậy? Cha mẹ tìm mãi mà chả thấy con đâu."
Giọng nói vừa dứt, thì xuất hiện ở trước mặt Trần U là một người đàn ông mặc áo đen, bên cạnh gã là một người phụ nữ mặc váy dài. Lúc này, gã đang đi về phía Trần U đang đứng, hay nói đúng hơn là gã đi đến chỗ của cô bé được Trần U đỡ khi nãy.
Còn cô bé được gọi là Hương Ly khi thấy được hai người đến, cô xấu hổ nói: "Con chỉ đi chơi một chút thôi mà cha! Hơn nữa, cha xem còn vừa làm quen được với ai này."
Hương Ly vừa nói, vừa chỉ tay vào Trần U đang đứng cạnh mình, cô nói: "Vừa nãy con không may té ngã. Chính anh trai này đã đỡ con đó."
Nghe con gái mình nói như vậy, người đàn ông kia mới chuyển tầm mắt sang người Trần U. Gã nhìn cậu từ đầu đến chân. Thấy cậu có mái tóc màu đen, đôi mắt màu đỏ có hồn, làn da trắng như ngọc, trên người cậu mặc mặc quần áo đơn sơ.
"Chắc lại là một tên nhóc ở khu ổ chuột. Tuy trông rất sạch sẽ, nhưng cũng chỉ là một quỷ nghèo mà thôi. Không xứng ở gần con gái ta!" Người đàn ông kia thầm nghĩ trong lòng. Nhưng bên ngoài, gã nở một nụ cười tươi, giọng nói mang theo vẻ cảm kích nói.
"Chú tên là Hương Hải, là cha của cô bé cháu vừa giúp đỡ. Lần này chú cảm ơn cháu vì đã trợ giúp con gái chú. Con gái của chú quá ham nô đùa, không để ý đường nên mới xảy ra việc này. Đã làm phiền cháu rồi, đây là một món quà nho nhỏ, xem như quà cảm ơn chú dành cho cháu, vẫn xin cháu nhận cho."
Vừa nói, gã vừa lấy từ trong túi quần của mình ra một túi tiền đồng nhỏ. Nhìn kích thước của túi, bên trong đó chắc có vài viên tiền đồng.
"Cháu chỉ là tiện tay giúp cô bé này thôi. Nên, những đồng tiền này chú thu hồi đi, cháu sẽ không nhận."
Trần U khoát tay nói.Trong giọng nói của cậu mang theo vẻ chắc chắn.
Tuy cậu nhỏ tuổi, nhưng cậu cũng không ngu. Rõ ràng gã Hương Hải này đang muốn dùng vài đồng tiền này để bố thí cho cậu.
"Ồ cháu không muốn nhận ư? Trong cái túi này có tới 20 viên tiền đồng đó!" Hương Hải hỏi lần nữa. Nhưng lúc này, người phụ nữ đứng bên cạnh gã ta kéo lại cánh tay của gã. Khiến cho những lời gã muốn nói tiếp bị nghẹn tại trong họng.
Sau khi đã ngăn cản Hương Hải nói, người phụ nữ kia mới tiến đến trước mặt Trần U. Cô mỉm cười, giọng nói mang theo vẻ áy náy, nói: "Xin lỗi cháu nhé! Chồng cô không giỏi giao tiếp, nên có thể đã làm cháu hiểu lầm. Vợ chồng cô rất biết ơn khi cháu đã giúp, đây là danh thiếp của cô. Nếu cháu cần trợ giúp việc gì, miễn trong phạm vi năng lực thì cô sẽ giúp."
Nói xong, người phụ nữ kia đưa cho Trần U một cái danh thiếp nhỏ. Trên cái danh thiếp này có ghi rõ danh tính và nghề nghiệp của người phụ nữ đó.
Cô ấy tên là Ngọc Hạnh, là một thầy thuốc trong thành.
Trần U nhìn tấm danh thiếp trong tay một chốc, rồi cậu lại ngẩng đầu lên. Nói ra: "Cảm ơn vì danh thiếp của cô. Nếu cần giúp đỡ thì cháu sẽ đi tìm cô."
"Ừm!" Ngọc Hạnh mỉm cười, gật đầu, sau đó cô mới nói: "Hiện tại, vợ chồng cô còn có việc, nên phải đi rồi." Nói xong, Ngọc Hạnh liền dắt tay Hương Ly đứng gần đó. Rồi một gia đình ba người cứ thế quay người bước đi.
Nhìn bóng lưng họ đi mất, Trần U lắc đầu, vẻ mặt cậu hơi buồn bã. Không phải do cậu buồn khi bị Hương Hải coi thường, mà cậu lại nhớ đến cha mẹ mình.
Bởi khi Trần U nhìn họ, trong lòng cậu phảng phất nhớ về cảnh mình cùng bố mẹ và chị ruột dạo chơi hồi bé. Cậu nhớ về những ngày hạnh phúc, khi cậu còn có một gia đình đầm ấm, và một cuộc sống bình yên. Nhưng cảnh tượng hạnh phúc, ấm êm đó bây giờ đã rất xa vời với cậu.
Trần U thở dài, cậu cố gắng xua tan những kỷ niệm buồn bã trong lòng. Cậu biết rằng, mình không thể sống trong quá khứ mãi, cuộc đời còn dài. Cậu phải tiếp tục tiến lên phía trước.
"Được rồi, không nên nghĩ mấy cái này nữa. Mình nên đi thôi." Trần U tự nhủ. Sau đó cậu bắt
đầu tiến lên.
...
Ở một đoạn đường khác của con đường.
"Này! Vừa nãy anh hơi quá đáng rồi đó! Cậu nhóc đó chỉ muốn giúp chúng ta thôi mà. Sao anh lại đối xử với cậu ấy như thế?"
Đây giọng nói của một người phụ nữ. Cô ấy chính là Ngọc Hạnh, người vừa đưa danh thiếp cho Trần U khi nãy.
Lúc này, đứng bên cạnh cô là người chồng của mình Hương Hải. Ở trước mặt của họ là một cửa hàng đồ chơi, bên trong cửa hàng bày bán các các món đồ chơi, nhiều màu sắc và mẫu mã khác nhau.
Ở bên trong cửa hàng là một bé gái đang dạo chơi. Cô chính là Hương Ly, con gái của Hương Hải và Ngọc Hạnh, và lúc này cô bé đang tò mò xem xét các loại đồ chơi trong cửa hàng. Còn Hương Hải và Ngọc Hạnh thì đứng ở một bên nhìn xem.
"Anh quá đáng sao? Em có để ý rằng thằng nhóc đó là người của khu ổ chuột không? Mà những người ở chỗ đó em cũng biết rồi. Những kẻ đó chả có ai là người tốt, tất cả đều cố giả vờ khó khăn để đi đeo bám người khác. Nên, anh đoán thằng nhóc kia đã lên ý đồ từ trước, ý đồ muốn trèo lên gia đình chúng ta." Hương Hải bình tĩnh nói.
"Hết cách với anh rồi! Sao anh cứ nghĩ người trong khu ổ chuột ai cũng xấu xa và gian trá nhỉ?" Ngọc Hạnh thở dài nói.
"Thôi việc này không quan trọng, dù sao em cũng đã cho thằng nhóc kia danh thiếp của mình rồi. Đến lúc cần thiết, thằng nhóc đó kiểu gì chả tìm đến chúng ta. Khi đó, anh trả một ít tiền là xong việc!"
Hương Hải vừa nói, gã vừa nhìn sang đứa con gái đang đùa nghịch trong tiệm đồ chơi. Trên mặt gã hiện lên một nụ cười, nói: "Hơn nữa, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của vợ chồng mình. Hai ta nên vui vẻ mới phải."
- --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.