Chương 273: Ba người bị hại
Lão Thiên Thúc Thúc
13/06/2014
- Linh linh linh…
Di động của Từ Mẫn đột nhiên vang lên, cắt đứt ý nghĩ của nàng. Nàng lấy di động ra vừa nhìn, là dãy số của Minh Diệu.
- Mẹ, tối nay con ăn cơm ở nhà chị Tiểu Manh, sau khi mẹ tan việc thì tới đây đón con đi!
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm non nớt của Tiểu Quất, liền xua tan mọi buồn bực trong lòng Từ Mẫn.
- Tiểu nha đầu, luôn chạy tới đây cọ cơm thôi!
Diệp Tiểu Manh cầm lấy di động, nói:
- Alo, chị Từ Mẫn, Tiểu Quất đang ở chơi trong nhà em đây, tối nay cứ để con bé ở lại đây ăn cơm được rồi!
- Nha đầu kia gần đây cứ thích chạy tới nhà của em mà không chịu ngoan ngoãn ở lại trong nhà mình, vì việc này mà bà ngoại nó đã than thở với chị thật nhiều lần rồi!
Từ Mẫn cười nói:
- Cứ mãi chạy qua nhà em ăn uống kiểu đó a!
- Có quan hệ gì đâu, dù sao Minh Diệu cũng không có ở nhà, em tan học về cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc có Tiểu Quất tới chơi với em thôi.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Sau khi chị tan sở cũng tới nhà em dùng cơm đi, em để cơm lại cho chị.
- Được!
Từ Mẫn gật đầu cúp điện thoại.
…
Tiểu Quất nhẹ chân nhẹ tay cẩn thận mở cửa phòng bếp, Diệp Tiểu Manh đang đứng quay lưng về cửa phòng, chuyên tâm xắt thịt trên thớt, cũng không chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Tiểu Quất nhón đầu ngón chân, hơi thở chậm lại, tận lực đưa tay duỗi thẳng hướng quả dưa chuột mà Diệp Tiểu Manh đã gọt xong vỏ đặt bên trên.
- Ai nha!
Một thanh âm tiếng vỗ “ba” vang lên, bàn tay của Tiểu Quất đã bị đánh một cái, cô nhỏ ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tiểu Manh cầm con dao trong tay, đang trừng mắt nhìn mình.
- Chết tiểu quỷ, lại muốn đến phòng bếp trộm đồ ăn!
Diệp Tiểu Manh nhíu mũi, dùng lực véo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Tiểu Quất.
- Chị còn cần sử dụng quả dưa chuột đấy!
- Diệp Tiểu Manh mặt dày, thừa dịp Minh Diệu không ở nhà, lại lấy quả dưa chuột dành riêng cho mình…
Tiểu Quất nhìn Diệp Tiểu Manh làm mặt quỷ.
- Không biết xấu hổ…không biết xấu hổ…
- Đã nói bao nhiêu lần, khi gọi phải kêu “chị Tiểu Manh”!
Diệp Tiểu Manh chống nạnh bất mãn nói:
- Hơn nữa em luôn nói câu mà chị nghe mãi không hiểu, lấy quả dưa chuột ra dùng thì có làm sao đâu?
- Cho nên mới nói a, người ngây thơ như chị có thể sinh tồn trong xã hội này được thời gian dài như vậy đúng thật là một kỳ tích đi!
Tiểu Quất xòe tay lắc đầu:
- Nếu em thêm chữ “chị” vào đó mới đúng là vũ nhục chữ “chị” đi thôi!
- Rõ ràng chỉ là một đứa con nít, lại luôn học theo kiểu nói chuyện của người lớn!
Diệp Tiểu Manh gõ lên đầu Tiểu Quất, đuổi cô nhỏ ra khỏi phòng bếp:
- Tự mình đi xem ti vi đi, trong ti vi đang có phim hoạt hình nga…
- Em không thèm xem phim hoạt hình!
Tiểu Quất ngưỡng mặt lên cao, vẻ mặt như mất hứng đứng bên ngoài cửa phòng bếp lớn tiếng hô:
- Sẽ làm cho đầu óc biến thành ngu ngốc!
- Đinh đương…
Thanh âm chuông cửa vang lên, Tiểu Quất chạy như bay ra mở cửa.
- Mẹ!
Thấy rõ người đến là Từ Mẫn, Tiểu Quất cao hứng ôm chầm lấy chân của nàng.
- Tiểu Manh là kẻ xấu, chị ấy không cho con ăn quả dưa chuột, muốn lưu lại cho mình dùng buổi tối…
- Không được nói hươu nói vượn!
Từ Mẫn véo mũi con gái:
- Trong đầu tiểu quỷ con luôn suy nghĩ cái gì đây?
- Chị Từ Mẫn tới rồi sao.
Diệp Tiểu Manh mặc nguyên tạp dề từ trong phòng bếp nhô đầu ra:
- Chờ một chút là có thể ăn cơm, chị vào phòng khách ngồi một lát đi!
- Chị vào giúp em một tay!
Từ Mẫn cởi bỏ đồ cảnh sát, vén tay áo bước vào phòng bếp.
Mười mấy phút sau, một bàn thức ăn thật đơn giản nhưng làm người ta tràn ngập cảm giác thèm ăn được bày lên bàn. Tiểu Quất phát huy nguyên vẹn đặc quyền đặc thù của một đứa trẻ, trước khi Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh ngồi xuống đã bắt đầu cắm đầu ăn không ngừng.
- Chết tiểu quỷ, đã nói với em bao nhiêu lần, phải chờ mọi người lên đông đủ mới được ăn!
Diệp Tiểu Manh trừng mắt nói:
- Lễ phép, cần phải có lễ phép!
- Hứ, mẹ với Tiểu Manh đâu phải là người ngoài.
Tiểu Quất ngậm đầy đồ ăn trong miệng, mơ hồ ấp úng nói.
- Tiểu Manh, bên trong món thịt xào dưa chuột cùng trứng không đủ mềm, lần sau nhớ bỏ thêm tinh bột nhiều hơn một chút đi!
- Ăn cơm cũng không đổ được miệng của con!
Từ Mẫn cười sẵng giọng. Công tác hình cảnh không phải ai cũng có thể làm, mỗi ngày phải đối mặt đủ lại hiện trường phạm tội, xác chết, tội phạm hung ác vô cùng, ngẫu nhiên còn gặp phải những án kiện làm cho người ta dựng đứng tóc gáy, loại áp lực đó không phải ai cũng có thể thừa nhận được. Từ sau khi ly hôn với chồng, Từ Mẫn đã mất đi người có thể tâm sự, nhưng ít nhiều còn có được một đứa con gái vừa hiểu chuyện lại nhu thuận còn có thể chọc cho người vui vẻ, nếu không chỉ sợ công tác đã đủ làm cho nàng bị suy sụp.
- Chị Từ Mẫn, nhìn chị giống như có tâm sự.
Diệp Tiểu Manh nhìn Từ Mẫn nói:
- Có phải gặp được chuyện gì phiền phức hay không?
- Một ít việc trong công tác mà thôi.
Từ Mẫn cười nói:
- Minh Diệu có gọi điện thoại về hay không?
Có mặt con gái tại đây, Từ Mẫn không muốn đem loại chuyện đáng sợ như vậy kể ra, nàng sợ ảnh hưởng sự trưởng thành của con gái.
- Không có, đã mấy ngày rồi vẫn không thấy gọi về.
Diệp Tiểu Manh bậm môi bất mãn nói:
- Tên kia nhất định chỉ lo đi ngắm nghía mỹ nữ nước ngoài thôi!
- Vậy em cũng có thể gọi điện thoại cho hắn mà!
Từ Mẫn nói.
- Em cũng không biết số điện thoại bên ấy! Làm sao mà gọi được đây?
Diệp Tiểu Manh oán giận nói:
- Chị Ada cùng Minh Diệu đi Anh quốc, đều thay đổi số điện thoại Anh quốc, cũng không thèm nói cho em biết.
- Con ăn no rồi, con muốn đi xem ti vi!
Tiểu Quất lau miệng, buông chén đũa chạy ra phòng khách xem ti vi.
- Chuyện phiền phức lắm sao?
Nhìn thấy Tiểu Quất đã rời đi, Diệp Tiểu Manh chợt hỏi:
- Có cần em hỗ trợ hay không?
Từ Mẫn nghĩ nghĩ, Diệp Tiểu Manh sống chung với Minh Diệu thời gian lâu như vậy, đối với loại chuyện thần quái nhiều ít cũng có thể hiểu biết được một chút. Nếu hiện tại không liên hệ được với Minh Diệu, nói không chừng từ chỗ Diệp Tiểu Manh có được tin tức hữu dụng nào đó. Nàng liền ngắn gọn đem vụ án kể lại cho Diệp Tiểu Manh nghe qua một lần.
- Hiện tại chị lo lắng chính là hiệp hội gì đó sẽ không chịu tiếp nhận xử lý vụ án này.
Từ Mẫn thở dài một hơi nói, nàng còn nhớ rõ Minh Diệu từng nói qua với nàng, hiệp hội thần quái kia tuy rằng ở mặt ngoài phụ trách những án kiện thần quái, nhưng những án kiện tương tự như vụ án quỷ hồn giết người linh tinh, bởi vì quan hệ tới một vài ích lợi, bọn họ cũng không quá nguyện ý thụ lý.
- Nếu nói vậy người chết xem như chết không được minh bạch rồi. Hơn nữa hung thủ còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, có lẽ sẽ càng có thêm nhiều người bị hại!
- Là vậy sao!
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:
- Em đối với những thứ này cũng không hiểu được rõ ràng. Nhưng nếu quả thật do quỷ hồn làm ra, như vậy sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ đi giết người đâu. Em nghe Minh Diệu nói quỷ hồn nếu giết người loạn bậy, sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai ngày sau. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, quỷ hồn sẽ không đi giết người!
- Đối với lai lịch người chết chị cũng không hiểu được quá nhiều.
Từ Mẫn thở dài nói:
- Chỉ là thoạt nhìn thân phận người chết tựa hồ thật sạch sẽ, không giống loại người từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý…
- Em cũng không hiểu rõ.
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:
- Nhưng có lẽ a Trạch sẽ biết nhiều hơn một chút đó!
- A Trạch?
Từ Mẫn thoáng lặng đi một chút, cô gái tên a Trạch nàng cũng từng gặp mặt một lần, là bạn tốt của Diệp Tiểu Manh. Bộ dạng cô gái kia rất đẹp, nhưng lại luôn có biểu tình lạnh băng băng, làm cho người ta sinh ra loại cảm giác chớ gần.
- Ân, a Trạch cũng là người biết pháp thuật.
Diệp Tiểu Manh cười nói:
- Mặc dù còn chưa được mạnh mẽ như Minh Diệu, nhưng cũng rất lợi hại, hơn nữa hai người chúng tôi còn từng liên thủ tiêu diệt một con quái vật nữa đâu.
Diệp Tiểu Manh dương dương tự đắc đem chuyện ảo nhân tại vườn trường kể lại cho Từ Mẫn nghe qua.
- Bây giờ có thể liên lạc được với bạn của em không?
Từ Mẫn hỏi:
- Chị thật muốn nghe xem nàng có ý kiến đặc biệt gì đối với án kiện này.
- Chờ một chút, em gọi điện thoại cho cô ấy.
Diệp Tiểu Manh lau miệng, từ trong di động tìm ra số điện thoại gọi cho a Trạch, chỉ là không có ai đón máy.
- Không ai đón, có thể là đang bận, đợi chút nữa em gọi lại cho cô ấy xem sao.
- Không sao, kỳ thật án kiện này đã xem như được kết thúc.
Từ Mẫn khoát tay nói:
- Phía chính phủ đã cấp ra giải thích, chỉ là có chút cảm xúc áp bách trong lòng chị, không nói ra thì cảm thấy không được quá thoải mái mà thôi.
- Chị Từ Mẫn, em biết chị là một người rất có lòng trách nhiệm!
Diệp Tiểu Manh lại nói:
- Có một số việc nếu như không tìm hiểu cho rõ ràng sẽ luôn luôn làm cho người ta có cảm giác vô cùng khó chịu. Chị yên tâm, bất kể nói như thế nào em cũng từng cùng Minh Diệu sống chung thời gian dài như vậy, hơn nữa Minh Diệu cũng dạy em một ít thường thức. Nếu có thêm pháp thuật của a Trạch, em nghĩ quỷ hồn linh tinh bình thường gì đó ba người chúng ta là đủ đối phó.
Diệp Tiểu Manh nói tới đây, cười cười tự giễu:
- Tuy rằng em đối với cái thứ kia thật sự vô cùng bài xích!
- Linh linh linh…
Từ Mẫn vừa muốn nói chuyện, di động mang theo bên người chợt vang lên, là số điện thoại của cục cảnh sát.
- Đại tỷ, tình mới mới siêu cấp kình bạo nha!
Thanh âm của đồng sự bên trong điện thoại vang lên vô cùng hưng phấn:
- Tôi theo lời dặn của cô đã điều tra ra quan hệ của nữ ca sĩ quán bar cùng người chết, kết quả bị tôi điều tra ra một tình báo lớn đến siêu cấp!
- Ít nói nhảm đi, rốt cục là gì nói mau!
Từ Mẫn có chút không kiên nhẫn nói.
- Nữ ca sĩ quán bar trước kia từng cùng hai nam nhân khác kết giao qua. Mà hai nam nhân kia cũng đã chết hết!
Đồng sự hưng phấn nói:
- Cô đoán hai nam nhân kia đã chết như thế nào đây?
- Không phải cũng là bị chết đuối đi?
Trái tim Từ Mẫn chợt nhảy mạnh.
- Hai người đúng là bị chết đuối!
Đồng sự nói:
- Hơn nữa cộng thêm vụ án Tôn Kiệt, cả ba nạn nhân đều là chết đuối ngoài ý muốn! Tôi đã điều tra qua hai vụ án kia, trước đó hai nam nhân kia đều bị tử vong tại khu tắm biển mùa hè. Hơn nữa còn có một sự trùng hợp vô cùng khủng bố!
- Anh đừng có nói với tôi rằng trước khi hai nam nhân kia chết cũng đã mua xuống bảo hiểm nhân thọ thật lớn, mà người được hưởng cũng chính là nữ ca sĩ quán bar kia đi?
Chân mày Từ Mẫn cau lại, là trùng hợp sao? Nếu như nói cả hai lần đều là trùng hợp vậy thì lần thứ ba thì sao đây?
- Đại tỷ, cô đã đoán đúng!
Đồng sự hưng phấn nói:
- Cô nói có phải chúng ta đã phát hiện được một tập đoàn dựa vào việc giết người lừa gạt tiền bảo hiểm hay không?
- Đã biết, chuyện này đừng nói với người khác.
Từ Mẫn dặn dò:
- Trong lòng tôi có tính toán, anh hãy đi về trước đi, hôm nay vất vả cho anh!
- Không có việc gì, đại tỷ!
Đồng sự nói:
- Bất quá nếu như chị dự định điều tra vụ án này, nhớ rõ nhất định phải tính luôn phần tôi. Vụ án giết người lừa gạt tiền bảo hiểm a, là vụ án lớn…
- Được, tôi đã biết!
Từ Mẫn thở dài một hơi, cúp điện thoại. Vụ án lớn sao? Nàng cũng chỉ mong đừng là vụ án lớn, chỉ là vụ án vụn vặt là được rồi. Vụ án lớn thường thường đại biểu cho việc sẽ có càng nhiều người vô tội bị giết chết.
- Tiểu Manh, chị có việc phải đi trước, về Tiểu Quất…
Từ Mẫn đứng dậy có chút ngượng ngùng nói.
- Không có việc gì, chị đi mau lên!
Diệp Tiểu Manh gật đầu cười.
- Chị nhất định sẽ công tác tới tận khuya đi. Một lát nữa em sẽ đưa Tiểu Quất về nhà.
- Lại làm phiền em nữa, thật sự là ngại ngùng!
Từ Mẫn mặc lại đồ cảnh sát trên sô pha, Tiểu Quất đang xem ti vi thấy mẹ mặc quần áo định đi, quyệt mồm ôm lấy chân Từ Mẫn.
- Mẹ lại muốn đi công tác sao?
Tiểu Quất có chút ủy khuất nói:
- Không phải đã nói tối nay mẹ sẽ về ngủ với con sao?
- Tiểu Quất ngoan, mẹ là cảnh sát, phải đi bắt người xấu a!
Từ Mẫn ngồi xổm người xuống, ôn nhu sờ sờ đầu Tiểu Quất:
- Con ngoan ngoãn ở đây chơi với chị Tiểu Manh, nghe lời, một lát nữa để chị Tiểu Manh đưa con về nhà, con ngủ với bà ngoại có được không?
- Được rồi!
Tiểu Quất không chút tình nguyện gật đầu:
- Nhưng mẹ nhớ phải về sớm a!
- Ân, mẹ biết!
Từ Mẫn gật đầu cười, nhìn Diệp Tiểu Manh nói:
- Vậy làm phiền em, chị phải quay về cục cảnh sát.
Từ Mẫn lái xe chạy tới cục cảnh sát. Tuy rằng thời gian đã muộn nhưng trong cảnh cục vẫn đầy cảnh tượng bận rộn. Nàng quay trở về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, bắt đầu dựa theo tình huống mà đồng sự vừa điều tra được tìm kiếm tư liệu về nữ ca sĩ quán bar cùng hai nam nhân khác đã chết. Bên trong máy vi tính cục cảnh sát Từ Mẫn cũng không tìm được hồ sơ hai vụ án kia, bên trong chỉ viết hai nam nhân kia lúc bơi lội tại bờ biển đã bị chết đuối mà tử vong. Nhưng lại không ghi chép tình huống kiểm tra thi thể cùng nhắc tới vấn đề bồi thường tiền bảo hiểm mà người được hưởng là nữ ca sĩ quán bar kia.
Nàng có chút kỳ quái, cho dù hai vụ án kia là do hai phân cục khác xử lý, nhưng lẽ ra ở bên trong mạng inte của cảnh sát cũng phải có ghi chép lại tình huống kiểm tra pháp y lúc ấy mới đúng, vậy tại sao lại hoàn toàn không hề nhắc đến?
Sự tình có chút kỳ quặc, nàng rút quyển sổ tay trong ngăn kéo tìm điện thoại của một bạn học trường cảnh sát. Bạn học này là người được phân công xử lý án kiện hai nam nhân kia, Từ Mẫn cảm thấy có lẽ có thể từ trong miệng của hắn hỏi ra được chút tin tức nào đó.
- Alo, ai vậy?
Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm có chút mệt mỏi của người bạn học kia.
- Ha ha, là tôi, Từ Mẫn!
Từ Mẫn nói:
- Gần đây có khỏe không?
- Ha ha, hoàn hảo, làm sao cô có rảnh gọi điện cho tôi vậy?
Bạn học cười nói.
- Như thế nào, không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại liên lạc cảm tình một chút hay sao?
- Đừng nói đùa, tính tình cô thế nào sao tôi còn không biết đây, cô làm gì có được an nhàn như vậy, ngoại trừ tra án chỉ biết tra án thôi!
Bạn học lập tức vạch trần lời nói khách sáo của Từ Mẫn.
- Nói đi, nhất định là có vụ án gì muốn dựa dẫm vào tôi lừa đi tin tình báo đúng chưa?
- Ha ha, đừng nói là lừa khó nghe như vậy!
Từ Mẫn ngượng ngùng cười cười, nàng đích xác không quá thành thạo đối với những trò khách sáo mặt ngoài như thế này:
- Thật sự là vì tôi có một vụ án đặc biệt, muốn tìm hiểu rõ ràng một chút mà thôi.
Từ Mẫn đem vụ án của hai nam nhân kia kể lại cho bạn học nghe qua một chút, đối với vấn đề không có báo cáo bên pháp y, nàng cũng muốn tìm hiểu rõ ràng.
- Nga, là hai vụ án kia sao. Tôi nhớ được, là tôi tiếp nhận mà!
Bạn học ngay cả suy nghĩ cũng không cần nghĩ, xem ra hai vụ án kia gây ấn tượng rất sâu cho hắn.
- Chuyện báo cáo pháp y là lý do bị chết đuối ngoài ý muốn, hơn nữa người nhà cũng không đồng ý tiến hành giải phẫu, cho nên không có báo cáo pháp y!
- Thì ra là thế!
Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói:
- Như vậy khi anh tiếp nhận vụ án này, có từng tra xét qua việc liên hệ tới một nữ ca sĩ quán bar nào hay không?
- Ca sĩ quán bar? Không có!
Bạn học thật khẳng định nói:
- Nhắc tới việc này, tuy rằng hai vụ án này đều do tôi tiếp nhận, nhưng tôi cũng không tiêu phí quá nhiều thời gian vì nó. Bởi vì tôi còn chưa bắt đầu điều tra cũng đã được lệnh kết thúc vụ án!
- Còn chưa điều tra đã kết thúc vụ án sao?
Từ Mẫn lắp bắp kinh hãi:
- Như thế nào lại thế?
- Ha ha, khi tôi vừa chuẩn bị bắt đầu điều tra, kết quả là bị cục trưởng kêu vào, bảo tôi kết thúc báo cáo vụ án. Bởi vì lúc đó trên tay tôi còn rất nhiều vụ án cần điều tra, cho nên tôi cũng không quá để ý.
Bạn học nói:
- Làm sao vậy? Vì sao lại đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với hai vụ án ngoài ý muốn tử vong như thế?
- Tôi cũng vừa gặp phải một vụ án, tương tự như hai vụ án kia của anh, cho nên muốn hỏi thăm một chút, nhìn xem anh có manh mối gì hay không.
Từ Mẫn nói:
- Nhưng nhắc tới hình như anh đối với hai vụ án này lại nhớ thật rõ ràng a!
Bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, bạn học tựa như đang tự hỏi việc gì đó. Từ Mẫn cũng không nói tiếp, nàng biết bạn học nhất định còn có việc gì đó còn chưa nói ra, hoặc không muốn nói ra. Nàng cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
- Có chuyện này tôi chỉ nói với cô, cô ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài đó!
Bạn học tựa hồ đã hạ quyết tâm thật lớn, sau đó mới mở miệng nói:
- Lúc ấy khi tôi nhìn thấy thi thể nạn nhân, tôi đã biết tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn. Tuyệt đối chính là mưu sát. Nhưng vì cục trưởng đã làm xong báo cáo kết thúc vụ án, tôi cũng không thể tiếp tục kiên trì, cô cũng biết chúng ta chỉ là những tiểu cảnh sát…
- Làm sao anh biết là mưu sát?
Từ Mẫn truy vấn:
- Có phải do thi thể…
- Phải!
Bạn học thật khẳng định nói:
- Hai cỗ thi thể kia tôi đều gặp qua, tuy rằng khi mới vớt lên cũng không phát hiện được có ngoại thương gì, nhưng sau khi vận chuyển tới cục cảnh sát thì thi thể đã nổi lên biến hóa.
- Có phải dưới bộ phận cổ chân ngay mắt cá của thi thể xuất hiện dấu ấn bàn tay màu đỏ?
Từ Mẫn liền vội vàng hỏi.
- Phải đó, làm sao cô biết?
Bạn học nghe được lời nói của Từ Mẫn chợt sửng sốt:
- Chẳng lẽ…
- Đúng vậy, vụ án của tôi cũng y như thế.
Từ Mẫn thở dài một hơi nói:
- Ở ngay mắt cá chân xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ. Dấu tay kia thật giống bàn tay của phụ nữ hay của trẻ con vậy!
- Từ Mẫn, cô làm cảnh sát cũng đã nhiều năm, có một số việc cũng thấy được nhiều rồi.
Bạn học ở bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, nói:
- Có chút vụ án đích xác không phải là những tiểu cảnh sát như chúng ta có thể quản được.
Bạn học ở bên kia điện thoại lại cười cười, tiếp tục nói:
- Tuy rằng lúc ấy chúng ta học tại cảnh hiệu, luôn khẳng định với chúng ta là trên thế giới này không có quỷ. Nhưng sau khi tiếp nhận qua nhiều vụ án như thế, cô còn có thể mạnh mẽ vỗ ngực mà tuyên bố, trên thế giới này tuyệt đối không có quỷ hay sao?
- Hiểu được, tôi đã biết, cảm ơn anh!
Từ Mẫn như có suy nghĩ gì cúp điện thoại. Ba nam nhân bởi vì bị chết đuối mà tử vong, nữ ca sĩ quán bar thần bí, tiền bồi thưởng bảo hiểm kếch xù không hợp lý, dấu bàn tay màu đỏ hiện lên trên mắt cá chân ba nạn nhân. Từ Mẫn không biết chuyện này đến tột cùng có phải là sự kiện linh dị hay không, nhưng nàng duy nhất có thể khẳng định chính là hung thủ kia đã giết chết ba người, nhưng hiện tại vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Có lẽ người thứ tư bị hại cũng sẽ rất nhanh xuất hiện…
….
Từ Mẫn nhìn đồng hồ, hiện tại cũng đã thật muộn. Bây giờ cũng đã hơn mười giờ, nhưng quán bar cũng sẽ không đóng cửa sớm như vậy, cho nên Từ Mẫn quyết định lái xe đến quán bar kia tự mình đi gặp mặt nữ ca sĩ thần bí.
Nàng ngồi trên xe, nổ máy, chuẩn bị lái xe đi quán bar. Nhưng lại đột nhiên nghĩ đến hiện tại mình còn đang mặc bộ quần áo cảnh sát, nếu mặc chế phục đi tới loại địa phương kia, chỉ sợ sẽ có rất nhiều vấn đề không thể tra xét, nàng quyết định quay về nhà thay lại quần áo rồi tính sau.
Về đến nhà, ngay trước cửa nhà nàng gặp được Diệp Tiểu Manh vừa mới đưa Tiểu Quất trở về. Tiểu Quất đang ngủ trên lưng Diệp Tiểu Manh, nước bọt dính đầy trên áo nàng. Nhìn Diệp Tiểu Manh cõng theo Tiểu Quất, Từ Mẫn đột nhiên có cảm giác như tội lỗi. Cảnh tượng trước mắt nhìn qua thật giống như nàng đang ngược đãi lao động trẻ em.
- A, chị Từ Mẫn, chị đã về rồi!
Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng nói:
- Cô nhóc này đòi ở nhà em xem xong phim truyền hình mới chịu trở về, kết quả đi tới dọc đường thì đã ngủ mất.
- Vất vả cho em, giao cho chị đi!
Từ Mẫn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Quất, bế cô bé quay về phòng ngủ của con mình. Nhìn gương mặt đáng yêu trong giấc ngủ của con gái, Từ Mẫn cảm thấy một ngày công tác mệt mỏi tựa hồ đã hoàn toàn tan biến.
- Tiểu Manh, chờ chị một chút, chị thay quần áo xong sẽ đưa em về nhà.
Từ Mẫn khép lại cửa phòng nhìn Diệp Tiểu Manh nói.
- A, không cần đâu, em gọi xe taxi về là được rồi mà!
Diệp Tiểu Manh khoát tay nói:
- Dù sao ngày mai em cũng được nghỉ, chị mệt mỏi cả ngày rồi, không cần tiễn em đâu!
- Không sau đâu, dù sao chị cũng muốn đi ra ngoài!
Từ Mẫn nói:
- Thay quần áo nhanh thôi!
Vài phút sau, thay xong bộ quần áo ngày thường Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh đi xuống lầu.
- Đã trễ thế này chị Từ Mẫn còn định đi đâu nữa?
Diệp Tiểu Manh ngồi trên ghế cạnh tài xế kỳ quái hỏi.
- Đi tìm hiểu vụ án thôi!
Từ Mẫn vừa nổ máy xe vừa đáp:
- Tính tình của chị luôn là như vậy, trong lòng còn việc suy nghĩ sẽ không sao ngủ được, còn không bằng đi làm việc tốt hơn.
Di động của Từ Mẫn đột nhiên vang lên, cắt đứt ý nghĩ của nàng. Nàng lấy di động ra vừa nhìn, là dãy số của Minh Diệu.
- Mẹ, tối nay con ăn cơm ở nhà chị Tiểu Manh, sau khi mẹ tan việc thì tới đây đón con đi!
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm non nớt của Tiểu Quất, liền xua tan mọi buồn bực trong lòng Từ Mẫn.
- Tiểu nha đầu, luôn chạy tới đây cọ cơm thôi!
Diệp Tiểu Manh cầm lấy di động, nói:
- Alo, chị Từ Mẫn, Tiểu Quất đang ở chơi trong nhà em đây, tối nay cứ để con bé ở lại đây ăn cơm được rồi!
- Nha đầu kia gần đây cứ thích chạy tới nhà của em mà không chịu ngoan ngoãn ở lại trong nhà mình, vì việc này mà bà ngoại nó đã than thở với chị thật nhiều lần rồi!
Từ Mẫn cười nói:
- Cứ mãi chạy qua nhà em ăn uống kiểu đó a!
- Có quan hệ gì đâu, dù sao Minh Diệu cũng không có ở nhà, em tan học về cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc có Tiểu Quất tới chơi với em thôi.
Diệp Tiểu Manh nói:
- Sau khi chị tan sở cũng tới nhà em dùng cơm đi, em để cơm lại cho chị.
- Được!
Từ Mẫn gật đầu cúp điện thoại.
…
Tiểu Quất nhẹ chân nhẹ tay cẩn thận mở cửa phòng bếp, Diệp Tiểu Manh đang đứng quay lưng về cửa phòng, chuyên tâm xắt thịt trên thớt, cũng không chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Tiểu Quất nhón đầu ngón chân, hơi thở chậm lại, tận lực đưa tay duỗi thẳng hướng quả dưa chuột mà Diệp Tiểu Manh đã gọt xong vỏ đặt bên trên.
- Ai nha!
Một thanh âm tiếng vỗ “ba” vang lên, bàn tay của Tiểu Quất đã bị đánh một cái, cô nhỏ ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tiểu Manh cầm con dao trong tay, đang trừng mắt nhìn mình.
- Chết tiểu quỷ, lại muốn đến phòng bếp trộm đồ ăn!
Diệp Tiểu Manh nhíu mũi, dùng lực véo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của Tiểu Quất.
- Chị còn cần sử dụng quả dưa chuột đấy!
- Diệp Tiểu Manh mặt dày, thừa dịp Minh Diệu không ở nhà, lại lấy quả dưa chuột dành riêng cho mình…
Tiểu Quất nhìn Diệp Tiểu Manh làm mặt quỷ.
- Không biết xấu hổ…không biết xấu hổ…
- Đã nói bao nhiêu lần, khi gọi phải kêu “chị Tiểu Manh”!
Diệp Tiểu Manh chống nạnh bất mãn nói:
- Hơn nữa em luôn nói câu mà chị nghe mãi không hiểu, lấy quả dưa chuột ra dùng thì có làm sao đâu?
- Cho nên mới nói a, người ngây thơ như chị có thể sinh tồn trong xã hội này được thời gian dài như vậy đúng thật là một kỳ tích đi!
Tiểu Quất xòe tay lắc đầu:
- Nếu em thêm chữ “chị” vào đó mới đúng là vũ nhục chữ “chị” đi thôi!
- Rõ ràng chỉ là một đứa con nít, lại luôn học theo kiểu nói chuyện của người lớn!
Diệp Tiểu Manh gõ lên đầu Tiểu Quất, đuổi cô nhỏ ra khỏi phòng bếp:
- Tự mình đi xem ti vi đi, trong ti vi đang có phim hoạt hình nga…
- Em không thèm xem phim hoạt hình!
Tiểu Quất ngưỡng mặt lên cao, vẻ mặt như mất hứng đứng bên ngoài cửa phòng bếp lớn tiếng hô:
- Sẽ làm cho đầu óc biến thành ngu ngốc!
- Đinh đương…
Thanh âm chuông cửa vang lên, Tiểu Quất chạy như bay ra mở cửa.
- Mẹ!
Thấy rõ người đến là Từ Mẫn, Tiểu Quất cao hứng ôm chầm lấy chân của nàng.
- Tiểu Manh là kẻ xấu, chị ấy không cho con ăn quả dưa chuột, muốn lưu lại cho mình dùng buổi tối…
- Không được nói hươu nói vượn!
Từ Mẫn véo mũi con gái:
- Trong đầu tiểu quỷ con luôn suy nghĩ cái gì đây?
- Chị Từ Mẫn tới rồi sao.
Diệp Tiểu Manh mặc nguyên tạp dề từ trong phòng bếp nhô đầu ra:
- Chờ một chút là có thể ăn cơm, chị vào phòng khách ngồi một lát đi!
- Chị vào giúp em một tay!
Từ Mẫn cởi bỏ đồ cảnh sát, vén tay áo bước vào phòng bếp.
Mười mấy phút sau, một bàn thức ăn thật đơn giản nhưng làm người ta tràn ngập cảm giác thèm ăn được bày lên bàn. Tiểu Quất phát huy nguyên vẹn đặc quyền đặc thù của một đứa trẻ, trước khi Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh ngồi xuống đã bắt đầu cắm đầu ăn không ngừng.
- Chết tiểu quỷ, đã nói với em bao nhiêu lần, phải chờ mọi người lên đông đủ mới được ăn!
Diệp Tiểu Manh trừng mắt nói:
- Lễ phép, cần phải có lễ phép!
- Hứ, mẹ với Tiểu Manh đâu phải là người ngoài.
Tiểu Quất ngậm đầy đồ ăn trong miệng, mơ hồ ấp úng nói.
- Tiểu Manh, bên trong món thịt xào dưa chuột cùng trứng không đủ mềm, lần sau nhớ bỏ thêm tinh bột nhiều hơn một chút đi!
- Ăn cơm cũng không đổ được miệng của con!
Từ Mẫn cười sẵng giọng. Công tác hình cảnh không phải ai cũng có thể làm, mỗi ngày phải đối mặt đủ lại hiện trường phạm tội, xác chết, tội phạm hung ác vô cùng, ngẫu nhiên còn gặp phải những án kiện làm cho người ta dựng đứng tóc gáy, loại áp lực đó không phải ai cũng có thể thừa nhận được. Từ sau khi ly hôn với chồng, Từ Mẫn đã mất đi người có thể tâm sự, nhưng ít nhiều còn có được một đứa con gái vừa hiểu chuyện lại nhu thuận còn có thể chọc cho người vui vẻ, nếu không chỉ sợ công tác đã đủ làm cho nàng bị suy sụp.
- Chị Từ Mẫn, nhìn chị giống như có tâm sự.
Diệp Tiểu Manh nhìn Từ Mẫn nói:
- Có phải gặp được chuyện gì phiền phức hay không?
- Một ít việc trong công tác mà thôi.
Từ Mẫn cười nói:
- Minh Diệu có gọi điện thoại về hay không?
Có mặt con gái tại đây, Từ Mẫn không muốn đem loại chuyện đáng sợ như vậy kể ra, nàng sợ ảnh hưởng sự trưởng thành của con gái.
- Không có, đã mấy ngày rồi vẫn không thấy gọi về.
Diệp Tiểu Manh bậm môi bất mãn nói:
- Tên kia nhất định chỉ lo đi ngắm nghía mỹ nữ nước ngoài thôi!
- Vậy em cũng có thể gọi điện thoại cho hắn mà!
Từ Mẫn nói.
- Em cũng không biết số điện thoại bên ấy! Làm sao mà gọi được đây?
Diệp Tiểu Manh oán giận nói:
- Chị Ada cùng Minh Diệu đi Anh quốc, đều thay đổi số điện thoại Anh quốc, cũng không thèm nói cho em biết.
- Con ăn no rồi, con muốn đi xem ti vi!
Tiểu Quất lau miệng, buông chén đũa chạy ra phòng khách xem ti vi.
- Chuyện phiền phức lắm sao?
Nhìn thấy Tiểu Quất đã rời đi, Diệp Tiểu Manh chợt hỏi:
- Có cần em hỗ trợ hay không?
Từ Mẫn nghĩ nghĩ, Diệp Tiểu Manh sống chung với Minh Diệu thời gian lâu như vậy, đối với loại chuyện thần quái nhiều ít cũng có thể hiểu biết được một chút. Nếu hiện tại không liên hệ được với Minh Diệu, nói không chừng từ chỗ Diệp Tiểu Manh có được tin tức hữu dụng nào đó. Nàng liền ngắn gọn đem vụ án kể lại cho Diệp Tiểu Manh nghe qua một lần.
- Hiện tại chị lo lắng chính là hiệp hội gì đó sẽ không chịu tiếp nhận xử lý vụ án này.
Từ Mẫn thở dài một hơi nói, nàng còn nhớ rõ Minh Diệu từng nói qua với nàng, hiệp hội thần quái kia tuy rằng ở mặt ngoài phụ trách những án kiện thần quái, nhưng những án kiện tương tự như vụ án quỷ hồn giết người linh tinh, bởi vì quan hệ tới một vài ích lợi, bọn họ cũng không quá nguyện ý thụ lý.
- Nếu nói vậy người chết xem như chết không được minh bạch rồi. Hơn nữa hung thủ còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, có lẽ sẽ càng có thêm nhiều người bị hại!
- Là vậy sao!
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:
- Em đối với những thứ này cũng không hiểu được rõ ràng. Nhưng nếu quả thật do quỷ hồn làm ra, như vậy sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ đi giết người đâu. Em nghe Minh Diệu nói quỷ hồn nếu giết người loạn bậy, sẽ ảnh hưởng đến việc đầu thai ngày sau. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, quỷ hồn sẽ không đi giết người!
- Đối với lai lịch người chết chị cũng không hiểu được quá nhiều.
Từ Mẫn thở dài nói:
- Chỉ là thoạt nhìn thân phận người chết tựa hồ thật sạch sẽ, không giống loại người từng làm ra chuyện gì thương thiên hại lý…
- Em cũng không hiểu rõ.
Diệp Tiểu Manh nghĩ nghĩ nói:
- Nhưng có lẽ a Trạch sẽ biết nhiều hơn một chút đó!
- A Trạch?
Từ Mẫn thoáng lặng đi một chút, cô gái tên a Trạch nàng cũng từng gặp mặt một lần, là bạn tốt của Diệp Tiểu Manh. Bộ dạng cô gái kia rất đẹp, nhưng lại luôn có biểu tình lạnh băng băng, làm cho người ta sinh ra loại cảm giác chớ gần.
- Ân, a Trạch cũng là người biết pháp thuật.
Diệp Tiểu Manh cười nói:
- Mặc dù còn chưa được mạnh mẽ như Minh Diệu, nhưng cũng rất lợi hại, hơn nữa hai người chúng tôi còn từng liên thủ tiêu diệt một con quái vật nữa đâu.
Diệp Tiểu Manh dương dương tự đắc đem chuyện ảo nhân tại vườn trường kể lại cho Từ Mẫn nghe qua.
- Bây giờ có thể liên lạc được với bạn của em không?
Từ Mẫn hỏi:
- Chị thật muốn nghe xem nàng có ý kiến đặc biệt gì đối với án kiện này.
- Chờ một chút, em gọi điện thoại cho cô ấy.
Diệp Tiểu Manh lau miệng, từ trong di động tìm ra số điện thoại gọi cho a Trạch, chỉ là không có ai đón máy.
- Không ai đón, có thể là đang bận, đợi chút nữa em gọi lại cho cô ấy xem sao.
- Không sao, kỳ thật án kiện này đã xem như được kết thúc.
Từ Mẫn khoát tay nói:
- Phía chính phủ đã cấp ra giải thích, chỉ là có chút cảm xúc áp bách trong lòng chị, không nói ra thì cảm thấy không được quá thoải mái mà thôi.
- Chị Từ Mẫn, em biết chị là một người rất có lòng trách nhiệm!
Diệp Tiểu Manh lại nói:
- Có một số việc nếu như không tìm hiểu cho rõ ràng sẽ luôn luôn làm cho người ta có cảm giác vô cùng khó chịu. Chị yên tâm, bất kể nói như thế nào em cũng từng cùng Minh Diệu sống chung thời gian dài như vậy, hơn nữa Minh Diệu cũng dạy em một ít thường thức. Nếu có thêm pháp thuật của a Trạch, em nghĩ quỷ hồn linh tinh bình thường gì đó ba người chúng ta là đủ đối phó.
Diệp Tiểu Manh nói tới đây, cười cười tự giễu:
- Tuy rằng em đối với cái thứ kia thật sự vô cùng bài xích!
- Linh linh linh…
Từ Mẫn vừa muốn nói chuyện, di động mang theo bên người chợt vang lên, là số điện thoại của cục cảnh sát.
- Đại tỷ, tình mới mới siêu cấp kình bạo nha!
Thanh âm của đồng sự bên trong điện thoại vang lên vô cùng hưng phấn:
- Tôi theo lời dặn của cô đã điều tra ra quan hệ của nữ ca sĩ quán bar cùng người chết, kết quả bị tôi điều tra ra một tình báo lớn đến siêu cấp!
- Ít nói nhảm đi, rốt cục là gì nói mau!
Từ Mẫn có chút không kiên nhẫn nói.
- Nữ ca sĩ quán bar trước kia từng cùng hai nam nhân khác kết giao qua. Mà hai nam nhân kia cũng đã chết hết!
Đồng sự hưng phấn nói:
- Cô đoán hai nam nhân kia đã chết như thế nào đây?
- Không phải cũng là bị chết đuối đi?
Trái tim Từ Mẫn chợt nhảy mạnh.
- Hai người đúng là bị chết đuối!
Đồng sự nói:
- Hơn nữa cộng thêm vụ án Tôn Kiệt, cả ba nạn nhân đều là chết đuối ngoài ý muốn! Tôi đã điều tra qua hai vụ án kia, trước đó hai nam nhân kia đều bị tử vong tại khu tắm biển mùa hè. Hơn nữa còn có một sự trùng hợp vô cùng khủng bố!
- Anh đừng có nói với tôi rằng trước khi hai nam nhân kia chết cũng đã mua xuống bảo hiểm nhân thọ thật lớn, mà người được hưởng cũng chính là nữ ca sĩ quán bar kia đi?
Chân mày Từ Mẫn cau lại, là trùng hợp sao? Nếu như nói cả hai lần đều là trùng hợp vậy thì lần thứ ba thì sao đây?
- Đại tỷ, cô đã đoán đúng!
Đồng sự hưng phấn nói:
- Cô nói có phải chúng ta đã phát hiện được một tập đoàn dựa vào việc giết người lừa gạt tiền bảo hiểm hay không?
- Đã biết, chuyện này đừng nói với người khác.
Từ Mẫn dặn dò:
- Trong lòng tôi có tính toán, anh hãy đi về trước đi, hôm nay vất vả cho anh!
- Không có việc gì, đại tỷ!
Đồng sự nói:
- Bất quá nếu như chị dự định điều tra vụ án này, nhớ rõ nhất định phải tính luôn phần tôi. Vụ án giết người lừa gạt tiền bảo hiểm a, là vụ án lớn…
- Được, tôi đã biết!
Từ Mẫn thở dài một hơi, cúp điện thoại. Vụ án lớn sao? Nàng cũng chỉ mong đừng là vụ án lớn, chỉ là vụ án vụn vặt là được rồi. Vụ án lớn thường thường đại biểu cho việc sẽ có càng nhiều người vô tội bị giết chết.
- Tiểu Manh, chị có việc phải đi trước, về Tiểu Quất…
Từ Mẫn đứng dậy có chút ngượng ngùng nói.
- Không có việc gì, chị đi mau lên!
Diệp Tiểu Manh gật đầu cười.
- Chị nhất định sẽ công tác tới tận khuya đi. Một lát nữa em sẽ đưa Tiểu Quất về nhà.
- Lại làm phiền em nữa, thật sự là ngại ngùng!
Từ Mẫn mặc lại đồ cảnh sát trên sô pha, Tiểu Quất đang xem ti vi thấy mẹ mặc quần áo định đi, quyệt mồm ôm lấy chân Từ Mẫn.
- Mẹ lại muốn đi công tác sao?
Tiểu Quất có chút ủy khuất nói:
- Không phải đã nói tối nay mẹ sẽ về ngủ với con sao?
- Tiểu Quất ngoan, mẹ là cảnh sát, phải đi bắt người xấu a!
Từ Mẫn ngồi xổm người xuống, ôn nhu sờ sờ đầu Tiểu Quất:
- Con ngoan ngoãn ở đây chơi với chị Tiểu Manh, nghe lời, một lát nữa để chị Tiểu Manh đưa con về nhà, con ngủ với bà ngoại có được không?
- Được rồi!
Tiểu Quất không chút tình nguyện gật đầu:
- Nhưng mẹ nhớ phải về sớm a!
- Ân, mẹ biết!
Từ Mẫn gật đầu cười, nhìn Diệp Tiểu Manh nói:
- Vậy làm phiền em, chị phải quay về cục cảnh sát.
Từ Mẫn lái xe chạy tới cục cảnh sát. Tuy rằng thời gian đã muộn nhưng trong cảnh cục vẫn đầy cảnh tượng bận rộn. Nàng quay trở về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, bắt đầu dựa theo tình huống mà đồng sự vừa điều tra được tìm kiếm tư liệu về nữ ca sĩ quán bar cùng hai nam nhân khác đã chết. Bên trong máy vi tính cục cảnh sát Từ Mẫn cũng không tìm được hồ sơ hai vụ án kia, bên trong chỉ viết hai nam nhân kia lúc bơi lội tại bờ biển đã bị chết đuối mà tử vong. Nhưng lại không ghi chép tình huống kiểm tra thi thể cùng nhắc tới vấn đề bồi thường tiền bảo hiểm mà người được hưởng là nữ ca sĩ quán bar kia.
Nàng có chút kỳ quái, cho dù hai vụ án kia là do hai phân cục khác xử lý, nhưng lẽ ra ở bên trong mạng inte của cảnh sát cũng phải có ghi chép lại tình huống kiểm tra pháp y lúc ấy mới đúng, vậy tại sao lại hoàn toàn không hề nhắc đến?
Sự tình có chút kỳ quặc, nàng rút quyển sổ tay trong ngăn kéo tìm điện thoại của một bạn học trường cảnh sát. Bạn học này là người được phân công xử lý án kiện hai nam nhân kia, Từ Mẫn cảm thấy có lẽ có thể từ trong miệng của hắn hỏi ra được chút tin tức nào đó.
- Alo, ai vậy?
Đầu bên kia điện thoại truyền ra thanh âm có chút mệt mỏi của người bạn học kia.
- Ha ha, là tôi, Từ Mẫn!
Từ Mẫn nói:
- Gần đây có khỏe không?
- Ha ha, hoàn hảo, làm sao cô có rảnh gọi điện cho tôi vậy?
Bạn học cười nói.
- Như thế nào, không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại liên lạc cảm tình một chút hay sao?
- Đừng nói đùa, tính tình cô thế nào sao tôi còn không biết đây, cô làm gì có được an nhàn như vậy, ngoại trừ tra án chỉ biết tra án thôi!
Bạn học lập tức vạch trần lời nói khách sáo của Từ Mẫn.
- Nói đi, nhất định là có vụ án gì muốn dựa dẫm vào tôi lừa đi tin tình báo đúng chưa?
- Ha ha, đừng nói là lừa khó nghe như vậy!
Từ Mẫn ngượng ngùng cười cười, nàng đích xác không quá thành thạo đối với những trò khách sáo mặt ngoài như thế này:
- Thật sự là vì tôi có một vụ án đặc biệt, muốn tìm hiểu rõ ràng một chút mà thôi.
Từ Mẫn đem vụ án của hai nam nhân kia kể lại cho bạn học nghe qua một chút, đối với vấn đề không có báo cáo bên pháp y, nàng cũng muốn tìm hiểu rõ ràng.
- Nga, là hai vụ án kia sao. Tôi nhớ được, là tôi tiếp nhận mà!
Bạn học ngay cả suy nghĩ cũng không cần nghĩ, xem ra hai vụ án kia gây ấn tượng rất sâu cho hắn.
- Chuyện báo cáo pháp y là lý do bị chết đuối ngoài ý muốn, hơn nữa người nhà cũng không đồng ý tiến hành giải phẫu, cho nên không có báo cáo pháp y!
- Thì ra là thế!
Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói:
- Như vậy khi anh tiếp nhận vụ án này, có từng tra xét qua việc liên hệ tới một nữ ca sĩ quán bar nào hay không?
- Ca sĩ quán bar? Không có!
Bạn học thật khẳng định nói:
- Nhắc tới việc này, tuy rằng hai vụ án này đều do tôi tiếp nhận, nhưng tôi cũng không tiêu phí quá nhiều thời gian vì nó. Bởi vì tôi còn chưa bắt đầu điều tra cũng đã được lệnh kết thúc vụ án!
- Còn chưa điều tra đã kết thúc vụ án sao?
Từ Mẫn lắp bắp kinh hãi:
- Như thế nào lại thế?
- Ha ha, khi tôi vừa chuẩn bị bắt đầu điều tra, kết quả là bị cục trưởng kêu vào, bảo tôi kết thúc báo cáo vụ án. Bởi vì lúc đó trên tay tôi còn rất nhiều vụ án cần điều tra, cho nên tôi cũng không quá để ý.
Bạn học nói:
- Làm sao vậy? Vì sao lại đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với hai vụ án ngoài ý muốn tử vong như thế?
- Tôi cũng vừa gặp phải một vụ án, tương tự như hai vụ án kia của anh, cho nên muốn hỏi thăm một chút, nhìn xem anh có manh mối gì hay không.
Từ Mẫn nói:
- Nhưng nhắc tới hình như anh đối với hai vụ án này lại nhớ thật rõ ràng a!
Bên kia điện thoại đột nhiên trầm mặc, bạn học tựa như đang tự hỏi việc gì đó. Từ Mẫn cũng không nói tiếp, nàng biết bạn học nhất định còn có việc gì đó còn chưa nói ra, hoặc không muốn nói ra. Nàng cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
- Có chuyện này tôi chỉ nói với cô, cô ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài đó!
Bạn học tựa hồ đã hạ quyết tâm thật lớn, sau đó mới mở miệng nói:
- Lúc ấy khi tôi nhìn thấy thi thể nạn nhân, tôi đã biết tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn. Tuyệt đối chính là mưu sát. Nhưng vì cục trưởng đã làm xong báo cáo kết thúc vụ án, tôi cũng không thể tiếp tục kiên trì, cô cũng biết chúng ta chỉ là những tiểu cảnh sát…
- Làm sao anh biết là mưu sát?
Từ Mẫn truy vấn:
- Có phải do thi thể…
- Phải!
Bạn học thật khẳng định nói:
- Hai cỗ thi thể kia tôi đều gặp qua, tuy rằng khi mới vớt lên cũng không phát hiện được có ngoại thương gì, nhưng sau khi vận chuyển tới cục cảnh sát thì thi thể đã nổi lên biến hóa.
- Có phải dưới bộ phận cổ chân ngay mắt cá của thi thể xuất hiện dấu ấn bàn tay màu đỏ?
Từ Mẫn liền vội vàng hỏi.
- Phải đó, làm sao cô biết?
Bạn học nghe được lời nói của Từ Mẫn chợt sửng sốt:
- Chẳng lẽ…
- Đúng vậy, vụ án của tôi cũng y như thế.
Từ Mẫn thở dài một hơi nói:
- Ở ngay mắt cá chân xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ. Dấu tay kia thật giống bàn tay của phụ nữ hay của trẻ con vậy!
- Từ Mẫn, cô làm cảnh sát cũng đã nhiều năm, có một số việc cũng thấy được nhiều rồi.
Bạn học ở bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, nói:
- Có chút vụ án đích xác không phải là những tiểu cảnh sát như chúng ta có thể quản được.
Bạn học ở bên kia điện thoại lại cười cười, tiếp tục nói:
- Tuy rằng lúc ấy chúng ta học tại cảnh hiệu, luôn khẳng định với chúng ta là trên thế giới này không có quỷ. Nhưng sau khi tiếp nhận qua nhiều vụ án như thế, cô còn có thể mạnh mẽ vỗ ngực mà tuyên bố, trên thế giới này tuyệt đối không có quỷ hay sao?
- Hiểu được, tôi đã biết, cảm ơn anh!
Từ Mẫn như có suy nghĩ gì cúp điện thoại. Ba nam nhân bởi vì bị chết đuối mà tử vong, nữ ca sĩ quán bar thần bí, tiền bồi thưởng bảo hiểm kếch xù không hợp lý, dấu bàn tay màu đỏ hiện lên trên mắt cá chân ba nạn nhân. Từ Mẫn không biết chuyện này đến tột cùng có phải là sự kiện linh dị hay không, nhưng nàng duy nhất có thể khẳng định chính là hung thủ kia đã giết chết ba người, nhưng hiện tại vẫn còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Có lẽ người thứ tư bị hại cũng sẽ rất nhanh xuất hiện…
….
Từ Mẫn nhìn đồng hồ, hiện tại cũng đã thật muộn. Bây giờ cũng đã hơn mười giờ, nhưng quán bar cũng sẽ không đóng cửa sớm như vậy, cho nên Từ Mẫn quyết định lái xe đến quán bar kia tự mình đi gặp mặt nữ ca sĩ thần bí.
Nàng ngồi trên xe, nổ máy, chuẩn bị lái xe đi quán bar. Nhưng lại đột nhiên nghĩ đến hiện tại mình còn đang mặc bộ quần áo cảnh sát, nếu mặc chế phục đi tới loại địa phương kia, chỉ sợ sẽ có rất nhiều vấn đề không thể tra xét, nàng quyết định quay về nhà thay lại quần áo rồi tính sau.
Về đến nhà, ngay trước cửa nhà nàng gặp được Diệp Tiểu Manh vừa mới đưa Tiểu Quất trở về. Tiểu Quất đang ngủ trên lưng Diệp Tiểu Manh, nước bọt dính đầy trên áo nàng. Nhìn Diệp Tiểu Manh cõng theo Tiểu Quất, Từ Mẫn đột nhiên có cảm giác như tội lỗi. Cảnh tượng trước mắt nhìn qua thật giống như nàng đang ngược đãi lao động trẻ em.
- A, chị Từ Mẫn, chị đã về rồi!
Diệp Tiểu Manh nhỏ giọng nói:
- Cô nhóc này đòi ở nhà em xem xong phim truyền hình mới chịu trở về, kết quả đi tới dọc đường thì đã ngủ mất.
- Vất vả cho em, giao cho chị đi!
Từ Mẫn nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Quất, bế cô bé quay về phòng ngủ của con mình. Nhìn gương mặt đáng yêu trong giấc ngủ của con gái, Từ Mẫn cảm thấy một ngày công tác mệt mỏi tựa hồ đã hoàn toàn tan biến.
- Tiểu Manh, chờ chị một chút, chị thay quần áo xong sẽ đưa em về nhà.
Từ Mẫn khép lại cửa phòng nhìn Diệp Tiểu Manh nói.
- A, không cần đâu, em gọi xe taxi về là được rồi mà!
Diệp Tiểu Manh khoát tay nói:
- Dù sao ngày mai em cũng được nghỉ, chị mệt mỏi cả ngày rồi, không cần tiễn em đâu!
- Không sau đâu, dù sao chị cũng muốn đi ra ngoài!
Từ Mẫn nói:
- Thay quần áo nhanh thôi!
Vài phút sau, thay xong bộ quần áo ngày thường Từ Mẫn cùng Diệp Tiểu Manh đi xuống lầu.
- Đã trễ thế này chị Từ Mẫn còn định đi đâu nữa?
Diệp Tiểu Manh ngồi trên ghế cạnh tài xế kỳ quái hỏi.
- Đi tìm hiểu vụ án thôi!
Từ Mẫn vừa nổ máy xe vừa đáp:
- Tính tình của chị luôn là như vậy, trong lòng còn việc suy nghĩ sẽ không sao ngủ được, còn không bằng đi làm việc tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.