U Minh Trinh Thám

Chương 265: Bệnh viện

Lão Thiên Thúc Thúc

13/05/2014

Minh Diệu gật đầu:

- Chuyện còn lại giao cho người của ủy viên hội đến làm đi!

Ada gật đầu, hai người phân công nhau hành động.

Minh Diệu chạy nhanh trên hành lang bệnh viện, chạy về hướng phòng bệnh của Lana. Trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều vấn đề không hiểu rõ, hắn rất muốn giáp mặt hỏi Lana nếu như đã quyết định biến H thành một người điên, như vậy cần gì phải mang thai con của hắn? Chẳng lẽ lúc ban đầu chỉ là vì ôm mục đích tiếp cận với H, nhưng rồi sau đó gần gũi nên đã thật sự yêu H rồi hay sao? Nếu như vậy tại sao không giúp hắn giải trừ nguyền rủa? Hoặc cô gái kia thật sự có nỗi khổ gì đó, bị người uy hiếp hay là vì nguyên nhân nào khác?

Phía trước chính là phòng bệnh của Lana. Minh Diệu giảm nhẹ bước chân, lặng lẽ đi tới. Trước khi người của ủy viên hội đến trợ giúp, Minh Diệu cũng không muốn đả thảo kinh xà. Tuy rằng hắn có rất nhiều lời muốn giáp mặt hỏi Lana, nhưng vì không muốn có thêm chuyện cành mẹ đẻ cành con, hắn vẫn quyết định đem chuyện thẩm vấn giao cho nhân viên của ủy viên hội tối cao Châu Âu đến xử lý vẫn tốt hơn.

Minh Diệu dựa đầu sát vào cửa sổ nhỏ ngay phòng bệnh nhìn vào bên trong phòng. Nhưng hắn thật sự bất ngờ, bên trong phòng bệnh lại không có thân ảnh của Lana. Trên giường bệnh hoàn toàn trống rỗng, chăn mền bị xốc lên, nhưng không thấy người. Minh Diệu cảm giác có điều không đúng, hắn đẩy cửa, quả nhiên tìm khắp cả phòng bệnh đều không thấy bóng dáng của Lana.

Minh Diệu đi tới bên giường đem tay vươn vào bên trong mền, vẫn còn ấm áp, nói rõ Lana vẫn chưa rời khỏi được bao lâu. Chẳng lẽ nàng đi nhà vệ sinh sao? Minh Diệu lắc lắc đầu, đây là gian phòng bệnh cao cấp, ở bên trong phòng có nhà vệ sinh riêng biệt, hơn nữa hiện tại thân thể Lana rất suy yếu, nàng không có khả năng vô duyên vô cớ rời khỏi phòng bệnh.

- Cô y tá, xin cho hỏi thăm!

Minh Diệu kéo một cô y tá vừa đi ngang qua.

- Cô có nhìn thấy người bệnh trong căn phòng này không vậy? Một cô gái có mái tóc màu đen!

- Phòng bệnh này sao? Để tôi xem lại bản ghi chép!

Y tá mở ra văn kiện trong tay, nhìn nhìn nói:

- Là người bệnh tên Lana sao? Khoảng mười phút trước đo nhiệt độ cho nàng vẫn còn tại đây mà. Kỳ quái, với tình huống thân thể của cô ấy hiện tại, hẳn không thể nào tùy tiện đi lại như thế được!

- Được rồi, cảm ơn!

Minh Diệu buông lỏng tay y tá, sự tình có vấn đề, Minh Diệu có cảm giác không hay.

- Sao thế, Lana đâu?

Ada ở trên hành lang gặp được Minh Diệu, có chút kỳ quái hỏi.

- Không nhìn thấy, trong phòng bệnh cũng không có ai, y tá nói không thấy cô ấy đi ra ngoài.

Minh Diệu vội vàng nói.

- Chẳng lẽ lần trước khi chúng ta đến hỏi thăm nàng bị bại lộ dấu vết, khiến cho nàng cảnh giác?

Ada có chút tức giận nói:

- Đáng chết, nàng nhất định đã phát hiện chúng ta bắt đầu hoài nghi nàng cho nên bỏ chạy mất!

- Nàng chạy không xa đâu!

Minh Diệu nói tiếp:

- Y tá nói mới mười phút trước còn gặp nàng, hơn nữa theo tình huống thân thể suy yếu hiện tại của nàng tuyệt đối chạy không được bao xa!

- Chúng ta đi tìm nàng, càng nhanh càng tốt!

Ada gật đầu:

- Người của ủy viên hội khoảng mười lăm phút nữa sẽ có thể chạy tới, trước đó nhất định phải tìm cho được nàng!

- Cô có ngày giờ sinh của Lana hay không, tôi có thể dùng Tầm Nhân Phù tìm cô ấy!

Minh Diệu lại nói.

- Ban đầu điều tra tôi cũng không có hoài nghi lên người cô ta.

Ada lắc đầu:

- Vì vậy tôi cũng không có xem qua tư liệu của cô ấy!

- Đáng chết!

Minh Diệu đập mạnh lên vách tường, làm cho quỷ hồn của một lão bà bởi vì tò mò tiến tới nghe lén hoảng sợ trốn vào bên trong phòng.

- Không có hình hay ngày giờ sinh của nàng, không thể dùng được Tầm Nhân Phù!

- Tôi có biện pháp!

Ada vội vàng nói:

- Phù chú Trung Quốc không dùng được, như vậy cứ dùng Thông Linh thuật thử xem. Tôi lập tức đi xuống lầu lấy thủy tinh cầu cùng tài liệu, anh đi tìm y tá hỏi xem bọn họ có giữ lại đồ vật gì lúc Lana mới nhập viện hay không!

- Được, chút nữa gặp lại trong phòng bệnh.

Minh Diệu gật đầu rời đi.

Khoảng năm phút sau, Minh Diệu thở hổn hển chạy vào bên trong phòng bệnh, đã đem hết thảy đồ vật chuẩn bị sẵn bên trong.

- Tôi lấy được rồi!

Minh Diệu vừa thở hổn hển vừa mở ra một túi giấy.

- Toàn bộ vật phẩm tùy thân ở thời điểm vừa nhập viện cùng quần áo mặc trên người đều ở trong đây!

- Tốt lắm!

Ada gật gật đầu, nàng từ trong túi lấy ra một quần lót bằng tơ lụa màu trắng, đem mọi thứ khác nhét trở vào trong túi.

- Lại là quần lót!

Diễn cảm của Minh Diệu có chút mất tự nhiên nói:

- Vì sao mỗi lần cô sử dụng loại Thông Linh thuật tìm người này, luôn thích dùng quần lót tới làm môi giới vậy?

- Bởi vì đây là quần áo thiếp thân nhất trong người!

Ada vừa đem quần lót bằng tơ lụa trắng kia bật lửa thiêu hủy, vừa nói:

- Bên trên có chút mô da biểu bì trên thân thể, lông hoặc chất dịch, đối với việc làm phép có xác suất thành công cao hơn!

Đem tro tàn sau khi thiêu đốt quần lót bỏ vào trong một chiếc cốc, Ada cầm lấy một bình nhỏ đem chất lỏng sềnh sệch màu trắng đổ vào.

Sau đó Ada đem một cây trụ thủy tinh dùng dây đỏ buộc xuyên qua bỏ vào trong chiếc cốc.

Nhìn thấy quang mang màu đỏ chậm rãi lóe ra trên cây thủy tinh kia, Minh Diệu không khỏi có chút buồn nôn. Chẳng lẽ mỗi lần sử dụng loại Thông Linh thuật này đều dùng một cây thủy tinh như thế sao? Nếu như vậy sau khi làm phép xong, Ada lại dùng phương pháp gì đem tinh dịch của ngựa dính trên cây thủy tinh rửa đi sạch sẽ đây? Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong đầu hắn, Minh Diệu còn chưa ngu ngốc tới mức thật sự đi tìm Ada để hỏi cho rõ ràng về vấn đề rửa sạch tinh dịch trên cây thủy tinh kia.

- Tốt lắm, chúng ta đi!

Rút cây thủy tinh bên trong chiếc cốc, Ada nói:

- Đi theo hào quang chỉ đường, chúng ta đi bắt Lana!

Theo sự chỉ dẫn của cây thủy tinh, hai người Minh Diệu cùng Ada đi dọc theo hành lang bệnh viện tìm kiếm hành tung của Lana. Hai người đi theo thang lầu, lên tới cửa thang lầu sáu, Ada đột nhiên dừng bước, có chút kỳ quái nhìn vào cây thủy tinh.

- Làm sao vậy?

Nhìn thấy Ada đột nhiên dừng bước, Minh Diệu kỳ quái hỏi.



- Căn cứ theo sự chỉ dẫn của cây thủy tinh, Lana cũng không có rời khỏi bệnh viện, hơn nữa nàng giống như đứng yên một chỗ, đang ở ngay trên đỉnh đầu của chúng ta!

Ada đối với kết luận này cũng có chút khó hiểu:

- Nếu như Lana muốn chạy trốn, hẳn nàng phải chọn lựa rời khỏi bệnh viện mới đúng!

- Trước tiên tìm được nàng rồi nói sau.

Minh Diệu kéo tay một y tá đi ngang qua.

- Cô y tá, từ nơi này đi lên trên là đi đâu?

- Ở bên trên sao?

Cô y tá bị Minh Diệu kéo lại vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn nói:

- Bên trên là sân thượng, nhưng không mở ra cho người ngoài.

- Cảm ơn!

Minh Diệu gật đầu, chạy nhanh lên cầu thang.

Đi lên bậc thang lầu cuối cùng, Minh Diệu nhìn thấy cửa sân thượng khép hờ. Hắn đẩy ra cánh cửa có chút rỉ sét, ánh sáng bên ngoài có chút chói mắt, cơn gió mạnh mẽ thổi ập vào người hắn.

Minh Diệu nhìn thấy được bên cạnh mép sân thượng cách đó không xa có một bệnh nhân nữ mặc bộ quần áo bệnh viện màu trắng đang đứng.

- Lana!

Minh Diệu không dám gọi lớn tiếng, hắn sợ mình sẽ làm cô gái đang có dáng vẻ như tùy lúc có thể nhảy xuống bên dưới bị hoảng sợ. Hắn chậm lại bước chân, từ từ đi về phía Lana.

- Cô ở đây làm gì vậy, hiện tại thân thể của cô rất suy yếu, cần được nghỉ ngơi, nơi này gió quá lớn sẽ không có lợi cho bệnh tình của cô, mau quay vào đây đi, chúng ta trở về phòng bệnh.

- Đừng đi qua đây!

Lana chậm rãi quay đầu, thân thể có chút run rẩy, Minh Diệu thấy được nước mắt ràn rụa trên mặt nàng.

- Không cần tiếp tục gạt tôi, tôi biết các người muốn tới bắt tôi, có đúng không? Bởi vì H đã bị phát điên mất rồi. Cho nên tôi bị các ngươi cho rằng tôi là nữ vu tà ác, giống như bà cố của tôi, bị trói trên thập tự giá đốt chết cháy!

- Đừng làm chuyện điên rồ!

Minh Diệu bị tiếng quát to của nàng làm hoảng sợ, lập tức dừng bước.

- Chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển, cô sẽ không bị chết cháy, sẽ không ai đốt chết cô đâu!

- Anh gạt tôi, anh đang dối gạt tôi!

Lana hét to như bệnh tâm thần:

- Tôi biết những thủ đoạn đối phó với nữ vu của các người, các người sẽ đem nữ vu trói trên thập tự giá, sau đó đốt cháy bọn họ. Hoặc dìm xuống hồ cho họ chết đuối, các người nhất định sẽ làm như vậy đối với tôi!

- Cô nghe đây, hiện tại đã không còn ở thời Trung Cổ, cô hiểu chưa?

Ada nói:

- Đã không còn chuyện phán xét nữ vu như ngày trước. Sẽ không ai đốt chết cô cả, chuyện chúng tôi phải làm chính là mang cô trở về, đem mọi chuyện làm cho rõ ràng. Sau đó giải trừ đi nguyền rủa đối với H. Có lẽ cô sẽ bởi vì chuyện mình sử dụng vu thuật đối với người thường mà bị bọn họ giam cầm vài năm, nhưng hãy tin tưởng tôi, sự tình tuyệt đối không tới mức khiến cho cô phải trả giá cả sinh mạng của chính mình!

- Cô hẳn nên tin tưởng lời Ada nói!

Minh Diệu lên tiếng:

- Cô cũng biết Ada là một trong những thành viên của ủy viên hội tối cao Châu Âu, nàng chắc chắn không cần lừa gạt cô đâu!

- Không không, cho dù là như vậy, tôi cũng không muốn tiếp tục sống sót, tôi tình nguyện từ nơi này nhảy xuống, chấm dứt đi tính mạng của tôi!

Lana dùng sức lắc mạnh đầu, nước mắt không ngừng chảy ra.

- Chỉ cần tôi chết đi thì H có thể phục hồi, hết thảy cũng sẽ xong xuôi. H không hề yêu tôi, con của tôi cũng không còn, trên thế giới này không còn gì đáng giá để cho tôi lưu luyến cả!

- Lana, cô không nên vọng động!

Minh Diệu thấy Lana bước ra ngoài mép sân thượng thêm một bước, tựa hồ tùy lúc đều có thể rơi xuống bên dưới, vội vàng nói:

- Hết thảy đều sẽ tốt đẹp hơn, nhân sinh có thể có rất nhiều chuyện không như ý, có rất nhiều sụp đổ, nhưng mạng sống chỉ có một lần. Sụp đổ cùng phiền não đều sẽ trôi qua, nhưng sinh mạng một khi mất đi sẽ không bao giờ tìm được trở lại!

- Anh không rõ, các người sẽ không hiểu rõ!

Lana lại lắc đầu:

- Anh biết không? Tôi từng nghe bà cố của tôi nói, bà cố của bà từng là một chiêm bặc sư Gypsy. Bà đi khắp nơi, khắp những vùng đất hẻo lánh của Châu Âu. Bà là một chiêm bặc sư phi thường xuất sắc, bà có thể dùng lực lượng thần bí mà cường đại của chính mình chữa khỏi bệnh cho mọi người, cứu vớt tính mạng của bọn họ. Bà muốn dùng lực lượng của bà, cứu lại thật nhiều tính mạng con người.

- Bà có được lực lượng cường đại, cùng một trái tim thiện lương nhân từ. Bà cứu được rất nhiều người, đoạt lại tính mạng họ từ trong tay tử thần. Bà chưa bao giờ suy tính lợi hay hại, có lẽ cứu vớt được một người chỉ cần nghe được một tiếng cảm ơn là bà đã cảm thấy cam tâm tình nguyện!

- Bà có nói qua, nếu muốn được người khác yêu, như vậy bản thân cần phải học làm sao yêu người khác trước đã. Chỉ có trả giá mới có được điều mà mình muốn có!

- Phải, bà luôn làm như vậy. Nhưng bà dùng sự nhân từ của chính mình lại không đổi được tình yêu của người khác, mà là bị thiêu sống. Bà cố của tôi nói cho tôi biết, bà tận mắt chứng kiến bà cố của bà bị trói trên cọc thiêu sống, mặt mũi của bà vẫn vô cùng hiền lành, nhưng trong ánh mắt tràn ngập nỗi thất vọng. Những người từng được bà cứu vớt, thay vì dùng một đời của mình báo đáp ân tình của bà, ngược lại bọn hắn lại dùng nước bọt phỉ nhổ bà, nhục mạ bà, dùng lửa đốt chết bà xem như báo đáp ân tình của bà!

- Chỉ có bà cố của tôi trốn được tai nạn, cha của bà, còn có chú của bà đều bị cho rằng là đồng lõa mà bị những thôn dân vong ân bội nghĩa kia tươi sống đánh chết. Bà cố của tôi mai danh ẩn tích, một đường trốn chạy, tránh trong một thôn nhỏ vùng ngoại ô Italy, không dám gặp mặt bất cứ kẻ nào, sợ bị giáo đồ điên cuồng của Cơ Đốc giáo vu tội nữ vu tà ác mà bị thiêu chết trên thập tự giá!

- Khi bà hấp hối, bà đem một quyển nhận ký thật dày lưu lại cho tôi. Bà nói với tôi, tuy rằng bà cố của bà bị cho rằng bà là nữ vu, bị những người mình từng cứu vớt đốt chết mình nhưng bà cũng không hề hối hận. Bởi vì trả giá là không cần hồi báo. Bà đem quyển nhật ký tràn ngập pháp thuật thần bí lưu lại cho tôi. Bà nói với tôi, bà không muốn để những pháp thuật kia bị thất truyền, nhất định phải có một người nào đó đến kế thừa!

- Bà nói cho tôi biết, tôi có thể luyện tập pháp thuật bên trong, nhưng tuyệt đối không thể để cho người khác biết được chuyện tôi biết pháp thuật. Bà sợ hãi tôi sẽ như bà cố của bà, bị xem thành dị đoan, bị đốt chết cháy. Bà còn nói với tôi, cần sử dụng những pháp thuật kia tuyệt đối không thể có tà niệm, cũng không thể mưu toan được người khác báo đáp. Nếu không mà nói nhất định sẽ gặp báo ứng!

- Khi đó tôi bất quá chỉ là một đứa bé mà thôi, đối với những chuyện kia chỉ là nửa tin nửa ngờ, cũng không quá mức để trong lòng. Cho nên đối với quyển nhật ký kia cũng không quá mức để ý tới. Thẳng về sau có một lần khi tôi thu dọn đồ đạc, trong lúc vô tình lại tìm được quyển nhật ký tùy ý lật ra xem.

- Trong lúc vô ý tôi thấy được một chú pháp nghe nói có thể giúp giấc ngủ người ta trở nên tốt hơn. Tôi đột nhiên nhớ tới May, nàng luôn có tật xấu suy nhược thần kinh không ngủ được ngon giấc. Cho nên tôi ôm ý niệm thử xem một lần, vẽ đồ án ma pháp trận dưới nệm của nàng, nhưng thật không ngờ thật sự có hiệu nghiệm. Sang hôm sau nàng nói với tôi, nàng đã tốt hơn, có thể giúp đỡ được cho nàng tôi cũng thật vui vẻ.

- Chuyện sau đó các người cũng đã biết. Tôi đã yêu H, nhưng H chỉ chơi đùa với tôi mà thôi. Tôi luống cuống, đem chuyện bà cố dặn dò không được dùng pháp thuật hại người ném bỏ đi hết. Tôi tìm được một pháp thuật nghe nói có thể làm cho nam nhân mê muội người làm phép thuật, vì vậy mới sử dụng lên người H!

-Có lẽ đây chính là báo ứng, H không yêu tôi, mà tôi cũng mất đi con của mình.

Lana che mặt, nước mắt không ngừng chảy ra.

- Nhưng bởi vì tôi, khiến cho H biến thành người điên!

- Đây không phải là lỗi của cô!

Minh Diệu thở dài một hơi, bất quá chỉ là một cô gái muốn có được tình yêu của mình, muốn có được người đàn ông của mình mà thôi. Không biết vì sao hiện tại lại biến thành tình trạng như thế này. Hắn dùng tốc độ sẽ không kích thích tới Lana chậm rãi nhích tới gần nàng.

- Cô nghe đây, người đàn ông kia không đáng để cho cô phải làm như vậy vì hắn. Nếu như cô nói muốn được người khác yêu, đầu tiên mình phải đi yêu người khác trước, lời này không sai, nhưng đối tượng của cô lại chọn sai lầm rồi. H không đáng cho cô đi thương hắn. Cô hãy nghe đây, hết thảy chuyện này đều sẽ trôi qua. Đừng làm chuyện điên rồ, đi từ từ lại đây đi. Hiện tại chuyện cô phải làm, chính là ổn định lại chút tâm tình của mình, sau đó giải trừ pháp thuật thi triển trên người của H!

- Đợi cho hết thảy đi qua, cô sẽ phát hiện một người khác chân chính đáng giá cho cô đi yêu, cô sẽ minh bạch hết thảy những chuyện đã phát sinh hiện tại bất quá chỉ là một chuyện đáng buồn cười mà thôi.

- Vô ích thôi!

Lana lắc đầu:

- Tôi chỉ là một nữ vu gà mờ, tôi căn bản không biết cách giải trừ pháp thuật thi triển trên người H. Phương pháp tốt nhất chấm dứt hết thảy những chuyện này chính là tôi phải chết. Chỉ cần tôi chết đi, như vậy chú thuật mà tôi thi triển sẽ lập tức biến mất, hắn sẽ có thể phục hồi trở lại.

- Không, còn có biện pháp, nhất định còn có biện pháp khác!

Minh Diệu vội vàng nói:



- Tôi sẽ giúp cho cô, tôi nhất định sẽ giúp cho cô, cô không nên vọng động!

- Tôi chỉ cầu anh một chuyện!

Lana lắc đầu.

- Chờ sau khi tôi chết, thỉnh đừng nói với H chuyện này là do tôi làm, tuy rằng hắn không yêu tôi, nhưng tôi không hi vọng hắn sẽ hận tôi!

Thân thể Lana càng lúc càng tiến ra mép sân thượng, cuối cùng chậm rãi nghiêng qua, từ trên rơi xuống.

- Không xong!

Minh Diệu hít sâu một hơi, đem linh lực toàn thân vận chuyển xuống chân, lực lượng thật lớn đem mặt sàn sân thượng dưới chân hắn thải thành mảnh nhỏ. Hắn dùng tốc độ nhanh không sao tưởng nổi vọt tới, theo Lana nhảy theo xuống bên dưới.

- Minh Diệu!

Nhìn thấy Minh Diệu cũng nhảy xuống, Ada cực kỳ hoảng sợ vội vàng chạy tới.

Tiếng gió rít bên tai Minh Diệu, hắn dùng toàn lực vung tay ra, đem toàn thân điều chỉnh tới góc độ vuông góc với mặt đất, dùng tốc độ rơi nhanh hơn, tay trái rốt cục chụp được cổ tay của Lana.

- Kim Quyết!

Minh Diệu vận linh lực vào tay phải, đem hết toàn lực đánh mạnh vào vách tường tòa lầu bệnh viện. Kim hoàng sắc quang mang trôi nổi bao bọc cánh tay đem vách tường giữa lầu hai tiếp giáp lầu ba đánh ra một lỗ thủng thật lớn, tay phải Minh Diệu cũng chặt chẽ xuyên vào trong vách tường, rốt cục dừng được tư thế rơi xuống. Chỉ là tay kia của hắn còn đang nắm cổ tay của Lana, lực kéo thật lớn làm hắn đau đớn không chịu nổi.

- Vì sao phải cứu tôi?

Lana mở mắt, thấy mình đang huyền phù giữa không trung, nàng ngẩng đầu ánh mắt mê mang nhìn Minh Diệu.

- Tôi đã không còn gì lưu luyến trên đời này…

- Tin tưởng tôi, trên thế giới này còn có rất nhiều điều đáng cho cô lưu luyến!

Minh Diệu bởi vì đau đớn mà mồ hôi tuôn đầy mặt, cố nặn ra nụ cười thật khó coi:

- Tôi từng trải qua cuộc sống càng thêm thống khổ, nhưng hết thảy đều sẽ đi qua!

- Anh cảm thấy sao rồi?

Ada ân cần hỏi Minh Diệu.

- Tôi không sao.

Minh Diệu cười quơ quơ tay trái quấn băng, nói:

- Chỉ là tổn thương nho nhỏ mà thôi, mấy ngày nữa sẽ lành lại thôi mà. Lana thế nào?

- Nàng không có việc gì!

Ada nói:

- Ngoại trừ có chút suy yếu cùng tinh thần ủ rũ không phấn chấn không còn gì trở ngại. Nhân viên của ủy viên hội đã đưa nàng rời đi!

- Cô gái đáng thương!

Minh Diệu dùng tay phải đút vào trong túi áo khoác lấy ra điếu thuốc ngậm lên miệng.

- Giúp tôi một việc, để cho những người của ủy viên hội đừng đối đãi với nàng quá hà khắc, kỳ thật nàng chỉ là một cô gái bị tình yêu mù quáng làm mờ mắt mà thôi.

- Nơi này là bệnh viện!

Ada đưa tay rút điếu thuốc Minh Diệu ngậm trên môi lấy về.

- Không được hút thuốc!

- Đây là một trong những nguyên nhân mà tôi chán ghét bệnh viện.

Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài, nhét bật lửa vào trong túi quần.

- Được rồi, hết thảy xem như đã xong!

Ada duỗi lưng nói:

- Chỉ cần người của ủy viên hội từ chỗ Lana lấy được chú pháp thi triển trên người H là tự nhiên có thể tìm được phương pháp cởi bỏ nguyền rủa trên người hắn, như vậy tôi đã có thể được giải thoát.

- Chẳng lẽ có thể khôi phục cuộc sống độc thân có thể làm cho cô cảm thấy hưng phấn như vậy sao?

Minh Diệu cười lắc đầu:

- Nhưng tôi thật sự cảm thấy cô không phải gả cho tên hỗn đản kia cũng thật đúng là điều may mắn!

- Là ai ở trên máy bay còn khuyên tôi nên gả cho hắn đây?

Ada thở phì phì dùng ngón tay chọc lên cánh tay băng bó của Minh Diệu.

- Đau đau đau, đau lắm a, dừng tay, dừng tay, tôi sai lầm rồi còn không được sao?

Minh Diệu đau đến chảy mồ hôi lạnh. Phụ nữ là sinh vật có lòng dạ hẹp hòi, các nàng sẽ luôn nhớ rõ chuyện ngươi đắc tội các nàng ở năm mươi năm trước, đối với chuyện này Minh Diệu hiểu sâu trong lòng, lại còn thấu hiểu rất rõ.

- Hừ!

Ada trừng mắt lườm Minh Diệu.

- Tốt lắm, hết thảy đều đã thu phục, khi nào thì có thể lấy được tiền?

Nói tới việc này, Minh Diệu cũng cảm thấy thật hứng thú đối với số tiền thù lao sắp lấy được lần này. Đi Châu Âu một chuyến, bị án kiện phức tạp khiến cho choáng váng đầu óc, cánh tay trái bị thương, còn phải chịu trách nhiệm làm chuyên gia đàm phán cùng chuyên gia xử lý nguy cơ, Minh Diệu cảm giác một vạn Euro lần này đúng là không dễ kiếm.

- Về trước trang viện rồi nói sau!

Ada nói:

- Dù sao hiện tại H còn chưa phục hồi, hơn nữa anh cũng cần phải dưỡng thương, trước tiên ở lại trang viện vài ngày điều dưỡng rồi nói sau!

Minh Diệu nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Tuy rằng sau khi trở về gặp mặt lão đầu tử quản gia biến thái, nhưng còn có thật nhiều nữ phó mặc bộc trang xinh đẹp cho hắn ngắm nhìn, Minh Diệu cảm giác mình hẳn có thể lọc bỏ lão quản gia kia ra khỏi tầm mắt là được.

Xe hơi lại chở hai người quay trở về trang viện. Burrell mặc trang phục quản gia đứng ngay cửa lớn trang viện, mà sau lưng hắn là hai hàng nữ phó mặc nữ bộc trang màu đen sắp xếp chỉnh tề tràn đầy sức sống thanh xuân.

- Minh Diệu tiên sinh, Wiln tiểu thư đã thật khổ cực.

Dưới sự dẫn dắt của hắn, mọi người hướng hai người Minh Diệu cùng Ada vừa bước xuống xe bái sâu.

- Cảm tạ hai vị làm hết thảy vì gia tộc chúng tôi!

- Không có gì!

Ada mỉm cười gật đầu đáp lễ.

- Minh Diệu bị chút vết thương nhẹ, cho nên cần phải có thời gian điều dưỡng, chuyện này nhờ ông!

- Xin yên tâm, Wiln tiểu thư.

Quản gia mở miệng nói:

- Trong đoạn thời gian Minh Diệu tiên sinh dưỡng thương, tôi sẽ phái một nữ phó chuyên chúc chăm sóc phụ trách ẩm thực cùng sinh hoạt thường ngày cho tiên sinh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện U Minh Trinh Thám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook