Chương 357: Bị bắt
Lão Thiên Thúc Thúc
20/10/2014
Chiếc xe chậm rãi chạy đến cửa lớn của phân bộ hiệp hội. Trên
đường đi Minh Diệu vẫn quan sát người nhân viên ngoại cần đến thông báo
với mình. Người nam nhân này ngồi bên cạnh mình, mặc dù ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nhìn cách nắm chặt tay của hắn có thể thấy, hắn
tương đối căng thẳng, điều này khiến Minh Diệu cảm giác rất khó hiểu.
Xe vừa dừng lại, một đoàn thành viên hiệp hội đã vây xung quanh. Đối với nghi thức hoan nghênh mà nói, số người này tựa hồ có chút hơi đông. Hơn nữa Minh Diệu cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được hoan nghênh đến mức này. Từ biểu tình của đám thành viên hiệp hội, cảm giác đề phòng người trong xe hơn là hoan nghênh.
- Minh Diệu tiên sinh, mời xuống xe.
Người nhân viên ngoại cần vẫn ngồi bên cạnh Minh Diệu nói với hắn.
- Đến nơi rồi.
- Được, ta biết.
Minh Diệu nhìn đoàn người bên ngoài suy xét, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với đoàn người này, mở miệng nói.
- Chuyện này là thế nào, tựa hồ không giống với nghi thức hoan nghênh.
- Mời xuống xe trước.
Người nhân viên mở miệng nói, trong thanh âm hỗn loạn có một chút bất an
- Bộ trưởng sẽ giải thích với ngươi.
- Bộ trưởng? Trần Lam sao? Người này tìm ta nhất định không có chuyện gì tốt.
Minh Diệu lấy tay sờ cằm mình, nhưng chính vì động tác mờ ám này, nhân viên ngoại vụ ngồi bên cạnh lại có động tác giống như phòng hộ trước khi lâm đại địch. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Minh Diệu, trên mặt nhân viên ngoại cần lộ ra nụ cười mỉa mai, bàn tay phòng hộ trước ngực không biết nên đặt xuống hay là tiếp tục đặt ở đó.
- Yên tâm, trước khi minh bạch, ta sẽ không xuất thủ.
Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ngươi chẳng qua chỉ là chân chạy việc, không phải sao?
Hắn nói xong, liền mở cửa xe, bước xuống.
Thấy Minh Diệu từ trên xe bước xuống, đám người đang vây xung quanh đều bước về trước mấy bước, vây quanh Minh Diệu ở giữa. Minh Diệu đảo mắt nhìn lướt qua bọn họ. Trên mặt bọn họ vừa có vẻ phẫn nộ, vừa có vẻ nghi hoặc, lại có chút dáng vẻ hả hê. Biểu tình phức tạp như vậy, khiến Minh Diệu cảm thấy có chút khó hiểu, hắn cảm thấy tốt nhất nên nhanh chóng làm rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Trần Lam đâu?
Minh Diệu đặt tay vào trong túi áo khoác, khuôn mặt tươi cười, giống như đám người đang vây quanh mình không phải đám người có địch ý, mà là đám tiểu cô nương khả ái ở vườn trẻ.
- Làm ra đại trận lớn như vậy, không phải nên cho ta một lý do sao?
- Ngươi rốt cuộc cũng đến chỗ.
Từ chỗ cửa lớn của hiệp hội truyền đến thanh âm của Trần Lam, đoàn người tản ra để lộ một lối đi, Minh Diệu nhìn thấy Trần Lam nở nụ cười đắc ý giống như đang có gian kế.
- Xem ra còn rất phối hợp, lúc trước ta còn đang đau đầu, vạn nhất nếu ngươi phản kháng, vậy thì sự tình nhất định sẽ rất phiền phức.
- Rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy?
Minh Diệu lấy tay khua lỗ tai, tựa hồ những lời Trần Lam vừa nói làm dơ dáy màng tai của hắn.
- Nói đi, lừa ta đến đây. Sau đó lại dùng nhiều người như vậy, bao vây ta. Ta nghĩ ngươi không phải chỉ đơn thuần muốn nghênh đón chứ.
- Đương nhiên không phải.
Trong nháy mắt biểu tình của Trần Lam trở nên nghiêm túc.
- Minh Diệu, ngươi đừng nói với ta, ngươi không biết chuyện Tần phó hội trưởng Tần Khai ám sát hội trưởng.
- Tần Khai? Ám sát hội trưởng?
Minh Diệu nhướng mày ngạc nhiên.
- Chuyện gì xảy ra?
- Ngươi giả bộ rất giống, nhưng không gạt được ta đâu.
Vẻ mặt Trần Lam trở nên nghiêm nghị.
- Tần Khai mưu đồ bao nhiêu năm, âm mưu đánh cắp vị trí hội trưởng hiệp hội. Thế nhưng bởi vì hội trưởng phát hiện âm mưu của hắn, cho nên bất đắc dĩ lừa hội trưởng đến vách núi ngoại ô, ý đồ âm thầm giết chết hội trưởng soán vị.
- Sau đó thế nào?
Minh Diệu chỉ khẽ cau mày, nhưng không hề sợ hãi.
- Mặc dù ta nhận được tin tức, đúng lúc chạy tới phá hỏng âm mưu của Tần Khai, thế nhưng hội trưởng đại nhân vì thương thế vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng vẫn qua đời.
Trần Lam thay một dáng vẻ cực kỳ bi thương, tựa hồ người chết đi không phải hội trưởng, mà là cha hắn. Minh Diệu hồi tưởng một chút, cũng không đúng. Khi phụ thân của Trần Lam qua đời, hắn cũng không có phản ứng lớn như vậy.
- Tần Khai biết âm mưu bị phá hỏng, cho nên tìm cách biến mất. Hiện tại chúng ta đang toàn lực truy tìm hắn.
- Sau đó thì sao?
Minh Diệu mở tay ra.
- Liên quan gì tới ta? Ta và hắn hiện tại không có quan hệ gì, bắt ta đến để làm gì?
- Đừng tưởng năm đó hắn đuổi ngươi ra khỏi gia môn là có thể lừa gạt được tất cả mọi người.
Trần Lam chỉ vào Minh Diệu oán giận nói.
- Nếu là thật, hồn phách của ngươi rõ ràng đều bị đánh nát, làm sao còn có thể khôi phục linh lực? Đuổi ra khỏi gia tộc? Đoạn tuyệt quan hệ? Cho dù là thật thì thế nào? Mặc kệ nói như thế nào, trên huyết thống ngươi và hắn vẫn là phụ tử.
- Cho nên ngươi cho người lừa ta đến đây, muốn tìm tung tích hắn từ chỗ ta.
Minh Diệu đùa cợt mỉm cười.
- Vậy thì thật sự xin lỗi, ta không giúp được ngươi. Còn về tung tích của hắn, ta hoàn toàn không biết.
- Ngươi cho rằng chỉ dựa vào câu nói không biết của ngươi là xong sao?
Trần Lam nói.
- Chỗ Tần gia, ta đã phái người phong tỏa toàn diện, hắn căn bản không thể quay về. Hiện tại người duy nhất có thể bang trợ hắn chạy trốn, chỉ có một mình ngươi.
- Cho nên ngươi phái người lừa ta đến đây, nhốt cũng được, cho làm con tin cũng được, chính là vì muốn tìm tung tích của hắn?
Minh Diệu cười cười.
- Nhưng ta thật ra có điểm kỳ quái. Nếu như hắn thật sự muốn giết chết hội trưởng đoạt quyền. Như vậy làm sao ngươi biết được? Làm thế nào ngươi biết được hắn sẽ động thủ với hội trưởng lúc nào, ở đâu? Tại sao ngươi có thể đến đúng lúc, phá hoại âm mưu của hắn như vậy.
- Đó là chuyện của ta.
Trần Lam thoáng chốc ngây người, sau đó dùng thanh âm sắc bén trả lời.
- Ta tự có nguồn thông tin của mình, không cần phải giải thích với ngươi.
Minh Diệu cười lạnh lắc đầu. Nói thật, hắn cảm giác rất bất ngờ trước chuyện Tần Khai ra tay sát hại hội trưởng. Hắn là người rất hiểu phụ thân, trong đầu hắn chỉ có những thứ như lợi ích gia tộc, chỉ cần là chuyện mang lợi ích đến cho gia tộc, đừng nói giết người soán vị, cho dù là hủy diệt địa cầu hắn cũng sẽ làm. Nhưng chính vì vô cùng coi trọng gia tộc như vậy, cho dù muốn làm chuyện gì Tần Khai cũng sẽ tiến hành bố trí vô cùng chặt chẽ, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào. Chỉ dựa vào loại nhị thế tổ đầu óc ngu ngốc như Trần Lam, Minh Diệu không tin hắn có thể nhìn thấy âm mưu gì.
- Tốt như vậy sao, vậy ta lại hỏi ngươi.
Minh Diệu nói tiếp:
- Hội trưởng chết như thế nào?
- Đương nhiên là bị Tần Khai giết chết
Trần Lam trả lời.
- Điểm này có thể hoàn toàn chắc chắn, ta tận mắt nhìn thấy.
- Được, vậy được rồi.
Minh Diệu gật đầu.
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi tận mắt nhìn thấy hội trưởng bị Tần Khai giết chết hay sao? Một mình ngươi nhìn thấy sao?
- Ta biết ngươi muốn nói gì.
Trần Lam lập tức tiếp lời.
- Lúc đó bởi vì tình huống khẩn cấp, hơn nữa ta cũng không có chứng cứ xác thực, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là một mình đi đến nơi Tần Khai động thủ mà tình báo cấp báo. Thế nhưng hội trưởng bị Tần Khai giết chết cũng là sự thật không cần tranh cãi, khi ta chạy đến, vừa vặn nhìn thấy Tần Khai động thủ giết người, trên mặt hắn không ngừng có biểu tình hối hận. Nếu như ta tới sớm hơn một bước thì……
- Ha ha, thật vậy sao, không thể nào tin nỗi.
Minh Diệu chậm rãi vỗ tay, dùng ngữ khí trào phúng nói tiếp.
- Ngươi là người duy nhất chứng kiến, lại dưới tình huống không có những người khác trợ giúp, nhưng hung thủ lại không giết ngươi diệt khẩu, mà nhìn thấy ngươi lập tức bỏ chạy. Ta còn chưa bao giờ biết ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, không cần giao thủ, chỉ cần dựa vào khí tràng đã khiến đối phương khiếp sợ. Ta cũng không biết, hiện tại ngươi đã tu luyện đến mức độ cường đại hơn cả hội trưởng và phó hội trưởng.
Nghe thấy lời nói của Minh Diệu, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Trần Lam. Chuyện Trần Lam dựa vào hội trường mới có ngồi lên vị trí hội trưởng phân bộ không phải là bí mật, kỳ thực lực lượng của bản thân hắn cũng không cường đại, nhiều nhất cũng chỉ có thể mạnh hơn nhân viên ngoại cần bình thường mà thôi. Thế nhưng hội trưởng có lực lượng cường hãn là chuyện mà mọi người đều biết. Nếu không có thực lực, làm sao có thể ngồi trên vị trí như vậy bao nhiêu năm mà không bị người khác kéo xuống.
- Ngươi…..
Trần Lam lắp bắp nói.
- Lúc đó….lúc đó…đúng. Sau khi ta đến, Tần Khai và hội trường đã lưỡng bại câu thương. Tần Khai đồng dạng cũng bị trọng thương, cho nên hắn nhìn thấy ta đành phải đào tẩu.
Đối với loại thuyết pháp này, Minh Diệu cười nhạt. Cho dù hắn bị trọng thương, để Trần Lam hai tay một cước, Minh Diệu cũng nắm chắc trong vòng ba chiêu có thể đánh cho Trần Lam răng rơi đầy đất. Huống chi là Tần Khai.
Đây là một âm mưu. Một âm mưu bày ra đã lâu. Nếu như nói Tần Khai muốn phục kích đoạt quyền hội trưởng đúng như lời Trần Lam nói. Như vậy hắn nhất định sẽ tìm giúp đỡ. Mặc dù hội trưởng là một lão nhân luôn có vẻ mặt hiền lành, thế nhưng thực lực lại dị thường mạnh mẽ. Minh Diệu phỏng chừng nếu như hắn và Tần Khai liên thủ, cho dù thắng cũng sẽ rất gian nan, thế nhưng nhất định cũng không thất bại. Hiện tại vấn đề là, nhìn như vậy, hội trưởng xác thực đã chết, bất luận chuyện này có phải là Tần Khai làm hay không, nhưng Trần Lam lại ở đây làm bộ dạng tiểu nhân đắc chí, khiến Minh Diệu cảm giác phía sau chuyện này nhất định còn có một số thứ gì đó mà hắn không nhìn rõ. Không thể để mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, như vậy sẽ không còn đường về. Minh Diệu tự suy nghĩ đối sách trong lòng. Mặc dù hắn có nắm chắc có thể thoát khỏi vòng vây, thế nhưng sau đó sự tình sẽ trở nên phức tạp, hắn cũng sẽ trở thành tội phạm của hiệp hội, không thể tiếp tục hành tẩu quang minh chính đại. Mặc dù chuyện này đối với hắn cũng không quan trọng, nhưng quan trọng là Diệp Tiểu Manh phải làm sao. Hắn giương mắt nhìn Trần Lam có chút bối rối, hiện tại hắn cũng không có chứng cứ gì. Cho nên cũng không dám làm gì Minh Diệu, nhiều nhất là bị nhốt lại chất vấn mà thôi. Vì vậy Minh Diệu vẫn quyết định nên khuất phục trước một chút. Nếu như sự tình có biến hóa, vậy chạy đi cũng không muộn.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn Mình Diệu đi về phía mình, Trần Lam bối rối lui ra sau hai bước.
- Ngươi không phải muốn mang ta đi tiến hành điều tra sao?
Minh Diệu lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
- Chúng ta cũng không thể đứng đây nói chuyện phiếm mãi.
- Xem ra ngươi cũng biết thức thời.
Tựa hồ không ngờ Minh Diệu lại phối hợp như vậy, Trần Lam có chút giật mình. Hắn vốn nghĩ rằng, sau khi Minh Diệu nghe thấy tin tức này sẽ tiến hành phản kháng kịch liệt. Như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận dùng tội danh cự tuyệt phối hợp điều tra và chống lại, lợi dụng người của hiệp hội tấn công, sau đó có thể chậm rãi chơi với Minh Diệu. Thế nhưng Minh Diệu lại làm ra thái độ phối hợp như vậy, khiến cho hắn có chút trở tay không kịp. Hắn chớp mắt, trong nháy mắt nghĩ ra một ý kiến khác.
- Người đâu, dùng công cụ trói buộc linh lực tra khảo nghi phạm.
- Hiện tại ta chỉ phối hợp điều tra mà thôi, không cần tra khảo.
Minh Diệu cau mày nói tiếp.
- Đãi ngộ này có vẻ hơi cao.
- Bộ….bộ trưởng…
Thư kí của Trần Lam do dự nói.
- Cái này có vẻ không hợp quy củ.
Công cụ trói buộc linh lực là chuẩn bị cho tội phạm có năng lực vô cùng nguy hiểm.
- Về huyết thống, phụ thân của hắn đã giết chết hội trưởng kính yêu của chúng ta, cái này còn chưa tính là cực độ nguy hiểm sao?
Trần Lam xoay người, túm cổ áo thư kí, rống lớn.
- Kêu ngươi đi làm, ngươi cứ làm đi, đừng hỏi nhiều như vậy, biết chưa hả?
- Được, được.
Viên thư kí gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
- Ta đi làm ngay.
Không có nhiều thời gian, một nhân viên ngoại cần đầu đầy mồ hôi, mang theo mấy loại đạo cụ kim chúc kỳ quái chạy lại. Dưới sai bảo của Trần Lam, nhân viên ngoại vụ dùng còng tay cố định hai tay và đan điền của Minh Diệu, còng tay dần dần bó chặt, Minh Diệu khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng. Loại công cụ trói buộc linh lực này là lợi dụng chất liệu đặc thù áp bách linh năng tập trung của linh năng lực giả, khiến linh năng lực giả không thể nào tiếp tục sử dụng linh lực. Minh Diệu không ngờ mình lại có ngày được hưởng thụ đãi ngộ cao như vậy.
- Đưa hắn vào phòng thẩm vấn, ta muốn đích thân thẩm vấn hắn.
Thấy Minh Diệu bị công cụ bó linh buộc chặt, trên mặt Trần Lam lộ ra nụ cười thoả mãn.
- Ha ha, ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
- Ta đã nói rồi, Minh Diệu không có chết, hắn đang ở nhà chờ ta!
Sau khi tỉnh lại, Diệp Tiểu Manh hổn hển nói.
- Chiều hôm tỷ rời đi, hắn đã trở lại, đến trường tìm ta, đã ở nhà mấy ngày rồi, A Trạch, Từ Mẫn tỷ và ADA tỷ đều có thể làm chứng.
- Ngươi nói, hắn thực sự trở lại rồi sao?
Mị dùng ánh mắt nghi hoặc cực độ nhìn Diệp Tiểu Manh. Mặc dù Diệp Tiểu Manh đã giải thích đó không phải vọng tưởng và ảo giác, thế nhưng Mị vẫn không thể nào tin tưởng, dù sao nàng đã từng trông thấy phòng thí nghiệm bị nổ thành từng mảnh nhỏ. Nàng không hiểu được, lúc đó Minh Diệu làm thế nào trốn ra, sau khi trốn ra, tại sao không có ai nhìn thấy hắn, hơn nữa tại sao trong nửa năm hắn lại hoàn toàn không có tin tức.
- Ta đã nói không phải hoa mắt, Minh Diệu thật sự còn sống?
Diệp Tiểu Manh vỗ trán, tựa hồ có chút muốn tan vỡ.
- Nói chung, Minh Diệu hiện tại đang ở nhà chờ ta về nấu cơm. Nếu không thấy ta trở lại, hắn nhất định sẽ lo lắng.
- Nhưng lúc ta đến cũng không có ai ở nhà.
Mị hồi tưởng lại, lúc nào vào nhà Diệp Tiểu Manh cũng không phát hiện vết tích có người ở.
- Có thể hắn ra ngoài mua thuốc lá.
Diệp Tiểu Manh ngẫm lại nói.
- Gọi điện thoại cho hắn đi, ta đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại, hắn nhất định rất sốt ruột.
- Được, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta, ta đi gọi điện thoại.
Vì phòng ngừa điện thoại di động của Diệp Tiểu Manh bị theo dõi, trên đường đi, Mị đã vứt điện thoại của Diệp Tiểu Manh vào thùng rác. Đối với chuyện này Diệp Tiểu Manh cũng tương đối không hài lòng, nếu sợ bị truy tung, vậy lấy ra là được rồi. Vì sao lại vứt điện thoại đi? Phải biết rằng trong điện thoại còn có ảnh nàng và Minh Diệu chụp chung.
- Đây là số di động của Minh Diệu, nếu không gọi được số mày bàn thì gọi số này.
Diệp Tiểu Manh viết ra giấy là số điện thoại của Minh Diệu.
- Bất luận là ai gõ cửa cũng không được mở, cũng không lên tiếng, biết chưa?
Mị cầm tờ giấy, trịnh trọng nói với Diệp Tiểu Manh.
Thấy Diệp Tiểu Manh nhu thuận gật đầu, Mị đi tới cạnh cửa lắng nghe một lát, xác định bên ngoài không có bất cứ thanh âm gì, lúc này mới lặng lẽ xuất môn.
Nơi này là một ngôi nhà cũ ở ngoại ô, bởi vì nhiều năm làm sát thủ, mỗi lần Mị đi đến đâu, đều sẽ bố trí cho mình một chỗ ẩn thân khác nhau, đây chính là một trong số đó. Do quá hẻo lánh, cho nên Mị phải đi rất xa mới tìm được trạm điện thoại công cộng.
Bất luận là trong nhà hay điện thoại di động của Minh Diệu đều không có người nghe máy. Sau khi gọi nhiều lần đều không được, Mị bất đắc dĩ quay lại chỗ ẩn thân.
- Không được, không ai nghe máy.
Mị lắc đầu nói.
- Cả điện thoại bàn và điện thoại di động cũng không có người nghe?
- Tại sao có thể như vậy?
Diệp Tiểu Manh lo lắng nói.
- Ngươi không phải nói trong tiểu khu có sát thủ sao? Minh Diệu có thể gặp nguy hiểm hay không. Không được, ta phải quay về cứu hắn.
Vừa nói chuyện, Diệp Tiểu Manh vừa chạy ra ngoài, Mị túm lấy nàng.
- Ngươi trở lại cứu hắn? Cứu thế nào? Nháy mắt với sát thủ để giết chết đối thủ sao?
Mị đặt Diệp Tiểu Manh lại trên ghế.
- Không cần lo lắng như vậy, nếu sát thủ phái tới chỉ là loại bình thường, với thực lực của hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn chúng.
- Cho dù như vậy, hiện tại hắn nhất định rất lo lắng.
Diệp Tiểu Manh cắn môi nói.
- Nói không chừng hiện tại đang đi tìm ta.
- Được, nếu không như vậy đi.
Mị bất đắc dĩ nói.
- Ta vẫn có chút tự tin đối với truy tìm hành tung, chi bằng ta quay lại một chuyến xem xem rút cuộc xảy ra chuyện gì.
- Không được, trên người tỷ đang có vết thương.
Diệp Tiểu Manh vội vàng túm lấy tay Mị.
- Vừa rồi vết thương còn hé miệng, khó khăn lắm mới ngưng chảy máu, nơi này lại cách nhà chúng ta xa như vậy, không được.
- Yên tâm
Mị mỉm cười vuốt tóc Diệp Tiểu Manh, ôn nhu nói.
- Mặc dù ngươi không có hỏi, thế nhưng ta biết, ngươi vẫn rất muốn biết tỷ tỷ rốt cuộc làm việc gì, đúng không? Kỳ thực thân phận chân chính của tỷ tỷ chân là sát thủ, một sát thủ giấu mình trong bóng tối cướp đi sinh mệnh người khác. Chút vết thương này đối với ta hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Xe vừa dừng lại, một đoàn thành viên hiệp hội đã vây xung quanh. Đối với nghi thức hoan nghênh mà nói, số người này tựa hồ có chút hơi đông. Hơn nữa Minh Diệu cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được hoan nghênh đến mức này. Từ biểu tình của đám thành viên hiệp hội, cảm giác đề phòng người trong xe hơn là hoan nghênh.
- Minh Diệu tiên sinh, mời xuống xe.
Người nhân viên ngoại cần vẫn ngồi bên cạnh Minh Diệu nói với hắn.
- Đến nơi rồi.
- Được, ta biết.
Minh Diệu nhìn đoàn người bên ngoài suy xét, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định với đoàn người này, mở miệng nói.
- Chuyện này là thế nào, tựa hồ không giống với nghi thức hoan nghênh.
- Mời xuống xe trước.
Người nhân viên mở miệng nói, trong thanh âm hỗn loạn có một chút bất an
- Bộ trưởng sẽ giải thích với ngươi.
- Bộ trưởng? Trần Lam sao? Người này tìm ta nhất định không có chuyện gì tốt.
Minh Diệu lấy tay sờ cằm mình, nhưng chính vì động tác mờ ám này, nhân viên ngoại vụ ngồi bên cạnh lại có động tác giống như phòng hộ trước khi lâm đại địch. Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Minh Diệu, trên mặt nhân viên ngoại cần lộ ra nụ cười mỉa mai, bàn tay phòng hộ trước ngực không biết nên đặt xuống hay là tiếp tục đặt ở đó.
- Yên tâm, trước khi minh bạch, ta sẽ không xuất thủ.
Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ngươi chẳng qua chỉ là chân chạy việc, không phải sao?
Hắn nói xong, liền mở cửa xe, bước xuống.
Thấy Minh Diệu từ trên xe bước xuống, đám người đang vây xung quanh đều bước về trước mấy bước, vây quanh Minh Diệu ở giữa. Minh Diệu đảo mắt nhìn lướt qua bọn họ. Trên mặt bọn họ vừa có vẻ phẫn nộ, vừa có vẻ nghi hoặc, lại có chút dáng vẻ hả hê. Biểu tình phức tạp như vậy, khiến Minh Diệu cảm thấy có chút khó hiểu, hắn cảm thấy tốt nhất nên nhanh chóng làm rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Trần Lam đâu?
Minh Diệu đặt tay vào trong túi áo khoác, khuôn mặt tươi cười, giống như đám người đang vây quanh mình không phải đám người có địch ý, mà là đám tiểu cô nương khả ái ở vườn trẻ.
- Làm ra đại trận lớn như vậy, không phải nên cho ta một lý do sao?
- Ngươi rốt cuộc cũng đến chỗ.
Từ chỗ cửa lớn của hiệp hội truyền đến thanh âm của Trần Lam, đoàn người tản ra để lộ một lối đi, Minh Diệu nhìn thấy Trần Lam nở nụ cười đắc ý giống như đang có gian kế.
- Xem ra còn rất phối hợp, lúc trước ta còn đang đau đầu, vạn nhất nếu ngươi phản kháng, vậy thì sự tình nhất định sẽ rất phiền phức.
- Rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy?
Minh Diệu lấy tay khua lỗ tai, tựa hồ những lời Trần Lam vừa nói làm dơ dáy màng tai của hắn.
- Nói đi, lừa ta đến đây. Sau đó lại dùng nhiều người như vậy, bao vây ta. Ta nghĩ ngươi không phải chỉ đơn thuần muốn nghênh đón chứ.
- Đương nhiên không phải.
Trong nháy mắt biểu tình của Trần Lam trở nên nghiêm túc.
- Minh Diệu, ngươi đừng nói với ta, ngươi không biết chuyện Tần phó hội trưởng Tần Khai ám sát hội trưởng.
- Tần Khai? Ám sát hội trưởng?
Minh Diệu nhướng mày ngạc nhiên.
- Chuyện gì xảy ra?
- Ngươi giả bộ rất giống, nhưng không gạt được ta đâu.
Vẻ mặt Trần Lam trở nên nghiêm nghị.
- Tần Khai mưu đồ bao nhiêu năm, âm mưu đánh cắp vị trí hội trưởng hiệp hội. Thế nhưng bởi vì hội trưởng phát hiện âm mưu của hắn, cho nên bất đắc dĩ lừa hội trưởng đến vách núi ngoại ô, ý đồ âm thầm giết chết hội trưởng soán vị.
- Sau đó thế nào?
Minh Diệu chỉ khẽ cau mày, nhưng không hề sợ hãi.
- Mặc dù ta nhận được tin tức, đúng lúc chạy tới phá hỏng âm mưu của Tần Khai, thế nhưng hội trưởng đại nhân vì thương thế vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng vẫn qua đời.
Trần Lam thay một dáng vẻ cực kỳ bi thương, tựa hồ người chết đi không phải hội trưởng, mà là cha hắn. Minh Diệu hồi tưởng một chút, cũng không đúng. Khi phụ thân của Trần Lam qua đời, hắn cũng không có phản ứng lớn như vậy.
- Tần Khai biết âm mưu bị phá hỏng, cho nên tìm cách biến mất. Hiện tại chúng ta đang toàn lực truy tìm hắn.
- Sau đó thì sao?
Minh Diệu mở tay ra.
- Liên quan gì tới ta? Ta và hắn hiện tại không có quan hệ gì, bắt ta đến để làm gì?
- Đừng tưởng năm đó hắn đuổi ngươi ra khỏi gia môn là có thể lừa gạt được tất cả mọi người.
Trần Lam chỉ vào Minh Diệu oán giận nói.
- Nếu là thật, hồn phách của ngươi rõ ràng đều bị đánh nát, làm sao còn có thể khôi phục linh lực? Đuổi ra khỏi gia tộc? Đoạn tuyệt quan hệ? Cho dù là thật thì thế nào? Mặc kệ nói như thế nào, trên huyết thống ngươi và hắn vẫn là phụ tử.
- Cho nên ngươi cho người lừa ta đến đây, muốn tìm tung tích hắn từ chỗ ta.
Minh Diệu đùa cợt mỉm cười.
- Vậy thì thật sự xin lỗi, ta không giúp được ngươi. Còn về tung tích của hắn, ta hoàn toàn không biết.
- Ngươi cho rằng chỉ dựa vào câu nói không biết của ngươi là xong sao?
Trần Lam nói.
- Chỗ Tần gia, ta đã phái người phong tỏa toàn diện, hắn căn bản không thể quay về. Hiện tại người duy nhất có thể bang trợ hắn chạy trốn, chỉ có một mình ngươi.
- Cho nên ngươi phái người lừa ta đến đây, nhốt cũng được, cho làm con tin cũng được, chính là vì muốn tìm tung tích của hắn?
Minh Diệu cười cười.
- Nhưng ta thật ra có điểm kỳ quái. Nếu như hắn thật sự muốn giết chết hội trưởng đoạt quyền. Như vậy làm sao ngươi biết được? Làm thế nào ngươi biết được hắn sẽ động thủ với hội trưởng lúc nào, ở đâu? Tại sao ngươi có thể đến đúng lúc, phá hoại âm mưu của hắn như vậy.
- Đó là chuyện của ta.
Trần Lam thoáng chốc ngây người, sau đó dùng thanh âm sắc bén trả lời.
- Ta tự có nguồn thông tin của mình, không cần phải giải thích với ngươi.
Minh Diệu cười lạnh lắc đầu. Nói thật, hắn cảm giác rất bất ngờ trước chuyện Tần Khai ra tay sát hại hội trưởng. Hắn là người rất hiểu phụ thân, trong đầu hắn chỉ có những thứ như lợi ích gia tộc, chỉ cần là chuyện mang lợi ích đến cho gia tộc, đừng nói giết người soán vị, cho dù là hủy diệt địa cầu hắn cũng sẽ làm. Nhưng chính vì vô cùng coi trọng gia tộc như vậy, cho dù muốn làm chuyện gì Tần Khai cũng sẽ tiến hành bố trí vô cùng chặt chẽ, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất cứ sai lầm nào. Chỉ dựa vào loại nhị thế tổ đầu óc ngu ngốc như Trần Lam, Minh Diệu không tin hắn có thể nhìn thấy âm mưu gì.
- Tốt như vậy sao, vậy ta lại hỏi ngươi.
Minh Diệu nói tiếp:
- Hội trưởng chết như thế nào?
- Đương nhiên là bị Tần Khai giết chết
Trần Lam trả lời.
- Điểm này có thể hoàn toàn chắc chắn, ta tận mắt nhìn thấy.
- Được, vậy được rồi.
Minh Diệu gật đầu.
- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi tận mắt nhìn thấy hội trưởng bị Tần Khai giết chết hay sao? Một mình ngươi nhìn thấy sao?
- Ta biết ngươi muốn nói gì.
Trần Lam lập tức tiếp lời.
- Lúc đó bởi vì tình huống khẩn cấp, hơn nữa ta cũng không có chứng cứ xác thực, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là một mình đi đến nơi Tần Khai động thủ mà tình báo cấp báo. Thế nhưng hội trưởng bị Tần Khai giết chết cũng là sự thật không cần tranh cãi, khi ta chạy đến, vừa vặn nhìn thấy Tần Khai động thủ giết người, trên mặt hắn không ngừng có biểu tình hối hận. Nếu như ta tới sớm hơn một bước thì……
- Ha ha, thật vậy sao, không thể nào tin nỗi.
Minh Diệu chậm rãi vỗ tay, dùng ngữ khí trào phúng nói tiếp.
- Ngươi là người duy nhất chứng kiến, lại dưới tình huống không có những người khác trợ giúp, nhưng hung thủ lại không giết ngươi diệt khẩu, mà nhìn thấy ngươi lập tức bỏ chạy. Ta còn chưa bao giờ biết ngươi có bản lĩnh lớn như vậy, không cần giao thủ, chỉ cần dựa vào khí tràng đã khiến đối phương khiếp sợ. Ta cũng không biết, hiện tại ngươi đã tu luyện đến mức độ cường đại hơn cả hội trưởng và phó hội trưởng.
Nghe thấy lời nói của Minh Diệu, ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Trần Lam. Chuyện Trần Lam dựa vào hội trường mới có ngồi lên vị trí hội trưởng phân bộ không phải là bí mật, kỳ thực lực lượng của bản thân hắn cũng không cường đại, nhiều nhất cũng chỉ có thể mạnh hơn nhân viên ngoại cần bình thường mà thôi. Thế nhưng hội trưởng có lực lượng cường hãn là chuyện mà mọi người đều biết. Nếu không có thực lực, làm sao có thể ngồi trên vị trí như vậy bao nhiêu năm mà không bị người khác kéo xuống.
- Ngươi…..
Trần Lam lắp bắp nói.
- Lúc đó….lúc đó…đúng. Sau khi ta đến, Tần Khai và hội trường đã lưỡng bại câu thương. Tần Khai đồng dạng cũng bị trọng thương, cho nên hắn nhìn thấy ta đành phải đào tẩu.
Đối với loại thuyết pháp này, Minh Diệu cười nhạt. Cho dù hắn bị trọng thương, để Trần Lam hai tay một cước, Minh Diệu cũng nắm chắc trong vòng ba chiêu có thể đánh cho Trần Lam răng rơi đầy đất. Huống chi là Tần Khai.
Đây là một âm mưu. Một âm mưu bày ra đã lâu. Nếu như nói Tần Khai muốn phục kích đoạt quyền hội trưởng đúng như lời Trần Lam nói. Như vậy hắn nhất định sẽ tìm giúp đỡ. Mặc dù hội trưởng là một lão nhân luôn có vẻ mặt hiền lành, thế nhưng thực lực lại dị thường mạnh mẽ. Minh Diệu phỏng chừng nếu như hắn và Tần Khai liên thủ, cho dù thắng cũng sẽ rất gian nan, thế nhưng nhất định cũng không thất bại. Hiện tại vấn đề là, nhìn như vậy, hội trưởng xác thực đã chết, bất luận chuyện này có phải là Tần Khai làm hay không, nhưng Trần Lam lại ở đây làm bộ dạng tiểu nhân đắc chí, khiến Minh Diệu cảm giác phía sau chuyện này nhất định còn có một số thứ gì đó mà hắn không nhìn rõ. Không thể để mất mặt trước mặt nhiều người như vậy, như vậy sẽ không còn đường về. Minh Diệu tự suy nghĩ đối sách trong lòng. Mặc dù hắn có nắm chắc có thể thoát khỏi vòng vây, thế nhưng sau đó sự tình sẽ trở nên phức tạp, hắn cũng sẽ trở thành tội phạm của hiệp hội, không thể tiếp tục hành tẩu quang minh chính đại. Mặc dù chuyện này đối với hắn cũng không quan trọng, nhưng quan trọng là Diệp Tiểu Manh phải làm sao. Hắn giương mắt nhìn Trần Lam có chút bối rối, hiện tại hắn cũng không có chứng cứ gì. Cho nên cũng không dám làm gì Minh Diệu, nhiều nhất là bị nhốt lại chất vấn mà thôi. Vì vậy Minh Diệu vẫn quyết định nên khuất phục trước một chút. Nếu như sự tình có biến hóa, vậy chạy đi cũng không muộn.
- Ngươi muốn làm gì?
Nhìn Mình Diệu đi về phía mình, Trần Lam bối rối lui ra sau hai bước.
- Ngươi không phải muốn mang ta đi tiến hành điều tra sao?
Minh Diệu lắc đầu, bất đắc dĩ nói.
- Chúng ta cũng không thể đứng đây nói chuyện phiếm mãi.
- Xem ra ngươi cũng biết thức thời.
Tựa hồ không ngờ Minh Diệu lại phối hợp như vậy, Trần Lam có chút giật mình. Hắn vốn nghĩ rằng, sau khi Minh Diệu nghe thấy tin tức này sẽ tiến hành phản kháng kịch liệt. Như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận dùng tội danh cự tuyệt phối hợp điều tra và chống lại, lợi dụng người của hiệp hội tấn công, sau đó có thể chậm rãi chơi với Minh Diệu. Thế nhưng Minh Diệu lại làm ra thái độ phối hợp như vậy, khiến cho hắn có chút trở tay không kịp. Hắn chớp mắt, trong nháy mắt nghĩ ra một ý kiến khác.
- Người đâu, dùng công cụ trói buộc linh lực tra khảo nghi phạm.
- Hiện tại ta chỉ phối hợp điều tra mà thôi, không cần tra khảo.
Minh Diệu cau mày nói tiếp.
- Đãi ngộ này có vẻ hơi cao.
- Bộ….bộ trưởng…
Thư kí của Trần Lam do dự nói.
- Cái này có vẻ không hợp quy củ.
Công cụ trói buộc linh lực là chuẩn bị cho tội phạm có năng lực vô cùng nguy hiểm.
- Về huyết thống, phụ thân của hắn đã giết chết hội trưởng kính yêu của chúng ta, cái này còn chưa tính là cực độ nguy hiểm sao?
Trần Lam xoay người, túm cổ áo thư kí, rống lớn.
- Kêu ngươi đi làm, ngươi cứ làm đi, đừng hỏi nhiều như vậy, biết chưa hả?
- Được, được.
Viên thư kí gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
- Ta đi làm ngay.
Không có nhiều thời gian, một nhân viên ngoại cần đầu đầy mồ hôi, mang theo mấy loại đạo cụ kim chúc kỳ quái chạy lại. Dưới sai bảo của Trần Lam, nhân viên ngoại vụ dùng còng tay cố định hai tay và đan điền của Minh Diệu, còng tay dần dần bó chặt, Minh Diệu khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng. Loại công cụ trói buộc linh lực này là lợi dụng chất liệu đặc thù áp bách linh năng tập trung của linh năng lực giả, khiến linh năng lực giả không thể nào tiếp tục sử dụng linh lực. Minh Diệu không ngờ mình lại có ngày được hưởng thụ đãi ngộ cao như vậy.
- Đưa hắn vào phòng thẩm vấn, ta muốn đích thân thẩm vấn hắn.
Thấy Minh Diệu bị công cụ bó linh buộc chặt, trên mặt Trần Lam lộ ra nụ cười thoả mãn.
- Ha ha, ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
- Ta đã nói rồi, Minh Diệu không có chết, hắn đang ở nhà chờ ta!
Sau khi tỉnh lại, Diệp Tiểu Manh hổn hển nói.
- Chiều hôm tỷ rời đi, hắn đã trở lại, đến trường tìm ta, đã ở nhà mấy ngày rồi, A Trạch, Từ Mẫn tỷ và ADA tỷ đều có thể làm chứng.
- Ngươi nói, hắn thực sự trở lại rồi sao?
Mị dùng ánh mắt nghi hoặc cực độ nhìn Diệp Tiểu Manh. Mặc dù Diệp Tiểu Manh đã giải thích đó không phải vọng tưởng và ảo giác, thế nhưng Mị vẫn không thể nào tin tưởng, dù sao nàng đã từng trông thấy phòng thí nghiệm bị nổ thành từng mảnh nhỏ. Nàng không hiểu được, lúc đó Minh Diệu làm thế nào trốn ra, sau khi trốn ra, tại sao không có ai nhìn thấy hắn, hơn nữa tại sao trong nửa năm hắn lại hoàn toàn không có tin tức.
- Ta đã nói không phải hoa mắt, Minh Diệu thật sự còn sống?
Diệp Tiểu Manh vỗ trán, tựa hồ có chút muốn tan vỡ.
- Nói chung, Minh Diệu hiện tại đang ở nhà chờ ta về nấu cơm. Nếu không thấy ta trở lại, hắn nhất định sẽ lo lắng.
- Nhưng lúc ta đến cũng không có ai ở nhà.
Mị hồi tưởng lại, lúc nào vào nhà Diệp Tiểu Manh cũng không phát hiện vết tích có người ở.
- Có thể hắn ra ngoài mua thuốc lá.
Diệp Tiểu Manh ngẫm lại nói.
- Gọi điện thoại cho hắn đi, ta đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại, hắn nhất định rất sốt ruột.
- Được, ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta, ta đi gọi điện thoại.
Vì phòng ngừa điện thoại di động của Diệp Tiểu Manh bị theo dõi, trên đường đi, Mị đã vứt điện thoại của Diệp Tiểu Manh vào thùng rác. Đối với chuyện này Diệp Tiểu Manh cũng tương đối không hài lòng, nếu sợ bị truy tung, vậy lấy ra là được rồi. Vì sao lại vứt điện thoại đi? Phải biết rằng trong điện thoại còn có ảnh nàng và Minh Diệu chụp chung.
- Đây là số di động của Minh Diệu, nếu không gọi được số mày bàn thì gọi số này.
Diệp Tiểu Manh viết ra giấy là số điện thoại của Minh Diệu.
- Bất luận là ai gõ cửa cũng không được mở, cũng không lên tiếng, biết chưa?
Mị cầm tờ giấy, trịnh trọng nói với Diệp Tiểu Manh.
Thấy Diệp Tiểu Manh nhu thuận gật đầu, Mị đi tới cạnh cửa lắng nghe một lát, xác định bên ngoài không có bất cứ thanh âm gì, lúc này mới lặng lẽ xuất môn.
Nơi này là một ngôi nhà cũ ở ngoại ô, bởi vì nhiều năm làm sát thủ, mỗi lần Mị đi đến đâu, đều sẽ bố trí cho mình một chỗ ẩn thân khác nhau, đây chính là một trong số đó. Do quá hẻo lánh, cho nên Mị phải đi rất xa mới tìm được trạm điện thoại công cộng.
Bất luận là trong nhà hay điện thoại di động của Minh Diệu đều không có người nghe máy. Sau khi gọi nhiều lần đều không được, Mị bất đắc dĩ quay lại chỗ ẩn thân.
- Không được, không ai nghe máy.
Mị lắc đầu nói.
- Cả điện thoại bàn và điện thoại di động cũng không có người nghe?
- Tại sao có thể như vậy?
Diệp Tiểu Manh lo lắng nói.
- Ngươi không phải nói trong tiểu khu có sát thủ sao? Minh Diệu có thể gặp nguy hiểm hay không. Không được, ta phải quay về cứu hắn.
Vừa nói chuyện, Diệp Tiểu Manh vừa chạy ra ngoài, Mị túm lấy nàng.
- Ngươi trở lại cứu hắn? Cứu thế nào? Nháy mắt với sát thủ để giết chết đối thủ sao?
Mị đặt Diệp Tiểu Manh lại trên ghế.
- Không cần lo lắng như vậy, nếu sát thủ phái tới chỉ là loại bình thường, với thực lực của hắn hoàn toàn có thể tiêu diệt bọn chúng.
- Cho dù như vậy, hiện tại hắn nhất định rất lo lắng.
Diệp Tiểu Manh cắn môi nói.
- Nói không chừng hiện tại đang đi tìm ta.
- Được, nếu không như vậy đi.
Mị bất đắc dĩ nói.
- Ta vẫn có chút tự tin đối với truy tìm hành tung, chi bằng ta quay lại một chuyến xem xem rút cuộc xảy ra chuyện gì.
- Không được, trên người tỷ đang có vết thương.
Diệp Tiểu Manh vội vàng túm lấy tay Mị.
- Vừa rồi vết thương còn hé miệng, khó khăn lắm mới ngưng chảy máu, nơi này lại cách nhà chúng ta xa như vậy, không được.
- Yên tâm
Mị mỉm cười vuốt tóc Diệp Tiểu Manh, ôn nhu nói.
- Mặc dù ngươi không có hỏi, thế nhưng ta biết, ngươi vẫn rất muốn biết tỷ tỷ rốt cuộc làm việc gì, đúng không? Kỳ thực thân phận chân chính của tỷ tỷ chân là sát thủ, một sát thủ giấu mình trong bóng tối cướp đi sinh mệnh người khác. Chút vết thương này đối với ta hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.