U Minh Trinh Thám

Chương 342: Biến dị thức tỉnh

Lão Thiên Thúc Thúc

03/10/2014

Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai của nữ nhân, Trần Hạo lập tức thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, thanh âm kia quá quen thuộc, là thanh âm của Anh Đào.

- Anh Đào!

Trần Hạo cảm giác có cỗ nhiệt huyết xông lên não, không biết khí lực từ nơi nào dâng tràn, hắn chụp lấy cây gậy kim loại hướng chỗ âm thanh vang ra phóng đi.

Xuyên qua bụi cây, Trần Hạo thấy được thân ảnh của Anh Đào. Hai nam sinh đang vây quanh nàng, một tên đè Anh Đào xuống đất, mà trong tay tên còn lại đang cầm dao nhọn.

- Dừng tay!

Trần Hạo giận dữ không tự chủ được, hắn vung cây gậy bóng chày kim loại trong tay hướng hai nam sinh kia đánh tới.

- Phanh!

Một tiếng vang giòn, tựa hồ hai nam sinh bị tiếng rống to của Trần Hạo cùng khí thế đáng sợ của hắn hù dọa, hai người vừa quay mắt nhìn về phía Trần Hạo chợt ngây ngẩn cả người, vẫn duy trì nguyên lai động tác không hề có chút phản ứng. Cây gậy kim loại trong tay Trần Hạo đập thẳng lên đầu nam sinh cầm dao, máu xen lẫn óc trắng vẩy tung trên không trung.

- Cút ngay cho ta!

Trần Hạo một cước đem nam sinh đang đè lên Anh Đào nằm trên mặt đất đá văng ra, lại vung lên gậy bóng chày kim loại đã nhiễm đầy máu lẫn óc trắng.

Hắn đập mạnh liên tục hai ba cái lên đầu nam sinh kia, đầu của tên kia chẳng khác gì quả bóng hơi bị thả khí lập tức khô quắt xuống, biểu tình của Trần Hạo có chút dọa người, nhìn qua còn đáng sợ hơn cả đám quái vật ăn thịt người kia.

- Ẩu…

Cỗ giận dữ cùng dũng khí trong lồng ngực dần dần biến mất, bởi vì vừa rồi dùng sức quá mạnh, Trần Hạo cảm giác hai cánh tay vô cùng đau đớn. Hắn nhìn thoáng qua thi thể đã hoàn toàn thay đổi trên mặt đất, một cỗ cảm giác ghê tởm dâng lên trong ngực, Trần Hạo quỳ rạp trên mặt đất liên tục nôn mửa.

- Em không sao chứ?

Trần Hạo nhịn xuống cảm giác ghê tởm kia, vội vàng đỡ lấy Anh Đào đứng dậy, trên mặt Anh Đào tràn đầy máu, nhưng nhìn không thấy trên người nàng có miệng vết thương hay không.

- Không sao…

Anh Đào mở to mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mặt mình, nàng bổ nhào vào lòng Trần Hạo lớn tiếng òa khóc lên:

- Bọn hắn…bọn hắn…bọn hắn bức bách em uống máu…

Trần Hạo hoảng hốt hỏi:

- Bọn hắn không cắn em chứ?

- Không có!

Anh Đào nức nở lắc đầu:

- Khí lực của hai người kia rất lớn. Một tên đè xuống không cho em nhúc nhích, mà tên kia thì dùng dao cắt cổ tay của mình buộc em uống máu của hắn!

- Không bị cắn là tốt rồi!

Trần Hạo thở phào một hơi, ở trong ấn tượng của hắn, chỉ cần không bị cắn phải chắc là sẽ không bị lây nhiễm. Hắn có chút không yên lòng đánh giá toàn thân của Anh Đào:

- Thật không bị cắn trúng chứ?

- Không có!

Anh Đào nhìn thấy thi thể đã hoàn toàn thay đổi sau lưng Trần Hạo, sắc mặt biến thành trắng bệch:

- Anh…anh giết người…

- A, đúng vậy.

Trần Hạo cũng không quay đầu lại. Hắn thật không dám nhìn thi thể đã bị hắn tự tay giết chết. Ngay lúc đó hắn cũng không biết cỗ dũng khí cùng lực lượng kia đến từ nơi đâu, lại có thể thật hung tàn đem đầu của sinh viên kia đánh đến nát nhừ mà mặt vẫn không đổi sắc. Mà sau khi cỗ dũng khí biến mất, trong đáy lòng hắn lại dâng lên cảm giác sợ hãi cùng ghê tởm vô tận.

- Nhưng bọn hắn cũng không còn tính là loài người đi…là quái vật…

Trần Hạo giống như đang nói chuyện với Anh Đào, hoặc như đang tự lẩm bẩm thuyết phục chính mình.

- Nè, không có sao chứ?

Lúc này lão tứ mới thở hổn hển chạy tới, lại bị trường hợp tàn nhẫn huyết tinh làm hoảng sợ:

- Đây…đây đều là do cậu…

- A, là tôi làm!

Trần Hạo gật đầu:

- Lúc ấy tôi chứng kiến hai người này bắt được Anh Đào, đầu nóng lên nên…

- Thật không nhìn ra đó lão tam, bình thường thấy cậu tư tư văn văn, xuống tay đúng là ngoan độc a!

Lão tứ vỗ vỗ bả vai Trần Hạo, hắn tựa hồ cũng không quá giật mình đối với trường hợp huyết tinh trước mắt.

- Có thể đi được không?

Trần Hạo không nói tiếp, mà thân thiết hỏi Anh Đào:

- Có bị trật chân không?

- Em không sao!

Anh Đào theo tay dìu của Trần Hạo đứng lên:

- Anh nói vì sao bọn hắn lại bị biến thành bộ dáng thế này?

- Anh cũng không biết!

Trần Hạo lắc đầu:

- Chân tướng cũng không quan trọng, quan trọng là…chúng ta cần sống sót!

- Anh Đào, miệng của cô làm sao vậy?

Lão tứ nhìn thấy miệng Anh Đào đầy máu tươi lại không thấy vết thương, vì thế lui ra sau một bước mở miệng hỏi:

- Bị cắn trúng sao? Vậy xong đời, cô…



- Câm miệng, Anh Đào không có bị cắn trúng!

Trần Hạo tức giận ngắt lời lão tứ:

- Nàng không có miệng vết thương nào, Anh Đào chắc sẽ không bị biến thành quái vật!

- Nhưng trên người nàng đều là máu…

Lão tứ có chút do dự nói.

- Là máu của người kia, không phải của tôi.

Anh Đào giải thích:

- Không biết vì sao hắn lại đem cổ tay của mình cắt vỡ, buộc tôi uống máu của hắn, còn có một người bóp miệng không cho tôi ngậm lại…

- Vậy cô đã uống sao?

Ánh mắt lão tứ có chút quái dị, nhưng còn cách khá xa nên Anh Đào cũng không chú ý tới.

- Một chút!

Anh Đào nói:

- Nhưng sau đó đều nhổ ra!

- Làm tôi sợ muốn chết!

Lão tứ dùng sức vỗ vỗ lồng ngực của mình:

- Tôi còn tưởng rằng cô bị thây ma cắn trúng rồi chứ.

- Anh mới bị cắn trúng đó!

Anh Đào tức giận nói:

- Mồm quạ đen, cho tới bây giờ chưa từng nói lời tốt đẹp!

- Đừng nói nhiều nữa, hiện tại bỏ trốn quan trọng hơn.

Trần Hạo do dự một thoáng, vẫn đưa tay cầm lấy cây gậy kim loại dính đầy máu tươi cùng óc trắng nằm trên mặt đất. Nguyên bản cảm giác ghê tởm khi giết người cùng cảm giác tội lỗi cũng đã trôi qua, dưới sự kích thích của mùi máu tanh, hắn cảm giác trong thân thể như có một cỗ xúc động nguyên thủy muốn giết chóc đang rục rịch.

- Chúng ta tìm một thiên thai chạy lên trốn đi!

- Thiên thai?

Lão tứ sửng sốt:

- Đi chỗ đó làm gì? Vạn nhất bị vây ở đó chúng ta chẳng phải không cách nào trốn thoát nữa sao?

- Hiện tại dưới tình huống như vậy, cả vườn trường đều đã bị phong tỏa, hơn nữa rốt cục cũng không biết đã có bao nhiêu quái vật đang bồi hồi trong sân trường. Chúng ta không cách nào trốn được ra ngoài!

Trần Hạo bình tĩnh nói.

- Dù bị vây nơi đó cũng không sao cả, sân thượng chỉ có một cửa ra vào, chỉ cần phong tỏa cửa không cho đám quái vật tràn lên sẽ tốt hơn. So với việc bị vây quanh truy đuổi dưới sân trường vẫn tốt hơn nhiều. Hơn nữa dưới tình huống thế này, nếu như có cứu viện bình thường sẽ dùng phi cơ trực thăng làm phương tiên giao thông, chúng ta ở trên sân thượng sẽ phát hiện trước tiên!

- Cứ làm như thế đi!

Anh Đào gật đầu, đối với phán đoán của Trần Hạo nàng luôn tín nhiệm vô điều kiện. Bởi vì nàng thật sự hiểu rất rõ Trần Hạo. Tính tình Trần Hạo rất cẩn thận, cho nên những quyết định của hắn tuyệt đối đã suy nghĩ thật cặn kẽ.

- Đi thôi!

Trần Hạo nắm chặt cây gậy kim loại, một tay nắm tay Anh Đào.

- Chúng ta đi lên sân thượng của lầu thực nghiệm. Toàn bộ trường học chỉ có nơi đó bình thường ít người đến nhất, tính nguy hiểm cũng sẽ nhỏ hơn nhiều!

Nhìn thấy vết máu còn chưa lau sạch sẽ trên khóe môi Anh Đào, ánh mắt lão tứ híp lại, diễn cảm trở nên có chút kỳ quái.

- Bởi vì siêu vi trùng cảm cúm phát tán đại quy mô, vì tiến một bước tăng cường quản lý an toàn vệ sinh công cộng trường học, phòng ngừa siêu vi trùng cảm cúm truyền bá trong trường, bảo đảm thân thể khỏe mạnh cho giáo viên cùng sinh viên, vì vậy nhà trường quyết định thực hiện phong hiệu, bất luận người nào cũng không được tiến vào vườn trường, có gì không tiện kính thỉnh thông cảm cùng tha thứ.

Minh Diệu đọc bảng thông báo trên cửa trường đại học, thở dài:

- Xem ra mình tới không phải lúc!

Hắn đi tới trường học của Diệp Tiểu Manh vốn định mượn điện thoại trong phòng bảo vệ gọi cho nàng, nhưng lại phát hiện phòng trực ban không có bóng người nào, cửa phòng trực ban lại đóng kín, hơn nữa cổng trường cũng đóng chặt chẽ.

Mặc dù Minh Diệu ở trên đường nghe được vì chuyện siêu vi trùng cảm cúm phát tán nên có rất nhiều trường nghỉ học, nhưng không nghĩ tới trong trường học của Diệp Tiểu Manh cũng đã bị phong hiệu.

Minh Diệu nhìn khắp chung quanh một lượt, trong sân trường thật sự quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức có chút không bình thường. Hắn nhíu mày, vươn tay ra khỏi túi quần, chậm rãi chạm vào cổng lớn của trường học.

- Quả nhiên đã xảy ra chuyện!

Bàn tay Minh Diệu chạm trúng một tầng lá chắn vô hình, khi tay hắn đẩy vào lại có vẻ gấp khúc, có thể biết được lực lượng của lá chắn phong bế mạnh mẽ đến bao nhiêu.

- Dùng thứ này!

Anh Đào cùng lão tứ có chút gian nan đem một cỗ máy nén không khí đặt trên thiên thai đẩy tới chỗ cửa sắt dẫn lên sân thượng.

Dùng hết toàn bộ vật nặng tìm được trên sân thượng cộng thêm gậy kim loại của Trần Hạo, cuối cùng đã đem cánh cửa sắt đóng chặt kín mít.

Ngoài cửa không ngừng truyền ra tiếng va đập cửa của những sinh viên đã biến thành quái vật, bọn hắn tựa hồ đã biết muốn phá cửa cũng không thể được, nên không còn cố sức đập phá cánh cửa, sân thượng rốt cục đã yên tĩnh trở lại, nhưng cánh cửa cũng gồ lên một khối lớn, chứng minh vừa rồi nguy hiểm như thế nào.

- Hô…hô…

Nguy hiểm đã qua, cả ba người đều giống như bị thoát lực nằm dài trên sàn xi măng băng sương của sân thượng, há hốc mồm thở hổn hển, ngay cả nữ sinh như Anh Đào cũng không còn chút hình tượng nằm dang rộng tay chân, ngay cả ngón tay cũng không muốn cử động.

Hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, Anh Đào vẫn còn có chút cảm giác sợ hết hồn. Phán đoán của Trần Hạo không sai, tòa lầu thực nghiệm này là nơi ít người đến nhất. Nhưng đây cũng chỉ là đem so sánh với những tòa lầu khác mà thôi, ba người bọn họ dọc theo đường đi cũng phải tránh né ít nhất là hơn ba mươi sinh viên vây quanh mới kiệt lực chạy thoát lên sân thượng.

- Tôi phát thệ, từ nay về sau tôi sẽ ăn chay!

Hồi tưởng lại dọc đường nhìn thấy thật nhiều sinh viên đang cắn nuốt thi thể đồng bạn của chính mình, Anh Đào cảm thấy buồn nôn.

- Thật là đáng sợ!

- Chỉ cần có thể còn sống rời khỏi nơi này, em muốn thế nào cũng sẽ không có ai đi quản em!



Trần Hạo cố sức lấy ra hộp thuốc lá nhàu nát trong túi quần, lấy ra một điếu cũng đã nhăn nheo, châm thuốc rít sâu một hơi. Hắn cần phải có thứ gì đó dỗ yên thần kinh bị kích thích quá độ, khiến cho nó yên tĩnh trở lại, tiếp tục tự hỏi chút đối sách:

- Lão tứ, hút không?

- Không hút!

Lão tứ lắc đầu, ngồi dậy, trạng thái thoạt nhìn xem như không tệ lắm, hơi thở vững vàng, ít nhất không tiêu hao nhiều thể lực như Trần Hạo.

- Hút hút hút, hút chết anh đi!

Anh Đào trừng mắt nhìn Trần Hạo. Nếu như ở bình thường, Trần Hạo sẽ không dám hút thuốc ngay trước mặt nàng, nếu không sẽ bị nàng cho một trận giáo huấn quyền đấm cước đá. Nhưng hiện tại nàng thật sự không còn khí lực, nàng cũng biết Trần Hạo bây giờ cần làm gì đó để bình phục lại tâm tình. Nàng quay đầu nhìn lão tứ, không biết tại sao nàng vẫn cảm thấy màu da của lão tứ tựa hồ đen hơn lúc trước rất nhiều, thậm chí còn đen hơn lúc buổi trưa gặp hắn.

- Tiểu tứ, sao tôi cảm thấy sắc mặt anh có vẻ không đúng cho lắm vậy?

Anh Đào không nhịn được hỏi.

- Sắc mặt của tôi? Làm sao vậy?

Lão tứ theo bản năng sờ sờ mặt của mình, tiếp theo cười nói:

- Đụng phải chuyện như vậy, ai còn có được sắc mặt tốt, sợ quá mức mà thôi!

Anh Đào cảm thấy lời nói của lão tứ cũng có chút đạo lý, vì vậy cũng không hỏi tiếp.

- Hai người có cảm giác có điểm kỳ quái hay không?

Trần Hạo đem những chuyện đã nhìn thấy ngày hôm nay hồi tưởng lại một lần, mở miệng nói:

- Những người đã công kích chúng ta…có chút không bình thường!

- Vô nghĩa, đều ăn thịt người, bình thường mới là lạ.

Lão tứ tức giận trả lời một câu.

- Nếu như bọn hắn bình thường thì chúng ta lại tính là gì?

- Không phải, tôi không phải nói chuyện này.

Trần Hạo ngồi dậy, nghiêm trang nói:

- Hai người chẳng lẽ không phát hiện những sinh viên công kích chúng ta, toàn bộ đều là nam giới!

- Anh nói như thế em cũng nghĩ ra.

Anh Đào hồi tưởng lại một lần, như có suy nghĩ nói:

- Đích thật là như vậy!

- Đây không phải đang trong trò chơi mà chúng ta có thể tùy ý giết hại nhược trí thây ma. Bọn hắn có năng lực phán đoán, có ý nghĩ, biết bố trí cạm bẫy, hơn nữa còn có ý thức tổ chức. Tôi có loại cảm giác, tựa hồ loại biến dị như vậy chỉ có hữu hiệu đối với nam nhân!

Trần Hạo nói:

- Dọc theo đường đi chúng ta căn bản không có gặp qua nữ sinh viên, duy nhất nhìn thấy được nữ tính đều trở thành thực vật bị cắn nuốt sau khi chết!

- Không đúng!

Anh Đào nói:

- Anh không nhớ lần đầu tiên em nhìn thấy nữ lão sư trong phòng y tế hay sao? Nàng cũng là nữ nhân!

- Phải!

Trần Hạo nghĩ nghĩ nói:

- Nhưng em cũng đã nói qua, nữ lão sư kia cũng đang ăn một khối thi thể nữ sinh, không phải sao?

- Phải đó!

Anh Đào gật đầu.

- Như vậy cũng đã nói nữ tính sẽ biến thành loại quái vật kia có xác suất tương đối thấp.

Trần Hạo phân tích nói:

- Cho nên chủ yếu nữ tính đều biến thành thực vật của loại quái vật này!

Anh Đào đột nhiên cảm giác toàn thân mình vô cùng ngứa ngáy. Trước đó bởi vì nàng quá mức khẩn trương, cũng không chú ý tới, hiện tại sau khi tinh thần bình tĩnh lại thì đột nhiên cảm giác được thân thể ngứa ngáy không cách nào chịu được. Nàng dùng tay không ngừng gãi khắp toàn thân, nhưng vẫn không ức chế được cảm giác ngứa ngáy, tựa hồ loại cảm giác này cũng không phải do vấn đề của làn da mà là từ bên trong cơ thể nàng truyền tới.

- Anh Đào, em làm sao vậy?

Trần Hạo cảm thấy Anh Đào không thích hợp, vội vàng tiến tới hỏi.

- Không biết nữa!

Anh Đào không ngừng dùng tay gãi khắp người, nhưng không cách nào giảm bớt được cảm giác tê ngứa kỳ quái kia.

- Chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy vô cùng…

- Tay của em…

Trần Hạo vừa nhìn thấy cánh tay của Anh Đào, cực kỳ hoảng sợ.

- Tay của em làm sao vậy?

Anh Đào kỳ quái nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài của mình, thất thanh kêu lên:

- Tại sao lại như vậy chứ?

Không biết bắt đầu từ khi nào, mạch máu cánh tay của Anh Đào đã phồng rộp lên, mạch máu màu xanh trải rộng khắp cả cánh tay, giống như những sợi dây mây trồi sụt gân guốc.

- Bởi vì nàng bắt đầu thức tỉnh, là một nữ tính thức tỉnh khó được!

Lão tứ đứng cạnh Trần Hạo, nói:

- Kế tiếp chỉ còn lại ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện U Minh Trinh Thám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook